hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 8]


Chương 8

Nữ nhân khi có rượu vào thật đáng sợ!













Buổi chiều ở Hoàng cung, bữa tiệc nhằm chiêu đãi các hoàng tộc và sứ thần Tề quốc diễn ra náo nhiệt vô cùng, ăn uống ca vũ không thua gì ngày Đại lễ thành thân. Tiết đầu xuân trời ấm áp khiến mọi người dường như quên hẳn cảm giác ẩm ướt khó chịu của cơn mưa kì lạ mấy ngày qua.

Hai nhân vật chính cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Phò Mã gia thân khoác cẩm bào màu lam sậm, đi cạnh bên là Cửu công chúa một thân trường bào màu tím nhạt. Cả hai sánh bước đến trước mặt các vị trưởng bối hành lễ.

“Hảo phu thê a~”, mọi người nức tiếng khen ngợi, cả hai quả là xứng đôi vô cùng. 

Nhẹ đưa tay đỡ Itano ngồi xuống chiếc bàn hàng đầu bên cánh tả lão Hoàng đế. Giữ phong thái ôn nhu, Itano cùng Kasai diễn một màn kịch phu thê ân ân ái ái. Trước đó vừa mới khỏi cơn sốt, nàng còn tưởng thân phận mình bại lộ, chẳng ngờ người chuẩn bệnh cho nàng là một nữ tử thuật sĩ bí hiểm nào đó, chẳng phải lão Thái Y kia. Có lẽ thuật sĩ thì không bắt được mạch nam nữ, cảm thấy bản thân may mắn vô cùng. Nhưng may mắn hơn nữa vẫn là kịp dự ngày tiễn đoàn người nước Tề về cố quốc.

“Hai đứa thế nào? Những ngày qua sống có hòa hợp không?”, lão Vương gia người Tề vuốt vuốt chòm râu đen mun, híp mắt cười hỏi. Những người khác trong đại điện cũng sinh tính hiếu kì, chờ đợi câu trả lời từ phía Kasai.

Nàng rất biết phối hợp, nở một nụ cười thập phần hạnh phúc, đáp: “Rất tốt ạ! Công chúa nàng bình sinh nhìn sắc diện vô tình, lãnh đạm nhưng thực chất lại là người ấm áp vô cùng. Thật rất có phúc mới được kết tóc với nàng”. Nói rồi Kasai nhẹ đặt bàn tay bạch ngọc ấm áp của mình nắm chặt bàn tay băng lãnh của Itano, cúi đầu tỏ ý mãn nguyện. Nàng chỉ biết cười đến híp cả mắt, căn bản chẳng dám nhìn rõ sắc diện Itano lúc ấy.

“Haha. Quả là hảo phu thê, hảo phu thê a.” Những tràng cười tung hứng phụ họa nổi lên khiến không khí chốc lát đã trở nên náo nhiệt bội phần.

“Có thể nhờ mối ban hôn tuyệt hảo này mà nhiều chuyện hỷ cũng thay nhau kéo đến. Các khanh hãy xem, quận chúa Mariko, hoàng muội của ta nhiều năm bệnh nặng không thể ra khỏi giường, đến nay đột nhiên sức khỏe tốt lên một cách lạ thường, còn có thể cùng chúng ta ngồi đây chia sẻ niềm hỷ sự quả là một chuyện đáng mừng.”

“Chúc mừng Hoàng thượng. Chúc mừng quận chúa”.

Tất cả đứng bật dậy nâng ly về phía lão Hoàng đế cúi người cung kính. Có thể thấy mặt lão Hoàng đế giờ vui đến không còn thấy trời đất là gì. Miichan chạy đến lay lay ống tay áo lão Hoàng đế, biểu tình nũng nịu: “Là con đã chữa cho cô cô mà. Sao Phụ hoàng không khen con. Người lúc nào cũng ưu ái Tomomi tỷ cả.”

“Ừ ừ, thì Miichan của ta cũng rất giỏi, được chưa nào? Thế sau này việc chăm sóc, phục hồi cho cô cô con đành nhờ con vậy”.

“Nga~ Người thật tuyệt!”, Miichan ôm lấy cổ lão Hoàng đế thơm một phát vào má rồi lại tíu tít chạy xuống chỗ bàn Mariko đang ngồi. Những người khác đều cười nghiêng ngả. Cô công chúa út của Minh Hoàng xưa nay tính tình hoạt bát, lanh lợi rất biết cách làm người khác vui vẻ. Đương nhiên với lão Hoàng đế cũng thế, những hành động làm nũng ấy của Miichan những người khác vì sợ thất kính phạm thượng mà không dám, còn với nàng lại là chuyện rất đỗi bình thường.

Những chiếc bàn hôm nay đều là bàn đôi, dành cho hai người ngồi. Mariko đáng nhẽ khi nguyên thần hội đủ thì sức khỏe sẽ trở lại bình thường, nhưng Miichan cứ một mực đòi châm cứu khiến Mariko thừa sống thiếu chết, tinh thần bất ổn, thân xác lặt lìa. Chỉ cần nhờ Phán Quan, Mariko cam đoan Phán Quan nhất định sẽ giúp nàng thoát khỏi cảnh ngộ bi ai này, chẳng ngờ sau khi theo Itano thì chẳng thấy trở lại nữa. Hai mắt một phần do thực thể bệnh lâu năm, một phần do Miichan châm cứu nên hóa đen như gấu trúc, trông vô cùng buồn cười.

Miichan tận tình chăm sóc Mariko đến từng miếng ăn, thức uống. Nhìn gương mặt mình trong ly nước, Mariko không khỏi giật mình: “Nga~ Ai đây?”

“Cô cô đó ạ!”

“Có thật là ta? Y như panda!”

“Panda? Là gì a? Khi người khỏe lại sẽ đẹp lên nhiều, người đừng lo”.

“Không ý ta là… nhìn gương mặt panda này thật dễ thương a. Cứ để thế này mấy hôm cũng được”.

Bỗng Mariko lại thấy thích thú với bộ dạng này, tâm tình đối với Miichan lại có chút phấn khởi. Cả hai bắt đầu trò chuyện về cái đề tài panda hấp dẫn từ miệng Mariko.

Nghe lời Itano trước khi rời phủ: phải thể hiện sao cho bình thường, không được nói bậy nói xấu nàng ấy trước mặt người khác không thì đừng trách nàng ấy… Itano không nói sẽ làm gì, chỉ liếc nhìn Kasai một cái. Nhiêu đó cũng đủ uy hiếp tâm hồn bé bỏng của nàng.

Nãy giờ Kasai chỉ biết cặm cụi gắp thức ăn, suy nghĩ xem nãy giờ có để lộ thái độ kì lạ khiến người khác nghi ngờ không. Có người quay sang chúc rượu, nàng lại dùng chiêu cũ: đổ rượu vào vạt áo vờ như uống cạn. Lát sau, Itano biểu tình lãnh đạm cuối cùng cũng sinh chút phản ứng, nàng đưa vạt áo lên che mũi mình. Kasai chột dạ: không phải ý bảo người mình hôi mùi rượu đó chứ, có khi không chịu nổi mùi ô uế lại thủ tiêu mình công khai thì… Kasai hít hơi chờ đợi thời cơ thích hợp, sao chẳng ai chuyển sang đề tài đó nhỉ? Mà nàng lúc này cũng không có can đảm khơi mào câu chuyện. Lại bị tiếp rượu, thôi thì quất luôn, đổ ra ngoài mắc công Itano khó chịu.

Đề tài xoay vòng một hồi lại trở về với hai nhân vật chính. Có người vì men rượu đã thốt lên một câu đầy cảnh sắc: “Không biết đêm động phòng, Phò Mã người có vì đau hạ bộ mà gặp trở ngại không a?”

“Ha ha ha”, tràng cười tứ phía rộ lên.

“Các ngài không thể xem thường chuyện này được nga. Chuyện phòng the của Phò Mã cũng liên quan đến quan hệ phu thê của họ sau này. Thế nên cũng liên quan đến mối quan hệ bang giao của hai nước chúng ta”.

“Đúng vậy. Không biết đêm động phòng của Phò Mã thế nào a? Ha ha ha”

Những con sâu rượu chẳng biết phép tắc, chẳng biết tránh né những điều khiếm nhã thay nhau bàn tán. Lão Hoàng đế cứ thấy liên quan đến vấn đề bang giao là có lí tuốt. Tất cả hướng ánh mắt chờ đợi vào Phò Mã gia – người sắc diện ửng hồng, đôi má ửng lên như cánh hoa anh đào, trông vô cùng mỹ lệ. Thật là, không nhẽ đây là lần đầu tiên của Phò Mã hay sao mà nhìn ngài ấy có vẻ e lệ đến thế, trong khi công chúa ngồi cạnh bên vẫn diện vô biểu tình (mặt không biểu cảm). Đúng là chuyện ngược đời, “Ha ha ha ha” – lại là những tiếng cười mang đầy xuân sắc.

Lúc này Kasai chẳng biết đã uống bao nhiêu rượu, nhiều hay ít, chỉ biết giờ nàng đang lâng lâng say khướt. Tâm trí bỗng minh mẫn khác thường. “Khúc khúc khúc”, tiếng cười khúc khích của nàng vô cùng tà mị. Rốt cuộc thì công tình nàng chuẩn bị hôm giờ đã có lúc cần đến.

Vươn mình đứng dậy khỏi tư thế xếp bằng. Kasai lấy tay vuốt vài sợi tóc mai cho ngay nếp, rồi phủi phủi bộ cẩm bào của mình. “Ư hừm”, khẽ đánh tiếng lôi kéo sự chú ý. Chỉ có Itano vẫn thản nhiên nhấm nháp ly rượu của mình, khóe mắt khẽ nhíu lại thắc mắc: Định giở trò gì đây?

“Ta đương nhiên là làm tròn bổn phận của một lang quân vào đêm tân hôn rồi a. Nàng cũng rất nhiệt tình a”, Kasai ưỡn ngực đầy vẻ tự hào.

Phụt! Itano tưới tiêu cho cả cái bàn, cặp mắt phượng hoàng mở to như mắt ếch.

Những người khác hứng chí đến nỗi câu hỏi đặt ra ngày càng dồn dập. Rõ là những quan đại thần quyền cao chức trọng, những hoàng tộc tự hào đầy vẻ tôn nghiêm thế mà nàng chỉ vừa mới trả lời theo ý muốn của họ là họ lại lòi cái bản mặt háo sắc ấy ra. Rốt cuộc tất cả cũng chỉ là những phàm phu tục tử. 

Các hoàng tử và Phò Mã khác làm vẻ không phục, rõ là Cửu Phò Mã tướng tá ẻo lả, trước đó còn không thể cưỡi ngựa làm sao trên giường lại có thể tung hoành như mãnh hổ, như chạm vào lòng tự trọng của một người đàn ông, tất cả phản bác: “Làm sao bọn ta có thể tin vào lời của ngươi đây a? Hoàng thượng người nói xem?”

Đúng là mất mặt hoàng tộc quá đi mà, lão Hoàng đế chỉ khẽ cười cười rồi quay qua lão Vương gia, cả hai cùng khẽ lắc đầu: “Tuổi trẻ ấy mà”. Nhìn qua Hoàng hậu kế bên, mặt đỏ như gấc mà lão Hoàng đế không biết giấu mặt đi đâu: thật là, tò mò cũng phải biết kiềm chế chứ, lộ hết ra mặt thế kia. Chậc, không học hỏi trẫm đây này, mặt vẫn thản nhiên thấy không?

“Các người thật là muốn có bằng chứng?”, Kasai đưa lời dụ dỗ.

Không chỉ riêng bọn hoàng tử và Phò mã khác, những người xung quanh cũng cao hứng gật đầu như gà mổ thóc.

“Nếu đưa ra bằng chứng thì ta được gì?”

“Muốn gì cũng được.”

“Ta mới đến đặt chân đến vương quốc này chưa bao lâu thì biết muốn gì”.

“Vậy bọn ta sẽ dẫn ngươi đi xem náo nhiệt một ngày”.

“Chỉ một ngày? Ít quá, khi nào ta muốn thì nhất định dắt ta đi. Ok?”, Kasai bắt đầu ngã giá, việc mà lâu lắm rồi nàng chưa làm kể từ lần cuối đi mua đồ về nấu ăn dưới danh nghĩa là một sinh viên.

“Ok? Ok là gì? Dù sao cũng được, vậy bọn ta nợ ngươi”.

Thỏa thuận thành lập. Gì chứ đi chơi, đi xem náo nhiệt là chọt trúng tim đen của nàng rồi.

Itano, siết chặt ly rượu trong tay, lòng ngổn ngang cảm xúc. Có chút buồn cười khi nghĩ tới cảnh Kasai đi xem náo nhiệt với bọn người đó, ai chứ họ thì náo nhiệt chỉ có một nơi. Có chút không vui vì lại dám lấy chuyện nơi cấm phòng ra làm đặt cược. Để xem bằng chứng không tồn tại ấy lấy đâu ra.

Kasai bắt đầu câu chuyện đầy ám muội của mình dựa trên những điều có thật, còn lại tùy thuộc vào trí tưởng tượng bay bổng của đám người cổ đại này thôi: “Đêm tân hôn ấy. Đến nửa đêm mà ta và nàng ấy chưa ai có thể chợp mắt được”.

“Ô~”

“Dù khí đêm lạnh vô cùng nhưng bản thân ta lại nóng nực, hỏa khí công tâm. Ta đã thay y phục ngủ, cả hai nằm chung trên một chiếc giường. Lúc đấy đầu óc cư nhiên trở nên mơ hồ, lòng khó chịu bức bối vô cùng. Xoay người qua thấy nàng đang nằm phía giường bên kia, dáng nằm nghiêng, đường cong ẩn hiện thật khiến ta nhìn mà không kìm được. Muốn bay qua chiếm dụng cái cơ thể ấy. Ở phía trên cơ thể nàng, ta đặt tay nàng chạm vào ngực ta. Hô hô”.

“Ô~”, đám mây ửng hồng phấp phới trên đầu mỗi người có mặt trong chính điện này. Ngay cả Mariko đang tự khen con panda trên mặt nước dễ thương cũng phải bất ngờ trước câu chuyện của Kasai. Sắc, dục, động có đủ. Trong khi cả hai đều là nữ giới, xem ra câu chuyện cũng hấp dẫn a. Miichan bất ngờ bịt chặt hai tai của Mariko: “Cô cô đừng nghe mấy chuyện này, mười năm qua sống như hư vô, tâm hồn người vì thế chỉ mới mười bảy tuổi thôi. Những chuyện này không thể nghe được”.

“Nga~”, Mariko hơi bị bất ngờ nha. Cô nhóc này có đủ tuổi chưa, nghe có hiểu hay không mà dùng biểu tình ngây ngô, cương quyết ấy bảo vệ nàng a? Thật là dễ thương quá mà. Mariko đưa tay nựng má Miichan, làm gò má phúng phính, trắng nõn của Miichan đỏ bừng bừng.

Cố gắng trấn tĩnh, Itano điều khí: phải chịu đựng, chịu đựng, hình ảnh khuê các, tiểu thư gia giáo, hình ảnh, phải giữ hình ảnh.

Giọng kể ngắc ngứ, biểu tình cảm thán. Thâm tâm thì đau xót: So ra thì cái body này đâu có bằng Itano đâu a, các người không hiểu cảm xúc ghen tị của tôi khi đó đâu, và còn việc nàng ta sỉ nhục tôi nữa, nhìn thẳng oppai của tôi mà làm như nhìn thấy tấm lưng không bằng. Quả là sỉ nhục a.

“Sao nữa? Sau đó thì sao?”

Cái bọn háo sắc này thật hết chỗ nói. Kasai nhấm nháp một ít rượu, tư thế ngẩng cao đầu kể tiếp: “Thanh âm của nàng nghe rất êm tai, mà còn lạ nữa, cứ ô ô ô (ô uế).. Nàng rất kịch liệt phản ứng a. Làm ta lăn lộn từ trên giường rớt xuống sàn luôn. Bản thân tứa đầy mồ hôi, càm giác nhớp nháp nhưng mang đầy ý vị. Haha”.

“A~ Ô~”. Phụp! Phụp! Phụp! Có thể thấy tất cả, không chừa một ai, trừ Mariko và Miichan đang ở trong thế giới của hai người và Itano đang tức đến nghệt mặt thì đám mây ửng hồng của những người khác đã vượt giới hạn, nổ tan tành.

Lúc này Kasai quất thêm một quả chốt hạ. Vung tay, lôi từ trong người ra một bọc vải gấm, bên trong là một miếng lụa trắng nhuốm máu đỏ tươi. Mảnh lụa phất phơ giữa điện, trông thật ủy mị sắc xuân. Mà theo như quy trình kể lể của Kasai thì tất cả đều biết, vật ấy có ý nghĩa gì. Đó chính là bằng chứng (lần đầu tiên của người thiếu nữ, thời xưa mẹ chồng thường hay đặt mảnh vải trắng trên giường tân hôn để kiểm chứng).

Tất cả vỗ tay tán thưởng, bọn nam nhân nghi kị kia cuối cùng đã tâm phục khẩu phục, không thể trông người mà bắt hình dong được.

Itano dù cố chịu đựng nhưng không thể ngăn được ngụm huyết tanh nơi cổ họng phun trào. Tức đến độ nộ khí xung thiên, hai con ngươi nổ đom đóm, chẳng kịp phân trần sự thật thì đã bất tỉnh.





---oOo---





Tỉnh lại, nhận thấy đang nằm ở khuê phòng nơi phủ điện Thiên Ân của mình. “Hoá ra chỉ là cơn ác mộng”. Itano thở dài an tâm.

“Không phải mơ đâu.”, Kasai ngồi chò hõm dưới sàn lú đầu lên nhìn Itano, nở nụ cười cợt nhả. Tay còn quơ quơ mảnh lụa nhuốm máu đỏ tươi trước mặt Itano, biểu tình ra chiều thấu cảm: “Nhờ máu của Tiểu Mao Tử và Tiểu Phúc Tử cả đấy. Dù sao chúng cũng đang thương tích đầy mình, ta dần thêm mấy trận để lấy máu đấy. Nếu không thì hôm nay hai ta mất mặt trước mọi người rồi thấy không. Giờ thì ai cũng nghĩ hai ta đã hòa làm một, gắn bó bạc đầu. Sợi dây bang giao hai nước đã được thắt chặt. Thiên hạ nhờ hai ta mà thái bình.”

“Đúng là vô sỉ mà. Chết đi!”, Itano bật ngồi thẳng người trên giường, trỏ tay về phía Kasai.

Đôi gò má Kasai ửng đỏ, ánh mắt mông lung, hơi men trào lên khiến nàng nấc cục một tiếng. Nàng đứng thẳng người, xoay xoay vài vòng, lòng chẳng mảy may lo sợ. Ngữ điệu châm chọc: “Nương tử đừng làm càn..ức..coi chừng thành góa phụ. Haha”

“Chết đi!”, Itano ném chiếc gối trên giường vào người Kasai, giờ thì trong mắt mọi người nàng đã mất đi sự trong trắng rồi: y nghĩ vì mình sợ phải mang tấm biển trinh tiết cả đời nên sẽ không dám giết y chứ gì, dù có làm góa phụ cũng không thể chịu được sự nhục nhã này. Thanh âm cuồng nộ, Itano thét lớn: “Giết!”

Chẳng thấy động tĩnh gì, Takahashi luôn ẩn mình hộ vệ bên cạnh sao không xuất hiện? Không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ? Itano lo lắng, đảo mắt xung quanh.

Kasai đến ấn chặt vai Itano, đẩy nàng nằm xuống giường, biểu tình ôn nhu: “Bình tĩnh đi, khi nói ra những lời đó tớ hứa sẽ chịu trách nhiệm, sẽ bảo vệ cậu cả đời mà. Thế nên đừng sợ”. Rồi bản thân Kasai cũng vì hơi men mà chìm vào giấc ngủ.

Sae đã hứa với Kasai sẽ luôn bên cạnh bảo vệ nên khi nãy nghe công chúa tức giận trong khuê phòng, thốt lên những từ ngữ chết chóc. Dù người khác nhìn vào nghĩ tình cảm phu thê hai người hảo hợp, nhưng Kasai đã tâm sự với nàng, nàng biết rõ mối quan hệ giữa hai người này ở mức nào. Đứng ngoài cửa tay chân lóng ngóng: “Không nghe Hán Uy hắn kêu cứu, liệu có cần xông vào? Không gian tĩnh lặng thế này thật đáng ngờ”.

Sae quyết đầy cửa bước vào, mới được một bước chân lập tức nhảy bổ ra ngoài khép cửa lại, mặt đỏ lựng. Miệng lầm bầm: mình nhiều chuyện quá rồi.

Trong phòng, trước khi Sae bước vào vài khắc, trên chiếc ngọc sàn rộng lớn. Thân người Kasai nằm ở phía trên ôm chặt lấy eo Itano khiến nàng chẳng thể cử động. Kasai còn dụi dụi đầu vào giữa hai núi đôi mềm mại, chép chép miệng, tay chân mơ ngủ quạo lấy quạo để khiến đai áo Itano bung đứt, làm lớp áo ngoài trật khỏi vai để lộ phần da thịt trắng nõn.

Kasai cũng chẳng để Itano một mình chịu thiệt, hơi men khiến cổ họng bỏng rát. Nàng cởi phăng luôn mấy chiếc cúc áo của mình, lột luôn cả áo ngoài, rồi lại vòng tay, dùng luôn cả hai chân ôm chặt Itano, tựa như đang ôm lấy chiếc gối ôm quen thuộc ở nhà.

Itano càng cố vùng vẫy thì càng bị thít chặt hơn, bó tay bất lực, nàng bất chợt than trách: “Nữ nhân này khi có rượu vào thật đáng sợ”.




-------------------------------------------------------------------




Lại nói đến ngự thiện phòng, nơi có kẻ trộm như chuột rúc ra rúc rích.

Acchan nằm suốt trong vòng tay Takahashi, cơ thể không thể tùy nghi cử động. Đầu óc mơ hồ bất tỉnh, nhưng bụng dạ lại sáng suốt vô cùng. Đến giờ đói vẫn tru réo như thường. Acchan cựa người than đói. Nhìn biểu tình đáng thương ấy Takahashi đành phải tạm rời bỏ nàng. Acchan dần tỉnh, nhìn từ trong góc tối ra ngoài là cả đám người hoàng tộc đang ăn uống no say khiến đầu óc nàng bị cơn đói hành choáng váng. Nàng van nài:

“Đồ ăn, cho ta đồ ăn”.

Takahashi nhanh nhẩu dùng thân ảnh tựa phong của mình trộm thức ăn từ mấy bàn tiệc gần đó đem đến cho Acchan. Định lấy ăn nhưng Acchan lại không dám, sợ ăn một miếng mà bất tỉnh tiếp lại chịu đói dài dài.

“Đồ ăn này không thấm độc cánh tay đó chứ?”

“An tâm a. Độc cánh tay ta chỉ khi gặp cơ thể vật thể sống, dùng huyết mạch của vật thể ấy làm đường dẫn thì độc mới phát tác được. Trừ phi máu của ta thấm trực tiếp vào đồ ăn nếu không vô hại a. Chứ nàng nghĩ những lúc nguy cấp ta chăm sóc chủ nhân thế nào đây?”

“Ừm”. Acchan đáp ậm ừ rồi nhai đồ ăn ngấu nghiến, cơn đói chỉ giảm được 1 phần 10.

“Ăn ngon không”.

“Ừm”.

“Cẩn thận kẻo nghẹn, nước nè”.

“Ừm.”

Lát sau…

“Đói a”. Acchan ánh mắt cầu khẩn đáng thương.

Takahashi lại dùng tuyệt kĩ lướt gió của mình trộm, trộm, lại trộm, cuối cùng đến nỗi những người trong đại điện cũng phát hiện đĩa bát, thức ăn vơi đi chóng mặt. 

Thế này không được, chủ nhân hiện giờ chắc sẽ không cần hộ vệ đâu, tạm thời đưa Atsuko tới ngay ngự thiện phòng để nàng ăn thỏa thích. Đang có tiệc nên chắc ngự thiện phòng đồ ăn vẫn còn đầy. Takahashi nghĩ thế liền ẵm Acchan đến chỗ ngự thiện phòng. Chui rúc dưới một kệ bếp. Trong lúc đợi Acchan tỉnh lại thì mang đồ ăn để sẵn cho nàng, chỉ cần nàng tỉnh lại là có thể ăn ngay. Cảm giác cứ như đang nuôi một con thú háu ăn vậy.

Nhưng Takahashi lại không chú ý, lúc nãy đang ăn bất ngờ bị ẵm đi khiến Acchan bất tỉnh, thức ăn tới cổ chưa kịp nuốt. Đà này có nguy cơ chết vì mắc nghẹn. Có khi nào Phán Quan chết vì mắc nghẹn không ta? Cái chết hết sức thanh nhã.






---oOo---





Ráng chiều.

Tại Phẩm hương lầu, Quế ma ma đang chỉ huy đám người hầu sắp xếp lại toàn bộ nội thất và tu trang lại bên ngoài. Các cô nương hôm nay đồng loạt đều được may xiêm y mới, nét hào hứng rạng rỡ trên gương mặt họ làm cả Phẩm hương lầu như trổ đầy hoa xuân.

Ngày mai theo thông lệ là ngày Tiết kỷ, diễn ra vào độ ngày thứ mười bốn của tiết đầu xuân, ngày mà các kỹ viện trong kinh thành nô nức đua nhau tranh giành thứ hạng, xem ai sẽ thuộc hàng nhất phẩm chốn kinh thành – nơi ngự trị của Vua. Các phẩm lầu, phường, các.. sẽ lần lượt đưa các cô nương của mình lên thi thố tài nghệ với nhau. Theo quan niệm, các cô nương ở thanh lâu không chỉ có mỗi sắc đẹp, còn phải kỹ nghệ riêng mới được xem là nhất tuyệt. Sau khi thi tài, việc đánh giá sẽ dựa trên số lượng khách nhân và địa vị của những người khách đổ về thanh lâu đó.

Thứ hạng không chỉ tôn lên danh giá cho kỹ viện mà còn giúp các Tú bà hốt bạc, nên không ai không ham muốn.

Phẩm hương lầu thuộc hàng nhị phẩm, ba năm liền chỉ xếp sau Tiếu ý phường. Tú bà nổi tiếng đê tiện – Quế ma ma không bao giờ ngừng ấm ức: Nghe cái tên là thấy đáng cười vào mặt rồi, không hiểu sao vẫn cứ nghiễm nhiên đứng trên Phẩm hương lầu một bậc. Bọn đó chỉ giỏi dùng mánh lới đê tiện, năm nay để xem ai hơn ai.

Trong khi các cô nương khác đang được Quế ma ma chăm lo hết mực: đo người may xiêm áo, đo chân may giày mới, còn đi thu mua những thứ son phấn đắt tiền tặng cho họ, vân vân thì Mayu lại thẫn người ngồi trong phòng. Hôm nay Phẩm hương lầu đóng cửa nên nàng không cần phải tra sổ, kiểm kê ngân sách. Lại cho rằng nàng tuổi còn nhỏ chưa có giá trị sử dụng nên Quế ma ma để nàng thảnh thơi.

Không có gì làm, nàng nhớ đến chiếc bình tỷ tỷ Yuko đưa nàng cất giữ, lấy nó ra nghịch.

“Lạ thật! Gối nó trên giường để ngủ mà sao giờ không thấy?”, Mayu lật tung cả giường tìm kiếm.

Cũng chẳng thấy. Nàng chạy xuống dưới lầu hỏi nhưng ai nấy cũng lo cho bản thân chẳng quan tâm đến nàng. Quế ma ma còn thấy nàng vướng víu mà đuổi nàng ra chỗ khác. Lòng bất an vô cùng, Mayu lục tung mọi ngõ ngách đáng nghi có thể. Cuối cùng cũng thấy, lau mồ hôi trên trán, cái vật tầm thường này lại được dùng để cắm hoa sao?

Mayu đem đổ hết nước trong bình, đặt hoa vào chiếc bình khác.

Lúc này chiếc bình bỗng rung lắc mạnh, tiếng ho sặc sụa kèm theo là thanh âm chửi bới không ngừng. Mayu hoảng hốt buông tay khiến chiếc bình rơi ầm xuống đất, kì lạ là nó không hề vỡ hay sứt mẻ miếng nào.

Đặt nó trên chiếc ghế đẩu cạnh giường, Mayu leo lên ngồi xếp bằng trên giường, quấn chăn quanh người. Lú đầu ra nhìn vào chiếc bình. Thanh âm chửi rủa vẫn cứ vang vọng, nghe cứ như người nào đó bị sặc nước mà ấm ức vậy.

Mayu nhón người lên đặt chiếc bình nằm xuống, miệng bình hướng về phía nàng, nàng nằm sấp xuống giường nhìn chăm chăm vào miệng bình.

Một làn khói đen ẩn ẩn hiện hiện bên trong, nhìn cứ như khói bếp. Hai vật thể màu đỏ lượn lờ trong đấy khiến Mayu tò mò: “Hai con đom đóm sao? Không, nhìn nó giống hậu môn phát sáng hơn”.

“Hậu môn cái quỷ gì. Hai con mắt của ta đó”, thanh âm chuyển sang tức giận cuồng nộ, Mayu vẫn diện vô biểu tình đáp: “Nga~ Bị đau mắt hả?”

“Tức chết mà. Ta là ma nữ đó. Là ma nữ chí cao tại thượng nơi âm giới đó. Mắt đương nhiên phải màu đỏ”.

“Nga~ Vậy ma nữ đi đêm không cần cầm đuốc ha. Mắt sáng quắc thế kia cơ mà. Tiện nhỉ?” Mayu vùi cằm lên cánh tay, chép miệng nói, nàng trước giờ luôn tin là thần tiên, yêu ma, quỷ quái là có thật. Dù phụ thân nàng, các cô nương cạnh nàng kể cả Quế ma ma nữa đều dạy nàng chúng không hề tồn tại. Thế nên khi biết chiếc bình chứa ma nữ bên trong, nàng thập phần cao hứng.

“Ngươi không sợ ta sao? Mỗi tối lúc ngươi gối ta nằm ngủ, ta đều hát bài hát ai oán khiến ngươi giữa đêm bừng tỉnh sợ hãi. Ngươi không cảm thấy sao?”

“A!”, Mayu búng tay phát ra chiều đã rõ, đáp: “Hèn gì mà dạo này nửa đêm ta buồn tiểu”.

Phừng! Ánh mắt hỏa khí bừng lên, Yuki thật không chịu nổi. Sỉ nhục, quả là sỉ nhục đối với một ma nữ như nàng. Tiểu nha đầu trước mắt dám không coi nàng ra gì. Phải thoát, nhất định phải thoát ra dạy cho nha đầu đó một bài học. Yuki hạ hỏa, dụ dỗ: “Ở trong này thật rất khó chịu nga~ Tiểu cô nương có thể giúp ta ra khỏi đây không?”

“Giúp thế nào đây?”, Mayu cọ cọ cằm mình vào cánh tay.

Cắn câu, quả là một tiểu nha đầu ngây thơ, Yuki dùng giọng ôn nhu: “Gỡ chiếc vòng trên miệng bình ra là được”.

“Đơn giản thế sao? Vậy đợi khi nào ta vui, ta gỡ ra cho”. Mayu bung chăn ngồi thẳng người dậy, vươn tay ôm lấy chiếc bình, miệng cười nhạt: “Tối nay ru ta ngủ tiếp nga, nhớ đổi bài hát khác. Tối ta mà buồn giữa đêm nữa là xách bình này đi ngâm nước a”.

Làn khói đen trong bình tán loạn, Yuki tức muốn bốc hơi. Còn phải ru tiểu nha đầu này ngủ nếu không muốn bị nhấn nước? Ma nữ như nàng chẳng nhẽ phải trở thành chiếc bình nhạc (y như hộp phát nhạc) cho tiểu nha đầu này sao trời!




-------------------------------------------------------------------



Yuko ngồi trên bậc thềm cửa trước nhà, lấy hai bàn tay ấn chặt hai bên huyệt thái dương, tinh thần tập trung cao độ. Nàng đang nghĩ cách làm thế nào có thể kiếm được thật nhiều tiền vào ngày Tiết kỷ ngày mai. Cơ hội ngàn vàng một năm một lần, kiếm tiền từ những kẻ có địa vị lại háo sắc. Cơ mà muội muội nàng lại bảo nàng không được bán những loại sách ấy nữa, sinh nghề tử nghiệp của nàng là đó, giờ kêu đổi, biết đổi sang gì a.

“Yuko, ta đói”.

“Đồ ăn có sẵn trên bàn đó”.

“Nhưng tự gắp thức ăn mỏi tay lắm a”.

“Vậy nhai đồ ăn có mỏi miệng không a?”

Cái tinh thần mẫn tiệp, tập trung cao độ của Yuko nháy mắt đã bị nữ nhân kia phá vỡ. Hà cớ gì mà nàng xui xẻo, rước phải cục nợ thế này. Ừ thì lúc đầu quả thật nàng có hơi choáng ngợp trước cách ăn mặc phong tình của nữ nhân ấy. Áo khoét sâu hở cả nửa bầu ngực. Phụt! Nghĩ đến lại mất máu. Yuko lấy vạt áo chùi chùi mũi: Trang phục kì lạ, còn cưỡi bạch mã, nhìn sao cũng thập phần mỹ ái. Sau đó có biến, còn tưởng mình nhặt được bảo vật. Nàng ta bị đánh cướp, haizz, nếu không vì thương hoa tiếc ngọc, tiếc dùm luôn vàng bạc của nàng ta mà mình bay ra cứu thì đâu cần dính phải quả nợ này.

“Nhai không mỏi miệng nhưng nói nhiều sẽ bị đuối sức đó a. Ta sẽ chết đó”.

Lúc nào cũng nói thế nhưng có chết đâu, “Được rồi, ta đi rửa tay rồi đút cho ăn. Mà người nuôi dưỡng nàng trước đây cũng thật hay a”. Không đánh chết nàng.


~Hết chương 8~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét