hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 10]



Chương 10

Thánh cầm












Đêm xuân ấm áp, ánh trăng soi rọi xuống mặt hồ, ánh sáng chạm vào làn nước lấp lánh lạ thường. Mục quang* của người đàn bà cao to phía trước cũng rực sáng rợn người. Khóe mắt hằn lên tia máu đỏ, tức giận hỏi tội hai kẻ dám chen vào phá rối ngày trọng đại của bà: “Ngươi làm sao chịu trách nhiệm đây?”

(*mục: đôi mắt, quang: ánh sáng)

“Ta chỉ là vô tình lên phải thuyền của bà thôi mà”.

“Lên phải thuyền của ta là vô tình, vậy còn mấy cô nương của ta bị ngươi đánh ngất có phải là vô tình? Giờ đến lượt Phẩm Hương Lầu rồi, ta lấy ai để đưa lên đây?”

“Hờ hờ. Mấy cô nương đó ở trên bờ đợi lâu quá, muỗi chích, mất máu, ngất, liên quan gì đến ta?” – Yuko vẫn cố chống chế đến cùng, mặc cho Quế ma ma có tin hay không.

Quế ma ma tức giận nắm lấy cổ áo của Yuko, động vết thương khiến nàng đau buốt rên la. Nyan liền trừng mắt một phát, dùng ngữ khí ngạo kiều quát vào mặt Quế ma ma: “Bỏ tay ra. Trước mặt ta mà bà dám bắt nạt một nữ lang ngu ngốc, lại đang trọng thương hay sao? Muốn bị chém đầu hả?”

Vì vết thương mà Yuko phải bặm môi không thể lên tiếng, nếu có thể nàng sẽ nói lời cảm kích Nyan vô cùng: Bình thường Nyan tỏ ra lạnh nhạt, chỉ khi nào cần đến Yuko này thì mới mở miệng lên tiếng. Nay lại vì lo lắng cho ta mà nói nhăng nói cuội, nàng là ai mà đòi chém đầu người ta chứ. Và ta cũng không có ngu ngốc nga.

“Haha. Hay cho chém đầu. Cô nương nghĩ mình là ai? Đến lượt của Phẩm Hương Lầu rồi. Có thấy ánh mắt của mấy con mụ Tiếu ý phường đằng kia không?” - Hai nàng đánh ánh nhìn sang hướng Quế ma ma chỉ, bắt gặp ngay cặp mắt khinh thường của mấy người phấn hoa lòe loẹt. Yuko cảm thán: “Đám nam nhân có mắt chỉ để mọc lông mi thôi hả trời? Mấy người này có gì hấp dẫn mà được ưu ái nhất phẩm ba năm liền? Tướng tá thì tạm được nhưng luận về nhan sắc, còn lâu mới bằng Nyan nhà ta a”.

Quế ma ma nghe nói thế cũng chú ý nhìn kỹ hơn cô nương đứng cạnh Yuko, bàn tay siết cổ áo Yuko cũng nới lỏng, Yuko tranh thủ nhảy ra sau nép người vào Nyan. Miệng lẩm nhẩm câu gì đó, Nyan nghe được thì cốc một phát rõ đau vào đầu Yuko mắng: “Ngươi lùn thì ta không trách, nhưng lùn cũng phải ngẩng cao đầu mà sống chứ. Sao tầm nhìn chỉ dừng ở chỗ ngực của ta là thế nào? Nhan sắc không phải ở chỗ này mà là gương mặt đó hiểu không?”

Yuko xoa xoa đầu ,tầm nhìn vẫn không đổi, nói: “Cổ ta bị thương a, nhìn vầy là được rồi. Nói sao thì Nyan vẫn là nhất a”.

“Im miệng!” – Nyan bực tức gõ thêm một phát vào đầu Yuko.

Quế ma ma sau khi nhìn trước ngó sau cũng tìm ra kế sách. Mục quang thoáng chốc lại nổi tà khí, giọng điệu đe dọa: “Hai người các ngươi dám cướp thuyền, còn đánh ngất các cô nương đại diện của Phẩm Hương Lầu. Tổn thất này của ta e là hai ngươi có bán thân cả đời cũng không thể trả nổi” – Quế ma ma phe phẩy túi tiền lấy được trên người Yuko, lắc lắc đầu chê ít rồi cất vào trong người mình, nói tiếp: “Trừ phi cô nương Nyan đây đại diện Phẩm Hương Lầu ra so tài với Tiếu ý phường thì ta sẽ bỏ qua mọi chuyện”.

Yuko sững người. Chỉ đơn giản như thế thôi sao? Nyan thường ngày ăn bám ở chỗ nàng, không biết làm ra tiền nhưng tiêu tiền thì vô cùng nghệ thuật, khiến nàng từ hai bàn tay trắng mà làm ra một đống nợ. Bây giờ thì chỉ cần ra đó đứng chút xíu là tai qua nạn khỏi rồi, Nyan cũng đâu mất mát gì.

Nghĩ thế, Yuko đồng ý ngay tức khắc: “Nyan đồng ý”.

“Ta đồng ý hồi nào?” – Nyan vội thanh minh. Bây giờ đã là giờ nào rồi mà còn ra ngoài kia chơi đùa, bản thân đang bị thương không lo lên bờ tìm lang y còn đứng đây đôi co với bà thím này. Dựa vào thân phận của nàng thì cho tiền bà thím cũng không dám động đến sợi lông của nàng đấy chứ ở đó mà đe dọa.

“Chỉ cần ra đó ngồi một lát là xong thôi mà, nhanh lắm!”

“Im miệng!”

“Ngày thường ăn không ngồi rồi, không ngủ thì thức, giờ ra đó lăn quay ra ngủ cũng được mà”.

“Im miệng!” – Nyan tức giận. Cách Yuko nói cứ như nàng là loại nữ nhân bạ đâu ngủ đó vậy.

“Hai ngươi im miệng hết cho ta.” – Quế ma ma không chịu nổi đành nhảy vô họng hai nàng chen ngang .

Đến giờ ra so tài rồi, sắp đến giờ hạ màn nên màn đấu này sẽ là song đấu giữa Phẩm Hương Lầu và Tiếu ý phường. Địch thủ đã ung dung ngồi ngoài chờ đợi, còn khiêu khích khách nhân châm chọc Phẩm Hương Lầu của bà vì sợ thua mà rút lui không dám lên vũ đài so tài nghệ. Tiếng thét gầm vang phía trước Mộng Xuân đài ngày càng lớn.

“Đã không chịu thì ta sẽ ném hai ngươi xuống hồ làm mồi cho cá”. Quế ma ma hỏa khí bừng bừng, xách gáy áo Yuko, nhấc nàng đưa ra khỏi giàn trúc lơ lửng trên mặt nước. Cổ áo bị kéo khiến toàn thân thít lại, động vết thương làm Yuko như muốn ngất lịm.

“Vậy để ta ra cho” – Yuko tự mình ứng cử - “Chỉ cần lôi kéo sự chú ý của đám khách nhân trên bờ là được rồi chứ gì.”

“Phải a~ Yuko có tài kể chuyện hay lắm nga. Mỗi tối nàng ta đều kể chuyện cho ta ngủ, ngủ rất ngon a”.

“Nyan ngốc! Nghe mấy chuyện đó mà vẫn ngủ cho được. Ngốc!”

“Im miệng!”

Yuko dạo này quá lắm rồi, cứ hay chửi nàng, nếu là trước kia thì bị đem đi chém rồi.

“Nhìn lại mình đi. Tàn tạ như thế, chỉ e vừa bước ra phía trước Mộng Xuân đài là bị ném đá tới chết rồi. Chỉ có Nyan là thích hợp hơn cả”.

“Dù bà có nói gì ta cũng không chịu”.

“Nếu không chịu, ta sẽ ném Yuko xuống hồ này”.

“Tự nhiên!”

“Nyan~”.

Yuko kêu lên thảm thiết trước khi rơi ùm xuống nước, ngóp ngáp được vài cái thì lặn mất tăm, nước hồ tĩnh lặng. Nyan cúi đầu ra khỏi giàn trúc ngắm mặt hồ, vẫn là tĩnh lặng như tờ, chỉ có vài bọt nước trồi lên. Kiểu này là sao đây? Nyan quay qua hỏi Quế ma ma: “ Vậy là chết đuối?”

Quế ma ma cười lạnh: “Nếu cô nương không chịu lên vũ đài thì sẽ đến lượt cô nương đấy”.

Nyan căn bản vẫn không đem lời đe dọa của bà thím này để tâm, vẫn nhất mực muốn biết: “Có thật là chết đuối?” Lí nào lại thế, Yuko biết bơi mà. Nyan biết điều này là bởi có lần Yuko té vô bồn tắm của nàng mà vẫn an nhiên vô sự, cùng lắm lần đó bị nàng đục thâm đen một mắt thôi. Sao giờ lại lặn mất tăm? Hay nàng ta nhân cơ hội này mà phủ nhận trách nhiệm, bỏ mình lại đây?

Nyan chau mày, đứng bật dậy. Quế ma ma cười đắc thắng: “Haha thế nào, đồng…” – Ùm! Có nước bắn lên cao. Bị một cước đạp vào mông khiến Quế ma ma bay xuống hồ chơi với cá. Nyan ngạo nghễ đứng trên giàn trúc ra lệnh: “Bắt Yuko lên đây cho ta.”

Thân hình thùng phi trồi lên mặt nước ngóp ngáp lấy hơi đáp lại: “Đại diện Phẩm Hương Lầu. Ta sẽ cứu Yuko”.

“Được” – Thanh âm trả lời dứt khoát.



-----------------------------------------------------------------



Phía ngoài này, chờ đợi hơi bị lâu, lại bị người của Tiếu ý phường kích động mà khách nhân đã lớn tiếng réo gọi: “Ra đi! Ra đi!”. Âm thanh ồn ào khiến Acchan hơi khó chịu, lại nhìn sang Itano thấy nàng ta vẫn lãnh đạm không nói tiếng nào, chẳng bù cho Kasai, không biết vì háo hức hay ấm ức mà cũng hùa theo người ta gồng mình thét lên” Ra đi!”. Lại đang ngồi trên ghế, trông Kasai cứ như đau đẻ, rất buồn cười. Acchan không nhịn được liền cười khúc khích.

“Không được cười.”

“Cái gì? Người vừa nói gì?” – Âm thanh hỗn tạp xung quanh khiến Acchan không nghe rõ, quay qua hỏi lại Itano thì nàng ta chẳng nói gì. Nghe lầm chăng?

Chờ đợi hồi lâu, còn tưởng phen này Tiếu ý phường của mình thắng đậm, nào ngờ bức rèm màu đỏ dày cộm - phân cách với hậu đài, được vén lên. Một nữ nhân với mái tóc vàng lả lướt bước ra. Như để phụ họa thêm, một làn gió nhẹ thổi tới, hất tung mái tóc nàng, gấu áo cũng bồng bềnh theo nhịp.

Trên bờ, đám khách nhân miệng há chưa kịp ngậm, nhìn bóng nữ nhân kia ảo diệu lung linh dưới nước mà ngỡ như tiên nữ giáng trần. Liệu đó có thật là tiên nữ? Mái tóc kia tựa như những sợi tơ lụa màu ánh kim(thật ra tóc nàng nhiều năm bôn ba mà cháy nắng), nước da kia trắng ngần hơn bạch ngọc (công lao Yuko vét cạn túi tiền mua sữa dê cho nàng tắm), ánh mắt mông lung như không màng thế sự, cũng chẳng để tâm đến bất cứ ai, khiến tính chiếm hữu, muốn có cho kì được nàng của bọn nam nhân càng mãnh kiệt.

Acchan sững người. Tuổi tác thì không nên hỏi, nàng cũng chẳng biết mình tồn tại được bao lâu rồi, từng trải qua bao năm dưới trần gian, quá khứ, hiện tại, tương lai nàng đều đã đặt chân đến. Thấy nhiều nên đối với nàng cô gái của Phẩm Hương Lầu vừa bước ra kia cũng có thể xem là mỹ nhân, nhưng có thể đẹp đến độ khiến một nữ nhân lãnh đạm như Itano nhìn không chớp mắt thế này thì quả là bất ngờ.

“Đúng là điên rồ!” – Thanh âm của Itano không lớn nhưng trong bầu không khí tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng nuốt nước bọt thì câu nói của Itano lại thu hút ánh nhìn của mọi người. Kasai cũng giật mình: sao nàng ta lại ở đây? Ăn mặc lại dị như thế, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ. Chẳng nhẽ nàng ta ghét nam nhân là bởi có sở thích này hay sao? Vậy là tìm được điềm yếu rồi nga, nương tử.

Nụ cười mãn nguyện nở trên môi Kasai, mà thật ra đấy là nụ cười rất đê tiện. Kasai vờ như không nhìn thấy Itano, tâm trạng hố hàng khi Sae là nữ nhân cũng biến mất, tâm tình phút chốc hoan hỷ vô cùng.

Cận cảnh nữ nhân mơ ngủ trên Mộng Xuân đài, giờ này đáng nhẽ nàng đang say giấc trên giường rồi, dù rằng giường nhà Yuko không hề êm ái. Nếu không phải sợ Yuko lặn dưới hồ trốn nàng mất biệt thì nàng đã chẳng thỏa hiệp với thím Quế ấy lên đây làm trò cho bọn thường dân xem làm gì.

Chỉ tại Nyan vẫn chưa biết thế nào là bụi trần, chẳng biết thế nào là kỹ nữ hay thanh lâu, nên mới không màng thân phận mà giương mặt ra cho đời nhìn.

Ngày hôm nay sẽ rất náo nhiệt, sẽ kiếm được nhiều tiền. Yuko nói vậy. Nàng cũng chỉ biết thế, nhưng có cần phải tụ họp chơi bời đến giờ này không? Không đi về ngủ đi còn tụ họp trên bờ làm gì. Nyan nhẹ nhàng đặt thân ngồi lên chiếc chiếu trúc, chân xếp lại để sang bên trông thật yểu điệu, tay lười nhác chống lên cằm nhìn sang cô nương ở bàn bên cạnh, mắt lờ đờ.

“Đẹp, đẹp quá!” – Lan Kha của Tiếu Ý phường xưa nay được mệnh danh là đóa hoa kiều mị, xinh đẹp, tài hoa bậc nhất trong chốn phong tình, nhưng đối mặt với nữ nhân mới vào nghề, chưa thấy mặt cũng chưa nghe danh lần nào này lại không kìm được mà nói lời cảm thán.

“Này! Muốn làm gì thì làm nhanh lên!” – thái độ thờ ơ, giọng điệu mệt mỏi. Đây đích thị là một người đang vô cùng, vô cùng buồn ngủ. Chỉ tại Yuko hứa hẹn sẽ dẫn nàng đến chỗ này chỗ kia vui chơi mà làm đêm qua nàng trằn trọc mất ngủ. Đưa tay che miệng, khẽ ngáp dài, chảy cả nước mắt. Trong cái nhìn của những khách nhân trên bờ thì ánh mắt ngấn sương đêm, long lanh ấy tựa như trong hơn cả nước hồ Nguyệt Ảnh.

Còn với Lan Kha lại như một chiêu bài thách thức: cô nương ta nhìn mình với ánh nhìn e lệ quyến rũ ấy là ý gì? Mình mới là người xứng danh bậc nhất, đừng hòng quyến rũ ta nhường cho cơ hội thắng. Quyết tâm dâng cao, cầm cây đàn tì bà lên thách thức.

Tiếng đàn róc rách vang lên, thanh âm chạm vào làn nước khiến mặt hồ lay động, hòa theo cơn gió nhẹ rót giai điệu êm ả vào tai người thưởng nhạc. Hỗn đản (khốn nạn). Đúng là hỗn đản mà. Âm thanh cứ như ru ngủ ấy. Nyan gật gù, suýt thì đập đầu xuống cây đàn tranh trên bàn.

Những tiếng vỗ tay không ngớt, kèm theo lời khen hú hét trên bờ làm Nyan hoàn toàn tỉnh ngủ. Đến lượt mình rồi sao? Hừ, nếu chỉ đàn được đến thế, chưa thể khiến ta ngủ say thì tay nghề cô nương còn kém lắm. Nyan vươn vai vặn mình, nàng sẽ cho tất cả phải thức tỉnh, thế nào gọi là cầm nghệ thực sự.

Khẽ vén bức rèm, Quế ma ma từ hậu đài lú mặt ra nói: “Nhất định phải thắng, Yuko ta đã cứu được rồi, nhìn đi” – né người để Nyan nhìn vào, đúng là đã bắt lại được. Yuko nằm như con cá voi, phun nước sặc sụa.

Hữu thủ đặt lên cây đàn tranh trên bàn, nhẹ nhàng khảy nốt nhạc đầu tiên, thanh âm trong trẻo vô ngần. Hai nốt, ba nốt cứ nối tiếp nhau, bàn tay lướt nhanh trên dãy tơ đàn tạo nên bản nhạc tựa hồ như âm điệu chốn thần tiên, vừa trong trẻo vừa thanh tân, khác hoàn toàn với âm điệu lả lơi níu kéo của Lan Kha lúc nãy.

Hay! Hay quá, Quế ma ma tưởng chừng như vừa thoát khỏi đáy nước sâu là đã bay thẳng đến chốn bồng lai tiên cảnh. Ghé đầu nói với Yuko đang nằm vật vã: “1000 lạng bạc. Thế nào?”

Yuko đáp thẳng: “Miễn”.

“2000 lạng bạc”.

“Miễn”.

“Nàng ta và ngươi tình cảm sâu nặng thế sao?”

“…”

“Không phải ngươi muốn chuộc tiểu muội ra sao?”

“2000 lạng bạc, thêm cả Mayu” – Yuko trả giá.

“…” - Đến lượt Quế ma ma nín thinh, lát sau mới mở miệng nổi: “Không phải ngươi và nàng ta..”

“Không được bán rẻ bạn bè, phải bán đúng giá.” – Yuko cười ma mãnh, chìa tay nhận lấy túi tiền và giấy bán thân của Mayu.

Người Itano đã đóng băng, Acchan lại càng không hiểu, tại sao ai nấy cũng đều nhìn như mất hồn? Tiểu Ải tử kia có phải cũng đang nhìn như thế? Acchan hướng ánh nhìn sang một góc tối, không ai nhận thấy nhưng nàng lại có thể nhận ra khí của từng người, dễ dàng biết được vị trí của Takahashi. Đúng thật là đang nhìn Acchan đến ngây người.

“Ngốc!” – Acchan mắng khẽ rồi xoay người làm lơ.

“Nhìn thấy được chỗ ta nấp sao? Lợi hại” – Takahashi di chuyển đến gần Acchan.

“Tránh ra đi. Đừng chạm đến ta”.

“Không chạm. Hôm qua Atsuko chưa tắm, ai dám chạm”.

“Ngươi.. theo dõi ta?”

“Gần như thế!” – Takahashi cười tít mắt.

Acchan: “…”

“Lúc nãy thay y phục để rời phủ cũng không mộc dục thì phải”.

Acchan: “…”

“A! Lúc nàng thay y phục ta không có nhìn trộm, an tâm.”

“Còn lúc Takamina thay y phục trong bóng tối thì ta thấy hết. Chẳng có gì đáng nhìn. An tâm”.

“Biến thái!” – Takahashi phóng thân ảnh chạy loạn xạ rồi biến mất.

Acchan nở nụ cười cợt nhả.



-----------------------------------------------------------------



Nyan gảy đàn chưa đầy một khắc* thì lại thấy chán, cây đàn tầm thường thế này, gỗ cũng không phải là cổ thụ ngàn năm, dây đàn cũng không phải loại thượng hạng, âm thanh không như nàng mong muốn. Lười nhác dừng tay, nàng thở dài nhắm mắt.. ngủ.

(*1 khắc = 15 phút)

“Mới đó mà hết rồi sao? Ta còn muốn nghe nữa.”

“Thật tiếc quá, ta cũng muốn nghe tiếp”.

Khách nhân trên bờ loạn xạ bàn tán, dư âm từ tiếng đàn vẫn còn. Nhìn Nyan đang thư thả ngả người về phía sau nhắm mắt, bộ dạng thoát tục phi phàm. Tiếng réo gọi vang lên không dứt. Quế ma ma vô cùng đắc chí, lần này bà quả đã kiếm được món hời.

Itano đóng băng nguyên cục, bộ dạng khó coi nhìn trân trân lên Mộng Xuân đài. Quay đầu lại nhìn thấy bản mặt kì lạ của Itano khiến Kasai thích thú, tranh thủ bước tới gần chọc Itano vài phát. Xem ra trò này còn vui hơn là nhìn mấy người trên Mộng Xuân đài nữa.

“Takahashi. Lấy đá ném chết nữ nhân đó cho ta”.

“…”

“Takahashi?” – Không thấy trả lời, Itano quay đầu lại nhìn tứ phía, Acchan chỉ khẽ nhún vai ra chiều chẳng rõ, để đi xung quanh tìm Takamina thử xem. Hai người này, đang bực mình giờ lại sinh thêm chuyện của Takahashi khiến Itano phát tiết. Mũi chân giẫm giẫm xuống nền đất.

“Thấy người ta xinh đẹp tài giỏi, ganh tỵ mà muốn giết sao? Đồ công chúa thô lỗ. Biến thái.”

Itano giật mình khi thấy Kasai ở cạnh, làm..làm sao lại có thể phát hiện ra nàng, nàng đã cải trang rồi cơ mà, không đâu, chắc chắn là đang nói bừa: “Ngươi dám chửi công chúa, coi chừng bị chém đầu”.

“Itano Tomomi đừng có giả bộ. Tôi sớm đã nghi ngờ cậu có sở thích biến thái mà. Hèn gì ghét lấy chồng đến thế”.

“ Dám gọi thẳng danh xưng Cửu công chúa. Bổn công tử đi bẩm báo cho ngươi chết không toàn thây”.

Hì. Dám chối nữa sao, dù bộ dạng có dị hợm thật nhưng mà cái khẩu khí dọa giết người ấy vẫn cứ như cũ, chẳng sai đâu được. Đùa thêm một tí cho vui, Kasai chỉ tay vào hai bên ngực dù có cố che đậy thế nào thì nhìn vẫn cứ to hơn nam nhân bình thường: “Vậy công tử đây chắc đang mắc bệnh nan y, kiểu như lao phổi nên hai lá phổi mới to thế này nhỉ?”.

Itano: “…”

Tức nghẹn họng, Itano đáp lại: “Ta đây thân thể cường tráng, hay bị những nữ nhân teo tóp như quýt cuối mùa ganh tị”.

Kasai: “…”

Không chịu thiệt, Kasai tiếp lời: “Để một vị công tử bị lao phổi đây đụng đến thì thiệt thòi cho vị cô nương kia quá, lát nữa ta sẽ mua nàng về hầu cạnh. Xem như làm phúc”.

Kasai nhắc đến Nyan đang ở trên Mộng Xuân đài lại khiến Itano ứ huyết. Không thấy Takahashi thi hành lệnh của nàng thì để nàng tự làm. Nhìn người con gái dùng bộ dạng phong tình, câu dẫn trên đài kia mà tức vô cùng, thật mất mặt hoàng tộc quá mà, ba năm, chỉ mới ba năm xa cách mà giờ lại biến thành bộ dạng này. Thật làm nàng tức muốn khóc.

Kị đồ ô uế, nàng không thể lấy đá chọi, loay hoay chẳng biết làm thế nào. Kasai đưa ra: “Lấy này mà chọi”. Itano chẳng ngại ngần chọi thẳng vào Nyan, trúng ngay trán khiến nàng bật tỉnh: “Hỗn đản nào phá ta?”

Kasai thét lớn: “Ta dùng một kim đỉnh* mua nàng”. (*một thỏi vàng)

Liền tiếp sau đó là một loạt cơn mưa vàng bạc châu báu, mà trong mắt Nyan là một loạt sỏi đá ném tới tấp vào người nàng: “Lũ khốn này!” (câu nói học từ Yuko).

Đám khách nhân cũng thi nhau xem ai ném nhiều hơn để có được người con gái kiều mị. Sợ hãi Nyan lấy đàn lên che, gãy liên tục những âm thanh hỗn tạp.

Oong! Taang!

Âm thanh chói tai khiến ngũ quan muốn thổ huyết, tất cả bịt chặt tai lại. Người tội nghiệp nhất phải tính ra là Lan Kha ở bên cạnh, nãy bị vàng chọi ngất xỉu, u đầu, giờ lại ở gần ngay tiếng đàn kinh dị mà mắt trợn trắng, xỉu trước khi kịp bịt tai.

Người người nằm la liệt, bất kể trên bờ hay trên Mộng Xuân đài. Cả đám vũ phu rượt đuổi Yuko và Nyan cũng không ngoại lệ. Có người rơi xuống hồ, có người đã kịp chạy thoát. Nyan phủi người đứng dậy, dám đánh lén lúc ta ngủ sao? Đáng đời. Trở lại phía hậu đài thì phát hiện chỉ còn thím Quế nằm ngất, Yuko thì mất biệt. Lại dám trốn khỏi nàng? Nyan tát tỉnh thím Quế.

Quế ma ma khóc không ra nước mắt: “Cô nương hại ta rồi!Lúc đầu tốt đẹp, sao lúc sau lại..”

“Im miệng! Yuko đâu?”

“Cướp lấy thuyền trốn lên bờ trước rồi” – Quế ma ma vừa dứt lời là đã bị Nyan một cước đạp lăn xuống hồ nước. Nàng ngồi lên thân hình thùng phi của Quế ma ma chèo vào bờ.







---oOo---









Phẩm Hương Lầu.

Khung cảnh đìu hiu, người đi ngang lạnh gáy, ruồi bay ngang lẩn tránh. Tất cả là do khách nhân sợ hãi thứ âm thanh kinh dị của Nyan tạo ra. Những phẩm lầu, hương, các,.. khác cũng chẳng khá hơn là bao. Bởi khách nhân hầu hết đã bị trọng thương, không phải tai thì là mắt mũi miệng rỉ máu, đầu đau nhức, xỉu lên xỉu xuống, ói lên ói xuống, tất cả được đem đến đại phu điều trị hết rồi. Đây là lần đầu tiên, lang y phất lên như diều gặp gió trong ngày Tiết kỷ, còn các ma ma, tú bà thì ngáp miệng đớp ruồi.

Đêm khuya thanh vắng, ngày đại hỷ lại biến thành tự kỷ.

“Ây da, khách quan. Mừng ngài đã đến.”

“Ma ma chúng ta có khách!”

Quế ma ma nghe đám cô nương của mình réo gọi mà mừng khôn tả, lật đật dùng thân hình thùng phi đô con ục ịch chạy xuống dưới lầu.

“Các vị khách quan, mời ngồi mời ngồi! Lan, Cúc, Trúc, Tử mau mau ra tiếp các vị đại gia”.

Các cô nương xum xoe chạy đến. Takahashi thì đang cõng Acchan trên lưng, ánh mắt hằn sát khí khiến các cô nương kia chẳng ai dám đến gần. Quay qua nhìn vào hai vị công tử còn lại, một người toàn thân y phục tím nhạt, dáng vẻ yếu ớt, ôn nhu đang nửa tỉnh nửa mê ngồi vào chỗ chiếc bàn rộng lớn giữa sảnh lầu, người còn lại tuấn tú vô ngần vừa để người kia ngồi xuống thì nở nụ cười mị hoặc khiến các cô nương bấn loạn.

Khoảng nửa canh giờ trước đó, lúc âm thanh chói tai từ tiếng đàn Nyan phát ra, Acchan nhanh chóng dùng thuật giúp Takahashi, Itano và Kasai phong tỏa các giác quan. Chẳng may Takahashi quá tốt bụng, lấy tay bịt giúp hai tai của Acchan lại, sợ nàng bị tổn thương.

“Đồ ngốc!” – Acchan chỉ kịp nói một câu trước khi ngất lịm. 

Pháp thuật giải trừ, đôi tay mềm yếu không thể che chắn được thứ âm thanh kinh dị, Itano cũng vì thế mà chịu một ít đả thương, đầu óc hơi choáng váng, Kasai thì nhờ Sae giúp vận công bảo vệ mà không sao nhưng cũng vì thế mà Sae bất tỉnh, phải sai người đưa về phủ điện trước. Để hoàn thành tâm nguyện cho Itano, Kasai đỡ nàng tới Phẩm Hương Lầu tìm người.

Chuyện chỉ đơn giản là thế. Nhưng sau đó lại phát sinh chuyện không thể ngờ, cũng vì việc này mà liền sau đó Itano đã tự cấm cung hơn 3 tháng để Kasai phải chịu cảnh góa thê (¬‿¬).


~Hết chương 10~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét