hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 25]


Chương 25

Đánh người bất tỉnh













Hơn mười mấy năm sau, chính xác là mấy năm thì đố ai biết được. Những đứa trẻ năm nào theo thời gian lớn dần, những rắc rối trong cuộc sống tưởng chừng như êm ả cũng dần dần xuất hiện như một quy luật có tính chu kỳ của vòng quay vận mệnh.

Trong căn nhà nhỏ, chính xác hơn là trong một hiệu thuốc nhỏ có hai người đang ngồi dưới ánh nến tán gẫu đêm khuya.

“Có thật là không sao chứ? Em đã uống đến viên thứ 18 rồi”

“Không sao, không sao. Nếu không uống chắc em đau lòng đến chết mất”.

Viên dược này Acchan đã dặn dò kỹ lưỡng khi nào thấy Yuki có vẻ bất ổn liền cho con bé uống, nhưng cả ngày hôm nay Yuki hết than thở buồn phiền, lại ôm tim đau đớn, sau lại thơ thẩn ngồi gục mặt xuống bàn. Mà cứ mỗi lần như thế đều uống một viên dược, tổng cộng đã uống gần hai mươi viên thuốc, thật đáng lo! Kasai lo lắng, vội vàng cất đi hộp thuốc, nói:

“Không được, tỷ không cho em uống nữa, thuốc chứ đâu phải là cơm đâu. Mà tại sao đã gần nửa đêm rồi mà Acchan còn chưa về nữa. Đi ra ngoài từ sáng sớm đến giờ. Em có biết nó đi đâu không?”

Yuki hữu khí vô lực áp mặt xuống bàn, giọng thều thào đáp trả: “Không biết. Chắc là đi ra ngoài hái thảo dược thôi”.

Nghe thế Kasai cũng đành bất lực thở dài, ngồi cạnh Yuki, thấy Yuki mệt mỏi như vậy trong lòng lại sinh ra cảm giác đau đớn, nàng đưa tay ra, lòng bàn tay áp lên trán Yuki kiểm tra nhiệt thể: “Vẫn ổn mà. Tại sao cả ngày hôm nay nhìn em như người bệnh sắp chết vậy? Hay là bị bệnh nan y?”

“Vốn dĩ căn bệnh này của em là nan y mà. Không hiểu sao trong ba năm trở lại đây nó càng ngày càng bất thường khó kiểm soát. Hay là em sắp chết rồi. Hư hư ~”

“Bậy bạ” – Kasai gõ nhẹ vào trán Yuki, giọng điệu pha lẫn chút xót thương - “Acchan cũng không có cách. Hay là em bị ma ám?”

Yuki giật mình ngồi thẳng dậy, lấy tay bịt miệng Kasai, tròng mắt đảo qua đảo lại thấy không có gì khả nghi mới an tâm nói: “Đừng có dọa người ta chứ a. Em mà chết tất cả là tại tỷ”.

“Ư.. ư.. ưm.. ưm..” – Miệng Kasai bị bịt kín, thanh âm vỡ vụn nghe không thành câu, nhưng đại khái vẫn hiểu nàng chính là đang trách mắng Yuki, cái người mà sáng đi đọc mấy thứ quái dị, tối đến lại sợ bóng sợ gió.

Yuki sau khi uống viên dược vào thì cơ thể cũng thấy khỏe được đôi phần, gương mặt đã khởi sắc hồng, hí hửng lấy từ trong ngăn kéo dưới bàn ra một tập giấy. Kasai còn đang định hỏi xem đây là thứ gì thì từ ngoài cửa, một thân ảnh màu đỏ lao vụt vào trong. Cánh cửa cũng rất nhanh bị người đó khép chặt lại. Kasai hốt hoảng đỡ lấy thân người Yuki suýt bật ngửa vì bị giật mình, chau mày trách mắng:

“Có chuyện gì mà gấp gáp như thế? Suýt thì hại chết Yuki rồi”

“Suỵt! Nhanh! Thổi tắt nến đi!”

Kasai cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, hối hối hả hả thổi tắt ngọn nến. Lúc sau từ ngoài cửa truyền đến âm thanh tiếng bước chân dồn dập, phỏng đoán cũng có đến mười lăm, mười sáu người gì đó. Người ở ngoài nhìn hiệu thuốc nhỏ đã đóng chặt cửa, bên trong cũng không có ánh sáng truyền ra, đập cửa một hồi cũng không thấy ai ra mở cửa liền nói với nhau:

“Mau mau đến chỗ khác. Phải tìm cho ra nàng ta. Nếu không chúng ta lại phải ăn đòn nữa”.

Tiếng bước chân xa dần, đến khi không còn nghe thấy nữa thì Yuki liền vội vã thắp nến lên.

Kasai định tẩn cho Acchan một trận vì nàng biết đám người lạ mặt ban nãy hẳn là có dính dáng đến việc Acchan ra ngoài cả ngày hôm nay. Tuy rằng Acchan đã mở một hiệu thuốc nhỏ, bản thân cũng là một thầy thuốc có tiếng sớm đã giải trừ khỏi danh xưng tiểu bá vương của cái huyện Thanh Cần này, nhưng mà chẳng phải vẫn có câu: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời” hay sao? Một người từ nhỏ đã thích đánh người khác bị thương thì sao lớn lên lại đi làm nghề chữa bệnh được. Đáng tiếc, vừa định thay nương giáo huấn Acchan một trận nhưng lại bị dáng vẻ nhớp nháp của Acchan dọa một trận cả kinh.

“Acchan… cái này… cái này có phải toàn bộ đều là máu không vậy? Em là bị ai hại? Nói đi, tỷ sẽ đến đó đòi họ bồi thường một khoản xứng đáng cho em”.

Acchan: “….” – Lúc sau mới mở lời nổi – “Gian thương! Tỷ đúng là gian thương. Em đã chết đâu mà đòi đi lấy tiền bồi thường. Máu này cũng không phải của em”.

“Vậy! Chẳng nhẽ em lại đi đánh người?” – Kasai nghe đến lùng bùng lỗ tai, nguy rồi nguy rồi, cứ thế này không sớm thì muộn, nàng lại phải giúp Acchan chuyển nhà. Lâu lâu đến thăm hỏi cuộc sống của Acchan liền nhận được toàn hung tin, lo lắng cho Yuki, nếu không phải vì bệnh của Yuki cần phải có thầy thuốc túc trực bênh cạnh thì nàng đã không để con bé ở cùng Acchan rồi.

“Em cứ như thế, không sợ ảnh hưởng đến Yuki sao?”

“Hì, vậy là Chiyuu tỷ không biết rồi. Yuki rất thích em như thế này”.

Kasai: “Thích? Thích sao? Yuki nói đi, em có thích…” – Lời còn chưa thoát ly khỏi cửa miệng đã bị ánh mắt lấp lánh của Yuki khiến nó bị nghẹn lại.

Nguyên là ban đầu Acchan mặc y phục màu trắng, còn màu đỏ này chính là do máu mà thành. Giữa ánh nến bập bùng không khỏi khiến người ta càng thêm khiếp vía. Yuki chỉ sợ những thứ mà bản thân không tài nào chạm vào được, như linh hồn chẳng hạn, nhưng đối với những thứ màu đỏ của máu huyết thế này lại đặc biệt yêu thích, vừa nãy trái tim còn trống rỗng thì nay lại rạo rực không ngừng, đến gần chạm thử vào Acchan.

Kasai: “….”

Sau khi Acchan đi mộc dục canh y, khoác lên mình bộ bạch y như tuyết, hương thơm nhàn nhạt cùng hơi nước vấn vít trên làn tóc ướt, trông chẳng khác gì đóa bạch lan đón sương đêm, thanh tao thoát tục hoàn toàn trái với hình ảnh nhớp nháp toàn thân đầy máu ban nãy. Nàng đi đến bên giường, chen vào nằm giữa Kasai và Yuki.

“Chật quá. Em đã về trễ còn tranh chỗ ngủ nữa sao?”

“Người ta là sợ cô đơn mà”.

Con bé lại tới giờ làm nũng nữa, thật sự đâu mới là bộ mặt thật của nó đây? Dù nàng đã cùng Acchan lớn lên nhưng đến giờ vẫn rất thắc mắc.

Lúc này Yuki từ phía trong cùng bò ra khỏi giường. Kasai nghi vấn đầy đầu, hỏi: “Không ngủ còn đi đâu? Không phải lại đi uống thuốc đó chứ?”

“Thật ra thì cả năm nay em đã nghiên cứu rất kỹ rồi, lúc nãy đang định nói thì Acchan bất ngờ xông vào làm em ú tim nên quên mất” – Yuki lấy xấp giấy ban nãy ra, trở lại giường ngồi khoe với Kasai và Acchan. Cả hai cùng ngồi thẳng dậy, lật giở xấp giấy của Yuki, xem mà chẳng hiểu nó nói gì.

Acchan thắc mắc: “Đừng nói đây là di chúc nha?”

Kasai thấy cũng có lý: “Nhưng mà em định để lại gia tài cho ai? Em chưa có tình lang mà đúng không? Hẳn là không để lại cho cái tên nào đó đi”.

Yuki: “….” – Nàng là bị hai người này làm cho khó thở, đập đầu xuống gối mới thanh tỉnh được. “Cái này là kết quả nghiên cứu kỳ tinh bát phổ cùng thuật tướng số. Bệnh tình của em rõ ràng là rất kỳ quái, thuốc của Acchan tỷ chỉ có thể giúp cầm chừng mà thôi. Cũng may là em đã tìm ra được nguyên nhân. Có lẽ ở kiếp trước vận mệnh của em gắn liền với một người, đến giờ vẫn chưa thể cắt đứt sợi dây liên kết ấy được”.

“Sợi dây liên kết? Có thể là gì?” – Kasai nghiêm túc thắc mắc.

Acchan cũng nghiêm túc thử suy nghĩ: “Kiếp trước có khi nào em cưỡng bức dân nữ để người ta có con, và đứa con ấy đến giờ vẫn chưa từ bỏ hy vọng trù dập cái người đã hại mẹ hắn hay không?”

Yuki: “…. Nhưng em là nữ mà”.

Acchan: “Kiếp này là nữ nhưng kiếp trước thì không biết được”.

Yuki: “….. Không, em nhất định vẫn là nữ. Tỷ đừng vũ nhục giới tính của em”.

Acchan: “Em tối ngày chỉ đọc sách, một mảnh tình vắt vai cũng chưa thèm vắt. Nếu không phải từ nhỏ tắm chung thì tỷ còn nghĩ em là thái giám nữa đó”.

Yuki: “….. Tỷ cũng vậy mà. Tối ngày chỉ biết ra ngoài đánh nhau, rồi lại bắt ép người ta đến nhà mình chữa trị, tỷ cũng có yêu ai bao giờ đâu”.

Acchan không cho là đúng, vẫn rất kiên nhẫn giải thích: “Tình yêu là chuyện nhỏ. Sự nghiệp mới là chuyện lớn.”

Yuki: “Chuyện nhỏ còn không làm được thì sao làm được chuyện lớn a”.

Acchan: “….”

“A!” – Yuki thét lên chói tai, chạy ra sau lưng Kasai tìm nơi che chở, Acchan đối chấp không lại, liền có ý định dùng bạo lực. Kasai nãy giờ rất chuyên tâm đọc kỹ lại nội dung trong xấp giấy mà Yuki tổng hợp được, kết luận được một điều. Lôi Acchan cùng Yuki để lại vị trí cũ.

“Nếu muốn tìm người này em sẽ phải đi đến kinh thành của Ngõa quốc sao? Em định khi nào đi?”

“Ngày mai”.

“Ngày mai?” – Acchan không tin, nhắc lại lần nữa – “Ngày mai tỷ không thể đi cùng em được”.

Yuki ủy khuất nhìn Acchan, hỏi: “Tại sao chứ?”

Dù biết là bệnh tình của Yuki một ngày cũng không thể rời mắt được, nhưng nàng cũng là có việc khó xử: “Hơn mười ngày nữa tỷ có hẹn quyết đấu rồi. Bọn hắn nói nếu tỷ không đến thì sẽ cùng nhau tự tử”.

Kasai: “….”

Yuki: “….”

Cái đám kia biến thái như vậy mà Acchan còn đi đánh họ, thật tội nghiệp mấy người đó!

Lúc này một bóng trắng loạt soạt xuất hiện ngay khung cửa sổ, Yuki suýt thì đứng tim. Kasai vội trấn an. “Không có gì, chắc có thư gửi đến”. Nàng đi đến bên khung cửa, lấy từ ống tre nhỏ buộc ngay chân chú bồ câu mập mạp ra một phong thư nhỏ bằng lòng bàn tay, trên thư chỉ viết vài chữ, Kasai đọc xong thì trên mặt thoáng hiện nét cười, đem phong thư nhỏ hơ trên đầu ngọn nến, nhanh chóng biến nó thành tàn tro rồi lại trở lại giường ngồi cùng Yuki và Acchan.

“Ngày mai tỷ cũng phải trở về kinh đô, không đi cùng em được. Em đi một mình có ổn không?”

Yuki nhìn thấy biểu hiện ban nãy của Kasai liền biết không thể ép nàng đi cùng mình được, trước đây mỗi lần có thư gửi đến Kasai đều mắng một câu “lại phát bệnh”, nay lại vui như vậy chứng tỏ là chuyện tốt, phận làm em như nàng không thể phá hỏng chuyện tốt của đại tỷ được, nên cũng cương nghị nói: “Ổn mà. Không phải hơn mười ngày sau Acchan tỷ giải quyết xong chuyện của mình thì có thể đi tìm em hay sao. Thời gian này em có thể tự mình xoay sở”.








---oOo---








Đã sống ở kinh đô Vạn Thịnh ắt hẳn không ai không biết đến Lạc Thần Cư, cho dù là khách phương xa đến chỉ cần trong vòng mươi bước chân lỗ tai chắc chắn sẽ bị oanh tạc từ không biết thành cái gì cũng biết, căn bản là bởi dân chúng ở đây quá nhiều chuyện đi. Khi nhắc đến Lạc Thần Cư thì con người cũng tự dưng chảy nước miếng, không phải họ bị bệnh dại mà Lạc Thần Cư nổi tiếng là đệ nhất tửu lâu, mỹ thực có thể nói là như sao trên trời, đếm không xuể, ăn không chán.

Lạc Thần Cư bao gồm hai tầng lầu với hơn ba mươi gian phòng lớn nhỏ, kiến trúc được xây theo hình chữ U, ở giữa là một hòn giả sơn với thác nước đổ từ ống tre chảy róc rách xuống hồ, tạo cảm giác thanh tao mát mẻ. Việc tiếp khách không hề chia theo tôn vị danh quyền, cái khác ở đây là số lượng món ăn cho một bàn.

Các bàn ở tầng trệt số lượng món ăn sẽ được giới hạn cho mỗi người một món, làm như thế cũng chỉ để tiện cho việc lưu chuyển dòng thực khách, những khách nhân xếp hàng đợi bên ngoài có thể nhanh chóng đến lượt. Cái làm cho Lạc Thần Cư điều tiếng vang xa chính là quy chế ở tầng trên, món ăn ở tầng trên không những được giảm giá một phần tư mà còn có thể gọi bao nhiêu tùy thích, chình vì thế mà mấy thím mấy bác thích bát quái đều xếp hàng từ lúc còn trăng, đến khi lên được tầng trên đều ngồi lì không chịu đi, vừa dùng mỹ thực vừa tám chuyện thiên hạ. Có thể nói, cái ổ mìn văng miễn đều xuất phát từ cái tầng lầu này.

Chủ đề bát quái lần nào cũng không thoát khỏi một người – chủ nhân Lạc Thần Cư.

Nguyên nhân chính là do nàng có tài trù nghệ vượt bậc, vượt xa cả ngụ trù chốn hoàng cung nhưng bản thân lại thích đi du sơn ngoạn thủy, ít khi nào ló mặt ở Lạc Thần Cư nên số món ăn hàng năm do chính tay nàng làm phải nói là.. hiếm muộn. Ai đã từng được nếm qua hay chưa bao giờ có cơ hội đều lấy nó làm chủ đề chém gió.

Năm nay đã là năm thứ ba kể từ khi nhị điện hạ Hán Uy mất. Lễ Cư tang sẽ diễn ra vào ngày hai tám tháng năm, tức còn năm ngày nữa. Ngày mai đoàn sứ thần từ Ngõa quốc sẽ đến nên lúc này những người hiếu kì tứ phương đến kinh thành đông nghịt, thực khách xếp hàng ở trước cửa đại môn của Lạc Thần Cư cũng phân thành mấy dãy, nhân công được huy động tối đa vẫn không kham xuể, làm Lạc Thần Cư trông chẳng khác gì cái trại tị nạn.

Những câu chuyện bát quái về Vương phi Nhị thế tử cũng bắt đầu trở thành chủ đề hot. Từ Ngõa quốc đồn sang nước Tề, vượt qua bao loại thổ ngữ, bao nhiêu cách trở sông núi nghìn trùng, thông tin rằng:

“Trong ba năm chịu tang, nàng không hề rời khỏi biệt phòng nửa bước, cẩn cẩn giữ phụ đạo của một người thê tử.”

“Chuyện đó có đáng gì, ta còn nghe đồn rằng nàng còn có tư sắc hơn người, tính tình băng lãnh, ít người từng chạm mặt nhưng hễ gặp một lần thì cả đời sẽ chìm trong ảo tưởng u mê.”

“Lại chém gió, ta có người bằng hữu làm việc ở trong phủ của nàng nên biết được nàng ta thích ăn đậu phộng luộc, thích tắm dưới làn nước rải cánh hoa xương rồng, thích ăn xong không thèm xỉa răng”.

“….”

Cứ thế, càng đồn… càng bậy bạ.

Thời gian chịu tang trượng phu ba năm đã đến ngày mãn hạn, Cửu công chúa nàng ấy đến đây là để làm lễ Cư tang, hoàn toàn dứt bỏ thân phận vương phi của Nhị thế tử, sau đó có thể tự do tìm cho mình một hạnh phúc mới. Khi Vương phi đến kinh đô Vạn Thịnh sẽ được đoàn cấm vệ quân hộ tống, đi xuyên qua cổng Đại môn.

Thế là từ sáng sớm dân chúng kéo ngập cả con đường đi đến cổng Đại môn, giẫm đạp đu trèo lên vai nhau mà nhìn cho rõ tư dung của nàng. Kết quả một cọng tóc của nàng cũng không thể nhìn thấy.

Còn ba ngày nữa là đến lễ Cư tang.

“Cô chủ, người đã về!”.

“Các ngươi nhìn xem, kia chẳng phải là Kasai tiểu thư hay sao?”

“Đâu? Ở đâu? Các chú đừng bảo với bọn ta, cô gái trẻ kia lại chính là chủ nhân của Lạc Thần Cư này nha?”

Chủ nhân Lạc Thần Cư bỗng đâu trở về làm trên dưới Lạc Thần Cư loạn như cào cào. Thực khách hỏi han như bắn súng liên thanh, bao gồm cả những người chưa từng quen biết nàng cũng hỏi ké vài câu khiến đầu nàng choáng váng.

“Kasai tiểu thư trở về có phải là vì tìm ra công thức mới hay không?”

“Kasai tiểu thư có nhớ ta hay không? Ta là công tử Bạch ở cuối hẻm Tây hướng Nam thành Đông. Người đã bị nàng tát một cái vào mặt hơn một năm trước đó!”

“Còn tôi? Mặc dù chưa từng gặp qua tiểu thư, nhưng tiểu thư có biết tôi là ai không?”

Kasai: “….!”

Từ giữa dòng người một đạo thân ảnh như rắn rết len lõi giữa đám lăng quăng, bay vào ôm chầm lấy thân người Kasai cứng ngắc, đầu không ngừng cọ cọ vào ngực nàng khiến đám người bu quanh cũng phải mặt đỏ tai hồng. Kasai sắc mặt thoáng chốc trở nên trầm xuống, đưa tay chộp lấy hai bên mặt của tiểu nha đầu, nhấc đầu nàng ta ra khỏi ngực mình, không chút lưu tình ký vào trán nàng ta một cái cốp khiến trán sưng lên, hằn rõ một dấu ấn màu hồng nhạt.

“Chủ nhân, người tại sao nói đi là đi, một năm qua cũng không thèm gửi cho người ta một bức thư. Có phải là ở ngoài tìm được người hầu nào mới nên mới bỏ mặc Dance?”

Kasai dỗ dành: “Ta bỏ mặc ngươi khi nào chứ?”

“Năm nào chả bỏ mặc. Người cho dù có ham thích của lạ, háo sắc, thích trẻ con có bộ dạng xinh đẹp thì cũng không thể phản bội Dance được. Oa oa~”

“Nói bậy, ta háo sắc, thích loli khi nào chứ?” – Nha đầu này có nhầm lẫn nàng với nương hay không?

Thanh âm nghẹn ngào: “Thế ban đầu không phải vì Dance xinh đẹp, bộ dáng loli thì sao lại bị người bắt làm nô lệ đến giờ a~ oa oa~”.

Thực khách: “….”

Nhân công: “….”

Kasai: “….” - một tay bóp trán, một tay dùng sức đẩy khuôn mặt nước mắt như mưa đang cố gắng lao vào ngực nàng, cái này gọi là gì a? Con bé này có phải muốn hủy hoại thanh danh của nàng?

“Ta chỉ về kiểm tra tình hình Lạc Thần Cư một chút. Dance và quỷ trưởng mang sổ sách lên phòng ta. Những người khác cứ tiếp tục công việc”.

“Dạ chủ nhân!” – Nhân công nhất loạt cúi người vâng lệnh. Thực khách cũng còn cố níu kéo, đứng bâu quanh Kasai nhưng khi thấy ánh mắt sát khí của nàng phóng về phía Dance thì cũng đành ngoan ngoãn trở lại bàn mình.

Cửa vừa đóng lại là Kasai ngay lập tức nói: “Còn làm bậy, ta sẽ trả ngươi về nhà”.

“Chủ nhân, Dance biết người thương Dance nhất mà, nếu trả em về thì người lấy ai giúp người quản lý Lạc Thần Cư chứ? Lại nói, chúng ta đã ký khế ước bán thân cho nhau a”.

“Khế ước đó là ngươi tự nguyện viết, còn bảo để giúp ta tin tưởng cho ngươi đi theo học nghệ. Từ khi nào lại thành bán thân cho nhau chứ hả?”

“Em bán thân làm người hầu còn người thì trở thành chủ nhân. Không phải là ràng buộc lẫn nhau hay sao? Không biết đâu, dù có chết Dance cũng không rời chủ nhân nửa bước”.

Từ khi nào khế ước bán thân của con bé lại thành nàng tự bán chính mình vậy nè?!! Kasai lại phải chật vật lấy tay ngăn cản Dance có ý định lao đầu vào ngực nàng. Lúc nào cũng vậy, cứ thấy nàng là con bé lao vào ôm cứng ngắc, khóc như lê hoa đái vũ, lúc còn nhỏ thì ôm đùi, giờ con bé có chiều cao rồi thì dời sang ôm ngực, à không phải, là do nàng nghe tiếng khóc không chịu được nên áp mặt con bé vào vị trí đó, giờ con bé phát bệnh tự động gặp nàng là vùi đầu vô.

Tám năm trước, Dance là đứa trẻ thuộc thôn nghèo, thấy con bé tội nghiệp nên nàng mới dẫn theo bên mình cho học nghệ, thay nàng tiếp quản Lạc Thần Cư. Trong mắt con bé thì nàng chẳng khác gì Phật sống, dù cho có bị người đời phỉ nhổ là đeo bám chủ nhân như sam, không có khí chất, không có tự trọng, không có chính kiến nhưng con bé vẫn bỏ ngoài tai, chỉ có khi ai đó động chạm đến danh dự làm nô của con bé nó mới xù lông lên phản bác: “Các người đừng hòng làm lung lạc thân phận là một siêu cấp nô bộc của ta, đừng hòng bước qua mặt ta mà đeo theo chủ nhân”.

Tiếp nhận sổ sách từ quỷ trưởng. Xem ra tiểu nha đầu này tuy rằng cứ hay phát bệnh nhưng lại là một nhân tài đó chứ, lợi nhuận Lạc Thần Cư kiếm được ngày càng nhiều. Nàng vừa xem vừa gật gù, đánh ánh nhìn qua liền thấy đôi mắt như hổ báo phát sáng, nếu mà khen một tiếng đảm bảo con bé lại vừa khóc vừa ôm lấy nàng cho xem. Kasai không nói gì, chỉ đưa lại sổ sách cho quỷ trưởng, bảo : “Tốt lắm. Cậu có thể ra ngoài”.

Dance: Mắt lấp lánh phát sáng.

Kasai: “….”

Dance: Mắt lấp lánh phát sáng.

Kasai: “….!!!”

Phát sáng.

Phát sáng.

Rực sáng!

Kasai đầu hàng: “Được rồi, Dance giỏi, tất cả đều nhờ có ngươi”.

“Oa~ Chủ nhân”.

Nàng giơ chân đạp một phát! Nha đầu này lại phát bệnh.

Ngoài cửa có người lên tiếng vọng vào: “Cô chủ, trong cung đưa đến thánh chỉ”. Kasai ừ một tiếng, cửa cũng tự động mở, đi vào là một tên mặt trắng nhẵn nhụi, vừa nhìn đã biết không phải đàn ông. Dance dựng người dậy khỏi nền nhà, phủi phủi bụi trên vạt áo, hỏi:

“Công công là đến tìm ai?”

“Mấy ngày qua chúng tôi cho người đi khắp các châu huyện tìm tung tích tiểu thư, vừa nghe người trở về Lạc Thần Cư, lập tức đến đây ngay”.

Vị này là thái giám truyền tin ở trong cung, hễ Hán đế có yêu cầu gì đối với Kasai đều sai ông ta đến, nên nàng cũng quen mặt. Mà đối với vị công công này thì cũng chỉ có mỗi Kasai là trường hợp đặc biệt, nghe dến thánh chỉ mà nàng cũng chỉ xem như là một lời đề nghị, nếu Hán đế nói bậy nói bạ trong thánh chỉ thì nàng ta rất dễ dàng từ chối. Mà lần này, Hán đế lại ra lệnh nếu Kasai không đồng ý thì ông đừng bao giờ đem đầu về hầu vua nữa. Lão công công nín thở chờ đợi Kasai xem xong thánh chỉ, tay không tự chủ được lấy khăn lau vết mồ hôi trên trán.

Dance nhiều năm theo hầu Kasai, chỉ sợ chủ nhân bị thiệt thòi chứ chẳng biết sợ trời sợ đất là gì, nhảy đến bên người Kasai, chúi đầu vô đọc bản thánh chỉ, chốc chốc lại nở nụ cười khinh miệt: “Cô cửu công chúa kia tưởng mình là ai a. Đã lấy điện hạ của chúng ta thì cũng nên học quen lối sống của chúng ta chứ. Lấy chồng phải theo chồng, không phải sao? Lại còn giở chứng kén ăn. Tất cả ngự trù trong cung đều không phải xuất thân từ Lạc Thần Cư cả sao? Đúng là không biết thưởng thức cao lương mỹ vị gì cả. Chủ nhân cứ mặc kệ nàng ta”.

Lão công công vội vàng năn nỉ: “Cô hai của tôi ơi! Vị công chúa này không thể đắc tội được đâu. Nghe nói được Minh Hoàng xem như bảo vật, nếu để nàng ta trở về than trách triều đình chúng ta tiếp đãi không chu đáo thì Minh Hoàng có khi lại giở chứng ức hiếp Hán đế của chúng ta”.

“Nếu vậy thì là việc của các người, liên quan gì chủ nhân của ta a. Muốn chủ nhân của ta xuống bếp nấu cho cô ta ăn ư? Không có cửa đâu”.

Kasai gấp lại bản thánh chỉ: “Được rồi, ta đồng ý”.

“Chủ nhân ~” – Dance trợn to mắt.

“Kasai tiểu thư!” – Lão công công nước mắt lưng tròng, còn chưa dám tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa: “Vậy còn chuyện ngự thiện trong ngày Dạ yến?”

“Đã nói là ta đồng ý rồi. Còn muốn sao nữa?”

“Dạ dạ! Tôi sẽ về bẩm báo lại. Tạ ơn Kasai tiểu thư!” – Vừa nói vừa giật lùi, quay đầu chạy bắn khói cứ như sợ Kasai trong chớp mắt sẽ lại đổi ý.

Dance phẫn uất, không ngừng giậm giậm hai chân: “Chủ nhân, đôi tay ngọc ngà của người sao lại có thể xuống bếp vì một người lạ được chứ?”

“Phải quen biết mới nấu cho người ta ăn được sao?”

Dance: “…. Nhưng chúng ta cũng đâu được lợi”.

“Hoàn thành thánh chỉ, thưởng hai vạn lượng vàng”.

Dance: “…. Chủ nhân còn phải bận để được Dance chăm sóc, thời gian đâu đi hầu cô công chúa kia”.

Kasai khóe môi giật giật: “Ta không có bận. Không cần ngươi chăm sóc”. Dance lập tức lao đến, bị Kasai giơ tay cản phía trên, tiểu nha đầu liền quỳ xuống ôm lấy đùi nàng cương quyết khẳng định: “Cả đời này Dance phải theo hầu chủ nhân. Em biết người ngoài mặt lạnh lùng nhưng thật chất đánh là yêu, mắng là thương. Dù có bị đạp đến chết thì em vẫn mãi là siêu cấp người hầu của chủ nhân. Nếu người vào cung cũng phải mang em theo”.

Bó tay, Kasai đành gật đầu chấp thuận.

Trong hoàng cung.

Itano chỉ chạm đũa vào một ít thức ăn rồi buồn chán không ăn nữa. Tình trạng này không phải chỉ mới diễn ra gần đây mà trong ba năm qua đều như thế.

Nơi góc khuất tối đen, Takahashi cũng lo lắng theo từng cử động lười nhác của Itano. Sau sự kiện đẫm máu ở Liêm Thành, chủ nhân giường như quay trở về với con người trước đây, không, còn đáng sợ hơn trước nữa kia. Quanh thân không chỉ bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh mà ánh mắt dường như còn chất chứa nỗi ưu tư phiền muộn.

“Nếu có Atsuko ở đây, nhất định cô ấy sẽ nói cho mình đáp án, tại sao chủ nhân lại u ám như vậy…. Ế!!!” - Takahashi lấy tay tát vào mặt mình – “Mày nói gì vậy. Không được nghĩ đến Atsuko, lỡ như nhắc cho chủ nhân nhớ đến chuyện ở Liêm Thành thì sao? Đúng là ngu quá đi. Mà tại sao Atsuko bỏ đi lại không nói tiếng nào với mình? Chẳng nhẽ cấp tốc xuất giá? Hay là hôm đó bị binh lính truy đuổi nên nhảy xuống cái hố nào đó trốn, rồi không trèo lên được?.... A! Minami, mày lại tự hỏi như vậy nữa rồi! Đúng là ngu quá đi!”.

“Mấy con muỗi đáng ghét, chém chết các ngươi” - Ở trong bóng tối, có kẻ sát muỗi điên cuồng vung kiếm loạn xạ.

Itano: “….” – Ngày nào cũng tự thuật ra miệng như thế, ngươi mới đúng là đáng lo ngại.








---oOo---










Nhị điện hạ Hán Uy được xây lăng tẩm ở mảnh đất của vương hầu, nằm ngay lưng núi Dương Quang cách kinh đô Vạn Thịnh bốn mươi dặm (20 km), địa hình tuy trắc trở nhưng con đường đã được phát quang rộng rãi, lát đá xanh tảng lớn rất dễ đi.

Ngày diễn ra lễ Cư tang, đoàn người bao gồm hoàng tộc, gia quyến của các quan lại từ Nhất phẩm đến Tam phẩm, cộng thêm đoàn người phụ trách vật dụng nghi lễ, kéo nhau thành mấy chục cỗ xe ngựa lên đường.

Các nghi thức cúng bái, dâng lễ, thủ tục xõa tang kéo dài từ giờ Thìn đến đầu giờ Mùi (8 giờ sáng đến 1 giờ chiều) mới chịu kết thúc. Ai nấy cũng mệt lả người. Thấy sắc trời ngày càng tệ, mây đen kèm theo gió lớn kéo đến, Hán đế hạ lệnh cho mọi người ai nấy làm xong việc của mình liền lập tức trở về. Sau khi phát lệnh thì ông cũng biến mất tăm, nếu ai đó để ý sẽ phát hiện một cỗ xe ngựa nạm kim đang băng băng lao dốc.

Theo lễ nghi thì những người khác đều đến chào hỏi Itano, đợi nàng lên xe ngựa cùng về nhưng Itano lại không vội vàng gì, đối với nàng thì sắc trời dù có xấu hơn nữa cũng không thể âm u hơn cõi lòng giá rét. “Ta chưa vội, các vị cứ về trước”.

Nghe thanh âm như cơn hàn phong tháng mười hai, ai can đảm lắm mới dám tiếp lời lần thứ hai với nàng, vậy nên ai nấy ngoài mặt đều vờ tỏ ra đắn đo khó xử nhưng đôi chân lại hành động ngược lại.

Itano cũng chẳng màng quan tâm đến, đưa ánh nhìn bao quát toàn cảnh của kinh đô phía xa, cảm giác thật mênh mông lạc lõng. Tấm thân mảnh mai của nàng đứng bên sườn dốc khiến người khác phải thương tâm. Sau đoạn thời gian cảm thấy nhàm chán liền chuyển sang đi vòng về phía sườn tây, cảnh vật ở đây không thể so với chỗ ban nãy lại còn mang theo sắc thái âm u quái dị. Itano nghĩ có lẽ mình chỉ nên dạo thêm một vòng rồi lập tức xuống núi, nếu mưa kéo đến quá nhanh sẽ không hay.

Phía trước là những ngôi mộ phủ đầy cỏ xanh, nếu đoán không lầm thì khoảng đất này là dành cho những trung hầu, những người lúc còn sống là tâm phúc của hoàng tộc khi chết họ sẽ vinh dự được chôn cất ở đây. Tuy rằng không lớn như tẩm lăng của hoàng tộc nhưng mộ phần ở đây cũng được người khác chăm sóc rất kỹ càng, không hề có rêu hay bụi bẩn. Một ngôi mộ vừa có người đến thăm, Itano biết được là do hương vừa được thắp, chưa cháy được nửa cây. Quanh đây cũng chỉ có mỗi ngôi mộ kia là được thay đồ lễ mới.

Itano đến gần hơn để xem, cái tên khắc trên tấm bia khiến nàng ngỡ ngàng: Miyazawa Sae. “Là Sae!” Itano không tự chủ được thốt lên, vội vàng ra lệnh: “Lập tức đi điều tra xem là ai vừa đến đây. Là bạn hay người thân của Sae.”

Takahashi từ nơi ẩn nấp đi ra, đến cạnh Itano thắc mắc hỏi: “Nhưng còn người….”

“Không cần lo. Bây giờ ta sẽ tự mình trở về hoàng cung”.

“Vâng! Vậy giờ thần lập tức đi ngay” – Takahashi an tâm đi hoàn thành nhiệm vụ được Itano giao phó.

Trên đường trở lại cỗ xe ngựa, một tia sáng chớp xanh xẹt ngang trên đỉnh đầu. Đoàng một tiếng! Âm thanh chớp giật sau đó kéo đến khiến người khác nghe đến giật mình, một thân ảnh hoảng sợ va phải Itano. May là Itano đứng vững, còn thân ảnh kia thì ngã bật ngửa ra đất.

“Cũng không thèm đưa tay kéo người ta lại. Đúng là đáng ghét mà”. Nếu Itano đưa tay ra kéo lại thì nàng đã không bị ngã ngửa rồi, vừa lèm bèm trách mắng một câu, ngẩng đầu lên liền vội vàng sửa sang sắc mặt. Đứng thẳng dậy, hơi khuỵu gối cúi đầu hành lễ: “Nhị vương phi vui vẻ”.

“Ta không còn là nhị vương phi nữa. Cũng không vui vẻ”.

“….”

“Ngươi tên gì?”

“…. Vô tình quấy rầy. Tiểu nữ xin lui xuống trước, người cũng mau trở về, trời sắp mưa lớn rồi”.

Itano ngay lập tức đanh giọng “Đứng lại”. Thân ảnh kia ngay lập tức cũng hóa đá.

Cảm giác có gì đó rất quen thuộc nên nàng mới hỏi tên lại ngang nhiên dám đánh trống lảng mà chuồn mất, đâu dễ như vậy chứ. Cô cung nữ này hình như từ đầu buổi làm lễ Cư tang cứ lén lút nhìn nàng chằm chằm, lúc chạm phải ánh mắt của nàng liền cười tươi khiến nàng có chút giật mình, bắn cho một tia sát khí thị huyết đáp trả, từ đó về sau thì cô gái này vẫn là nhìn lén nàng nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại thì cúi gập đầu, thiếu chút nữa thì dùng mặt chạm ngực luôn.

Nhìn bộ dạng lấm la lấm lét như vậy không hiểu sao trong lòng bỗng sinh chút vui vẻ, muốn trêu đùa. Itano dọa: “Cung nữ như ngươi sao không sớm trở về mà còn lén ẩn mình ở đây. Nói, là ai sai ngươi đến phục kích ta?”

“Ta mà thèm phục kích” – Kasai nhỏ giọng mắng thầm, ngoài mặt vẫn giữ bộ dạng sợ hãi khúm núm: “Không.. không có. Tôi chỉ là đến thắp hương. Người... người vạn lần đừng có hiểu lầm”.

“Thắp hương? Vậy ra ngươi chính là người đến đây vì Sae”.

“Người cũng biết Sae sao?” – Ây, Kasai nàng quên mất Sae trước là đi theo làm hộ vệ cho Hán Uy đến đất Ngõa. Itano là thê tử của Hán Uy hiển nhiên sẽ biết Sae rồi, hỏi ra câu này thật là thừa thãi quá, nghĩ đến đây liền nói: “Nếu không còn việc gì thì tiểu nữ xin đi trước”. Nhanh nhanh chuồn là thượng sách.

Ban đầu nàng là muốn tự mình lên đây thắp hương cho Sae, Hán Uy chết, Sae cũng tự vận theo. Tuy rằng rất giận Sae, dù có trung thành đến đâu đi nữa cũng không thể suy nghĩ ngốc nghếch đến độ xem thường tính mạng của mình, trước đó chẳng phải đã hứa sẽ bình an trở về gặp lại nhau hay sao? Mỗi năm đến ngày này nàng đều mang nỗi ưu tư đến viếng mộ. Năm nay lại nhận được tin Itano đến làm lễ Cư tang nên mới cải trang thành cung nữ đi theo để nhìn tận mắt. Trong lúc làm lễ nàng đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, không biết gặp lại nhau thì cô nhóc năm xưa sẽ phản ứng ra sao, trưởng thành lên thì bộ dáng sẽ thay đổi nhiều đến thế nào.

Dù rằng Itano giờ đã trở thành công chúa một nước, không còn là tiểu thư tự kỷ trong tướng quân phủ, cũng đã có chồng nhưng con đường tình duyên thì không mấy suôn sẻ, không biết Itano có tâm trạng để trò chuyện cùng người bạn thuở nhỏ là nàng hay không. Đột nhiên nhận được ánh mắt đe dọa từ Itano, làm nàng sợ suýt rụng tim, càng lớn thì cái ánh mắt lạnh như băng sơn kia càng có uy lực. Người ta chẳng phải luôn cho rằng tình yêu còn hơn cả tình bạn đó sao? Itano giờ đây luôn giữ bộ mặt lạnh lùng u ám vì cái chết của phu quân thế nên, đối với người bạn chỉ quen có mấy ngày như nàng để vào mắt mới lạ. Nghĩ đến đây, Kasai lại thở dài.. Thôi vậy, nàng sẽ tìm cơ hội khác, đợi khi nào Itano không còn bị chuyện của Hán Uy làm đau lòng nữa sẽ đến gặp sau. Ai ngờ trên đường về lại đụng phải Itano chứ. Có xui dữ vậy không?

Cô cung nữ nhát gan, mỗi câu nói ra đều cúi gập đầu, giọng còn run run như thể bây giờ hiện đang là tiết lập đông trời giá rét, cô nàng lại đang có ý định bỏ chạy. Itano lại càng thêm thắc mắc, tại sao lúc nàng không nhìn đến thì lén lút quan sát nàng, còn khi đứng đối diện nàng cứ muốn tìm cơ hội bỏ chạy là thế nào?

“Đứng lại đó. Ngươi còn chạy đừng trách ta đánh ngươi bất tỉnh”.

Thanh âm Itano tuy không lớn nhưng lại có tác dụng đóng băng, rất nhanh, Kasai đã bị cái giọng trầm thấp đó khiến cho đứng hình. Itano bước gần đến sau lưng của Kasai hỏi: “Còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì?”

“Tên.. tên của tiểu nữ, người nghe qua sẽ choáng váng”. Kasai lại giở giọng điệu vờ run sợ ấy, thực chất nàng đang nuôi một ít hy vọng ở trong lòng. Có lẽ Itano nhớ đến nàng, nhớ đến người bạn thuở nhỏ là nàng.

Itano bị chọc cho hiếu kỳ: “Còn không nói ta sẽ đánh ngươi choáng váng”.

Kasai: “….” - Sao càng lớn càng lưu manh vậy?

Itano nhìn bộ dáng không mở lời nổi của Kasai mà có điểm thú vị, lâu rồi không có ai đối chấp qua lại với nàng lâu đến vậy, tuy rằng nhìn cô nàng rất nhát nhưng lại cứ thích kỳ kèo với nàng.

“Sao nào, nói hay muốn bị đập?”

“….” - Từ từ, muốn nói cũng phải đợi hợp cảnh nữa chứ! Kasai thầm mắng trong lòng. Có biết phút giây hội ngộ rất đáng quý hay không. Cảm giác được phía sau lưng dường như có một đạo kình phong lướt đến. Không phải là định đánh người thật chứ, vội vàng, Kasai xoay người lại nói:

“Kasai Tomomi….” – Bốp! Ầm!

Kasai vừa quay đầu liền bắt gặp ngay một thân ảnh nhào tới trước mặt mình. Chỉ thấy bóng đen ấy đổ ập vào người khiến nàng chưa kịp nói hết lời giới thiệu về bản thân đã ngã ngửa đập đầu xuống đất. Đánh người bất tỉnh thiệt nè trời!!!


~Hết chương 25~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét