hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 22]


Chương 22

Ba đứa tiểu quỷ













Trưa hè oi bức, ánh dương khô hanh của tháng bảy dường như muốn nuốt chửng vạn vật, dưới bóng râm của tán cây cổ thụ có thể thấp thoáng thấy một nữ tử đang nằm ngủ hệt như một con cá chạch mắc cạn trên bờ, tiếng thở như rán cá. Nóng, nóng chết mất thôi. Nếu không phải còn ý tứ được mình là nữ nhân thì thật Mariko muốn thoát y cho rồi.

Đầu tựa trên chiếc rễ khổng lồ của cây cổ thụ, tay cầm chiếc lá me không ngừng phe phẩy, mắt nhắm nghiền miên man. Mariko cắn môi uất hận, nếu không vì bị cái nóng rút cạn khí lực thật là muốn chửi ông trùm để ổng phang một nhát thiên lôi xuống đem nàng trở về Thiên giới cho rồi. Hiện tại ba người Acchan, Yuki cùng Kasai đều đồng thời đầu thai làm con dân Ngõa quốc, lại còn là thời gian trước khi Itano Komodaichi lên làm vua, thế chẳng khác nào bây giờ đang là thời chiến loạn. Cái ước mơ được xem mấy bé loli mặc váy áo thời Rococo xem như tan biến, tại sao đây không phải là thế kỉ 14, tại sao không phải Tây Âu hay Bắc Ấn? Tại sao cứ nhất thiết là cái nơi binh đao loạn lạc này?

Sức mạnh của Thần còn bị phong ấn mất ba phần tư, chẳng thể tạo nên tiền bạc cũng chẳng thể tạo ra một gia trang đồ sộ để sinh sống, Mariko giờ đây chẳng khác nào thật sự, thật sự vô công rỗi nghề đến độ chỉ có thể làm bảo mẫu mà thôi.

Từ xa xuất hiện một cỗ xe ngựa nhỏ, rốt cuộc cũng có người đi qua con đường này. Mariko nhanh chóng đứng thẳng người dậy, vuốt vuốt nếp áo cho gọn gàng rồi vẫy tay với phu xe, bất ngờ chiếc xe ngựa tăng tốc đột ngột làm Mariko phải vội vã dịch chuyển thân ảnh tránh né. Nơi con đường quanh năm hoang vắng bỗng đâu một người nhảy ra chặn đầu xe, hỏi sao phu xe không hoảng hốt mà thúc ngựa với vận tốc kinh hoàng, xém xíu là đá bay Mariko trở về Địa giới.

Tức giận, Mariko dịch chuyển thân ảnh đến sau lưng tên phu xe rồi nắm gáy áo hắn, nói: “Hỗn đản, còn không mau dừng xe?”

“Ôi cha mẹ ơi!”. Tên phu xe bị Mariko làm cho giật mình, sau gáy toát đầy mồ hôi lạnh, vội vã kìm dây cương cho xe ngựa dừng lại. Cùng lúc đó, hắn lén rút thanh chủy thủ giấu nơi thắt lưng hướng về Marko ở phía sau đâm tới. Mariko chỉ nhếch môi cười thâm hiểm, trong giây lát đã bắt được cánh tay cầm chủy thủ của tên phu xe, bẻ quặp ra sau khiến cánh tay đau đớn vô lực mà buông vũ khí.

Tên phu xe biết đã gặp phải cao thủ, vội vàng xin hàng: “Vị cô cô nãi nãi này làm ơn hãy tha mạng!”

“Nãi nãi..nãi nãi”. Cái từ này cứ như sét đánh ngang tai Mariko, lửa giận bốc lên nghi ngút: “Nãi nãi đầu heo nhà ngươi”. Nàng tiện đà đẩy ngã tên phu xe xuống đất, chân đạp tay đấm không chút nương tình. Nghĩ sao với dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, hại nước hại dân này của nàng mà hắn dám mở miệng gọi một tiếng cô cô nãi nãi ngọt xớt như vậy, bộ nàng già lắm sao?

Tên phu xe bị đánh đập dã man rợ, toàn thân đau nhức, vội vàng vừa khóc lóc vừa ôm chân Mariko cầu tình: “Nữ hiệp, tôi biết sai rồi”. Hắn biết hắn sai chỗ nào, hắn chết liền luôn á.

Mariko phát tiết thỏa mãn, mệt mỏi, tay chân rã rời liền phốc lên xe ngựa, lấy chiếc túi da ngựa chứa nước mà tu ừng ực, tự nhiên xài đồ chùa mà làm như của dòng họ ba đời nàng để lại vậy. Mariko đã khát, hà một hơi rồi hỏi tên phu xe đang nằm dưới đất: “Ngươi biết trong thôn này, có ba đứa trẻ nào cùng lúc chào đời hay không?”. Thật ra nàng nhảy ra chặn đầu xe ngựa cũng chỉ vì muốn hỏi chuyện này thôi, ai dè bị tên này chọc cho tức điên mới quánh trước tính sau.

Tên phu xe ôm lấy gương mặt bầm tím, nghe đến ba đứa trẻ cùng lúc chào đời thì tay chân run rẩy, vội quỳ sụp đầu: “Nữ hiệp. Tôi chỉ là bị ép buộc, thân là một nô bộc nhỏ nhoi, tôi không thể nào làm trái lệnh”.

Hỏi một đường trả lời một nẻo. Mariko uống nước xong thì tinh thần lại phấn chấn, dần cho tên phu xe thêm một chập, khiến hắn phải ngoan ngoãn khai hết một lượt, không dám dừng lại giữa chừng. Ra là tên này làm quản gia cho một trang viên lớn nhất trong thôn, chủ gia trang là Owaka, mặc dù gia tài thuộc hàng tài phú nhưng bất quá hơn bốn mươi vẫn chưa có mậm con nào. Ông đặc biệt yêu thương chính thê của mình nhưng vì hương hỏa của gia tộc, buộc phải nạp thiếp. Vị tiểu thiếp thứ hai này dung nhan yêu mị, nói thẳng ra chính là yêu nghiệt tiểu tam*.

Không ngờ nhị phu nhân vừa được gả vào không bao lâu thì cả hai người vợ của ông Owaka đồng loạt có hỷ sự. Cả thôn này không ai không biết, dòng tộc Owaka nhiều đời đều theo thông tục truyền lại gia sản cho hài tử đầu lòng, cho dù là nam hài tử hay nữ hài tử đều công bằng như nhau. Việc đứa con của vị phu nhân nào chào đời trước hiện đang là chủ đề hot để các cô các bác ngồi tửu lâu uống trà chanh chém gió. Việc Đại phu nhân sinh hạ trước, đồng thời lại là tam thai đạp cảnh* khiến nhị phu nhân một thân bụng bự cũng sốt ruột đứng nằm không yên.

Nhân lúc đại phu nhân sinh hạ trong khi ông Owaka đi làm ăn xa chưa kịp trở về, ả ta ở sau mưu đồ dựng lên vở kịch, mua chuộc tên quản gia đem ba đứa trẻ vừa lọt lòng mẹ chưa bao lâu ra khỏi phủ. Kì thực chuyện tam thai đạp cảnh ở thời đại này rất hiếm, mà ở một thôn trang nhỏ xíu, thuộc một huyện cũng vùng sâu vùng xa thì chuyện nghe đến tam thai đạp cảnh chẳng khác nào đang nghe chuyện lạ bốn phương cả. Thế nên, nếu nói việc ba đứa trẻ chào đời chưa bao lâu, yếu ớt sinh bệnh mà chết cũng không ai nghi ngờ.

Mariko càng nghe kể thì sắc diện càng âm lãnh, ở nhân gian này, có người lòng dạ còn hơn loài rắn rết. Lúc này, không gian bị tiếng khóc oe oe đánh vỡ, Mariko vội vàng kéo rèm xe ngựa lên. Trong chiếc nôi lớn là ba đứa trẻ sơ sinh được quấn bằng tấm chăn bông mềm màu bạch thố, nhìn bọn trẻ nhỏ như chú cún con, đôi mắt khép thành một đường thanh mảnh như sợi tơ, chiếc miệng nhỏ nhắn khi khóc lại không ngừng phát ra âm thanh nghe như tiểu ngân linh*.

“A~ Dễ thương quá đi ~”.

Mariko không kìm được kêu lên một tiếng, không ngờ tam tuyệt tiểu quỷ kia khi đầu thai lại trở nên đáng yêu như vậy. Nàng đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc nôi ra, ngón trỏ lướt lướt qua chiếc mũi nhỏ xinh màu cánh hoa anh đào, khi ngón trỏ thon dài mềm mại của nàng chạm đến cái miệng nhỏ xíu thì đứa bé ấy lập tức ngoạm lấy ngón tay nàng, cánh lưỡi yếu ớt hệt như cọng cỏ non ban mai đón giọt sương đêm tinh khiết vương đọng. Ngón tay bị đứa bé mút mút liền sinh cho nàng cảm giác nhột nhột mà thích thú: “Tiểu quỷ, thèm sữa mẹ rồi sao, hư quá nha!”. Tiểu quỷ ấy thỏa mãn mút ngón tay bạch ngọc thon mềm của Mariko, hai đứa tiểu quỷ kế bên lại càng khóc to hơn hệt như đang tranh giành sự sủng nịnh.

Bị tiếng la làm cho hoảng hồn, Mariko liếc mắt qua tên quản gia vẫn đang an phận quỳ dưới mặt đất, có vẻ giống như đang đợi chờ trận đòn kế tiếp từ nàng. Thấy ba đứa bé dễ thương thế này, nàng cũng bất giác động tình, tình mẫu tử thì không phải, nó thiên về tình chủ tử và sủng vật hơn. Hướng tên quản gia mà nói:

“Từ nay ba đứa trẻ này sẽ thuộc về ta. Ngươi cứ về báo cáo với ả nhị phu nhân kia là mọi chuyện đều hoàn thành. Cỗ xe ngựa này cũng thuộc về ta, cả ngươi cũng vậy”.

Tên quản gia trố mắt muốn lọt tròng, chỉ thẳng vào mặt mình hỏi: “Muốn tôi? Được, nữ hiệp muốn đánh đập gì tôi cũng cam tâm cả.”

Mariko thuận chân đạp cho hắn một phát: “Là tiền của ngươi. Chẳng phải ngươi nhận tiền hối lộ của ả nhị phu nhân sao? Có bao nhiêu, đưa hết ra đây”. Sau này ngẫm lại, nàng thấy bản thân mình lúc bấy giờ chẳng khác nào là thổ phỉ, chặn đường cướp tiền, cướp gái, à không, là cướp bé gái.

Sắc trời dần dần hóa màu cam sẫm, cũng đã hoàng hôn nhưng xe ngựa Mariko vẫn rong ruổi trên đường núi, chẳng biết nên đi về đâu. Mấy tiểu quỷ thì không ngừng quấy khóc, cũng phải, chỉ vừa được hơn tuần tuổi lại xa mẹ mình, khát sữa là chuyện hiển nhiên, nhưng quan trọng hơn hết là…. “Ách. Mấy đứa tiểu quỷ các ngươi đừng có mà lợi dụng khinh mạn nương của các ngươi nha, ta còn trong trắng thuần khiết, không có sữa đâu à. Đừng có mà khóc ăn vạ nữa đi”.

Tiếng quấy khóc càng lớn hơn. Mariko buông xuôi. “Đúng là dễ thương thì có dễ thương mà sao khó nuôi quá a”.

Mariko đặt chiếc nôi lại trên xe ngựa, xuống xe trừng mắt nhìn tiểu bạch mã đang thong dong ăn cỏ, nói: “Ngươi. Nhìn cái mặt ngươi là biết dân chơi rồi, sinh mấy lứa chắc luôn. Chắc là có sữa chứ gì, nếu là tiểu mã thông minh thì đứng yên cho ta vắt sữa”.

Lát sau lại nghe tiếng than trời trách đất: “Cư nhiên thế nào lại là ngựa giống? Ngươi đó, đồ ngựa vô năng, đồ ngựa không có sữa”. Mariko hung hăng đét vào mông tiểu bạch mã đáng thương mấy phát.

Ánh tà dương vừa lụi tắt, đồng thời từ hai bên sườn núi xuất hiện một đám người tay lăm le cầm đuốc, tên lớn con nhất, giọng to nhất, có vẻ dữ dằn nhất đứng ra hàng đầu, vung đao lên quát: “Đường này do ta mở…”

“Nhà các ngươi có bà vú không? Có phụ nữ mang thai và hiện đang cho con bú hay không?”

“….”

“Không có à. Vậy các ngươi có sữa không? Nhầm, có biết ở đâu có sữa không? Sữa dê, bò hay mèo cũng được”

“….”

Cả đám sơn tặc há mồm á khẩu, suýt có kẻ méo mỏ vì bị trúng gió. Đám đàn em thảo luận: “Nhị chủ, chúng ta làm sao đây?”

“Còn làm sao nữa, theo nguyên tắc phải nói hết câu mới hành sự được chứ”. Tên được gọi là Nhị chủ, chính là lão Nhị trong Hắc Diệc trại, hắn có vẻ bề ngoài khá ghê gớm, dễ khiến người đời kinh hồn tán đởm nhưng thực tâm lại mong manh dễ vỡ như mảnh pha lê, vì thế mà xưa nay chuyên được giao nhiệm vụ đứng ra chặn đường, đọc câu khẩu hiệu trường tồn của sơn tặc, sau đó mọi việc giao cho đám đàn em xử lý.

“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng…”.

“Trời tối thế này rồi tìm đâu ra sữa cho bọn nhỏ đây. Các ngươi rảnh không? Đi tìm bà vú giúp, ta sẽ thưởng”. Mariko lấy trong bọc tiền ra một thỏi bạc, xưa nay ít xài tiền nhân gian nên không biết tỷ giá so với âm phủ cỡ chừng nào, đưa đại vậy.

“Ách.. đường này do ta….” – Lão Nhị suýt cắn lưỡi mà chết, cái công việc đọc khẩu hiệu sao bây giờ lại khó còn hơn là lúc chịu phạt đi bẻ răng con kiến thế này? Bọn này là cướp, là cướp đó, trời ơi!

“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua phải để lại tiền mãi lộ chứ gì? Các ngươi làm ơn nên nghĩ ra câu gì cho nó nghệ thuật, cá tính một chút đi. Trước đây ta bị bọn âm linh nói nhan nhản về bọn Akuto* giết người cướp tiền như thế nào rồi. Nghe đến chán luôn a. Nói ngắn gọn thôi: cướp đây! Rồi muốn mần ăn gì thì nhào vô, làm ăn như các ngươi thiệt là phí thời gian và công sức quá. Nhìn đám các ngươi thế này thì chắc chẳng làm được việc gì. Thôi bỏ đi, không thuê nữa. Tránh ra chỗ khác, ta còn phải xuống thôn dưới tìm đồ ăn cho ba tiểu quỷ”.

“Ách.. hu hu hu. Đại tỷ a, tôi không làm nữa, tôi không bao giờ muốn đọc khẩu hiệu nữa, giết chết tôi đi, không thì tôi từ chức a. Tôi mãi nghệ. Hức.. hu hu hu”.

Mọi người: “….”

Lúc này từ phía sau tất cả, một người cưỡi con hắc mã đi ra từ bụi rậm, đầu tóc bù xù lá cây cỏ dại chính là Đại tỷ của Hắc Diệc trại – Akimoto Sayaka. Căn nguyên là bởi cho rằng thủ lĩnh phải là người xuất hiện cuối cùng, một thân tuấn mã oai oai lẫm lẫm, đáng chết là làm sơn tặc phải núp lùm đánh úp, cưỡi ngựa núp bờ núp bụi nên thành ra tàn tạ chẳng phân biệt nổi là đến cướp hay bị cướp nữa.

Phủi phủi vạt cỏ trên tóc, đưa ánh nhìn sắc lẹm như muốn nuốt chửng mọi thứ làm bọn đàn em thất sắc. Đang độ muốn cười rụng răng, đành cố nhịn để giữ oai phong cho Đại tỷ. Ngay cả lão Nhị cũng vì dáng vẻ của Sayaka mà mới một khắc đã quên mất trước đó mình có ý định mãi nghệ.

Mariko nhìn ba tiểu quỷ không ngừng quấy khóc trong nôi, có lẽ do ánh đuốc và sự ồn ào của bọn Akuto chăng? Nàng lại không dám dùng thuật dịch chuyển tức thời xuống núi vì không thể dùng khí để nhận định nơi sẽ đáp xuống, nhỡ đáp nhầm rồi trượt ngã sẽ làm hại ba tiểu quỷ này. Trước mắt chắc phải dọn dẹp bọn này đã mới có đường xuống núi quá. Vừa nghĩ đến nàng liền không chút nương tình, trong lúc đám sơn tặc không để ý đến mình liền dịch chuyển thân ảnh, hư hư thực thực, những chiếc lá rừng bị cơn cuồng phong tứ phía đánh loạn cả lên bay mù mịt, Mariko chẳng khác nào loài dơi với đôi cánh sắc bén, lướt đi xung quanh. Trong chốc lát toàn bộ bọn sơn tặc tiểu tốt nằm la liệt dưới đất rên la đau đớn vì bị trật khớp gối. Duy chỉ có Đại tỷ Akimoto Sayaka là còn chống đỡ được, chỉ có da mặt bị lá rừng cứa rách tứa máu, tựa hồ như Mariko nương tay nên vết thương chẳng đáng gì. Nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến bọn tiểu sơn tặc kinh hồn tán đởm.

Akimoto Sayaka vì bất ngờ trước đòn tấn công hiểm hóc vô ảnh vô tung mà nhìn chăm chú nữ tử tướng người cao ráo, thanh mảnh trước mặt. Cơn gió đêm mang theo hàn khí phối hợp với hỏa ảnh bập bùng từ ngọn đuốc khiến làn váy áo nhấp nhô gợn sóng vạn phần kiều diễm, nữ tử với y phục tử sa cách điệu lạ lẫm nhưng lại hoàn toàn phù hợp với dáng người nàng, ưỡn thẳng lưng oai nghiêm ngạo nghễ như hàn mai, không tự ti không kiêu ngạo nói:

“Các người thật không có sữa?”

“….”

Ai đó làm ơn có sữa thì bước ra đi. Bọn sơn tặc đùn đẩy lẫn nhau, dù nữ nhân cường đại cao thủ kia có đẹp đến yêu mị cỡ nào thì bọn chúng cũng không muốn bị cái gương mặt diện vô biểu tình mà lại nói ra câu nào câu nấy đều có lực sát thương chí mạng thế này làm cho sốc quá hộc máu mà chết.

Akimoto Sayaka lúc này mới thu hồn lại, quệt vết máu bên má mình, bước tới đối diện Mariko, nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc oe oe từ trong xe ngựa, lập tức hỏi: “Trẻ con?”

“Phải”.

“Hình như có tới ba đứa trẻ lận?”

“Đúng vậy”.

“Tam thai đạp cảnh? Con của ngươi?”

“Cứ cho là thế”. Mariko vẫn giữ dáng vẻ diện vô biểu tình, đáp trả một cách nhẹ nhàng.

Bọn sơn tặc tiểu tốt ngoác mồm lên tận mang tai, nữ tử trước mắt dù nhìn thế nào vẫn còn là thiếu nữ, tóc nàng ta vẫn xõa dài đến thắt lưng tức chưa thành thân. Một cô gái chưa thành thân, tuổi đời còn trẻ lại có tới ba đứa con, thật là cơ nghiệp còn hoành tráng hơn bọn sơn tặc chúng ta nhiều.

Thời buổi này, một cô gái chưa thành thân lại có con rất khó được xã hội chấp nhận. Hèn gì cô ấy phải bỏ nhà ra đi, lang thang trên xe ngựa cùng với ba đứa trẻ vừa mới sinh ra chưa lâu. Thật tội nghiệp. Nghĩ tới đây, Sayaka nảy sinh lòng trắc ẩn chết tiệt nào đó không hiểu nổi đối với cái người trước mắt, đề nghị:

“Đến. Hắc Diệc trại sẽ giúp ngươi”.

“Tìm sữa?”

“Không chỉ vậy”.

“Cho bú luôn hả? Tốt vậy. Ta không tin.”

Mắt Mariko đầy vẻ ngờ vực, trong khi Sayaka suýt chút hộc máu mà chết. Hắc tuyến đầy mặt*, trả lời: “Gia nhập Hắc Diệc trại, ba đứa nhỏ bọn ta sẽ tìm cách giúp ngươi nuôi dưỡng”.

“Được!”

Mariko lại thấy ánh sáng cuối chân trời, bây giờ hoàn toàn được sống thoải mái rồi. Chuyện ăn uống của ba tiểu quỷ đã có người lo, còn nàng chỉ việc ngồi hưởng thụ vẻ dễ thương của ba tiểu quỷ khi chúng ngày một lớn. Với lại ở chỗ này cũng là vùng hẻo lánh, chiến loạn cũng không kéo nổi tới đây nên trước mắt nàng lại vô công rỗi nghề.

Hắc Diệc trại tuy rằng là ổ sơn tặc nhưng họ vốn không phải như những Akuto chuyên giết người cướp bóc, đa số là những người nông dân nghèo vì chiến tranh mà bị tan nhà nát cửa, buộc phải lên rừng làm sơn tặc kiếm sống, có thể nói là do hoàn cảnh đưa đẩy mà thành. Một số ít những người trung niên từng đi lính nên biết chút công phu, số còn lại đều dựa trên sức khỏe trâu bò mà đánh cướp. Riêng thủ lĩnh của Hắc Diệc trại thì khác, Đại tỷ Akimoto Sayaka vốn thuộc dòng dõi con nhà võ tướng nên từ nhỏ đã mang trong mình một khí chất kiêu ngạo cùng áp bức, trên dưới Hắc Diệc trại đều cẩn cẩn tín phục, dù rằng có hơi sợ Mariko nhưng Đại tỷ đã bảo phải chăm sóc nàng ta cùng ba đứa con của nàng thì không ai dám cãi lại. Với lại, Đại tỷ có nói nàng ta bản lĩnh rất cao, có khi tài năng gần bằng Đại tỷ, chiêu mộ được nàng thì sau này sẽ dễ dàng cướp hơn, không thất bại.

Không biết Mariko sau khi làm sơn tặc rồi thì giúp sức cướp được cái gì hay không, chỉ toàn thấy nàng đi cướp sức lao động của người ta. Mấy tháng trời, toàn ngồi phe phẩy ở nơi chăn êm nệm ấm, còn ba nữ hài tử thì giao lại cho đàn em chạy đông chạy tây chăm sóc. Địa vị của nàng bây giờ thiếu điều leo lên đầu Đại tỷ ngồi nữa là xong.

Nên biết, ngoại trừ Akimoto Sayaka thì toàn bộ trên dưới Hắc Diệc trại đều là đàn ông. Muốn có sữa để nuôi ba đứa trẻ thì cần phải chạy xuống tận thôn dưới để tìm. Người dân ở đó còn tưởng sơn tặc xuống làng đánh cướp, kêu gọi quan binh mấy lần đánh cho đám sơn tặc mình đầy thương tích cầm lọ đựng sữa trở về.

Ngày tháng dần trôi, ba đứa trẻ cũng lớn lên bình an vô sự. Dù là tỷ muội sinh ba nhưng dáng vẻ mỗi người càng ngày càng có điểm khác biệt rõ rệt. Bị vẻ dễ thương của ba tiểu quỷ mê hoặc, trên dưới Hắc Diệc trại đều giành nhau thay phiên chăm nom chúng. Mariko hiển nhiên cũng nổi tính yêu thích loli, đường đường chính chính lấy thân phận làm mẹ mà giữ ba tiểu quỷ bên mình, ngày ngày trêu đùa, ngày ngày chọc ghẹo. Phàm việc gì cũng có mặt khủng khiếp của nó, Mariko rốt cuộc cũng điêu đứng mấy lần.






oOo






Năm ba tuổi.

Trước khi đi ngủ, Mariko bị ba đứa nhỏ kéo dựng dậy, mắt thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, vội giục: “Hài tử ngoan~ Con nít không nên thức khuya, mau mau ngủ đi”. Nói rồi nàng thả người nằm thẳng xuống giường, ba tiểu quỷ không cam tâm, thi nhau ngồi đè lên người Mariko, giọng chí chóe nghe như tiếng mèo con làm nũng: “A~ Nương, không ngủ được, nương ~”

Mariko xoay lưng ôm lấy gối, làm cả ba tiểu quỷ ngã lăn ra giường, lăn lông lốc. Ba tiểu quỷ nhìn nhau, thực bó tay không biết làm thế nào.

Tiểu Kasai: “Nương, người không phải con nít, ngủ sớm làm gì?”

Tiểu Acchan cùng tiểu Yuki gật đầu đồng ý, thay nhau nhắc lại câu nói của tiểu Kasai nhưng rất tiếc Mariko quyết tâm không để ý đến. Cả ngày hôm nay nàng bị tiểu Kasai bắt chơi cùng khiến toàn thân giờ vô cùng mệt mỏi, lại nói tiểu Acchan thì đi bắt toàn thú rừng nhỏ nhỏ về nuôi, bọn chúng ngày ngày mai phục trong phòng nàng làm suýt đứng tim chết mấy lần, sóc con, chồn con, cáo con, cọp con, khỉ con, có đôi khi còn có cả nhím con, mém chút khiến mông Mariko nàng nở hoa mấy lần. Trong bọn trẻ có vẻ chỉ có tiểu Yuki là không quấy phá, nhưng rất tiếc con bé lại có chứng hay đau tim, thành ra nhiều khi tiểu Yuki lại là đứa trẻ khiến Mariko ăn ngủ không yên nhất.

Tiểu Kasai: “Nương, người không dậy, con sẽ đi mách với Sayaka cô cô”.

Mariko cười khúc khích, bọn trẻ này thực ngây thơ, còn uy hiếp nương của chúng nữa chứ, thực đáng yêu quá đi. Bỏ chiếc gối ra, xoay người nhìn ba tiểu quỷ với ánh mắt vờ có chút hoảng sợ: “Mách chuyện gì?”.

Tiểu Yuki dùng đôi mắt to tròn như viên hải minh châu, chớp chớp vài cái rồi nói: “Nương nghe rồi sẽ bị đau tim”.

“Ha ha ha”. Mariko cười như được mùa, vươn tay kéo tiểu Yuki ngã vào lòng, âu yếm nói: “Tiểu Yuki không bị đau tim là nương mừng rồi”.

Tiểu Acchan cười hì hì: “Mách với Sayaka cô cô là nương thích ăn chuối. Hồi sáng con mới thấy Sayaka cô cô cướp được rất nhiều chuối. Sayaka cô cô rất thương nương nên sẽ cho nương nhiều chuối”.

“Ách. Đừng, đừng nói bậy”. Mariko hoảng hốt dựng thẳng người dậy, thứ gì chứ chuối là thứ nàng ghét nhất tính từ thời điểm quen biết Sayaka đến giờ. Có lúc nàng còn nghi ngờ Sayaka có họ hàng gì đó với thủy tổ của loài người.

Ba tiểu quỷ ngồi ngay ngắn, đối diện chính là Mariko cũng đang rất nghiêm túc ngồi xếp bằng. Hai tay khoanh trước ngực: “Rồi, muốn nói gì, nương nghe”.

Tiểu Acchan lên tiếng trước: “Bọn con đã ba tuổi rồi, không còn là những đứa con nít một hai tuổi nữa”.

Tiểu Kasai tiếp lời: “Đến lúc phải biết ai mới là đại tỷ, ai là tiểu muội”.

Tiểu Yuki chốt hạ: “Nương, ba đứa con, ai là người ra đời trước?”

Mariko muốn ngất, còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng chẳng những không cho nàng ngủ còn uy hiếp đi gặp Sayaka, ra chỉ vì chuyện cỏn con này. Mariko xoa cằm, ba tiểu quỷ hồi hộp chờ đợi.

Lâu thật lâu sau…

“Nương không biết!”

“….!!!”

Tiểu Kasai bất đắc dĩ lắc đầu.

Tiểu Yuki đau tim.

Tiểu Acchan hắc tuyến đầy mặt, có phải hay không là chính nương sinh ra các nàng đây?

Cuối cùng Mariko thức dậy với cặp mắt gấu trúc, toàn thể trên dưới Hắc Diệc trại hoảng hồn, Sayaka đưa qua cả rổ chuối cho Mariko đắp mặt nạ. Tất cả không biết rằng nàng vì chuyện ai lớn ai bé của ba tiểu quỷ mà bị chúng hành hạ suốt mấy đêm liền.






oOo






Năm bảy tuổi.

Tiểu Acchan: “Nương, bọn con có phải con của người không?”

Mariko uống một ngụm trà, đưa tay nhéo má tiểu Acchan đang ngồi trong lòng mình, khóe mắt mang tia sủng nịnh trả lời: “Đương nhiên a. Các con may mắn giống nương nên mới dễ thương như vậy đó”

Tiểu Acchan ngước đôi mắt chẳng khác gì viên hắc diệu thạch, sóng mắt long lanh cực kỳ đáng yêu hỏi tiếp: “Nương, bọn con có phải tỷ muội ruột không?”

Mariko thản nhiên đáp: “Đương nhiên a”.

Tiểu Acchan: “Vậy tại sao bọn con lại khác họ? Con là Maeda Atsuko, đại tỷ là Kasai Tomomi, tiểu muội lại là Kashiwagi Yuki. Các bá bá thúc thúc đều nói rằng bọn con có tới ba người cha lận. Có thật như vậy không?”

Suýt thì bị nước trà làm cho mắc nghẹn. Mariko vỗ vỗ ngực, không ngừng ho sặc sụa: “Khụ khụ… nói bậy, các con đều là cùng một cha một mẹ sinh ra”.

“Vậy cha con là ai?”

Nửa ngày sau…

“…. Không biết nữa…”

Tiểu Acchan: “…..!!!”

Thật sự thì chuyện cũng lâu rồi, nàng cũng không nhớ rõ tên phụ mẫu thân sinh của ba tiểu quỷ này. Tiểu Acchan cư nhiên bị lời nói của Mariko đả thương tâm hồn, bưng mặt khóc nấc, khóc đến đáng thương, khóc đến làm người ta phải mủi lòng. Mariko không hiểu sao tiểu Acchan lại khóc nên luống cuống tay chân lau nước mắt trên gò má ửng đỏ của tiểu Acchan.

Tiểu Acchan ngã vào lồng ngực Mariko, một hơi xì hết nước mũi vào, hít hít chóp mũi đỏ au: “Nương, cha con thật đáng thương. Người nỡ lòng nào tình một đêm rồi không thèm hỏi xem cha con tên gì. Ông trời ơi, cha con thật quá đáng thương a~”

“…..” Đập đầu tự vận, Mariko là muốn đập đầu tự vận.






oOo






Năm mười tuổi.

Cũng đã qua mười năm rồi, bọn trẻ ngày một lớn người làm mẹ đương nhiên cũng ngày một già đi, nhưng điểm kỳ lạ khiến trên dưới Hắc Diệc trại đều phải chú ý đến chính là Mariko Sama của bọn họ. Ở chung, ngày ngày đều chạm mặt nên không thấy gì khác thường, nhưng một hôm lão Nhị mấy năm trước vì bị quan binh bắt được, ở tù đến giờ mới được thả, khi trở về đã thốt lên một câu: “Mariko Sama, người không ngờ vẫn xinh đẹp như vậy. So với lần đầu gặp mặt không có nửa điểm khác biệt”.

Vì câu nói đó mà mọi người mới bắt đầu chú ý hơn, quả thật so với lần đầu tiên gặp mặt thì người thiếu nữ có ba đứa con này vẫn giữ dáng vẻ ấy, vẫn xinh đẹp ngạo nghễ như hàn mai. Cộng với thân thủ bất phàm như thần dực, thật nghi ngờ nàng ta không phải người.

Sớm đã biết với gương mặt dù trăm năm vẫn như một này thì việc ở cố định một chỗ là không khả thi. Sớm đã nên rời khỏi nhưng vì chưa biết phải đi đâu nên Mariko mới nấn ná đến giờ.

Ba tiểu quỷ lớn lên trong sự cưng chiều hết mực của trên dưới thúc bá Hắc Diệc trại, không biết có phải vì thế mà mới mười tuổi, răng sữa rụng hết thì cũng sinh ra tính nổi loạn tiền vị thành niên. Tiểu Acchan trở nên ít nói hơn hẳn nhưng trong người lại sôi sục máu bạo lực, trên dưới Hắc Diệc trại đều bị nàng lấy làm bao bố luyện tập. Tiểu Kasai lại hiếu động đến độ khiến người người chăm sóc chạy đông chạy tây theo phát mệt, có lần chạy xuống tận bình nguyên ở thôn dưới chơi, làm cả đám sơn tặc phải đi năn nỉ nàng trở về, dù thế con bé lại có tính yêu thích bản thân đến cuồng dại, có khi không ra khỏi phòng mà hàng giờ liền đều ở trước gương tự ngắm. Chỉ có tiểu Yuki là vẫn ngoan ngoãn, hằng ngày đều ở một chỗ ngâm cứu đọc sách, con bé thích đọc sách về âm dương ngũ hành, tế đàn cầu ma, vân vân, tóm lại đều là sách thuộc thế giới tâm linh, mặc dù con bé hay bị yếu tim. Thúc bá trong Hắc Diệc trại phải đắn đo dữ lắm mới dám mua một cuốn sách nào đó cho tiểu Yuki, sợ nàng đọc xong đau tim mà chết thì họ cắn rứt lương tâm suốt đời.

Nhìn ba tiểu quỷ này, Mariko lại nhớ đến Miichan. Kiếp trước giả làm cô cô con bé xem như cũng có chút tình cảm. Nàng trước giờ xem xét việc gì cũng rất vô ưu, tùy hứng nên có một đoạn thời gian nhớ đến Miichan nhưng bị ba tiểu quỷ quấy phá nên cũng tạm thời gác sang một bên. Hiện giờ cũng không biết là cách thời điểm nàng gây tai họa ở kiếp trước là bao nhiêu năm, làm Thần nên nhiều khi lịch nhân gian nàng không quan tâm đến, giờ đã thấy tác hại rồi.

Mariko quyết định đi đến Liêm Thành xem thử, dù gì bây giờ muốn ở lại chỗ này cũng không có khả năng, chuyện nàng không già đi sớm muộn sẽ khiến người ta nghi ngờ.

“Ba tiểu bảo bối đã lớn cũng nên đi nhận mặt cha của chúng, không thể để đến khi chết rồi vẫn chưa biết nguồn gốc của mình là đâu. Bị nhân sinh chê cười.”

Mariko vừa nói vừa làm bộ mặt đau xót, thấy khăn tay chấm chấm nơi khóe mắt, đây là lí do duy nhất hợp tình hợp lý mà không ai có thể ngăn cản nàng rời đi được. Sayaka cũng thế, tuy rằng rất lưu luyến nhưng Mariko đã nói thế thì nàng cũng chỉ đành ưng thuận.

Ba tiểu quỷ tuy rằng nghịch phá thật nhưng bình sinh vẫn là bản tính trẻ con hiếu động, lại nói cả ba đều rất dễ thương. Làm cho buổi tiệc chia tay ngập tràn nước mắt. Mariko được cấp cho một rương tiền làm của xuất môn, một cỗ xe ngựa để đi xa, trước khi tiễn biệt, Sayaka có hỏi:

“Ngươi đi đến đâu?”

“Không biết!”

“Không phải nói là đi gặp mặt cha của ba tiểu bảo bối?”

“Ừ, đúng vậy?”

“Vậy là không biết cha của ba tiểu bảo bối ấy ở đâu?”

“Ừ, không biết”.

Sayaka và trên dưới Hắc Diệc trại: “… … …”.

Cái gì cũng không biết chính là câu nói cuối cùng Mariko để lại, sau những năm thắng ăn nhờ ở đậu hào hùng nơi chốn rừng thiên nước độc, sơn tặc bá vương.

Liêm Thành, mùa đông năm Mình Trì thứ hai mươi ba.

Sau đợt bị quân Tề lén lút trà trộn vào thành dấy lên cuộc chiến căng thẳng với tướng quân Itano Komodaichi khiến Đại phu nhân bị liên lụy mất mạng thì cuộc sống người dân trong thành lại duy trì nhịp sống thường ngày. Lại nói nơi này giáp ranh phía Tây nước Tề, địa thế là bình nguyên thấp trũng, khi mùa đông đến chịu ảnh hưởng của gió lạnh từ sườn núi phía tây nước Tề thổi vào, tuy không có tuyết rơi nhưng nhiệt độ xuống thấp khiến người dân vốn quen khí hậu quanh năm xuân ấm hè nóng phải chật vật.

Loạn chiến, thời tiết giá rét nên việc mua bán của các tiểu thương khá khó khăn, Mariko dễ dàng tìm mua được một mảnh đất lớn cùng một căn nhà rộng rãi. Đồ dùng sinh hoạt của chủ cũ vẫn còn khá mới nên Mariko cũng không cần tốn công đi mua sắm làm gì.

Nhìn ba tiểu quỷ mặc chiếc áo bông trắng tinh làm từ lông cừu, cả người béo tròn nung núc, Mariko không nhịn được véo má mỗi đứa một cái.

Tiền do Sayaka tặng nàng rất nhiều, xem ra có thể sống dư dả mấy năm không lo hết. Vì thế hằng ngày Mariko ngoại trừ đi ra ngoài thăm thú xung quanh thì lại về nhà ngồi suy nghĩ vẩn vơ. Việc nhà tất cả giao cho tiểu Kasai lo liệu hết, từ nấu ăn đến dọn dẹp nhà cửa, ai bảo là đại tỷ, đại tỷ thì phải biết đứng ra gánh việc cho cả nhà, đó là lí do tiểu Acchan từ chối chức vụ cao sang này.

Tiểu Kasai bản tính ham chơi, không lí nào bắt nàng hằng ngày phải ở trong nhà làm bà nội trợ đảm đang được. Nhiều lần nàng đòi theo nhưng đều bị Mariko tìm cớ bắt ở nhà.

Không thể đi cổng trước thì luồn cửa sau. Tiểu Kasai có lần giao toàn bộ việc nhà cho tiểu Acchan làm, còn mình thì lén đi điều tra xem nương của các nàng rời nhà để làm gì. Tiểu Acchan thì suốt ngày bận rộn với chiến thư của tụi tiểu oa tạp* trong vùng nên giao lại toàn bộ việc nhà cho tiểu Yuki lo liệu, với một lý do hết sức đơn giản: “Làm em út có món ngon phải chia, có việc phải giúp tỷ tỷ gánh lấy”. 

Tại một nơi vắng bóng người qua lại, tiểu Kasai tận mắt chứng kiến cảnh nương của nàng biến mất giữa không trung, lâu sau trở lại thì đáp nhầm nên va đầu vào tường, có lẻ u một cục nên nhìn nương nhăn mặt nhíu mày trông vô cùng đau đớn.

Căn nhà cũng rộng rãi, ba tiểu quỷ cũng xem như đã lớn rồi nên mỗi người ở một phòng. Tối hôm đó tiểu Kasai ôm gối qua chỗ Mariko làm nàng còn tưởng con bé khát mẹ nữa chứ, định đưa tay âu yếm thì tiểu Kasai giật lùi người, nét mặt biểu thị tính nghiêm túc:

“Nương, con thấy người biến mất giữa không trung”.

“A!”. Mariko sái quai hàm, lát sau mới nói được: “Làm sao có thể, nương là người bình thường, nương rất yếu ớt”. Nàng ôm lấy thân trông như một thục nữ vô cùng e thẹn.

Tiểu Kasai vẫn giữ thái độ nghiêm túc ấy: “Yukichan đau tim đột tử vì cho rằng nương không phải con người nên mới làm được như vậy. Acchan nói sẽ kêu gọi tiểu oa tạp trói nương lấy khẩu cung báo thù cho Yukichan. Các nãi nãi, thúc thúc cạnh nhà bảo sẽ tố quan sai mời thuật sĩ về giải phẫu nương để làm rõ thực hư”.

“Cái gì! Nè, các con có xem ta là nương hay không vậy?”

Tiểu Kasai cười cười rồi đi đến giường ngồi cạnh trấn an Mariko – cái người hiện máu đã tuột xuống gan làm cho sắc mặt hết trắng lại xanh.

“Nếu nương ra ngoài không dẫn con theo thì chuyện nương biến mất giữa không trung có lẽ sẽ bị đồn ra ngoài, khi ấy có thể sẽ sinh ra hậu quả như con đã nói đó”.

Uy hiếp! Rõ ràng là uy hiếp. Không ngờ mới tí tuổi đầu đã làm cho một Diêm Vương như nàng phải ngoan ngoãn hạ mình làm theo yêu sách. Thật mất mặt!

Mariko ra ngoài nhiều như vậy cốt chỉ để canh đúng vị trí mà triển khai thuật dịch chuyển. Thần lực của nàng bị phong ấn ba phần tư nên đã mất khả năng định vị khí tức của con người. Lần này còn mang theo bên mình một tiểu hài tử, độ chính xác đòi hỏi phải càng cao.

Một buổi sáng tháng mười hai, nhiệt độ thấp đến nỗi dù ở trong nhà cũng bắt buộc phải mặc hai đến ba lớp áo mới đủ chống lại cái giá rét. Mariko cùng một cục bông đáp xuống vùng đất ở hậu hoa viên trong biệt phủ của tướng quân Itano Komodaichi. Dường như đã chuẩn bị sẵn từ trước, Mariko dịch thân ảnh lên ngọn cây cao, lấy từ chiếc nôi giấu trong cành lá xum xuê của tán cây hai bộ y phục.

Mặc chồng lớp y phục ấy lên người tiểu Kasai, nhắc nhở kỹ lưỡng, dặn dò đến mấy chục lần rằng: “Bây giờ con là tiểu nô tì phục thị trong phủ của tướng quân Itano Komodaichi. Vì thế gặp ai ăn mặc sang trọng hay đi theo hầu phía sau là một đám người thì phải né sang bên cúi đầu thi lễ. Tuyệt đối không được sinh chuyện. Đến giờ ăn cơm trưa thì trở lại chỗ cây đại thụ này đợi nương, chúng ta sẽ về lại nhà.”.

“Vậy là chúng ta đến đây chơi trò cải trang sao? Thú vị quá a. Con là tiểu nô tỳ, còn nương là ai? Là bà nô tỳ?”

Cốp!

“Itai~”

Mariko cốc một phát vào đầu tiểu Kasai: “Nương già lắm hay sao mà giả làm bà nô tỳ?”

“Hì, nương của con rất đẹp, nếu làm bà nô tỳ cũng phải là bà nô tỳ xinh đẹp”.

“Dẻo miệng. Được rồi, đi chơi đi. Nhớ là tới trưa phải trở lại đây đó”.

“Vâng!”. Tiểu Kasai gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi. Nhìn thấy cục bông một thân mặc đồ béo tròn nung núc chạy như chim cánh cụt làm Mariko suýt cười ngất đi. Mặc kệ là bọn nhỏ gây chuyện thế nào nhưng khi nhìn dáng vẻ loli như thế, Mariko nàng không sao thấy giận được.

Tiểu Kasai làm đúng như lời Mariko dặn, thấy người có vẻ tôn quý một chút đều cúi đầu thi lễ. Trong phủ có rất nhiều người, tiểu nha đầu như nàng cũng không phải ít nên nàng cứ chạy khắp nơi cũng không bị ai nghi ngờ.

Chạy đông chạy tây, thích thú ngắm nhìn người người tấp nập làm việc. Một thiếu phụ làm chủ quản ở nội đình thấy tiểu Kasai liền thuận miệng gọi lại: “Đưa thức ăn đến phòng Cửu tiểu thư. Cẩn thận đừng làm tiểu thư giận”.

Tiểu Kasai gật đầu ngoan ngoãn bưng khay thức ăn đi. Nàng đang cố gắng đóng thật đạt vai một tiểu nô tỳ nghe lời được việc. Khổ nỗi không biết phòng của vị cửu tiểu thư kia ở đâu, đi loanh hoanh một hồi ngay đến thức ăn cũng nguội mất. May có vài ca ca thị vệ tốt bụng chỉ đường cho nàng. Vốn dĩ nơi khác đều có người đứng gác, duy có nơi vị cửu tiểu thư này ở là một bóng người cũng không thấy. Nói là phòng nhưng thật ra đó là cả một gian biệt lập nằm trong một biệt viện lớn, bước qua khoảng sân rộng lớn không bóng người. Tiểu Kasai cẩn thận, đứng ngoài phòng gõ cửa. Âm thanh cộc cộc cộc vang dội một hồi không thấy ai đáp trả, lúc nàng định đẩy cửa vào thì một âm thanh yếu ớt nhưng lại mang theo cái lạnh thấu xương nói vọng ra: “Để đó. Ra ngoài”.

Hai câu, bốn từ, phải nói là cực kỳ ngắn gọn xúc tích làm tiểu Kasai cảm thấy không thỏa mãn tí nào. Nàng đứng gõ cửa nãy giờ mà người ở trong làm như không nghe thấy còn trả lời cụt ngủn như vậy.

Người ở trong cũng cảm thấy kỳ lạ, thường ngày nha hoàn đưa thức ăn đến biết thói quen của nàng nên chỉ để lại thức ăn, rồi nhẹ nhàng rời đi không một tiếng động. Lần này sao lại tới một kẻ không biết điều còn dai như vậy, đứng đó kiên trì gõ cửa làm nàng không chịu nổi phải lên tiếng đuổi đi.

Tiểu Kasai cơ hồ bị chọc giận, nghe giọng người nói thì chắc chắn là trẻ con, mà đã là trẻ con ngang lứa thì chẳng việc gì nàng phải thi lễ giữ nghĩa cả. Thức ăn này là đem tới cho vị cửu tiểu thư gì đó, nô tỳ của nàng ta ở đâu ra lại lớn tiếng đuổi nàng đi như vậy. Nhất định phải gặp mặt tiểu nô tỳ đó giảng giải cho nhóc ta biết thế nào là lễ nghi của một người hầu mới được.


~Hết chương 22~






-----------------------------------【 chú thích *】 

Tiểu tam: nữ thứ 3 hay chen vô phá đám cặp chính
Tam thai đạp cảnh: sinh ba cùng lúc
Tiểu ngân linh: chiếc chuông bạc nhỏ
Akuto: ác đảng, băng đảng kẻ xấu
Hắc tuyến đầy mặt: <--- là vầy đó =))
Tiểu oa tạp: bọn nhóc choai choai thích phá làng phá xóm


-----------------------------------【 tiểu kịch tràng】 

(phần này do thêm vào sợ loãng nên để riêng, đọc chơi thư giãn )




Trên bàn ăn.

Tiểu Yuki gắp củ đậu cho Mariko: “Nương, người ăn”.

Mariko: “Ngoan~”

Tiểu Kasai đưa chén canh kim ngư cho Mariko: “Nương, người ăn”.

Mariko: “Ngoan~”.

Mắt thấy tiểu Acchan vẫn cắm cúi ăn, chiếc miệng nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ. Mariko xoa đầu tiểu Acchan hỏi: “Con không có gì muốn cho nương à?”

Tiểu Acchan vừa nhai vừa trả lời: “Con không kén ăn, con rất dễ nuôi a~”

Hiện có người khóe môi giật giật. Cư nhiên là vì bọn trẻ không thích ăn món nào mới đưa cho Mariko nàng tiêu hủy giúp.

Làm nương như Sama không khó, cái khó là do ăn ở :v

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét