hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 11]


Chương 11

Nàng chỉ là thái giám theo hầu ta thôi













Nyan tuy là món hàng hời nhất bà từng mua được nhưng xét cho cùng thì nàng ta đã gây nên chuyện náo loạn ngày Tiết kỷ, như thế thì có cho tiền chắc chẳng khách ma nào dám tới. May là khi trở về Phẩm hương lầu, Yuko vẫn chưa đưa Mayu đi mất. Lấy lại tiền và giấy bán thân của Mayu, quăng trả lại Nyan cho Yuko. Đành chịu hòa vốn.

Cho dù ai có hỏi, bà cũng nhất mực không thừa nhận Nyan là người của Phẩm hương lầu, chí ít danh tiếng Phẩm hương lầu sẽ nhanh chóng được khôi phục.

“Các ngài hỏi về cô nương mới tấu đàn khi nãy ư? Cô nương ấy không phải là người của Phẩm hương lầu. Cô nương ta cùng với một nữ tử khác tới mạo danh để phá rối Phẩm hương lầu của chúng tôi thôi.”

“Gì?”

Giật cả mình. Vị công tử áo tím này tuy nhìn sắc mặt không được tốt, thanh âm lại nhẹ nhàng nhưng rất có uy, một từ thốt ra mà như xuyên thẳng vào màng nhĩ Quế ma ma.

Itano không phải kẻ ngốc, nói như thế tưởng gạt được nàng ư? Khi Nyan vừa xuất hiện là mọi cử chỉ đều bị Itano thâu vào tầm mắt hết, cả đoạn bà thím này khẽ vén bức rèm nói nhỏ với Nyan điều gì đó. Đây là cách đối xử với kẻ lên phá rối công việc làm ăn của bà ta đấy sao? Rõ ràng Nyan nếu không phải là người của Phẩm hương lầu thì cũng là bị bọn người này ép buộc lên.

“Các ngươi nếu không muốn bị mất mạng thì đem nàng ta ra đây. Còn không ta sẽ cho san bằng cả cái Phẩm hương lầu này, một con kiến cũng giết sạch.” – Itano trừng mắt, dùng thanh âm trầm thấp lạnh lẽo đe dọa bà thím trước mặt, khiến các cô nương của Phẩm hương lầu nhốn nháo cả lên.

Quế ma ma hãi hùng, làm ăn trong nghề đã nhiều năm, quen biết không ít người có tiền tài, có địa vị. Cái khẩu khí ngạo kiều thế này thì ắt hẳn phải là người có gia thế rất đồ sộ. Nhưng tại sao bà lại chưa từng gặp mặt, lỡ có gì sơ suất đắc tội thì e là như vị công tử này nói, sự nghiệp và cả tính mạng bà cũng không thể giữ nổi. Quế ma ma e dè hỏi: “Xin hỏi công tử là thế gia của nhà nào?”.

“Ta là…” – Chưa dứt câu thì Itano nghẹn họng, bây giờ nàng đang cải nam trang, thân phận của nàng và cả Nyan nữa không thể để bọn buôn hoa trát phấn này biết được, thế thì còn gì là thể diện hoàng tộc đây.

Rõ là nữ lang ngu ngốc, thân phận bây giờ có phải là công chúa đâu mà nói ra lời đó. Nếu không nói được gia thế thì lời đe dọa chỉ được xem là chém gió mà thôi. Đáng đời, cho bỏ tật cứ mở miệng ra là ‘giết, giết’. Kasai đứng bên cười khúc khích.

Itano ném qua một cái nhìn sắc lẻm làm Kasai ho khan một tiếng khụ khụ, muốn cầu cứu nàng sao, được thôi dù gì cũng là vợ nàng mà, không cứu vãn thể diện sao được: “Đây là Chin công tử. Biệt hiệu Tôm Tử”.

“Gì?” – Tiếng thét bất ngờ của mọi người có mặt, bao gồm cả Itano trong đó. Cái tên quái dị, phải tên người không thế? Nữ nhân này nói bậy cái gì vậy?

“Phải nói là gia thế Chin công tử hiển hách ngời ngời, xung quanh kinh thành trăm dặm không ai không biết tiếng. Các nàng không ai biết gì sao?”

Các cô nương đồng loạt lắc đầu, thật sự chưa nghe danh, cũng chưa từng thấy mặt qua. Quế ma ma thập phần lo lắng thì vạn phần hân hỷ. Lo sợ đắc tội vĩ nhân nhưng đổi lại, có người địa vị cao ghé Phẩm lầu của bà vào ngày Tiết kỷ này, Phẩm hương lầu sẽ lên hàng nhất phẩm.

Giọng điệu ôn nhu, Kasai nói tiếp: “Nếu không biết là các nàng may mắn rồi. Gia đình Tôm Chin truyền thống ba đời đều làm ‘quan’. Quan lớn, quan nhỏ đều làm qua, chỉ cần Chin công tử mà phật ý là có người sẽ chết không hòm chôn thân.”

Itano lo lắng, thật sự nữ nhân này ngay từ đầu đã nhận ra nàng dù nàng đã cải trang hoàn mỹ đến thế? Muốn khai ra nàng là công chúa sao? Đừng có mà làm bậy, nàng diệt khẩu hết cả lũ bây giờ.

“Ghê thật!” – Các cô nương cảm thán – “Vậy gia tộc công tử ấy làm quan gì?”

“Quan tài!”

Mọi người: “…”

Itano: “…” – thật muốn bóp chết nữ nhân này.

“Các ngươi đùa ta sao, ta đã bảo cô nương Nyan không phải người Phẩm hương lầu, phiền các ngươi đi chỗ khác” – Quế ma ma hậm hực, thực nhìn không ra cả bốn người này. Một hắc y đầy sát khí cõng một bạch y bại liệt, một tím nhạt ẻo lả dựa dẫm vào cái người trông có vẻ bình thường nhất cả bọn. Tóm lại là một bọn nghèo mạt học đòi giàu sang.

“Đây là Phò Mã, các ngươi muốn đắc tội” – Lần này đến lượt Itano đem Kasai ra chịu trận. Phò Mã đi lạc thú, tuy là tự tát vào thể diện của công chúa là nàng nhưng ngoài y ra thì trong cả bọn không ai có địa vị gì mà đem ra dùng được. Itano đem ấn kí (con dấu) của Kasai ra thị uy. Tức thì các cô nương, lẫn Quế ma ma chen lấn nhau bu nghẹt ép Kasai vào chính giữa.

Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà quả không sai, muốn dùng các cô gái độ xuân thì, nở nang xinh đẹp ép chết mình mà. Ép chết cái sự tự tin duy nhất còn sót lại của mình. Mình đúng thật không phải là nữ nhân rồi, sao lại teo tóp chẳng bằng ai. Kasai mếu máo giữa dòng người. Nhìn ra ngoài lại thấy Itano cầm thanh đoản kiếm nhếch mép nhìn mình, ánh mắt sắc lạnh vô cùng.

Đồ háo sắc, biến thái, vì người con gái nở nang mà uy hiếp ta.

Cuối cùng Kasai cũng phải dùng thân phận là Phò Mã mà tìm tung tích Nyan. Quế ma ma đành khai thật: “Người có liên hệ duy nhất là Yuko. Nhưng nhà Yuko ở đâu thì tiện dân không biết được vì nàng ta cứ cách hai, ba tháng lại bán nhà trả nợ một lần, chỗ ở không cố định. Nhưng vẫn thường xuyên liên liên lạc với người tiểu muội duy nhất của mình là Mayuyu. Nếu hỏi Mayuyu chắc nha đầu đó biết”.

Vậy là mục đích đến xem Itano – một ác thê lãnh đạm rơi vào lưới tình, đeo đuổi nữ nhân chốn lầu xanh, tốc váy leo tường cắm sừng chồng, vân vân.. nàng sẽ không được thấy rồi. Kết cuộc lại trở thành Kasai nàng đi dụ một đứa con nít.

“Phò Mã gia, mời ngài lên lầu trên” – Quế ma ma miệng cười thấy cả nướu răng trên dưới, đưa tay cúi người mời Kasai, sau đó thì sai các cô nương của mình: “Các con hãy chăm sóc cho ba vị công tử này giúp ta, nhớ phải chiêu đãi hết mình đấy!”

“Dạ! Ma ma!”

Takahashi nãy giờ vẫn im lặng đứng cõng Acchan. Dù ban đầu ánh mắt hằn sát khí thật, nhưng lát sau lại trở nên ôn nhu vô cùng, cứ lấy má áp má với vị công tử bại liệt được cõng trên lưng. Dáng vẻ thập phần ôn nhu, làm khuấy đảo trái tim non nớt, hủ nữ của mấy cô nương không sợ chết. Vừa định nghe lời ma ma tiến lại gần là nhận ngay một câu nói sắc lẹm, rợn người. 

“Tránh ra!” – Tới gần ta chết ráng chịu. Mấy nữ lang tầm thường này.

Vậy ra người được lợi nhất là Itano, có nhiêu cô nương đều xúm xuýt bám vào người nàng, định đưa nàng vào một phòng hạng VIP. Đương nhiên, sờ soạng thì cũng phát hiện điều bất thường chứ: “Công tử, ngực của người thật vạm vỡ”.

Itano hóa đá nãy giờ: chém, chém hết, lôi ra ngoài chém đầu cả lũ này cho ta. Biểu tình trở nên cực kì quỷ dị. Lần đầu tiên ngọc thể của nàng, ngoại trừ người thân và mấy cung nữ hay mộc dục canh y cho nàng thì có ai được phép chạm.

Kasai lo lắng cho số phận mấy cô nương này quá, không biết sau này có kì án nào ví như: Phẩm hương lầu xuất hiện sát thủ liên hoàn. Các cô nương chết không kịp ngáp, chết không toàn thây. Izz! Nghĩ tới là thấy kinh rồi.

“Công tử ấy bị lao phổi đấy, hai lá phổi phình to nên ngực rất vạm vỡ. Đứng gần coi chừng lây đó”.

Itano: “…”

Các cô nương: “…” - Hắt hủi Itano như người bị hủi.

Lạnh! Lạnh quá! Khí lạnh tràn khắp phòng, nhưng người cảm nhận được chỉ có mình Kasai. Chắc nàng chết trước quá: “Đùa thôi”.

“Phò Mã gia~ người lại đùa!” – một dàn gái đẹp chuyển qua đu bám Kasai.

“Phò Mã gia, chúng ta đi lên gặp Mayu thôi” – Thanh âm lạnh buốt tựa chốn âm ti. Nghe Itano gọi mình như thế Kasai vội vàng tránh xa ra, chạy vội lên phía trên lầu, Quế ma ma cũng tò tò phía sau. Kasai quay đầu lại, nói:

“Tôm Tử ở lại cùng với hộ vệ tên gì đấy, cái người lùn lùn ấy, ở đây đi. Ta lên một mình được rồi.”

“Phò Mã gia làm sao biết mình muốn hỏi gì mà đi gặp Mayuyu?”

“Hỏi về Yuko và Nyan chứ gì. Ta đương nhiên biết. Hỏi cả đêm lí nào không ra”.

Quế ma ma đắc ý: “Phải đó! Tiện nữ sẽ sắp xếp cho Phò Mã qua đêm tại nơi này. Bảo đảm ngài sẽ hài lòng”.

“Phò Mã gia sẽ không thể ở lại qua đêm đâu nhỉ? Nhỉ?” – Cách nói chuyện ra vẻ dễ thương, nhưng nhìn gương mặt tựa tiếu phi tiếu ấy của Itano thì ai cười cho nổi.

Kasai: “…” - Itano đã gọi nàng là ‘Phò Mã gia’ nãy giờ, mà mỗi lần gọi như thế là chắc chắn đang muốn giết người, y như lúc ở tiểu đình hơn nửa tháng trước, ‘Phò Mã gia say quá rồi’ sau đó đâm phập phát vào tim nàng. Nghĩ đến vẫn còn ớn lạnh.

“Được rồi, Tôm Tử theo ta!”

Tôm Tử phụ hoàng nhà ngươi. Itano ấm ức nhưng không thể chửi, vì nàng đang là người hầu của Kasai.

Các cô nương xì xầm to nhỏ: “Mayuyu còn nhỏ như vậy, một đêm mà tiếp hai người liệu có quá sức không?”.

Kasai vừa đi vừa nói lớn: “Tôm Tử là thái giám!”

Takahashi: “…” – Phụt! Cười không thành tiếng.

Các cô nương: “…” – Không tin vào mắt mình. Thái giám còn ham hố.

Quế ma ma: “…” – Hèn gì cách nói chuyện vô cùng nham hiểm.

Itano: “…” – Ta giết ngươi.




------------------------------------------------------



Tạch tạch. Koong!

Mayu ngồi xếp bằng trên giường cắn hạt dưa, vứt vỏ vào trong chiếc bình đặt trên bàn giữa sảnh phòng. Bách phát bách trúng.

Phụt! Phụt!

Vỏ hạt dưa, hạt dẻ, các thứ tạp nham trong bình lâu lâu lại bắn ngược trở ra ngoài.

“Nha đầu kia. Còn vứt đồ bậy bạ vào đây, ta ăn thịt ngươi giờ!”

“Tin đem đi ngâm nước nữa không?”

“Đêm qua chẳng phải đã bị ngâm nước tận mấy lần? Đồ độc ác. Đồ thất hứa. Đồ con người dối trá.”

“Ai thất hứa, ta bảo đổi bài hát khác cho dễ ngủ. Vậy mà lần nào cũng hát như âm ma, buồn tiểu chết được”.

Yuki một lời thật khó nói hết. Nàng là ma nữ, ngoài mấy bài thường nghe bọn quỷ câu hồn với bọn ma vất vưởng dưới âm ti hát ra thì sao biết được bài nào con người thích, sau hơn một ngàn năm trở lại trần gian thì mới giật mình nhận ra: con người thật khó nắm bắt, kén chọn nhạc thế từ bao giờ.

“Thả giúp ta ra. Ta đi học nhạc rồi về hát cho ngươi nghe!”

“Mơ!

Còn không phải tại vì ma nữ trong chiếc bình này sợ bị nàng ngâm nước mà lăn bình chui tọt trốn trong góc nào đó. Khiến nàng mải đi tìm, tỷ tỷ tới quầy trưởng chuộc thân cho nàng, nàng cũng không biết. Để rồi lỡ thời gian, Quế ma ma trở về, không cho tỷ tỷ chuộc thân nàng nữa. Tất cả là tại con ma nữ này nè.

Nắm chặt chiếc gối gỗ trong tay, thật muốn ném cho vơi nỗi sầu. Thủ thế, Mayu dọa:

“Sau này còn dám lăn trốn vào góc nào thì đừng trách”.

“Đồ con người tầm thường”. Phải! Người phàm thì làm gì được nàng, đường đường là ma nữ oai danh lẫm lẫm mà đi sợ lời của một tiểu nha đầu miệng còn hôi hạt dưa? Hừ, mơ đi.

Pang! Chiếc gối phi thẳng vào bình, khiến Yuki ngã dưới đất, lăn quay mất vòng mà chóng cả mặt. Đúng là đồ con người ác độc.

Thật ra do cánh cửa phòng Mayu bật mở khiến nàng giật mình lỡ tay. Nàng không cố ý. Quế ma ma bước vào thì tá hỏa nhặt chiếc bình dưới đất lên, đem hết rác rớm bỏ hết vào bình, cúi đầu tạ lỗi với Kasai: “Ngài đừng hiểu lầm. Thường ngày Mayuyu hay làm công việc kiểm kê ngân sách, ưa sạch sẽ ngăn nắp. Phòng bừa bộn thế này là nhất thời thôi. Tiện nữ không quấy rầy ngài. Ngài cứ tự nhiên ở lại đây” – rồi lại nói với Mayu, giọng điệu vô cùng ngọt ngào, cứ vài câu lại vỗ nhẹ vào vai Mayu, rõ người muôn mặt: “Đây là Phò Mã gia, hãy cẩn thận, hầu hạ cho tốt vào. Mayuyu ngươi có phúc lắm đấy. Biết đâu sau bữa nay có thể theo hầu ngài ấy. Đến lúc đó đừng quên ngôi nhà Phẩm hương lầu và Ma ma đấy nhá. Há há há”.

“Lui ra.” – Itano diện vô biểu tình, thanh âm rất nhỏ nhưng lại có uy vô cùng, làm Quế ma ma tụt cả hứng: Hừ, chỉ là thái giám thôi mà lên mặt.

Mayu chưa kịp kêu thì Quế ma ma đã khép cửa đi ra ngoài. Cái bình của nàng…

Nhìn ánh mắt níu kéo của Mayu với Quế ma ma mà Kasai đau lòng. Dù sao vẫn là thiếu nữ tuổi thành niên, ở trong chốn phong tình này đã là số phận nghiệt ngã lắm rồi. Đêm nay lại phải tiếp hai nam nhân, dù nàng không phải nam nhân, nhưng nữ nhân mặt lạnh như dao chặt nước đá kia cũng đủ làm cô bé sợ.

Mayu mời Kasai và Itano ngồi vào bàn, bản thân đi rót tách trà. Nhưng không có trà. Sao đây? Thay bằng rượu vậy. Kasai giữ lễ hớp một hơi rồi ôn nhu nói:

“Không cần phiền phức. Cô bé an tâm, ta không làm gì đâu, chỉ là muốn hỏi một số chuyện. Ngồi xuống đi!”

Mayu ngoan ngoãn thuận theo. Itano cũng ngồi xuống bên cạnh. Giọng Kasai đanh lại, chẳng hiểu sao nàng lại thấy rạo rực trong người, tinh thần phấn chấn hẳn, phải tranh thủ bắt nạt Itano trong lúc nàng ta không phải là công chúa: “Tôm Tử. Chủ tớ không thể ngồi cùng bàn”. 

Itano: “…”

Lại tiếp chuyện với Mayu: “Cô bé vào đây lâu chưa? Gia cảnh thế nào lại phải lưu lạc chốn phong tình này sớm như vậy? Ta sẽ chuộc thân giúp cho.”

“Chuộc thân?” – Mayu hơi bất ngờ, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có người ngoài tỷ tỷ chuộc thân cho nàng, nâng ly rượu kính Kasai, Kasai hớp một ít, lại chăm chú nghe Mayu kể chuyện gia đình tréo ngoe. Mẹ mất sớm, cha thì đam mê cờ bạc vân vân và mây mây..

“Phò Mã gia. Chúng ta đến hỏi chuyện của Nyan.”

Tức giận thì kệ nàng chứ, dù có kêu ‘Phò Mã gia’ ta cũng không sợ: “Tôm Tử. Không được nói leo”.

Itano: “…”




------------------------------------------------------




Dưới sảnh lầu. Một bàn rượu thịt bắt mắt dần dần được mang lên. Takahashi khoanh tay ngồi hướng đối diện với chỗ Acchan, điều khiển các cô nương của Phẩm hương lầu, họ phải thay phiên nhau ra vào bếp không ngớt vì đầu bếp không thể kịp mang thức ăn theo yêu cầu của Takahashi. Sau ngày hôm nay chắc chỗ này đổi thành tửu lầu cũng được đấy.

“Món này không có mùi vị gì cả, đổi. Mang món nào hương vị kích thích lên đây!”

Không ngoài dự đoán, thời gian tỉnh lại của Acchan nhanh hơn hẳn bình thường.

Ôm đầu choáng váng, mở mắt thấy Takahashi mà giật mình. Ầy, mà không, giật mình bởi thức ăn mới đúng.

“Kinh dị. Mấy món này, mùi vị thật kinh dị!”

“Hửm?” – Takahashi liếc mắt qua các cô nương bên cạnh, ánh mắt đằng đằng hắc khí - “Đổi toàn bộ”.

Vị công tử hắc y này thật đáng sợ.


***


Lát sau đó là một đám quan binh xông ập vào giữa sảnh, các cô nương của Phẩm hương lầu, đầu tóc, mặt mũi đầy mùi mỡ và thức ăn, dù thế vẫn phản ứng theo bản năng nghề nghiệp, réo lên vui mừng: “Chúng ta có khách. Đêm nay so ra chỉ có Phẩm hương lầu là người vô tấp nập. Các vị binh gia mời vào, mời vào”.

Acchan với Takahashi lắc đầu ngao ngán, đã hiểu tại sao mấy cô gái này mãi vẫn phải bán thân không đổi đời được. Nhìn là thấy đám quan binh, tay kiếm, tay gươm, quân phục chỉnh tề. Là đi làm nhiệm vụ chứ không phải làm khách chốn này.

“Gọi tú bà ra đây” – Một hiệu úy trẻ tuổi lên tiếng.

Các cô nương làm nũng giãy nảy: “Không ngờ các khách quan lại có hứng với ma ma đó a. Sở thích thật đặc biệt.”

Viên hiệu úy: “…”

Tiêu. Tiêu rồi. Quế ma ma đâu mất rồi, không nhanh xuống là cả đám này bị nhốt tù vì tội ‘đẹp mà ngu’ mất thôi. Acchan gọi giúp. Quế ma ma sợ hãi chạy xuống lầu.

“Binh gia cần gì?”

“Người vừa nãy gảy đàn trên Mộng Xuân đài đâu? Mau đưa người đó đến đây!”

Lại là đến tìm Nyan. Sao hôm nay nhiều người đến tìm nàng ta thế, hết Phò Mã đến quan binh. Nàng ta có phải là tội phạm truy nã cả nước không vậy? Phẩm hương lầu của bà chẳng nhẽ không sớm thì muộn cũng đóng cửa.

“Người đó không có ở đây.” – Thanh âm lãnh đạm quen thuộc. Itano bước xuống lầu, nghe tiếng động là nàng đã lo có gì đó không ổn. Bọn người này định tới làm lớn chuyện sao? Tin tức tới tai Phụ hoàng nhanh thật đấy. Chắc do đám huynh đệ của nàng thấy mà báo lại.

“Không phải việc của ngươi. Tránh sang bên, nếu dám che dấu người đó, tất cả sẽ bị tru di cửu tộc.” – Viên hiệu úy trẻ tuổi mới nhậm chức chưa lâu nên không nhận ra Itano nhưng đội trưởng của đám lính thì nhận ra ngay. Dù Cửu công chúa ít xuất đầu lộ diện nhưng lần làm lễ ở phủ điện Cẩm Loan, ông đã có dịp thấy mặt. Nếu là công chúa đích thân nói thì không sai đâu.

“Chúng ta đi thôi. Người đấy không ở đây đâu.”

“Nhưng đội trưởng. Rõ ràng là có gì mờ ám” – Viên hiệu úy trẻ tuổi sinh nông nổi.

Kết quả là Itano đang có hỏa khí trong người. Nhất loạt phát tiết, người người kinh hoàng. Thanh đoản kiếm của nàng mần viên hiệu úy như mần cá. Tiếng thét vang trời. Chỉ chừa lại cho y nửa mạng sống, đám binh lính hốt hoảng đưa người bị thương ra về. Itano ngay lập tức lấy lại sự điềm tĩnh vốn có, diện vô biểu tình đưa thanh đoản kiếm cho Acchan đứng bên: “Lau sạch vết máu”. Rồi xoay người bước lại lên lầu.

Các cô nương: đồ phá hoại, dám phá mối làm ăn của bọn ta.

Quế ma ma: Đừng bao giờ đắc tội thái giám.

Kasai phía trên lầu: Chết rồi. Nãy mình có làm gì quá quắt không vậy? Có khi nào giống anh chàng kia không? A! Biết rồi, chắc tại Mayu không được nở nang như Nyan, không sánh bằng. Nên Itano ấm ức. Cô vợ này có phải quá biến thái?

Mayu lẻn ra khỏi phòng đi tìm chiếc bình, không biết Quế ma ma để đâu. Vô tình tránh được cảnh rùng rợn dưới lầu. Tìm thấy chiếc bình, nàng ôm lấy nó quay trở về phòng. Itano đã ngồi sẵn đợi, muốn hỏi nhanh về nơi ở của Yuko rồi ra về. Không muốn ở lại đây thêm khắc nào.

Lát sau Kasai mới trở vào, tay bưng một bình rượu thơm phức. Lần này nàng nhất định phải cứu mạng cô nhóc Mayu và cũng là mạng nàng. Nếu Itano tìm không được Nyan thì có thể lấy Mayu ra thay. Có người thế thân thì sẽ nhanh chóng quên đi mối tình trắc trở đó. Dù sao người ta cũng có tài, lại xinh đẹp, ai mà chịu phá bỏ vòng cấm luân thường mà theo vị công chúa lãnh đạm này chứ.

Trong bình rượu này nàng đã pha một viên, à không, lúc nãy chạy xuống hỏi Acchan. Acchan bảo bỏ vào càng nhiều càng tốt. Thế là cho hết ba, bốn viên gì đó. Gặp nước là tan ngay. Không ngờ tiên dược thực dễ sử dụng. Mayu uống vào thì sẽ nảy nở hơn người, bảo đảm hợp khẩu vị Itano a.

Kasai giờ thì chẳng dám uống thuốc để vòng một to hơn đâu, lỡ như Itano mà để ý nàng thì nàng có mà chết. Dùng người khác thế mạng.

“Mayuyu, uống một ly đi.”

“Ngươi không biết tỷ tỷ mình hiện đang ở đâu sao?”

“Thực không biết” - Ừm, ngu gì nói. Ai biết tỷ tỷ ở ngoài đắc tội ai mà để người ta đi tìm thế này.


***


“Mayuyu uống một ly thôi”.

“Vậy lúc trước Yuko từng sống ở đâu?”

“Ở ngoài kinh thành, hướng tây, năm mươi dặm” – Ngu mới nói thật, tìm cả đời cũng đừng mong thấy tỷ tỷ nàng.

“Mayuyu uống…”

“Im lặng!” – Itano thực chịu hết nổi cái sự nhoi nhoi của Kasai rồi.

Yuki ở trong bình cảm nhận được. Đấy chẳng phải là mùi của tiên dược, người phàm không ngửi thấy nhưng ma nữ như nàng thì biết, chẳng hiểu sao tiên dược lại xuất hiện ở chỗ này. Nhắc khéo Mayu không nên uống nó. Đồ của thần tiên không nên uống, rất độc. (Đồ âm ti mới độc chứ nhỉ?)

Mayu nghe lời, liền từ chối khéo Kasai. Itano cũng lạnh lùng nhìn nàng, buồn tủi để lại bình rượu, lê thân mình bước xuống lầu khóc than với Acchan.




------------------------------------------------------




Dưới sảnh lầu, Acchan đang truy hỏi Takahashi:

“Hình như người con gái tên Nyan đánh đàn lúc nãy có mối quan hệ với hoàng tộc đúng không?”

“Không biết, không nhìn thấy mặt.” – Takahashi lắc đầu.

“Rõ ràng lúc đó nhìn đăm đăm người ta mà bảo không thấy?”

“Không. Không phải nhìn cô nương đó” – Takahashi ấp úng trả lời.

“Vậy nhìn ai?”

Takahashi: “…”

Acchan truy hỏi tới cùng, hộ vệ gì mà bất tài quá vậy. Chuyện xảy ra xung quanh cũng không chịu chú ý, hộ vệ nỗi gì.

“Acchan a~” – Kasai ôm lấy Acchan khóc nức nở, rủ rỉ to nhỏ với nàng về việc bị Itano hắt hủi. Takahashi không nghe rõ hai người nói gì. Vì căn bản nàng không được lại gần người khác. Có thể sẽ vô tình giết chết một mạng người.

Chỉ thấy Acchan vỗ vỗ vai Kasai.

Phò Mã cái quái gì với tên này. Chủ nhân năm lần bảy lượt muốn giết chết tên Hán Uy này là phải. Hết chạy ra ngoài chơi xuân, đùa bỡn với kỹ nữ thanh lâu, giờ thì dám ăn đậu hủ của Atsuko trước mặt nàng. Takahashi cứ thế kìm chế cánh tay đang cố vươn ra bóp chết Kasai.

Kasai chỉ mới hớp một ít rượu lúc đầu Mayu mời mà đã ngà ngà hơi men, say rồi thì phải. Cứ nhè nhè khóc than, Acchan dùng một ít pháp thuật giải men rượu cho Kasai. Vừa giải hết là lăn ra xỉu. Nguyên nhân…

“A!” – Takahashi lên tiếng vờ tỏ ra bất ngờ: “Atsuko hình như mệt rồi. Để thần chăm nàng ấy ngủ, Phò Mã gia trở lại với công chúa đi”.




------------------------------------------------------




Kasai tỉnh khỏi men rượu, đứng dậy định đi lên thì nghe phía trên lầu có tiếng động. Phải chăng Itano hạ thủ Mayu rồi? Nhưng rõ ràng lúc ấy nàng còn đang ở trên lầu, vừa hớp ít rượu Mayu đưa mà sao giờ ở đây? Không biết đã xảy ra chuyện gì. Căn bản là Kasai quên sạch chuyện đã giỡn mặt với Itano và cả việc bỏ thuốc giúp ngực nở nang vào trong bình rượu.

Chạy lên phòng, chỉ thấy Itano nằm bất tỉnh. Cửa sổ mở toang, không thấy Mayu, chẳng thấy ai khác ngoài Itano. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


~Hết chương 11~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét