hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 14]


Chương 14

Lệ ngấn












Phóng thân người nhanh nhất có thể, vụt qua mặt Itano đặt chân vào phòng ngủ. Kasai thở dốc rồi xoay lưng ngã phịch xuống giường. May là nàng đã vào trước, thế thì không phải ngủ ngoài rồi.

Tiểu nha hoàn đi cạnh Itano sau khi thắp sáng lồng đèn ở bốn góc phòng thì nhanh chóng khép cửa lui ra ngoài. Căn phòng giờ chỉ còn mỗi hai người, Itano cởi bỏ bớt lớp y phục ngoài, chỉ mặc mỗi trung y rồi quay qua nhìn Kasai đầy vẻ thắc mắc: “Định để nguyên y phục mà ngủ à?”

Sau khi nhịp thở đã đều đặn lại sau cuộc chạy việt dã ban nãy thì Kasai mới ngồi thẳng người bước xuống giường vươn cao hai cánh tay. Itano lúc này đang ngồi bắt chéo chân trên giường, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu nhưng vẫn phải thúc giục: “Nhanh lên! Ta có chuyện cần làm rõ”.

Thừa dịp, Kasai vênh mặt đắc chí: “Nương tử chẳng phải nên cởi áo cho lang quân hay sao? Nhanh lên đi rồi muốn làm rõ chuyện gì thì từ từ làm rõ.”

Nhếch môi khinh thường, Itano bày ra bộ dạng lãnh đạm trả lời: “Ta cởi sạch quần áo ngươi nhé!”

“Thật vinh hạnh. Cứ tự nhiên!”

“Không có gì sợ lộ nên tự tin ghê nhỉ!”

“Ai nói không có?”

“Là ta vừa nói đấy thôi”.

Kasai: “…” - chỉ còn biết im lặng mà nhẫn nhịn. Không ngờ Itano cũng có lúc cãi tay đôi với nàng thế này. Thật tức chết đi. Lần này nàng quyết chỉ mặc mỗi nội y thôi, cởi phăng cả lớp trung y luôn cho biết. Nhưng như thế càng thấy rõ chênh lệch thực lực, so với Itano vừa nhìn bỏng mắt thì Kasai thực chẳng khác nam nhân.

“Đúng là không lộ tí gì. Lợi hại! Ha ha” – Trước bộ dạng nhìn chòng chọc đầy vẻ GATO của Kasai, không những không khiến Itano thấy khó chịu, ngược lại còn như được xem một màn kịch tiếu lâm khiến nàng không khỏi nhịn được cười. Thật rất tò mò, tại sao nữ nhân này lại khác người như thế? Người khác ắt hẳn rơi vào tình thế này thì cho dù có bị dội nước vào người cũng nhất quyết không lột bỏ y phục kẻo bại lộ thân phận nữ nhi. Còn nữ nhân này lại muốn bị người khác phát hiện. Thật sự bó tay, nên nói nàng ta ngốc nghếch hay là quá ngốc nghếch đây. Haha.

Lần đầu thấy Itano thật sự nở nụ cười. Dù không phải là cười nghiêng ngả, cười đến độ tát nước bọt vào mặt, chỉ là nụ cười khẽ, nụ cười trăm phần trăm là đang nhạo báng nàng nhưng sao bản thân Kasai lại nhìn đến ngây ngốc, bất giác thốt thành lời:

“Thực dễ thương.”

“Cái gì dễ thương?”

“Răng nanh nè. Khi cậu cười tớ mới phát hiện nha!”

Lại dùng ngôn từ xưng hô kì lạ. Hắng giọng một tiếng, Itano lại trở về với biểu tình băng lãnh thường ngày. Giờ mới biết nàng đây dễ thương sao. Không chỉ ngốc nghếch mà còn là một nữ nhân không có mắt nghệ thuật, không biết nhìn ra hoa thơm từ trong cỏ dại.

“Ne~ ne~ Không ngờ khi cười lên lại dễ thương như thế.”

“Không cười không dễ thương sao?”

Kasai: “…” – Có nên nói cho Itano biết bình thường trông nàng ta u ám, gương mặt lạnh tanh như miếng giẻ lau ướp đá không nhỉ?

Khó trả lời thế sao? Đúng là nữ nhân mắt kém. Chưa bao giờ mà Itano lại cần một câu bình phẩm của người khác về mình thế này, có chăng cũng là người khác chờ đợi một từ hoa ngọc từ miệng nàng ban ra, dù là câu chửi mỉa mai châm biếm họ cũng vui vẻ tạ ơn xem như là ban thưởng. Xưa nay họ xu nịnh nàng là thế, nàng không thích thú chỉ thêm khinh thường. Bây giờ nàng lại đang làm gì đây? Muốn được nữ nhân kia khen sao? Nực cười. Chẳng hiểu việc chi mà nàng lại phải đôi co với nữ nhân này làm gì.

“Bây giờ ta hãy tiếp tục chủ đề ban sáng được chứ?” – Phải, vấn đề quan trọng bây giờ là phải làm rõ mọi thứ. Phải làm rõ thì bản thân Itano mới thấy an tâm.

Kasai lại thoáng rùng mình. Không ngờ Itano lại nhớ dai như thế. Cả ngày hôm nay nàng đã phải vắt óc suy nghĩ từ đâu mà Itano lại nghe được cái tên Kasai Tomomi. Chẳng phải chỉ có mỗi Lục Phán và Diêm Vương là biết rõ nội tình câu chuyện huyền huyễn này. Là hai người họ để lộ, bằng không thì do bản thân nàng say rượu để lộ. Thật nghĩ nát óc chẳng ra. Trước tiên cứ vờ không biết, để xem Itano biết được gì rồi hẵng tính tiếp.

“Câu chuyện ban sáng? Là chuyện gì?”

“Kasai Tomomi”.

Lại giật mình, Kasai chỉ còn biết cầu xin: làm ơn đừng có kêu tên tôi như thế có được không, làm người ta sợ nổi da gà.

“Là ai? Ta không biết hỏi ta làm gì. Ngủ đi!”

“Không nói thật sẽ bị chém” – Itano lay người Kasai, cái người vừa úp sấp vùi đầu vào gối trốn tránh hiện thực kia.

“Im lặng. Ngủ đi!”

Itano: “…”

Nữ nhân này thực muốn chết, gan to bằng trời dám không sợ lời đe dọa của nàng. Mà thật ra do Kasai liều chết mà làm càn thôi, nói thật với Itano chẳng khác nào đào thêm một con đường chết khác. Có khi nó còn kinh khủng hơn bị đoản kiếm Itano đâm.

“Ngươi không nói thì để tự ta nói”.

“Công chúa Itano Tomomi bị ma quỷ nhập xác, nửa đêm một mình nói chuyện tự kỉ như con bệnh. Muốn những lời đồn đại như thế xuất hiện thì cứ tự nhiên”.

“Ngươi…” - Itano chỉ có thể thốt lên như thế rồi nghiến chặt răng, sau đó từng từ thốt ra như thể ngân châm băng tuyết bắn ra tứ phía – “Thật tức chết đi! Dám nói những lời bất kính như thế.” - Rút thanh đoản kiếm ra khỏi vỏ hướng về phía chiếc gối lông vũ Kasai đang úp mặt mà cắm phập xuống, lưỡi dao sắc bén làm bên má phải Kasai bị rạch một đường, vết thương không sâu chỉ đủ khiến máu loang rỉ, thoáng chốc làm Kasai sợ mém tắt thở.

Theo phản xạ tự nhiên, Kasai xoay người định bỏ chạy ra ngoài, tệ lắm sẽ gọi Sae vào ứng cứu. Chẳng may toàn thân trở nên bất động, Itano đã nghiễm nhiên ngồi trên người Kasai giương ánh mắt đắc chí nhìn, hai chân ghì chặt lấy eo Kasai, hai cánh tay Kasai cũng bị đôi chân nàng ghì chặt bên dưới. Muốn gọi Sae vào cũng không thể bởi khi lưỡi dao sắc nhọn chạm vào da mặt, cảm giác lạnh lẽo của nó khiến yết hầu nàng thắt lại, sợ đến nỗi không thốt nên lời.

Rốt cuộc thì Itano muốn tùng xẻo nàng thật sao? Chỉ là nàng lỡ lời thôi mà, cả ngày hôm nay thấy Itano như trở thành con người khác, nếu không phải lầm tưởng thì nàng đã từng có cảm giác ấm áp. Nhất là lúc đi gặp lão Hoàng đế, ông ấy cầm tay nàng đặt lên tay Itano, bảo hãy chăm sóc Itano thật tốt, cứ ngỡ sau đó Itano sẽ hất tay nàng ra, bất ngờ là Itano đã xoay bàn tay lại đan chặt vào năm ngón tay nàng. Cử chỉ đó khiến Kasai có phần ngỡ ngàng và một chút hạnh phúc.

Ngay cả lúc này đây, được ngắm nhìn Itano từ bên dưới, ngắm gương mặt với đường nét chữ V hoàn hảo, đôi mắt to tròn nhưng toát lên tia nhìn lạnh gáy, cả chiếc răng khểnh kia nữa, dù không cười nhưng từ vị trí này có thể thấy được chút vết tích nó lộ ra từ chiếc môi cong vểnh đáng yêu. Á! Chẳng lẽ nàng sắp chết thật rồi hay sao mà thấy được những điều này từ cái người mà nàng vẫn hay sợ hãi? Nhắm chặt mắt đợi con dao găm quen thuộc đến lạnh lẽo kia cắm chặt vào tim lần nữa, lần này nàng sẽ hồn siêu phách lạc, sẽ không thể hồi sinh dễ dàng, sẽ không thể đi ra ngoài dạo chơi, sẽ không thể tìm và học nấu những món ăn lạ ở thời đại này, sẽ không thể… Không thể chết được!

“Được rồi. Muốn hỏi gì về Kasai Tomomi, tôi sẽ thành thật khai báo mà”.

“Ngoan. Chịu nói sớm thì ta đâu phải hy sinh cái gối. Rất ngoan. Haha” – Itano cười đắc chí, lấy tay nhẹ lau vệt máu bên má cho Kasai.

“Cái đồ…” – Chưa kịp chửi hết câu thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đe dọa của Itano làm Kasai phải nuốt hai từ ‘đê tiện’ xuống bụng mà âm thầm tiêu hủy.




------------------------------------------------------------------------





Đêm nay trăng khuyết, bầu trời một màu xanh đen tĩnh mịch. Đúng là không gian thê lương thích hợp để phế võ công.

“Ai bảo ta sẽ phế võ công ngươi?” – Acchan đặt ít bánh hoa kiến đoàn tử xu được lên đĩa, tay làm miệng nói trong khi Takahashi thì bị bịt khăn vào mồm. Cả người bị điểm huyệt nằm bất động trên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ. Đôi mắt ánh lên tia cầu khẩn xót xa: Tại sao lại đối xử với ta như thế?

“Nếu không giải hết chất độc nơi cánh tay thì khi bị Takamina chạm vào, ta lại bất tỉnh nữa sao? Ba tháng qua ta đã nghiên cứu phương pháp kĩ lắm rồi, an tâm võ công sẽ không bị phế đâu. Sức khỏe cũng không bị tổn hại. Chỉ là cố chịu đau một chút. Hì hì. Càng về sau khi chất độc dần được đẩy hết ra ngoài thì cơ thể sẽ càng đau đớn hơn gấp bội, qua thời khắc đó thì Takamina đã thành người bình thường. Her~ her~”.

Điệu cười mỗi lúc một quái dị làm Takahashi bật khóc, nước mắt ngấn ra chảy dọc xuống cằm. Thề có ai đó chứng giám, đây ngày đầu tiên và là lần thứ n nàng phải rơi lệ, à lúc mới sinh ra khóc oe oe thì nàng không nhớ nên không tính. Dù lúc bị sư phụ bắt ép luyện loại độc này, đau thấu tận tim can nhưng nàng cũng chưa từng bật khóc. Đối với hộ vệ chỉ xem mệnh lệnh và an toàn của chủ nhân làm đầu thì những thứ tình cảm sướt mướt, ướt át là không cần thiết. Thế mà bây giờ nàng lại rơi lệ, nước mũi tèm lem khiến nàng nghẹt thở làm cả người giật giật, gương mặt ửng đỏ cả lên. Trông vô cùng bải hoải, mất hình tượng.

Acchan vội lấy miếng giẻ ra khỏi miệng cho Takahashi. Rồi sẵn tiện dùng nó lau nước mũi giúp luôn. Acchan bảo: “Xì mũi ra hết đi. Tại sao lại khóc chi cho mém tắt thở vậy nè. Đồ ngốc này”.

“Ức ức ức..ức ức”.

“Thôi được rồi, đừng có khóc nữa. Ăn bánh đi” – Acchan đưa một viên đoàn tử màu xanh vào miệng Takahashi. Nhưng nàng ta vẫn cứ ngoan cố ngậm đấy mà không chịu nhai, thật không biết điều. Nàng hiếm lắm mới để dành thức ăn cho một người thế mà không biết hưởng phúc gì cả. Giận dỗi thúc giục:

“Không ăn là ta châm cứu mạnh tay ráng chịu. Còn một trăm lẻ hai mươi sáu phát châm nữa, cả ngày hôm nay chưa ăn gì thì đừng mong có sức mà than đau với đớn.” 

“Hực hực hực..ức ức” – Nước mắt lại tuôn như mưa. Một trăm lẻ hai mươi sáu!!! Trời ơi! Chẳng nhẽ đây là lần cuối cùng nàng có thể rơi lệ, thôi thì lệ dự trữ hai mấy năm qua tuôn ra hết một lần đi.

“Cái tên cứng đầu này. Còn không ăn sẽ đau đớn kiệt sức mà chết đó” – Acchan tức giận dí thêm một viên đoàn tử màu tím nữa vào miệng Takahashi. Nhìn cái miệng căng phồng mới chợt nhớ ra một chuyện. E thẹn vuốt tóc, Acchan ngại ngùng chọt phát vào huyệt Nhân nghênh gần yết hầu Takahashi.

“Khụ! Khụ!” – Lúc này Takahashi mới có thể cử động vùng đầu và cổ. Dây thanh quản và cơ lưỡi bị phong tỏa do Acchan điểm huyệt câm sợ nàng la hét đau đớn mà cắn trúng lưỡi chết một cách vô duyên. Mà nếu không phải Acchan đãng trí quên mất bản thân đã điểm thêm huyệt câm, nhét thêm vài viên bánh nữa thì Takahashi e cũng chết nghẹn mà thôi.

“Xin lỗi. Lỗi tại ta cả.. Á, nuốt hết vào. Nhả ra ta bắt ăn lại, khi ấy đừng có chê dơ” – Thấy Takahashi định phun ra hết mấy viên đoàn tử trong miệng mà Acchan tá hỏa, phí phạm thức ăn thế là không nên. Nhất là đồ ăn ngon càng phải nhai và thưởng thức thật chậm rãi.

Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Acchan mà Takahashi không thể không đáp ứng, nghĩ tới cảnh tượng nếu mình nhả ra thì với ai chứ với Acchan, nàng ta có thể sẽ bắt nàng lấy lên nhai lại là cái chắc. Cố gắng nhai hết rồi nuốt trọn cho Acchan vui lòng.

“Này, tại sao lúc nãy lại khóc to như thế. Takamina đâu phải là người chỉ mới đau chút xíu đã ăn vạ đâu đúng không?” – Acchan kéo ghế đẩu đến ngồi hướng đối diện hỏi.

Nếu không phải bị điểm huyệt nằm bất động, Takahashi chỉ hận muốn ăn hết cái đĩa bánh trên tay Acchan cho nàng ta tức ói máu. Nghĩ sao mà hỏi câu đó. Biểu tình oán giận nói: “Còn không phải do Acchan châm nhầm huyệt làm ta khóc mãi không cầm được nước mắt à?”

“Chết!” – Acchan khẽ đưa tay che miệng, thật có lỗi quá, lúc xế chiều vì tranh thủ đi gặp Kasai ăn cơm mà vội vã châm cứu thêm vài phát, hóa ra châm nhầm làm Takahashi khóc từ dạo chiều tối tới giờ thật thất trách quá.

“Khóc có thể làm tinh thần sảng khoái, gột rửa bụi bẩn ở mắt. Rất tốt đó. Khóc nhiều chút càng tốt. Lúc Takamina khóc thực rất dễ thương a”.

Takahashi đỏ mặt, còn xảo ngôn nói bậy gì mà tốt chứ. Khóc mém chết luôn này. Nhưng mà dễ thương sao? Hì. Lần đầu có người khen nàng, trước nay vì ở ẩn nên chẳng có dịp được ai khen. Bất giác có chút xấu hổ. Nhưng mà còn một chuyện nàng cần lo nghĩ.

Từng có lần nàng mong mình chỉ là người bình thường, có thể thỏa thích chạm vào những sinh vật mình yêu thích, có thể bế bổng những con mèo nhỏ, hay chạm vào con khổng tước với bộ lông tuyệt mĩ mà Hoàng thượng cưng chiều. Rất nhiều thứ sống động nàng muốn chạm nhưng đều không thể. Lúc ấy nàng lại có dịp ra tay thủ tiêu những kẻ dám mạo phạm chủ nhân, phải, loại độc này là để bảo vệ chủ nhân. Liệu khi không còn độc này thì nàng còn đủ khả năng để bảo vệ người ấy hay không? Tâm trạng lại tồi tệ nữa rồi.

Như hiểu được những gì Takahashi đang sầu muộn, Acchan nói: “Takamina không phải là đệ nhất hộ vệ sao? Không có độc này thì đã sao? Tay vung trường kiếm như ánh chớp, Takamina vẫn là người giỏi nhất. Với lại…” – Acchan trỏ tay về hướng con cú đêm đang đậu ở cành cây ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Có thể bắt nó mần thịt nấu cho Itano ăn mà không sợ Itano bị trúng độc”.

“Cú! Cú! Cú!” – Con cú đêm rùng mình lao thân bay mất.

Takahashi: “Và còn được chạm vào Atsuko nữa”.

Acchan: “Đừng có mơ”.

Takahashi: “Vậy ta không châm cứu nữa. Không chịu”.

Acchan: “Không chịu thì làm được gì. Vẫn đang bị điểm huyệt đó.”

Takahashi mếu mặt, biểu tình hệt như đứa trẻ bị giật mất đồ chơi. Acchan nở nụ cười thâm ý khó lường.




------------------------------------------------------------------------





Sau khi đáp ứng yêu cầu của Itano, thành thật khai báo về thân phận của Kasai Tomomi, cũng tức là nàng. Đem toàn bộ việc từ lúc nàng bị bà chị Meetan bắt đi mua đồ nửa đêm đến khi hoàn dương nhập vào xác Hán Uy, tất tần tật không sót chi tiết nào. Chỉ có một việc nàng không nói rõ, đó là thân phận của Accchan và Mariko. Hai người bọn họ từng uy hiếp cấm nàng tiết lộ chuyện này, chuyện Thần sống chung với con người đã là bất thường mà còn để con người biết được thì thế gian sẽ loạn đến chừng nào, bản thân hai người họ còn quốc sắc thiên hương - cái này cũng là do họ bắt ép nàng phải nghĩ thế.

Itano chỉ lẳng lặng lắng nghe mà không hề xen vào bình phẩm, cũng không tỏ ra ngạc nhiên hay là phản bác cho rằng Kasai đang bịa chuyện huyền huyễn. Thấy Itano không phản ứng gì càng khiến Kasai lo lắng hơn, hy vọng Itano sẽ tha cho nàng tội chiếm hữu cơ thể Hán Uy, tội lừa gạt Itano bấy lâu và cả những tội lỗi lặt vặt mà Kasai hay khiến Itano phật ý. Cái con người này sao lúc nào cũng khiến nàng vừa lo sợ vừa tò mò, cũng là con người với nhau nhưng sao tâm tư Itano lại khó đoán thế, biết vậy lúc trước nàng chăm chỉ hơn trong giờ học môn tâm lý.

Khẽ nhếch môi, Itano nói: “Đúng là không ngoài dự liệu”.

Gì? Kasai giật mình. Không ngoài dự liệu, vậy là đã biết từ trước ư? Hỏi: “Làm sao biết được chứ? Biết khi nào?”

“Vừa nhìn là biết”.

“Xạo” – Kasai đứng phắt dậy khỏi giường hướng Itano mà nói: “Vừa nhìn là biết tại sao lần đầu ở tiểu đình biệt phủ Cẩm Loan lại ác tâm giết chết tôi. Có biết lần đó tôi sợ thế nào không? Có biết lúc chết đau đớn thế nào không? Tại sao chứ?” – giọng ngày càng khản đặc, nỗi uất hận theo những dòng lệ tuôn ra tựa hồ như bản án đang chất vấn Itano.

Không ngờ hành động lúc đó của bản thân lại khiến cho nữ nhân kia bị ám ảnh sâu sắc đến thế. Nỗi hận thù đã che đi mọi thứ. Nhưng ngay lúc này đây biết được điều bí ẩn từ chính miệng Kasai đính chính thì Itano khẳng định, nếu sự việc có xảy ra lần nữa, nàng vẫn sẽ làm vậy.

Dù muốn nói lời an ủi nhưng Itano lại không muốn thốt ra nó một cách dễ dàng hay thẳng thừng. Thừa nhận là bây giờ nhìn nữ nhân kia khóc, nàng có chút xót xa, khó chịu, nhưng bản tính ngang bướng không cho phép nàng dễ dàng thừa nhận. Itano cầm chiếc gối lông vũ – cái không bị nàng dùng đoản kiếm rạch nát, vứt cho Kasai nói: “Vừa nhìn lúc ngươi khỏa thân là biết”.

Kasai sụt sịt, xì mũi vào chiếc gối mềm mại rồi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Itano. Nhớ lại lúc đó:

"La gì chứ.Ngươi là nam nhân mà. Ta là nữ nhân thấy nam nhân khỏa thân la là đúng, ngươi la cái gì a~"

Thì ra lúc đó Itano đã nhận ra mình là nữ nhân nên nghi ngờ. Không ngờ nàng ta đóng kịch cũng đạt lắm chứ. Kasai càng nghĩ càng bối rối, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng. Thấy hết, tức là Itano thấy hết. A~ haha. Cười bất đắc dĩ không thành tiếng.

“Thấy hết tức là nhìn ngươi không phải trước sau đều giống nam nhân. An tâm rồi chứ?” – Itano bắt chéo chân, kéo người đưa lưng tựa thẳng lên bức vách của chiếc ngọc sàn. Nói thế thì nữ nhân kia sẽ tìm ra được niềm vui cho xem. Nàng dám chắc như thế.

Không sai. Kasai cười ngu ngơ đi đến ngồi xuống giường, lòng mở cờ trẩy hội. Cái body này không hẳn thua kém ai, chẳng phải Itano đã dựa vào nó mà nhận ra nàng là nữ nhân sao. Nụ cười thập phần hạnh phúc của Kasai hoàn toàn trái ngược với bản mặt khóc mếu như mèo trước đó. Đúng là một con người đơn giản. Itano đưa tay lên môi, nơi khóe mắt hằn sâu nét cười.

“Lại đây!”

“?” – Kasai chớp mắt nhìn, tại sao Itano đột nhiên lại nói năng nhỏ nhẹ như thế? Nhưng thanh âm lại có sức câu dẫn bức người. Kasai từ từ bò bằng đầu gối đến bên cạnh.

Itano lại vẫy tay ra hiệu: “Ném đi!”

“?” – Ném cái gì cơ chứ?

Kasai bò lại càng gần thì Itano càng cuống quýt: “Ném đi!”

“?” – Kasai vẫn không hiểu.

Itano lắc đầu bó tay, đành đưa chân tung cước đá bay cái gối lông vũ mà Kasai dùng xì nước mũi ban nãy văng xa tít tắp, trúng lọ hoa làm nó rơi xuống đất vang lên tiếng ‘choang’ nhức óc.

“Cái kia..” – Kasai bị giật mình bởi tiếng rơi vỡ lọ hoa mà hướng ánh nhìn sang phía đó, lập tức bị Itano lôi ngược lại, đè hẳn xuống giường. Hai chiếc mũi trắng nõn pha chút sắc hồng tựa như hai quả mận chín căng mộng chạm vào nhau. Cú chạm nhẹ nhàng đầy kích thích này làm Kasai đỏ bừng cả mặt. Itano nhếch môi, để lộ ra chiếc răng khểnh của mình. Vì cơ bản có người nhìn nó ngẩn ngơ nên mới có người cố tình để lộ.

“Đồ ngốc. Cái gối đó ô uế thì phải vứt đi chứ”.

“Nè. Ta vừa khóc xong, chính Itano ném cái gối đó cho ta mà giờ chê ô uế. Chẳng khác nào nói mặt ta ô uế?” – Kasai giận dỗi nói toạc ra, rõ ràng là có ý chê nàng mà.

Itano: “…”

Phút chốc nhớ lại hình ảnh xì nước mũi rồi dụi đầu quệt quệt của Kasai ban nãy. Khí nhiệt toàn thân tụt dốc không phanh, vội nhảy khỏi giường, hướng Kasai mà chỉ tay ra lệnh: “Đi rửa mặt mau!”

Kasai: “…”

Rõ là bắt bạt.

Vậy mà thoáng chốc Kasai còn nghĩ Itano định cưỡng hôn nàng. Nói là cưỡng hôn đó, nếu bị hôn nàng sẽ không ngần ngại cưỡng hôn lại cho biết mặt. Chỉ không ngờ là Itano dám trêu tức nàng. Đi rửa mặt thì đi, rửa rồi sạch sẽ thì đừng mong chạm được một ngón tay vào Kasai này.

Vừa mở cửa liền bị Miichan với Mariko ngã chồm về phía trước kéo Kasai cũng bật ngửa nằm sõng soài, sau gáy u một cục. Mariko với Miichan thì có nệm người lót nên bình an vô sự.

Itano vội đứng dậy lấy tấm chăn phủ lên người Kasai, đỡ nàng đứng dậy. Trừng mắt nhìn Mariko với Miichan nói: “Hai người làm gì ngoài này?”

Ánh mắt lạnh lẽo như xoáy thẳng vào lá gan khiến cả Miichan và Mariko lạnh run. Itano chỉ sợ có người nghe được câu chuyện mà nàng và Kasai đã nói trước đó, nếu ban đầu có Takahashi đứng canh giữ thì nàng an tâm biết mấy. Nhắc mới nhớ, đến giờ vẫn chưa thấy Takahashi ở đâu.

Miichan hít một hơi sâu lấy lại tinh thần vui vẻ phóng khoáng thường ngày của mình nói: “Cô cô đã cho người tìm ra tung tích hiện giờ của Đại tỷ rồi. Cô cô muốn báo tin mừng nên sang đây, giật mình nghe tiếng động bình hoa bị vỡ, mới mở he hé cửa ra xem thì thấy tỷ tỷ đang định với tỷ phu làm đại sự nên bọn muội mới phải nấp lại không dám vào”. – Thật ra là muốn lén xem cho hết.

“Gì mà làm đại sự. Hai người hiểu lầm rồi, thật ra Itano…” – Cốp! – “Itai~”

Itano gõ phát vào sau gáy Kasai chỗ cục u làm nàng như chết điếng. Chỉ có thể quấn chăn ngồi xổm mà ôm lấy đầu.

“Tìm được rồi thì ba ngày sau chúng ta hãy sắp xếp đến đón tỷ ấy về. Chuyện này tạm thời đừng nói cho phụ hoàng biết”. – Itano nhanh chóng đưa ra quyết định.

Miichan gật đầu đồng tình: “Phải đó, nên sớm đưa tỷ ấy về”.

Mariko cũng như nhớ ra điều gì liền nói: “Cũng nên gọi thêm Acchan theo nữa. Nàng ta có thể dùng thuật bói toán để định đường đi phòng hờ bất trắc”.

“Miichan sẽ xung phong đi báo tin cho Acchan” – Nói rồi thì tung tăng hướng thẳng phòng Acchan mà tiến. Để lại Mariko, Mariko chậc chậc lắc đầu: “Chắc lại đi xem tình hình của Tiểu Ải Tử đây mà. Đúng là bọn nhỏ, thấy gì lạ là tò mò” – Rồi cũng phi thân theo sau.

“Tiểu Ải Tử?” – Itano chau mày, chẳng nhẽ là Takahashi, nếu ở phòng Acchan thì khả năng đó rất cao. Không kịp khoác lớp y phục ngoài, Itano đã vội đuổi theo. Kasai thì không còn sức nữa, leo lên giường dưỡng thương.


~Hết chương 14~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét