hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 17]


Chương 17

Suýt vì đậu hủ mà chết













Bình sinh sức lực chịu đựng của nàng ngay cả trâu bò cũng còn nể phục, có thể dùng lực chân chạy suốt mấy con phố không thấm mệt. Nhờ vậy mà mấy năm bôn trải bên ngoài có thể an nhiên sống sót, bán sách cấm cũng không sợ bị quan binh tuần tra tóm được.

Đợt gặp phải Tiểu Ải Tử này vào cái hôm Đại lễ ngày ấy, nếu không phải bị dồn đến chân tường thành thì căn bản y đừng mơ bắt được nàng. Như đêm nay chẳng hạn, cho dù y vận kình lực đuổi theo nhưng qua mấy dãy nhà rồi vẫn là không bắt được.

Trong lòng đột nhiên dấy lên dự cảm không lành, không muốn chạy quá xa cư xá của mình, muốn nhanh chóng trở về gặp được Mayu, muốn chắc chắn rằng Mayu vẫn bình an vô sự.

Yuko đột nhiên đổi phương hướng, đang chạy thẳng bất ngờ quay đầu lại đánh vòng sang hướng khác. Takahashi cũng không phải quá ngốc nghếch, nàng dễ dàng nhận ra điểm bất thường khi tên dâm tặc phía trước cứ không ngừng dõi mắt về một hướng với nỗi bất an, đoán trước được đường chạy tiếp theo nên nàng đã xoay người chốt chặn.

Yuko đâm sầm vào người Takahashi rồi cả hai cùng ngã bật ra đất.

Thân thủ nhanh nhẹn đứng dậy trước trèo lên lưng Yuko ngồi, bẻ lấy một cánh tay Yuko ra sau. Cánh tay thuận đột nhiên bị khóa lại khiến Yuko mất sức phản kháng, ra chiêu năn nỉ: “Ta chịu thua. Ngươi thắng rồi, bỏ tay ra được không?”

“Mắc gì phải bỏ tay ngươi ra? Ta sẽ dẫn ngươi về cho chủ nhân trị tội”.

“Ta có tội tình gì chứ? Thật oan uổng mà. Hu hu” – Yuko không nghĩ ra cách gì hay hơn ngoài nằm khóc ăn vạ.

Chiêu đánh đòn tâm lý của Yuko sẽ chẳng thể nào lay chuyển được Takahashi, Acchan từng nói ngoài nước mắt của nàng ta ra thì tất cả nước mắt của nữ nhân trên đời đều là giả dối. Lực siết cổ tay ngày càng mạnh, khẩu ngữ kiên định: “Có tội hay không thì để chủ nhân ta phân rõ. Giờ thì…*rột*”. – Chiếc bụng phản chủ bất ngờ tru réo inh ỏi, bản thân nàng đã chịu không nổi thì ắt những người đang đợi cũng hết chịu nổi rồi, Takahashi hạ lệnh: “Cho ta đồ ăn ngay lập tức”.

Yuko “hả” một tiếng rồi lên cơn co giật, nhìn có vẻ sung sướng.

Cho y ăn ngay lập tức?! Ta không phải loại nữ nhân bán thân cầu sự sống. Đi chết đi đồ lùn háo sắc.

Yuko chống cự quyết liệt, nghĩ sao mà lại để cho tên tiểu Ải Tử kia ăn được chứ. Dù rằng trước đến nay chưa phải chưa từng có tiền lệ, cơ bản dù nàng đã cố ăn mặc như một nam nhân thực thụ để tiện làm việc cũng như dụ dỗ mấy thím mê trai, nhưng cũng không ít lần có kẻ vì nghi ngờ giới tính của nàng mà giở trò đồi bại. Những kẻ đó giờ tiệt hậu hết rồi.

“Á. Đau, đau, đồ bạo lực. Ngươi bẻ tay ta như thế là cưỡng ép đó biết không? Đậu hủ không thể cho được.”

“Đậu hủ? Không phải thượng vị nhưng dùng ăn tạm cũng được.”

Yuko nghe ngữ khí Takahashi không có vẻ gì là nhượng bộ, đành uất ức thét lên: “Đã nói là không cho được rồi mà.”

“Sao lại không được?”

“Ăn đậu hủ Nyan, nàng không cho. Bảo nàng ăn đậu hủ ta, nàng không chịu. Nàng bảo cả đời sẽ không bao giờ ăn đậu hủ của ta, vì thế ta cả đời phải để dành đậu hủ cho nàng.” - Yuko ngừng một lúc rồi hỏi: “Ngươi hiểu không?”

Takahashi nghe đến choáng váng mặt mày, đại khái hiểu được một chút, nói: “Đậu hủ để lâu sẽ hư đó, không ăn thì uổng.”

“Của ngươi mới hư.” – Yuko ấm ức vùng vẫy.




-------------------------------------------------------------




Kasai sau nhiều ngày đường mỏi mệt mới đến được Liêm Thành trong thời gian ngắn nhất, ngắn hơn những gì bản thân dự định thôi. Cơ thể nàng bây giờ mệt lả, gối đầu lên đùi Sae thản nhiên nằm ngủ. Mùi máu tanh tởm từ đâu xộc đến khiến nàng bừng tỉnh. “Sae, ta mơ thấy mình muốn ói.”

Vừa nói xong liền mở ô cửa bên hông xe ngựa nôn thốc nôn tháo. Nhìn bên ngoài trời đã tối tự lúc nào, trăng cũng khuyết đến kì dị, đám mây xanh đen lặng lẽ yên vị không trôi nữa. Ngoài đường dù có người đi qua đi lại buôn bán trao đổi nhưng cái không khí buổi đêm này vẫn thật u ám.

“Sae, ta thấy có gì đó hơi đáng sợ.”

Sae vuốt vuốt lưng cho Kasai rồi lấy ít nước cho Kasai súc miệng. Trấn an: “Không có gì đâu, đừng quá lo lắng”.

Sea vừa nói xong là mùi tanh tởm ấy lại xộc đến, kì này Kasai quyết dừng xe ngựa ra ngoài xem xét, không chỉ riêng nàng nhận ra, khách bộ hành cũng biết chỉ là họ không dám khám phá. Khi đi ngang qua đây ai nấy cũng hớt ha hớt hải, bởi không phải một hai lần, vụ Ưng Nhất Bang ngang nhiên giết người thì họ đều biết. Sáng sớm tất có quan binh đến kiểm tra, khi đó đến xem cũng chưa muộn.

Bên trong góc tường nơi con hẻm nhỏ, không gian tối đen như mực hòa quyện với màu đỏ của máu, của nước mắt và tiếng thét thê lương. Giữa bóng đêm dày đặc không khác gì chốn âm ti, nơi ngay cả ánh sáng vàng nhạt của vầng trăng khuyết yếu ớt cũng không thể soi rọi tới, ánh mắt đỏ lừ sáng bừng mang theo sát khí khuấy đảo càn khôn. Âm thanh đau đớn đi cùng với từng thớ thịt bị xé toạc. Ánh mắt kinh hãi của con mồi khiến huyết khí Yuki sục sôi.

Cả đám người Ưng Nhất Bang tổng cộng mười hai tên, hết thảy mười cái xác không còn nguyên vẹn chất chồng lên nhau, bộ phận cơ thể vương vãi khắp nơi khiến hai tên còn lại sợ hãi đến nỗi cắn phải lưỡi lắp bắp nói không nên lời: “Quái… quái vật!”

Yuki quét ánh mắt đỏ lừ sang hướng hai tên còn sống sót, một trong hai chính là tên đã hân hỷ khi lạnh lùng cắm lên người Mayu lưỡi dao bằng bạc, lạnh lẽo và đau đớn. Con ngươi đỏ lè của nàng lóe lên tia huyết quang kì dị hệt như sợi dây trói chặt lấy ý định trốn chạy của đối phương, như ánh lửa thiêu đốt vạn vật. Thanh âm lấp lửng rất khó nghe lại rất đáng sợ, chính là giọng điệu khi trêu ghẹo con mồi của nàng: “Xin ta tha mạng đi”.

Cả hai dập đầu nói như líu lưỡi: “Xin tha mạng, xin tha mạng”. Sự sợ hãi của chúng đã lên đến đỉnh điểm, bài tiết cả ra quần. Rõ ràng nha đầu đó đã chết dưới tay chúng, cơ thể cũng bị rạch nát. Thế nhưng trong thoáng chốc, thi thể gượng dậy, vết thương bắt đầu liền lại và trở thành một con quái vật giết người như dã thú.

Yuki cười khanh khách ra vẻ xót thương: “Lúc bị các ngươi giết, nha đầu đó cũng không hề mở miệng xin tha. Các ngươi đúng là chẳng bằng một góc. Đi chết đi!” – Nói rồi vươn hai cánh tay dùng kình lực xoáy thẳng vào bụng hai tên. Mặc cho tiếng thét của chúng, moi hết ruột gan phơi bày ra bên ngoài.

Kasai đang định chạy vào, nghe tiếng thét vang lên, Sae kinh hãi chặn Kasai lại để tự mình vào kiểm tra. Nhưng giữa màn đêm đen kịt, chỉ có tiếng bước chân lõm bõm vang lên hệt như đi giữa dòng dịch lỏng quái dị. Sae lấy hỏa chiết tử ra thổi lên ngọn lửa nhỏ, ánh sáng từ hỏa chiết tử như bị màn đêm nuốt chửng nhanh chóng phụt tắt. Chỉ kịp nhận thấy trước ngực bị một chưởng lực xoáy thẳng vào trước khi cả thân người bị đánh bật ra khỏi con hẻm. Kasai hốt hoảng đỡ lấy thân người mềm oặt của Sae, biết là phía trong con hẻm ấy có điềm quỷ dị. Không dám liều mình, cũng không thể để người khác mạo hiểm, sẽ báo quan binh sáng sớm đến kiểm tra.

Yuki nhắm đôi mắt lại, cảm nhận mùi máu tanh ở xung quanh, vẫn còn thiếu. Trong số bọn ở đây không có tên đó, cái tên Bang chủ ẻo lả đó. Vươn người dang rộng hai cánh tay, ngẩng đầu mở đôi mắt sắc đỏ như khiêu khích với màn trời đêm xanh thẳm. Bây giờ nàng đã tự tạo cho mình một bản khế ước, cũng chính là một tử huyệt. Tự hỏi bản thân, tiểu nha đầu này thật sự quan trọng đến thế sao?




-------------------------------------------------------------




Takahashi mặc cho Yuko kêu gào thế nào thì nàng vẫn giữ tư thế khóa chặt hai cánh tay Yuko ra phía sau. Ấn mạnh ngón trỏ và ngón giữa vào huyệt ngay giữa hõm sống lưng phía dưới người Yuko khiến nàng đau như muốn thộn ruột, đôi chân bủn rủn muốn chạy cũng không được. Sau khi chắc chắn là tên dâm tặc này không có khả năng chạy trốn, Takahashi mới an tâm buông tay.

Yuko ấm ức nhìn Takahashi, đôi chân mặc dù vô lực ngồi bệt dưới thảm cỏ nhưng đôi tay vẫn hoạt động bình thường, nắm lấy cổ áo mình, hai hạt châu lệ đọng nơi khóe mắt nói: “Ngươi hứa không ăn sạch đậu hủ của ta đi”.

Takahashi lấy thanh trường kiếm đặt lên vai Yuko nhằm khoa trương thanh thế, ngồi chồm hỗm nên cao hơn Yuko một cái đầu, côn trùng trong đám cỏ kêu âm vang, muỗi bay vo ve xung quanh, uy thế không gì tả nổi. Suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Được. Ta hứa sẽ chừa lại phần Nyan cho ngươi”.

Sau đó suýt cắn phải lưỡi, ngã phịch ra sau, hai tay che lấy đôi mắt đang mở to hết cỡ, miệng lắp bắp: “Ngươi… ngươi khỏa thân làm cái gì? Đồ đại dâm tặc”.

Yuko: “….”

Nói cho rõ ràng, ai mới là người bị hại?

Yuko nhặt lấy thanh trường kiếm rơi trên thảm cỏ, kiếm vừa tuốt khỏi vỏ chưa được nửa thì làn hàn khí lạnh toát từ lưỡi kiếm màu xanh lam tỏa ra, khiến đôi tay lạnh cứng mà đánh rơi xuống. Thầm thốt lên: Thứ này thật đáng tiền!

“Còn không mau mặc lại y phục, đồ đại dâm tặc này” – Takahashi nhắm mắt vớ lấy đám y phục ngoài, áo trong, áo lót đủ loại quăng lên người Yuko.

Yuko không vội mặc lại áo chỉ đứng nhìn Takahashi mà cười đắc ý, ra là cừu non mà vờ làm lang sói, không dám ăn đậu hủ mà dám hù nàng một phen hú vía.

Hai chân đã có cảm giác, tuy nhiên sức vẫn không đủ chạy, Yuko đứng dậy bước đến trước mặt Takahashi ngồi chòm hỏm, giương ánh mắt đắc ý nhìn. Theo đó là tiếng côn trùng âm vang, muỗi bay ngập cỏ, kì này đến lượt Yuko uy thế không gì tả nổi.

Takahashi mở to đôi mắt toàn lòng trắng: “Tên dâm tặc, đồ đàn ông không biết liêm sỉ”.

Yuko tức khí ngộp chết mấy con muỗi, lớn tiếng thóa mạ: “Thứ thối tha chết tiệt, nhìn vậy còn dám nói ta là đàn ông? Ngươi mới là tên đàn ông có mắt không tròng” – Nhìn đôi mắt trắng dã của Takahashi hiện giờ quả đúng như có mắt không tròng thật.

Yuko nắm chặt năm ngón tay rồi lại thả ra để lấy chút nhiệt rồi cầm thanh trường kiếm của Takahashi tuốt ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào yết hầu Takahashi. Ngay vị trí mũi kiếm vừa chạm vào, làn da trắng ngần nơi cổ Takahashi liền thoáng thấy vết máu. Yuko thầm kinh hãi: thứ đáng tiền này thật quá sắc bén.

Lên giọng đe dọa: “Cởi ra!”

“Không” – Thanh âm ướt át kiềm nén hai hạt châu lệ suýt tuôn rơi.

“Không cởi thì ta lấy đậu hủ đập ngươi đến chết” – Cái chết thế này có sung sướng quá không nhỉ? Nhất thời Yuko thấy hối hận cho lời vừa thốt ra.

Takahashi từ khi đủ bình tĩnh để lấy lại đôi con ngươi của mình thì cứ cúi gằm mặt, nguyên do vì nửa trên trần trùng trục của Yuko không khỏi khiến nàng hoang mang. Có hơi bất ngờ bởi tên dâm tặc đột nhiên hóa thành nữ, cũng đều là nữ nhân như nhau nhưng cứ hễ nhìn đến lại thấy ngại ngùng, tại sao chứ? Làm thế nào mới xoay chuyển được cục diện này đây? Nhanh trí nói: “Ngươi mặc đồ vào, ta sẽ cởi”.

Yuko cười trừ: “Được thôi!” – Chuyện lợi thế này, dại gì nàng không làm.

Yuko mặc một lớp, Takahashi cởi một lớp.

Thanh trường kiếm quá vướng víu, Yuko đành tạm thời để xuống dưới chân.

Takahashi nhếch môi, nhanh chóng cúi xuống nhặt lấy, chĩa thẳng mũi kiếm xanh lam lạnh toát vào yết hầu Yuko, tạo khoảng cách an toàn một mét trước khi Yuko sấn tới với âm mưu ‘đậu hủ giết người’ của mình. Được rồi, chẳng nhẽ chỉ vì một miếng ăn lại để cho tên dâm tặc này sỉ nhục bản thân nàng? Takahashi quyết tâm một nhát đâm chết, hủy thi diệt tích Yuko.

Cùng lúc đó là hai ám khí kì lạ từ xa phóng tới, một trúng ngay mặt Yuko, Takahashi dù phát hiện nhưng vẫn không kịp né ám khí còn lại, bị dính ngay sau gáy. Uy lực cực mạnh khiến cả hai lăn đùng ra bất tỉnh.

Acchan thong thả bước đến nhặt lấy hai chiếc giày, phủi phủi vạt cỏ dính trên đôi vớ rồi xỏ lại giày vào chân.

Khẩu âm tắc nghẹn đứng lặng nhìn, muốn thóa mạ cũng không được vì cơ bản chẳng ai nghe thấy. Lúc nãy thấy phía tây có hắc khí bao trùm cùng tiếng thét kì lạ nàng cũng không màng tới để chạy đi tìm một tên ngốc tử, cái tìm được lại chính là sự bực bội này đây. Takamina kia thiếu hơi nàng không những không chết còn tí tởn ngồi đây chơi trò vũ nữ thoát y. Không tra tấn hai kẻ này đến thân tàn ma dại thì nàng không làm Phán Quan nữa.

Một làn ánh sáng xuyên thủng màn đêm, nháy mắt đã đưa Acchan cùng hai ‘cái xác’ ngự không biến mất.



-------------------------------------------------------------



Itano rảo bước dọc tuyến phố hẹp, những chiếc đèn lồng bên đường phổ ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, nến cũng sắp tàn, ánh dương bình minh dần ló dạng, Itano lại tiếp tục bước đi trong vô định.

Đến Liêm Thành lại khiến nàng có chút khó chịu, Haruna còn không biết hay sao lại chạy đến nơi này mà trốn chứ. Những kí ức tưởng chừng như sẽ bị thời gian vùi lấp, qua mười năm rồi, nàng cũng đã thực sự có thể lãnh cảm chôn chặt cảm xúc của bản thân mà sống một cuộc sống khép kín chẳng khác gì kẻ vô hình. Nàng tự hỏi ông trời thấy nàng tự hành hạ bản thân mình mười năm qua còn chưa đủ hay sao mà giờ lại một lần nữa đưa đẩy nàng đến nơi đây?

Càng đi, bước chân càng nặng trĩu, thoáng chốc tường thành trong đã hiện lên trước mắt. Nếu có nữ nhân kia ở đây thì hay biết mấy, nàng ta nhất định sẽ kéo nàng tiến về phía trước, hay đại loại sẽ đỡ lấy nàng nếu nàng bất lực chẳng thể nào đứng vững nổi ở thực tại này. Nhưng bản thân nàng lại không muốn để nữ nhân kia bắt gặp gương mặt nàng lúc này, chắc nó trông rất thê thảm, rất đáng thương.



-------------------------------------------------------------



Kasai suốt đêm lo lắng không yên, vết thương trước ngực Sae xem ra khá nặng, nếu sâu xuống chút là ngay vùng bụng, thời này mà bị xuất huyết bao tử thì khó lòng cứu được. Giữa chừng Sae còn lên cơn sốt vì mất máu quá nhiều, Kasai định nói ra phương pháp truyền máu ở thời hiện đại, nhưng nhớ ra không biết Hán Uy này nhóm máu gì, việc xác định nhóm máu của những người khác để truyền cho Sae thì không phải chuyện một khắc nửa ngày là xong, đến khi ấy e là đã muộn. Chỉ có thể giúp một tay tìm dược liệu cầm máu. Đến khi thầy lang bảo Sae đã qua cơn nguy hiểm nàng mới an tâm nhấp một ngụm trà.

Ashikaga Heita bước đến hỏi thăm tình hình của Sae, nghe Kasai khuyên nên cũng không dám manh động cho quân đến chỗ con hẻm kiểm tra nếu trời chưa sáng. Cứ tưởng nơi đây trị an rất tốt, không ngờ án mạng xảy ra đến quan binh cũng không hay biết thì thật đáng ngại, đáng ngại nhất chính là vẫn chưa thấy Itano đến gặp nàng, nên đánh lời hỏi thử:

“Lần này thường phục đến đây là để giúp hoàng thượng truyền đạo mật chỉ, không chỉ có ta, trước đó vài ngày thì Cửu công chúa, tiểu Công chúa và cả Quận chúa cũng đến, tại sao không thấy người?”

Ashikaga Heita chau mày nói: “Thế thì thật kì lạ, ta dạo gần đây không hề xuất thành lần nào, cũng chẳng nghe thấy có tin báo Cửu công chúa, tiểu Công chúa và cả Quận chúa hạ giá. Phải chăng lầm lẫn?”

Trước chưa gặp, nghe lão Hoàng đế “nổ” về gia thế của dòng họ Ashikaga còn tưởng con trai của Nam hầu, kiêm hộ quốc đại công thần là người không đơn giản, mắt sắc lạnh, thân người to lớn, ỷ vào gia thế tự cao tự đại. Nhưng từ khi tiếp xúc đến giờ thì người không như nàng tưởng tượng, chỉ thấy hắn thấp hơn nàng – tức cơ thể Hán Uy, da mặt trắng nhợt có thể thấy cả gân xanh, yếu ớt vô lực, nói chuyện không có chính kiến, dựa vào thần thái của nàng mà biểu hiện, giống như giờ đây, nàng chỉ hơi dọa tí:

“Ngài cho rằng ta đang nói dối sao? Dù là thuận theo chỉ ý của Hoàng thượng tới đây nhưng nghĩ sao lại để thê tử ta, cũng tức là công chúa một nước ở khuê phòng hiu quạnh. Nàng đương nhiên cũng muốn đi cùng ta, xuất phát trước ta những mấy ngày nghĩ sao mà bây giờ ngài nói là chưa từng gặp mặt? Có phải ngài đã ám hại công chúa hay không? Được lắm, tội này đem đi ngâm giấm, lăn trì xử bắn vẫn còn nhẹ”.

Ashikaga Heita trước vì lấy lòng Phò Mã gia, nghe đâu Phò Mã này còn là nhị điện hạ Hán Uy của Tề quốc nên càng cung kính hậu đãi bởi y cũng đang có mối làm ăn lớn với người nước Tề. Nay nghe nói Cửu công chúa, tiểu Công chúa và cả Quận chúa cũng ghé đến mà y chưa một lần tiếp kiến, cơ hồ trở nên kinh hãi. Vội vàng nói: “Để ta dốc toàn binh lực tìm kiếm, sẽ nhanh chóng điều tra ra nơi trú chân của công chúa”.

“Nhanh chóng? Là bao lâu? Ngày mai nếu chưa tra ra thì toàn gia tru lục”.

Lấy cớ này toàn gia tru lục thì cũng thật thuận tiện.

Ashikaga Heita không ngờ Hán Uy, người cũng như tên, mỗi lời nói ra tuy không thét lớn nhưng lại có uy vô cùng, khiến y mất hết lực phản kháng. Sai người sắp xếp cho Hán Uy một gian phòng lớn ở phía đông biệt viện, nơi an tỉnh, phong cảnh lại hữu tình, chắc chắn không thua kém gì so với phủ Phò Mã gia ở kinh thành. Sau đó tức tốc phát lệnh tìm người trên diện rộng.

Kasai có phần hân hỷ: kẻ bạc nhược, dễ đối phó.

Trời gần sáng, Kasai mới gọi hai tiểu thái giám đến căn dặn. Tiểu Phúc Tử tuy lớn con chậm chạp nhưng bản tính chu đáo lại ôn hòa, để nhóc này chăm sóc Sae thì nàng cũng an tâm. Muốn tự mình đi tìm Itano cũng muốn một mình dạo quanh Liêm Thành xem thế nào, nếu có người đi theo thì nàng không thể tùy nghi hành xử, luôn luôn phải đóng vai nam nhân đi đứng hai hàng thì thật mệt mỏi.

Với lại việc tìm bằng chứng nào đó mà lão Hoàng đế nói, vạch trần tội ác của dòng họ Ashikaga cũng là việc cấp thiết, giải quyết xong chuyện này rồi thì tự do tự tại cùng Itano đi du hí tứ phương. Nghĩ tới đây liền cao hứng, dùng thần sắc oai nghiêm ra lệnh cho tiểu Mao Tử phải nhanh chóng thám thính tình hình trong thành này, nếu biết được mật đạo, thuộc được đường đi nước bước càng tốt.

Tiểu Mao Tử nhỏ con nhưng thân pháp nhanh nhẹn linh hoạt, để thâm nhập điều tra không khó.

Kasai ra đến cổng liền được lính gác cung kính cúi người chào hỏi. Nhớ lại tối qua lúc xe ngựa đến trước cổng thành, Sae bị thương nên máu me vấy bẩn cả cỗ xe ngựa, dù đã cầm lệnh bài thông hành mà lão Hoàng đế đưa cho, mấy tên gác cổng cũng không tin tưởng liền chặn không cho Kasai vào, còn dùng những lời thóa mạ khó nghe, đang lo lắng lại gặp tình trạng này khiến nàng bực bội vô cùng. Đến khi đưa ấn kí Phò Mã ra thì bọn lính gác mới thay đổi thái độ, may là Sae vẫn bình an nếu không thì nàng đã chẳng để yên cho chuyện này.

Tên lính gác đã lỡ miệng tối qua chạy đến đỡ Kasai bước ra ngoài bậc cấp. Vừa chạm đến Kasai liền bị nàng thẳng thừng hất ra, đừng nói đến ân oán cũ, nàng là nữ nhân bị đàn ông thô lỗ chạm đương nhiên sinh phản ứng. Tên lính gác sợ hãi dập đầu tạ tội, y cho rằng đã đắc tội với Phò Mã, tội nặng như núi khó sống lâu dài.

Kasai thấy hắn run như cầy sấy thì đắc ý lắm, nói: “Từ nay về sau, ngươi cứ mở miệng nói một từ thì bị nhổ một cái răng”.

“Hai từ.. thì sao?” – Tên lính cất giọng run run hỏi.

“Hai thì nhổ hai cái, ba thì nhổ ba cái. Đến khi không còn răng thì nhổ nứu” – Kasai đằng hắng giọng một tiếng, cười nhạt nói: “Như ban nãy ngươi nói mấy tiếng ta? Người đâu..”

Tên lính dập đầu binh binh liền mấy cái cầu xin. Kasai cũng không làm khó, nói: “Thôi được, nãy xem như xí xóa. Bây giờ bắt đầu tính. Ngươi liệu mà làm. Rõ chưa?”

“Dạ! dạ!” – Dập đầu xuống nền đất cảm kích.

Kasai quay qua nhìn tụi gác cổng còn lại, nói: “Nhổ hai cái”.




* * *




Ra ngoài được đoạn, Kasai liền rẽ vào một tiệm may mua một bộ y phục đã may sẵn. Chất liệu là loại tốt nhất, màu sắc không quá phô trương nhưng không phải chìm nghỉm tầm thường. Cũng may lúc đến Liêm Thành trời đã tối, lại lặng lẽ vào thành trong nên chẳng ai biết mặt nàng, tranh thủ dạo quanh với bộ dạng nữ nhân cho thỏa thích.

Đúng là thân người Hán Uy mặc y phục nữ nhân vào rất hợp, chỉ tiếc chỗ cần lồi không lồi. Kasai chép miệng nghĩ cách, đã cải trang thì cũng nên làm cho trót. Lấy hết vật dụng cần rồi để lại bộ y phục ban đầu của mình cho chủ tiệm. Hỏi: “Lão có thể may cho ta một thứ được không?”

Lão bản tiệm vải nhìn chất liệu y phục ban đầu của Kasai mà kinh ngạc, đường chỉ tinh tế, sợi vải không tưa, màu sắc khó pha chế, chỉ sợ ngoài Hoàng cung ra thì bên ngoài rất hiếm để mua được, thế mà cô nương này thản nhiên vứt lại cho lão, dù muốn may mấy bộ y phục nữa còn được huống hồ chỉ là một thứ.

Trong lúc đợi bộ áo ngực may xong, Kasai đứng ở ngoài cửa tiệm quan sát thử. Thành ngoài không ngờ cũng hoạt động thật sớm, gà gáy chưa lâu đã tấp nập người bán buôn trao đổi. Nếu đổi lại là thói lười biếng trước đây: ngủ đến tầm mười giờ liền bị bà chị Meetan gọi dậy, mua đồ về nấu bữa trưa, chiều lại đến lớp học, môn nào tư tưởng triết lý khô khan quá thì tranh thủ đánh một giấc, tối đến nếu có ai gọi làm thêm thì đi làm không lại online đến khi cháy máy thì tắt… Sinh hoạt lệch múi giờ như thế sẽ chẳng thể nào thấy được cuộc sống thực chất muôn màu như thế nào. Mà nghĩ lại, nếu nói về cuộc sống của nàng thì người thời đại này có khối kẻ phải ghen tị ấy chứ.

Mùi bánh rán, bánh nướng, bánh hấp theo vị sương sớm ban sáng luyến lưu dây dưa nơi cánh mũi khiến Kasai cũng rạo rực bao tử. Gọi một đĩa mười mấy loại bánh, Kasai thư thả ăn cho bằng sạch.

Không biết có phải là bản thân lo nghĩ quá xa xăm hay không, từ nãy đến giờ cứ có cảm giác bị người khác theo dõi, ăn uống cũng không thấy ngon miệng.

“Bà chủ, bánh.. có độc” – Liền lăn đùng ra bàn nhắm chặt mắt, miệng chưa kịp khép, nước trà hòa với vụn bánh theo khóe môi mà chảy ngược ra ngoài.

Itano ở gần tường thành trong, vừa lúc thấy Kasai bước ra. Vì không tin vào mắt nên mới bám theo quan sát. Lúc thấy Kasai thay lên người bộ y phục nữ nhân, tóc xõa ra búi một lọn nhỏ dùng trâm cài lại, hình ảnh ấy suýt khiến nàng thổ huyết. Nay lại thấy Kasai ăn bánh trúng độc đến bất tỉnh nhân sự mà hốt hoảng chạy đến. Thanh âm rất lớn, rất đanh thép, rất đáng sợ:

“Ngươi dám hạ độc nàng ta. Nói, là ai sai khiến?”

Bà chủ tiệm bánh sợ quá mà không đáp lại được một tiếng, chỉ quơ quơ tay thoái thác trách nhiệm. Trời ơi, có cần xui xẻo thế không? Vừa mở hàng gặp ngay đại gia, tiền đâu chưa thấy đã thấy người ta chết bất đắc kì tử ngay tiệm của bà. Rõ ràng là bánh trước khi bán bà đã nếm thử, làm gì có độc chứ.

“Bắt được rồi” – Kasai ngửa đầu dậy, quệt nước trà bên khóe miệng cười đắc ý nhìn Itano. Không ngờ lại gặp được người ở đây, vui mừng nói: “Vừa nghe giọng đã nhận ra rồi, hóa ra nương tử là kẻ bám đuôi”.

“Ai..ai bám đuôi chứ. Chỉ tại ngươi tự dưng xuất hiện ở đây.” – Itano nhéo má Kasai một phát để trừng trị tội dám chơi khăm nàng, làm nàng một phen hú vía.

Bà chủ tiệm bánh hết lo lắng chuyển sang tức giận, quát tháo: “Các ngươi sáng sớm đến phá chuyện làm ăn của bà. Hai đứa con gái mà nương tử với chả nương tử, dám nói bánh ta có độc. này thì có độc” – Cây chổi chà của bàn chủ tiệm nương theo kình lực lao thẳng đến chỗ Kasai. Itano xoay người, chỉ một cước cây chổi đã bật trở lại lật đổ cả nồi bánh hấp.

“Thôi xong” – Kasai nhìn sắc diện bà chủ tiệm đủ hiểu là sắp toi tới nơi rồi. Kéo tay Itano rẽ đám người hiếu kỳ tụ tập đứng xem mà bỏ chạy.

Chạy được đoạn khá xa thì cả hai dựa tường thở dốc, dù vậy nhưng sắc diện lại vui vẻ đến lạ thường. Kasai lấy lại hơi, hỏi thăm Itano: “Tại sao lâu như thế không vào thành trong mà lại đi lưu lạc ngoài này?”. Bộ dạng lại trông như đói ăn mấy bữa, trắng xanh nhợt nhạt.


Xoạt! Một tiếng động lạ phát ra, Itano nghe thấy rất rõ. Bản thân nhiều năm vẫn quen sống một mình, không gian tĩnh lặng nên thính giác rất nhạy. Những thứ âm thanh mà người khác có thể cho rằng do thú vật gây nên hay là mình nghe nhầm, nhưng Itano lại khẳng định là do một đám người mờ ám gây ra.

Căn nhà nhỏ ngay lối rẽ ngã ba, phía tay trái, khi âm thanh sột soạt kì lạ biến mất là lúc một tiếng thét bật lên nhưng chưa kịp phát lớn đã bị chặn lại. Itano ra hiệu cho Kasai giữ im lặng, nép người vào góc tường, nhoài đầu ra quan sát.

Bốn tên mặc y phục đen, nửa gương mặt cũng bịt kín vải đen, hai tên ra trước mở cửa, hai tên còn lại khênh lên vai một bao bố. Vừa nhìn hành động là biết bọn gian tặc vào nhà dân cướp của, nhưng trời đã sáng mà chúng còn cả gan hành sự thì đúng là vô pháp vô thiên. Cứ nghĩ là bọn đạo tặc cướp của nên Itano định sẽ chẳng màng can thiệp, không muốn dây lấy rắc rối vào người.

Cả bốn tên chưa kịp khép cửa lại nguyên trạng thì một bàn tay từ trong căn nhà nhỏ vươn ra, nắm lấy chân một tên đạo tặc gào thét trong vô lực: “Thả con tôi ra!”. Ngay lập tức tên đạo tặc ấy rít lên qua kẽ răng: “Con mụ chết bầm này”. Xẹt một tiếng, thanh đao của y đã chém gãy sống lưng người đàn bà tội nghiệp.

Thì ra cái bọn chúng vác trên lưng là con người chứ chẳng phải của cải gì cho kham. Kasai nghe thấy tiếng thét mà giật mình thành tiếng. Một thứ ám khí phóng tới bức tường đối diện chỗ hai người đang trốn thì bật ngược trở lại, sớt qua vai Kasai cắm chặt vào tường. Lớp vải nơi vai rách toạc nhưng vết thương không đáng lo, chỉ để lại một vết cắt rất nông. Biết rằng cả hai sớm muộn sẽ bị chúng phát hiện, Itano nhảy ra trước ứng biến.

Đoạn nàng toan lên điểm vào cổ tay tên gần nhất, cướp đao chúng sau đó sẽ một nhát kết liễu đời bọn man di. Nào ngờ bị một thứ bột trắng kì lạ bắn vào mặt. Tay chân trở nên vô lực.. lăn đùng ra bất tỉnh.

Kasai vốn muốn ra ứng cứu nhưng cơ thể tự nhiên không nghe lời, bốn mặt không gian đảo một vòng làm nàng hoa mắt ngất xỉu. Nguyên do bởi trên ám khí cũng có mê hương.
Cả bốn tên kéo vải bịt mặt xuống nhìn nhau đắc ý cười. Những lúc thế này chúng không bao giờ chọn cách giao thủ trực diện.




* * *






Yuki đứng trên đỉnh một toà biệt viện cao nhất, theo hướng gió cảm nhận. Nhất định phải xé xác tên cầm đầu ẻo lả đó thì mới hả giận được. Đôi mắt đỏ của nàng xuyên qua hàng vạn người mà tìm kiếm, manh mối duy nhất nàng nhớ được là hình xăm của bọn lưu manh đó. Để chứng tỏ mình là một bang lớn nên chúng xăm lên mình Hỏa Ưng, hừ, để xem nàng đem chúng đi vặt sạch lông, lột trụi da rồi thì có còn là đại bàng hay chỉ là một con quạ xấu xí.

Giữa biển người đổ ập ra đường buổi sáng sớm, bốn kẻ đang lén lút vác lên người ba cô gái, nhìn thấy nơi cổ chính là hình xăm Hoả Ưng. Yuki cười khúc khích. Đặt tay lên ngực trái, dịu dàng nói: “Tìm được rồi”.


~Hết chương 17~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét