hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

[Fic] Lão sư tuổi 18 ?! [Chương 11]

Chương 11

Đến ngày ước hẹn





















“Acchan quả nhiên là giấy thông hành vạn năng ~” vừa ra khỏi cửa, Kojima Haruna như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, *tung tăng lôi kéo tay Maeda Atsuko.



“…. Kojima bạn học, mua xong liền trở về, sớm để còn học nữa …..” Ánh mắt phức tạp nhìn Kojima Haruna đang hưng phấn, Maeda Atsuko không quên sứ mệnh của mình.



“Biết, biết ~ nói dông dài quá, đã nói qua gần cả chục lần rồi….” Không kiên nhẫn cắt ngang lời thuyết giáo của Maeda Atsuko, Kojima Haruna băng qua đại lộ trước.



“….” Nhìn đèn tín hiệu trên đầu sắp chuyển sang màu đỏ, Maeda Atsuko bất đắc dĩ đi theo.



“Nha? Cái kia thật đáng yêu ~”



“Koji….ai….” Nhìn Kojima Haruna thoắt cái tiến vào cửa hàng, Maeda Atsuko bất lực nhấc chân bước theo vào.



“Haruna?”



“Fujimoto …..Hiroshi-chan~” Trông thấy nam sinh ngoài ý muốn xuất hiện, dư quang liếc đến Maeda Atsuko đứng ở cửa, Kojima Haruna nhanh chóng sửa lại miệng.



“….” Sững sờ nhìn nam sinh hớn hở bắt chuyện cùng Kojima Haruna , trong lòng Maeda Atsuko nhất thời cảm thấy khó chịu.



“Xin chào, mình là bạn trai của Haruna, Fujimoto Hiroshi”.



“Maeda Atsuko, chào…” Cũng không đưa tay ra bắt tay với nam sinh, Maeda Atsuko chỉ nhẹ gật đầu.



“Sao ngươi lại ở đây?” Kojima Haruna khẽ chau mày nhìn nam sinh, khéo léo lợi dụng khu vực khuất tầm nhìn để che đi tầm mắt Maeda Atsuko.



“A, kỳ thực…. Haruna, bạn của nàng có bạn trai chưa?”



“Nha? Không có, thế thì sao? Có điều…” Cảm giác được ý đồ của Fujimoto, Kojima Haruna có chút không vui, đang chuẩn bị cự tuyệt.



“Vậy là không thành vấn đề. Đêm nay bọn mình có buổi họp mặt, có muốn tới không?” Nhanh chóng cắt đứt lời nói còn chưa kịp phát ra từ Kojima Haruna, Fujimoto nhìn nàng câu ra nụ cười mê người.






















“Đừng chạm vào ta!” Kẻ bên cạnh hết lần này đến lần khác hướng về phía mình bắt chuyện, nam sinh kia lại còn có ý đồ đụng chạm mình, thành công khơi mào lửa giận của Maeda Atsuko.



“Thật xin lỗi, bạn của ta có chút hướng nội” Thấy biểu tình thú vị của Maeda Atsuko, đôi mắt Kojima Haruna híp lại. Chậm rãi đi đến bên người Maeda Atsuko, áy náy đuổi nam sinh kia đi.



“Acchan, vất vả lắm mới lấy được cơ hội, sao không chịu thử một lần. Cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ thất bại ….” Nâng ly rượu ở trên bàn đặt lên môi, Kojima Haruna chăm chú nhìn gương mặt ngây ngốc của Maeda Atsuko.



“Không cần, ta phải đi về” Maeda Atsuko phủi phủi y phục, diện vô biểu tình đứng dậy.



“Ngươi cứ vậy mà đem ta bỏ lại, không lo lắng sao?” Đầy một mặt tiếu ý nhìn người nào đó đứng khựng lại, Kojima Haruna có lòng tin Maeda Atsuko tuyệt đối sẽ quay đầu.



“Lão sư mặc kệ ta sao?”



“….” Dù không nhìn thấy biểu tình vô tội hòa cùng âm thanh nũng nịu ở phía sau, nhưng Maeda Atsuko vẫn có thể nhận ra được kẻ xấu tứ phía đang dùng ánh mắt thăm dò bên này. Trong thâm tâm tựa hồ càng phiền muộn, còn có cả cảm giác dị thường bực bội.



“Vậy ngươi đi mạnh giỏi, nhớ che giấu giúp ta đó nga~” Cười cười quay đầu trở lại, Kojima Haruna đang chuẩn bị uống ly rượu trong tay.



“Nè? Ngươi làm gì vậy? Ta còn chưa….” Mới vừa đưa ly rượu lên môi đột nhiên bị cướp mất, Kojima Haruna tức giận nhìn Maeda Atsuko.



“Ực…. Có chịu theo ta đi về hay không?” Ngửa đầu một hơi uống cạn, Maeda Atsuko cúi người xuống nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Kojima Haruna.



“….. Ngu ngốc, uống như vậy sẽ say….” Khôi phục lại thái độ bình thường, Kojima Haruna nhìn chằm chằm dấu vết ẩm ướt trên chiếc ly đến thất thần.



Không biết do tức giận, hay bởi vì ly rượu kia, mà mặt Maeda Atsuko có điểm hồng…



“Được thôi, quay về ~ bạn của ta không thoải mái, đi trước ~” Kojima Haruna cầm lấy y phục đi đến bên người Fujimoto.



“Haruna…” Fujimoto đột nhiên xoay người lại gọi Kojima Haruna.



“Ân? Như thế nào… Ngươi! ….” Vừa mới xoay chuyển thân người, nơi khóe miệng liền truyền đến xúc cảm ấm áp và ẩm ướt. Kojima Haruna nhanh chóng đưa tay đẩy thân thể Fujimoto đang tiến tới gần ra, kịp thời ngăn cản động tác kế tiếp của hắn.



“Acchan…..” Trừng mắt liếc khuôn mặt có phút phiếm hồng của Fujimoto một cái, Kojima Haruna cầm lấy túi xách đuổi theo Maeda Atsuko.





















“Acchan, rất khó chịu sao?” Maeda Atsuko vừa về nhà được một lúc liền xông vào WC, may mắn là mama Kojima Haruna đêm nay đi công tác không ở nhà.



“Không ngờ tới tửu lượng của ngươi lại kém như vậy …..” Sắc mặt đã đỡ nhợt nhạt, Maeda Atsuko toàn thân vô lực đi vào phòng ngủ, Kojima Haruna có chút hổ thẹn với tửu lượng của nàng. (nàng ở đây ám chỉ Acchan).



Chẳng qua mới chỉ một ly, liền biến thành như vậy, nếu sau này mà còn tái diễn ….



Bất quá…. Đây là một gánh nặng tốt* nha~




“Ô, trên người toàn mùi rượu, phải nhanh đi tắm cho sạch ~ Acchan, trước tiên ngươi cứ ở trong này ngồi một lát, ta đi ….” Trên người nồng nặc vị cồn cùng với mùi là lạ không biết tên, Kojima Haruna u mê nhíu chặt mày. Đem áo khoác ném sang một bên, dặn dò một câu liền chuẩn bị rời phòng.



“A …… Acchan?” Chân trái vừa bước một bước, cánh tay đột nhiên bị níu lại. Một trận quay cuồng nghiêng trời lệch đất, thẳng đến khi Kojima Haruna khôi phục ý thức, chỉ nhìn thấy gương mặt ửng hồng của Maeda Atsuko cùng *nhãn tình bị sương mù bao phủ.





=====================================
chú thích:

*tung tăng: nguyên văn= hoảng lai hoảng khứ, tức là đung đưa qua lại, nên mình thay thế bằng từ “tung tăng” cho nó tượng hình.

*gánh nặng tốt: nguyên văn= hảo kiếp mã, từ "kiếp mã" dùng để chỉ quả cân, cũng có thể hiểu là tải trọng, là sức nặng, ý Nyan là Acchan sau này cứ say đi, Nyan thích :v

*nhãn tình: ánh mắt


bảo chủ: thèng men làm pháo hôi thật có tác dụng nha :v

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét