hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 1]



Chương 1

Tiến cung














“Tề quốc và Ngõa quốc nhiều năm chiến tranh không dứt, đâu đâu cũng chỉ thấy khói lửa đầy trời. Đến khi thống soái Itano Komodaichi lên lật đổ tên vua bạc nhược nắm giữ binh quyền, lấy tự hiệu là Minh Hoàng, chỉ với 20 vạn binh mã đã tiêu diệt toàn bộ quân xâm lược Tề mọi, còn thuận thế tiến thẳng vào phía Nam của Tề quốc. Vua Tề quốc lúc bấy giờ là Hán đế Cao Kỳ vội vã lập thư, sai sứ giả đi kết thân cầu hòa, chấp nhận mất một phần lãnh thổ phía Nam chỉ mong chiến tranh kết thúc để dân chúng hai nước đều được hưởng thái bình. Hòa ước hôn nhân giữa hai nước được kí kết giữa người con thứ chín của Minh Hoàng là Itano Tomomi và người con thứ hai của Hán đế Cao kỳ là Hán Uy”.

Lục Phán Quan trong khi chờ đợi trận huyết chiến dưới khe núi kết thúc liền tranh thủ thuật lại những diễn biến chính vào thời đại này cho Kasai nghe. Cũng vì lần đầu tiên được đạp mây cưỡi gió, cũng là lần đầu tiên được xem một cảnh chém giết không thua gì một bộ phim hành động kĩ xảo 3D, Kasai thích thú nằm dài người trên đám mây nhoài đầu ra xem, lâu lâu còn giật mình hoảng sợ vùi đầu vào đám mây, chỉ tiếc thiếu hộp bắp rang là hoàn hảo cho một bộ phim kinh dị ngoài trời.

Nàng căn bản cũng chỉ nghe Lục Phán Quan nói mà không thèm quan tâm thắc mắc nửa lời. Y thấy thế không những không giận nàng mà còn thở phào nhẹ nhõm.

Đến khi toán người ngựa vừa vào núi ban nãy đã ngã rạp, sau khi kiểm tra nhận định không một ai còn sống sót thì bọn hắc y nhân mới rút lui xuống núi.

Không lâu sau, bọn quỷ sai hiện lên đưa những linh hồn xấu số này về Địa phủ. Lục Phán Quan đáp mây xuống, dẫn Kasai vòng qua rất nhiều xác chết, rồi dừng lại trước một người, y nói: “Vào đi, thực thể này bây giờ sẽ là của ngươi”.

Kasai vừa nhìn thấy là giật mình lùi lại mấy bước, bất mãn: “Có chết tôi cũng không chui vào cơ thể này.”

Lục Phán Quan chầm chậm phân tích: “Ngươi nhìn đi, khuôn mặt chẳng phải vẫn còn nguyên vẹn, không vết xước?”

Kasai lập tức phản bác: “Nhưng lại bành bựa tựa cái mâm”.

“Tay chân săn chắc, đảm bảo tiềm năng sức khỏe tốt”.

“Nhưng cơ bắp cuồn cuộn, ghê gớm ghiếc”.

“Lưng rắn eo hùm, oai oai lẫm lẫm”.

“Nghi án thuốc kích thích trăm phần trăm”.

Đến đây rồi thì Kasai không còn kiên nhẫn lời qua tiếng lại với tên phán quan này nữa. Nàng chốt hạ “Ông có mắt hay không, rõ ràng tên dưới đất là một võ phu thô kệch, còn tôi là một thiếu nữ yêu kiều nhẹ nhàng e ấp, khác giới tính rõ rành rành, thử hỏi điểm nào tương đồng. Có chết tôi cũng không vào, không vào, không vào, oa oa”.

Kasai nặn ra những giọt lệ ai oán, kêu thán vang vọng khắp núi, đến chó sói cũng chịu không nổi mà phụ họa theo tru réo âm ỉ.

Đây chính là thời điểm mà Lục Phán Quan chờ đợi, nhận lệnh từ Diêm Vương, y phải đưa được Kasai Tomomi hoàn dương vào thân thể của Hán Uy, có như thế mới mong thay đổi được vận mệnh của hàng ngàn người dân vô tội. Sau khi Hán Uy chết, chiến tranh tàn khốc nhất định sẽ kéo dài, khi đó lượng linh hồn sẽ tràn xuống Địa phủ nườm nượp. Địa phủ là chốn nào chứ? Diện tích có hạn mà Diêm Vương lười biếng có thừa, nhất định sẽ lười cả ngày ngồi một chỗ phán xử từng người một đến chai mông đít. Lúc đó các linh hồn bất trị sẽ thừa dịp thoát thân trở lại trần gian làm loạn.

Vì Diêm Vương suy tính quá sâu xa mà Kasai Tomomi mới bị liên lụy mang đến chỗ này. Không ai tướng mệnh phù hợp hơn nàng ta, khi nhập vào xác Hán Uy nhất định là hòa hợp vô cùng. Cái khó là nếu nàng ta không tự nguyện nhập vào thì cũng không có cách nào ép buộc được.

Y vờ giở giọng trầm ngâm nói: “Ta đưa ngươi đến đây vì biết nơi này sẽ có biến, sẽ có nhiều thực thể để ngươi lựa chọn. May cho ngươi là đoàn xe này hộ tống vương tộc nước Tề đến Ngõa quốc cầu thân, kia chính là Hán Uy, người được gả đi. Sau này chính là cái người ở trên vạn người ấy”.

Nói rồi y không quên trỏ tay về người có vóc dáng mảnh mai bị tên võ phu thô kệch che chắn phía sau. Kasai tò mò vòng ra sau nhìn thử, thật ra trong lòng nàng khi nghe đến việc đây chính là người được đưa đi cầu thân thì cao hứng suýt thét lên nhảy nhót rung trời rồi. Tự dưng từ một sinh viên bình thường chẳng có gì nổi trội, tiền ăn hàng tháng cũng phải chắt mót làm thêm mới có được, bùm một phát trở thành công chúa cành vàng lá ngọc thì ai lại không sướng. Nàng tiếp tục quan sát.

Người này bị một nhát kiếm chí mạng vào tim nên thân thể dù có bị bồi thêm vài nhát chém thì căn bản không bị tổn hại nhiều. Dù gương mặt bị máu vấy bẩn nhưng vẫn nhìn ra được đường nét thanh tú lạ thường, sống mũi cao, chỉ có điều lông mày lưỡi mác hơi xếch lên trông không phù hợp với hình tượng một người con gái yêu kiều trong lòng Kasai. Có lẽ vị công chúa này cải nam trang, băng rừng vượt núi, muốn tránh nguy hiểm thì cách làm này rất thịnh hành. Chỉ tiếc, nếu mấy tên hắc y nhân biết đây là một nữ tử chắc đã không ra tay tàn bạo như thế.

Tranh thủ lúc Kasai còn đang ngu muội nhìn Hán Uy thì Lục Phán Quan nhân cơ hội giở trò thúc giục: “Không còn nhiều thời gian nữa, nếu qua giờ lành thì sẽ không thể hoàn dương cho ngươi. Mau chọn đi. Ba”.

“Từ từ, để ta dò xét thêm chút nữa”.

“Hai”.

“Khoan”.

“Một”.

“Được rồi”.






Chẳng biết qua bao lâu thì Kasai mới có sức để tỉnh lại. Nàng tức tối rủa: tên Lục Phán Quan chết bầm, trong lúc dùng thuật trị lành vết thương cho cơ thể Hán Uy thì lo tập trung đi, nghĩ sao chỉ vì hội mạt chược dưới Địa phủ 3 thiếu 1 mà bỏ đi ngang xương thế đó. May là vết thương chí mạng ngay tim đã hoàn toàn lành lặn, nếu không thì dù nàng có nhập hồn vào cơ thể này vẫn chẳng thể hoàn dương, chỉ còn một vết thương dài nơi bả vai do đao chém vẫn chưa bình phục.

Nàng cố gắng dùng một tay chống người đứng dậy. Ngẩng đầu hít thở bầu không khí ở nhân gian này bằng cơ thể mới, bất giác cảm thán: “Tuyệt quá đi. Dù sao được sống vẫn là tuyệt nhất”. Sau khi thử nắn nắn lấy bàn tay, vận động một chút ở chân cho quen với cơ thể mới thì bắt đầu đảo mắt tìm hiểu xung quanh.

Trước đó nàng vẫn là một hồn ma vất vưởng, lại quan sát từ trên cao nên chẳng có chút sợ hãi nào, còn vì bản thân thích xem phim kinh dị nên nhìn bọn hắc y nhân vung kiếm, hạ đao khiến đầu rơi máu chảy nàng cũng chẳng chút thương tâm. Nhưng khi được sống lại, được đứng trên mặt đất thế này lại khiến nàng rợn người tanh tởm bởi mùi máu tươi xộc lên mũi. Đưa ống tay áo lên che, nàng quan sát một lượt hiện trường: 

Rương chứa bảo vật, châu báu, lương thực đều nguyên vẹn. Cái mất, tóm lại chỉ có mạng người mà thôi. Suy ra bọn hắc y nhân không phải là những tên sơn tặc bình thường, rất có khả năng là thích khách được người ta phái tới giết sạch diệt gọn đoàn người này. Mà người trong đoàn là công chúa đi cầu thân thì không lí nào người ra chỉ thị ám sát không biết. Giết công chúa cầu thân há chẳng phải muốn phá hủy hòa ước, khơi mầm lại chiến tranh? Vậy thì người đứng sau vụ này nhất định là một người có thế lực, nơi này lại là vùng biên giới giữa hai nước nên không thể đoán ra là do người nước Tề hay Ngõa quốc đứng sau.

Sau khi đứng vái lạy những xác chết oan khuất thì nàng tiến hành mở mấy rương châu báu bảo vật, dù gì thì giờ muốn làm công chúa cũng phải lết xác được đến kinh thành, không chuẩn bị ít lộ phí có khi phải làm công chúa ăn mày thì khổ. Lấy thêm một ít lương khô, mấy bộ y phục mới trong rương. Chỉ toàn y phục của nam nhưng thôi cũng kệ, dù gì cũng cần phải cải nam trang cho an toàn.

Vết thương nơi bả vai đã đóng vẩy, ít nhiều cũng bớt đau. Đứng trên núi cao quan sát, chỉ cần ra khỏi cánh rừng dưới chân núi sẽ ra tới một thị trấn nhỏ. Xốc tay nải trên vai, giắt kĩ lại thanh đoản đao nơi thắt lưng. Nàng.. đi tắm.

Phải đó, không thể đi ra ngoài vời bộ dạng máu me be bét thế này được, bộ y phục đang mặc dù nhìn vải cũng khá xịn nhưng bị đao chém tơi bời thì mặc cũng như không. Phải tìm đến con suối ngoài bìa rừng tắm gội, thay y phục.

Ánh trăng xuyên qua tán lá rừng, chiếu thẳng xuống con suối nhỏ, mặt nước lấp lánh ánh kim nhìn rất huyền ảo. Kasai trên đường bước đi cảm thấy người nhẹ tênh như thiếu thốn thứ gì, nghĩ mãi không đoán ra, giờ thì đã hiểu. Nhìn xuống phần ngực trần vừa được lột bỏ y phục, dù có trắng trẻo láng mịn thật nhưng sao hai quả đồi đột nhiên biến mất chỉ để lại miếng bánh xốp xẹp lép với hai quả nho khô thế này?

Nàng nhất thời kêu thán: “Không phải phụ nữ thời này ăn uống khắc khổ, không đủ dinh dưỡng đó chứ?” Nước mắt lưng tròng, lòng thầm nghĩ điều gì đó, rồi lại cởi bỏ nốt phần y phục còn lại phía dưới. Mới liếc mắt qua thôi là nàng té xỉu, xùi bọt mép.

Nằm nhắm mắt dưới đất một hồi rồi lại mở mắt ngồi dậy nhìn lại lần nữa, thôi rồi, đây là thực chứ chẳng phải mơ: thân thể hiện giờ là một nam nhân. Tình huống trớ trêu đến độ khóc không ra nước mắt. Sợ ai bắt gặp hình ảnh lõa thể này, nàng liền mặc vội bộ y phục cũ vấy máu lên người. Rút con dao găm ra chém túi bụi vào thân cây phát tiết, vừa chém vừa chửi:

“Tên Lục Phán Quan chết bầm, chết tiệt. Bọn Địa phủ gian xảo, xảo trá. Lừa gạt ta, khiến một cô gái ngây thơ thành tên bán nam bán nữ. Các người đừng để ta gặp lại, chém chết các người”.

Càng xả nỗi bực tức thì vết thương nơi bả vai càng động, miệng vết thương nứt toạc, máu ứa ra, chảy xuống lưng. Cơn đau khiến nàng tỉnh táo hơn được chút. Giờ nhớ lại trong lời tên Lục Phán Quan ấy đâu có nói rõ là công chúa Hán Uy đi cầu thân, chỉ nói người con thứ hai của Hán đế Cao Kỳ và người con thứ chín của Minh Hoàng. Đâu bảo ai là công chúa, ai là nam, ai là nữ. Chỉ có nàng lơ đễnh không chú ý rồi tự mình gạt mình thôi. Hơn nữa, nhìn vào vẻ ngoài thanh tú mảnh mai này của Hán Uy thì sao không lầm cho được. Rốt cuộc vẫn là tự mình hại mình.

Vết thương bị nhiễm trùng, cơ thể nàng bắt đầu lên cơn sốt. Trong cơn mê man, nàng thầm than trách: “Chẳng lẽ mình lại bỏ mạng nữa rồi sao? Thế cũng tốt. Bây giờ cơ thể là một nam nhân thì mặt mũi nào ra đường nữa. Thà xuống dưới Địa phủ cãi lí còn hơn”.




---o O o---




Tiếng “tách tách, rộp rộp, hi hi, hí hí” cứ âm vang, lúc du dương, lúc thống thiết, lúc lại như rỉ vào tai. Kasai nghĩ chắc mình đã được đưa xuống hoàng tuyền rồi, mà tiếng khóc của bọn ma lần này thật sự rất kì quái khó nghe. Nhựa nhựa, ẻo ẻo khiến cơ thể cũng sinh phản ứng, da gà nổi cả lên. Cơ thể lại đang mỏi mệt, nàng bực bội: “Im lặng đi”.

“Á. Phò Mã gia tỉnh rồi, người tỉnh lại rồi”, tên tiểu thái giám đang bóc hạt dưa trên miệng thấy thế liền thét lên vui mừng, vỗ vỗ vào vai tên tiểu thái giám còn lại đang chú tâm bóc hạt dẻ đến mẻ cả răng. Cả hai hớn hở nhảy bổ ra ngoài loan cáo tin hỷ.

Một lúc sau có bốn vị Thái Y đến cạnh giường nàng, tay bắt mạch, tay mở mắt, tay sờ trán, tay tháo băng vết thương nơi bả vai Kasai kiểm tra thử. Sau khi “sờ soạng” nàng đã đời thì cả bốn người đều gật đầu nhìn nhau tỏ ý đồng tình.

“Chúc mừng, vết thương của người đã hoàn toàn hồi phục”.

“Hồi phục? Ý là tôi vẫn còn sống?”, Kasai không tin được, nhấn mạnh từng chữ.

Cả bốn vị Thái Y vui mừng gật đầu như gà mổ thóc, cuối cùng thì công việc của họ cũng hoàn, suốt mấy ngày liền chạy ra chạy vào mệt không thể tả, có người trong thời gian dài không về thăm nương tử liền nhận được mấy cái sừng. Làm việc cho vua, dù thiệt thòi cũng cắn răng cam chịu. Giờ thì được an dưỡng rồi, chỉ đợi lĩnh công ban thưởng.

Ngoài phòng lại một giọng ẻo ẻo nhựa nhựa khác vang lên: “Hoàng thượng giá đáo”.

Tất cả mọi người trong phòng đều bước ra trước cửa, phủ phục dưới đất: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.

Đầu óc bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là hơi mu muội không hiểu tại sao mình lại ở đây và cũng không theo kịp tác phong công nghiệp của bọn người này. Kasai định ngồi dậy xem xét tình hình rồi lại thôi, mắc công phải chạy ra thềm quỳ gối. Rõ ràng mới ít phút trước nàng còn đang nằm thoi thóp trên núi, thoắt cái mở mắt lại ở trong một nơi sang trọng chẳng kém gì biệt thự xa hoa. Lúc nãy còn nghe tri hô: “Hoàng thượng giá đáo”, Hoàng thượng? Lẽ nào đây là hoàng cung? Rốt cuộc thì sao nàng lại đến được đây. Mải suy nghĩ miên man khiến mặt mũi nàng trông rất đờ đẫn, si ngốc.

Lão thái giám thấy vị Điện hạ này không phản ứng gì liền khẽ nhắc nhở: “Phò mã gia, Hoàng thượng đến rồi.”

“Phò mã, phò mã cái đầu ngươi ấy. Ta đây là muốn xuyên qua làm công chúa, công chúa đó hiểu không? Không thì làm hoàng hậu, làm tiểu thư, làm quận chúa. Chứ ở đó mà kêu phò mã, phò mã, nói lần nữa ta đập đầu ngươi chết bây giờ”. Nàng chửi rất nhiều, chửi rất to nhưng chỉ toàn để trong đầu. Bộ dạng bên ngoài thì nhắm mắt, tay thu hình nắm đấm run run uất hận.

Những người không hiểu nguyên nhân nhìn vào cứ tưởng Nhị điện hạ Hán Uy bị hành thích trên đường sang cầu thân, may mắn thoát chết, trở về từ cửa tử nên tinh thần không ổn định. Hoàng thượng thấy thế cũng bỏ qua, miễn cho Hán Uy hành lễ.

Hoàng thượng đến bên giường, rất nhanh, Lão thái giám hất tay bảo bọn tiểu thái giám đưa chiếc ghế đẩu làm từ bạch ngọc đến. Hoàng thượng sau khi tọa thiền, liền thăm hỏi: “Đã hồi phục chưa? Còn nhận thấy chỗ nào không khỏe?”

Khi lão Hoàng đế ngồi xuống cạnh giường nàng, Kasai khẽ giật mình. Nàng dường như đã nín thở khá lâu. Bởi xem nhiều phim, đọc nhiều sách sử thì ai cũng thấy, chỉ cần nói bậy với Hoàng đế một câu thôi thì đầu lìa khỏi cổ, chết không kịp ngáp. Suy nghĩ đắn đo, nàng mới dám hỏi: “Tại sao con lại ở đây? Chỉ nhớ trước đó..”.

Nàng thật sự lười kể lại quá rồi. Nếu có ai cứu được nàng từ bìa rừng dưới núi thì chắc cũng biết rõ tình hình nàng lúc ấy.

Hoàng thượng thấy Hán Uy như đang tránh nhắc đến vụ việc tang thương ở núi Kinh Vân. Nghĩ chắc y vẫn còn run sợ, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Có tin cấp báo đoàn người cầu thân gặp nạn ở núi Kinh Vân. Ta liền phái người đến ứng cứu. Đến đó thì phát hiện tất cả đều đã tử nạn, duy không thấy Nhị điện hạ đâu, ắt nghĩ ngươi đã thoát thân được thì trải người khắp núi tìm tung tích. Khi phát hiện thì ngươi đã hôn mê vì vết thương khá sâu nơi bả vai. Tận khi trở về kinh ngươi vẫn đang bất tỉnh. Đến hôm nay đã là ngày thứ bảy”.

“Điều tra ra ai là kẻ chủ mưu chưa?”, Kasai không ngần ngại hỏi thẳng, cầu trời đừng ở Ngõa quốc này, nàng không muốn làm “rể” ở đây lâu dài mà lại phải sống trong lo sợ.

Thấy vị Phò Mã gia tương lai này khá ngông cuồng, nói chuyện với Hoàng thượng mà không dùng kính ngữ, Lão thái giám – thân là người hầu thân cận của của Hoàng thượng liền lên giọng nhắc nhở: “Phò Mã gia hãy chú ý kính ngữ”.

Hoàng thượng liền phất tay ý bảo y im lặng, nơi đây không phải chỗ để y xen vào. Lão thái giám liền ngoan ngoãn lui về sau.

“Vẫn chưa. Ngươi hãy bảo trọng sức khỏe, ba ngày nữa sẽ tiến hành đại lễ thành thân”. Nói rồi, Hoàng thượng lại cho triệu một tướng lĩnh đáng tin cậy đến đưa thư sang Tề quốc báo: “Nhị điện hạ Hán Uy đã đến nơi bình an vô sự”.

Từ “thành thân” một lần nữa lại rút cạn sức lực của nàng. Sống trong thân thể một nam nhân là đủ uất hận lắm rồi, giờ còn phải lấy vợ nữa sao?

Sau khi đám người lão Hoàng đế đi thì không khí quanh nàng mới dễ thở được chút. Hai tên tiểu thái giám ngồi tám chuyện cắn hạt dưa ban nãy liền vào vấn an: “Phò Mã gia, chúc mừng người đã bình an vô sự”.

“Phò Mã cái đầu hai ngươi”.

Hai tên tiểu thái giám mặt mày trắng bệch phủ phục dưới đất, khấu đầu liên tục cầu xin: “Phò Mã gia tha tội, Phò Mã gia tha tội”, mặc dù chẳng hiểu mình nói sai điều gì.

Kasai thấy hai tên tiểu tử này phản ứng thái quá như thế cũng đột nhiên ngỡ ngàng không biết làm sao, vội đưa tay đỡ nói: “Đứng dậy, đứng dậy cả đi. Tôi bây giờ chưa lấy công chúa các người thì đâu thể gọi là Phò Mã”.

“Vâng, Điện hạ”. Hai tên tiểu thái giám tỏ ra rất hiểu chuyện đổi ngay cách xưng hô, còn khấu đầu thêm mấy cái nữa rồi mới dám đứng dậy. Không ngờ lời mình nói ra lại có uy như thế, nhất thời khiến Kasai thích thú vô cùng.

Thật ra Kasai đang rất dị ứng với hai từ “Phò Mã”, hai từ đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào giới tính của nàng. Nhưng cứ để tâm mãi sẽ khiến cuộc sống mất đi niềm vui vốn có. Tiêu chí sống của nàng là “tìm lạc thú trong mọi khó khăn”.

Bước đầu khi đến khi đặt chân đến vùng đất mới là gì? Là làm quen, kết bè kết đảng. Hai tên nhóc này không biết có giúp ích được gì cho nàng hay không, nhưng lại là hai người đầu tiên nàng mở mắt thấy. Tướng mạo bên ngoài có thề nói là hot boy trường học. Dáng vẻ thư sinh, gương mặt non nớt chừng 15, 16 tuổi.

“Hai nhóc, ây không..”, nàng quên mất đây là thời cổ không thề dùng những từ xưng hô hiện đại được, liền hắng giọng đổi tông: “Hai ngươi tên gì? Mấy tuổi? Tại sai lại ở đây? Có người trong mộng hay chưa?”

“Nô tài là Tiểu Phúc Tử, 15 tuổi, vẫn chưa..chưa có người..người trong mộng ạ”.

Tiểu thái giám cao hơn nói trước nhưng miệng cứ lắp bắp khiến tiểu thái giám còn lại hăng hái hơn, dõng dạc hô to: “Còn nô tài là Tiểu Mao Tử, 17 tuổi, hiện vẫn chưa có người trong mộng ạ!”

Rồi lại đồng thanh hô to: “Chúng nô tài phụng theo ý chỉ Hoàng thượng, sau này sẽ theo hầu hạ người”.

Phụt! Kasai nghe đến tên hai người mà buộc miệng phun ra một làn nước bọt. Tên gì mà “Phúc – Mao”, ý chẳng phải là có lông tức có phúc? Haha, mà hai tên nhóc này đi cùng nhau cũng kì quặc như tên của chúng vậy. Tên thấp lanh lợi, tên cao khù khờ. Không biết lão Hoàng đế có dụng ý gì khi cho ban hai tên nhóc này cho nàng đây. Nhưng được cái phản ứng rất dễ thương, nhắc đến người trong mộng là đôi gò má ửng đỏ, có hai tên nhóc mĩ nam này theo hầu hạ cũng xem như được an ủi phần nào, nàng lại gặng hỏi: “Sao lại chưa có người trong mộng, hay có rồi mà dấu a”.

“Chúng nô tài không dám, xin Điện hạ đừng đổ oan, chúng nô tài là thái giám thì sao lại có chuyện tơ tình trong cung chứ a, mong người minh giám”.

“Thái giám?”, nàng thét lên rồi há hốc mồm suýt rơi cả lưỡi. Chết nàng chưa. Mơ tưởng quá nhiều chi để rồi thất vọng não nề. Ai ngờ hai tên nhóc mĩ nam, da dẻ trắng hơn cả con gái này lại là thái giám chứ a?

Kasai lại chửi thầm trong lòng: “Cái tên Lục Phán Quan mất nết, đây là cái mà ông gọi là được mĩ nam vây quanh đó sao? Đúng là đồ mất nết chuyên gạt người. Mà tên nào nỡ lòng xuống tay biến hai nhóc mĩ nam này thành thái giám cũng thật quá thất đức”.

Ánh mắt tiếc nuối của nàng nhìn trân trân vào hai tên tiểu thái giám trước mắt khiến họ nghĩ rằng vị Điện hạ này vẫn chưa tin lời, liền đưa tay nắm thắt lưng: “Nếu Điện hạ chưa tin, chúng nô tài sẽ chứng minh”.

“Thôi thôi được rồi mà, ta tin”. Haiz, hai tên tiểu tử này quá thật thà đi, khiến nàng muốn chọc tiếp cũng không nỡ.

Sau khi tra hỏi một chút thì nàng biết nơi biệt phủ mình đang ở, trước đây là tẩm cung của một Vương gia, nằm ở phía đông của hoàng cung. Nàng cũng thắc mắc, tại sao mình hồi tỉnh đã lâu mà không thấy công chúa đến thăm, nàng đang tò mò muốn biết “vợ” của mình trông như thế nào. Nhưng theo tục lệ của quốc gia này thì vào ngày thành thân mới thấy được mặt tân nương. Đành vậy, không thấy mặt thì nghe tin đồn cũng được.

“Người muốn biết về Cửu công chúa ư?”

Tiểu Mao Tử nhanh nhẩu cúi đầu thuật lại: “Chúng nô tài mặc dù tiến cung từ khi còn rất nhỏ nhưng đến giờ vẫn chưa từng thấy mặt Cửu công chúa bao giờ. Nghe nói vị công chúa này rất u ám lãnh đạm, suốt ngày nhốt mình trong biệt phủ, trừ những thuộc hạ thân tín hay hầu cận ra thì những người khác nhiều nhất chỉ thấy được mặt công chúa hai lần. Những người ấy nói mặt công chúa điện hạ rất quái, tai to như quạt, môi dày như miếng thịt bò, mắt thì..”

“Thôi thôi, đừng nói nữa. Ngươi tả người hay quỷ thế, ở đâu ra lại có loại người xấu xí như vậy được. Với lại đây là hôn nhân hòa ước, lý nào lão Hoàng đế lại không nể mặt người nước Tề”. Mặc dù bao biện giúp vị công chúa kia nhưng nàng cũng hơi lo sợ, lỡ đúng như những gì tên nhóc này nói thì quá kinh dị rồi. Lấy vợ như thế thì thà làm thái giám còn hơn.

“Ấy, Điện hạ cẩn thận. Gọi Hoàng thượng là lão thì không nên. Lỡ ai nghe được thì..xẹt.. Nô tài cũng chỉ là được nghe kể thôi”.

“Hừm, gọi thế thì đã sao, dù sao cũng chỉ có hai ngươi ở với ta, nếu để lão Hoàng đế biết được thì cũng là từ hai ngươi mà ra, lúc đó hai ngươi sẽ chết trước”, hai tiểu thái giám nghe thế bật run người, suýt thì khấu đầu phủ phục dưới đất thêm mấy cái. Ai ngờ vị Nhị điện hạ này nhìn vẻ ngoài xinh đẹp tựa như hoa, tính tình lúc mềm yếu thiếu chủ kiến, lúc lại thâm sâu ngang tàng. Thật chẳng biết đâu mà lần.

Cũng trong thời gian đó, ở phủ điện Cẩm Loan, có người đến cấp báo: “Bẩm, Phò Mã gia đã tỉnh lại, ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ”.

Bóng người phía sau bức rèm khẩu ngữ lạnh tựa như băng, nói: “Được rồi, lui ra”.

Người cáo tin liền cúi đầu đi ra ngoài. Bóng người sau rèm phất tay, một bóng người khác nhảy vọt từ trần xuống, phủ phục dưới đất nói: “Xin người trừng phạt, là do thần nhất thời sơ suất. Nhưng rõ ràng đã kiểm tra tất cả trước khi rút lui, không hiểu sao Hán Uy vẫn có thể sống sót. Có thể nào người này là giả mạo?”.

“Sứ thần triều đình đã từng gặp mặt Hán Uy, có lẽ Hoàng thượng cũng đã cho kiểm chứng rồi. Giả mạo là điều không thể”, giọng người phía sau bức rèm càng lạnh hơn nữa, tựa như bóp chẹt mạch máu của người đối diện.

Hắc y nhân siết chặt thanh kiếm giắt ngang hông, nhiệt huyết cao trào: “Thần sẽ đi lần nữa, lần này nhất định sẽ mang đầu Hán Uy về đền tội”.

“Không cần nhiều lời. Sự việc cũng rồi. Ta ắt có dự tính tiếp theo. Vì không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi biết hậu quả rồi chứ?”

“Thần biết tội, xin lấy tính mạng để báo đền”. Nói rồi, hắc y nhân vung lưỡi kiếm lên sát cổ.

Bóng người sau rèm vội can ngăn: “Ngừng tay, mạng sống của ngươi thuộc về ta. Không có sự cho phép của ta thì không được tùy tiện kết liễu”.

Hắc y nhân trầm ngâm rồi thu lưỡi kiếm về, tra lại vào bao. Y vẫn cúi đầu không nói gì. Bóng người sau rèm lại dùng giọng nói lạnh tựa như băng: “Giải quyết tất cả những kẻ tham gia vào đợt hành thích bất thành này. Thời gian tới, ngươi tạm thời cứ ở dưới mật đạo, đừng xuất hiện trước mặt ta. Xem như đó là hình phạt ta dành cho ngươi”.

“Thần nhận lệnh, đội ơn công chúa”, vừa dứt lời hắc y nhân liền phóng người biến mất. Bóng người sau rèm khẽ thở ra những làn hơi lạnh mỏng tựa sương. Nàng biết, Takahashi là cận thần luôn ẩn mình bảo vệ nàng từ bé, chưa một lần rời khỏi nàng hơn mươi bước, nay bắt y phải nhốt mình dưới mật thất quả là hình phạt nặng cho cả y và nàng.


~Hết chương 1~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét