hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 29]


Chương 29

Sinh quả tử




Hito tản mạn: Tên chương nghe có vẻ cổ ngữ nhỉ nhưng thật ra nó chẳng có gì đặc biệt lắm đâu. Sinh quả tử* là tên bánh Namagashi - một loại mochi đặc biệt, nó mô phỏng hình dáng các loài hoa cỏ đặc trưng cho 4 mùa trên nước Nhật: Như hoa đào cho mùa xuân, quýt vàng cho mùa hạ, lá phong cho mùa thu, hoa mơ cho mùa đông... Như người ta thêu hoa mẫu đơn này nọ lên quần áo thì quá tầm thường đúng không? Y phục Acchan mặc thêu chính là hình của sinh quả tử ^^~

À, hai từ sinh-tử cũng một phần đúng với chương này đấy nhỉ? (giờ mới để ý)










Cửa vào sòng bạc không khó tìm nhưng không phải ai cũng có thể đặt chân vào được. Takahashi dù vội vàng chạy đến nhưng vẫn kịp quan sát tình hình thực tế, người đứng gác ở cánh cửa sắt hoen rỉ chỉ là một tên nhược phu bình thường, gương mặt hắn khiến người khác có cảm giác như chỉ cần đá phải chân hắn một cái, sau đó móc dao ra nói: “Phủi giày cho đại gia”, có khi hắn còn nịnh bợ lau luôn chiếc giày còn lại. Một kẻ yếu nhược như thế thường được dùng làm bình phong che đậy cho cái đám người thân hình khủng long ở phía sau bóng tối, giả hiệu như nơi này của chúng tôi kinh doanh hợp pháp, người làm thật thà chất phác. Xậc, muốn đấm một phát.

Lối vào tầng hầm bên dưới là phía sau cánh cửa sắt đen xì kia, bốn bề là không gian kín, muốn lẻn vào là không thể, chỉ có cách trực tiếp đi thẳng vào mà thôi. Takahashi đang mặc một bộ đồ thục nữ, thục nữ thì không thể bò trườn lăn lết, làm bẩn đồ đẹp được. Chiêu mỹ nhân kế lúc này vẫn là thượng sách, ai biết có đại gia nào đó sẵn sàng vung tiền chọi bể cánh cửa mời Takahashi cô ngêu ngao bước vào thì sao, cảnh tượng thật ngầu nha.

Đám mây tự sướng trong đầu Takahashi nhanh chóng bị làn sát khí phía sau cánh cửa đè cho bẹp dẹp. Nghĩ ngợi gì nữa, có khi Atsuko đang bị người ta vũ nhục trong đó.

“Kệ mỹ nhân kế, ta đây dùng bạo lực xem ai dám cản”.

Tên nhược phu canh cửa nãy giờ vẫn quan sát Takahashi, phần là do bộ đồ hoa hòe kim tuyến nổi bần bật giữa đêm, phần là do biểu cảm gương mặt thay đổi chóng mặt, cô gái này xem ra không giỏi che giấu cảm xúc, gương mặt bây giờ như bà la sát, thật đáng sợ.

“Cứu mạng!” tên nhược phu mở toang cánh cửa, theo quán tính làm hai tên thân hình khủng long đứng gác sau cửa dập mũi. Lấy tay bịt lỗ mũi lại, cả hai đồng thanh quát: “Mịa mày, ăn nhầm thuốc kích thích hay sao mà khỏe dữ vậy?”

“Tôi đi tìm lão bản” không nói thêm một lời, tên nhược phu đã chạy mất dạng xuống lối mấy bậc thang. Thầm chửi mình vận ruồi muỗi gì mà hôm nay hên dễ sợ, chậm chút là bị quỷ a-tu-la sặc sỡ đó quoánh cho bầm dập rồi.

Thân ảnh Takahashi như bị sương mù bao phủ, chớp nhoáng từ phía bên kia đường đã đứng trước cánh cửa sắt, lúc đầu đã tính toán dùng lực một phát đạp bay tên nhược phu lẫn cánh cửa, sau đó cứ thuận thế sát phạt hết đám người ra cản đường, gặp một người đánh một người, gặp hai người đánh một cặp. Vì đã tính toán kĩ thành ra chân Takahashi khi đứng trước cửa đã thủ thế co giò rồi, nào ngờ tên kia yếu bóng vía tự động mở cửa luôn làm cô theo đà mà té oạch vào trong, lăn xoành xoạch theo lối bậc thang hướng xuống dưới tầng hầm.

Mấy tên khủng long ẩn sau cửa còn bị lầm Takahashi với loài bốn chân đen như mực nào đó lẻn chạy vào, chúng cũng không rảnh đâu mà đi bắt đem ra.

Takahashi như vận động viên lăn vòng chuyên nghiệp, khi thân người lướt qua bậc thang cuối cùng bị lực hất tung lên rơi tự do, với kinh nghiệp làm ẩn vệ mấy chục năm, dễ dàng xoay người kiểm soát tình hình, một chân quỳ một chân chống, đáp xuống khu vực gần trung tâm đỗ trường một cách đầy nghệ thuật.

Dù âm thanh đã bị tiếng hô hào cỗ vũ võ sĩ giác đấu lấn át nhưng tư thế nghệ thuật, cú xuất hiện đột ngột cùng bộ đồ với hoa văn bắt mắt, dây thắt lưng lấp lánh… đã thu hút ánh nhìn của phần đông người trong đỗ trường.

Không gian đỗ trường không rộng lắm, chu vi khoảng mười hai mét vuông, vì thế khi âm thanh đột ngột giảm đi, những lời bàn tán đều nghe rõ mồn một, khiến Takahashi cũng giật mình.

“Công phu gì thế? Ta mới thấy lần đầu”.

“Ta biết, gọi là khinh công đó. Thả hơi, rồi bay”.

Cái bọn óc bã đậu này. Takahashi chống tay lên một chân nâng người đứng dậy, do hiệu ứng xoay mòng, ngay lập tức ngã oạch ra đất như cá mắc cạn.

“Cô ấy xỉu rồi à?”

“Chắc hết hơi.”

“Các ngươi có phải người hay không, mau đến nâng người ta dậy”. Một tên công tử mặt trắng thấy mấy tên háo sắc khác đang có ý định rục rịch liền nẫng tay trên ra vẻ tiêu sái, quát người hầu, tay vẫn không quên xoa bóp mấy cái lên thân người đẫy đà đang rúc trong lòng mình.

Takahashi được người ta nhẹ nhàng nâng đỡ, đi đến ngồi cạnh tên mặt trắng.

“Cô ấy còn sặc sỡ hơn mấy em ta bao nữa. Không biết đại gia nào đưa vào nha?” công tử mặt trắng mới hỏi thăm vài câu, Takahashi đã hồi tỉnh, cơn choáng váng qua đi liền bày ra bộ dạng muốn giết người.

“Ta biết, nhất định không phải ta. Ha ha”. Vã mồ hôi, tốt nhất nên đổi sang bàn khác.

Mọi người chẳng ai còn quan tâm đến sự việc đột ngột phát sinh ban nãy nữa, mọi sự chú ý lại đổ dồn vào sàn đấu giữa sân. Tên võ sĩ trọc đầu nâng gối thúc vào bụng tên có tóc, một ngụm máu tươi từ miệng bắn ra tưới lên sàn. Đi kèm theo đó là tiếng hò hét như heo bị thọc tiết: giết nó, đạp nó, đá nó, cắn nó….

Takahashi bị cái không khí man rợ làm cho tức giận, Atsuko không phải cũng giống vậy đó chứ? Quan sát một vòng, tầng hầm tuy bề ngang không rộng rãi nhưng lại cao, xây được ba tầng lầu, khách sẽ ngồi lên tấm ván được đặt cố định sẵn ở mỗi gian, càng lên cao thì càng được đãi ngộ, như bàn thức ăn phong phú hơn, người phục vụ cũng cung kính hơn, có lẽ nơi đây xếp khách ngồi tùy theo địa vị và tiền đặt cược. Con bạc nào cũng đều như nhau, trái ôm phải ấp một cô nàng, nhìn con mắt khoái chí cùng nụ cười bình thản của chúng khi nhìn cảnh tượng đánh nhau như dã thú ở giữa lòng tầng hầm, có thể thấy người ở đây biến chất hết cả rồi.

“Phải nhanh chóng đưa Atsuko ra khỏi đây”.

“Cô gái đó sao? Ngươi nói người dọa ngươi là quỷ cơ mà. Con mắt nào ngươi thấy cái vật lấp lánh ấy là quỷ hả?”

Ở một góc của đỗ trường, đại lão bản là một quá phụ thân người đẩy đà, toát lên vẻ thành thục của phụ nữ tuổi ba mươi, gương mặt cũng được xem là có chút tư sắc. Cô ta nhìn theo hướng tay tên nhược phu gác cổng chỉ. Hắn liên tục gật đầu khẳng định, thân người còn nép sát vào đại lão bản, phòng trường hợp Takahashi quay đầu nhìn thấy thì có chỗ để núp.

Bước đến gần vật lấp lánh, vật ấy dường như có con mắt thứ ba, nhanh chóng quay đầu lại.

“Á!” đại lão bản lấy tay xoa xoa lên khối thịt căng tròn vì bị gương mặt non nớt trước mắt làm cho ná thở, lấy lại nhịp tim rồi mới nói: “Nha đầu, chỗ này không phải chỗ để dạo chơi, mau mau ra ngoài đi” sau đó còn không kìm được, đưa tay nựng hai má Takahashi. Tên nhược phu nãy giờ núp đằng sau không biết đại lão bản bị gì lại đi nói mấy lời mắc ói như vậy. Nha đầu? Qủy a-tu-la đó mà là bé gái sao? Cái này gọi là thuật câu hồn nè, quỷ lấp lánh thật đáng sợ, hắn lại càng chui rúc bám sát hơn nữa vào người đại lão bản.

Takahashi đang dùng ánh mắt thiết tha tìm kiếm bóng hình Acchan, có người lạ tiếp cận vẫn chưa kịp rút ánh mắt tha thiết đó về thì bị người ta ăn đậu hủ. Có cảm giác như hai má sắp bị véo đến đứt thịt luôn rồi. Vung tay hất ra.

“Có cá tính” đại lão bản dường như không hề có chút khó chịu với hành vi bạo lực của Takahashi, mà cũng may là Takahashi chưa đến nỗi ác dùng đến tay phải làm bà bại liệt.

“Ta đến tìm người, không muốn làm lớn chuyện. Biết điều thì mau mau dẫn người có tên Maeda Atsuko ra đây. Nếu không đừng trách”.

“A ha~” đại lão bản mở to đôi mắt trầm trồ, lại nói: “Lần đầu tiên ta thấy một nha đầu đến tìm ta với lý do này, không ngờ Acchan nổi tiếng đấn độ con nít cũng bám theo. Ha ha. Nể tình cưng đưa má cho ta nựng, ta khuyến mãi cho một câu, ngày khác tìm một người nào đó có thể chịu đòn đến đây. Hôm nay Acchan không thể đến tiếp cưng được. Đi đi”.

“Các người làm gì Atsuko rồi?” Takahashi tức giận nhón chân, đưa tay nắm lấy cổ áo đại lão bản, ánh mắt ngây ngô thoáng chốc tản ra sát khí bá đạo. Tên nhược phu nấp sau thầm hô không hay, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi gọi người.

Nhanh chóng xuất hiện ở lối cửa sau là thân ảnh màu trắng nhã, chân váy thêu đủ hình dạng sinh quả tử* nhấp nhô theo từng bước di chuyển. Theo sau là một đám khủng long, thân hình như quái vật cao to bất thường, bọn người này tuy khí thế cường bá áp đảo nhưng theo sau người con gái vẫn lộ ra chút thần tình kính cẩn, có vẻ thần tượng hơn là sợ hãi.

Cảnh tượng mà nàng chứng kiến có chút quái dị, quay qua hỏi: “Ngươi nói có người đến phá rối. Nhìn đi, có giống không?”

Tên nhược phu cũng bối rối, vừa đi ra đi vào có chút xíu mà bà chủ trong tư thế bị giữ chặt cỗ áo vẫn đưa hai tay bẹo má người ta cho được, thiệt là không muốn sống lâu mà. Mặc kệ chuyện gì, lánh mặt đi mới tốt. Kẻ dẫn nàng ra đã chạy mất, đứng lại nhìn bà chủ lại nổi cơn yêu thích vật thể xinh đẹp không phải thói quen của nàng.

Takahashi đang cố nhẫn nhục không giết người tại đây để khỏi dây vào phiền phức, ánh mắt bỗng chốc như nham thạch, phát ra tia nóng sáng đến dọa người. Không kìm lòng được gọi to: “Atsuko!”

Cái miệng bị người ta kéo rộng làm phát âm từ Atsuko nghe có phần quái dị, dù vậy thì Acchan vẫn nghe lọt tai. Có cảm giác thân thuộc đến lạ. Muốn đến gần hơn, muốn nhìn kỹ hơn, tại sao người này lại cho nàng cảm giác khác lạ như vậy.

Không ngờ ba năm, suốt ba năm rồi cứ nghĩ là mãi mãi không gặp lại nữa, chuyến đi lần này dù không nắm chắc cơ hội người cần gặp chính là Acchan nhưng vẫn gắng trưng diện đẹp thật đẹp, thử tưởng tượng gặp đúng người thì tâm trạng cực độ vui mừng đến thế nào. Takahashi dùng lực, vặn cổ tay ném đại lão bản sang bên, hai tay thủ thế ôm Acchan vào lòng.

“Dừng lại” cái vật toàn thân phát sáng, con mắt bất ngờ cũng phát sáng đến quái dị làm Acchan hơi do dự, muốn giữ một khoảng cách an toàn, hai bước chân là đủ ngắm.

“Atsuko~”

“Tại sao biết tên ta? Quen ta?”

“Atsuko~~”

“Ngươi tên gì?”

“Atsuko~~~”

“….”

Gì đây, không biết nói từ gì khác ngoài Atsuko à? Cái bộ dạng của cô nhóc này nếu gắn thêm cái đuôi là y chang như con chó nhỏ, sủng vật quá cố của nàng.

“Ngươi chỉ biết nói mỗi Atsuko?”

“Atsuko~”

“Ai là người thông minh nhất?”

“Atsuko~~”

“Xinh đẹp nhất?”

“Atsuko~~~”

“Em đừng dọa cháu nó. Nó sợ đến đỏ mặt thở gấp rồi kìa”. Đại lão bản nhanh chóng tìm cách giải vây, để hai người cứ thế chắc nói đến mai không hết, nha đầu dường như rất kích động, Acchan mà muốn mần thịt chắc nó cũng không phản kháng. Bà rất tốt bụng, người tốt không muốn nhìn vật lấp lánh bị đối xử tàn bạo.

“Bà chủ với ta, ai ngực to hơn?”

“Atsuko~”

“Acchan!”

Thật là không chịu nổi hai người này mà. Điểm kỳ lạ bà nhận ra, nha đầu lấp lánh không phải người Acchan quen nhưng cũng không phải người Acchan ghét, ít khi thấy Acchan đùa giỡn với ai thoải mái như vậy.

Hàng loạt tiếng thét chói tai làm tầng hầm trung chuyển, hệt như có cơn địa chấn vừa lướt qua. Mọi người ở đây quá quen với âm thanh này, đây là báo hiệu của một trận giác đấu vừa kết thúc, những người thắng cuộc phấn khích hò reo vang dội, kẻ thua thì mặt ủ mày ê, quyết tâm ván sau gỡ gạc. Takahashi đang trong tình trạng bị thôi miên nên tiếng thét cũng chỉ như tiếng muỗi kêu, một tí bị tác động cũng không. Điều này làm những người khác sinh ra kinh sợ, không ngại đánh giá lại sức chịu đựng của con người nhỏ nhắn trước mắt tăng thêm vài bậc, bé gái mê gái tới tê tái.

“Nhanh, trận sau sắp đến rồi, chúng ta phải chuẩn bị thôi”.

“Ừm”. Acchan được đại lão bản nhắc nhở, tiếc nuối nhìn Takahashi nói: “Ở góc này chơi. Xong việc, tỷ sẽ nói chuyện với em sau”.

“Phải rồi”. Takahshi thốt lên một câu rồi tỉnh hẳn, mục đích đi đến chỗ này đã bị Atsuko đánh lạc sang tít mù khơi, giờ mới nhớ ra được. Không ngờ bọn họ còn bắt cả con gái tham gia giác đấu, thiệt là không có tính người mà. Bàn tay phải Takahashi nắm chặt, từng đốt xương kêu răng rắc, lâu rồi chưa có dịp sử dụng đến nó.

Khu vực dành riêng cho võ sĩ nếu xuất hiện phụ nữ thông thường chỉ có mỗi đại lão bản, tiếp nối nghiệp của phu quân đã khuất nên lắm lúc bà cũng đến đây để phân phó vài điều. Dạo gần đây bỗng dưng xuất hiện một người con gái trẻ đẹp, quanh thân còn tản mát ra khí chất cao quý hơn người, rõ ràng không phải là những cô gái mà các đại gia bên ngoài mang theo, có thể nói là hạc giữa bầy gà. Không những thế, cô ấy có thể ngang nhiên đi dạo quanh đây như chốn không người, không phải vì có gia có thế mà bởi vì thực lực. Đại lão bản là người thích hành hạ vật thể chướng mắt, và thích bị vật thể xinh đẹp lấp lánh hành hạ. Acchan đã ra yêu cầu nếu muốn đánh một trận với nàng thì phải cho nàng đánh luôn cả tất cả võ sĩ ở đây, thuốc men nàng chữa, tiền bọn họ trả. Sau trận đó nghiễm nhiên Acchan trở thành bạn tốt của đại lão bản, bọn võ sĩ cũng tự nguyện sùng bái nàng, có ai tốt bụng đến nỗi đánh người ta rồi lại đi chữa thương cho người bị hại không? Không thần tượng sao được.

Acchan trò chuyện với võ sĩ hạng nhất của đỗ trường.

“Đã thuộc hết chưa? Nhớ là đánh vào các huyệt vị trung yếu, kết thúc trận đấu càng nhanh càng tốt. Để lâu sẽ khiến bọn chúng có cơ hội lật ngược tình thế, bọn người Soát Cương rất giảo hoạt”.

“Tiểu thư an tâm, Tôi nắm chắc phần thắng mà”.

“Được rồi” Acchan gật đầu hài lòng.

“Em đừng lo, ‘Cánh tay sắt thép’ là võ sĩ số một lại còn nhận được sự hướng dẫn của em thì ai hạ hắn được.” Đại lão bản hừng hực khí thế tán thưởng. Dù không biết mục đích Acchan đánh cược với bọn người ngoại quốc kia là gì, nhưng bà luôn ủng hộ mọi yêu cầu của Acchan. Huyện Thanh Cần nằm trên tuyến đường duy nhất nối liền giữa cảng biển và các tỉnh thành phía thủ đô, bởi thế việc đỗ trường lâu lâu xuất hiện vài vị khách thương nhân ngoại lai không có gì là lạ. Bọn họ mỗi lần tham gia cược đều cược rất lớn, nhưng người Soát Cương được gán cho tên gọi mỹ miều là gian thương giảo hoạt, chúng không ngu ngốc, tránh việc đỗ trường dàn xếp tỷ số nên khi tham gia chúng đều cho người của mình lên thách đấu.

Phía tầng trệt là một toán người tóc vàng mắt xanh, thân người cao lớn, vừa nhâm nhi thứ rượu có mùi vị lạ lẫm, vừa thì thầm với nhau. Chúng không đặt bàn ở lầu trên cùng, một là để dễ quan sát giác đấu, hai là để tiết kiệm tiền, chẳng việc gì phải bỏ ra số tiền gấp ba để ở cái nơi cao đến chóng mặt như thế. Đối với chúng chỉ có lợi và không lợi, không quan trọng quá vấn đề phô trương thể diện.

Một tiếng keng vang lên, người quản xuyến lên thông báo chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo, ông ta giới thiệu sơ qua về hai người sắp lên võ đài.

Một chỉ về hướng người Soát Cương đang ngồi: “Người lên đấu là Hổ Báo” không biết là hổ hay báo nhưng rất to con, võ sĩ giác đấu bình thường đã cao hơn người một cái đầu, mà người này còn cao hơn nữa, 2m chắc còn ít, cơ thịt bị chiếc áo mỏng manh ôm chặt hiện lên như trăn như rắn trông vô cùng khiếp đảm.

Hai chỉ về hướng của Acchan: “Người vô địch tất cả các trận giác đấu tính đến thời điểm hiện tại Cánh tay sắt thép”.

“Nào mời mọi người đặt cược”.

Tất cả đỗ trường ào một mảnh chụm đầu lại tham luận bên đặt cược, dù nhìn tên Hổ Báo người Soát Cương to như quái thú nhưng mà danh hiệu vô địch của Cánh tay sắt thép vẫn có sức thuyết phục hơn, vì thế hiển nhiên số lượng đặt cược nghiêng hẳn về phía đội Acchan.

Takahashi cố gắng nắm chặt lòng bàn tay phải lại tránh cho chất độc của mình chạm vào người khác, ở đây người đông như kiến làm việc di chuyển khá khó khăn. Thấy người quản xuyến đưa tay mời Acchan lên, cái người mỏng manh èo uột đó, cánh tay nhu nhuyễn đó mà sắt thép gì, mặc kệ người khác, Takahashi chạy nhanh nhất có thể về phía Acchan đang đứng.

“Tránh ra”. Không nương tình đẩy mạnh người Cánh tay sắt thép lùi ra sau, quay lưng về phía Acchan, giang rộng hai tay lập rào chắn bảo vệ tuyệt đối, ánh mắt đe dọa có thể giết bất cứ ai xông vào: “Ta muốn đưa Atsuko ra khỏi đây, ai cản, giết”.

Mọi người chưa kịp phản ứng, lúc muốn mở miệng nói thì đột nhiên thân người Cánh tay sắt thép đỗ ầm xuống đất, bất động. Dù có lay chuyển thế nào thì hắn chỉ có thể dùng ánh mắt yếu ớt đáp trả.

Ầm Ầm Ầm! Có thể tưởng tượng ra hành động của mấy con bạc hiện giờ thế nào rồi đó, những người vừa đặt tiền lên cược cho ‘Cánh tay sắt thép’ vội thu lại, trận đấu chưa bắt đầu nên vẫn còn cơ hội thay đổi chủ ý, bởi ai có thể thắng được tên quái vật ngoại quốc kia cơ chứ.

“Nha đầu, ngươi đã làm gì hắn. Ngươi hạ độc sao? Hắn phải lên võ đài rồi, ngươi nói phải làm sao đây?”

“Hắn lên? Không phải các người bắt Atsuko đến đây….” Mặt Takahashi ngơ hết chỗ nói.

“Kẻ nào mắt đui chột thấy ta bắt Acchan đến đây hả? Ở đây vừa có thể hành hạ bọn ta, vừa có thể làm đại phu kiếm tiền, đừng nói đến bắt người, kẻ nào không thiết sống mới qua mặt ta khi dễ Acchan” Đại lão bản nói lời đi cùng cái biểu cảm tự mãn, điều đáng sợ hơn là những người khác cũng có suy nghĩ giống bà nên không ai nhận ra câu nói này có gì bất thường.

“Ngươi một chưởng đã đẩy cho võ sĩ hạng nhất của chúng ta nằm như xác chết rồi, công phu cũng không tồi nha, rất có triển vọng” Cười một cái khiến người rợn tóc gáy, đưa tay chỉnh lại cổ áo vì vô tình trễ xuống mà để lộ một nữa cảnh xuân, lại nói: “Đáng tiếc nha đầu ngươi đã phá hỏng chuyện giao dịch của Acchan. Người duy nhất có thể đấu lại tên người Soát Cương đã bị tàn phế, trận này xem như thua trắng.”

“Xin lỗi” Takahashi sẽ không bao giờ nói ra lời xin lỗi dễ dàng như vậy, trừ khi cô nhận ra hành động của mình nông nỗi đến mức nào, không dám quay đầu nhìn Acchan ở sau lưng, đôi khi một người đáng lý phải giận dữ lại trầm mặc im lặng một cách đáng ngờ mới là đáng sợ nhất.

“Ui! Cô nhóc này ta càng nhìn càng thích nha. Dù sao tiền cược ở trận này đều nghiêng hẳn về phía bọn người ngoại lai, nếu bên ta thắng thì tiền lời thu được chắc đếm sang mùa thu lá rụng vẫn chưa hết. Nha đầu ngươi có thể một kích hạ đo sàn người giỏi nhất ở đây thì ngươi chính là người mạnh nhất rồi, nếu muốn chuộc lại lỗi lầm, có phải ngươi nên lên đó hay không?”

Người quản xuyến thông báo đã đến giờ trận giác đấu cuối cùng trong ngày bắt đầu. Hai bên nếu không đưa được người lên thì xem như thua cuộc. Thời gian đợi là một khắc (15 phút).

“Ô ~” Sôi động, toàn trường âm vang sôi động, chỉ cần đợi một khắc thì số tiền họ đặt ra có thể thắng lợi ngọn ơ, mặt khác người lỡ đặt cược mà chưa kịp thay đổi chủ ý lại im lặng cầu nguyện cho người thay thế ‘Cánh tay sắt thép’ là một con khủng long bạo chúa.

Acchan một phút trước còn bất động vì bất ngờ trước sự xuất hiện như sao xẹt của cô gái nhỏ, một phút sau đã lấy lại tư thái chuyên nghiệp vốn có. Thanh âm như tiếng suối chảy róc rách nhẹ vang, mang thêm vài phần quyết liệt:

“Không được. Các người có phải muốn người khác nói rằng đỗ trường này là nơi mất tính người hay không? Luật giác đấu không có gì ngoài việc người đứng vững cuối cùng là người thắng, nó tàn bạo thế nào các người không phải là những người rõ nhất hay sao? Lại nói, đây là một bé gái a”.

Acchan lấy tay chọt vào bên má phụng phịu vì cảm giác tội lỗi của Takahashi, sau đó cất bước đi lên trước, cúi xuống kiểm tra tình trạng của kẻ đang bất động dưới đất. Nàng không tin, với trình độ của mình trong một khắc không trị khỏi.

“Ta cả nghỉ rồi. Xin lỗi nha nha đầu” Đến lượt đại lão bản giơ tay ra chuẩn bị chiếm tiện nghi trên hai má trắng hồng như da em bé của Takahashi.

Lùi lại một bước, hất hai bàn tay yêu mị ra, bất mãn: “Ta đã trên hai nươi, dưới ba mươi rồi nha. Đừng tưởng ta không lên tiếng thì bác gái thích gọi nha đầu này, nha đầu nọ như thế nào cũng được. Còn nữa, không được chạm đến ta”.

“Ô hô ~” đại lão bản cười trêu chọc: “Ta cũng mới vừa lên hai mươi dưới bốn mươi nha. Ngươi gọi ta là bác gái có phải nên bị phạt bẹo má hay không?”

“Đã nói ta không phải trẻ con, tại sao không tin?”

“Thiếu thước tất”.

“Tuổi ăn tuổi lớn còn cao lên được.”

“Thiếu nảy nở”.

Tất cả ánh mắt tập trung vào cái mảnh đất nghèo chất dinh dưỡng.

Takahashi xoay người giận run, cúi đầu xuống nhìn. Tại người ta phải mặc hắc y bó sát làm ẩn vệ nhiều năm nên vậy, nói ra các người cũng chẳng ai tin.

Chân mày nhíu chặt, lần đầu tiên gặp phải bệnh trạng lạ thế này. Cả người không có lấy một vết thương ngoài da nhưng toàn thân lại bại liệt như trúng độc, bắt mạch cũng không thấy nội thương, chỉ có một dòng nhiệt khí lưu chuyển trong thân thể. Lúc đưa một châm vào khai trừ thì dòng nhiệt lưu biến mất tăm mất tích, rút châm ra thì nó lại xuất hiện, cứ như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy. Sắp nổ nảo điên mất thôi.

“Atsuko…”

Takahashi không biết suy nghĩ Acchan hiện tại, chỉ thấy nàng nhăn mặt nhíu mày khiến cô càng cảm thấy vô cùng tội lỗi, không còn thời gian suy nghĩ nữa, một khắc đã đến hạn.

“Ô ~ oa~ Lên rồi! Lên rồi”

Thanh âm hò hét từ đỗ trường vang đến không tưởng, Takahashi vừa nhảy vào giữa vòng tròn giác đấu liền khiến người người reo hò, đa số là hú hét vì bất ngờ, phần còn lại là hét vì cầu khủng long bạo chúa không thấy lại xuất hiện một cô gái mà lại còn nhỏ như vậy, không cần nghĩ, một cái búng tay từ tên ngoại quốc đã giải quyết xong.

Mấy người ngồi lầu cao đều nhoài đầu ra nhìn cho rõ, không thể tin được là dưới sàn giác đấu vừa lên là một dấu chấm bé tẹo, cứ như người khổng lồ và hạt đậu vậy.

Tên mặt trắng ngồi ở góc trái không ngừng than ngắn thở dài, cô gái lăn lộn rồi ngã nằm như con cá chạch không ngờ lại bị bắt lên sàn đấu, nghe nói võ sĩ số một bị người ta ám toán tàn phế, trận đấu này giống như nhà cái thí tiền vậy, tùy tiện đem đại một người lên kết thúc. Không ngờ nàng ta xui xẻo như vậy. Tên mặt trắng thì thầm vào tai người hầu, hắn muốn đặt cược cho Takahashi xem như là tiền an ủi vong linh. Cô gái nằm trong lòng hắn lắc lắc người biểu tình, tại sao biết thua còn đặt, để tiền đó mua son phấn cho ả có phải tốt hơn không.

Nhóm người Soát Cương gồm sáu người, một người đứng giữa sàn đấu nữa là bảy, trong đó có một tên người Tề chịu trách nhiệm phiên dịch. Hắn thuật lại lời của người quản xuyến cho nhóm người Soát Cương hiểu, nghe việc cô gái nhỏ kia lên thay võ sĩ số một đấu trận sinh tử thì ai nấy đều mở to mắt, giọng a la a lô đầy bất ngờ.

Hai đối thủ mặt đối mặt, Takahashi ngẩng đầu mém bật ngửa, người ta cao gần gấp đôi cô, thật là chiều cao biến thái. Tên người Soát Cương không biết nói tiếng Hán, sợ Takahashi không hiểu nên chỉ nói ghép vài từ đơn giản.

“Chibi!”

Takahashi chào hỏi lại: “Chibi”.

“Chibi?”

Takahashi vẫn rất thịnh tình, tỏ ra là người rộng rãi, chào hỏi lại lần nữa: “Chibi”, cô không ngờ người ngoại quốc chào hỏi đơn giản vậy. Sau đó là hàng loạt âm thanh chibi từ đám người phía ngoài, họ hoàn toàn khẳng định Takahashi là trẻ nhỏ, không phải cao thủ già dặn chân ngắn.

Tên quái thú người Soát Cương theo thông lệ đưa tay trái ra làm thế bắt tay với Takahashi nhỏ xíu dưới chân mình. Takahashi cũng đưa ra tay giống như vậy, không hiểu họ muốn làm gì. Vì hắn đưa tay trái, Takahashi lại đưa tay cùng hướng là tay phải nên không thể bắt tay được. Hắn đành phải chủ động nắm lấy tay trái giúp Takahashi hiểu.

“Vô sĩ” Đánh bật bàn tay đang cố ý nắm lấy tay mình, không ngờ giác đấu cũng có cái màn sàm sỡ trắng trợn như vậy.

Một cái bạt tay khiến cánh tay trái của quái thú tê liệt, chứng tê liệt không dừng lại ở đó, nhanh chóng lan xuống nửa thân dưới, hai chân quỳ sụp, hắn kinh hãi lấy tay kia nắn lấy nắn để các bắp cơ, quay về hướng chủ nhân mình nói gì đó. Keng! Âm thanh báo hiệu bắt đầu trận đấu, cái bạt tay ban nãy mọi người dưới đỗ trường đều thấy, cô gái nhỏ vừa lên đã khiêu chiến rồi, cái không ai ngờ nhất là tên quái thú lại quỳ sụp xuống, không phải là cầu cô gái nhỏ này đánh thêm một bạt tay đó chứ? Trò chơi đùa giỡn trước khi thực thi án tử với đối thủ họ thấy nhiều rồi.

Không ai nhìn thấy, nhưng riêng vị trí đứng của Acchan thì thấy rõ, tên người ngoại quốc vừa dùng một vật nhọn đâm vào động mạch đùi của mình, thứ gì đó có vài điểm giống ngân châm của nàng, chỉ vài giây sau con ngươi màu xanh nước biển của hắn giãn to bất thường, như vừa chịu sự kích thích cực độ, các cơ bắp bắt đầu nổi cứng, căng tràn như nước vỡ đê. Thầm than không hay, Acchan đẩy cây ngân châm kẹp vào hai ngón giữa, không cản được cô gái nhỏ kia thì chỉ có thể âm thầm bảo vệ.

Takahashi không tin vào mắt mình, chất độc ở bàn tay trái cô biết rất rõ, chạm nhẹ vào người là vô phương cứu chữa, tên kia sao có thể đứng dậy mà sinh lực lại còn sung mãn như vậy? Thực sự đã biến thành dã thú, tên Hổ Báo người Soát Cương, vung tay mang theo kình lực khiếp đảm hướng thân người nhỏ bé Takahashi túm lấy, nếu để bắt được, một cái siết tay có thể bóp nát cơ thể chẳng khác gì miếng chanh vắt.

Dù đặt cược cho tên ngoại quốc thắng nhưng không ai muốn chứng kiến cảnh tượng sắp xảy ra, mọi người đều yêu cái đẹp, phần thương cảm dành cho Takahashi cũng nhiều hơn mấy phần.

Một tiếng hừ lạnh. Dù không có chất độc ở bàn tay, với thân thủ của cô mà dễ dàng bị người khác khống chế sao, cả người như con sói nhỏ, nhẹ di chuyển vài bước chân đã tránh được. Không dừng lại ở đó, cúi người rút thanh trủy thủ kẹp bên bắp chân, tên quái thú vì dáng người cao to nên chỉ toàn đứng yên dùng tay vung loạn xung quanh, Takahashi dùng tốc độ để hóa giải. Cứ tiến gần rồi lại lui xa, thân ảnh chớp động như ánh chớp, chẳng mấy chốc chân tay quái thú đã đầy vết thương.

Điểm kỳ lạ là càng bị trủy thủ cắt trúng da thịt, hắn càng điên cuồng vung tay không biết mệt, sàn nhà vết rạn nứt hiện lên càng rõ rệt. Takahashi cảm giác cơn mệt mỏi đang kéo đến, đúng là không thể so thể lực giữa người với thú được. Một giây khựng lại của cô liền bị một đạo kình phong quét trúng. Vút! Một cây ngân châm cắm vào huyệt Tình minh- ngay tại góc khóe mắt trong, đầu chân mày, dù tên người Soát Cương da trâu không hôn mê ngã xuống đất nhưng đủ để làm hắn choáng váng.

Tuy kịp thời lùi ra sau nhưng cánh tay trái vẫn bị va chạm, khớp xương như muốn vỡ vụn. Trật khớp mất rồi. Takahashi cắn môi, nếm ít máu tươi để làm thanh tỉnh đầu óc. Không một phút ngơi nghỉ, cô biết chỉ cần dừng lại hắn sẽ bắt được thân ảnh. Muốn ta ra tay độc ác đây mà. Quanh thân tản ra làn sát khí dày đặc. Takahashi ngậm lấy thanh trủy thủ ngang miệng, lấy tay phải cứa qua lưỡi dao, lòng bàn tay nhanh chóng hiện lên một vết cắt khá sâu, máu tươi màu đỏ loang loáng như nước tràn ly.

“Chết tiệt. Lỡ dại” Vì cơn đau, Takahashi tuyên thệ, nhất định phải bắt tên quái thú nợ máu phải trả bằng máu.

Cánh môi hé mở, thanh trủy thủ theo lẽ tự nhiên rơi xuống, âm thanh thanh thúy vang lên keng keng dưới sàn nhà, cùng lúc đó một tiếng thét chói tai như heo bị thọc huyết vang dội xuyên thủng không gian. Takahashi nắm chặt lấy vết thương hở miệng của tên quái thú được tạo ra nhờ nỗ lực từ đầu trận tới giờ của mình, máu từ lòng bàn tay phải chà sát vào vết thương hở, có thể nghe được tiếng xì xèo như rán mỡ. Đây là lần đầu Takahashi thử nghiệm với máu độc của mình, hiệu quả ngoài dự đoán. Mấy vết thương hở miệng khác giống như nham thạch phun trào, nóng bỏng sôi ùng ục tràn ra ngoài, cơn đau vượt qua cả sự kích thích của thuốc cấm, đâm sâu vào các giác quan thần kinh, đau đến xé gan xé ruột.

Im lặng.

Im lặng như tờ.

“Hay! Hay! Rất hay!” Âm thanh cất lên đầu tiên là của tên mặt trắng, hắn kích động đến nỗi vỗ bàn đứng bật dậy, đẩy ngã cô gái trong lòng, vỗ tay bèm bẹp tán thưởng.

“Oa~” Toàn trường vỡ tan trong hàng loạt tiếng la kích động. Nhìn người to cao bị bé gái trong chốc lát đánh cho la hét ầm ĩ, chết trợn trắng mắt, nếu là người bình thường thấy cảnh khó tin này đều sẽ kích động. Những người cược thua cũng không quan tâm đến việc mình bị thua nữa, cùng nhau vỗ tay tán thưởng.

“Nha đầu, để ta xem nào, có bị dọa cho sợ hay không?” đại lão bản lắc người đến gần Takahashi, nói tiếp: “Thật không ngờ ngươi lại dũng mãnh như vậy, đã giúp đỗ trường suýt thảm bại lại còn giúp Acchan đạt được giao dịch. Ta chỉ còn cách dùng thân báo đáp ân tình này”.

“Đừng chạm vào”, không đợi Takahashi lên tiếng phản bác, Acchan đã bước đến chặn trước người, nếu đoán không sai thì trên người cô nhóc này có độc, nếu không biết cách mà đến gần sẽ rất nguy hiểm. Khi nãy nàng muốn băng bó giúp thì bị cự tuyệt, cô nhóc cứng đầu đó cứ cầm chặt khăn tay, nói “không sao, lát sẽ khỏi”. Thật cứng đầu.

Đại lão bản đưa ống tay áo che miệng cười khúc khích: “Xem ra tỷ quá vội vàng. Việc lấy thân báo đáp phải để Acchan làm mới phải. Đúng không nha đầu?”

“….” Takahashi không phản bác tiếng nào, hai má như đánh phấn hồng.

“Chuyện cần giao dịch đã giải quyết xong. Mấy hôm nay làm phiền tỷ rồi. Sau này có cơ hội sẽ gặp lại” Acchan để lại một nụ cười cảm kích. Quay qua nhìn Takahashi, thần tình không có nhiều biểu cảm khiến người khác khó biết nàng đang nghĩ gì, nói: “Đi thôi. Ngươi từ nơi khác đến lại để mình bị thương nặng như vậy, đợi khi nào vết thương lành rồi tính”.

“Nói như vậy….” Takahashi không hiểu lắm, vẫn trơ mặt ngơ ra nhìn Acchan.

“Nha đầu ngốc này, người ta là muốn tận tay chăm sóc ngươi đến khi vết thương liền da đó. Ăn, ở, ngủ, nghĩ Acchan lo hết. Cứ thế này ta sợ ngươi theo Acchan sẽ bị nàng ta ăn sạch mất. Nếu muốn an toàn cứ đến nhà ta ở tạm ha, còn một gian trống tiếp hai người vẫn còn dư sức đó. Nếu bị khi dễ cứ hét một tiếng ta đến chung vui, đừng mở to mắt như vậy, được rồi ta đến ngăn cản được chưa, đùa một chút mà hai người làm gì trừng ta dữ vậy”. Đại lão bản nửa đùa nửa thật, lời nói lươn lẹo đủ kiểu.

“Tỷ nói chuyện này với con nít mà được sao?”

“Không….”

Takahashi vừa mở miệng đã bị đại lão bản nhảy vô nói trước.

“Không phải con nít đâu, nha đầu nói nó trưởng thành rồi, trưởng thành về mặt nào thì ta không có biết. A, giờ nghĩ lại ta mới phát hiện, thiếu thốn chiều cao, ngực thì thiếu thịt, có lẽ trưởng thành mà nha đầu nói là mặt kia đó nha, vậy là nha đầu không sợ bị thiệt thòi rồi. Acchan cẩn thận, hai người ta đều thích, nếu muốn ta phân xử ai được quyền làm trước thì thật làm khó ta”.

“….!!!”

“Có muốn đánh một trận nữa không?”

“Ừ” – Takahashi gật đầu đáp ứng.









---oOo---










“Mayuyu….”

“….”

“Mayuyu…. Đừng nghĩ có thể giả vờ ngủ được, chẳng phải mới vừa tắm xong hay sao? Còn chưa ăn cơm mà. Đồ phơi cũng chưa lấy vào nhà nè, áo rớt nè, màu hồng cánh sen a, ta đem cất….”

Rầm! Mayu mạnh tay mở cửa, mang theo sắc mặt hầm hầm đi ra khoảng sân trước nhà. Như thường lệ, Yuki bắc thang, đưa đầu nhô lên bờ tường trưng ra nụ cười thánh thiện.

“Đưa đây!”

“Đưa cái gì?”

“Đừng dùng ánh mắt nai con đó nhìn người ta. Không dễ bị lừa đâu, trả ngay đây!” Mayu ôm hết mớ quần áo vào người, một tay đưa ra hướng Yuki đòi lại cái màu hồng cánh sen.

Yuki tựa cằm lên miếng ngói, ánh mắt vẫn mang tia sáng long lanh không chút tạp niệm, khó nhìn ra được là nàng trong sáng thật hay đang giả vờ. “Kiểm tra lại đi nha, đồ hôm nay Mayuyu phơi chỉ có mấy bộ đó thôi, cái màu cánh sen vừa nãy tắm đã lấy mặc lên người rồi”.

Mayu sực nhớ ra, hai bên má bỗng chốc nóng bừng vì xấu hổ, nhưng mà… “Tỷ dám nhìn lén ta thay đồ? Lại còn nói dối dụ ta ra đây, không thể tha thứ được”.

“Có gì mà không tha thứ được? Thứ nhất ta không có nhìn lén Mayuyu tắm, vì như thế sẽ bị gọi là dâm tặc. Thứ hai ta không có nói dối, vì không cần nói dối ta vẫn dụ Mayuyu ra được”.

“Nếu không nhìn trộm sao biết ta vừa tắm xong, lại còn biết.. biết ta đã mặc gì ở trong. Vừa nãy nói là nhặt được cái kia rớt xuống đất rồi đem cất, nếu không nói dối thì là gì?” Mayu một bụng oan ức, từ ngày Yuki mua căn nhà sát vách, nàng chẳng ngày nào được yên.

“Cái này không thể trách ta được, là do Mayuyu quên thôi. Ngày nào ta chẳng đứng đây trông chừng nhà cho em, người ta nói thương người như thể thương thân, huống hồ gì thân thể hai ta đã chung nhịp đập thì việc dành chút thời gian để ý đến đồ dùng cùng thói quen sinh hoạt thường ngày của em là điều nên làm.”

Ở tiệm thư sách thì không thể trực tiếp đuổi người đi được, về nhà đóng cửa không tiếp thì lại trèo lên bờ tường nhìn cả buổi trời, vậy mà dành chút thời gian rãnh ư? Một người rãnh rỗi như vậy thì làm cách nào để trang trải chi phí sinh hoạt? Mayu có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cứ nhìn thấy ánh mắt to tròn như nai của Yuki là toàn bộ đều nuốt ngược vào trong, có cảm giác như mình đang chất vấn một người tốt vậy đó.

“Mayuyu không cần thấy tội lỗi đâu. Cũng tại ta nói không rõ làm em hiểu lầm nên cứ tính là nói dối đi vậy”. Yuki cụp mắt xuống, nàng nhớ mỗi lần sủng vật của Acchan làm nũng đều như thế, sau đó Acchan sẽ ôm nó vào ngực vỗ về.

Nhìn thấy biểu tình hờn tủi của Yuki, không hiểu sao trong tâm Mayu cảm giác hơi ngổn ngang. Nói thật, nàng vẫn thích nhìn bộ dạng của một Yuki chai lì hơn là thế này.

“Đi ăn cơm”.

“Mời sao?”

“Ừ, mời”

Dù cuối đầu, nhưng nhìn hai lỗ tai đỏ ửng của Mayu liền biết, xấu hổ đến thế nào khi mở lời trước, lần đầu tiên chủ động cho phép Yuki bước vào sân nhà, cảm giác như sắp cho đi lần đầu tiên của người gái vậy, vừa hồi hộp vừa lo lắng.

Yuki hí hửng cười, dù không được ôm vào ngực vỗ về nhưng được ăn cơm chung là tuyệt rồi.

Mayu chạy ra mở cửa lớn.

“Không cần đâu, ta chuẩn bị cả rồi” Yuki ngăn cản, sau đó điểm nhẹ mũi chân xuống thang gỗ phi thân qua bờ tường, nhẹ nhàng đáp xuống ngay cạnh. Mayu nhếch môi bày ra biểu tình không tin được, mình đã quá xem thường rồi, có hàng xóm nguy hiểm như vậy mà cửa phòng chưa bị đột nhập, không biết nên nói cô nàng là người đứng đắn hay mình không đủ hấp dẫn đây?

Mayu chạy vào bếp đem các món ăn đơn giản lên, lúc nãy vì giả vờ ngủ mà tắt đèn cất hết cả. Bước vào phòng, mùi hương thiếu nữ làm tim Yuki đập hơi nhanh, dù nàng cũng là thiếu nữ nhưng trước đây ở hiệu thuốc, quanh thân lại mang bệnh nên chỉ toàn nghe mùi thảo dược mà thôi. Căn phòng tuy rộng nhưng cũng khá đơn giản, gian trước đặt bàn tròn lớn tiếp khách, bên cạnh còn có tấm phản để khách nghỉ ngơi, phòng bếp được xây riêng thành một gian biệt lập cạnh nhà, gian trong là phòng ngủ, không biết có nên đi xem thử phòng ngủ không.

“Yuki định đi đâu?”

Hai tay bưng hai đĩa thức ăn, Mayu hỏi.

“Thấy mấy bức họa ngoài này đẹp quá, tự hỏi bên trong còn bức nào hay không nên muốn vào xem thử. Đây toàn bộ là do Mayuyu vẽ cả sao? Đẹp thật đó”.

Yuki hai tay chấp sau lưng, dáng vẻ thanh cao vô cùng.

Lần đầu tiên có người khác ngoài tỷ tỷ bước vào nhà, lại còn được khen khiến Mayu bối rối nhưng trên mặt tuyệt nhiên không biểu lộ nhiều cảm xúc.

“Sao không ăn. Đợi nãy giờ rồi, đói quá!” Yuki tựa cằm lên bàn ăn, nhìn mấy món ăn tuy không phải món lạ nhưng cả ngày chưa ăn gì nên bụng réo liên hồi, Mayu lại nói: “Đợi Yuko tỷ về ăn luôn, tỷ tỷ nói hôm nay về muộn”.

“Hả? Quả thật là sống chung với tỷ tỷ à? Cứ tưởng Mayuyu sống một mình, đêm nào ta cũng quan sát mà đâu thấy ai ra vào đâu”. Vì ngạc nhiên mà đôi mắt to đen láy chớp động.

Dù đã dần quen với cái sự rình mò của Yuki, nhưng không ngờ cô nàng còn hoạt động trong đêm nữa, không nhắc nhở là không được: “Ban đêm không ngủ mà còn trèo bờ tường nhòm ngó nhà người khác là hành động đen tối, sau này cấm không được làm như vậy nữa”.

“Cũng đúng, mấy hôm nay trăng khuyết, trời tối thui làm ta phải bắt đom đóm thả bay vào sân nhà Mayuyu mới dễ quan sát được. Làm mệt quá trời”.

“….”

Giờ thì Mayu đã hiểu tại sao mấy hôm nay Yuko không dám về nhà, ra là bị vong linh dọa.

(theo một số quan niệm dân gian, linh hồn những đứa trẻ mệnh khổ không thể đầu thai sẽ tồn tại dưới nhân dạng một con đom đóm, đó là lý do vì sao mùa hè tháng 7 có tập tục cúng cô hồn các đản)

“Tadaima~ ta về rồi đây”.

“Mừng tỷ về ~” – Bước chân chưa vào trong nhà mà thanh âm đã vang ngoài cửa, Mayu liền nhận ra là ai, vui mừng chạy ra cửa đón.

“Khoe nhà mình có nhiều vong linh lắm mà. Sao vào chẳng thấy con nào cả vậy? Không phải nói dối vì muốn ngủ lại cùng ta đó chứ?” Một thanh âm khác như tiếng mèo con vang lên sau lưng Yuko. Yuko điều chỉnh lại nét mặt tươi cười xoay đầu, rõ ràng cũng nhát ma như ai nên trời vừa chập tối đã bắt cô dẫn theo về đây, vậy mà còn tỏ ra như muốn nhìn thấy lắm vậy, để nửa đêm đi bắt vài con thả vào chăn nàng ta cho biết.

“Nyan tỷ đến ~”

“Ừm. Tỷ đến trả lại cái người phiền phức này nè, mấy hôm nay cứ nói nhà mình đầy rẫy vong linh, em không sợ nhưng cái người này lại sợ đến nỗi cứ ru rú trong cung của ta, phiền chết được”.

Mặc dù thân phận thực sự của Nyan đã sớm được làm rõ nhưng nàng vẫn cho phép Mayu xưng hô như trước đây, còn đặc biệt miễn cho Mayu phải hành lễ mỗi lần gặp mặt, nhưng đối với Yuko lại khác.

Trước khi tỷ tỷ của mình phản bác lại Nyan rồi dẫn đến vài động tác động chạm để trả thù, Mayu nhanh trí nói: “Mọi người đều chưa ăn tối đúng không? Chúng ta vừa dùng bữa vừa trò chuyện. Để em lấy thêm ghế”. Thường trong nhà nếu có thêm người thì cũng chỉ có mình Nyan, hôm nay còn có Yuki nữa nên thiếu mất một cái ghế, Mayu quên chưa kịp giới thiệu Yuki với hai người thì đã lắc mình chạy sang phòng chứa đồ sau phòng bếp.

Bước vào trong nhà thấy ngay vật thể lạ hoắc, Yuko nghĩ thầm: “Có khách à? Thật kỳ lạ, con bé Mayu chịu kết bạn rồi sao?”.

Yuki nghe thấy Mayu chạy ra mở cửa cho tỷ tỷ nên đã sớm chuẩn bị tâm lý, đứng dậy chào hỏi. Có câu “con dâu xấu cũng có ngày gặp mẹ chồng”, huống hồ chi mình lại rất xinh đẹp, ừm, còn rất thương Mayuyu nữa, người ta sẽ không làm khó đâu.

“Em là Kashiwagi Yuki, 23 tuổi, độc thân cô cơn, sức khỏe trước khi sinh ra được chuẩn đoán rất tốt, ở nhà còn có một nương bỏ nhà đi gần như lang thang hiện còn chưa trở về cùng hai tỷ tỷ hiện chưa xuất giá. Gia cảnh ngoại trừ người cha chưa từng thấy mặt và cả nhà bốn người từng làm sơn tặc ra thì hoàn toàn trong sạch. Trở thành hàng xóm của Mayu vừa đúng tám ngày, hôm nào cũng giúp đỡ quan tâm đến Mayu đến khi tối mịt mới mệt mỏi đi ngủ. Lần đầu gặp Yuko tỷ, hy vọng tỷ không ghét bỏ”.


~Hết chương 29~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét