hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 27]


Chương 27

Ai đã quên?













Lúc Itano về đến tẩm cung của mình cũng là lúc trăng lên, mưa bão bên ngoài hệt như con quỷ dữ liếm láp bốn bề, không gian đen đặc chẳng khác gì chốn âm ti.

Dù vậy, bên trong tẩm cung của Itano, ánh nến vẫn sáng rực như ngày, trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ, người người chạy qua chạy lại không ngơi nghỉ.

Vốn định tìm một căn nhà nhỏ dưới chân núi trú ẩn qua cơn bão lớn, nhưng khi phát hiện ra ở sau gáy Kasai toàn là máu, Itano phỏng chừng là do cú đập đầu ban nãy cộng thêm mình ra tay đánh phát nữa mới xảy ra cớ sự này. Nghĩ đến Kasai sẽ phải chết một lần nữa, cả người không tự chủ được khẽ run rẩy, quát lớn một câu “Chạy thẳng về cung”, cũng không màng quan tâm đến thời tiết giờ đang xấu đến cỡ nào. Đặt chân được đến hoàng cung, tên thị vệ lẫn ngựa đều muốn rụng rời tim phổi.

Hán đế nghe nói Itano vừa về liền yêu cầu ngay ngự y giỏi nhất ở trong cung, ông cũng không giữ nổi bình tĩnh mà cắn móng tay theo. Biết trước nàng ta sẽ gặp phải chuyện chẳng lành thì ông đã lôi nàng theo cùng về rồi. Đang trên đường di giá đến tẩm cung của Itano thì nhận được tin, người bị thương là một cung nữ, công chúa nàng ta là do tốt bụng mà đem về chữa thương.

“Cái gì, cung nữ sao? Là người của cung nào?”

“Chuyện này nô tài cũng không biết. Cửu công chúa không cho ai ngoại trừ ngự y đến gần cô cung nữ ấy”.

“Vậy được rồi, ta cũng không cần phải đích thân đến tẩm cung của nàng ta nữa. Về thôi!”

Hán đế nghe ra không phải Itano bị thương, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu có chuyện gì, chắc ông sẽ bị lão Minh Hoàng bên kia đì ải hành xác quá. Nhưng cũng thật kỳ lạ, chẳng phải cửu công chúa là người rất lãnh đạm sao? Sao nay lại quan tâm đến một cung nữ nhỏ bé như vậy?

Lão thái y cứ hết bắt mạch cho Kasai lại vén tóc kiểm tra vết thương nơi gáy, chốc chốc lại nhăn mày đọc lại sách y học trên tay, thở dài rồi lại lo lắng. Itano đứng cạnh cũng phải sốt ruột theo, chẳng nhẽ vết thương nặng đến vậy?

Lão Thái y hít một hơi sâu, có vẻ đã lấy hết can đảm, nói: “Thần xin được nói thật một điều, công chúa nhất định phải tin tưởng”.

“Không cứu được?” – Itano nắm chặt lòng bàn tay, những đường gân in hằn rõ rệt, gương mặt tuy vẫn giữ được sự bình thản, nhưng lời nói lại đay nghiến hệt như có ý định giết người. 

Lão Thái y có cảm giác, nếu mình còn ậm ừ chắc sẽ chết sớm quá, vội vàng giải thích: “Không, không phải. Chuyện là, sau gáy của cô cung nữ này tuy rằng có vết thương nhưng cũng không rách da đến độ chảy máu, máu ở đây nếu thần nhìn không nhầm là máu của thanh oa”. (thanh oa= con ếch)

“Máu thanh oa? Ngươi định đùa với ta sao?”

“Thần không dám, nếu công chúa không tin, có thể kiểm tra thử vết thương sau gáy của cô gái này”.

Nhìn Kasai nằm sấp trên giường mình, một bên nghiêng đầu, thỉnh thoảng còn chép miệng vài cái, rõ ràng đang ngủ ngon lành, ngoài ra sắc diện nàng ta vẫn rất hồng hào chẳng giống người bị thương nặng mất nhiều máu chút nào. Itano an tâm thở dài:

“Được rồi, các người ra ngoài hết đi”.

Nhìn lại bàn tay chính mình dính đầy máu của Kasai, mà không, máu thanh oa mới đúng. Itano bây giờ chỉ muốn ói mà thôi, thật là kinh tởm chết được, làm nàng còn suýt mất mạng vì phải cho xe băng băng lao dốc trong mưa bão nữa chứ. Itano phải mất gần một canh giờ ngâm rửa tay trong nước hương liệu thì mùi máu tanh mới bay đi hết, lấy khăn lau tay. Sau khi tiểu Tuệ đem thau nước đi ra ngoài, Itano nhẹ nhàng đến bên giường. Nữ nhân này đúng là toàn sinh ra rắc rối, nhưng mà… Itano nở nụ cười nhu hòa: “Thật may vì ngươi vẫn bình an”.

Chiếc giường của Itano vô cùng rộng lớn, hệt như phòng ngủ của nàng vậy, to gấp mấy lần gian phòng bình thường, rèm che buông xuống, Itano đến gần hơn phát hiện Kasai khẽ rên ư ử, có lẽ tư thế ngủ không thoải mái, nàng liền duỗi tay kéo người Kasai nằm ngửa ra. Gương mặt nàng ta khi ngủ chẳng khác gì ánh trăng màu bạc lướt bóng trên đồng cỏ lau mềm mại, khiến người ta cảm thấy rất thanh bình và ấm áp, không còn dáng vẻ trêu đùa bỡn cợt trên đầu nàng như lúc tỉnh, mà dáng vẻ ranh mãnh ấy cũng không tệ, nói chung mặt nào cũng không tệ.

Thời khắc được cùng Kasai trùng phùng nàng đã mơ không biết bao nhiêu lần, nhưng dường như vị thần mộng cảnh cũng chống đối lại nàng. Đêm nào nàng cũng bị những ngày tháng đáng sợ đầy mùi máu tanh ám ảnh, hai người quan trọng nhất đời nàng đều chết trước mặt nàng. Lúc nhỏ là do nàng không có khả năng bảo vệ mẹ, còn hôm ấy lý do là gì?

Itano luôn tự trách bản thân mình, nếu lời nguyện ước có thể thành hiện thực, chỉ cần có thể cùng Kasai song song tồn tại trong cùng một không gian là tốt rồi.

Trong ba năm qua, Itano cũng đã xác định rõ tâm tư của chính bản thân mình, bởi chỉ khi nào mất đi thì con người mới giật mình nhận ra, thì ra mình đã bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy. Nếu không phải là quá muộn, nàng muốn một lần nữa khi gặp được, chính mình sẽ thẳng thắn hơn, sẽ không dễ dàng buông tay nữa. Mà…

Lần khác nàng mới không buông tay có được không? Đầu Kasai thật quá là tanh đi, con quỷ thanh oa nào đáng chết như vậy. Itano lăn một vòng ra phía đầu giường bên kia chợp mắt.







---oOo---






Mayu không nói gì nhiều, sắc mặt chỉ thoáng thay đổi một chút liền nở nụ cười trăm lần như một đáp lại: “Không biết tỷ tỷ tìm người có bát tự này để làm gì?”

Yuki nghe Mayu không trả lời thẳng thắn mà đi hỏi vòng vo như vậy liền có linh cảm mình đã tìm đúng người, biểu tình sốt sắng không giấu nổi sự hưng phấn, rất thật tình đáp lại: “Đây là người định mệnh của ta, thân thể ta vốn không tốt, tìm được người này thì ta sẽ không phải ngày ngày sinh bệnh mà uống thuốc”.

“Gì? Định mệnh? Nghe sao giống mấy ông già hay mấy tên công tử mệnh yểu tìm người về xông hỷ quá vậy? – Mayu có chút khó thích ứng với cách giải thích này của Yuki.

Nhưng Yuki thì không nhìn ra, thấy sự so sánh của Mayu rất hợp lý, người định mệnh này chính là mang đến niềm hỷ cho nàng mà, gật đầu đáp: “Đúng vậy. Chẳng hay chưởng quầy có biết là ai hay không?”

“Không biết!” – Mayu dứt khoát trả lời, tỷ tỷ này điên nhưng nàng đâu có điên mà đi nhận.

“Thật kỳ lạ, ta lại có cảm giác chưởng quầy chính là cái người định mệnh đó của ta”.

“Bậy! Dựa vào đâu mà nói thế? Ta sinh ra ngày nào chẳng nhẽ ta không biết, ta nói không phải là không phải, tỷ tỷ sang nơi khác hỏi xem”.

Yuki nghe ra tuy có phần thất vọng, nhưng bát tự này cũng là do nàng tính toán mà ra, lỡ như nó sai lệch một chút thì sao? Tự cơ thể mình cảm nhận mới đúng là minh chứng xác thực nhất. Chưởng quầy tuy không sinh ngày đó giờ đó, nhưng khi ở cạnh nàng ta, nhìn xem, cũng gần cả buổi rồi mà chẳng cần phải uống viên thuốc nào. Nhất định không sai đâu.

Yuki đến gần Mayu, lấy tay con bé đặt lên ngực mình. Mayu đỏ mặt, đỏ đến muốn bốc khói, cái vật mềm mại này khiến tim nàng đập cuồng loạn: “Tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy? Mau thả tay ta ra”.

“Có phải tim đập rất nhanh hay không? Vừa hưng phấn, vừa khó thở nhưng cảm giác không phải khó chịu mà là rất tuyệt có đúng hay không?” -Yuki dùng cảm nhận của mình để hỏi, thấy Mayu chỉ càng thêm đỏ mặt, tay con bé nhỏ hơn, cho dù dùng cả hai tay cố vùng vẫy vẫn không tài nào thoát ly khỏi ngực nàng được, Yuki lại nói: “Nếu thật như vậy thì chưởng quầy chính là người định mệnh của ta, sau này hai ta sẽ không thể tách rời được”.

Mayu xấu hổ nói: “Nếu là người bình thường, bị người khác dùng ngực khi dễ đều như vậy cả. Tỷ không thể dùng nó mà suy diễn lung tung. Ta không muốn cùng tỷ ở cùng một chỗ. Ta sợ a! Oa oa~”

Yuko tỷ từng rơi vào hoàn cảnh này nên đã dạy nàng, lúc mà tay mình chạm vào ngực người ta phải làm bộ dạng ủy khuất đáng thương như thể đó không phải lỗi ở mình, khóc được càng tốt nêu không đời mình cũng tiêu luôn.

Không ngờ nữ nhân ngực lớn đều đáng sợ như nhau, toàn dùng nó để bức hiếp con người ta. Mayu lần này chính là thật tâm ngộ ra điều này mà khóc.

“Chưởng quầy đừng khóc nữa, có thư khách” – Yuki chỉ tay vào cả đám người đang loay hoay ở trước cửa, mấy gã này nhìn thấy Mayu cùng Yuki đang trong tư thế mở đầu của quyển sách mà bọn họ vừa tậu được hôm qua, mặt không khỏi ửng đỏ, một tên lớn giọng hưng phấn nói: “Hai cô cứ tiếp tục”.

Mấy tên khác cũng phụ họa theo: “Làm ơn hãy tiếp tục. Chưởng quầy, lát bọn ta sẽ đến thỉnh giáo”.

“Hiểu… hiểu lầm thôi. Này!” – Người ta trốn đi mất, hiện máu của Mayu toàn bộ đã dồn hết lên đại não, sức mạnh cũng đột phá, vùng ra khỏi tay Yuki.

“Tỷ tỷ xin đi cho, đã tới giờ ta đóng cửa”. – Sau đó đưa tay bày ra bộ dạng tiễn khách.

Yuki nhìn sắc trời, vẫn chưa tối lắm, nói: “Còn sớm mà. Nhưng nếu chưởng quầy đã nói thế thì để ta giúp chưởng quầy đóng cửa” – Nói xong nàng cũng giúp Mayu đem một số tấm bảng vào trong.

Mayu nói vậy là vì muốn vị tỷ tỷ biến thái này sớm rời đi, sao nàng ta lại có thể ngốc đến vậy chứ. Đóng cửa thì đóng, chạy về gặp tỷ tỷ thì hơn.

Mayu trên đường về nhà, đi xuyên qua mấy sạp hàng rong, lưng không khỏi nhột nhạo, nguyên do là vì Yuki đang tò tò đi sau.

Nàng chạy, Yuki chạy.

Nàng đi, Yuki đi.

Nàng dừng lại, Yuki vẫn đi.

“Chưởng quầy sao lại dừng lại? Muốn mua gì sao? Nếu thích gì cứ nói, ta có thể mua cho chưởng quầy xem như làm quà ra mắt”

Mayu: “….”.

Làm ơn đi! Ai đó đuổi giúp nàng ta đi được hay không?

“Ồ! Chẳng phải là Mayu chưởng quầy hay sao? Chẳng phải ta đã cảnh cáo là nên sống an phận một chút, đừng để ta sớm có cơ hội báo thù mà. Hôm nay lại không đi cùng tỷ tỷ về mà lại một mình lang thang thế này, không trách ta được nga. Hắc hắc”

Người vừa lên tiếng là bà chủ của tiệm sách đối diện tiệm Mayu, cùng là một mặt hàng nên cạnh tranh nhau gay gắt, nói là cạnh tranh bởi mới ba tháng trước, bà ta ỷ mình có hậu thuẫn từ trong cung nên mở cửa hàng đối diện tiệm sách hoan lạc có tiếng nhất đất kinh thành này để phô trương thanh thế. Mặt bằng vô cùng lớn mạnh, nhưng từ khi bị Mayu vạch trần chuyện họa sư bên bà ta sao chép tranh xuân cung đồ bên nàng liền bị lỗ một vố nặng, hỏi sao không tìm cách trả thù cho được. Vừa hay thấy Mayu đóng cửa sớm, lại một mình về nhà, nên bà ta mới gọi đinh tráng trong tiệm bám theo để dạy nàng một bài học.

“Chưởng quầy đang sợ sao?”

“….” – Mayu bó tay, ra hiệu cho Yuki im giùm được không, nói nữa chỉ sợ lại kéo thêm người vô tội dính vào chuyện này. Nàng không ngờ bà ta lại xấu xa như vậy, cho người đánh lén nàng sao? Tỷ tỷ lúc này vẫn đang làm việc giúp trưởng công chúa, chắc là không tới kịp rồi.

“Chưởng quầy đừng sợ, tỷ sẽ bảo vệ em mà”

Mayu: “….”

Bà chủ: “….”

Đinh tráng: “….”

Người bán hàng rong: “….”

Khách vãng lai bên đường: “….”

Tỷ tỷ biến thái này, sao lại.. sao lại giở trò biến thái nữa rồi, sao lại cứ thích dùng tay nàng ấn lên vị trí nhấp nhô trước người nàng ta a~

“Bỏ tay ta ra” – Mayu dùng âm bụng để nói, bởi cả miệng lẫn cơ mặt đều hóa đá cả rồi. Yuki vẫn rất bình thản, làm như không nghe thấy, nghiêng đầu hướng đám hóa thạch bên cạnh nói: “Không biết chưởng quầy đã gây nên tội lỗi gì, nếu có thể hãy để ta thay em ấy trả nợ cho các vị, có được hay không?”

“Cô nương muốn thay nàng ta trả nợ? Được thôi, nhìn cô nương tư sắc không tệ, vậy thì hãy qua chỗ tiệm ta làm việc, kéo được càng nhiều thư khách đến càng tốt, doanh thu bù đắp được khoản tiền mà phía bên ta thất thoát thì ân oán lần này xem như xí xóa”.

Bà chủ tiệm nói xong, Yuki chau mày một cái hỏi: “Không biết chưởng quầy của ta đã làm gì khiến cho phía các vị tổn thất, ta phải biết rõ thì mới xem xét xem có nên đáp ứng các vị hay không”.

“Nàng ta… nàng ta” – Là phía bà ta sai trước sao có thể nói ra lí do được, buộc miệng mắng: “Nếu đã không có ý định giúp nàng ta trả nợ thì tránh qua một bên, mắc công người ta lại nói ta ức hiếp nữ nhân yếu đuối”.

Mayu: “….” – Thế nàng là gì đây? Là nam nhân sao?

“Không ngoài những gì ta nghĩ, chưởng quầy tốt như vậy không thể nào làm hại đến các vị được, có khi nào đây là chuyện hiểu lầm? Có câu không đánh nhau không thành tri kỷ, nếu các vị cứ muốn động đến chưởng quầy thì phải đợi sự chấp thuận từ nàng ấy”.

Bà chủ: “….”

Yuki cúi đầu hỏi Mayu: “Chưởng quầy có muốn làm tri kỉ với họ không?”

“Ta điên sao!”

Yuki lại hướng phe bà chủ đối đáp: “Cô ấy không muốn làm tri kỉ với các vị, vậy thì các vị cũng không nên cưỡng ép cùng nàng đánh nhau làm gì”.

“….” – Bà chủ nghe Yuki nói, có thể nghe ra đâu đó có tiếng của sư, gõ mõ đều đều, tụng kinh khiến bà choáng cả đầu, nạt: “Cô nương là ai mà xía vào chuyện này?”

“Như các vị thấy” – Yuki cố ý ấn mạnh hơn bàn tay Mayu lên ngực trái của mình – “Ta cùng chưởng quầy có chung nhịp đập, cùng chung cảm giác. Hai ta là định mệnh của nhau”.

Mayu: “….”, nàng phẫn uất gằn từng chữ: “Nói bậy gì đó. Nói là cùng chung nhịp đập, cùng chung cảm giác người ta sẽ hiểu lầm đó có biết hay không?”

“Các người nói xem, các người có hiểu lầm không?” – Yuki hỏi mọi người xung quanh, toàn bộ đều lắc đầu như phê thuốc.

Mayu: “….”

Dường như tất cả đang bận tưởng tượng lung tung thì phải. Đám đinh tráng bên phe bà chủ đối địch là dân trong nghề nên vừa nói ra là tưởng tượng được liền. Có người yếu bóng vía đến nỗi tự động phọt máu mũi.

Mayu giật giật khóe môi, đôi mắt không hề chớp ngước mắt lên nhìn Yuki. Yuki cúi xuống, dùng đôi mắt to tròn như viên hải minh châu nhìn đáp lại, vô cùng tiêu sái.

Mayu chớp chớp.

Yuki chớp chớp chớp.

Mayu vội cúi đầu ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.

Bà chủ có lẽ định lực là cao nhất nên không bị lời nói của Yuki mê hoặc, bà ta tát một bạt tai vào thằng đinh tráng bên cạnh quát: “Các ngươi còn làm gì, mau cho con bé đó một bài học. Nếu Yuko xuất hiện sẽ rất phiền phức”.

Bị tát một bạt tai, bọn sắc lang này cũng sực tỉnh. Hướng Mayu mà vung quyền đến. Yuki một tay vẫn giữ chặt bàn tay Mayu trước ngực mình, tay còn lại ôm lấy eo Mayu kéo vào sát hơn nữa, xoay người, một chân xoạc ngang đã khiến cho tên đi đầu ngã chúi mũi về phía trước dự là dập mặt không ít.

Chưa chờ đối phương kịp phản ứng, lại xoay người một cái tung cước đá vào hạ bộ một tên, rồi lại thu chân kẹp chặt một bàn tay khác, lắc chân một phát liền nghe tiếng răng rắc từ cổ tay tên kia phát ra, hắn la oai oái rồi ngã lăn ra đất. Người Yuki khá cao nhưng di chuyển lại vô cùng đồng bộ, không mắc một lỗi nhỏ nào. Chỉ vài cước đã gọn gàng xử lý đám người xấu xa, chưởng quầy dễ thương như vậy mà chúng còn xuống tay cho được, nàng còn đắn đo có nên đạp cho mỗi tên một cái nữa hay không.

Mayu dính sát vào người Yuki, chỉ cảm thấy cả người nóng ran, ngẩng đầu nhìn gương mặt Yuki từ góc nghiêng thế này thật là ngầu, da tỷ ấy cũng thật trắng. Ngửi được mùi dược thảo trên người Yuki, không hiểu sao Mayu lại thấy ngượng ngùng.

Yuki cúi xuống nhìn Mayu, cười dịu dàng: “Bỏ tay ra được rồi, nói thật là lúc chưởng quầy chạm vào thì tỷ thấy ngộ ngộ sao á. Dù sao thì cũng chứng minh cho người ta biết được quan hệ của chúng ta rồi. Sau này em không cần sờ ngực tỷ nữa”.

Mayu: “….”

“A!” – Yuki ôm lấy chân mình. Vì bị Yuki gieo tiếng xấu mà Mayu ngượng quá phải đá một cái phát tiết. Cúi đầu xoa xoa lấy cẳng chân, ngẩng lên liền phát hiện Mayu biến đi đường nào mất dạng. Yuki quay qua nhìn đám người đang bò lăn bò càng, bà chủ cũng đang bị một số tên đè bẹp dẹp dưới đất. Khách vãng lai thấy hết chuyện thì mỗi người tự động giãn ra.

Yuki đến gần hơn đám đinh tráng, bọn họ ôm lấy sau sợ vãi mật nói: “Cô nương niệm tình chúng ta đã là tri kỷ, xin hãy nương tay”.

“Chúng ta tuy là có đánh nhau nhưng rất tiếc không thể thành tri kỷ được. Chưởng quầy không muốn, ta sao lại làm trái ý cô ấy được.”

Đám người bị thương: “….”

Người con gái buộc tóc cao đáng sợ, cô gái nhỏ còn đáng sợ hơn a~ Bọn họ lên tinh thần chuẩn bị ăn tiếp chập hai. Chỉ thấy Yuki cười nhã nhặn: “Nếu các vị chỉ cho ta nhà chưởng quầy ở đâu thì ta có thể suy nghĩ lại có nên làm tri kỷ với các vị hay không”.

“Nhà cô ấy ư? Tôi biết… tôi biết… tôi cũng biết” – Đám người giành giật nhảy vô họng tranh nhau nói.







---oOo---






Sáng sớm hôm sau, tuy cơn bão đã qua nhưng ngoài trời mưa vẫn bay lất phất, trời nhiều mây khiến cho tia nắng ấm ban mai cũng không tài nào đâm xuyên qua được. Kasai mở to mắt, sau khi dụi dụi mắt vài cái liền bật người ngồi dậy.

“Đây là đâu?”

“Ngươi tỉnh rồi, đây là phòng ta, còn kia là giường ta”. Itano đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế đặt giữa phòng, vừa gõ gõ tay xuống bàn vừa nhìn Kasai, bộ dáng vô cùng ôn nhu, khóe môi nhất câu, khi nhếch lên còn để lộ cả chiếc răng nanh nhỏ. Kasai còn tưởng mình đang nằm mộng.

“Sao lại nằm mộng thấy công chúa phát bệnh được chứ. Đúng thật là…” – Kasai nhẹ lắc đầu, tiếp tục nằm xuống.

Itano: “….”

“Mau mau đi ra chỗ khác, cung nữ còn phải dọn giường”, Itano không khách khí, đến bên Kasai giật lấy cái gối ra khỏi đầu nàng, vỗ tay một cái, đám cung nữ chầu hầu bên ngoài lập tức tiến vào, thu lấy chăn gối đi giặt. Toán người khác theo dặn dò của Itano trước đó, đem nước nóng vào đổ đầy mộc bồn, đem cả khăn lông cùng y phục mới đặt lên giá y rồi cũng nhẹ nhàng lui ra ngoài. Lúc ở bên ngoài bọn họ không ngừng bàn tán to nhỏ với nhau, không hiểu sao công chúa lại đối xử đặc biệt với cô cung nữ này như vậy?

“Nghe nói là vì cứu công chúa ở trên núi nên bị thương”.

“Thật sao? Vậy là công chúa không phải quá tốt bụng khi đem nàng ta về chữa thương, còn cho ngủ trên giường mình nữa. Xem trọng sinh mạng của cung nữ chúng ta như vậy, công chúa thật tốt nha”.

Một vài người cầm lòng không đậu, hưng phấn đến độ ngân ngấn nước mắt. Bọn họ tuy rằng trước mặt Itano không dám sinh ra sơ suất, sợ hãi khúm núm, nhưng từ ngày hôm qua bọn họ đều đã nhìn Itano bằng con mắt khác.

Cái.. cái này là gì đây? Không phải mình nằm mộng mà thật sao? Kasai một bên vẫn đứng ngây người, căn phòng chỉ còn lại nàng và Itano, nên làm sao cho phải?

Itano một mặt vẫn cười nhu hòa như thế, một tay thì chỉ sang hướng mộc bồn: “Ngươi sang kia mộc dục canh y đi, hôm qua vất vả cho ngươi rồi”.

Kasai: “….” - Vất vả? vất vả cái gì chứ, nếu Itano không phải giống nàng đều là nữ nhân thì khi nghe đâu đó nàng đã hoảng sợ mà kiểm tra quần áo rồi. Lúc này đầu óc minh mẫn hơn được chút, Kasai hỏi:

“Hôm qua, có nhớ hay không?” – Kasai chính là hỏi chuyện Itano khi nghe nàng nói mình tên là Kasai Tomomi có nhớ ra mình là ai không.

Itano lại vô tình nghĩ đến cái khoảnh khắc mình phi lễ, đỏ mặt, giọng điệu chuyển sang băng lãnh: “Ta là có lý do mới làm vậy. Ngươi không tin cũng mặc kệ, tốt nhất ngươi nên quên hết đi”.

“Hiểu rồi”.

“Ngươi hiểu được là tốt” – Itano đã có thể buông bỏ hòn đá đè nặng nơi tim.

“….”

Kasai không khỏi thất vọng, cúi gục đầu, không hiểu sao từ tận nơi sâu thẳm lại nhói buốt đến kỳ lạ, nhói đau như thể bị kim châm vậy, dù sao cũng chỉ là kỷ niệm có mấy ngày thuở ấu thơ, tại sao chỉ có nàng đơn phương nhớ đến lâu như vậy? Lý do gì lại khiến Itano lao đến đánh nàng bất tỉnh rồi phủ nhận mọi thứ với nàng chứ hả? Có phải là vì có thứ khác đáng quý hơn? Hà, Kasai thương tâm thở dài, phải rồi, Itano đã có trượng phu rồi cơ mà.

“Ngươi còn nghĩ gì nữa, mau đi mộc dục đi”

“Không thích đó, tắm rửa bên đó cho người khác chiếm tiện nghi a” – Kasai giờ bắt đầu giở chứng chống đối, đáng ghét, quên thì quên hết đi, nàng cũng không muốn hạ mình nghe lời.

“Ngươi thật không muốn?” – Itano dở khóc dở cười với thái độ của Kasai, vẫn không thay đổi gì cả, cứ thích chọc nàng giận, mà kì lạ là nàng không thấy giận, chỉ thấy nhớ, rất nhớ, cảm giác này khiến người ta sinh chút hoài niệm.

“Không thích, có gì ta tự về nhà thay”.

Itano vẫn rất bình thản: “ Bộ dạng ngươi như vậy, ra ngoài không sợ người khác chê cười hay sao? Cổ áo dính đầy cả máu kìa”.

“Máu.. máu sao? Thật quá đáng, đánh người ta đến chảy máu” – Kasai hốt hoảng xoay đầu nhìn, nhưng tầm mắt không đủ, dùng tay sờ thử thì quả thật nơi gáy hơi bị rít rít.

Itano: “….” – trong mắt nàng ta nàng là người hung bạo đến thế à? – “Máu thanh oa thôi, ngươi chính là nằm ngủ trên sườn núi mà đè chết một con thanh oa. Khục…” – Itano không nhịn được, khịt mũi khẽ cười một cái, bảo đảm nữ nhân kia sẽ la làng la xóm cho xem.

“Máu.. máu thanh oa? Á! Thật kinh tởm chết đi được” – Không ngoài dự đoán, Kasai như đứng trên than nóng, nhảy tưng tưng, vừa nhảy vừa sờ sờ sau gáy, da gà nổi cả lên. Cũng không nghĩ nhiều nữa, cởi đồ lao thẳng vào mộc bồn đặt phía sau bức bình phong, xối nước lên đầu, kì cọ. 

Itano không nhịn được, phải đưa tay lên che miệng. Thú vị quá, nếu lúc đó đem theo xác thanh oa về dọa nàng ta, hẳn là sẽ có người trợn mắt ngất xỉu. Haha. Một âm thanh khẽ khàng xuất hiện, không phải âm thanh xối nước của Kasai, Itano biết nó. Vội vàng chỉnh trang lại tư thế.

“Điều tra được gì?”

Âm thanh nhỏ nhẹ truyền đến bên tai Itano: “Sae là trẻ mồ côi, từ khi lên năm được Vương gia nhận về huấn luyện để sau này cho theo hầu bên cạnh Hán Uy, bởi vì gia cảnh quá bần hàn nên thường bị ức hiếp, thực tế không có một người nào làm bạn. Nghe nói, Vương gia có bí mật thành lập một đội sát thủ để phục vụ mục đích cá nhân của ông ta. Có lẽ, việc ông ta để Sae bên cạnh Hán Uy là có mục đích khác”.

Takahashi dừng lại một chút để Itano suy nghĩ, nàng biết chủ nhân mình hiện giờ vẫn nhớ đến Hán Uy, cái chết ấy không ngờ phía sau nó còn ẩn chứa rất nhiều bí mật. Trái với suy đoán ban đầu của Takahashi, Itano không hề khó chịu hay phẫn nộ, xung quanh chủ nhân nàng dường như có một tầng sinh khí nhu hòa bao phủ. Nhìn sang bên cạnh là bóng một người con gái đang mộc dục canh y, Takahashi suýt thì nhìn đến lọt tròng mắt.

“Nhìn cái gì?”

“Không.. không có” – Ôi, chủ nhân của nàng lại phát ra tia hàn khí nữa rồi. Rốt cuộc là nàng mới rời xa có một đêm, chuyện gì có thể xảy ra làm thay đổi con người chủ nhân đến vậy? Lúc lạnh, lúc nóng.

Chuyện gì ẩn giấu phía sau cái chết của Hán Uy, Itano có thể đoán được một ít nhưng không muốn quan tâm, dù gì thì người ở trước mắt vẫn quan trọng hơn chuyện trong quá khứ, chỉ cần bọn người này đừng động đến cuộc sống bình an của người kia là được.

“Còn điều tra được gì nữa không? Người đến viếng mộ cho Sae thì sao?” – Itano muốn biết, rốt cuộc bây giờ Kasai Tomomi đang trú ngụ với danh phận là gì.

“Chuyện này thần điều tra được một ít, không có nhiều thông tin nên hơi mập mờ. Chuyện là có một người, trước khi Sae theo Hán Uy sang nước chúng ta vẫn thường hay bị người khác cô lập, ức hiếp, mỗi lần như vậy đều có một người đứng ra giải quyết. Sau này, khi người đó được Hán đế xem trọng thì người khác cũng không dám động đến Sae nữa”.

“Ngươi nói là trước khi Hán Uy đi cầu thân sao?” – Việc này thật lạ - “Thế người đó tên gì?”

“Kasai Tomomi”.

“Cái gì?” – Itano siết chặt nắm tay, cố ngăn lại tiếng thét vì bất ngờ của mình để không ảnh hưởng đến Kasai ở bên kia.

“Phải, người này tên là Kasai Tomomi. Từ nhỏ đã cùng với nương và hai tỷ muội đến đây sinh sống, hiện đang là chủ nhân của Lạc Thần Cư – là đệ nhất tửu lâu chốn kinh đô này”.

“Nàng ta, cô gái tên Kasai Tomomi đó có phải đã từng chết đi sống lại, hay có lời đồn nào về việc nàng ta bỗng nhiên khác thường, thay đổi thành một người khác hay không?” – Itano không giấu nổi sự lo lắng.

Takahashi cũng vì thế mà rất cẩn thận nhớ lại: “Không có, nàng ta ngoại trừ thích đi đây đi đó ra thì không có gì bất thường cả”.

“Không thể nào” – Itano dùng ngón cái bấm nhẹ bấm vào đốt ngón trỏ, nàng thường làm như thế để cảnh tỉnh mình mỗi khi tinh thần rối loạn.

“Có chuyện này…” -Takahashi nghĩ kĩ, cuối cùng quyết định sẽ nói ra, dù làm chủ nhân nhớ đến việc năm xưa cũng đành chịu, nếu không tranh thủ cơ hội sẽ không bao giờ có kì tích xảy ra – “Kasai Tomomi có hai người muội muội khác, là chị em sinh ba, một trong số đó là Maeda Atsuko”.

“Ngươi nói là Acchan sao?” – Itano nghe đến phải giật mình, rốt cuộc mọi chuyện càng ngày càng rối.

“Không phải Acchan, mà là Maeda Atsuko” – Nàng cũng đang hy vọng đó thật sự là Acchan đây – “Nàng ta không phải thuật sĩ như Acchan chúng ta quen biết, mà hiện đang làm thầy thuốc ở huyện Thanh Cần, cách kinh đô chúng ta đang ở gần hai ngày xe ngựa chạy”.

“Ngươi lập tức đi đến huyện Thanh Cần gặp mặt thử xem”.

“Thật sao?” – Takahashi cao hứng suýt thì nắm tay Itano cảm tạ, may mà nàng tiết chế được, không thì Itano sẽ phải bại liệt cả đời. Con người có ai chẳng bao giờ thôi mơ tưởng, ngoài miệng luôn bảo chuyện đó phi lí không bao giờ xảy ra được, nhưng thực tâm lại luôn mong mỏi ngược lại. Dù biết Maeda Atsuko kia chỉ có tên là giống, mọi thứ thuộc về nàng ta đều khác biệt nhưng biết đâu được, dù phi lí, không tìm được lời giải thích xác đáng Takahashi vẫn muốn thử.

“Nhưng nếu đi sẽ phải mất ít nhất bốn ngày mới quay lại được, lúc đó người đã cùng đoàn sứ thần trở về…”

Itano dứt khoát: “Ngươi xong việc cứ về thẳng cung gặp ta, không cần quay lại đây. Được rồi. Đi đi”. Việc cần thiết chính là gặp mặt Acchan, nếu đúng là Acchan thật thì nàng càng chắc chắn, ở đây chính là Kasai Tomomi của nàng.

Không gian lại quay về tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng xối nước của Kasai. Itano đánh suy nghĩ sang hướng đó, mọi chuyện không ngờ rắc rối như vậy chi bằng đi hỏi thẳng người trong cuộc có phải tốt hơn không.

Lúc đứng lên mới phát hiện, ẩn ẩn hiện hiện phía sau bức bình phong là thân ảnh của một người, cùng làn hơi nước vấn vít lấy nhau, màu trắng đục chẳng khác nào hơi sương mờ ảo ấy tại sao lại dễ dàng khiến mình khẩn trương như vậy? Itano tự hỏi, cũng không biết được đích xác câu trả lời.

Itano dừng bước ngay cạnh bức bình phong mà không đi thẳng vào trong, dù là con gái với nhau thật nhưng nàng cũng chưa từng nhìn ngắm cơ thể người khác lúc mộc dục, như vậy vẫn được tính là phi lễ đi, không nên thô lỗ.

“Ngươi đã xong chưa vậy?”

“Á!” – Kasai la lên một tiếng, Itano thấy bóng Kasai ngụp lặn dưới nước cũng hết hồn chạy vào, kéo đầu Kasai ra khỏi mặt nước, khẩn trương hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có phải di chứng vết thương trên đầu hay không?”

Kasai dỗi: “Di chứng chứ còn gì nữa. Máu thanh oa kinh tởm này, ta rửa mãi không sạch a. Oa~”

Nghe vậy Itano thầm thở dài một hơi, khiến nàng một phen kinh hoảng rồi.

“Để ta giúp ngươi”.

“A!”

Itano nói xong liền dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc dài của Kasai, hành động này làm Kasai phải giật mình sửng sốt, dù rằng lúc gội đầu nàng đã từng đem Itano ra hỏi thăm qua mấy lần, cũng muốn bắt Itano vào đây rửa sạch giúp mình, đều tại nguyên nhân ở nàng ta cả mà. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà thôi, lúc nhỏ không phải rất kị những thứ không sạch sẽ hay sao? Có khi thủ tiêu luôn nàng ấy chứ ở đó mà chịu giúp.

Thật không ngờ ngoài những gì nàng dự đoán, Itano lại có lúc đối xử với nàng ôn nhu như thế, bàn tay tuy rằng chuyển động rất cứng nhắc nhưng ngón tay xoa xoa mái tóc ướt của Kasai nàng lại vô cùng mềm mại, nhìn là biết đây chính là lần đầu nàng ta làm cái việc thế này, vì không thành thục thành ra nhiều khi Itano trượt tay chạm phải vành tai hay vị trí mẫn cảm nơi sau cổ của Kasai, làm Kasai cũng nhộn nhạo cả người.

“Nhột chết được”.

Thanh âm Kasai rất khẽ nhưng Itano vẫn nghe được: “Nhột sao?”

“Hả? Ừ” – Mặt Kasai bỗng đỏ bừng. Kasai trả lời như vậy khiến mặt Itano cũng đỏ bừng cả lên, may mà không trượt tay xuống dưới.

“Có thoải mái không?”

“Ừm.. có”

“Tại sao toàn gọi trổng tên ta như vậy?”

Thanh âm từ tốn phía sau người Kasai truyền đến làm nàng phải thụ sủng nhược kinh. Vậy nàng phải gọi là gì bây giờ. “Công chúa?”

“Không phải như thế, ai cũng được, riêng ngươi không được phép gọi ta như vậy”.

“Tại sao?”

Đồ ngốc đó là đặc quyền của ngươi, không thấy vui hay sao còn hỏi nhiều như vậy - “Cứ gọi ta như trước kia”.

“Như trước kia?” – Trước kia nàng đã gọi như thế nào? Hình như có lần nàng trêu nàng ta nàng tên là Mỹ Nhân Tỷ Tỷ, còn Itano cũng tự động biến thành – “Tiểu muội hả?”

Ấn! Itano lấy tay ấn vào cục sưng nơi gáy Kasai

“Itai~ Nè, phía sau đầu ta còn sưng to hơn nữa sẽ biến thành ngốc tử đó”.

“Ngươi chính là ngốc tử. Trước kia chẳng phải ta đã cho phép ngươi gọi ta là Tomo hay sao?”

Ủa có sao? Kasai chỉ nhớ lần cuối cùng gặp mặt của mười mấy năm trước cũng là lần duy nhất nàng được nghe tên của Itano, có thỏa thuận gì đâu chứ? Thấy Kasai không phản ứng, Itano lại nói: “Lúc ấy ngươi còn lợi dụng ôm ta bảo là đo ba vòng của ta, sau đó còn hôn ta những một ngàn nụ hôn cơ mà, chẳng nhẽ không nhớ sao?”

Itano nhếch môi khẽ cười, một ngàn nụ hôn lúc ấy do Kasai vì buộc miệng tán dương nàng mà nói ra tuy không thực hiện được, nhưng chụp mũ lên đầu nàng ta cũng vui đó chứ. Kasai nhất thời không kịp phản ứng, tại sao Itano chỉ toàn nói lời lạ lùng như vậy, những chuyện đó không hề xảy ra cơ mà.

“Có nhầm lẫn gì hay không? Chúng ta chỉ gặp qua nhau có mấy ngày, những chuyện kia làm sao xảy ra được chứ? Ta cũng chỉ biết tên người là Itano Tomomi, làm gì đã gọi Tomo bao giờ?”

“Mấy ngày sao?” – Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy chứ? – “Ngươi nhớ được gì? Ngươi gặp qua ta khi nào?”

Kasai lúc này đã tức đến sắc mặt trắng bệch, đây là cố ý hay sao? Cố ý đối xử ôn nhu với nàng rồi lại tạt một gáo nước lạnh khác lên người nàng, chuyện đó lâu như vậy cũng chỉ có mỗi mình nàng nhớ đến hay sao? 

Thanh âm nghẹn ngào mang theo chút xót thương– “Itano Tomomi, có phải vì tưởng nhầm ta là ai khác nên mới đối đãi với ta tốt như vậy? Lúc đầu còn nghĩ là ngươi vì Hán Uy mà tâm tình không tốt, không chịu nhận ta. Giờ thì đã rõ, ta không cần biết ngươi nghĩ ta là ai. Ta cũng chỉ muốn nói lần cuối cùng, chuyện năm mười tuổi, ngươi không nhớ cũng không sao, nhưng đừng nghĩ ta là ai khác”.

Kasai nói xong lập tức đứng thẳng người dậy, với tay lấy bộ trung y màu trắng nhã treo trên giá y xuống khoác lên người. Không biết giọt nước lăn dài trên gương mặt nàng lúc này là nước từ tóc mai chảy xuống hay từ khóe mắt nàng âm thầm rơi lệ.

Itano cũng vì quá bất ngờ mà không phản ứng kịp, lúc Kasai bước ra khỏi mộc bồn, dời người di bước khỏi bức bình phong, tay Itano vẫn đang đưa ra giữa không trung, vội vàng thu lại đuổi theo.

“Rõ ràng ngươi mới là người nói lời kỳ lạ. Lúc ngươi tỉnh lại trên xe ngựa ngươi vẫn nhận ra ta. Ngươi rõ ràng đã gọi ta là Tomo, là Kasai Tomomi của ta. Ngươi mới là người quên hết tất cả”.

“Chuyện trên xe ngựa?” – Chẳng nhẽ muốn nói lúc nàng bất tỉnh được nàng ta dùng xe ngựa đưa về đây? – “Lúc ấy ta không nhớ là mình đã từng tỉnh lại, không phải ta ngủ suốt đến sáng này mới dậy hay sao?”

“….” – Chuyện này là thế nào vậy?

Itano còn chưa nghĩ thông suốt thì Kasai đã có ý định mặc lớp y phục gấm hoa của cung nữ vào người, nàng ta muốn bỏ đi sao? Nàng đi đến giật lấy lớp y phục đó, thanh âm đã chuyển sang trầm thấp, ánh nhìn cũng mang đầy tia lạnh lẽo: “Trước khi làm rõ ràng mọi việc ngươi không được đi đâu cả. Ngươi là chủ nhân của Lạc Thần Cư mà lại vào đây giả làm cung nữ, nếu chuyện này bị lộ hậu quả sẽ thế nào”.

Kasai cười trừ, không biết có phải vì giận hay không mà nàng chẳng thấy sợ bộ dạng đe dọa của Itano lúc này, đáp lại: “Hán đế biết ta hiện giờ đã vào cung chỉ sợ không kịp chạy ra đây tiếp đãi ta ấy chứ. Không ngờ công chúa người cũng đi điều tra về ta, nếu đã không nhớ thì cần gì quan tâm đến ta. Phiền phức như vậy”

“Ngươi nên nhớ mình là người quên mất, không phải ta. Xem ra thân phận bây giờ của ngươi cũng có chút địa vị đấy nhỉ? Vậy thì làm sao giữ ngươi lại đây? Hay biến ngươi thành người của ta?” – Itano cũng không sợ thua thiệt, xem ra chiêu đe dọa của nàng đã trở nên vô hiệu với nữ nhân này rồi, phải giữ nàng ta bên cạnh đợi Takahashi trở về làm rõ mọi chuyện.

“Công chúa người khi nào lại biến thành sắc lang thế a? Chúng ta đều là nữ nhân, có thể làm gì được nhau. Buồn cười.” – Kasai cười cười trêu chọc, cũng không biết rằng nữ nhân khi biến thành sắc lang cũng rất đáng sợ đó nha.

Itano đưa tay mạnh bạo kéo người Kasai đang ướt đẫm nước đến bên giường đẩy ngã xuống. Để nàng cho nàng ta biết, trêu chọc nàng không phải là chuyện tốt nên làm.

Kasai muốn vùng dậy, Itano liền dùng hai tay mình ấn chặt hai tay Kasai xuống giường, cũng vì sợ Kasai làm loạn mà dùng thân mình áp chặt lấy thân thể Kasai xuống, tiếp xúc gần như vậy mới phát hiện... Không ngờ nữ nhân khi vừa tắm xong, tức giận lên lại càng phi thường xinh đẹp.


~Hết chương 27~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét