hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 4]


Chương 4

Đạo chích













Kasai nằm phè phỡn trên kiệu hoa, một chân co lên nghiêng người nhìn về phía Itano, dáng nằm câu dẫn mê hồn. Với tay đặt lên đùi Itano xoa xoa nắn nắn: “Sắp tới nhà chưa?”


Itano giơ ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng kéo ống tay áo Kasai lên, như vừa chạm vào một vật gì đó khủng khiếp liền hất mạnh bàn tay Kasai ra, biểu tình cực kì quỷ dị, đáp: “Tốt nhất nên ói chết trước khi về tới phủ”.


Nghe câu nói vô tình ấy mà Kasai không khỏi than trời trách đất, lúc nào ở cạnh Itano thì nàng chi cũng phải nghe đến mấy từ chết chóc, đâm chém. Huhu, nàng muốn ôm mặt khóc nấc, muốn nũng nịu với ai đó quá, cơ mà bây giờ thì nàng toàn thân bất lực, thở là việc nặng nhọc nhất nàng có thể làm lúc này. Biết trước đi kiệu khó chịu thế thì nàng đã mua thuốc chống ói, không thì thà thả bộ còn hơn.


Kiệu phu ngừng di chuyển, Kasai tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi, lấy hơi tịnh dưỡng.


Chẳng biết đã qua bao lâu, Itano khẽ nhích mông rồi lại ngồi ngay ngắn, đánh ánh mắt qua Kasai. Bàn tay giơ ra, suy nghĩ đến cảnh tượng ói như chưa từng được ói ban nãy của Kasai thì lại thụt tay về, rút thanh đoản kiếm hướng Kasai đưa tới. Nàng từng thề nguyện có thể đánh mất hình ảnh thục nữ khuê các nhưng tuyệt nhiên không thể chạm vào những thứ ô uế* (bẩn thỉu).


Kasai đang phiêu phiêu nơi cõi mộng, cảm giác lạnh lẽo từ một vật thiết hàn chạm vào má, rồi chạm, chạm, lại chạm khiến nàng hoảng hốt choàng tỉnh nhưng không mở mắt. (Kỹ năng giả chết đã đạt đến độ thượng thừa :v ).


Định nhân lúc mình ngủ mà mưu sát thân phu sao? Mơ đi! Lúc chị bị say kiệu không có sức phản kháng không tranh thủ ra tay thì chịu đi, giờ chị đây đã hồi phục thể lực, sức khỏe hơn cả siêu nhân. Để xem ai chết dưới tay ai. Kasai với lối suy nghĩ quật cường vờ cựa quậy mơ ngủ, thu người thủ thế. Chuẩn bị đáp trả.


Itano nhận thấy đã đến phủ điện Thiên Ân khá lâu, đoàn người bên ngoài hình như cũng không còn kiên nhẫn chờ đợi. Tiếng nhạc kèn đã dần đứt quãng, xem ra bọn họ cũng sắp hết hơi để thổi rồi. Nàng cũng đã tọa thiền yên vị đến nỗi ê mông đít, tên Tề mọi này không chịu thức dậy thì có nước nàng ngồi đây tới sáng. Lấy đoản kiếm chọt vào má gọi y tỉnh dậy. Không ngờ…


Thân thủ nhanh như cắt đè người Itano bật ngửa, tay giữ thanh đoản kiếm của Itano bị Kasai ấn chặt xuống đệm. Kasai xoạc hai chân giữ chặt lấy eo Itano, ánh cười đắc ý: “ Bắt quả tang kẻ mưu sát thân phu.”


“ Mưu sát hồi nào?” Itano biểu tình ấm ức vô ngần đáp trả, tay còn lại giơ lên đẩy vai Kasai, hạ lệnh: “Tránh ra, ngươi dám vô lễ với ta sao?”


Kasai gạt cánh tay Itano ra khỏi vai mình, hướng ánh mắt về phía thanh đoản kiếm trên tay Itano: “Thế đây là gì? Tôi không tỉnh giấc là lại chết tức tưởi nữa thấy không.”


“Cái này tại nhà ngươi ô uế nên ta mới phải dùng nó gọi ngươi dậy. Nghĩ ta ngốc đến độ giết ngươi công khai thế a?”.


“Công khai? Ủa chẳng phải chúng ta đang nằm trên giường ha? Không phải vào nhà rồi sao?”, Kasai ngờ ngợ nhìn lại, tứ phía là rèm lụa mỏng màu đỏ, dưới chân là đệm lông cừu. Vẫn còn trên kiệu! “Đúng ha! Mà sao lại dùng đoản kiếm chọt vào má ta? Tay đâu? Tay đâu? Đánh thức nhẹ nhàng không được hả? Người gì chẳng có tí lãng mạn”.


Itano thân là lá ngọc cành vàng, khuê nữ chính hiệu, nãy giờ bị một nam nhân - dù đã được cấp phép động chạm nàng, nhưng tư thế nằm dưới thế này thật không ổn, không ổn. Còn đâu là phẩm giá mà nàng gìn giữ, còn đâu.. “Trời ơi, đồ ô uế, còn đâu là thân thể sạch sẽ của ta. Tránh ra!”.


Mùi chua chua từ thân thể Kasai tỏa ra, theo gió phật vào mặt Itano khiến mặt mày nàng tái mét, cố dùng sức vùng khỏi tay Kasai. Kasai thì rướn người giật lấy thanh đoản kiếm của Itano, tự mình cất giữ vật hung sát này cho chắc ăn.


Cúi người cướp thanh đoản kiếm, ngực Kasai chạm vào mặt Itano. Mà thật ra ngực chưa chạm thì lớp áo đầy mùi chua axit vừa chạm vào mũi đã khiến Itano hoảng hốt thét toán lên “Á!” kèm theo một cú nhéo “yêu” vào cánh tay Kasai làm Kasai cũng thét lớn “Á!”.


Rèm lụa vén toang, bốn mắt lo lắng nhìn bốn mắt ngỡ ngàng.


Sae nghĩ chắc Hán Uy vì ói mà mất sức không thể ra khỏi kiệu, tốt hơn nên để y ở trong đó nghỉ ngơi một khắc. Đợi mãi mà y vẫn không chịu rời kiệu. Có chuyện gì chăng?


Takahashi tự hào là thân ảnh tựa phong* (di chuyển như gió, chỉ thấy ảo ảnh, không thấy người) thế mà bị đòn tấn công bất ngờ liên tục, có phần hiểm hóc của Kasai khiến nàng phải chật vật né tránh, cuối cùng vẫn bị dính một ít vào người. Mùi khắm không thể chịu được. Ở ngoài này thấy đã khuya, dân tình dù muốn xem náo nhiệt nhưng không hóa nổi cú đêm đành tản ra về gần hết, ngoài đoàn tạp kĩ vẫn cố gắng ca vũ thổi nhạc với đoàn người theo chủ nhân xuất giá thì hầu như chẳng còn ai. Có thể thấy thời gian đã trôi qua khá lâu rồi, cái mùi chua lét ấy đến nàng còn chịu không nổi, lo không biết chủ nhân trong kiệu chịu nổi không đây?


Tiếng thét cất lên, Sae, Takahashi lo lắng chạy đến vén rèm lụa, hóa ra cảnh tượng lại là…


“Hảo mỹ cảnh nga~”


Thanh âm tà mị cất lên khiến sự tò mò càng đổ dồn vào trong kiệu, đoàn người phía ngoài đảo mắt tránh đi, nhưng mặt ai nấy đều không ngừng ửng đỏ: Hóa ra nãy giờ công chúa với Phò Mã động phòng ngay trên kiệu nên mới không chịu xuống. Tư thế quấn lấy nhau của hai mỹ nhân như tia lửa điện đốt cháy những suy nghĩ dâm tà của mấy con chiên ngoan đạo đáng thương, may mắn bị lôi vào cảnh sắc*. (sắc trong sắc giới).


Tên tiểu tử có thanh âm tà mị ban nãy đi đến nhìn trân trân vào Kasai với Itano, dường như muốn thâu hết cảnh tượng tuyệt mỹ rung động lòng người vào trong mắt, một chi tiết cũng không bỏ sót.


Itano ngượng chín mặt, đẩy mạnh Kasai. Kasai không phòng bị liền bất ngờ bật ngửa, mém rớt khỏi kiệu. Itano trỏ tay ra lệnh: “Tiện dân dám đứng trước mặt bổn cung đưa mắt dâm tà. Bắt y lại”.


Chớp mắt, tiểu tử vải thô liền phóng người chạy mất. May là nãy buôn bán thuận lợi, dư dả thời gian mà đeo bám theo kiệu Phò Mã, nhờ thế lại vừa dịp chứng kiến cảnh hay. Tất cả sắc ảnh ấy đã khắc sâu vào tâm trí, lần này lại kiếm được mẻ to rồi, đắc chí bật thành tiếng: “Gì chứ khoản chạy trốn thì không ai hơn được Yuko này. Haha”.


“Nghĩ chạy thoát dễ vậy sao?”. Takahashi vừa nghe lệnh từ Itano liền phóng người đuổi theo tên dám cả gan mạo phạm đến chủ nhân mình.


“Ngươi! Tên lùn tịt! Lí nào lại đuổi kịp ta với đôi chân ngắn ngủn ấy? Bất thường!”, Yuko hoảng hốt nhìn kẻ đang truy sát ngang hông mình với vẻ ngạc nhiên vô cực.


“Dám chửi xéo ta? Cho ngươi chết!”.


“Chửi xéo đâu. Ta đây mắng thẳng vào mặt ngươi đấy! Ha ha”. Yuko tung tăng như sóc chuột hết chui qua lỗ chó, lại ẩn hiện từ góc tường này nấp vào góc tường kia.


Takahashi nghiến răng giận run, đưa tay tưởng chừng như chạm vào người Yuko nhưng không tài nào chạm được. Cái người xem chừng chẳng cao hơn nàng bao nhiêu lại dám chạm vào nỗi đau thể xác của nàng, chỉ cần một cú chạm tay là y sẽ ngay lập tức trúng độc chết không kịp ngáp. Chẳng ngờ tên này lại nhanh nhẩu như vậy, khinh công xem ra chỉ có hơn chứ không thua kém nàng.


Đang truy đuổi gắt gao thì bỗng Takahashi dính ngay ám khí, say xẩm mặt mày. Yuko nhân cơ hội chui lỗ chó biến mất. Tức giận nắm chặt lấy túi vải vừa nãy phang thẳng vào đầu mình, Takahashi quyết truy theo Yuko đến cùng.


Một thân ảnh khác cũng bất ngờ truy theo Takahashi.


Bị chắn bởi bức tường thành cao vời vợi, Yuko bị dồn đến chân tường, mồ hôi vã ra như tắm. Takahashi thong thả tiến đến, thật ra thở không ra hơi nên đi từ từ điều hòa nhịp thở.


“Ngươi..không tha cho ta..được sao..hộc hộc”.


“Phì! buồn cười. Xúc phạm ta, mạo phạm công chúa… tưởng sẽ sống sót chắc?” Takahashi tiến tới gần Yuko hơn, xem chừng chỉ còn cách nhau năm bước.


Yuko thét lớn: “Ta còn mẹ già tám mươi, mười đứa con dại, thê tử chi chít. Tất cả đều đang trông đợi vào trụ cột gia đình là ta. Không tha được sao?”


“Ba hoa xảo trá, giết!” Takahashi tiến lên một bước.


“Huhu, thật ra ta còn đứa tiểu muội tên là Mayu, nếu ta mà chết muội ấy cũng sẽ tự vẫn theo thôi. Không tha được sao?”


“Nói nhiều quá. Giết!”. Takahashi tiến lên hai bước, hắc quang sát khí xuyên thẳng khiến bất kì ai đứng đối diện cũng phải hoảng sợ bất động. Nàng từ từ giơ bàn tay quấn quanh bởi lớp vải đen lên trỏ về trước mặt Yuko.


Nàng chuyên dùng độc, hai bàn tay từ nhỏ đã phải ngấm biết bao kì trùng độc thảo để luyện thành, tên gọi hoa mĩ là: “Hắc sát chi độc”. Chỉ một cú chạm nhẹ nhàng thôi sẽ lấy đi sự sống của bất kì sinh vật nào, bởi thế thường ngày nàng luôn mang kiếm bên mình. Dù sao thì khi bị kiếm đâm cũng sẽ không thể lập tức đoạt mạng được, mạng người không thể tùy tiện muốn lấy là lấy. Nay để trà trộn vào đoàn người đưa kiệu mà Takahashi đành tước bỏ vũ trang. Thôi, xem như là tên trước mắt xui xẻo chết không kịp ngáp đi.


Yuko sợ hãi ngồi thụp xuống đất, tay vo một nắm cát, chỉ cần có cơ hội là tung chưởng chạy tiếp.


Cánh tay chỉ còn cách Yuko một bước chân liền bị nắm chặt lấy.


“Trả thức ăn cho ta, quân đạo chích. Vừa thấy ta quăng túi thức ăn ra ngoài là ngươi ôm nó chuồn ngay. Tưởng cướp của ta dễ lắm hả?”


Takahashi bất ngờ bị chấn động khiến mặt thộn ra, ngu không thể tả. Yuko tranh thủ có người chen vào liền phi thân chuồn mất, không quên nói một câu đầy tỉnh cảm: “Đa tạ.”


Acchan không thèm quan tâm tới Yuko, ánh mắt vẫn chăm chăm vào Takahashi, nhìn cái mặt ngu độn kia không khỏi bực mình: “Còn giả nai. Trả túi cho ta”.


Takahashi đưa trả túi thức ăn, mặt thộn vẫn giữ nguyên, ánh nhìn ngày càng si ngốc.


Nói nàng nhìn vì háo sắc cũng đúng, người chắn trước mặt nàng đòi trả túi thức ăn là một đại mỹ nhân, dưới màn đêm đầy sắc đỏ của những chiếc đèn lồng, làn da trắng như bạch ngọc ánh lên kiều mị, gương mặt thanh tú vô ngần. Nói nàng nhìn vì tiếc nuối cũng đúng, mỹ nhân trước mắt ngu ngốc vì ham ăn mà phải chết. Nói nàng nhìn vì bất ngờ cũng đúng, có người chạm vào bàn tay nàng mà vẫn an nhiên vô sự.


Mở túi kiểm tra, thức ăn vẫn còn nguyên, đếm đi đếm lại hình như thiếu mất một cái bánh hoa quế, Acchan túm cổ áo Takahashi tra hỏi: “Cái bánh hoa quế đâu?”


“Vô lí.”


“Vô lí? Lí ở chỗ nào? Mau dắt ta đến chỗ hắn đòi lại cái bánh.”


“Nữ nhân ngu ngốc này, ngươi nãy giờ thật không hề cảm thấy gì sao?”


“Thấy gì chứ? Thấy…”


Acchan ngay tức khắc nhận thấy một luồng hắc khí vây lấy toàn thân, chạy dọc theo huyết quản của nàng như thiêu như đốt. Nàng bất tỉnh.


Takahashi đưa tay kiểm tra nhịp thở, hơi thở không còn. Tưởng nữ nhân này bất phàm không bị độc tố từ cánh tay nàng công kích, lòng bỗng thấy có chút hân hỷ, trước giờ vì luyện loại độc này mà những thứ nàng thích nàng chưa bao giờ dám động. Nào ngờ nữ nhân ham ăn này cũng vì nàng mà mất mạng.


Thế là trong màn đêm, dưới ánh đèn lồng đỏ rực, một thân ảnh đen ngòm đứng trân trân nhìn vào cái xác dưới đất. Hình như nàng ta quên mất điều gì đó, cố nhớ vẫn không ra. Suy nghĩ chốc lát rồi lại phóng thân ảnh biến mất.


Acchan chép chép môi xoay người thở hắt ra một hơi, đầu kêu ong ong, cái bánh hoa quế bị mất sắp điều tra ra thì nàng lại mất ý thức, tức không chịu được: “Chết tiệt! Cái túi đâu rồi, dám đánh thuốc mê ta rồi cướp mất nó. Khó khăn lắm mới trộm được. Vụ cá cược với đám quỷ sai xem ra Diêm Vương thua một vố nặng rồi”.


Nàng lầm bầm rồi lại nhớ tới câu nói cổ vũ tinh thần của Diêm Vương trước đó: “ Lục Phán, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được, ta mà thua cược thì ngươi đừng trách sao ta độc ác. Hiểu chưa? Haha” .


“Huhu, kì này tiêu thật rồi”.


~Hết chương 4~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét