hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 23]


Chương 23

Tiểu quỷ ma mãnh













Hành động lén lút chẳng khác nào một kẻ trộm. Tiểu Kasai đi vào, vừa cúi đầu thập thò quan sát vừa nhẹ nhàng khép cửa lại. Trong phòng không một bóng người, cả một tiếng động cũng không, nếu không phải lúc nãy có người ở trong lên tiếng thì nàng còn tưởng nơi này dành cho ma ở chứ làm gì có vị tiểu thư nào.

Nhón chân đặt khay thức ăn lên trên bàn, tiểu Kasai đưa ánh nhìn dò xét căn phòng. Miệng không ngừng càng ngày càng há rộng, rộng đến nỗi có thể nhét được hai quả trứng gà. Trong đầu không thôi tán thưởng: “Rộng, rộng quá. Đẹp, đẹp quá đi mất”.

Tiểu Kasai tư duy chỉ là đứa con nít đương nhiên không còn câu gì khác để miêu tả cảnh tượng hoành tráng đang được mình chiêm ngưỡng: Cả căn phòng được trải một tấm thảm lớn màu hoa tử đằng, giá sách đàn hương màu đỏ tía ngay ngắn kê sát vách tường, trên đó là hàng trăm quyển sách dựng tựa vào nhau, xếp chồng chồng lớp lớp cả mấy hàng dài, xung quanh còn có năm sáu chậu hoa cỏ tỏa ra hương thơm ngát.

Bước vòng qua sau bức bình phong, đập vào mắt là một bàn sách hình chữ nhật kê cạnh cửa sổ, một dáng ngưới nhỏ nhắn ưu nhã đang ngồi ngay ngắn trước bàn, y phục trắng như tuyết, không vương chút bụi bẩn. Mái tóc màu nâu nhạt tùy ý buộc thành một lọn nhỏ phía sau, lâu lâu lọn tóc lại rung rinh theo nhịp điệu của làn gió khẽ khàng luồn qua cửa sổ, trông cứ như đuôi của con tiểu khuyển nhà hàng xóm hay ngoe nguẩy, cực kỳ đáng yêu.

Nhìn đến gương mặt nhỏ với làn da trắng nhợt nhạt, chân mày nhíu chặt, đôi đồng tử màu đen trong suốt đang chăm chú vào từng nét bút lả lướt trên trang giấy. Ra là tiểu nô tỳ ở đây bày ra tư thế học giả. Nàng tò mò, nhẹ nhàng đi đến bên người tiểu nô tỳ xem nàng ta đang viết cái gì.

Bộ áo lông cừu dày cộm khiến tiểu Kasai di chuyển khá khó khăn, thân hình tròn trĩnh của nàng xém va đổ mấy chiếc bình hoa, cũng may là nhanh tay giữ lấy nếu không là đã kinh động đến tiểu nô tỳ kia rồi. Vì vị trí đặt bình khá cao nên tiểu Kasai không tài nào nhón chân lên tới, đành ôm chặt lấy chiếc bình hoa vào người. Đứng phía sau tiểu nô tỳ, nhổm đầu cao lên để tiện nhìn về phía trước.

Nhận thấy làn hơi ấm áp phả vào cổ, tiểu Itano có chút hiếu kỳ xoay đầu lại, bị gương mặt to tròn bầu bĩnh áp sát tầm mắt khiến nàng giật mình quăng luôn cây bút lông, nước mực đen đặc theo quán tính bắn đầy cả mặt tiểu Kasai.

“Á!” Tiểu Kasai bị tập kích bất ngờ nên cũng thụt lùi ra sau thét lớn, đồng thời tay buông bỏ bình hoa khiến nó rơi xuống đất vỡ toang, âm thanh choảng một tiếng, cả hai cô nhóc nhìn nhau như chết trân.

Tiểu Kasai đưa tay lau vết mực dính trên mặt, lúc đầu chỉ là lấm chấm, chấm to chấm nhỏ, đến khi lau thì càng cố lại càng phản tác dụng. Gương mặt tiểu Kasai chẳng khác gì cái đít nồi. Còn tưởng tiểu nô tỳ kia sẽ cười châm chọc nàng, ai ngờ con bé chỉ nhíu mi một cái liền xoay người ngồi lại trên ghế, lấy từ nghiêng thiên ra một cây bút lông khác rồi lại tĩnh lặng rơi vào thế giới của mình, bỏ tiểu Kasai đứng ở đó đơn thân tự kỷ.

Trong một khoảnh khắc rất nhỏ cánh tay cầm bút khẽ dừng động tác, rất nhanh lại trở về dáng vẻ bình thường, vẽ vẽ nguệch nguệch. Thật không hiểu nổi tiểu nô tỳ này có bị sét đánh té ở cái giếng nào trong phủ hay không mà lại bất bình thường như thế. Thông thường chỉ khi nào dọn phòng hay chuẩn bị mộc dục canh y thì nha hoàn mới dám đi vào phòng nàng, còn nữa, đã vào thì đương nhiên một tiếng động cũng không dám phát sinh, bởi cha nàng từng hạ lệnh, nếu làm phiền đến tiểu thư thì kẻ đó sẽ bị phạt hai mươi trượng đồng thời bị đuổi ra khỏi phủ.

Nhìn gương mặt đen xì như than, đôi mắt to tròn như viên hải minh châu không ngừng chăm chú vào từng nét bút của tiểu Itano khiến nàng vừa buồn cười vừa khó chịu. Trong khi đó tiểu Kasai thì lại hí hửng vô cùng, kéo lê một cái ghế đến ngồi đối diện, miệng không ngừng liến thoắng:

“Nè ~ Cửu tiểu thư đâu? Sao tiểu muội lại ở đây một mình? Có phải là bị phạt ngồi đây họa tranh hay không?”

“Thật tội nghiệp nha, lúc trước tỷ cũng hay bị phạt lắm, nhưng bị phạt rèn chữ chứ không có giống tiểu muội bị phạt họa tranh trừu tượng nha”.

“Nè ~ Tiểu muội có phải bị phạt không được nói chuyện luôn không? Nhưng lúc nãy tiểu muội đã lên tiếng đuổi tỷ đi nha. Vậy là vi phạm rồi, tỷ sẽ mách với tiểu thư, để tiểu thư đét vào mông muội. Hắc hắc”.

“Tiểu muội không biết đâu, trời lạnh thế này mà mông chảy máu thì máu sẽ đông thành băng tuyết đó. Còn nữa, làm mặt tỷ bẩn rồi này, bắt đền đi”.

Tiểu Kasai chồm người lên phía trước, đưa mặt lại gần sát tiểu Itano, tay kéo mi mắt xuống, lè lưỡi làm mặt xấu trêu cợt. Rõ ràng là sóng muốn lặng mà gió không ngừng, tiểu Itano còn nghĩ sẽ nhịn xuống một chút nhưng giờ thì hết chịu nổi nữa rồi, hỏa khí bất ngờ bộc phát, giọng nói yếu ớt nhưng lại bị hàn khí bao phủ cả một tầng dày đặc:

“Ở đây ta là lớn nhất”.

Phải đó, ở gian phòng này thì thân phận nàng là lớn nhất rồi, tiểu nô tỳ kia cho dù mới đến phủ không biết mặt nàng, còn hiểu lầm nàng là nô tỳ đi nữa cũng không thể nào không hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Nếu còn có ý định trêu đùa thì đừng trách. Nhưng một lời vừa nói ra, tiểu Itano nhanh chóng thấy hối hận, căn nguyên do nàng nên mẹ mới mất, nhân sinh thế gian vì lẽ đó đều muốn ức hiếp nàng. Đã từng nguyện ước có thể thay đổi được quá khứ, nhưng rồi cô bé con như nàng nhanh chóng nhận ra, quá khứ chính là thứ duy nhất trên thế gian này không thể xóa bỏ cũng chẳng cách nào thay đổi được, nếu thế thì nàng cũng không muốn làm Itano Tomomi nữa, không muốn trở thành một tiểu hài nữ mang đầy tội lỗi đã hại chết thân sinh của mình, thế nhưng thân phận của nàng lại là sợi dây ràng buộc khiến nàng không thể nào thoát ly được, đi đến đâu người ta cũng chú ý đến nàng, đều xầm xì to nhỏ về nàng. Nếu tiểu nô tỳ này nhận ra thân phận của nàng thì có chuyển sang trách cứ nàng như những người khác hay không?

Đáng tiếc tiểu Kasai lại thuộc thành phần điếc không sợ súng, tiểu Itano nói chuyện mà cứ hàm ý dấu đầu chẳng hở đuôi thì dù có ăn cả hũ muối, cũng không tài nào đoán ra được.

Tiểu Kasai lấy tay chỉ vào thân người ốm yếu của tiểu Itano rồi lại chỉ vào thân hình tròn trĩnh của mình, nói: “Rõ ràng tỷ lớn hơn muội nha. Ở đây tỷ mới là lớn nhất”.

“….”

Tiểu Itano thầm thở dài một hơi, không biết nên vui hay tức giận với cái độ ngốc nghếch của tiểu nô tỳ này, dù thực tâm không trách cứ, nhưng nàng cũng không có tâm trạng để đùa giỡn, đôi mắt đen sâu không ngừng bắn ra tia sát khí thị huyết khiến tiểu Kasai phải giật mình, ngoan ngoãn ngồi xuống tựa lưng vào thành ghế.

Qua hơn mươi khắc, biểu tình bên ngoài vẫn là lãnh đạm băng sương, tiểu Itano hoàn toàn chỉ chú tâm đến bức tranh đang họa, nhưng lâu lâu không kiềm chế được vẫn khẽ liếc nhìn người đối diện, nên đuổi đi hay để tiểu nô tỳ này tiếp tục ở đó bày ra cái bộ dạng sợ hãi khúm núm đây? 

Không đợi tiểu Itano phải vắt óc suy nghĩ, tiểu Kasai lúc rồi còn bị ánh mắt thị huyết của tiểu Itano dọa cho lá gan teo nhỏ, bây giờ nhàm chán lại muốn tìm cái gì đó để giải khuây. Nói là làm, nhảy xuống ghế, lon ton chạy ra ngoài đem khay thức ăn để lên bàn học của tiểu Itano, dặn dò: “Thức ăn cho cửu tiểu thư”. Rồi lại xoay người chạy ra khỏi phòng, tiếp tục thăm thú những ngõ ngách còn lại trong tướng quân phủ.

Nhưng chưa ra khỏi cửa đã bị gọi lại.

“Vào đây”.

Thanh âm không lớn nhưng không hiểu sao tiểu Kasai lại bị làm cho giật mình, ngoan ngoãn lon ton chạy ngược trở vào. Tiểu Itano ngồi trên ghế, không thèm ngẩng đầu nói: “Mãnh vỡ”.

Ngả lưng lên thành ghế, cảm thấy có gì đó bứt rứt liền xoay đầu nhìn, thì ra là mãnh vỡ của bình hoa vẫn đang vương vãi dưới đất, tiểu nô tỳ ngốc nghếch kia trước khi đi còn không chịu dọn. Bản tính ưa ngăn nắp sạch sẽ, làm sao có thể trơ mắt ra nhìn đống hỗn tạp dưới đất. Vì thế mới gọi tiểu Kasai trở lại.

Nương đã từng dặn không được gây phiền toái cho người khác, nếu để kẻ khác biết được nàng làm bể bình hoa trong tướng quân phủ thì nương sẽ không dẫn nàng đi chơi nữa. Tiểu Kasai làm ra bộ dạng ủy khuất như chú mèo con bị nhúng nước, cơ thể run run theo từng mảnh vỡ được được nhặt lên. Lâu lâu lại ngước mắt đến vị trí của cô nhóc ngồi trên cao, một tia nhìn quan tâm thương xót cũng không thèm ban xuống, làm nàng ở đây tốn công bày ra bộ dạng đáng thương này.

Không hiểu sao bị cô nhóc trước mắt xem như kẻ vô hình, nàng lại cảm giác có gì đó mất mát. Tiểu Kasai đứng thẳng dậy giẫm chân một cái, nhìn đôi bàn tay dính đầy mực của mình không khỏi cao hứng, ý nghĩ xấu xa của một tiểu quỷ nhanh chóng lóe sáng. Tiểu Kasai đi đến cạnh bàn, đưa tay đẩy cây bút lông của tiểu Itano khiến nó nguệch một đường dài trên tờ giấy. Bức tranh sơn thủy cư nhiên bị động tác không biết là vô tình hay hữu ý phá hỏng.

Tiểu Kasai trưng ra nụ cười hòa giải, gò má phúng phính bởi vì cố nén cười mà ửng đỏ, đôi tay búp măng không ngừng chà chà lên tờ giấy trắng, bộ dáng hệt như đang cố gắng lau sạch đường vẽ hỏng kia, thanh âm trong trẻo như tiếng mèo con: “Xin lỗi, xin lỗi, lỡ làm hỏng mất rồi, để tỷ lau sạch cho, sẽ thật sạch mà”. Giấy trắng hả… chà nè. Sau khi bức họa của tiểu Itano đã hóa thành màu đen thăm thẳm thì tiểu Kasai lại chuyển qua nắm lấy vạt áo của nạn nhân, áo sạch hả… chà nè.

Tiểu Itano nắm chặt cây bút lông trong tay, đôi tay ốm yếu không ngừng run rẩy, nàng thật sự muốn đá đít tiểu nô tỳ này ra ngoài, nhìn vạt áo trắng tinh nơi cánh tay vừa bị nắm lấy, trên đó in hẳn một vệt mực to thù lù đen ngòm. Tiểu Itano vốn không chịu được những thứ ô uế, chỉ cần hơi bẩn xíu thôi là toàn thân giống như co rút lại, tứ chi cứng đờ, thét lớn:

“Á ~”

Tiểu Kasai bị tiếng hét làm cho giật mình, nhanh như cắt, đưa hai tay lên che lấy miệng của tiểu Itano, biểu tình hệt như đang dỗ dành thú nhỏ: “Suỵt! Tiểu muội ngoan~ Hét nhỏ nhỏ thôi”.

Tiểu Itano vì bị bàn tay dính mực đen thui che lấy miệng mình, trong cơn hoảng hốt không kìm chế được, khóc nấc, lần đầu tiên nàng bị một người hầu khi dễ như thế này, hai hàng châu lệ không ngừng tuôn rơi lã chã ướt đẫm hai bàn tay nhỏ của tiểu Kasai. Không xong rồi đại vương ơi, tiểu Kasai thập phần hối hận, vẫn không buông tay mà tiếp tục dỗ dành:

“Có phải vì tỷ làm hỏng bức họa?”

Tiểu Itano nhíu chặt mi… khóc.

“Nhưng nó đâu có đẹp đâu, xấu quắc à. Tỷ đền cho bức khác đẹp hơn, nha~”.

Tiểu Itano lắc đầu… khóc nấc.

“Tiểu muội ngoan~ Tỷ đem muội quẳng xuống hồ nước bây giờ.”

Tiểu Itano cư nhiên bị tiểu nô tỳ kia đe dọa mà đứng hình, lại nói thời tiết đang lạnh mà bị đẩy xuống hồ nước sẽ chết cóng đó nha, cố gắng nín khóc nhưng vẫn không ngăn được bản thân nấc cục. Tiểu Kasai bỏ tay ra, nhìn gương mặt của cô nhóc đối diện lấm lem mực khiến tiểu Kasai cười đến không nhịn được: “Ha ha ha, tiểu muội có râu kìa. Ha ha~ Thúc thúc hái hoa (ông già dê :v ) Ha ha ha~”

“….” Tiểu Itano bật người xuống ghế, thật muốn lấy cây bút lông quẳng vào trong cái miệng đang cười ngoác lên trời kia, nó thật là chọc nàng đến phát điên mà. Phải bình tĩnh, bình tĩnh lại, có bao giờ nàng kích động như lúc này đâu, đúng là không ổn. Trước hết nên đi rửa sạch mặt cái đã.

“Lấy nước đến đây”.

“Không thích!”

“o.O”

Nhìn thấy bộ dáng á khẩu, nổi đom đóm mắt của tiểu Itano làm tiểu Kasai rất cao hứng, xoay thân hình như quả bóng, hướng cửa phòng một mạch chạy đi không dám ngoảnh đầu lại. Tiểu Itano quay xuống nhìn đống gốm vỡ đã được tiểu nô tỳ thu thập lại, nói là thu thập chứ thật ra là chẳng làm gì khác ngoài việc xếp gọn các mảnh vỡ lại thành hình mặt cười cho trông có vẻ… đẹp mắt.

“A !!! Ngươi còn trở lại đây, nhất định ta sẽ uýnh ngươi chèm bẹp.”

Ở một nơi khác, tiểu Kasai liên tục hắt xì, khắp người da gà nổi cục cục, có phải là do mặc ít áo quá không? Về nhà bảo nương may thêm vài cái nữa.







oOo









Đúng giờ ăn trưa, tại gốc cây đại thụ, Mariko xuất hiện đem theo tiểu Kasai trở về nhà. Tiểu Kasai dù có hỏi thế nào thì nương cũng không chịu nói là nương đã làm gì trong tướng quân phủ, nương đã không nói thì đương nhiên khi bị hỏi lại tiểu Kasai cũng nhất mực không đem chuyện của mình kể ra. Chỉ khẳng định rằng, mình đã cẩn cẩn làm theo những gì nương dặn dò, không gây rắc rối cho người khác.

Vì cả buổi sáng chưa ăn gì nên khi về nhà, tiểu Kasai không thèm chờ đợi đã ăn hết mấy chén cơm, chẳng kịp cảm nhận xem mùi vị thế nào. Tiểu Acchan cảm thấy kì lạ, tay cầm đũa buông xuống, thức ăn một chút cũng chưa động.

“Tomomi tỷ, sáng giờ tỷ chưa ăn gì hay sao?”

Tiểu Kasai uống một cốc nước đầy, đã khát rồi lại xoa bụng tựa lưng lên ghế: “Phải đó, sáng giờ thiệt là đi chơi mệt chết người ta luôn”.

“Hèn gì, thức ăn tệ như vậy…”. Tiểu Acchan bình thường là dễ ăn nhất, vậy mà hôm nay một hạt cơm cũng không dám ăn là đủ biết mức độ nguy hiểm của bữa cơm này rồi. Mấy hôm trước khi tỷ tỷ của nàng ra ngoài chơi trở về thì dù có trễ đến mấy mọi người trong nhà vẫn đợi tỷ ấy nấu ăn. Hôm nay tự dưng không thèm nấu còn tỏ ra thích thú với mấy món của tiểu Yuki, thật là làm người khác phải hốt hoảng thay.

Tiểu Yuki dùng ánh mắt đáng thương, sóng mắt dường như phủ một tầng sương mỏng nhìn sang nương và tỷ tỷ của nàng. Không phải nàng không cố gắng chỉ là tiếng dầu chiên kêu đôm đốp làm nàng giật mình muốn té xỉu, nên mới chọi cả mấy quả trứng vô chảo rồi chạy biến mất dạng, cả mấy ngày rồi nàng đang cố gắng nâng cấp khả năng chiên trứng đó nha, rất là chịu khó học hỏi.

Mariko vội xoa đầu tiểu Yuki trước khi con bé khóc thành tiếng, dỗ dành: “Tiểu Yuki không ngờ nấu ăn rất có tiến bộ nha. Nhìn xem, tỷ của con còn muốn ăn luôn phần của nương này”. Nói xong nàng đẩy dĩa trứng chiên hóa thạch cacbon trộn lẫn vỏ trứng đến trước mặt tiểu Kasai.

Tiểu Acchan nhanh nhẩu đẩy phần của mình sang cho Mariko: “Nương, con nhường người”.

Mariko hắc tuyến đầy mặt, con bé tốt thấy ghê a~

Suốt đêm hôm đó bụng dạ khó chịu làm tiểu Kasai không tài nào ngủ được, phải đi thăm Tào Tháo mấy lần, mệt đến nỗi không thể lết về phòng. Mở cửa phòng tiểu Yuki rồi leo lên giường nằm, tiểu Yuki cư nhiên bị hành động đột kích của tiểu Kasai làm cho hoảng sợ. Oa một tiếng, khóc lớn, tiểu Kasai không còn hơi sức để dỗ dành nữa, kéo chăn lên phủ kín đầu. Tiểu Acchan ở phòng cạnh bên vội vã ôm thanh kiếm gỗ chạy sang.

Mariko nghe tiếng hét cũng vội vội vàng vàng tạm gác lại suy nghĩ vẩn vơ của mình mà tìm đến phòng tiểu Yuki. Vừa mở cửa bước vào chính là hình bị hình ảnh ba đứa nhỏ quấn chăn bông kín người ngồi xoay quanh cây đèn cầy làm kinh hãi.

“Ba đứa đang làm cái gì vậy?”

“Mừng nương tới ~ Tụi con đang tán gẫu đêm khuya a~”.

Mariko thật bó tay, day day lấy huyệt thái dương trách cứ: “Mấy đứa còn nhỏ có gì để tán gẫu, mau mau ngủ sớm đi”.

Tiểu Acchan nhăn mũi: “Nương già rồi nên ngủ sớm đi, tụi con tán gẫu xong sẽ ngủ”.

“Nè, nương già hồi nào? Được thôi, vậy nương sẽ cùng các con tán gẫu”.

Tiểu Kasai lau vết mồ hôi trên trán, nhờ lúc nãy uống một chút thảo dược tiểu Acchan đưa mà bụng đỡ đau nhiều, thanh âm yếu ớt: “Chuyện tụi con nói nương sẽ không hiểu”.

Bị đả kích tâm hồn hiếu chiến, Mariko quả quyết: “Trên đời này không có gì là nương không hiểu cả”. Nói rồi nàng đi đến bên giường, ẵm tiểu Yuki để xích vào trong rồi tự mình tìm lấy một chỗ ngồi thoải mái. Trời đêm giảm nhiệt, Mariko không lạnh nhưng vẫn chiếm tiện nghi, ôm lấy tiểu Kasai vào lòng để lấy chăn đắp ké.

Giữa ánh nến bập bùng, tiểu Yuki đưa mặt lại gần, gương mặt tròn bầu bĩnh ánh lên màu hồng yêu mị, đôi mắt đột nhiên mở to, thần thần bí bí nói: “Có câu chuyện cổ tích rất xưa a~”.

Mariko phụt cười: “Mấy đứa tán gẫu chuyện cổ tích hả? Ha ha… khục khục khục. Được rồi, được rồi, cứ tiếp đi, nương hứa không cười nữa đừng nhìn nương như thế tội nương”.

Tiểu Acchan thu chân lại, vùi đầu vào cánh tay, hỏi: “Nương biết nhiều chuyện cổ tích?”

Mariko khẳng định: “Đúng thế!” Dù là trần gian hay địa ngục, có chuyện đời của người nào mà nàng không biết.

Tiểu Kasai xoa xoa lấy bụng của mình: “Nếu có chuyện nương không biết thì hứa sau này ngày nào cũng dắt con đi chơi nha!”

Mariko siết chặt tiểu Kasai vào lòng, ánh nhìn sủng nịnh: “Được thôi. Nhưng nếu chuyện gì nương cũng biết thì sau này mỗi đứa sáng thức dậy qua phòng thơm nương một cái chào buổi sáng, tối thơm nương một cái chúc ngủ ngon”.

Tiểu Yuki mở to đôi mắt đen láy: “Nương ~ con thức sớm sẽ bị đau tim”.

“….”. Lười biếng thì có.

Tiểu Acchan dùng đôi bàn tay búp măng nâng hai má, nũng nịu nói: “Nương ~ con thức sớm mặt sẽ nổi mụn”.

“….”. Mới mười tuổi mà nổi mụn gì?

Tiểu Kasai ngả lưng vào sát trong lòng Mariko: “Nương ~ con thức sớm sẽ có người bị lộ bí mật”.

“….!!!” Trời ơi! Kẻ nào tốt số đẻ ra ba đứa tiểu quỷ thế này?

Giữa hỏa ảnh bập bùng, tiểu Yuki lại tiếp tục câu chuyện: “Đố nương tên một câu chuyện cổ tích”- quay sang nhìn hai tiểu quỷ còn lại, nhận được cái gật đầu đồng ý mới bắt đầu: “Một cô gái trẻ té xỉu, bị bảy tên đàn ông khỏe mạnh kéo vào rừng rậm”.

“ Cái này.. cái này….”. Ấp úng cả buổi cũng không thể thốt thành lời, gương mặt vốn thường ngày diện vô biểu tình của Mariko cũng phải đỏ ửng, lắp bắp nói: “Mấy đứa.. mấy đứa chưa có đủ tuổi đọc mấy câu chuyện sắc thế này nha”.

Cả ba tiểu quỷ đồng thời chớp chớp đôi mắt trong veo như hạt sương đêm, hướng Mariko hỏi: “Nương ~ Sắc là gì vậy?”

“Chính... chính là câu chuyện thế này đó!”.

Cả ba tiểu quỷ cười khúc khích thỏa mãn: “Nương đoán sai rồi, chuyện này không phải tên là Sắc nha!”.

Bất lực, Mariko chính là bất lực giải thích. Ai bảo ba đứa tiểu quỷ đọc gì không đọc, đi đọc mấy mẩu chuyện bậy bạ còn làm ra cái bộ mặt ngây thơ như thế.

Tiểu Yuki hưng phấn cởi bỏ tấm chăn, đứng thẳng người, một thân bé xíu mỏng manh nhưng ánh mắt tràn đầy tự mãn, bởi nàng đã thắng nương rồi, khoanh tay trước ngực đầy oai dũng nói lớn: “Đáp án chính là nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn.”

“….!!!”

Mặt đầy hắc tuyến. Có kẻ muốn bỏ chạy.

“Không chơi nữa”.

Thân ảnh Mariko bỏ chạy đi xa rồi thì ba đứa tiểu quỷ lại tụm đầu thảo luận chuyện chính đã bị Mariko chen ngang lúc nãy. Theo lời tiểu Kasai thì buổi sáng lúc dạo chơi trong tướng quân phủ đã lỡ gây chuyện với một tiểu nô tỳ, mà đáng sợ nhất chính là tiểu nô tỳ đó lại không phải là tiểu nô tỳ mà là cửu tiểu thư của tướng quân phủ. Lúc đầu không biết còn lỡ trêu chọc con người ta, đến khi dạo quanh tướng quân phủ thêm một vòng nữa thì mới nghe người hầu xì xầm bàn tán, tiểu Kasai không nghe ngóng được nhiều chỉ biết là mẹ cô nhóc đó vì nàng ta mà chết, cô nhóc thì suốt ngày nhốt mình trong phòng nên căn bản trong căn phòng đó không hề tồn tại một tiểu nô tỳ phục thị nào hết. Tiểu Yuki cùng tiểu Acchan sau khi nghe tiểu Kasai kể thì mặt mày ai nấy cũng đều xám ngoét, mười năm sống ở sơn trại cũng vô hình chung tạo cho bọn trẻ tập tính hễ nghe chuyện gì dính dáng đến quan phủ cũng đều thấp thỏm lo lắng.

Tiểu Yuki thò đầu ra khỏi chăn, bộ dáng như bắt chuột, thập phần cẩn trọng hỏi:

“Người kia có biết tỷ còn có nương cùng hai tiểu muội hay không?”

“Không biết”.

Thấy tiểu Yuki thở ra một hơi có vẻ an tâm, tiểu Kasai thắc mắc hỏi: “Chuyện này thì có gì quan trọng?”

Tiểu Acchan dường như bắt sóng được tâm ý của tiểu Yuki nên nói giúp: “Bởi vì như vậy thì bọn muội sẽ không bị tỷ làm liên lụy a~ Được rồi giải tán”.

“Nè nè ~”. Tiểu Kasai bị phũ, biểu tình ủy khuất đến sắp khóc. Tiểu Acchan ôm lấy thanh kiếm gỗ chuẩn bị trở về phòng, không quên an ủi: “Tỷ đừng lo nữa, nếu người kia đến ức hiếp tỷ thì muội sẽ bảo vệ tỷ”.

Hít hít chóp mũi đang dần ửng đỏ, thanh âm như tiếng mèo con: “Thật không?”

“Thật. Bởi vậy nên ngày mai tỷ hãy đi ức hiếp người kia trước khi mình bị ức hiếp đi”.

Oa một tiếng, tiểu Kasai nằm đơ ra giữa giường, chân tay bày ra tư thế hình chữ đại (大): “Không được đâu, tỷ không ức hiếp được đâu. Người kia đáng sợ lắm mà tỷ thì rất yếu ớt nha”.

Tiểu Acchan cùng tiểu Yuki hắc tuyến đầy mặt, hai đứa chẳng thấy điểm nào trong câu chuyện tỷ tỷ kể là tỷ của các nàng bị thiệt thòi hết, chỉ cầu mong sao cô nhóc kia nửa đêm không tự hành xác đem chuyện hôm nay ngẫm lại rồi tự la hét một mình mà thôi.

Cũng may tiểu Itano không có tự hành xác hay la hét gì hết, chỉ lăn từ đầu giường bên này sang tuốt đầu giường bên kia, lâu lâu còn cắn môi vùi đầu trong gối suy nghĩ đại kế. Lúc chiều, người hầu tới dọn phòng thì nàng có tìm hiểu về tiểu quỷ ma mãnh kia, ngay cả chủ quản nội cung cũng không biết có một tiểu nô tỳ vô phép như thế. Nếu không phải đã quyết tâm không quan tâm đến mọi việc xung quanh thì nàng đã đích thân ra khỏi phòng lục tung cả phủ lên tìm rồi. Chỉ cần tiểu quỷ ma mãnh kia lại xuất hiện nàng nhất định sẽ nhốt nhóc đó lại, dụng hình. Hừ hừ.


~Hết chương 23~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét