hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 3]


Chương 3

Hoán xác, lên kiệu














Canh hai rạng sáng, Nhị điện hạ Hán Uy của Tề quốc được lính tuần phát hiện ở một tiểu đình trong biệt phủ Cẩm Loan. Khi phát hiện thì thân thể đã lạnh cứng, trên người còn đang mặc một bộ y phục cung nữ, nơi ngực bị đâm một nhát chí tử.

Tin này được tấu lên Hoàng thượng đầu tiên. Ông liền sai người chặn đứng tin tức, tránh lan truyền ra ngoài. Âm thầm truyền những Thái Y thuộc hàng nhất phẩm đến cực lật cứu chữa, còn phái người trong đêm tiến hành lục soát phải bắt cho kì được hung thủ.

Không ngờ Cửu công chúa – Itano Tomomi tự mình tới thú tội. Tối qua đang ngồi ở tiểu đình thưởng trăng thì bất ngờ bị một gã đàn ông mặc y phục cung nữ tới sàm sỡ, nhưng vì chưa từng gặp mặt Phò Mã nên nàng không nhận ra mà rút đoản kiếm để phòng vệ.

Sự việc như thế nên Hoàng thượng cũng không thể truy xét thêm, sợ chuyện này lộ ra sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng tộc. Itano sớm đoán được sự tình sẽ như thế nên rất bình tĩnh ứng phó.

Qua hơn một canh giờ cật lực cứu chữa băng bó nhưng vì mất máu quá nhiều nên đành bó tay. Các Thái Y lần lượt cúi đầu bất lực: “Bẩm Hoàng thượng, Phò Mã gia đã tử rồi”.

Hoàng thượng nghe thế không khỏi cau mày: “Con cháu thuộc dòng dõi hiếu chiến, một đời tung hoành ngang dọc trên lưng ngựa sao lại chết dễ dàng trong tay một nữ lang như thế, mà nữ lang ấy lại là đứa con gái yếu đuối, tâm hồn thánh thiện của trẫm nữa. Thật là bi ai, tội nghiệp đứa con gái bé bỏng của trẫm. Chắc khi đâm Hán Uy con đã rất hoảng sợ”, Hoàng thượng quay qua nắm lấy đôi tay của Itano Tomomi, đôi mắt híp lại đẩy ghèn chảy ra, tay ông che miệng khẽ ngáp một hơi. Thật là buồn ngủ quá!

Để tránh ngủ gục, Hoàng thượng đã phải nhọc lòng nghĩ đến thật nhiều vấn đề tiêu cực để giữ đầu óc minh mẫn: Một số người của hoàng tộc Tề quốc đã thân giá đến dự Đại lễ thành thân, chuyện Nhị điện hạ của họ bị hạ sát sẽ nhanh chóng được truyền đến tai họ. Phải làm thế nào để mối bang giao hòa hảo chỉ vừa được thiết lập chưa đến ba năm này được giữ vững? Phải làm thế nào để ngày mai đưa Thái hoàng thái hậu, Hoàng hậu cùng các quý phi đi xem lễ hội ca vũ đây? Trẫm đã lỡ hứa với họ rồi, Đại lễ mà hủy thì họ hóa thành mụ điên tra tấn trẫm mất thôi. Và bây giờ còn gì để làm cho tỉnh ngủ đây? Trong tẩm cung ngay lập tức phủ đầy một màn u ám đến rợn người.

Theo lệnh của Hoàng thượng, tin tức Nhị điện hạ Tề quốc bị Cửu công chúa hạ sát ngay tại biệt phủ tạm thời bị giấu nhẹm, ai để lộ sẽ bị tru di tam tộc. Những tiểu thái giám theo hầu Phò Mã thì mỗi người bị đánh năm mươi trượng vì tội thất trách.

Một canh giờ sau, biệt cung phía đông lại lần nữa náo loạn, nhưng nguyên do lần này là vì Phò Mã gia đột nhiên tỉnh lại, vết thương nơi ngực cũng hoàn toàn biến mất.

“Chuyện.. chuyện này sao có thể chứ. Rõ ràng trước đó không thể bắt được mạch nữa, sao bây giờ lại khỏe mạnh một cách thần kì?”

“Phải đó, lúc ấy tôi cũng không thể bắt được mạch, hơi thở cũng không còn”.

“Thật quá kì lạ, đây là kì tích chăng?”

Các Thái Y thay phiên nhau bàn tán xôn xao, Hoàng thượng thì vui đến độ hai con mắt cú vọ sáng lên khi nhận được tin báo này. Dù trong lòng có muôn vàn nghi hoặc nhưng cũng không còn thời gian truy xét nguồn cơ liền sai người đến giúp Phò Mã gia chuẩn bị y phục thành thân. Chuyện bị hạ sát đêm qua xem như chưa từng có. Bản thân nhanh chóng phi ngay lên giường đánh một giấc.

Tại biệt phủ tạm bợ, Kasai lại giở chứng cũ:

“Để tự ta tắm rửa thay đồ. Không cần phiền các ngươi”.

“Nhưng điện hạ, bọn nô tì..”

“Còn nói nữa thì đừng trách sao ta lại chạy trốn”.

“Chuyện này..”

Đám cung nữ do Hoàng thượng sai đến đành phải ngoan ngoãn nghe lời lui ra đứng hầu bên ngoài. Trong phòng, nước tắm đã được chuẩn bị sẵn, Kasai trước khi cởi bỏ *bộ y phục màu trắng(*y phục dùng cho hoàng tộc khi chết) trên người liền thả nắm đấm ra, nhìn vào hai viên tiên dược trong lòng bàn tay. 

Nàng hoàn dương chậm trễ là do đợi Lục Phán Quan phải đi xin thuốc từ chỗ Thái Thượng Lão Quân về. Hắn bảo chỉ cần nàng uống hai viên tiên dược này vào thì cơ thể Hán Uy sẽ chuyển thành nữ giới, còn bảo nàng phải suy nghĩ thật kĩ trước khi đưa ra quyết định kẻo sau này phải lo lắng che dấu thân phận nữ nhân. Nhưng nàng thì đâu nghĩ nhiều tới việc đó, chỉ muốn mau mau thoát khỏi nhân dạng nam nhân lông lá này thôi.

“Để xem nào, uống hai viên thuốc này mình sẽ có được một thân thể hoàn hảo. Dù gì gương mặt Hán Uy cũng đã là mỹ nhân rồi nên chắc chắn khi biến thành con gái cũng không ai phát hiện. Hè hè”

Kasai nốc trước một viên tiên dược vào miệng, uống vội ngụm nước trà. Cảm giác lâng lâng khó tả, sương trắng ngập phòng. Uê, mà làm gì có. Chắc do nàng đang vui quá nên thấy thế chứ thật ra uống viên tiên dược này vào cũng không có gì gọi là mê ảo thần kì, hào quang rực sáng. Nó chỉ nhẹ nhàng.. bụp bụp!

“Ể? Vậy là xong hả?”. Kasai chớp chớp mắt ngạc nhiên, sờ trên cổ thấy trái cấm đã biến mất, sờ xuống phần thân thể dưới không còn vật dư thừa. Lòng nàng vui như mở cờ trẩy hội, chỉ là còn thiếu cái gì đó. Nhìn vào hai cái bánh xốp xẹp lép với hai quả nho khô nàng mới phát hiện, hóa ra là còn thiếu đôi gò bồng uốn lượn*(*ngực).

Nàng nuốt tiếp viên tiên dược còn lại. Hồi hộp chờ đợi. Thình thịch, thình thịch. Bụp bụp! Nghe âm thanh cũng biết rồi đó, nó chỉ phồng hơn chút xíu, từ bánh xốp nhân nho khô xẹp lép thành bánh bao hồng tâm giá rẻ. Thua cả cơ thể Kasai ở thời hiện đại, thật là khiến người khác cụt hứng.

“Tên Lục Phán Quan làm ăn trớt quớt kia, hãy đợi đấy”. Kasai giận run, nắm tay lại nói với giọng rất nhỏ, nàng sẽ ghi nhớ món nợ vòng một này với ông ta.

Nằm trong bồn tắm nước nóng, mặt nước rải đầy cánh hoa ngũ sắc tỏa hương khiến cơ thể dễ chịu vô cùng. Kasai nhắm mắt thư giãn, trong đầu nàng lại hiện lên gương mặt lãnh cảm, ánh mắt vô hồn của cô gái kia nhìn nàng. Lúc ấy nàng rất sợ hãi lại hận, hận vô cùng tại sao một người lại có thể ra tay cướp lấy mạng sống người khác một cách lạnh lùng như thế? Nhưng khi từ cửa tử trở về thì lòng nàng lại dịu đi rất nhiều, trong lòng lại nảy sinh loại cảm giác vừa sợ hãi con người ấy lại vừa thương hại.

Không nghĩ nhiều về cô ấy nữa, từ khi tỉnh lại hầu như mọi người quanh nàng đều tránh nhắc đến việc ai đã ra tay hạ sát nàng, không nói thì thôi từ từ nàng sẽ điều tra rõ mọi việc. Nàng chắc chắn cô ấy có liên quan đến việc Hán Uy bị giết ở núi Kinh Vân.

Tắm rửa xong thì thần kinh cũng được kéo căng ra khiến con người sảng khoái, đầu óc minh mẫn hẳn. Mà đây là chuyện hiển nhiên, người nào đó cứ thử mấy ngày không tắm, không đi vệ sinh xem.

Kasai thắc mắc không biết có nên quấn băng bó ngực không nhỉ? Nàng dù sao cũng là con gái, trong phim thì ai khi cải nam trang cũng quấn băng ngực, chí ít cũng phải theo cho hợp mốt. Mà tiếc là người ta có của mới phải nén lại che đi, còn của nàng đã chẳng nảy nở bao nhiêu mà còn chèn ép không biết nó có suy dinh dưỡng luôn không?

“Thôi không quấn, phải ráng nuôi dưỡng cho nó lớn khôn hơn người”. Kasai ra quyết định dứt khoát, hạ quyết tâm nhanh chóng vì sự nghiệp nuôi nấng đôi trẻ nhỏ.

Còn nguyên bộ đồ đỏ thẫm treo trên giá này thì biết mặc lớp nào trước đây? Còn gắn cái đỉnh sắt y như cái ly này lên đầu thế nào? Haiz thật phiền phức, nàng đành mặc trước lớp quần áo trong rồi gọi người vào mặc nốt giúp nàng những phần còn lại.






---oOo---








Cuối tháng chạp, thời khắc giao thoa với mùa xuân, khí trời vẫn còn se lạnh nhưng không khí kinh thành lại nô nức náo nhiệt vô cùng. Hôm nay là ngày Đại lễ thành thân bang giao giữa hai nước, từ sáng sớm các hoạt động lễ hội đã diễn ra. Người lớn thì thức sớm thu dọn đồ đạc, còn trẻ nhỏ được bố mẹ sắm cho đồ mới để đi dự hội nên sớm chạy loanh quanh khắp nơi khoe với lũ bạn. Đến tầm ban trưa thì ngoài đường đâu đâu cũng thấy giăng đầy đèn lồng, hoa kết màu đỏ. Nổi bật vô cùng.

Tại phủ điện Thanh Loan, Phò Mã gia đã đứng hầu rượu bá quan văn võ cùng hoàng tộc từ sáng sớm. Họ hết lời khen ngợi vị Phò Mã này khôi ngô tuấn tú, khí chất ôn hòa. Còn những hoàng tộc bên phía Tề quốc thì không ngừng gật gù, lâu lâu lại đem vị Điện hạ này của họ ra khoe khoang, tán thưởng. Vì là ngày Đại hỷ nên Phò Mã gia đây đột nhiên được tâng bốc lên tận mây xanh.

Kasai nhìn lão Hoàng đế cười nói với một vị Vương gia – người được xem là đại diện hoàng tộc phía Tề quốc đến dự lễ chúc mừng. Xem ra nhờ biểu hiện tốt của nàng mà bang giao giữa hai nước đang ngày một thắt chặt. Nhưng nàng cũng không để không khí hoan hỷ này khiến thần trí mụ mị. Nàng không biết uống rượu, nếu uống nhiều quá sợ sẽ gây nên chuyện không hay như đêm qua nên chỉ đi chuốc rượu kẻ khác. Ai ép nàng uống thì nàng giơ ống tay áo lên cao rồi đổ rượu vào. Dù không uống nhưng cả người nàng lại toát đầy mùi rượu thành ra không ai nghi ngờ.

Rượu thịt ê hề, ca vũ mê đắm. Không khí hân hỷ khiến ai nấy đều cười ngoác miệng lên cả mang tai. Vị vương gia đang nói chuyện với Hoàng thượng đột nhiên quay sang Kasai, phẩy tay gọi nàng đến. Nàng rất nhanh mang một bình rượu đầy sang vấn an. Lão vương gia vuốt vuốt chòm râu đen mun nói:

“Ngày đại hỷ của ngài khiến ta suy nghĩ rất lâu không biết nên tặng ngài món quà gì. Những thứ trân châu ngọc dịp, thổ cẩm sâm quý thì quá đỗi bình thường. Thế này nhé”.

Lão vương gia quay đầu sang bên khẽ gật, một nam tử áo lam đến trước mặt Kasai cúi đầu khiến nàng có chút bối rối, không biết lão vương gia này định làm gì đây nữa.

“Ta sẽ để Sae ở lại theo hầu ngài. Dù sao thì hai đứa cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm lại thân nhau như ruột thịt. Ta tin nó sẽ bảo vệ và chăm sóc tốt cho Phò Mã gia thôi. Như thế có được không? Hoàng thượng?”, thấy Phò Mã đứng như ngây ngốc nên lão Vương gia liền đánh tiếng quay sang hỏi Lão hoàng đế.

Đây rõ ràng có ý cử người tới giám sát, nếu Phò Mã gia có bề gì thì Tề quốc sẽ nhất loạt công kích. Lão Hoàng đế cũng không thể từ chối đành vui vẻ: “Nếu Vương gia đã ngỏ ý tốt thì ta nghĩ con nên nhận đi”.

Thấy ai ai cũng bảo nàng nên nhận món quà này thì sao nàng nỡ từ chối chứ. Với lại trước mặt là một anh chàng điển trai thế cơ mà. Nàng liền đan chặt mười ngón tay vào nhau rối rít cảm ơn, nhưng nhận thấy tư thế ấy hình như bị ngược giới tính nên nàng vội vàng đổi sang tư thế ôm quyền* cúi người cảm tạ (*tư thế tay nắm hình nắm đấm, bàn tay còn lại đặt lên trên). Rốt cuộc thì bên cạnh nàng cũng có một người gọi là mĩ nam thực thụ chứ không phải toàn lũ thái giám.

Đến chiều, khi ánh mặt trời đã dịu lại. Không khí ngoài cung lại càng tưng bừng náo nhiệt hơn hết thảy, dân chúng thi nhau chen chúc trên đường tìm chỗ đứng tốt nhất để nhìn rõ đoàn xe Phò Mã lát nữa sẽ đi ngang.

Tại phủ điện Thanh Loan, nghi thức bái thiên địa hành lễ với tân nương lúc này mới được tiến hành. Kasai nhiều lần thắc mắc tại sao bọn người thời đại này không suy nghĩ thông minh hơn được chút. Làm lễ từ sáng sớm lúc ai nấy còn tỉnh táo có phải hơn không, để người ta ăn uống no say đã đời rồi mới tiến hành bái lễ thì còn ai tỉnh táo để làm chứng? Thật là..

Những lời Kasai nói quả thật rất chí lí. Giờ hầu như bá quan văn võ cùng hoàng tộc hai bên hầu như đã say khướt, bắt đầu nói năng lảm nhảm. Nhưng có những người tửu lượng tốt vẫn trụ vững hiên ngang.

Một tiếng hét vang trời cất lên: “Tân nương đến!”

Sau đó là tiếng kèn tù và, tiếng chiêng, tiếng trống thay nhau thúc giục. Âm thanh sống động đến nỗi người say cũng phải tỉnh rượu. Tất cả hướng mắt về phía con đường trải thảm đỏ. Cổng mở, một đoàn cung nữ áo đỏ cầm giỏ hoa đi trước, vừa đi vừa vung tay, những cánh hoa đủ sắc theo làn gió chao lượn khắp trời. Cửu công chúa ngồi trên một chiếc kiệu lớn lót bằng lông cừu mềm mại, tứ phía phủ bằng tấm rèm màu đỏ mỏng tang làm từ lụa thượng hạng, được một đoàn lính trai tráng áo đỏ khiêng đi. Phía sau còn một đoàn người áo đỏ nữa, họ phụ trách khiêng bảo rương chứa đồ đạc và của hồi môn của công chúa. Đếm đi đếm lại cũng phải hơn cả trăm rương.

Không biết mặt mũi công chúa kia thế nào chứ hôn lễ thế này có phải phô trương quá không? Cả lúc xuất hiện mà cũng hoành tráng như thế. Kasai thầm ganh tị: “ Nếu mình mà xuyên qua làm công chúa thì tốt quá rồi”.

Itano ngồi trên kiệu hoa, hai bàn tay để sát vào nhau, ngón cái không ngừng bấm mạnh vào đốt ngón trỏ. Lòng thập phần hoang mang. Rõ ràng đêm qua Hán Uy đã chết, tại sao sáng ra lại khỏe mạnh như chưa hề có gì xảy ra? Được tin lễ thành thân vẫn diễn ra bình thường nàng còn tưởng đây chỉ là một kế sách ứng biến tạm thời phụ hoàng nghĩ ra, nhưng khi nhìn thấy Hán Uy mặc y phục tân lang đỏ thẫm đứng trên Vũ Các đài nhìn về phía nàng thì nàng biết tất cả đều là sự thật, Hán Uy bị nàng đâm là thật và Hán Uy vẫn còn sống đứng sờ sờ trước mặt nàng cũng là thật.

Một giọng nói từ phía ngoài đoàn người dẫn kiệu vọng vào: “Người đừng lo, thần sẽ luôn bên cạnh người”.

Giọng nói ấm áp quen thuộc ấy khiến Itano an tâm hơn rất nhiều. Nàng buông tay thả lỏng cơ thể.

Takahashi trà trộn trong đoàn người đưa kiệu, nhìn thấy Hán Uy trên Vũ Các đài cũng khiến bản thân giật mình ngây ngốc. Mấy ngày qua bị phạt phải ở dưới mật thất không được ra ngoài khiến nàng bồn chồn không yên, lo không biết phía ngoài có xảy ra chuyện gì. Đêm qua người ấy đã lẻn xuống mật đạo tìm kiếm nàng trong ánh mắt sợ hãi, gương mặt trắng bệch. Người ấy cần rất cần nàng, người ấy cần sự bảo vệ lúc này hơn bao giờ hết. Nàng chưa bao giờ thấy người ấy lo lắng như vậy. Hán Uy quả thực như tin báo vẫn còn sống, nếu hắn ta thực sự chỉ là người bình thường có số mệnh trường thọ, không, cho dù hắn biết tà phép đi nữa, nếu dám uy hiếp hay làm khó người ấy thì nàng nhất định sẽ lấy đầu hắn.

Kasai nhìn đoàn người ngợp bóng đỏ lòe đang đưa kiệu đến trước mặt nàng, trong lòng hân hỷ vô cùng. Nàng có cảm giác như chính mình ngồi trên chiếc kiệu lộng lẫy ấy vậy, ước gì có một mỹ nam vén lớp rèm kiệu mỏng tang ấy ra, đưa tay đỡ nàng đứng dậy. Nàng sẽ chết trong sung sướng mất.

“Tân lang mời tân nương rời kiệu”.

Giọng nói mắc dịch khiến Kasai vỡ mộng. Giờ thì người được mỹ nam đưa tay ra đón không phải là nàng mà chính là cô công chúa này này. Thật là ganh tỵ quá mà. Đôi tay dù có lạnh thật nhưng da dẻ láng mịn vô cùng, so với thân thể hiện đại của Kasai thì có thể xem là kì phùng địch thủ.

Vén rèm lụa mỏng tang, tân nương khom người đứng dậy. Kasai há hốc miệng nhìn như bị hớp hồn. Cái khiến nàng bị si dại không phải là gương mặt hay thân hình tân nương mà chính là đôi gò bồng có đường cong quyến rũ. Nàng thầm rủa: “Không phải chứ? Sao..sao lại có thể nở nang béo tốt? Sao lại có thể trắng trẻo mịn màng? Trong khi mình thì lại teo tóp thế này? A, đáng lẽ nên vào thân thể đó mới đúng. Lục Phán Quan chết tiệt!”

Kasai uất ức nghẹn lời nhìn vòng một của Itano rồi lại nhìn xuống của mình. Đúng là khác nhau một trời một vực. Đã tức nay còn tức hơn, ánh mắt u uất của nàng chỉ dán chặt lên cái vật nở nang do chiếc áo khoét sâu để lộ.

Itano hơi sững người trước ánh mắt đầy oán nộ đó. Hán Uy hận nàng ư? Cũng đúng, nhưng nếu y có ý định trả thù thì đừng trách nàng ra tay trước.

Phu nhân mai mối có tiếng nhất đất kinh thành thấy Phò Mã gia đang dán ánh mắt như si dại vào người công chúa liền bật cười hoan hỷ: “Ai da, Phò Mã nga, người nhìn như thế sẽ khiến tân nương thẹn thùng đó. Mau đến làm lễ bái. Nhanh nhanh”. Bà ta đẩy đẩy tay Kasai khiến nàng hoàn hồn trở lại dẫn Itano đến trước Hoàng thượng, Hoàng hậu cúi bái, rồi lại bái thiên địa sau, cuối cùng là giao bái.

“Ngươi xem, Phò Mã gia đã đứng trước công chúa rồi mà còn ngại ngùng không dám nhìn thẳng mặt”.

“Ha ha, chí phải. Nhưng hai người họ quả thật rất xứng đôi. Đúng là anh hùng xứng với mỹ nhân”.

“Các ngươi sai rồi, phải là mỹ nhân sánh với mỹ nhân mới đúng”.

“Haha, phải, phải”

“Haha, các người thật là. Say rồi, say hết rồi. Sao lại xem Phò Mã gia như một nữ nhân được chứ”.

“Haha”.

Những tràng cười tứ phía rộ lên. Kasai thì lại chẳng mấy vui vẻ, cứ đối mặt là nàng lại bứt rứt nhìn xuống cái nơi nở nang ấy. Nhìn đã rồi lại nổi máu ganh tỵ. Haizz

Itano trước đó khi nghe đến việc kết thân với bọn Tề mọi thì đã không thích. Bởi trong suy nghĩ của nàng thì bọn giặc hiếu chiến này chẳng có gì tốt đẹp. Thế nên nàng ghét, ghét tất cả những gì liên quan đến Tề quốc. Hán Uy hận nàng đã đâm y thì cứ hận đi, cứ việc tố cáo nàng trước tất cả đi. Sao cứ phải dùng ánh mắt hậm hực đó nhìn nàng? Từ khi vén rèm kiệu đến giờ, y cũng chẳng thèm nhìn mặt nàng lấy một lần, cứ chăm chăm nhìn phía dưới. Tỏ ý khinh rẻ ư? Ước gì nàng có thể đâm y một nhát nữa ngay tại đây.

Những thủ tục chúc phúc, chúc bình an, con đàn cháu đống rườm rà lần lượt qua. Xong hết tất cả thì Kasai đã chính thức trở thành Phò Mã gia của nơi này.

Đến giờ thân, ánh lam chiều ngả bóng là lúc Phò Mã dẫn đầu đoàn người ngựa đưa kiệu công chúa về phủ đệ của mình. Đoàn người ngựa sẽ diễu hành qua tuyến phố chính, đánh một vòng quanh hồ Trúc Bạch vào đến điện “Thiên Ân” – cung điện Phò Mã do đích thân Hoàng thượng đặc biệt thiết kế cho xây dựng bên hồ Trúc Bạch, đối diện phía tây Hoàng cung.

Kasai cùng đoàn người cúi đầu hành lễ lần cuối với Hoàng thượng và Vương gia Tề quốc rồi trèo lên ngựa đi dẫn đầu phía trước. Ngặt nỗi, trong đời nàng chưa chạm đến ngựa lần nào huống chi là leo lên cưỡi. Đến gần thì con ngựa cứ thở phì phò nghe phát khiếp.

“Sao người không lên ngựa?”, Sae đứng cạnh nãy giờ thấy Kasai cứ chôn chân một chỗ, trong khi những người khác đang hướng ánh mắt có vẻ chờ đợi nhìn.

“Ta..”, Kasai không biết nói sao. Chẳng nhẽ thẳng thừng nói: “Anh hai ơi, tôi không biết cưỡi ngựa”, thế chẳng khác nào bảo: lại đây bắt tôi nè mấy chú, tôi là hàng nhái đó. Thế là nàng đành tiến tới nắm chặt dây cương trèo lên. Cũng may ngựa hoàng gia có khác, được huấn luyện kỹ càng nên rất nghe lời. Kasai thì chật vật đưa chân nhưng không tài nào phóng lên ngựa được, nàng không đủ sức.

Thấy dáng vẻ lúng túng của Kasai, Sae nhanh chóng hiểu ra liền cúi gập người xuống nói: 

“Người đạp lưng thần mà lên”.

“Ấy không cần, không cần đâu”. Kasai xua tay từ chối.

Sae ngây người. Cách nói chuyện thay đổi, trước giờ dù biết Sae là con gái nhưng Hán Uy không bao giờ dùng ngữ điệu dịu dàng, chỉ có ra lệnh chứ không bao giờ nhờ vả. Trước kia toàn tìm cớ không lên nổi ngựa mà bắt nàng cúi người để y đạp lên. Nay lại vờ không lên được ngựa nhưng sao lại không muốn bắt nạt nàng? Sae vô cùng thắc mắc.

Thấy Sae quỳ xuống đất đưa lưng ra mà Kasai hết hồn: đây có phải là “ghế người” trong truyền thuyết bà tiên răng? Sae quả là một anh chàng ga lăng nhưng đạp lưng mỹ nam lên thì tàn nhẫn quá, nàng không nỡ. Quay qua nhìn vào con ngựa với khí huyết sục sôi hơn, kì này phải leo lên được. Thế là nàng giở đủ mọi chiêu thức: ôm ngang ôm dọc, đu người đạp chân, nắm, vịn, bấu, cào, cấu… Sae nhìn mà thương cho con ngựa lông mỗi ngày một ít, da trầy trụa tùm lum. Mấy người xung quanh có dịp chứng kiến cảnh tượng giật gân này cũng thay nhau đổ mồ hôi giùm chú ngựa đáng thương.

Sae đứng dậy, phủi lớp bụi nơi đầu gối rồi đưa tay đỡ eo Kasai, đưa nàng lên ngựa.

“A! Cám..cám ơn”, Kasai bị bất ngờ ôm eo nên mặt đỏ như trái gấc, miệng lưỡi lúng túng.

Vừa rồi Hán Uy nói cám ơn? Tính nết hắn tốt lên từ khi nào vậy? Mà không làm thì thôi, làm xong Sae lại thấy hành động đỡ eo này có chút kì dị. Ai đời lại đỡ lấy eo một nam nhân cho lên yên ngựa chứ? Kì lạ hơn nữa là người Hán Uy lại nhẹ tênh, eo vừa thon vừa mềm mại. Lớn lên bên nhau nên Sae có chút hiếu kì, chỉ mới nửa tháng không gặp mà một người có thể thay đổi đến thế sao?

“Sae, đi thôi”.

Nghe tiếng gọi của Kasai, Sae giật mình, không nghĩ nhiều nữa, cũng trèo lên một con ngựa khác đi phía sau Kasai. Thấy Kasai ngồi trên lưng ngựa lưng thẳng tắp hiên ngang có điều..ngựa không di chuyển.

Cả đoàn người lại hướng ánh mắt chờ đợi mỏi mòn về phía vị Phò Mã gia đang đứng hiên ngang chôn chân tại chỗ. Khẽ than vãn với nhau.

Kasai xoay đầu lại nhìn Sae với ánh mắt van nài, Sae thúc ngựa tiến đến hỏi: “Người cần gì?”

“Đỡ ta xuống”.

Chẳng lấy nửa câu thắc mắc, Sae xuống ngựa, đưa tay đỡ lấy eo Kasai. “Thật là, sao lại đỡ eo nữa chứ? Bước xuống thì đưa tay đỡ là được rồi mà. Mình làm gì thế này? Có khi nào Hán Uy nghĩ mình có ý định bỡn cợt y, xem y như một nữ nhân?”. Sae chửi rủa mình thầm tệ trong đầu, còn Kasai vẫn hồ hởi vì lại được trai đẹp ôm eo.

Kasai tiến đến bên Hoàng thái hậu, khẽ nói nhỏ vài câu: “Con bị đau ở *hạ bộ, không di chuyển mạnh được”. Sau đó Hoàng thái hậu lại tỏ vẻ mặt lo lắng đến nói nhỏ với Hoàng thượng, Hoàng thượng lại tỏ vẻ mặt thông cảm nói với vị Vương gia Tề quốc. Cuối cùng hùa nhau ra chủ ý cho lão Thái giám tuyên chỉ, giọng ẻo ẻo nhựa nhựa vang to: “Phò Mã gia sức khỏe không tốt, không thể cưỡi ngựa nên sẽ ngồi kiệu cùng công chúa.”

(* hạ: ở dưới, bộ: bộ phận. Kasai nói hạ bộ mình đau tức là nàng đau bụng, nhưng nàng đang là nam nhân nên người khác nghe sẽ hiểu sang ý khác, ngại ghi ra quá ( ´ ▽` ) )

“Sao lại có chuyện đó được. Từ trước đến nay đâu có thông lệ tân lang, tân nương cùng ngồi chung một kiệu?”.

“Chẳng nhẽ do say mà không thể cưỡi ngựa? Vậy mà tôi còn thầm khen Phò Mã ngàn chén không say, tửu lượng vô song nữa chứ”.

“Hay do muốn động phòng sớm trên kiệu nên thế? Haha”.

“Haha, các ông nói chí phải. Không ngờ Cửu công chúa xinh đẹp như vậy, đến tôi nhìn còn không cầm lòng được”.

Một lũ say mèm háo sắc lại lên giọng cợt đùa, tiếng cười huyên náo vang lên. Đang là ngày hỷ nên Hoàng thượng không thể trách tội, phất tay áo ra hiệu cho Lão thái giám. Giọng ẻo ẻo nhựa nhựa lại vang lên:

“Giờ lành sắp qua. Tất cả nhanh chóng khởi hành đến điện Thiên Ân. Lãnh chỉ”.

Tất cả hô vang phủ phục dưới đất. Kasai mừng quýnh chạy đến chiếc kiệu lộng lẫy của Itano. Nàng dù ngồi được trên ngựa nhưng lại không biết làm thế nào cho nó di chuyển. Sợ đạp mạnh, nó hất nàng xuống đất gãy sống lưng liệt nửa người thì toi, nên cứ ngồi trầm ngâm. May là nàng nhanh trí tìm cớ nói xạo là mình bị đau bụng dưới, không ngờ lại được ngồi lên chiếc kiệu lộng lẫy mà nàng thầm ganh tỵ. He he, quá tốt.

Kasai vén rèm kiệu, nhảy tọt vào. Bò người đến xếp bằng ngồi cạnh Itano.

Tiếng chiêng, tiếng kèn, tiếng trống lần lượt vang lên thành một khúc nhạc tình ái, luyến lưu, hân hỷ. Đoàn tạp kĩ dẫn đầu làm trò, tiếp đến là cấm quân bảo vệ, cung nữ rải hoa, kiệu phu khênh kiệu cứ tiến mười bước lại lui một bước hô vang theo điệu nhạc. Dân chúng tụ tập đến xem chật nức hai bên đường. Được nửa tuyến phố thì trời sập tối, đèn lồng, hoa kết màu đỏ được thắp sáng. Đỏ rực tứ phương.

Đám trẻ con nô nức hô vang: “Phò Mã gia đến rồi, lại đây, lại đây mà xem”. Tụi nhỏ đưa mắt tìm kiếm qua hàng dãy người y phục đỏ vẫn không thấy cái người đội kim đỉnh, thân đeo dãi tú cầu màu đỏ cưỡi bạch mã đâu cả. Chỉ thấy một nam tử áo lam phóng khoáng cưỡi ngựa đi trước kiệu. Chúng lại đâm ra cãi nhau xem ai mới thật sự là Phò Mã, rồi chí chóe chạy tới cuối đoàn người tìm. Người lớn vội giải thích: “Phò Mã gia đang ngồi trong kiệu với công chúa”.

Tụi nhỏ càng thắc mắc: “Sao lại ngồi kiệu? Tân lang phải cưỡi ngựa, chỉ có tân nương mới ngồi kiệu mà?”

“Bọn tiểu quỷ các ngươi. Phò Mã gia nghe nói là sức khỏe không tốt, không thể cưỡi ngựa”.

“Phò Mã gia sức khỏe không tốt nên biến thành tân nương?”

“Ách. Ta nói bọn tiểu quỷ các ngươi cứ hay nói bậy, coi chừng bị phạt đòn. Muốn thấy Phò Mã sao còn không mau chạy lên xem kiệu hoa đi”.

“A, đừng có đẩy”, tụi nhỏ lại chen chúc xô đẩy nhau chui lên. Những người lớn lại đâm ra bàn tán xôn xao: “Rốt cuộc thì bệnh gì mà không cưỡi được ngựa?”

“Theo tôi thì chắc là hạ bộ của Phò Mã gia có vấn đề rồi.” Thanh âm trong trẻo vang lên khiến ai cũng quay đầu lại nhìn. Hóa ra lại là một tên tiểu tử ăn mặc gọn gàng mộc mạc, thân hình nhỏ nhắn, cao không cao, lùn không lùn. Tên tiểu tử ấy nở nụ cười đầy bí hiểm, nếu không phải nói là đê tiện.

“Sao tiểu tử ngươi nghĩ thế?” Mấy bà thím nhiều chuyện chốc lát bu đông như kiến, chen lấn đẩy mấy ông chú ra mé ngoài. Mấy ông chú ở ngoài vòng tròn cách ly lại tám với nhau: “Chẳng phải đó là Sóc hay sao? Lần này tới đây chắc lại muốn rao bán sách cấm nữa chứ gì. Mấy quyển đó ta mua hết rồi, dạo này chẳng có sách gì mới cả. Mất cả hứng.”

Giữa rừng người đẹp, tiểu tử vải thô cất giọng mê hoặc: “Nga~ Các vị tiểu thư phu nhân, thử nghĩ xem. Phò mã gia là người Tề quốc, suốt ngày cưỡi ngựa bắn cung. Còn là Nhị hoàng tử nữa. Địa vị, của cải, sức xuân có đủ thì ắt hẳn có không ít nữ nhân theo hầu. Mà sang đây lấy công chúa nước ta tức là tự đeo gông vào mình, không thể nạp tì thiếp đương nhiên trước đó đã phải tranh thủ phát tiết dục vọng. Phát nhiều quá thành ra thận suy, hạ bộ tổn thương.”

“À!” Mấy bà thím vừa nghe, vừa tưởng tượng, vừa gật gù.

Thấy câu chuyện mình kể đã đến hồi gây cấn khiến mấy thím trước mặt mặt mày đỏ lựng, tiểu tử vải thô nở nụ cười càng thêm bí hiểm, núng đồng tiền hai bên má càng lộ rõ. Tiểu tử lấy trong người ra chừng năm quyển sách, nói: “Đây là sách sẽ giúp các vị đây hiểu rõ hơn về chuyện ấy. Tại sao nó lại khiến Phò Mã gia không thể cưỡi ngựa. Hàng hiếm khó tìm. Tôi chỉ có năm quyển này thôi. Ai muốn mua nào?”

“Tôi!"

"Tôi!"

"Tôi nữa!"

Không ngờ mấy bà thím này râm cụ thế đó, chớp mắt sách cấm đã bán sạch, gom được khối tiền, tiểu tử vải thô cất kĩ trong người, lòng thầm cảm tạ vị Phò Mã này tạo cho y cơ hội thêu dệt nên câu chuyện cảm động lòng người, sách bán dễ dàng.

Lại nói đến đoàn người đưa kiệu. Đêm đầu xuân, tiết trời còn se lạnh, làn gió nhẹ thoảng đưa đẩy khiến rèm lụa mỏng phảng phất tung bay. Dưới gam màu đỏ rực, ánh đèn huyền ảo, làn da trắng ngần, khóe môi cong vút khi ẩn khi hiện, khiến người ngắm người mê. Những ai đuổi theo đoàn rước kiệu may mắn thấy cảnh tượng đó đều không khỏi đơ người. Cửu công chúa thật sự rất đẹp, như tiên nữ hạ phàm. Khác hẳn với lời đồn.

Làn gió kéo đến mạnh hơn, hất tung chiếc rèm lụa mỏng, vài sợi lông cừu dùng làm đệm cũng bung ra tung bay theo gió. Người dân hai bên đường há hốc mồm nhìn. Takahashi hộ giá cạnh bên cũng mở to mắt nhìn vào kiệu. Cảnh tượng hớp hồn người xem, đẹp như tranh vẽ: Hai mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mắt đối mắt nhìn nhau đầy mị lực.

Có người vì chịu không nổi mà xịt máu mũi ngất xỉu. Buổi đêm rực đỏ lại được pha thêm sắc đỏ của máu. Trong kiệu, hai ánh mắt tóe lửa đang đấu với nhau.

Kasai oán khí nhìn: Kẻ sát nhân. Chính cô là kẻ đã đâm tôi tối qua.

Itano lườm lạnh lùng: Phải đó, thì sao? Nếu ngươi dám la lên một câu thì đừng trách lưỡi dao này xuyên thủng ngũ tạng.

Itano cầm chắc thanh đoản kiếm để dưới vạt áo, kề sát bên hông Kasai. Khiến nàng chỉ cần nhúc nhích nhẹ thôi cũng cảm nhận được mũi dao sắc lạnh. Kasai đã vạch ra kế hoạch rõ ràng nhằm tìm kiếm cô gái đã đâm mình tối qua, tống cô ta vào tù thế là nàng sẽ không còn lo sợ mất mạng nữa. Không ngờ vừa đặt mông ngồi lên kiệu thì nàng tá hỏa: người giết nàng lại chính là vợ của nàng.

Đúng là ông trời trêu ngươi. Không thể tố cáo cô ta, cũng không thể động tới cô ta, đêm còn phải ngủ chung một giường. Thế chẳng khác nào ôm bom mà ngủ, riết tâm lý không lệch lạc thì cũng bị thần kinh mất thôi. Không chửi được, không đánh được để trả thù thì Kasai đành dùng ánh mắt đầy tia lửa điện nhìn cho cháy khét con người đối diện. Itano nhận ra sự bất mãn trong ánh mắt Kasai nên càng nhìn khiêu khích hơn, vẻ giễu cợt hằn sâu nơi khóe mắt.

Hai người trên kiệu không hề biết ánh mắt giết người mà họ dành cho nhau lại khiến dòng người bên ngoài phải mất máu tưởng tượng, tốn nước bọt bàn tán:

“Phò mã gia tuấn tú quá đi, nãy các tỷ đều thấy đúng không? Sống mũi cao, chân mày lưỡi mác, làn da trắng như bạch ngọc”. – Những thiếu nữ hám trai thay nhau bắn tim bấn loạn.

“Mái tóc đen tuyền. Thân người thoát tục. Ước gì được sờ vào đôi bàn tay trắng trẻo, chạm vào đôi môi mỏng manh gợn sóng ấy của Phò Mã gia”. – Những lời háo sắc suồng sã buông ra, nhưng không phải từ các cô gái mà lại từ các ông chú mới chết.

“Phò Mã gia và công chúa đúng là một cặp tiên đồng ngọc nữ”.

“Sai, các người không thấy hai người họ như một đôi tiên tử hơn sao?”

Hội Bách Hợp bắt đầu quy tụ, hồn thả lên tận mây xanh. Lúc đó, một sự cố bất ngờ xảy ra. Kasai đang nhìn chằm chằm vào mắt Itano thì vội vàng xoay người vén rèm kiệu nôn thốc nôn tháo.

“Mấy tên đưa kiệu kia làm ơn đừng có cứ tiến được mười bước lại lui một bước coi. Lắc lư lắc lư chóng cả mặt”.

Phải chính xác là nàng bị say kiệu, nôn đến nổi ruột quéo lại, chẳng có sức chửi rủa thành tiếng nên kiệu phu không biết vẫn cứ “nhảy nhót” miết.

Itano thu đoản kiếm, ngồi xích ra xa Kasai. Một hồi Kasai lại ói tiếp, tội nghiệp mấy người ngoài kiệu lâu lâu dính đạn. Về sau lưu truyền một câu nói: “Cửu công chúa Itano Tomomi đẹp đến độ Phò Mã gia nhìn phát ói.”


~Hết chương 3~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét