hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 21]


Chương 21

Sợi dây liên kết cuối cùng













Bên dưới mật thất cuộc chiến với oán linh vẫn đang tiếp diễn. Vì phải vận toàn bộ thần thức của mình chống trả mà cả hai mồ hôi đầm đìa, Acchan dường như có dấu hiệu đuối sức vội bảo Mariko: “Mau! Dùng máu trấn áp chúng”.

Mariko dịch thân người lại gần Acchan thêm một chút, vừa đủ ngồi gọn trong vòng tròn pháp khí bảo hộ của Acchan nên tạm thời ăn ké Acchan mà an tĩnh tọa thiền dưỡng sức, nãy giờ vờn đuổi với đám oán linh này khiến nàng nhàm chán đến phát mệt. Nàng dù sao cũng là Diêm Vương - nữ vương dưới âm phủ, cấp bậc cao hơn hẳn Acchan nên những việc nào không thật sự cần thiết đều để Acchan tự mình làm hết. Tình thế bây giờ cũng vậy, chỉ là lấy tí máu thôi mà, không cần đích thân nàng phải ra tay chứ?

“Đau lắm, không chịu” – Mariko diện vô biểu tình nhìn Acchan đáp một câu gọn lỏn.

Acchan uất ức đến độ câm lặng nói không thành tiếng, giờ nàng đã hiểu tại sao hình phạt của nàng lại là xuống địa phủ làm “lính” cho Diêm Vương rồi, chính là muốn nàng bị sai vặt đến chết, bị tức đến chết, bị bà già này trêu chọc đến chết.

Một tay vẫn để phía trước bắt pháp quyết, một tay còn lại Acchan luồn vào trong túi áo lấy từ bọc vải ngân châm dùng để châm cứu ra một cây kim lớn dài khoảng một tấc, rạch một đường lên lòng bàn tay, thoáng chốc đã thấy vết máu loang loáng. Nàng vẩy mạnh tay vấy máu ra xung quanh cùng Mariko hợp sức niệm chú mới tạm thời đẩy lui đám oán linh ra xa một chút.

Lúc này từ lối bí đạo, thân ảnh Takahashi, Miichan đồng thời xuất hiện. Vì là người thường, không nhìn thấy nên không bị đám oán linh ảnh hưởng. Chỉ là mùi hôi xác chết nồng nặc khiến hai nàng không thể nào thở nổi, nhanh chóng dìu hai người sắp ngất xỉu ra ngoài.

Vừa thoát khỏi đám oán linh, Mariko nhanh chóng khôi phục thần lực xác định vị trí hiện giờ của Kasai, chỉ tay về một lối bí đạo nói: “Đi hướng này”. Trong lúc di chuyển Miichan bất an vừa đỡ Mariko vừa kiểm tra toàn thân xem có bị thương nặng lắm không, nhưng Mariko chỉ kêu lên “nhột nhột” chứ chẳng có điều chi bất ổn. “Thật kì lạ”, Miichan lầm bầm khó hiểu, không biết việc cô cô nàng bình an không trầy xước là chuyện tốt hay xấu đây? Bất quá người bị thương mém chết lại là Acchan, Miichan dâng lên nỗi bất an khi lần đầu tiên nàng thấy điều ghi trong cuốn bạch thoại đã bị sai lệch.

Vết thương nơi lòng bàn tay Acchan không có gì đáng kể, vận ít pháp thuật đã khiến nó liền lại dễ dàng nhưng là vì bị Takahashi gắt gao ôm lấy nên toàn thân mềm oặt, vô lực như người bệnh sắp chết.

“Takamina.. buông.. buông ra!”

Acchan cố sức thều thào vào tai Takahashi mang theo vẻ bực tức nhưng lại đầy ma mị hệt như kêu gọi nhân tình. Takahashi tim nhảy loạn một nhịp liền nhanh chóng trấn định lại, tiếp tục siết chặt vòng tay nơi eo Acchan dìu nàng bước đi. Biết Acchan chắc là lại bị chứng mềm xương do cánh tay nàng tác động nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt trán lấm tấm mồ hôi của Acchan thì nàng không nỡ để Acchan tự bước đi, cứ ra khỏi đây hẵng tính. Trong bí đạo vẫn được thắp nến, ngọn nến lúc đi qua ánh lên làn da bạch ngọc của Acchan sắc hồng khiêu gợi. Lối bí đạo chật hẹp nên thân người cả hai không ngừng cọ xát vào nhau, Acchan hít hơi thật sâu lấy sức nói: “Được rồi.. Buông ra.. buông ra đi”. Vừa nói xong thì thân người trượt qua bên trái khiến đôi môi nàng chạm vào gương mặt đang kìm nén đến đỏ bừng của Takahashi khiến Takahashi giật thót, hỏa khí tất cả đều đổ dồn về vị trí mẫn cảm nơi mà cánh môi Acchan đã chạm đến. “Atsuko đừng nói nữa. Nói một đằng làm một nẻo thì không ai có thể kìm chế được đâu”.

Acchan: “….” – oan quá mà.

Mariko dù khỏe như voi nhưng vẫn làm bộ mệt mỏi để Miichan dìu đi phía trước, phía sau âm thanh rủ rà rủ rỉ nàng đều nghe thấy hết. Nghe đến bực mình. Mariko đứng thẳng người dậy, đi song hành cùng Miichan khiến Miichan giật mình lo lắng, sợ cô cô mình chưa hồi phục sức lực sẽ bị ngã. Mariko đặt tay lên đầu Miichan, hỏi một câu với biểu tình cực kì nghiêm túc.

“Sau này ta nên nghiên cứu thuốc giải độc cho Takamina hay là nghiên cứu loại độc có thể khiến Miichan bị mềm xương như Acchan đây?”

Miichan ngẩng đầu thắc mắc: “Hai việc này thì liên quan gì nhau?”

Mariko nhếch môi cười cười: “Đương nhiên là liên quan rồi. Takamina được giải độc thì chúng ta sẽ không còn nhìn thấy cảnh chướng mắt nữa”.

“Đâu có chướng mắt đâu, Acchan lúc này nhìn rất khiêu gợi đấy chứ!”

Mariko thu lại nụ cười, vòng tay kéo Miichan vào lòng, nói: “Vậy à, vậy phải chọn cách thứ hai rồi. Nếu thế thì ta cũng sẽ được thấy Miichan khiêu gợi, không cần phải phát hỏa vì hai cái đứa kia nữa. Ha ha, đúng không?”

“Cô cô toàn nói bậy”.

Cứ thế, hai người dẫn đầu hết đẩy nhau ra tranh cãi lại kéo nhau về thương lượng, cặp đôi phía sau thì sặc mùi hường phấn yêu mị. Khi gặp được Kasai và Itano, tranh thủ thời gian để Acchan hồi phục lại bình thường thì mọi người kể nhau nghe những việc kì lạ đã trải qua. Ma nữ kia đúng là giữ lời hứa tìm người đến cứu, so ra cũng có điểm tốt đó chứ, nhưng việc thân xác Mayu bị Yuki chiếm cứ vẫn không nói ra thì hơn. Mariko bảo Mayu đã chạy đi tìm tỷ tỷ của mình rồi. Lúc này mọi người mới nhớ ra đã hẹn gặp nhau ở biệt viện phía Đông. Cũng may bên ấy hiện đang là nơi lưu trú của Phò Mã, có Sae cùng người của Kasai ở đó nên rất an toàn. Không nói ra nhưng tất cả đều ngầm khâm phục Miichan, một sự sắp đặt may mắn đến không ngờ.

Bên ngoài binh lính đã tập trung lại xếp thành hơn năm mươi hàng ngang, mỗi hàng khoảng mười người bao vây toàn bộ khu biệt viện ở phía Nam thành trong, ánh sáng từ những ngọn đuốc làm nơi đây sáng rực như ban ngày. Lúc này Kasai hiên ngang bước ra từ của chính điện, dõng dạc hô lớn: “Ta, cửu Phò Mã, là Nhị điện hạ Hán Uy, ai to gan dám động đến? Đêm nay tất cả đều là người của ta, vì một chút hiểu lầm nên mới bị cho là thích khách, không cho phép bất kì ai động đến họ. Sự việc đêm nay để ta gặp thiếu chủ của các ngươi sẽ giải thích sau. Rõ rồi thì tất cả giải tán, lui ra hết đi”.

Thần thái uy nghiêm của Kasai khiến người khác không tin cũng phải kính phục. Itano ở sau thầm khen ngợi: nữ nhân này lúc cần cứng rắn quả nhiên cứng rắn. Phò Mã đã ra lệnh thì ai dám không nghe, nhưng ngặt nỗi lúc Kasai đến âm thầm, ra ngoài dạo chơi cũng lặng lẽ nên chỉ có một số ít người là biết mặt. Lúc này chỉ cần một lời nghi kị được châm ngòi chắc hẳn có không ít kẻ hùa theo.

“Mọi người ở đây đều chưa từng gặp mặt Phò Mã bao giờ, ngài làm sao bảo chúng ta tin tưởng? Hay là đem bằng chứng ra đi! Ấn kí chẳng hạn”.

“Ấn kí của ta đã bị người khác trộm mất. Mọi người có thể đến biệt viện của ta hiện giờ, có hộ vệ của ta cùng hai tiểu thái giám có thể làm chứng”.

Tất cả đều đồng tình với lời đề nghị của Kasai, hai tiểu thái giám là người của triều đình nên hoàn toàn có thể tin tưởng. Kasai đi trước phía sau lần lượt là Itano cùng những người còn lại hướng biệt viện phía đông đi đến.

Sae vì vết thương chưa thể hồi phục nên không có sức để tiếp lời người khác, gương mặt xanh xao không chút huyết sắc khiến người nhìn thương tâm. Kasai đi đến lấy khăn ướt chườm trên trán Sae xuống, đưa tay kiểm tra nhiệt độ. Đã hạ sốt, thật may. Với tình trạng này chỉ có thể tìm Tiểu Mao Tử cùng Tiểu Phúc Tử đối đáp làm chứng cho thân phận của nàng.

Trong phủ đệ hiện giờ bóng một người hầu cũng không thấy, thấy điểm kì lạ nên một tên tổng binh, tự xưng là đội trưởng tổ mười hai xin viên hiệu úy được vào trong kiểm tra. Bức bình phong được dở xuống, đập vào mắt người xem là cảnh tượng kinh hãi, hai tiểu thái giám đã bị đoạt mạng bởi vết chém dài dọc sống lưng, những người hầu khác cũng không tránh khỏi số phận thảm thương, máu tươi vấy đỏ cả vách tường, ướt đẫm thảm trải dưới chân.

Viên hiệu úy ngay lập tức đưa ra kết luận: “Bắt lấy chúng! Xem ra các ngươi chính là thích khách rồi. Tốt nhất nên khai ra các ngươi là vì hành thích Phò Mã hay là đến đây để ám sát chúa công?”

Sự tình bất ngờ sinh biến, Kasai thầm kêu không hay, dù tiếc thương cho cái chết tội nghiệp của hai tên nhóc nhưng nàng hiện giờ không có thời gian nghĩ về việc đó, trong đầu chỉ có một chữ “chạy”.

Mariko hợp lực với Acchan lén vận chút pháp thuật tạm thời gây choáng, nhân lúc bọn lính ôm đầu đau đớn thì dẫn mọi người chạy trốn. Mỗi hướng đều có cổng phụ dẫn ra thành ngoài thường dùng để trao đổi buôn bán, tiếp khách đến thường là cổng chính phía tây, nơi mà phủ điện của tên chủ thành tọa lạc. Sae bị thương mà ở đây chỉ có mỗi Kasai là “đàn ông lực lưỡng” nên mới để Kasai cõng lên lưng. Các nàng hướng về cổng phụ mà chạy tới, ở sau là hơn 500 truy binh đang đuổi theo. Tiếng hét: “Bắt lấy nghịch tặc” như sấm rền lay động màn đêm an tĩnh. Yuko cùng Nyan đáng lí đã ngủ quên ở nơi ẩn nấp nhưng vì âm thanh ồn ào mới nheo mắt tỉnh dậy, Yuko nhận ra nhóm người Acchan, Nyan còn thấy cả Itano không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ biết mọi người đang lâm vào nguy hiểm, liền kéo Yuko nhập vào nhóm hỗ trợ.

Được biết Mayu đang đi tìm mình, Yuko lo lắng muốn quay trở lại. Đổi lại là Nyan, nếu Tomomi rơi vào nguy hiểm chắc chắn nàng cũng sẽ làm như Yuko nên nhất nhất ủng hộ cùng Yuko quay trở lại. Itano đưa tay kéo Nyan: “Không được đi. Nguy hiểm!”

“Để tôi tìm Mayu cho, dù sao cũng là thuật sĩ, người bình thường không thể gây hại đến. Mọi người cứ ra ngoài trước đi” – Acchan vừa nói xong, biết Takahashi định làm gì nên vội quay qua hướng Takahashi mà căn dặn: “Takamina phải ở lại bảo vệ mọi người”. Nhìn thấy đôi mắt cương nghị của Acchan, nàng cũng không dám làm trái ý.

Yuko vòng tay xuống eo Acchan ôm một cái ôm thật chặt, chân thành nói: “Cảm ơn ngươi Acchan! Trở về bình an”. Acchan gật đầu, cười nhẹ đáp lễ. Nếu không phải đang lúc nguy cấp thì Takahashi nhất định độc chết Yuko rồi.

Acchan giúp mọi người tháo thanh chắn cửa to lớn để mở cổng, chớp mắt đã biến mất. Phía sau đám truy binh đuổi đến ngày càng gần, vừa phóng tên vừa la hét ầm ĩ, tình hình hỗn loạn vô cùng, Mariko lợi dụng lúc này nháy mắt đã dịch chuyển đến chỗ Acchan đi tìm Yuki.






oOo






Lính gác hầu hết đã bị điều đi bắt nghịch tặc vì thế canh phòng ở phía Bắc càng lỏng lẻo. Heita đang ở cùng công chúa, bất cứ ai cũng không được quấy rầy ư? Nếu là người khác chắc chắn không dám cãi lệnh nhưng hắn là Nakao, là tâm phúc của chủ thành nên muốn làm gì thì làm chẳng ai dám ngăn cản. Nakao tới gần cửa, ghé sát tai vào vách cửa nghe ngóng tiếng động bên trong, vừa áp sát thì cánh cửa bất ngờ bật mở, Heita vươn tay kéo tuột Nakao vào trong thẳng thừng đóng chặt cửa lại. Ảnh hưởng của xuân dược quả không nhỏ, lúc lên cơn cũng chẳng phân biệt ai với ai mà nhào vào đối phương cường bạo chiếm đoạt. Không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết người mà hắn luôn ưu ái đặt tình cảm sâu nặng nay lại chủ động mây mưa cùng hắn, bảo lấy đâu ra sức mà kháng cự?

Yuki dịch chuyển thân ảnh vào phòng, bị cảnh tượng hãi hùng đập thẳng vào mắt. Hai tên khốn dám làm chuyện bậy bạ trước mặt nha đầu chưa hiểu chuyện đời như Mayu, vì cái lí do đó mà Yuki lạnh lùng giơ chân đá vào sau gáy Heita một cú thật mạnh khiến hắn ngã ngửa lăn đùng ra bất tĩnh.

Đang đến giai đoạn cao trào thì bị phá đám, Nakao xoay đầu đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn cho rõ xem là kẽ nào. Vừa nhìn thấy Yuki thì hắn như nằm trên đống lửa, vội vàng bật dậy. Yuki nhắm chặt mắt lại tránh làm nhiễm bẩn đôi mắt ngây thơ cả Mayu. Nakao lại tưởng ma nữ bị ánh sáng của chuỗi hạt xá lợi tử làm bỏng mắt, sờ cổ giơ sợi dây lên che chắn, bất quá… chuỗi ngọc xá lợi tử hắn đeo đã bị Heita trong lúc cuồng nhiệt giật đứt lúc nào không hay.

Hắn bình thường cũng thuộc hạng cao thủ có tiếng chốn giang hồ nhưng đứng trước một ma nữ thì cũng chỉ là hạng tôm tép, chỉ đáng xiên lên nướng. Nhưng mà ma nữ lúc này không mở mắt được, chính là cơ hội hiếm có cho hắn. Quần thủ một lúc nhưng trận chiến vẫn ở thế cân bằng. Nakao tức tối: “Có ngon thì mở mắt ra đi, sợ sao? Không dám nhìn hả? Ha ha, ma nữ cũng chỉ là nữ mà thôi”.

Yuki cười nhạt: “Muốn đấu võ mồm? Ta không có thời gian, hẹn ngươi kiếp khác”. Huyết nhãn vừa mở, tia sát khí thị máu bắn ra ngay lập tức nàng không cho Nakao kịp mở lời lần cuối, trảo thủ xuyên qua cuống họng tiễn hắn đi gặp ông bà.

Thù của Mayu đã được rửa nhưng việc cứu sống Mayu hiện đã nằm ngoài khả năng của nàng. Nếu không vì vết thương mới ở tim thì giờ đây hẳn Mayu đã tỉnh lại, như nha đầu này từng nói: nàng đúng là một ma nữ vô dụng. Những gì Yuki vừa làm cho dù phải bắt đầu khổ hành tu luyện lại từ đầu cũng không còn khả năng thành Thần được nữa, nghiệt chướng nàng để lại nhân gian này quá nặng, chỉ mong sao nha đầu này có thể bắt đầu lại cuộc sống thay nàng, khế ước liên kết giữa cả hai vẫn còn tồn tại. Nha đầu này sống tốt cũng xem như nàng được cảm nhận ké đi.

Đứng dưới nền trời bao la, chỉ tiếc đêm nay trăng khuyết nên cảnh vật nhìn thật thê lương u uất, trời không kéo mây nhưng lại có ánh chớp lóe sáng, điềm báo quỷ quái gì đây? Yuki ngẩng mặt lên nhìn trời, phía sau có tiếng nói: “Không ngờ ma nữ cũng rất đúng hẹn. Nói đi, ngươi muốn được đáp ứng chuyện gì?”

Xoay đầu lại, ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn vào khoảng không hư vô bất định, chậm rãi nói: “Mayu bình an”.

Acchan phân vân, trước kia nàng kịch chiến với Yuki rất nhiều lần, nhiều đến không đếm nổi nhưng chưa từng thấy bộ dạng Yuki lúc này, khó khăn nói: “Việc này.. ta không có quyền hạn đáp ứng”. Yuki thất vọng ra mặt, Mariko tiến đến vỗ vai Yuki một cái, quả quyết nói: “Được, chuyện nhỏ thôi. Phán Quan này rởm lắm, đừng nghe làm gì”.

Acchan á khẩu không nói được gì: Bà già này nói được liệu có làm được không đó? Lại cái trò hiếu thắng.

Vì Yuki đã lập khế ước với linh hồn Mayu nên việc tách ra không hề dễ dàng. Cơ thể Mayu sinh phản ứng chống đối mà đổ mồ hôi đầm đìa. Mariko chuyển khí tức Yuki cho Acchan giữ, nàng dùng toàn bộ sức mạnh hàn gắn lại hồn và phách cho Mayu. Nhìn chân mày tiểu nha đầu đã giãn, hơi thở đều đều có lẽ ngủ rất ngon, Mariko cùng Acchan an tâm thở dài một hơi.

Ánh chớp sáng rực như xé toạc nền trời làm hai nửa, tiếng sấm rền vang theo sau nó như thúc giục. Mariko cùng Acchan chỉ còn cách nhanh chóng trở về Thiên giới giao nộp ma nữ Yuki. Bất quá lần đi này đã không cho các nàng cơ hội nói lời từ biệt.






oOo






Chỉ còn hơn hai trăm mét là bọn truy binh đuổi kịp. Những mũi tên từ xa ồ ạt phóng tới, gần như chạm trúng người các nàng, tất cả đều bị Takahashi yểm hậu đánh bạt ra. Yuko có thân thủ nhanh nhẹn, chạy nhanh nhất nên được ưu tiên hỗ trợ chạy thoát thân ra ngoài tìm viện binh đến ứng cứu. Bọn truy binh lúc đến gần đã dẹp bỏ cung tên dùng vũ khí giao chiến, vì không thể đánh xáp lá cà nên Takahashi không có cơ hội dùng độc nơi bàn tay, đành phải rút thanh trường kiếm của mình ra giao thủ. Lưỡi kiếm màu xanh lam sắc bén vô cùng, chặt sắt như chặt bùn. Bên còn lại được Itano bảo vệ, nàng cướp lấy trường mâu của một tên lính vừa bị hạ sát làm vũ khí của mình, vững vàng bảo vệ Kasai ở phía sau. Bọn lính không thể tiếp cận các nàng nên vây hãm thành vòng tròn, bao vây các nàng vào giữa. Miichan xoay tới xoay lui không nhìn thấy cô cô của mình lòng bất an vô cùng, Nyan chỉ có thể ôm chặt lấy cánh tay Miichan giúp nàng trấn định.

Đêm khuya thanh vắng, ánh đuốc tràn ngập cả một khu thành, tiếng đao kiếm loạn xạ giao nhau. Người dân gần đó chỉ còn cách khóa chặt cửa lại, làm như không nghe không thấy, sợ hãi co rúm trong nhà.

Giữa hàng ngàn âm thanh hỗn loạn, bên tai Kasai bỗng nghe được tiếng nói: “Xin lỗi”. Lời nói mang đầy vẻ bi thương khó xử. Một cơn đau dữ dội từ bên hông truyền đến não bộ, tay Sae đang ôm lấy cổ nàng nên Kasai không thể thét lên đau đớn, chỉ có thể cắn chặt lấy cánh tay Sae phát tiết cơn đau kịch liệt. Cơn đau này so với lần bị Itano đâm đoản kiếm vào tim còn đau hơn gấp bội, ít ra lúc đó nàng còn có hơi men chống đỡ. Cơn đau bên hông lại bị khuấy động, đau đớn đến nỗi nước mắt tuôn trào, cánh tay Sae bị cắn đến rách da chảy máu.

Lát sau đó xuất hiện một đoàn kỵ binh gồm khoảng hai trăm người, người dẫn đầu là tri phủ Tomoe Gozen thống lĩnh quân đội ở huyện cận bên, cùng với Yuko đang cưỡi ngựa song hành. Một loạt mũi tên lửa thị uy bắn tới đám binh lính khiến cuộc chiến không cân sức phải tạm ngừng. Không biết gặp may thế nào, Yuko vừa ra đến cổng lớn ở thành ngoài liền gặp được kỵ binh đang dựng trại đóng quân, chuyện đáng mừng hơn nữa là tri phủ Tomoe Gozen lại tin tưởng lời Yuko nói mà cho binh đến cứu.

Yuko lập tức xuống ngựa kiểm tra xem có ai bị thương không, xém xíu dính một tát của Nyan vì dám ở chốn đông người sờ đậu hủ của nàng. Tri phủ Tomoe Gozen từng đến dự Đại lễ hòa hôn nên nhận ra Itano, vội vàng xuống ngựa hành lễ, hướng về đám loạn binh mà hét lớn: “Cửu công chúa ở đây. Các ngươi dám làm loạn?”

Hơn 500 binh lính vội vã buông bỏ vũ khí dập đầu hướng Itano tạ tội.

Itano vốn định nói vài câu đáp lễ nhưng vì ở phía sau Kasai cứ gục đầu tựa lên lưng nàng không có ý định rời đi khiến nàng lo lắng. Itano xoay người lại chỉ thấy Kasai sắc mặt trắng bệch, đôi mắt gần như khép chặt. Nàng hốt hoảng: “Người đâu, đỡ Sae ra!”

Sau khi Sae được đỡ sang bên thì Itano mới phát hiện bên hông Kasai đang bị cắm chặt bởi một thanh đoản kiếm. Không biết sự việc xảy ra từ khi nào mà máu hầu như đã ngừng chảy, hệt như một dòng suối cạn khô nước dẫn. Nửa thân dưới Kasai hoàn toàn nhuốm đỏ, màu đỏ của máu tươi khiến người người phải khiếp đảm. Itano linh động kêu lên: “Acchan, mau gọi Acchan đến đây”.

Takahashi vội vã điều động toàn bộ binh lính vào trong tìm kiếm Acchan. Yuko với Nyan ở lại cũng không biết giúp thế nào nên cũng theo mọi người đi tìm. Miichan run rẩy, nhấc chân cũng không bước nổi, theo như quyển bạch thoại ghi chép sẽ không có việc gì đâu, tự trấn an mình như thế nhưng từ nơi sâu thẳm trong tiềm thức nàng vẫn thấy có điều gì đó không đúng, có gì đó khiến nàng phải lo sợ.

Nửa canh giờ trôi qua, Takahashi trở lại với vẻ mặt bất an cực độ: “Đã lục soát khắp nơi, bí đạo tầng hầm đều không có, không chỉ Atsuko mà cả quận chúa cũng biến mất”.

“Sao!” – Itano dường như không giữ nổi bình tĩnh cắn môi thật chặt đến nỗi máu rỉ ra nơi khóe miệng. Từ lần đầu gặp Acchan, việc Acchan không bị Takahahi độc chết đã khiến nàng nghi ngờ Acchan không phải người, đến việc Acchan giúp nữ nhân kia che dấu thân phận khi nàng ta lỡ miệng vì chịu thuật thôi miên mà khai ra thân thế nàng đã nghi ngờ cả hai có quan hệ với nhau. Vì thế mỗi lần thấy Kasai đi chung Acchan là nàng tìm mọi cách ngăn cản. Giờ đây đúng lúc nữ nhân này gặp chuyện thì Acchan đột nhiên biến mất, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ đánh mất nữ nhân này hay sao? Không thể, không thể chấp nhận chuyện đó được.

“Mau mau tìm lang y đến đây! Mau lên”. Âm thanh nàng gắt gao như muốn xé toạc tất cả những ánh mắt bi thương đang đổ dồn trên người Kasai. Bọn họ nhìn nàng ta, bọn họ rơi nước mắt, bọn họ đau buồn như thể nữ nhân này đã không còn cứu được nữa.

“Không cho phép. Ta không cho phép. Đã bảo ngươi chỉ có thể chết dưới tay ta thôi mà. Không nghe thấy gì hay sao? Kẻ nhát gan này sao bây giờ trở nên cứng đầu như vậy chứ? Tại sao vậy? Tại sao vậy? Không nghe lời thì khi tỉnh dậy, ta sẽ cho ngươi ngủ dưới sàn cho xem, sẽ bắt ngươi suốt ngày ở trong phòng học chữ không được đi chơi. Ngươi có sợ hay không? Còn không mau mở mắt. Cái đồ đáng ghét này”.

Đáp trả lại lời kêu gào dường như khan tiếng của Itano chỉ là một khoảng lặng đến đáng sợ. Miichan khóc nấc khuỵu gối ngồi bệt dưới đất. Tương lai đã bị thay đổi là do đâu? Là tại nàng đã tự ý đi theo cô cô hay tại vì nàng đã cuồng vọng tin tưởng vào một câu chuyện huyễn hoặc mà tự mình cho là đúng? Rốt cuộc do đâu? Không ai lí giải được, chỉ có nước mắt tuôn rơi cùng tiếng gào thét thê lương khiến màn trời đêm thêm ảm đạm.









oOo









Ngày đại lễ hòa hôn diễn ra náo nhiệt và hoành tráng bao nhiêu thì ngày lễ tang của Hán Uy cũng làm rùm beng không kém. Chuyện Hán Uy bị hạ sát kinh động đến cả Hán đế Cao Kỳ của Tề quốc, đích thân lão phải huy động một lực lượng binh mã hùng hậu chẳng khác nào đi giao chiến sang gặp thẳng mặt lão hoàng đế để đòi lại công đạo. Nói là công đạo nhưng chẳng khác nào là ăn vạ làm tiền, tuy rằng Hán Uy không có nhiều tài cán cũng không có khả năng làm thái tử đi nhưng bình thường lão cũng rất yêu thương hắn, nếu không thì hôm Hán Uy đi hòa thân lão đã chẳng trằn trọc đến gần sáng mà ôm gối khóc thủ thỉ. Nay đứa con cưng gặp nạn, nếu không đưa ra một lời giải thích thỏa đáng thì lão sẽ ở lì bên Ngõa quốc này ăn vạ.

Toàn dân hai nước Ngõa – Tề đều phải để quốc tang, không biết người phía Tề ra sao chứ ở Ngõa quốc này thì vị cửu Phò Mã cũng chỉ mới nhận chức vụ được chưa bao lâu, cũng chưa làm được gì to tát lắm nên người dân cũng không có cảm giác gì là đau xót buồn thương, họ tiếc là chỉ tiếc cho công chúa nước họ, tuổi đời còn trẻ đã phải làm quả phụ.

Khoảng thời gian này, Itano luôn tự mình đứng ra sắp xếp, nàng ở bên cạnh xác Hán Uy giúp thay đồ tang làm khâm liệm, mọi việc đều phải đích thân nàng làm không cho phép ai động đến. Từ hoàng cung đồn thổi ra ngoài, tất cả đều nói cửu công chúa nghĩa tình phu thê sâu đậm, sớm đã thành một giai thoại, nước mắt xót thương vì nàng mà không tiếc rơi rớt.

Không ai biết rằng nàng làm vậy chỉ là để bảo toàn bí mật về thân thể Hán Uy hiện giờ, nếu phát hiện xác chết này là nữ nhân sẽ rất phiền phức. Cái nàng thực sự yêu thương là linh hồn trú ngụ trong thân xác này, đe đọa đã đe dọa, gào thét cũng đã gào thét nhưng linh hồn nàng ta vẫn rời bỏ nàng, bảo nàng nhất thời làm sao chấp nhận? Điều làm nàng đau lòng nhất, khiếp đảm nhất chính là khi phát hiện ra bí mật đằng sau tất cả, người luôn luôn ẩn sau bóng tối lại là người nàng muốn trả thù cũng không thể. Chỉ hy vọng thân xác Hán Uy lại một lần nữa hồi sinh nhưng càng chờ đợi nàng càng lâm vào tuyệt vọng. 

Hán Uy bị hạ sát ngay tại Liêm Thành, mọi tội danh vì thế đều đổ xuống đầu Ashikaga Heita, theo đó cả dòng tộc Ashikaga cũng không thoát khỏi hệ lụy. Dưới áp lực của Hán đế Cao Kỳ, dưới sự phẫn nộ của người Tề quốc, Minh Hoàng buộc phải trả lại lãnh thổ phía Nam cho người Tề - mảnh đất mà Hán đế đã dâng lên nhằm cầu hòa giữa hai nước xem như lời xin lỗi. Đồng thời bãi trừ chức quan của Ashikaga Takauji, tịch thu toàn bộ gia sản của dòng tộc Ashikaga, giáng tất cả xuống làm thứ dân, con cháu về sau mãi mãi không thể làm quan, con đường quan trường xem như bị chặt đứt.

Riêng Ashikaga Heita lại phải chịu án tử hình bởi hàng hà tội danh kinh hồn tán đởm được liệt kê. Thứ nhất là tội giết người, lúc bị bắt thì Heita đang trong bộ dạng toàn thân không mảnh vải, bên cạnh là tâm phúc của hắn – Nakao chết không toàn thây, thủ pháp giết người y hệt cái chết của mười hai bang viên Ưng Nhất Bang từng làm Liêm Thành một phen rúng động. Tội danh bị quy thành tội giết người cưỡng bức, người bị cưỡng bức lại toàn là nam nhân khiến người nghe không khỏi buồn nôn ngã ngửa, thật quá biến thái đi. Cả những hành vi lén mua bán vũ khí, buôn cống nữ cũng bị phát hiện. Ngày Ashikaga Heita bị hành hình thì cha hắn cũng vì đau lòng mà đột tử. Tội Ashikaga Heita phải chịu khiến cho dòng tộc trên dưới bị sỉ nhổ không ngóc đầu lên được.

Lúc đoàn người chuẩn bị đưa lăng cữu Hán Uy về lại cố quốc, Itano vẫn một mực ở bên cạnh không chịu rời đi. Ai thấy cũng chỉ biết lắc đầu mà thương xót. Lão hoàng đế không còn cách nào khác đành phải cho tất cả lui ra ngoài để ông ở lại khuyên nhủ.

Itano lạnh nhạt nói: “Sae cứ ở lại”.

Lão hoàng đế ngồi trên tràng kỷ, chăm chú nhìn biểu tình của Itano, đối với ông phản ứng của nàng từ lúc Hán Uy chết khiến ông từ bất ngờ dẫn đến khiếp đảm nhiều hơn là đồng cảm.

Sae không nói gì chỉ khẽ liếc nhìn xác người đang nằm trên linh sàn, ánh mắt buồn bã không chút sinh khí. Thanh âm Itano lãnh đạm cất lên: “Lúc chết người này có đau đớn không?”

Sae siết chặt lấy cánh tay mình nơi hằn sâu vết cắn của Kasai lúc đó. Những đêm qua vết thương không ngừng kêu đau âm ỉ, chắc hẳn người đó rất đau đớn, rất oán thán. “Xin lỗi… Nếu lúc ấy tôi không bị thương thì đã có thể làm tròn nghĩa vụ của một hộ vệ”.

Itano làm như không nghe thấy, lại tiếp tục nói: “Chắc hẳn là rất đau đớn nhỉ, thế mà lúc ấy lại không thể kêu lên dù chỉ là một tiếng, thật đáng thương. Có biết không, bình thường người này rất sợ đau, ta chỉ cần hù dọa một chút sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Vậy mà khi ở cạnh ta, ta lại không thể nghe thấy tiếng kêu cứu của người đó. Xem ra ta mới thật đáng thương.” – Itano nhếch môi châm chọc sự vô dụng của chính bản thân mình.

Lão hoàng đế càng nghe càng run rẩy, không phải chứ, chẳng nhẽ đứa con này thật sự…

Itano lấy thanh đoản kiếm trong người ra hỏi: “Biết vật này không?” – Sae lắc đầu không nói gì thêm.

Itano lại nở nụ cười lãnh đạm: “Vật này vốn là ta đưa cho người đó phòng thân, là vật mẫu thân ta để lại nên có ấn ký riêng. Đêm đó không ngờ lại bị chính thanh đoản kiếm này đoạt mạng, tình hình hỗn loạn lúc ấy chỉ có thể là kẻ ở gần người đó nhất mới có thể trộm lấy thanh đoản kiếm này mà ra tay hạ sát. Sae nói xem, đêm ấy có thể là ai?”

Sae ngẩng mặt lên, rất nhanh mở to đôi mắt có chút khiếp đảm rồi lại cúi đầu.

“Con nói gì vậy? Không phải một tên lính đã tự mình đứng ra nhận tội rồi hay sao? Còn có thể là ai khác nữa?”

Itano mang theo tia nhìn lạnh lẽo khiến lão hoàng đế muốn nói gì thêm nữa rồi lại thôi.

“Đêm hôm đó vì tình hình hỗn loạn nên con không nhìn thấu sự việc. Giờ nhớ lại thì đám truy binh hầu như không có ý gây thương tổn bởi mục tiêu thực sự của bọn họ chỉ có mỗi Hán Uy mà thôi. Cái gì mà mật chỉ rồi tìm tội trạng của dòng tộc Ashikaga chứ, cách nhanh nhất chẳng phải là giết chết nhị điện hạ Tề quốc ngay tại Liêm Thành thì có thể đường đường chính chính đổ tội hay sao? Vùng đất phía Nam của người Tề thực chất chỉ là một mảnh đất khô cằn không có giá trị, có trả lại cho họ hay không cũng chẳng đáng bận tâm. Có thể nói màn kịch người dựng nên thật sự quá hoàn hảo. Người vẫn chẳng thay đổi, từ mẫu thân đến lang phu của con, tất cả trong mắt người chỉ là con cờ trên bàn cờ quân sự mà thôi. Con sẽ không bao giờ tha thứ cho người” – Nói được những lời đè nén trong lòng bấy lâu khiến Itano như được phát tiết, khóe mắt hằn sâu những tia máu đỏ, nhưng nàng vẫn không thể nào khóc được.

Lão hoàng đế như chết trân, đáy lòng chỉ trào lên một nỗi niềm chua xót cùng hối hận đến cực độ. Lão không có bất cứ câu gì để biện minh, bởi thật sự lão đã đem chuyện quốc gia đặt lên bàn cân mà tính toán, chỉ không ngờ lại một lần nữa làm tổn thương đến con gái lão.

Itano siết chặt thanh đoản kiếm trong tay, ánh mắt quét lên tia sát khí thị máu: “Sae… có thể nói cho ta biết, rốt cuộc cha ta đã cho ngươi lợi ích gì mà ngươi có thể bán cả tính mạng của chủ nhân mình?” – Lời vừa nói ra nàng liền không chút dung tình mà xuất thủ, mũi đoản kiếm phả ra tia lạnh đến rợn người theo lực đạo kinh đảm lướt tới.

Trong khoảnh khắc mông lung giữa sự sống và cái chết, hình ảnh hai con người lướt qua trước mắt Sae, một người là người mà nàng có thể bất chấp tất cả để có thể trở về cố quốc thực hiện lời hứa mãi mãi bên cạnh bảo vệ cho nàng, người còn lại là Hán Uy – người kì lạ với hai tính cách gần như hoán đổi hoàn toàn, cảm giác bàn tay ấm áp sờ lên trán nàng, cảm giác tấm lưng gồng sức cõng nàng trên lưng… Sae không né tránh mũi kiếm của Itano, chỉ nhắm mắt lại đẩy một dòng lệ nhỏ nơi khóe mi: “Tomomi, xin lỗi! Không thể trở về rồi.”

Đêm hôm ấy Itano đã có thể khóc, sau bao nhiêu lâu đè nén nàng đã có thể để mặc tất cả, để mặc sự yếu đuối giày vò tấm thân, trái tim nàng thật sự không đủ cứng rắn như vẻ bề ngoài vốn có.

Ở một nơi cô tịch khác, xung quanh tưởng chừng như hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, dưới ánh lửa bập bùng, những mảnh giấy vụn lướt qua đầu lửa liền bị cái nóng cắt da cắt thịt thiêu đốt thành tàn tro. Cánh tay không ngừng xé quyển bạch thoại thành muôn đoạn, Miichan như thể một đứa trẻ vô hồn, tâm trí nàng hoàn toàn trống rỗng. Nghe nói không tìm thấy cô cô, nghe nói cô cô có thể đã bị người ta hạ sát, nghe nói.. nghe nói.. lỗ tai nàng lùng bùng hàng ngàn âm thanh hỗn tạp. Nếu có thể, nàng thà không tin cái gì gọi là điềm báo, có thể tự do tự tại chờ đợi biến chuyển tương lai.









oOo











Thiên giới.

“Đối với những tội trạng đã liệt kê thì hình phạt này không ai phản đối gì chứ?”

“Tôi phản đối”.

“Im lặng đi. Tất cả chẳng phải do cái tính lười biếng của ngươi hay sao? Hay là cũng muốn chịu hình phạt như bọn họ?”

Mariko nghe thấy thế thì cổ họng lập tức nghẹn ứ. Đầu thai làm người trần ư? Dù rằng nàng yêu thích loli đi nữa cũng không muốn tự thân biến thành loli đâu, còn nói làm người trần sẽ phải chịu sinh lão bệnh tử, không thể tưởng tượng được nếu gương mặt baby này có nếp nhăn sẽ khủng khiếp đến độ nào. Làm bảo mẫu nuôi dưỡng ba đứa này, thôi cũng tạm chấp nhận, dù sao thì sinh mệnh người trần cũng không quá mấy mươi năm, sẽ nhanh qua thôi. Sau đó lại hiên ngang trở về làm chức nữ vương vốn có vậy.

Acchan thì uất ức không thể chấp nhận được: “Cha! Rõ ràng đâu phải con muốn làm như vậy, ai bảo phạt gì không phạt đi đày con xuống làm thuộc hạ của lão Diêm Vương làm gì, tất cả là do con thân bất do kĩ mới phải hùa theo thôi. Hức….huhuhu”. Acchan đã không khóc thì thôi hễ nàng khóc ăn vạ thì ngay cả ông trùm cũng bó tay đầu hàng. Đành dùng thần thức nối thông suy nghĩ với Acchan: “Ta là người đứng đầu thiên giới thì không thể thiên vị được. Con muốn trả thù thì sau này xuống dưới trần tranh thủ mấy mươi năm đó mà đì đọa lại Diêm Vương đi”.

Lời vừa nói ra ông đã phất tay đem Acchan, ma nữ Yuki cùng với linh hồn gần như tan biến của Kasai quẳng về lại nhân giới. Liếc nhìn Mariko, chỉ nhẹ trỏ tay vào nàng đã đem ba phần tư sức mạnh của nàng thu hồi: “Sao? Nhìn gì mà nhìn? Để ngươi xuống trần còn mang giữ sức mạnh thì sao gọi là trừng phạt, hay là muốn ta thu hồi luôn cả thuật trường sinh bất lão của ngươi để dễ dàng hòa nhập sinh sống với người trần đây?”

Mariko diện vô biểu tình, thật ra là tức quá nghệt mặt: “Aki..ngài...”

“Còn không nhanh đi tìm ba đứa nó! Nhớ chăm sóc bọn nhỏ thật tốt nga~”

Ông trùm vội vàng rời khỏi trường kỷ, đi tìm Thái thượng lão quân đánh cờ caro. Thật ra đối với ông việc Mariko thay đổi số mệnh con người hay việc để lộ điềm báo tương lai đều không có gì nằm ngoài vận mệnh, tất cả những việc đó tưởng chừng đã làm thay đổi nhưng lại vô tình nương theo dòng chảy vận mệnh mà đi. Ở bọn nhỏ vẫn còn những liên kết chưa thể chặt đứt, đó chính là vận mệnh của chúng. Còn việc của ông là tiếp tục đi đánh cờ caro, hiếm khi Thái thượng lão quân chịu nhường ông trước năm quân, không tranh thủ chiếm phần tiện nghi thì không đáng làm người đứng đầu.



Trần gian.

Mùa thu năm Minh Trì thứ mười ba. Ngày mười tháng bảy.

Trên nền trời xảy ra hiện tượng kì lạ, ba vệt sáng dài cùng lúc rơi về phía Nam Ngõa quốc. Các nhà chiêm tinh lúc bây giờ đều hùa nhau tâu lên hoàng đế Minh Trì đây là việc hỷ sự, chứng tỏ việc điều Itano Komodaichi đến Nam Kinh làm thống soái trấn giữ biên cương là thuận theo Thiên mệnh.

Còn cái thôn nhỏ bé xui xẻo xuất hiện ba vệt sáng dài lại rỉ tai nhau những điều kì lạ về ba đứa trẻ cùng lúc chào đời.


~Hết chương 21~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét