hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 9]


Chương 9

Ai là thê tử của ai?













Sáng sớm, chưa kịp vệ sinh cá nhân, bụng đói, mặt mày phờ phạc… Đó chính là Phò Mã gia cao cao tại thượng, cái người mà chiều hôm qua đã đứng giữa đại điện kể một câu chuyện biến thái và đầy tình ý, trong khi bây giờ lại chỉ có thể quỳ bất động giữa sàn nhà trong phòng ngủ.

Kasai ôm lấy cái bụng đói meo của mình, cố nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó. Hôm qua chỉ vì sợ Itano chê mình ô uế vì rượu đổ ra quần áo mà đã uống sạch tất cả, sau đó thì..lực bất tòng tâm, nàng chỉ nhớ đến đây.

Lúc mở mắt tỉnh dậy thấy bản thân đang ôm lấy Itano cứng ngắc, mà Itano cũng dễ gì chịu thiệt, phải ôm lại cho công bằng chứ. Thế là Kasai cuống quýt giải thích:

“Thật tình là tớ không nhớ gì cả. Chắc chắn là do rượu rồi, thật đó, lúc mà có rượu vào tớ không biết mình đang làm gì đâu. Có đụng chạm hay nói bậy gì thì bỏ qua nha!”

“Là do rượu?”

“Ừm, ừm. Phải đó. Thế nên những gì tớ, ây không, ta, những gì ta làm đều là lúc thần trí không tỉnh táo”.

“Hừ” – Itano bất chợt cười lạnh, tay luồn phía sau chiếc gối, lấy ra thanh đoản kiếm. Cái vật chí hung này đã khiến Kasai chết đi sống lại nên nàng vẫn luôn ám ảnh, vừa nhìn thấy là bật ngay xuống giường. Tay chân đánh điện, run lập cập. Suy nghĩ tuyệt vọng, nói: “Không phải là định thủ tiêu đó chứ. Ta biết sai rồi mà, sau này không đụng tới rượu nữa là được rồi chứ gì”.

Nhếch môi khinh thường, Itano ánh mắt sắc lẹm, rút thanh đoản kiếm khỏi vỏ hướng Kasai lao tới. Kasai run rẩy, ôm đầu ngồi bệt dưới sàn.

“Sae! Cứu!” – Cơ hội duy nhất mà nàng nghĩ đến là gọi Sae vào hộ giá. Nhưng sau khi chiêm ngưỡng cảnh phòng the thân mật thì Sae đã sớm thoái lui nhằm không làm phiền hai người rồi. 

Phập!

“Á!” – Kasai thét lớn, vĩnh biệt tất cả. Nàng đi đầu thai đây.

“Quỳ yên nơi này. Miệng đọc gia quy: Uống rượu là tôi sai, uống xong làm bậy là tôi sai, không nhớ gì hết là tôi sai. Đọc như thế đến khi nào ta cho phép mới được rời. Nếu sai lời thì đừng trách”.

Ngữ khí không quá cuồng nộ nhưng lại khiến người nghe áp lực đầy mình. Itano kề sát môi vào tai Kasai thì thầm, Kasai chỉ biết gật đầu lia lịa.

Đã đi khá lâu rồi mà Itano vẫn chưa quay lại, cái bụng đói meo, cứ đọc thoại một mình cái câu gia quy ấy đến độ môi khô nứt nẻ. Còn chưa kịp đi đánh răng, rửa mặt. Phải quỳ bao lâu nữa đây?

Có tiếng bước chân, Kasai vội vứt chiếc gối lông vũ kê dưới đầu gối trở lại giường, ưỡn thẳng người. Miệng dõng dạc đọc to từng câu chữ. Hy vọng thấy nàng nhiệt tình mà Itano tha cho nàng.

Thấy Kasai ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Itano thật không ngờ đến có người ngốc đến thế, lên giường nằm nàng cũng đâu có biết, cần gì phải quỳ đến tê chân. Mọi bực tức phút chốc cũng tiêu tan được ít. Bảo Kasai mau đứng dậy, đi mộc dục canh y rồi trở ra ăn sáng (thật ra là ăn trưa rồi), để gia nhân trong nhà nhìn thấy hình ảnh này của Phò Mã sẽ dị nghị.

Từ khi vào đến phủ điện này, Kasai chỉ nhờ gia nhân chuẩn bị giúp quần áo và nước nóng, còn bản thân sẽ tự tắm. Phần vì che đậy giới tính, phần vì nàng có phải tàn phế đâu mà cần người tắm rửa. Thế nên mọi người đều dần quen với việc này, chỉ cảm thấy Phò Mã gia đây rất dễ gần, không cậy quyền và muốn được tôn sùng hầu hạ như những hoàng tộc khác.

Tút lại nhan sắc và tinh thần, dù sao cũng cần phải tìm cách bảo đảm tính mạng về lâu về dài. Hôm qua xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đi hỏi Sae cho rõ, Sae là cận vệ của nàng nên chắc chắn biết. Nghe Sae kể lại tình hình lúc đó mà Kasai vừa hoảng vừa đắc ý, kế hoạch của nàng không ngờ lại được làm trót lọt như thế. Nàng muốn nhìn thấy gương mặt trắng xanh vàng tím của Itano lúc đó quá.

Bây giờ thì Itano đã là người của nàng, Hoàng thượng vì vui mừng mà còn dặn dò phải thường xuyên đến cung của ông ta để trò chuyện. Thế này thì Itano sao có thể xuống tay giết nàng được, hèn gì mà lúc nãy chỉ dám hù nàng thôi.

Nhẹ nhõm cả người. Nhưng mà hỏi Sae sau đó thì sao? Tại sao sáng này nàng lại cùng Itano quấn lấy nhau ngủ cùng một giường, Sae chỉ biết ậm ừ đỏ mặt. Chẳng nhẽ Itano quá tức giận vì bị nàng bịa chuyện hủy hoại danh tiết nên ăn miếng trả miếng, ăn lại nàng? Có khi nào bị lộ thân phận nữ nhân rồi không? Nếu thế thì bị đem đi xử tử lâu rồi. Hay là còn non nớt không biết thế nào là ăn nên chỉ ôm nàng ngủ? Hehe, thấy nghi án này có lí hơn, Kasai cười giễu cợt đắc ý. Tung tăng đi đến tiểu đình ở hậu hoa viên dùng bữa.



A, có người đang ngồi chung với Itano. Kasai bước đến cúi chào, là một nữ tử bạch y, tuy ăn vận kín đáo nhưng lại toát lên sự quyến rũ mê người. Nữ tử có đôi mắt hút hồn đến kì lạ cúi đầu đáp lễ. Itano giới thiệu:

“Đây là Maeda Atsuko. Nữ thuật sĩ trên thông thiên văn, dưới thông địa lý, lại còn biết y thuật, là người đã chữa bệnh cho Phò Mã đấy. Sau này sẽ làm quản gia nơi đây, xem phong thủy giúp bày trí cho tân phủ của chúng ta. Làm quen đi”.

“Phò Mã! Sau này nhờ chiếu cố” – Acchan ngẩng đầu mỉm cười với Kasai. Như có tiếng sét đánh vào dây thần kinh thính giác, dáng vẻ này, gương mặt này, body này lần đầu bắt gặp nhưng sao giọng nói lại quen thuộc đến lạ kì. Cứ như là thanh âm nàng vẫn thường nghe được từ trong cõi chết. Thanh âm này, cái thanh âm đặc trưng như tiếng côn trùng kêu rả rích mà nàng vẫn luôn mong mỏi chờ ngày gặp lại, không sai đâu. Chính là y, chính là tên Phán Quan đáng ghét. Kasai đá chiếc ghế đẩu dưới chân sang bên. “Itai~” là ghế đá. Bước chân cà nhắc nhảy vồ vào ôm lấy Acchan, sợ nàng bỏ chạy.

“Bắt được rồi, định lừa ai với dáng vẻ này hả? Trả lại body sexy cho tôi mau”.

Acchan vội dùng tay bịt miệng Kasai lại, ánh mắt ra chiều muốn nói: Nói cái gì thế. Muốn lộ thân phận hả? Acchan vội vàng quay qua Itano cười bất lực: “Có phải Phò Mã vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi rượu hay không?”

“Có lẽ”. Itano lấy đũa gõ vào đầu Kasai ánh mắt thị uy bảo Kasai ngồi yên lặng ăn cơm. Đưa đôi đũa đó cho Kasai: “Đôi này ngươi dùng”, rồi sai người mang đôi khác ra.

“Đúng là kĩ lưỡng quá mức. Đầu ta gội sạch rồi nhá”.

Kasai hậm hực ngồi ăn, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi Acchan. Nàng lấy một cọng giá sống ra, nhúng vào bát canh nóng, thắc mắc: “Thuật sĩ nói xem, tại sao cọng giá ban đầu thẳng, giờ lại cong? Chẳng lẽ do nước nóng?”

Acchan lùa giá sống sang bên, gắp lấy miếng cà chua cho vào miệng, bình thản nhai nhóp nhép trả lời: “Không phải do nước nóng mà căn bản là nó đã cong rồi”.

Kasai lại gắp một cọng giá sống khác cho vào nồi canh nóng, gắp ra lại hỏi: “Vậy tại sao có cọng cong nhiều, cọng cong ít. Phải chăng quá bất công?”

Itano vẫn diện vô biểu tình, ngồi nhàn nhã gắp thức ăn. Trong khi đó Kasai và Acchan lại dùng những hình ảnh ẩn dụ để bao biện cho cái body của mình.

“Là do thể chất từng cọng thôi, không thể trách ai được”. Acchan bóc nguyên trái cà chua cạp.

“Nhưng vẫn có thuốc đúng không, chỉ cần dùng một ít là cọng nào cũng như cọng nào rồi”. Kasai ánh mắt lóe sáng nhìn sang Acchan. Ăn ngày càng nhập tâm, hết đĩa cà chua sống, Acchan tấn công dồn dập vào các đĩa thức ăn khác. Câu chuyện của Kasai đã không còn quan trọng nữa, trả lời qua loa: “Không còn thuốc nữa. Bây giờ mất chức, thất nghiệp không thể tùy tiện đi lên trển. Ừm, đồ ăn không ngon lắm, nhưng tạm nuốt được”.

Kasai suốt buổi nuốt chẳng nổi mậm cơm nào. Itano vỗ tay sai người thu dọn. Giờ đến lượt Acchan làm việc, nàng cần phải đi xem phong thủy, bố trí cách đặt đồ trong phủ điện này, đồng thời đi trang trí cho cái phòng mới của mình. Kasai cũng đứng dậy, bảo đi lại cho tiêu bớt cơm. Itano chẳng nói gì, chỉ ngồi thư thả ngắm nhìn đàn cá vàng đang vẫy nước dưới hồ.

“Chờ đã!”, Kasai đuổi theo Acchan đến một góc khuất nơi bức tường hoa. Kéo Acchan lại hỏi: “Tại sao lại lên trần gian? Còn nữa, tại sao lại đến phủ điện này?” – Những câu hỏi này đáng nhẽ ra là phải hỏi nhưng trong đầu Kasai lúc này lại chẳng mảy may thắc mắc đến, chỉ có nỗi uất ức dồn nén bấy lâu, tựa hồ như mạch nước ngầm bị vùi lấp bởi phiến đá nay chực phun trào, cứ phun mãi không ngừng. Nói mãi không dứt:

“Tại sao cơ thể tôi lại thế này cơ chứ? Người cõi trên mấy người không biết cái gì gọi là đạo đức nghề nghiệp hay sao? Hay rồi, không cần lo tôi bị lộ thân phận nữa nhé, bởi dù có lột trần thì cũng chẳng nhận ra, Itano ấy, không hề nhận ra. Cái cơ thể này chỉ duy nhất một chỗ được coi là nữ nhân. Tại sao lại không mang trả tôi vào cơ thể cũ? Tôi còn phải sống như thế này trong bao lâu? Ôm ấp, đụng chạm, nói bậy, ở dơ một tí, phóng túng một tí cũng có nguy cơ chết không toàn thây. Sống như thế này thật rất đau khổ. Hức..hu hu hu”.

Bao nhiêu trách móc oán hận mà trước giờ nàng phải giấu kín không dám thổ lộ cùng ai, giờ đã tìm thấy nguồn cơ của tất cả, đã tìm thấy cái người có thể hiểu được những lời này. Nước mắt như mưa tuôn ra, bấu chặt lấy cánh tay Acchan khóc nức nở.

Acchan không ngờ những ngày qua Kasai đã phải sống khổ sở như thế, cảm thấy bản thân cũng có phần nào trách nhiệm. Nhưng biết làm sao được, theo như ghi chép từ sổ sanh tử, chỉ cần trải qua thời khắc ấy thì xem như Kasai đã hoàn thành nhiệm vụ, lúc ấy nàng sẽ đưa mọi chuyện trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Và Kasai có thể được giải thoát. Nhưng bây giờ thì những đòi hỏi này của Kasai không phải nàng không làm được, chỉ là có lẽ ông trùm đang theo dõi nàng và Mariko, nếu đi lung tung đến thiên giới chôm vài thứ mà bị phát hiện thì rất phiền phức nên thôi.

“Chung quy cũng là vì bị sỉ nhục cái body nên cô muốn tìm cách lấy lại sĩ diện ư? Thật ngược đời, người khác muốn giấu còn không kịp”.

“Có đâu mà đòi giấu, phải có đi rồi tôi sẽ tìm cách che giấu như bao người khác cho xem. Thật tình là bị cắt chức nên Phán Quan ông không còn thuốc sao?”

“Đừng có gọi Phán Quan. Ta bây giờ là người bình thường rồi, hãy gọi là Acchan đi. Quả thật không có thuốc. Hay dùng tạm thuốc kích thích ta dùng để trồng mấy cây cà chua bi nha. Không biết dùng trên người có hiệu quả hay không”. (Thật tình là nó dùng cho người mà, có phải phân bón đâu ><)

“Nghe như phân bón thế. Kinh!”

“Chịu thôi. Không thì tự dùng kiến thức cơ bản để giúp vòng một to hơn đi”.

Nghĩ lại, đã là đồ chốn cõi tiên thì phân bón chắc cũng như thuốc bổ dưới trần thôi. Kasai đồng ý. Cất giữ lấy mấy viên trong người. Thuốc kích thích tăng trưởng gì mà đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím như bảy sắc cầu vồng thế này? Như kẹo sô cô la ấy, tạm thời vẫn còn có chút nghi ngờ nên nàng chưa dám uống, để từ từ uống cũng chưa muộn. Dù sao thì Phán Quan vẫn ở đây mà, muốn truy cứu trách nhiệm lúc nào chả được.



----------------------------------------------------------------



Itano đang ngồi bên lan can của tiểu đình, ngắm nhìn hồ nước phía dưới. Khí lưu lay động, trời trưa nắng chang chang không một gợn gió nhưng có một làn khí u lãnh cứ lưu chuyển xung quanh khiến Itano hơi khó chịu.

“Ẩn mình ở yên một chỗ không chịu nổi sao? Suốt bao năm vẫn thế, giờ thì chán rồi à. Nếu muốn thì ta có thể giải phóng thân phận cho ngươi, muốn đi đâu thì tùy. Ta cũng chẳng cần hộ vệ”.

Thanh âm hoảng hốt vội giải thích: “Không, không có. Thần một lòng theo người, dù chết vẫn không thay đổi. Xin người đừng nói những lời ruồng bỏ như thế”.

Biểu tình lạnh nhạt, không trách móc cũng không tỏ ra hoan hỷ nhưng khóe mắt Itano lại ẩn chứa sự an tâm, ấm áp. Đó là câu trả lời nàng cần, nhưng không phải điều kiện đủ để nàng tin tưởng. Những thay đổi dạo gần đây của Takahashi nàng đều nhận thấy, có khi ngay chính bản thân mình cũng đang thay đổi. Trước giờ chỉ có Takahashi theo bước nàng không rời, chuyện lớn chuyện nhỏ, phiền muộn, lo lắng, hay niềm vui của đối phương cả hai đều biết rõ. Nhưng tại sao chuyện Hán Uy giờ đã biến thành một nữ nhân, và những khúc mắc khác nàng lại không thể cho Takahashi biết? Mình không thẳng thắn nhưng lại đòi hỏi điều đó ở Takahashi có phải bất công lắm không?

“Vậy sao giờ lại đứng ngồi không yên như thế? Nếu để người khác phát hiện thì thân phận hộ vệ ẩn thân của ngươi sẽ vô dụng”.

Bóng tối không phát ra tiếng động, tĩnh lặng đến đáng ngờ.

Nhấp một ngụm nước trà, Itano thư thả nói: “Có phải vì Acchan?”

Khí lưu lại lay động, tựa như đã chạm trúng tim đen nên thấy bất an. Itano cảm nhận được, hơi thở phả sương lạnh, nói tiếp: “Phải chăng do nàng ta là người duy nhất ngươi có thể chạm nên mới đặc biệt quan tâm? Nhưng nàng ta lại khiến ngươi bận lòng thế này thì nên thủ tiêu trừ hậu hoạn”.

Bóng đen phóng ra, phủ phục dưới đất, thanh âm vồn vã như sợ không còn thời gian, sợ ý định của người kia thành một mệnh lệnh thì nàng sẽ không thể cứu vãn mà y mệnh hành sự mất thôi. Takahashi khẩn xin, bất chấp có ai nhìn thấy sự xuất hiện của nàng: “Không liên quan đến Atsuko, xin người đừng trách nàng. Chỉ là…” – Takahashi cố viện ra một lí do, trước giờ bản tính thật thà, nói dối âu cũng là lần đầu tiên nên gặp chút khó khăn, thay vì vận công thì vặn óc suy nghĩ – “Chỉ là do lúc nãy quan sát thấy Hán Uy trước mặt Atsuko có biểu hiện khác thường, không chú tâm ăn mà cứ tia mắt nhìn nàng ấy, trong khi thê tử của mình ở ngay bên cạnh. Thần chỉ sợ người bị cắm sừng nên có chút bất an”.

Rầm! Itano đặt mạnh chiếc tách xuống bàn thạch, nước trà trong tách dao động bắn ra vương vãi, ướt cả bàn tay, thấm lên vạt áo. Itano đứng dậy, bước đến chỗ Takahashi, khẩu âm tựa như bị chốt chặn, không thể xuất thành lời, nàng chỉ trỏ tay ngoắc ngoắc Takahashi ngẩng mặt lên.

Vừa mới ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm phát ra hắc khí của Itano mà Takahashi lạnh người. Sau đó là.. Chóc! – “Ui~” – Takahashi ôm lấy trán nhăn nhó, bảo đảm trên trán giờ đã xuất hiện một hạt châu sa đỏ chót như thiếu nữ Ấn Độ chắc luôn. Đau đến điếng người, não cũng teo tóp.

Itano không bao giờ trách phạt nàng và nếu có thì chỉ dùng có cách này trừng trị thôi, qua thời gian thì công lực của cái búng tay ngày càng lợi hại. Chẳng nhẽ việc nàng bao biện, lấp liếm nhằm đánh trống lảng bảo vệ Atsuko đã bị phát hiện? Không, rõ ràng là chính bản thân nàng cũng thấy ánh mắt Hán Uy nhìn Atsuko rất lạ mà, vì thế mà nàng muốn phi ngay theo sau Atsuko để quan sát, cơ mà phải luôn bên cạnh chủ nhân nên tâm tư bứt rứt, đứng ngồi không yên.

Itano vẫn đứng đấy, bóng đen phủ lên người Takahashi, thanh âm trầm thấp đến đáng sợ: “Ai là thê tử của ai? Ai cắm sừng ai? Không có vụ ta bị cắm sừng, nếu có phải là y bị cắm. Hiểu chưa?”

Takahashi gật đầu lia lịa, ra chiều đã hiểu, vô cùng hiểu.

“Người hãy đi thay áo đi ạ!”

“Thay gì nữa, sáng nay ta thay rồi. Không phải ta bị ăn, mà là ta ăn. Hiểu chưa?”

Takahashi gật đầu lia lịa, ra chiều đã hiểu, thật tình là vô cùng không hiểu. Itano bước nhanh rời khỏi tiểu đình, để lại Takahashi vẫn còn ngơ ngác: “Ơ! Chẳng phải chủ nhân vừa bị vấy nước trà lên người sao? Không phải người rất kị những thứ ô uế? Hay do ô uế nên người nói sảng? Lấy cớ này đi tìm Atsuko tới chữa bệnh cho chủ nhân được không nhỉ?” – Takahashi cười khúc khích, rồi lại phóng theo âm thầm đi bên cạnh Itano.






---oOo---








Buổi chiều, không khí ngày Tiết kỷ mới thật sự sôi nổi hẳn, lúc này chính là thời khắc tranh tài giữa các cô nương bậc nhất được lựa chọn kĩ càng của các kĩ viện. Tất cả sẽ phải phô diễn tài năng của mình trên Mộng Xuân đài. Được xây lắp ở chính giữa hồ Nguyệt Ảnh – hồ này không lớn như hồ Trúc Bạch gần Hoàng Cung, nước hồ cũng không mang màu lục bảo thanh tân, tuyệt nhiên không thể so sánh. Chỉ có điều dưới ánh trăng, những hòn đá, hòn sỏi, tán cây dương liễu bên bờ lại hấp thụ ánh sánh phản chiếu lên mặt nước, trông như nước hồ đang khoác lên mình dải tơ lụa mềm mại, lấp lánh như ngân hà của vũ trụ.

Dựa vào lợi thế ấy của hồ Nguyệt Ảnh mà rất nhiều người muốn thi thố vào lúc trăng lên. Vì thế mới có quy định thứ tự ra thi thố dựa trên thứ hạng của năm cũ. Những phẩm lầu, phường, các.. thấp hạng sẽ phải ra tranh tài trước. Thế nên lúc này quanh bờ hồ vẫn chưa đông người lắm, chỉ có những ai hiếu kì hoặc là khách nhân quen biết mới đứng lại xem. Đa số người am hiểu đều tìm nơi giải khuây tạm thời để chờ đợi đến đêm vì biết rõ thực tài của các cô nương này, các kĩ viện hạng trung thế này rất nhiều nhưng lại không hề thu nạp được cô nương nào mới, vẫn là những gương mặt cũ nhìn đến chán chường.

Không chỉ khách nhân trong kinh thành mà những vùng lân cận cũng bị ngày Tiết kỷ lôi kéo, tò mò đến xem. Đây là cơ hội cho những con buôn, tiểu điếm, sòng cờ bạc kiếm tiền thâu đêm suốt sáng. Nếu nhìn nhận một cách ngay thẳng có thể gọi đây là ngày phong hoa trác tán bậc nhất trong năm.


Yuko đang tập trung, đắn đo lựa chọn giữa ba con đường. Miệng lẩm nhẩm: 2-1-3, xỉu.

“Tài”. – Nữ tử đi cạnh vung tiền xu lên mặt bàn đặt cược. Yuko tá hỏa kéo qua chỗ xỉu. Nữ tử lại kiên quyết kéo qua chỗ tài, ngữ điệu giận dỗi: “Cho ta lựa chọn sao lại không tin ta?”

Yuko bất lực giải thích: “Lúc nãy hùng hổ xin cho mình được thử đặt cược, thế mà làm ta thua gần hết tiền rồi. Lần này phải nghe theo ta”.

“A~ Tài.” – Nữ tử vẫn làm bộ dạng giận dỗi, nắm lấy cánh tay Yuko lắc qua lắc lại. Nhưng đây là số tiền còn lại, là canh bạc cuối cùng, nếu nghe theo nàng ta thì có mà tối nay uống nước lã. Yuko chưa bao giờ tỏ ra cương quyết như thế này, ánh mắt thị uy, nói: “Tài thì tự nấu đồ ăn”.

Nữ tử đứng ngây người, nhưng ánh mắt vẫn mang tia hy vọng van nài, Yuko tiếp: “Tự xới cơm, tự gắp thức ăn, tự xách nước tắm.. hừm.. tự thay quần áo”.

“Được rồi! Vậy Xỉu”.

Yuko vã mồ hôi, may mà nàng ta đồng ý đổi sang xỉu, nếu không, bắt nàng ta tự mặc quần áo thì thật tội nghiệp. Nàng có lòng tốt chứ không hề mang tà ý.

Nhà Cái nãy giờ đã vô cùng bực tức, những người chờ đợi xung quanh chứng kiến cảnh lời qua tiếng lại của hai người này cũng sinh bực mình. Chỉ đem có 3 phân tiền đi đặt cược mà cãi lộn nãy giờ, thiệt muốn đạp phát ra khỏi cửa.

“Ai đặt rồi thì bỏ tay ra. Khui, 2-1-3, xỉu”

“Yay~ Yuko a, ngươi thật giỏi” – Nữ tử ôm lấy cổ Yuko lắc qua lắc lại. Đây là lần đầu nàng được đến những nơi như thế này. Trước đây tiền bạc đối với nàng chỉ như những hòn sỏi dưới chân, buồn buồn đem đi chọi bể đầu người khác cũng được, bởi dù có tiêu xài phung phí thế nào cũng không bao giờ hết. Khi ở với Yuko, dù chưa tới một tháng nhưng nàng đã biết thế nào là suy nghĩ trước khi dùng tiền, suy nghĩ xem nên đặt tài hay xỉu. Đúng thật là thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều nga.

Sau khi bản thân tự mình phấn đấu thì Yuko thắng liên tục hơn mười ván cược, tiền nhanh chóng được nhân đôi, nhân đôi, giờ đã có trong tay hơn trăm lượng bạc. Nữ tử đứng cạnh mắt lấp lánh kim quang, thật nhìn không ra Yuko lại có thể chơi bạc giỏi thế này, thế hà cớ gì vẫn nghèo mạt rệp thế nhỉ? Nàng thật không hiểu nổi.

Yuko trước khi đưa nàng đến sòng bạc có dặn rằng chỉ chơi mười ván, nếu để thắng liên tục mà làm nhà Cái sập thì họ sẽ lấy cớ bảo mình gian lận mà lấy lại tiền và dần cho một trận tơi tả, thế nên chơi bạc cũng phải biết dừng đúng lúc. Yuko nắm tay nàng với gương mặt thỏa mãn bước ra khỏi cửa sòng bạc. Nghe Yuko bảo cần tiền để chuộc tiểu muội Mayu của nàng ta, nếu thắng được ván bảo thì có thể đủ tiền chuộc rồi, nàng ta sau này sẽ không cần ngày ngày chạy đi tìm việc mà bỏ bê không chơi với nàng.

Nghĩ thế, nữ tử liền kéo tay Yuko trở lại sòng bạc, đặt hết số tiền thắng cược lên bàn. “Ta đặt bảo”

Ồ~ Tất cả con bạc trầm trồ, không ngờ lại lấy hơn trăm lượng bạc mà đặt bảo, nếu thắng thì một ăn mười sáu. Nhưng nguy cơ thua rất cao, vì bảo là trường hợp ba viên xí ngầu đều ra cùng một số. Hai người này, một tiểu tử thấp vải thô và một nữ tử cao áo lụa, nhìn thế nào cũng là một đôi đũa lệch. Suy nghĩ chắc cũng lệch lạc luôn rồi, dám liều mình như thế.

“Nyan, đừng có ngốc thế. Được rồi, đi thôi. Mai lại đến” – Phải rồi, mai lại đến đây chơi tiếp mười ván, chẳng mấy chốc sẽ kiếm đủ tiền. Nàng không ngờ mình có khả năng chơi bạc giỏi thế này, có thể nghe thấy tiếng xí ngầu mà đoán số. Đúng là tài năng thiên bẩm.

Yuko định rút túi tiền lại nhưng bị sự kiên định của Nyan làm cho ngây người. Thường ngày nàng ta ngây ngây ngô ngô mà sao lần này lại làm ra bộ mặt khí khái ngời ngời thế được? Đúng là đẹp đến mê người. Ể? Mà đợi đã, Yuko lắng nghe tiếng xí ngầu chạy loạn xạ trong bát gỗ, nhìn Nyan với ánh mắt sáng lấp lánh ngưỡng mộ: nàng ấy cũng nghe được tiếng xí ngầu sao? Tài năng thiên phú! Hai ta đúng là xứng đôi mà. “Nyan a~” – Yuko ôm lấy eo Nyan dụi dụi mặt vào bầu ngực Nyan cảm thán.

Nyan giơ tay gõ cốp vào đầu Yuko, nhấc bản mặt Yuko ra khỏi ngực mình. Những người xung quanh phút chốc xịt máu mũi, có cảm giác như đang chơi bạc trong chốn phong trần khoái lạc.

“Ai đặt rồi thì bỏ tay ra. Khui, 6-6-6, bảo”.

Yay~ Yuko giả vờ bất ngờ mà vui mừng nắm tay Nyan nhảy tưng tưng: “Một ăn mười sáu, chúng ta đủ tiền chuộc rồi. Hức..”

Hai nàng vui mừng thì nhà Cái tái mặt, cũng phải mất đi một lúc hơn 2000 lượng bạc chứ ít. Không ngờ hai người này may mắn đến thế. Phải làm sao để lấy lại vốn đây?

Nyan vỗ vai Yuko đắc ý: “Thấy chưa, dù có thắng nhiều chừng nào thì cũng có ai bảo ngươi gian lận đâu mà sợ bị đập chứ a.”.

“Suỵt! Nyan nói bậy gì vậy. Người ta hiểu lầm bây giờ. Đi nhanh thôi” – Yuko vội vàng kéo tay Nyan rời khỏi. Chưa kịp ra khỏi cửa đã bị đám người tạp dịch trong sòng bạc chặn lại, tay cầm gầy gộc đứng ra oai. Tên cầm đầu gầm lên: “Dám gian lận ư? Hèn gì mà một lúc thắng liên tiếp nhiều đến thế. Kì này phải giáo huấn bọn các ngươi một chút mới được.”

Yuko đưa tay bảo dừng: “Ta không có gian lận. Với lại ngươi không thấy bên cạnh ta là nữ nhân tuyệt mỹ hay sao? Nỡ nào lại đánh nàng ấy?”

Bọn người này không cần biết thật giả, chỉ cần có cơ hội là họ sẽ tìm cớ lấy lại cho được số tiền của mấy kẻ yếu ớt may mắn thắng được tiền: “Xảo trá! Dù là nữ nhân ta cũng không nương tay đâu. Huynh đệ, lên!” – Cả đám xông vào Yuko và Nyan vung gậy.

Sử dụng ít tiểu xảo đê tiện để chạy trốn, cuối cùng đã thoát khỏi tay bọn vũ phu. Trên người không bị thiệt hại nhiều, cùng lắm toàn bộ số bạc chưa bị cướp mất. Yuko bị thổ huyết, bầm tay tím chân, xương không biết có gãy hay không mà toàn thân đau nhức. Quần áo bình thường vá tùm lum, giờ chắc lại thêm tùm lum chỗ vá. Chỉ có Nyan không biết dùng chiêu bỉ ổi gì mà toàn thân vẫn còn nguyên vẹn. Không vết xước, có chăng là nàng ta đang ngáp buồn ngủ: “Hơ~ Yuko a, đến giờ ngủ rồi. Hơ~”

Hộc! Tức đến độ thổ huyết. Yuko mắt đẫm lệ: “Nhìn đi, ta đang bị thương đó nga, không đưa ta đến thầy lang mà còn ở đó đòi ngủ”.

“Ưm” – Nyan nghiêng đầu nhìn Yuko kiểm tra một lượt, lo lắng hỏi: “Ta tưởng Yuko khinh công hơn người phải thoát được chứ a, sao lại để tơi tả thế này, mà vết thương phải vạch áo ra mới thấy. Kỹ thuật đánh không tệ nga~”

Hộc! Yuko lại cúi người thổ huyết: “Còn khen bọn họ, đưa ta tới đại phu nhanh lên”.

“Nhưng chẳng phải ngươi bảo trừ phi bệnh nặng, không thì không nên đến nơi đó mắc công phí tiền hay sao?”

“Vậy giờ ta muốn đến đó thì nàng phải biết là ta đang bị thương rất nặng chứ a. Hộc!”.

“A! Nhưng là không thể trở vào bờ được, bọn chúng đang lùng sục trên bờ kìa” – Nyan hướng ánh mắt sang đám vũ phu đang hầm hầm hắc khí đợi bọn nàng lên bờ nộp mạng. Yuko đã giờ trò ti tiện đánh ngất toàn bộ những cô nương không biết của phẩm lầu nào, trong khi họ chuẩn bị lên thuyền ra đến Mộng Xuân đài thi triển tài nghệ. Vì không biết chèo thuyền kết quả thuyền quay vòng vòng ở mặt hồ làm người khác chú ý cười nghiêng ngả, thu hút cả bọn vũ phu ấy nữa.

Thuyền đã cập bến phía sau Mộng Xuân đài, đà này chỉ có thể nấp mãi ở đây đợi bọn kia rút lui. Dù sao trước mặt đông người như thế thì chúng sẽ không dám bơi ra xử lý hai nàng. Yuko thương tích đầy mình nằm rên la như người bị dại.



----------------------------------------------------------------



Đêm đến, quanh hồ Nguyệt Ảnh người người chen nhau đông đúc. Kasai cũng nô nức dòng người chen lên. Các hoàng tử, Phò Mã khác phải kéo nàng ra khỏi dòng người. Rõ ràng họ thân là hoàng tộc chỉ cần ra lệnh phát là có người nhấc ghế mời họ ra hàng đầu ngồi xem, cần gì phải như bọn dân đen chen chúc. Kasai thì sao cũng được, chỉ cần được đi chơi là nàng mãn nguyện.

Thoát thân ra khỏi cái phủ điện nơi có cái người băng lãnh u ám kia là nàng mừng lắm rồi. Hôm nay lại náo nhiệt như vậy, xem cứ như lễ hội natsu matsuri ấy, rất nhiều nữ nhân ăn vận đầy màu sắc bắt mắt, trang điểm như hoa như ngọc, ở giữa hồ nước đang ánh lên ánh sáng lung linh kì lạ là một sân khấu được treo đầy đèn lồng màu đỏ và khăn lụa đủ màu nhìn rất phong tình.

Người trên bờ quan sát đa số là nam nhân, có nữ nhân đến xem âu cũng là mấy phu nhân đến bắt quả tang, xách tai chồng về nhà.

Trên Mộng Xuân đài chỉ còn lại hai nhóm người chưa ra, một là Tiếu ý phường nhất phẩm năm ngoái, còn lại là Phẩm hương lầu. Hai đối thủ truyền kiếp của nhau khiến khách nhân đến xem náo nhiệt chật kín chỗ.

“Sae để ý được nàng nào thì nói ta, ta bắt về cho làm vợ”.

“A! Người đừng đùa nữa”.

“Khục. Xấu hổ sao?” – Kasai cười khúc khích đắc chí, còn sợ nãy giờ toàn là mỹ nữ khiến Sae lạc mất hồn chứ, có khi nào như trong phim Sae có tình cảm với mình rồi sau đó lo lắng bản thân bị đam mỹ..khúc khúc. Kasai tự tin tưởng tượng kinh hồn, rồi lại chọc Sae tiếp: “Không có đùa đâu. Lớn rồi lấy vợ là chuyện bình thường mà”.

“Thần..thần là nữ nhân thì sao có thể…”

“What!” – Kasai suýt chút là bật khỏi ghế chúi đầu xuống hồ nước, nếu không có Sae nhanh tay giữ lại. Xong! Tinh thần hủ nữ tiêu tán, giấc mộng mỹ nam tan tành. Mắt nhìn vô hồn vào khoảng không phía trước.

Ở phía xa xa nơi cánh tả chỗ đám Kasai đang ngồi là hai nam tử, một bạch y, một tím nhạt. Phong trần tuấn lãng, đứng tựa lưng vào rặng cây dương liễu, thần thái điềm tĩnh đến lạ lường. Nam tử bạch y kề sát đầu vào thì thầm với nam tử tím nhạt cạnh bên khiến các cô nương ở các lầu gần đấy bấn loạn.

“Phò Mã có vẻ đang khoái lạc nhỉ? Nhìn đám nữ nhân trên Mộng Xuân đài đến há mồm không chớp mắt. Đúng là nam nhân ai cũng như ai.” – Acchan cố ý nhấn mạnh hình ảnh mang tính hiểu lầm cao để khẳng định bản chất nam nhân của Kasai trước mặt Itano. Nhưng Itano vẫn diện vô biểu tình, chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt.


~Hết chương 9~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét