hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 19]


Chương 19

Vận mệnh













Vì đợt tấn công bất ngờ có phần khủng khiếp của lũ động vật gặm nhấm nơi ngục sâu mà khiến hai cô gái trẻ phải hốt hoảng. Ban đầu Itano vẫn điềm tĩnh dùng ánh mắt sắc lạnh đe dọa bọn súc sinh ô uế đang có ý định tiến gần đến nàng, nhìn chằm chằm một hồi nhưng hoàn toàn vô dụng. Kasai cứ theo lời hướng dẫn của Itano mà tốn không ít sức, cứ: “Ở kia kìa, giết nó!” là Kasai phải nhanh chóng xách giày đi chọi. Sau khi đám chuột bọ tội nghiệp di cư hết sang chỗ khác, Itano lại bị chấn động tâm lý cứ bám riết trên người Kasai.

Kasai ngồi trên giường duỗi thẳng chân để Itano ngồi lên. Cả người Kasai tản ra một cỗ hương thơm nhàn nhạt, Itano cứ vòng tay ôm lấy cổ Kasai mà thưởng thức. Ở chốn ô uế này nếu không có Kasai thật không biết phải làm thế nào. Thời gian qua không gần gũi nhau thế nên giờ đây liền sinh ra những cảm giác khó nói thành lời.

Đôi chân dần trở nên tê rần, Kasai bảo Itano nhích người ra khỏi nhưng vừa cựa quậy thì Itano lại bám chặt hơn khiến Kasai phải ngả người ra sau dùng hai tay để chống. 

Làn tóc màu nâu nhạt hất sang một bên vai để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, mùi phấn hương mân côi khẽ dây dưa nơi cánh mũi, cảm nhận vật thể mềm mại dán chặt trước ngực ngày càng áp sát khiến Kasai bối rối, cố đè nén nhịp hô hấp thật chậm rãi nhưng càng cố lại khiến tim đập càng nhanh, hơi thở phút chốc trở nên gấp gáp, vị trí chạm nhau mẫn cảm sinh hỏa nhiệt, đôi gò má ửng đỏ như quả mận đào. Chết rồi, Kasai thầm trách bản thân mình sao lại sản sinh ra cái phản ứng điên rồ như thế. Sau đêm Acchan giải độc cho Takahashi ở phủ điện Thiên Ân cũng là đêm nàng bị Itano uy hiếp phải khai ra mọi bí mật, hôm sau có tìm Acchan để thuật lại chuyện này. Bị Itano bắt gặp nói chuyện với Acchan, từ đó về sau Itano càng quản giáo nàng gắt gao hơn một bước cũng không được rời, nhưng lúc ấy cũng không thật sự động chạm gần gũi được như bây giờ. Có phải trong một khoảng thời gian xa nhau, sự trùng phùng lại khiến con người ta dâng lên xúc cảm?

Itano vùi đầu vào cổ Kasai cảm nhận được nhiệt hỏa từ bên má Kasai truyền đến chóp tai mình. Bởi vì từ nhỏ đến lớn sống biệt lập với thế giới xung quanh, lại không muốn bản thân thua thiệt các hoàng huynh tỷ muội khác nên nàng rất chăm chỉ học võ lẫn đọc kinh thư, bụng đầy một mảng kinh luân bao gồm cả những kiến thức hoan ố hỷ lạc. Nhưng bản thân có địa vị tôn quý lại e ngại hộ vệ ẩn thân có tâm hồn trong sáng – Takahashi Minami luôn ở trong bóng tối quan sát nên nàng chỉ học hỏi chúng qua thi từ ca phú, hoàn toàn không phải đọc những loại sách mà Yuko lén buôn bán đâu à, đừng nghĩ bậy tội nàng. Lại nói sự tình giữa hai nữ nhân thì trong kinh thư hoàn toàn không nhắc đến, có chăng là việc câu dẫn thì đối tượng nào chắc cũng như nhau cả thôi. Itano khẽ nhếch môi để lộ ý cười nhu hòa, ngấu nghiến lấy phần da thịt trắng noãn nơi cổ Kasai khiến nàng bất chợt rên rỉ, dừng động tác nói khẽ vào vành tai: “Ngươi muốn ta?”

Kasai bừng tỉnh khỏi xuân ý, dứt khoát trả lời: “Ai nói thế? Ở đây là chốn nào cơ chứ? Là ngục giam đó, bốn bề toàn chuột bọ là chuột bọ. Nghĩ bậy nghĩ bạ, ra kia ngồi!”.

“Nói chuyện với ta mà không dùng kính ngữ, muốn chết hả?” – Itano ngẩng đầu, ngước ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo thường ngày nhìn chòng chọc vào cái bộ mặt căng cứng đỏ au của Kasai.

Phút chốc mặt Kasai chỉ còn lại màu trắng bệch, thanh âm trầm thấp run rẩy hệt như đang tự nói với chính bản thân mình: “Ai là thê tử của ai mà đòi dùng kính ngữ.” Nhìn bộ dáng đó khiến tâm Itano nở đầy tiếu ý, nữ nhân nhát gan này sao càng ngày càng đáng yêu đến thế? Itano lại tiếp tục vùi đầu vào hõm vai Kasai. Hành động này thật không muốn để Kasai tâm bình ý lặng.

Có câu: “Phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lý”, tức là “sướng bởi có tình, ngừng nhờ lí trí”. Lí trí dù muốn được yên ổn nhưng Itano không biết là vô tình hay hữu ý cứ đụng chạm thân mật thì cơ thể Kasai sao mà chịu đựng nổi. Có phải chăng vì ở trong ngục tối không có chuyện làm nên Itano mới lấy cớ sợ ô uế mà cưỡng bức nàng? Mới bị ôm thôi, khác nào bị hiếp đâu. Kasai khóc không ra nước mắt, giọng the thé năn nỉ: “Ra kia ngồi một lát đi. Ta mỏi chân quá!”

“Mỏi chân sao?”

Nghe thanh âm Itano ôn nhu không có vẻ gì là khó chịu nên Kasai gật đầu lia lịa. Itano không nói gì thêm vẫn tiếp tục vùi đầu vào vai Kasai, chỉ có cánh tay phải là lần mò xuống đùi Kasai mà sò mó, ơ hiểu nhầm, có lẽ là xoa bóp giúp. Nhưng Itano càng xoa bóp cả người Kasai càng căng cứng, vừa nhột lại vừa kích thích. Kasai hoảng hốt:

“Hiếp người trắng trợn!”

“Nói lại xem?”

Itano đúng là vừa cưỡng bức vừa la làng, chỉ không ngờ là ánh mắt phóng ra tia hàn băng của nàng ta còn có công dụng cưỡng ép gái nhà lành, Kasai chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Ta không mỏi chân nữa”.

“Ngoan a~ Cứ ngồi yên như thế.”

Lát sau vì chịu không nổi, Kasai liều mình gập người về phía trước đưa tay đẩy Itano ra nhưng là bị Itano tăng lực siết vòng tay nên không cách nào làm được, bất quá tư thế của Kasai hiện giờ muốn đẩy nữ nhân đang bám chặt lấy cổ mình ra thì tay lại vô tình đặt lên hai phiến mềm mại no tròn phía trước. Cảm giác này thật đặc biệt, không còn là ghen tị so đo thân thể nữa mà đã trở thành cảm giác vừa xấu hổ vừa rạo rực hệt như một đứa nhỏ đưa tay ngắt đóa mân côi, bị gai đâm phải liền giật mình thảng thốt, nhưng tư vị nó để lại lại không hề tệ.

Dù bị ngăn cách bởi lớp vải và thời gian Kasai chạm trúng trước người mình rất nhanh liền bị nàng ta thu tay lại, Itano vẫn cảm giác được cỗ hỏa nhiệt vương vấn. Động tác Kasai vụng về khiến cả hai mất thăng bằng ngã người xuống giường, Itano chống tay cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng như quả mận đào của Kasai phía dưới. Lại nhếch môi lộ ra ý cười nhu hòa nhưng Kasai lại là lần đầu được thấy, không khỏi ngẩn người.

“Gương mặt đỏ ửng, rõ ràng là muốn ta”.

Lời Itano nói ra, thanh âm dịu ngọt như dòng nước ấm vừa có ý khơi mào vừa có tác dụng vạch trần câu chối bỏ đang có ý định phun ra nơi cửa miệng của nữ nhân nằm bên dưới. Một lời nói ra uy lực cực mạnh, Kasai muốn nói cứng cũng không được. Bất quá một phát kiến chợt đập vào mắt Kasai, nàng vui mừng đáp trả lại: “Tomo chẳng phải cũng đang đỏ mặt. Rõ ràng cũng đang muốn ta”.

“Đúng vậy! Ta có bảo là không muốn bao giờ?”

Kasai: “….” – phút chốc biến thành hóa thạch, xoay đầu né tránh ánh mắt của Itano. Nhưng vừa xoay lại bị Itano một tay lật trở lại.

Từ “cũng” của Kasai chứng tỏ nàng ta đã chịu thừa nhận có ý đồ xấu xa, Itano rất hài lòng cũng không nghĩ phải che dấu bất kì dục cảm nào, nhưng vì thân thể kia là của Hán Uy nên nàng vẫn có loại cảm giác cản trở vô hình khó giải thích. Itano chỉ đăm đăm cúi đầu nhìn, đáy mắt sóng sánh như thủy, mông lung bất định khiến Kasai nằm dưới cũng vô vọng phản kháng, tùy ý bị hút vào.

Nhìn nữ nhân bên dưới hỏa nhiệt chỉ tăng chứ không hề thuyên giảm, vị trí đôi môi nàng dây dưa nơi cổ Kasai ban nãy đã hiện lên dấu ấn nhỏ như hoa lửa nhìn thực ý vị. Nếu cứ nhìn nhau mãi thế này chỉ khiến hai người hư tâm hộc máu.

Itano đưa tay sờ lên dấu ấn hoa lửa trên cổ Kasai, nở nụ cười gian tà: “Thoát khỏi chốn này ta sẽ đáp ứng”.

Kasai xấu hổ: “Đáp ứng gì chứ? Cơ thể Hán Uy muốn nhưng tâm hồn ta rất trong sáng nga. Cái cơ thể này thật quá đen tối.”

“Vậy sao? Thấy cơ thể này cũng trắng lắm mà” – Itano đưa mắt nhìn tổng thể người Kasai một lượt, khẽ nhếch môi, đưa tay kéo cổ áo Kasai ra để lộ chiếc xương quai xanh cùng một nửa vùng đất nhấp nhô hiện mà như không hiện. Hành động Itano quá nhanh khiến Kasai không kịp phản kháng, mắng thầm: “Thật hết nói nổi Tomo, không biết có phải bấy lâu dầm sương dãi nắng kiểu gì mà lại biến thành cái người siêu cấp biến thái như thế này nữa”. Chỉ là Kasai không biết, nguyên do thật sự chính là ở bản thân mình.

Nến cũng sắp tàn, thời gian đã qua lâu nhưng sao bọn bắt cóc này vẫn chưa chịu thả người. Không chỉ thính giác, ngay cả xúc giác cũng rất nhạy bén, Itano ngửi được mùi tanh nồng từ xa lan đến, còn có âm thanh rên rỉ. Bất giác phát run, có phải vì bức mật chỉ đã thay đổi ý định của chúng? Itano tạm thời buông tha Kasai mà bước xuống giường, âm điệu trầm tĩnh: “Chúng ta phải trốn khỏi đây thôi”.

Thấy biểu tình nghiêm túc của Itano nên Kasai cũng không dám thắc mắc nhiều, sửa sang lại quần áo, khi nhấc chân thì phát hiện chân mình đã không còn cảm giác, lát sau mới đứng vững được. Cùng Itano nắm chặt song sắt cửa nhìn ra hai bên, chỉ thấy ánh sáng hắt ra từ những phòng giam bên cạnh cũng dần dần lụi tắt. Tiếng bước chân gấp gáp truyền đến càng gần, thì ra là những cô gái trẻ, họ hoảng sợ hệt như những con thú nhỏ giữa chiếc lồng giam lớn, chỉ biết chạy về phía trước.

“Hình như họ cũng như chúng ta bị bắt nhốt, nhưng sao lại chạy loạn lên thế kia?” – Kasai không khỏi thắc mắc nhìn Itano, nàng không nói gì, trầm mặc một lúc mới dùng thanh âm lãnh đạm nói: “Chuẩn bị chạy”. Sau đó đan chặt năm ngón vào tay Kasai, bàn tay kia dù lạnh lẽo nhưng lại khiến lòng Kasai ấm áp vô cùng. Chẳng phải Itano muốn nói là sống cùng sống, chết cùng chết với nàng hay sao, con người lãnh đạm này hành động lúc nào cũng đi trước lời nói.

Những cô gái trốn thoát vừa chạy qua, đám người gác ngục lại chạy hướng ngược trở lại, những người phản kháng bị đánh đập không dung tình. Nhận được lệnh từ bang chủ, phải giết chết hai cô gái vừa bắt được hôm nay, nhưng trong tình cảnh hỗn loạn thế này chắc chỉ có thể “giết nhầm còn hơn bỏ sót”, lỡ để hai nàng trốn thoát thì bản thân chúng chỉ còn con đường chết. Cả khu biệt giam đầy mùi ẩm mốc liền nổi lên mùi máu tanh kinh tởm.

Nhìn thấy một đạo huyết sắc từ xa quét tới, Kasai vội vàng kéo Itano nấp vào bức tường. Ánh sáng của ngọn nến tàn vừa kịp lúc để Kasai nhận dạng được gương mặt của kẻ kì dị đó.

Yuki giờ đây biết rõ, nơi này giam giữ không ít những trinh nữ. Mấy tên ác ôn này không ngờ lại bắt hại nhiều cô gái như thế. Nếu là trước đây, nàng sẽ không bao giờ quan tâm đến sự sống chết của kẻ khác nhưng giờ đây, nhìn những cô gái này lại khiến nàng liên tưởng đến cảnh đáng thương của Mayu lúc bị hại, trong lòng dâng lên cảm giác đau xót nên mới ra tay mở cửa ngục giải thoát cho họ. Mấy tên cản đường thật đáng ghét, nàng chỉ cần vung một tay thôi cũng đủ xé nát cánh tay chúng thành hai đoạn.

Có kẻ xâm nhập bất ngờ, lại còn ra tay tàn độc khiến bọn người Ưng Nhất Bang hoản loạn. Một kẻ từ phía sau vung một thanh đao lớn bổ xuống đầu Yuki, có tiếng thét vang lên: “Cẩn thận!”. Ánh mắt đỏ ngầu của nàng quét lên một tia sát khí thị máu, trong chớp mắt xoay người đá vào hạ bộ của tên đó, hắn đau đớn đánh trượt thanh đao. Yuki bắt lấy, nhanh như cắt bổ xuống một đao khiến tên này chết ngay tại chỗ. Nhìn về hướng phát ra âm thanh là một phòng giam với hai cô gái. Yuki đưa tay bẻ gãy khóa sắt, người vừa hét lên giúp nàng báo nguy ban nãy là một cô gái kì lạ.

Cô ta nắm lấy cánh tay trái của nàng, lời nói hoan hỉ: “Mayuyu, là Mayuyu đây mà. Cô nhóc này sao lại ở đây, còn có khả năng giết người lợi hại như vậy? A! Ở ngục tối dơ bẩn nên bị đau mắt đỏ rồi này.”

“Im lặng!”

Lời vừa nói ra lạnh tựa phiến hàn băng khiến Kasai phải im thin thít. Yuki cũng đang định ngắt lời cô gái kì lạ này không ngờ cô gái phía sau đã kéo cô nàng trở lại.

Itano nhìn thấy Kasai vừa gặp đã nắm lấy cánh tay con người ta không buông, còn nói nhiều như thế khiến trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó chịu. Itano cũng nhận ra Mayu, lần đó ở Phẩm hương lầu đã từng trò chuyện, chỉ là bộ dạng nha đầu đó bây giờ đầy mùi máu tanh, ánh mắt cũng hung tàn hơn nhiều.

Yuki chỉ ra đường đi thông đến con suối ngoài bìa rừng, còn việc có thoát khỏi đây an toàn hay không tùy thuộc vào vận mệnh của hai người này. Kasai lo lắng kéo tay Yuki lại: “Mayuyu cùng đi đi”. Yuki không chút phản ứng trả lời: “Mặc kệ ta, ta còn có việc.” Nhìn cô gái nhỏ mình đầy máu me, lại còn bị đau mắt đỏ thì Kasai nỡ nào bỏ lại, cứ nhất quyết phải kéo đi cho bằng được.

Dây dưa dùng dằng khiến Yuki bực bội nhưng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của người phía sau, lạnh còn hơn cả chốn âm ti khiến ma nữ như nàng cũng phải phát run. Tự hỏi cô gái này không nhận ra cái khí lạnh ấy hay sao? Yuki liền đánh trống lảng, chỉ tay ra phía sau Kasai thét lớn: “Ma!!!!” Thừa lúc Kasai và Itano quay đầu thì phóng thân chuồn mất.

Trò đánh lạc hướng của Yuki không biết đã tuyệt hậu từ đời nào rồi, chỉ là trong một khoảnh khắc rất nhỏ Kasai dường như bắt được ám thị trong ánh mắt Itano mà cùng nhau phối hợp, giả vờ bị lừa. Cả hai nhanh chóng bám đuổi theo thân ảnh của Yuki.

Itano trong lúc để ý đến Kasai cũng để ý đến cả tình hình hiện tại, nhìn hết mọi hướng rẽ khác nhau trong ngục tối đều có người chạy đi, nhưng bất quá tất cả đều chạy ngược trở lại, có thể nói tình hình hỗn loạn vô cùng. Cả con đường mà Yuki chỉ dẫn cũng thế, đoán chắc bọn người giữ ngục đã chặn hết các lối ra, còn đón đầu chỉ chờ người chạy đến thì giết. Nếu nha đầu Mayu này đã vào được đến đây thì chắc hẳn phải trở ra được, muốn sống sót chỉ còn cách bám theo.

Yuki truy theo xúc giác mình đánh hơi được, tới đâu mở đường tới đó, kẻ nào cản trở chỉ có con đường chết. Nhờ thế mà Kasai với Itano bám theo phía sau cũng không gặp nhiều trở ngại, chỉ có điều Yuki di chuyển quá nhanh khiến hai nàng đuổi theo vã cả mồ hôi. Những cô gái tội nghiệp chạy tán loạn va đụng vào người Itano, Kasai thì không sao nhưng với Itano thì có chút sinh bất tiện, không thích người khác động chạm mình nhưng tình thế hiện tại thì nàng đành phải cắn răng chịu đựng. Kasai cảm giác được chuyện này nên chạy lên phía trước che chắn, hạn chế tối đa vật thể chạm vào Itano.

Càng chạy Yuki càng cảm thấy khó thở, tim như thắt lại, đau đớn vô cùng, thời khắc Mayu trở lại ngày càng gần, phải nhanh chóng giải quyết mọi chuyện trước khi nha đầu này tỉnh lại, thế thì tội danh giết người chỉ một mình mình ma nữ nàng gánh lấy. Nha đầu này chỉ là cơ thể trong lúc linh hồn bất nhập mới đi giết người, sẽ phần nào giảm nhẹ nghiệt chướng.

Kasai cùng Itano đuổi theo phía sau dần dần kiệt sức, nguyên nhân tại Yuki di chuyển quá nhanh, bên cạnh đó thì những chiếc bẫy trong ngục giam này cũng không phải ít. Yuki đi phía trước đã hiển lộ gần hết các cơ quan đặt bẫy nhưng cũng có những bẫy đến khi hai nàng tới gần mới bị kích hoạt.

Đến khi phía trước chỉ còn lại một con đường thẳng thông đến bậc thang đi lên trên thì cả hai đều đuối sức, bóng dáng Yuki hoàn toàn biến mất.

Itano cùng Kasai dừng lại thở dốc, mồ hai cả hai vã ra như tắm nhưng bàn tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau. Itano lấy vạt áo lau giúp mồ hôi cùng những vết bẩn lấm lem trên mặt Kasai, nhìn lại phía sau không còn ai đuổi theo nữa, bốn bề hoàn toàn vắng lặng mới yên tâm cùng Kasai ngồi bệt xuống đất, hai chân hoàn toàn mềm nhũn. Ánh nến từ bậc thang phía xa rọi đến chỗ hai nàng hư ảo nhợt nhạt, như thế cũng đủ để Itano thấy được vết thương xước qua một bên má Kasai, hèn gì lúc nãy đưa tay lau mặt Kasai liền cảm nhận được nàng ta run nhẹ.

Itano đau lòng rất muốn mắng Kasai một trận, nữ nhân này thường ngày nhút nhát như thế nhưng sao những lúc hiểm nguy toàn lao thân mình lên trước, những chiếc bẫy ban nãy đi qua toàn là nàng ta đưa thân ra che chắn, nếu nàng không nhanh trí tìm ra chốt vô hiệu thì có phải nữ nhân này sẽ lại chết nữa hay không? Thanh âm lạnh thấu tận tim, lời Itano nói ra không hề có ý đùa cợt:

“Ngươi nếu có chết cũng phải chết dưới tay ta, bất kỳ ai, bất kỳ trường hợp nào cũng không thể để mình bị mất mạng, hiểu không?”

Kasai cắn chặt hai môi lại với nhau để hiện ra ít huyết sắc, che dấu đi thanh sắc nhợt nhạt của nó, gật đầu đáp ứng. Lén đưa tay sang hông rút mũi tên đang cắm ở đó ra, cơ thể Kasai giật nhẹ một cái rất nhanh lấy lại điềm tĩnh, nhẹ nhàng đặt nó xuống như sợ bị Itano phát hiện. Siết chặt dây thắt lưng để buộc vết thương, vết thương này không khiến nàng chết được, tìm đến Acchan sẽ được chữa lành ngay lập tức, một câu quan tâm “kiểu Itano” là đủ rồi. Nàng từng chết đi sống lại tận hai lần nên biết cái chết đau đớn như thế nào, nàng thà để bị lần thứ ba chứ không muốn Itano phải nếm trải.

Đưa bàn tay không vấy bẩn máu lên giúp Itano lau lại vết mồ hôi trên trán, Kasai cùng Itano nhìn nhau, khóe môi nở nụ cười nhu hòa, có lẽ bậc thang đằng xa chính là lối thoát.







oOo








Khoảng thời gian lúc nửa đêm, trên nền trời tĩnh mịch chỉ vài đám mây xanh đen lững thững trôi khiến ánh sáng nhàn nhạt từ vầng trăng khuyết hết ẩn lại hiện, chó không thèm sủa, gà không thèm gáy, côn trùng kêu đến khan tiếng, làn gió lạnh mang theo hơi sương không ngừng thổi. Không gian thật thuận lợi leo tường vượt thành.

Ban đầu Mariko đề xuất nên tìm một tên lính rồi tra hỏi xem Phò Mã đang ở biệt viện nào, thế thì đỡ tốn công phải chạy quanh tìm kiếm, nhỡ bị phát hiện thì cùng lắm là la hét ầm ĩ đánh động đến Hán Uy. Hán Uy ra mặt thì tất cả đều bình an vô sự.

Miichan lúc này lại nảy sinh một lo lắng khác, bởi nếu bị tra hỏi tên lính chắc chắn sẽ nói Phò Mã gia đã xuất thành từ sáng sớm đến giờ chưa trở về, thế thì kế hoạch đêm nay há chẳng phải thành công cốc? Nàng đến giờ vẫn chưa biết liệu thay đổi tương lai có để lại hậu quả gì hay không nên không dám làm liều. Liền đề nghị:

“Thành trong rất rộng lớn, nếu làm ầm ĩ chỉ e chưa kịp tới tai Hán Uy thì tất cả chúng ta đã bị xử tử tại trận rồi. Cách này là hạ sách không thể dùng được. Chúng ta nên âm thầm chia nhau ra hành động, nếu ai đó bị phát hiện thì những người còn lại vẫn tìm ra cách cứu nguy. Cô cô nói xem có đúng hay không?”

Miichan dùng ánh mắt to tròn như nai con nũng nịu, chẳng khác nào uy hiếp cái ý muốn lười nhác của Mariko. Vô lực phản kháng, Mariko gật đầu đồng ý.

Miichan phân bổ: “Yuu đi kiểm tra hướng Bắc, Acchan cùng Takamina sẽ đột nhập phía Nam, phía Tây sẽ giao cho ta cùng cô cô đảm nhiệm. Sau một canh giờ tất cả sẽ tập trung tại tòa biệt viện phía Đông”.

Tất cả mọi người đều nhìn Miichan bằng con mắt khác, một tiểu công chúa tối ngày chỉ biết xách động bà cô cô già đi phá phách mà nay lại có thể nói ra một sách lược nghiêm túc đâu vào đó thế này thật là không tưởng. Mariko cũng bất giác đưa tay xoa xoa đầu Miichan, thầm khen ngợi, chỉ thấy nha đầu đôi má phớt hồng vô cùng đáng yêu.

Miichan sở dĩ đưa ra được sách lược, còn đích thân ra mặt bởi nàng biết thời khắc này nếu sai lệch dù chỉ là một chốc thì tương lai sẽ biến hóa thế nào, không ai biết được, có thể là hại chết ai đó cũng không biết chừng. Theo như nội dung quyển bạch thoại ghi chép lại, tính đến giờ hoàn toàn khớp với diễn biến thực tại. Từ năm bảy tuổi nàng đã đem quyển bạch thoại này làm sách gối đầu, ngày ngày đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, bây giờ giả sử hỏi nàng một từ trong quyển sách nằm ở đâu, nàng có thể trả lời chính xác đến từng trang, từng dòng, một điểm cũng không hề sai lệch.

【Câu chuyện bắt đầu khi Diêm Vương dưới âm phủ rảnh rỗi sinh nông nổi, lo lắng cho hàng ngàn người dân vô tội sắp sửa vì chiến tranh mà xuống điện Diêm La chầu hầu, nên mới vung tay hại một người cứu sống vạn người, đi kết liễu sinh mệnh của một sinh viên nhàn rỗi ở thế giới khác, cô gái cực phẩm may mắn này có tên Kasai Tomomi.

Ba năm sau khi Minh Hoàng lên ngôi thì liên hôn hòa ước giữa hai nước Ngõa Tề được ký kết, chẳng may Nhị điện hạ nước Tề là Hán Uy giữa đường đứt gánh, chết thảm ở núi Kinh Vân nên Diêm Vương tốt bụng mới cho Kasai Tomomi hoàn dương vào thực thể Hán Uy. Từ đó về sau Kasai Tomomi trong bộ dáng Hán Uy, cùng với Itano Tomomi hai người ân ân ái ái chướng mắt vô cùng.

Trong thời gian đó còn xuất hiện thêm một Phán Quan tự là Maeda Atsuko, vì người này ham ăn hại Diêm Vương thua cược, mất trắng một bầy loli, cả gan thả cả ma nữ Yuki trở về trần gian làm loạn nên bị ông trùm Thiên giới phạt nặng, tạm thời mất chức, lên nhân gian ăn nhờ ở đậu. Tên Phán Quan này cùng với hộ vệ ẩn thân chuyên lấp ló nơi đâu đó của Itano Tomomi được xem là đôi oan gia ngõ hẹp: kẻ độc tính đầy mình, người thì bị độc kiểu gì cũng không chết được.

Công chúa nhỏ nhất tự là Miichan, vì lương thiện, tốt bụng lại vô cùng dễ thương nên Diêm Vương mới sửa lại sổ sách vận mệnh cho cô cô của Miichan là Mariko khỏi bệnh, từ đó về sau hai người yêu thương chăm sóc lẫn nhau, “đốt nhà” người khác hạnh phúc vô ngần.

Nếu cần một đại biến để câu chuyện thêm giật gân chính là việc trưởng công chúa Haruna bị bắt giam lỏng ở phủ của tên Ashikaga Heita. Vì chuyện này mà Itano Tomomi xách động quận chúa Mariko, Miichan, Phán Quan vô dụng – Maeda Atsuko cùng Tiểu Ải Tử độc tính đầy mình Takahashi Minami phải cải giá xuất thành đi bụi, đến Liêm Thành cấp tốc cứu người.

Ở đây, vào một đêm trăng khuyết dị dạng, bốn bề âm u tĩnh lặng thì Itano Tomomi mất tích. Cũng may lúc đó Kasai Tomomi cũng được lão hoàng đế điều đến đây nên tất cả mọi người quyết định, trong đêm vượt tường thành vào trong tìm người giúp đỡ. Nyan bị giam ở phía Bắc thành trong được Yuko – tên đạo tặc bán sách cấm giúp sức, an toàn trốn thoát. Phía Đông là nơi Kasai Tomomi lưu lại, không hiểu chuyện gì xảy ra mà mới sáng sớm chưa kịp đánh răng đã chạy nhong ngoài đường tới đêm vẫn chưa trở về. Phía Nam là chỗ ở của bang chủ Ưng Nhất bang, phía dưới phủ đệ của hắn còn cất chứa một tầng hầm vô cùng lớn, Mariko cùng Acchan đi vào đụng độ ma nữ Yuki đang chiếm lấy thực thể của muội muội Yuko là Mayu, cả hai chiến đấu vô cùng ác liệt, thương tích đầy mình, nhất là quận chúa Mariko, vì là người trần mắt thịt nên bị thương không ít, mém chết mấy lần. May mắn là dưới mật thất tìm thấy Itano Tomomi cùng Kasai Tomomi, cứu cả hai thoát hiểm an toàn. Cuối cùng ma nữ thì được Atsuko đem trở về âm giới, không thể gây hại nhân gian. Từ đó về sau, tất cả sống bên nhau hạnh phúc suốt đời. Có lẽ thế!】 

Ban đầu Miichan chỉ nghĩ rằng đây là một câu chuyện huyễn hoặc mà cô cô dùng để kể cho một nha đầu mới lớn như nàng nghe, trên đời làm gì có ma nữ hay Diêm Vương. Nhưng kể từ khi cô cô bị bạo bệnh không thể rời giường, không còn ai tâm sự chỉ đành làm bạn với câu chuyện cô cô để lại, nàng càng ngày càng hy vọng câu chuyện này trở thành sự thật, bởi như thế thì cả nàng và Tomochin tỷ đều được hạnh phúc.

Ba năm sau quả thật có chuyện liên hôn hòa ước, để đảm bảo hiện thực xảy ra đúng như những gì quyển bạch thoại ghi chép, nàng đã đánh liều tự mình viết thư thay Tomochin tỷ tự nguyện đi hòa thân. Lúc đầu dĩ nhiên lo lắng, nếu hành động này là sai lầm chính là hủy đi nửa đời còn lại của tỷ tỷ, đến khi nghe tin Hán Uy trên đường đi qua núi Kinh Vân ở biên giới bị hành thích thì người vui nhất chính là Miichan nàng. Đêm trước ngày đại lễ thành thân, nàng còn kéo Tomochin tỷ ra tiểu đình tâm sự, mục đích là giúp tỷ tỷ gặp mặt Kasai Tomomi sớm một chút để trao đổi tâm tình, bồi đắp tình cảm. Sau đó có tin là Hán Uy bị hành thích chết ở tiểu đình, nhưng may mắn chỉ là lời đồn nhảm. Nàng phát hiện quyển bạch thoại chính là điềm báo trước tương lai, theo đó chỉ cần qua khỏi đêm nay nữa thôi thì tất cả đều hảo hảo tốt đẹp.

Điều đáng lo ngại, để cô cô theo Acchan đến phía nam thì rất nguy hiểm, thay vào đó Takamina lại có chút bản lĩnh, chắc không đến nỗi bị thương nên mới chia nhau ra như thế.

Yuko không mất tí sức nào đã thành công đột nhập vào thành. Nhìn cái lỗ chó Yuko vừa chui, những người còn lại đùn đẩy cho nhau, chẳng ai chịu hạ thấp thân phận. Yuko trề môi khinh thường, đúng là một toán người không có tư chất làm đạo tặc. Nàng nhanh chóng phóng thân ảnh về phía bắc như giao ước.

Với độ cao ngất ngây của bức tường thành, Takahashi chẳng cần tốn sức đã thành công nhảy qua. Nhìn lại mới biết chỉ có bản thân biết khinh công, những người khác vẫn chưa vào được, lại nhảy trở ra ngoài.

Takahashi vừa đưa tay định ôm ngang hông Acchan, ẵm nàng nhảy vào liền bị Acchan trừng mắt từ chối. Miichan liền gọi: “Takamina đưa ta vào trong”, nhưng Miichan thân phận cao quý làm sao Takahashi dám động. Chưa đến lượt nàng từ chối đã bị Mariko cắt ngang, cốc đầu Miichan một phát mắng: “Muốn bị độc chết hả?”

Miichan thắc mắc: “Chẳng phải Takamina vẫn còn tay trái đó sao? Ôm một tay cũng được mà”.

Acchan cũng vừa mới nhớ ra chuyện này liền đưa tay ngoắc ngoắc Takahashi lại để đưa nàng vào trong. Mặc dù nàng là Thần, nháy mắt có thể đến đâu tùy thích nhưng có người đưa đi vẫn thích hơn tự mình vận động.

Miichan ở ngoài đợi Takahashi đưa Acchan nhảy vào tường thành trong, mãi không thấy trở ra liền lo lắng: “Takamina sao không ra đây đưa chúng ta vào chứ?”

Mariko tỏ ý khinh thường: “Còn không phải bị Acchan giữ lại. Cái người này đã có ý định sở hữu vật gì rồi thì đừng hòng cho người khác động đến. Đúng là ích kỷ quá mà”.

Miichan đẩy vai Mariko: “Cô cô có phải là đang ghen tị hay không?”

“Ghen tị? Sao lại phải ghen tị? Nữ vương ta là ai chứ? Với lại ta đã có vật sở hữu rồi, chỉ là không lộ liễu như cái người kia thôi”.

Miichan vẫn còn đang trong giai đoạn trưởng thành, đầu óc chưa được đen tối như Mariko để nghĩ được ý tứ sâu xa, trong lòng có chút buồn phiền, cảm giác cứ như cô cô của mình đã bị ai đó sở hữu. Mariko nhìn ra được ánh mắt “ghen tị chân chính” của Miichan nên rất cao hứng, vóc người khá cao nên đưa tay xoa đầu Miichan trông hệt như đang dỗ dành một sủng vật. Thói quen này từ khi gặp Miichan liền thành bệnh nan y, tưởng tượng tương lai nha đầu này cao lớn hết dáng vẻ loli rồi thì con bé có cho phép nàng chạm lên đầu nữa hay không nên giờ tranh thủ, vừa xoa vừa trù cho Miichan mãi mãi không cao lên nổi.

“Chúng ta vào trong thôi”.

Miichan chỉ kịp ngẩng đầu nhìn Mariko, chưa kịp mở miệng hỏi làm sao vào trong được đã thấy thân ảnh Mariko bao phủ lấy mình, Mariko ôm chặt Miichan vào lòng che khuất tầm nhìn của nàng để thi triển thuật di chuyển tức thời. Nháy mắt liền xuất hiện phía sau hai người Acchan và Takahashi khiến Takahashi giật nảy mình.

Miichan mãi không thấy Mariko có ý định buông tay, đầu nàng lại ở ngay vị trí mẫn cảm trên người Mariko nên không khỏi ngượng ngùng mà vùng vẫy. Acchan thấy thế liền đập vai Mariko một phát, lôi Miichan ra.

Mariko không khỏi ủy khuất: “Vật của ta ai cho ngươi đụng, có tin ta cho Tiểu Ải Tử này thành thư đồng bên cạnh ta luôn không?”

“Dám!” – Acchan trừng mắt, ai không biết chứ muốn thành thư đồng của Diêm Vương chính là chết đi rồi gia nhập hội đầu trâu mặt ngựa dưới âm phủ.

“Sao không?” – Mariko vênh mặt đáp lại.

Takahashi nghe không hiểu nhưng biết là Mariko có ý muốn cướp nàng ra khỏi Acchan, nhưng chuyện quan trọng: “Mình là người của công chúa Itano, không thể đồng thời là người của Atsuko, thế nên chỉ có thể Atsuko là người của mình mà thôi. Kha kha”. Cũng may Acchan không đọc được suy nghĩ của Takahashi, nếu không chắc sẽ nhanh hơn Mariko một bước, trở về địa phủ gạch thẳng cái tên Takahashi Minami đi.

Vừa đặt chân vào thành trong, dù rảnh rỗi đứng cãi lộn tay đôi nhưng cả Mariko cùng Acchan đều nhận ra âm khí của ma nữ Yuki hiện ra rất rõ rệt ở phía nam, trong khi đó khí tức của Itano cùng Kasai cũng đồng thời ở chung một chỗ, dù nó rất mờ nhạt không rõ ràng. Không biết có phải ma nữ Yuki này gây hại cho họ hay không nên Mariko cùng Acchan cực kì bất an. Acchan vội nói: “Phía nam để ta cùng quận chúa tra xét. Phía tây giao lại cho hai người”. Ma nữ rất nguy hiểm, cả Mariko cùng Acchan đều không muốn sủng vật của hai người tham gia vào rồi gặp nguy hiểm, nên lời vừa nói ra trong chớp mắt của hai đều biến mất.

Takahashi hoảng hốt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Acchan nên càng cuống quýt, mém động chạm bậy bạ hại chết Miichan, miệng lầm bầm: “Nữ nhân kia rõ ràng chỉ là một thiếu nữ bình phàm, yếu ớt vô lực. Sao có thể di chuyển nhanh như vậy? Sao có thể?”

Miichan thì biết rõ Acchan không phải người thường, Phán Quan dưới đại phủ chỉ cần dùng ít pháp thuật thì muốn làm gì chẳng được, chỉ là nàng không hiểu: sao cứ nhất nhất phải dẫn cô cô theo cùng, thường ngày với Takamina chẳng phải một bước không rời? Lẽ nào không thể thay đổi được vận mệnh đã được định sẵn?

“Takamina, chúng ta nhanh theo họ!”

“Nhưng chẳng phải đã chia nhau ra? Chúng ta cần kiểm tra phía tây”.

“Phía đó chẳng có gì đâu”.

Miichan không cho Takahashi nhiều lời lập tức nắm lấy cánh tay trái Takahashi kéo đi.


~Hết chương 19~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét