hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

[Fic] Bữa tiệc Kara [Đoản văn]


Tên gốc: The karaoke party
Tạm dịch: Bữa tiệc Kara
Tác giả: BbSis
Thể loại: hiện đại, sắc văn
Ratting: 18+ [MA] nghiêm cấm trẻ nhỏ mà đầu óc vẫn còn trong sáng :))
Couple: Atsumina (Maeda Atsuko x Takahashi Minami)
Editor: bảo chủ







Nhắn nhủ: HPBD Taka bằng quả 18+ cũng nhờ Thánh rất nhiều vì đã chịu khó thẩm định cho em nó, thak Love Love~ (  ̄ノ∇ ̄)





















Đoản văn 〜〜(/ ̄▽)/ 〜ф 

























Lại một lần nữa, chống tay lên cằm, tiếng thở dài thốt ra từ cửa miệng. Ở đây có rất nhiều việc cần phải làm, suy nghĩ về một người nào đó thậm chí không còn là thói quen của tôi nữa. Dù cho có trái với ý muốn của tôi thì cuộc sống vẫn không dừng lại. Cố gắng nghĩ đến lịch trình của mình. Sau khi chụp xong các bức ảnh, cái gọi là giờ giải lao lại chính là đi ghi âm và biểu diễn. Một thứ lịch trình kín mít từ đầu đến đuôi. Nhưng tôi không có bất kỳ lời than vãn nào bởi đây chính là cuộc sống mà tôi lựa chọn, cuộc sống mà tôi mong muốn, cuộc sống mà tôi yêu thích.



Người phụ tá của nhà nhiếp ảnh thông báo giờ nghỉ đã kết thúc. Chẳng hiểu sao, nghĩ đến cô ấy lại khiến điều gì đó trong tôi thay đổi, một trong những nhà nhiếp ảnh cũng nhận ra điểm này. Anh ta hỏi tôi có ổn không. Và hiển nhiên là tôi ổn rồi! Đây chỉ là hoài niệm một chút thôi…. Không ngừng cố gắng hồi tưởng về những khoảnh khắc hạnh phúc, tôi mỉm cười với anh và anh dường như hài lòng với nụ cười ấy. Khi công việc hoàn thành, tôi kiểm tra lại điện thoại của mình, chỉ nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc trong hộp thư. Là từ Yuu-chan.



“Yo~ Đêm mai đi karaoke ha?! Đừng lo, chúng ta sẽ đi khi nào hoàn tất công việc!”



Chị ấy lại đi tiệc tùng.



“Em không nghĩ đây là điều khôn ngoan khi mà tiệc tùng quá nhiều……” Tôi đã đáp lại như vậy.



“Thôi mà! Chúng ta còn trẻ và em nên vui chơi nhiều hơn. Chị đã nói chuyện này với Aki-P và ông ấy đồng ý rồi. Nữa nè nha, chị còn gọi thêm Acchan”.



Acchan! Không biết tại sao, nhưng trái tim tôi lại luôn đập nhanh mỗi khi nghĩ về cô ấy. Tôi nhớ cổ rất nhiều. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là khi ngủ lại nhà Miichan. Có lẽ thế….



“Được rồi, vậy….”



“Vâng! Chỗ cũ chúng ta thường đi nhé. Hẹn gặp lại!” Thở ra một làn hơi dài, tôi cất điện thoại vào ví và đi đến chỗ hẹn kế tiếp.



Cứ như thế, cái ý nghĩ ngày hôm sau sẽ được gặp Acchan làm tâm trạng tôi lại một lần nữa thay đổi. Trong các bức ảnh chụp lần thứ hai tôi không còn bị nỗi u uất tấn công, mà là hạnh phúc hòa lẫn với nôn nao. Sắp được gặp người bạn thân yêu rồi!



Ngày cứ tiếp tục kéo dài. Thời gian – cái thứ luôn luôn chạy nhanh tự dưng chuyển sang đi bộ. Kiểu như thể màn đêm đừng hòng buông xuống vậy. Hôm nay, tôi có một buổi diễn tập, ghi âm nhiều thứ khác và một chương trình phát thanh cần tham dự. Lúc sáng tôi có gặp Yuu-chan, chị ấy nói tất cả đã sẵn sàng. Tốt~ cứ cho là vậy. Khi chương trình phát thanh cuối cùng kết thúc, tôi vội vàng đi đến điểm karaoke đã hẹn.



Nhân viên tiếp tân rất tốt bụng, song lại khá nhút nhát, cậu ta cho tôi thông tin về số phòng. Là một khách hàng thân thiết, hiển nhiên tôi biết chính xác vị trí căn phòng được đặt. Yuu-chan và Miichan đã đến tự lúc nào. Đóng lại cánh cửa sau lưng, nhận thấy trên bàn đã bày đầy thức ăn. Chúng ta đều biết Miichan ăn rất nhiều, hiển nhiên Acchan cũng không hề thua kém nha. Ngồi xuống một cách thoải mái, tôi bắt đầu tra hỏi xem Yuu-chan có mời thêm ai khác nữa không, cánh cửa đột nhiên bật mở, Mariko dẫn theo Haruna vào. Ngay khi Haruna đóng cửa lại, Yuu-chan liền nhảy lên lưng cô nàng. Haruna tránh được tất cả những nụ hôn đầy nỗ lực của Yuu-chan. Mariko cùng Miichan nhìn nhau khẽ cười. Miichan chào đón những người mới đến bằng một tiếng chào “yo”. Tất cả mọi người cùng nhau trò chuyện, nhưng tôi lại cảm giác có điểm là lạ, ở đây tôi là người thứ năm. Vậy khi nào Acchan mới tới?



Chúng tôi quyết định bắt đầu mà không có Acchan. Yuu-chan hát bài đầu tiên. Kế tiếp đến lượt Miichan. Khi đến phiên mình, tôi nghe thấy tiếng động của chốt cửa. Trước mắt tôi là hình ảnh Acchan với một nụ cười hối lỗi. Cô ấy chỉ nhìn mỗi tôi, khiến tim tôi loạn nhịp như thể chiếc xe đua chạy hết tốc lực. Bài tôi đang hát là lời thú nhận về tình yêu, cũng như tôi đang thú nhận tất cả tình cảm của mình dành cho cô ấy. Đợi đã! Tất cả tình cảm của mình?! Đồng nghĩa với việc theo một lý giải nào đó, mình yêu Acchan? Không thể nào! Hiện hữu nơi đây là nụ cười mang theo thứ ánh sáng của hạnh phúc, có chăng đây chính là nguyên nhân khiến mình trầm luân vào tình yêu. A! Có thể lắm chứ! Mình nên làm gì bây giờ?! Lúc bài hát kết thúc, tôi đã tuyệt vọng….



Trước sự kinh ngạc của con mồi, Acchan tiếp cận và ôm chầm lấy tôi. Cũng ôm ngược lại cổ mà không biết đích thị bản thân cần phải làm gì. Cổ lôi tôi tới ghế sofa, cứ như thế.. khư khư ôm giữ tôi trong khi chờ đợi để xem ai là người hát kế tiếp. Trái tim tôi nhảy loạn xạ khi có thanh âm thì thầm vào tai rằng cô ấy nhớ tôi, kháng nghị hành động này mau mau chấp dứt a~. Mariko cùng Haruna quyết định song ca, Miichan và Yuu-chan dường như hơi bất mãn.



Sau khi hát hò liên tục, ăn rồi uống, tôi quyết định đi đến nhà vệ sinh. Hắc tuyến đầy mặt khi phát hiện ra một điều, toàn bộ thời gian từ nãy tới giờ Acchan đều bám chặt lấy mình (=_=). Khi quay trở vào phòng, liền chứng kiến một màn khó xử. Acchan đang hát và dường như chẳng mảy may quan tâm đến điều đang diễn ra ở xung quanh. Mariko đang nựng má Miichan bằng cả hai tay và khuôn mặt cả hai gần như dính sát, thề luôn, là họ đang hôn nhau đó. Cạnh bên, là hình ảnh Yuu-chan đang nằm trên người Haruna và họ đang…. Hôn! Ô mai chúa! Đứa bạn kia đang đưa lưỡi của mình trượt vào khoang miệng của một đứa bạn khác! Haruna thậm chí còn không thèm đẩy Yuu-chan ra! Thông tin bị ứ động không kịp xử lý a! Acchan, cậu làm cách nào mà chịu nổi được hay vậy?!! Chạy trối chết trở lại nhà vệ sinh và nhốt mình trong căn phòng nhỏ cuối cùng.



Chưa đầy một khắc, tôi nghe thấy tiếng ai đó bước vào nhà vệ sinh. Bước chân dần dần bình ổn, có thể phỏng đoán rằng nó đang di chuyển đến căn phòng nơi tôi trú ngụ.



“Takamina, lên tiếng đi”. Thanh âm mà tôi cực kỳ yêu thích vang lên. Acchan đang ở sau tôi. Nhưng, liệu bản thân có muốn cùng cô ấy đối mặt? “Thôi mà, đâu có gì khó khăn đâu. Tớ biết cậu có thể chấp nhận được”. Giai điệu nhẹ nhàng kia đã thành công đánh bật tôi ra ngoài.



“Nhưng bọn họ nên nói với tớ trước khi để tớ tận mắt nhìn thấy chứ!” Hét lớn bật tung cửa. Kỳ lạ là sau đó chỉ có một khoảng lặng kéo dài vô định, Acchan dùng hai tay bưng lấy mặt mình. “Acchan! Thực xin lỗi! Có sao không?” Tôi hốt hoảng đến gần.



“Tớ ổn”. Nói xong liền kéo tôi quay trở vào căn phòng nhỏ. “Kế hoạch của họ mà lại đi nói với cậu sao”. Thanh âm kia mang theo chút tiếu ý. Khi tôi nhận ra thì cả hai thân thể đã thực sự gần gũi quá mức. Acchan quăng cho tôi cái nhìn sắc lẹm làm toàn thân không rét mà run. Lợi dụng lúc tôi choáng váng, cổ cúi xuống, liền sau đó là một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng phủ lên môi.



“Acchan…” Cô ấy chỉ hôn tôi. Khoảnh khắc hân hỷ này đã làm tôi hoàn toàn tê liệt. Tại sao lại hôn tôi?



“Takamina, cậu thực sự rất ngốc. Nhưng tớ lại không thể khống chế bản thân mình được nữa”. Lời thì thầm của Acchan mang theo một làn hơi quyến rũ khiến thứ gì đó từ nơi sâu thẳm bên trong tôi bùng cháy. Cổ kéo tôi đắm chìm vào một nụ hôn khác, nhưng lần này mãnh liệt hơn. Tôi đáp trả lại nụ hôn bằng một lực đạo dung hòa. Lúc này đây, ngay tại khoảnh khắc này toàn bộ tâm trí đều trở nên trống rỗng.



Không biết qua bao lâu, chúng tôi mới tách nhau ra để thở. Những ham muốn đầy mãnh liệt của cô ấy dường như đều chuyển hết sang tôi. Cái gì?! Mình đang nói cái gì vậy nè?! Không để tôi có thời gian suy nghĩ, Acchan lại một lần nữa hôn tôi. Cảm nhận rõ bàn tay kia đang chậm rãi trượt vào mặt dưới chiếc áo cánh, vuốt ve lấy tấm lưng trần của tôi. Rùng mình một cái, khẽ rên rỉ. Tôi chắc chắn đã nhìn thấy nét cười của cô ấy khi hai chúng tôi đang hôn nhau. Tiếp tục di chuyển bàn tay của mình lên cho đến khi tìm thấy nút gài của chiếc áo ngực và hoàn tác nó. Cưỡng ép tách nhau ra, tôi đưa mắt nhìn cổ. Acchan mỉm cười với nụ cười thực rạng rỡ, nói rằng, mọi thứ đều diễn ra rất tốt sau đó lại tiếp tục kéo tôi trầm luân vào một nụ hôn khác.



Ngay lúc ấy, bàn tay kia chẳng biết làm cách nào đã xâm chiếm đến vùng đất phía trước người của tôi. Một lần nữa rùng mình trước khoái cảm mềm mại và dịu dàng khi vùng đất nhô cao được chạm đến. Tựa như có dòng điện chạy qua cơ thể thổi bùng lên một ngọn lửa lan tràn khắp bên trong, khiến tiểu hồ điệp cư ngụ nơi dạ dày bị kích động đến một điểm liền muốn thoát ly bay ra khỏi miệng. Những ngón tay mát lạnh bắt đầu đùa nghịch với tiêu nhũ, điểm này càng khiến cho những khoái cảm có sẵn trước đó bị kích thích mạnh. Bàn tay tôi cũng đồng thời di chuyển, bấu chặt ở sau lưng Acchan. Khi lần nữa tách nhau ra, cô ấy mỉm cười đầy thâm ý.



Rất nhanh, cô ấy hoán đổi vị trí với tôi và ngồi lên nắp bồn, kéo tôi đặt lên đùi mình, tôi ngoái đầu nhìn lại. Cổ tiếp tục khuấy động vùng đất nhô cao với một bàn tay từ phía sau, và một bàn tay khác bắt đầu khám phá cơ thể tôi. Ban đầu là xúc cảm hỗn độn hòa trộn vào động tác mò mẫm, lát sau lại là xúc cảm nhẹ nhàng khi cô ấy chạm đến đầu tôi, bụng tôi, chân tôi, tôi bị sờ soạng đến chóng mặt a. Có thật là cậu ta chỉ có hai tay hay không vậy? Ngọn lửa dần dà đã chiếm lĩnh toàn bộ thân thể khi tôi cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt bên dưới tai của mình. Acchan bắt đầu lan truyền nụ hôn trên khắp cổ của tôi, di chuyển xuống con đường hướng đến chiếc xương quai xanh rồi thẳng đến tấm lưng. Mỗi lần muốn tôi rùng mình cô ấy lại hôn và mút lấy làn da của tôi. Tôi cố gắng để không bật ra bất kỳ thanh âm nào dù là nhỏ nhất. Bởi tôi vẫn nhớ rõ hai đứa tôi hiện đang ở nơi nào.



“Minami, cậu thật ẩm ướt”. Thanh âm thì thầm vào tai khiến tôi còn đỏ mặt bừng bừng hơn cả sự việc diễn ra nãy giờ nữa. Tiếp đó liền nghe thấy tiếng ồn từ bên ngoài căn phòng vọng lại. Dường như vài cô gái vừa bước vào nhà vệ sinh.



“Nè nè, tớ nghe được có vài cô gái của AKB48 đến đây hôm nay đó”. Một giọng nữ vang lên. Tôi thề là Acchan đang cười toe toét. Cô ấy bắt đầu chà xát ngay chỗ siêu nhạy cảm với những chuyển động vòng tròn. Tình cảnh này mà bị bắt gặp chắc chỉ còn nước quất nguyên lọ Adrenaline (chất kích thích tăng nhịp tim, co mạch máu,… nói chung Taka muốn tự tử =]]), nhưng mà cảm giác mãnh liệt bây giờ cũng không tệ a.



“Không biết bây giờ họ đang làm cái gì ha”. Giọng một nữ nhân khác vang lên. Ngồi trong lòng Acchan mà tôi giật bắn người. Tôi nhận thấy bàn tay của cổ nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới, thậm chí còn xuống sâu hơn nữa. Ngay tại lúc này đây có thể biết trước được những gì cổ sắp làm, tôi dùng cả hai tay che lấy miệng mình. Acchan tiến một ngón tay vào bên trong, đồng thời cũng xuất hiện một dòng điện cao áp chạy dọc qua cơ thể tôi và tấm lưng một lần nữa ưỡn cong. Cơn đau nhẹ nhanh chóng được thay thế bằng một khoái cảm mà trước đến nay tôi chưa từng cảm nhận được. Rót vào tai tôi thứ thanh âm rên rỉ đầy mị lực, bàn tay kia bắt đầu di chuyển. Toàn bộ cơ thể tôi bất chợt run lên.



“Tớ không biết. Nếu may mắn, chúng ta có thể gặp được họ ở dọc hành lang”. Cô gái thứ nhất nói. Lúc này Acchan đã đẩy ngón tay vào bên trong tôi với tốc độ cực nhanh. Tôi hoàn toàn thấy thoải mái đồng thời bị đả kích bởi cái niềm vui sướng chết tiệt này. Khi đó tôi cảm thấy bên trong mình thít chặt. Có thật là cô ấy chỉ đưa vào một ngón tay không vậy? Không quan tâm! Điều đó chỉ khiến tôi muốn phát điên! Tôi muốt hét lên, nhưng không thể!



“Cũng mong được thế! Đi thôi, tớ xong rồi” Cô gái thứ hai nói và sau đó liền nghe tiếng đóng cửa.



Acchan không ngừng gia tăng luật động khiến cơ thể tôi bắt đầu co thắt. Bên trong truyền ra một cảm giác nhộn nhạo, nhanh và nhanh hơn nữa. Dù là thế, bàn tay còn lại vẫn đang trêu đùa nơi mảnh đất ở trên cao và không có ý định dừng lại. Đỉnh điểm của giới hạn được chạm đến, nó khiến linh hồn tôi như muốn tách ra khỏi cơ thể phân làm hai mảnh. Mọi từ ngữ đều trở nên vô dụng để diễn tả cảm giác lúc này. Ngay tại khoảnh khắc này, đôi môi tôi cũng bị Acchan kiểm soát bằng một nụ hôn. Tất cả mọi thứ dần trở nên trống rỗng và toàn thân trở nên thư thái. Cô ấy ôm lấy tôi một cách nhẹ nhàng và buông ra tiếng thở dài hạnh phúc. Sau khi kết thúc, tôi mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.



“Acchan!” Đó là tất cả những gì tôi có thể thốt lên, nhảy ra khỏi người cô ấy. Có thể cảm nhận rõ thứ gì đó ấm nóng chảy dọc xuống đôi chân đang run rẩy của mình, trong lúc bối rối thế này thật sự quá khó khăn để biết nó là cái thứ gì. Sau tất cả, hoa tâm liền hiển lộ trên gương mặt của Acchan khi cô ấy nhìn đến dấu vết phiến hồng. Đưa tay liếm sạch tư vị thân mật của tôi, đưa mắt nhìn thẳng đến phía này.



“Mô~! Tư vị của Minami rất tuyệt. Có biết không? Cậu khiến tớ phát điên lên được”. Câu nói này khiến tôi đỏ mặt còn hơn cả những hình ảnh tôi đang chứa trong đầu. “Đến đây nếm thử hương vị của chính mình đi”. Lời vừa nói ra cô ấy lại nhấm chìm tôi bằng một nụ hôn. Một lần nữa tôi lại ngồi lên đùi cô ấy, nhưng lần này là mặt đối mặt.



“Mô~ Cũng chỉ có cậu mới khiến tớ điên loạn thế này….” Tôi nói ra câu đó với bộ dạng ngượng chín người luôn a, hiển nhiên sự bối rối đều hiển lộ trên gương mặt tôi lúc này. Sau đó liền nhận ra nơi bàn tay đang đặt chính là vị trí mảnh đất phía trên cao của cô ấy. Thông qua lớp y phục tôi vẫn có thể nhận ra tiêu nhũ hồng đã cương cứng. “Acchan, cậu …”



“Tớ yêu cậu, Minami” Vùi mặt mình vào cổ tôi thủ thỉ. Ôm chặt lấy cậu ấy vào người, thở phảo một cách nhẹ nhõm. Tôi đã quá lo lắng hão huyền rồi. Chân tâm nở một nụ cười.



“Tớ cũng yêu cậu, Atsuko”. Cảm nhận được một trận run rẩy kéo đến. Có lẽ cô ấy bắt đầu khóc.



“Ơn trời! Chính tại nơi đây, tớ nghĩ mình vừa làm một điều tồi tệ với cậu…” Thanh âm tưởng chừng như bị bóp nghẹt.



“Nhưng cậu đã làm rồi! Không được tấn công tớ mà chưa hề báo trước nha~ ?”Vô thức nói ra mà chẳng kịp suy nghĩ. Cô ấy nhìn tôi với gương mặt lấm lem nước mắt. Tôi không thể nào khống chế bản thân mình được nữa, kết quả là khóc theo luôn.



“Nhưng cậu thích mà đúng không? Vậy nên, có phải là tớ được phép làm như thế một lần nữa nếu cảnh báo cho cậu biết trước” Ngữ điệu pha lẫn vẻ trêu chọc.



“Ừ! Cậu hiểu rồi đó! Đi thôi! Chắc mọi người phải lo lắng lắm”. Vừa nói vừa lấy tay mình lau nước mắt cho tiểu mít ướt đối diện.



“Chưa chắc đâu nha”. Cô ấy dùng chính bàn tay mình lau lại nước mắt cho tôi. Tôi vẫn ngửi được mùi vị của bản thân trên bàn tay ấy.



“Trước khi trở về thì cậu tốt hơn hết nên rửa sạch tay đi” Một lần nữa lại đỏ mặt. Đến bao giờ tôi mới hết cái chứng đỏ mặt đây? (Không bao giờ :v )



“Không thích! Tớ muốn lưu giữ lại mùi hương ngọt ngào của Minami”. Lại trêu tôi. Thở dài bại trận. Acchan giúp tôi chỉnh đốn lại y phục rồi cùng nhau rời khỏi căn phòng nhỏ. May mắn là nhà vệ sinh không một bóng người. Chúng tôi trở lại phòng chỉ nhìn thấy mỗi Yuu-chan, Haruna, Miichan và Mariko đang hát cùng nhau. Họ nhìn hai đứa tôi rồi cười toe toét.



“Ne! Sao em đi lâu quá vậy?” Yuu-chan hỏi sau khi bài hát đã kết thúc. Acchan nở nụ cười thật tươi còn tôi thì đỏ mặt, nhìn xuống dưới. “Chị hiểu…” Yuu-chan nhe răng cười toe toét. Quay sang Haruna và nhảy lên người nàng ta. “Nyan nyan~ tớ ngủ lại nhà cậu tối nay được không?” Haruna đập cho một phát.



“Đoán chắc là được. Cậu có thể qua đêm”. Haruna đã đồng ý. Dường như cô ấy biết được Yuu-chan là muốn tìm đến cái gì.



“Yey! Cám ơn a!” Yuu-chan tặng lại một nụ hôn lên má Haruna. Để ý thấy Mariko đang gói gém đồ đạc của mình.



“Đến giờ rồi. Ngày mai chúng ta còn phải thức dậy sớm”. Mariko hướng về phía cánh cửa mà nói.



“Ne~ ne~ Mariko. Cho em ngủ lại nhà chị hôm nay nha?” Miichan lại hướng Mariko mà hỏi.



“Chị sẽ suy nghĩ. Tạm biệt mấy nhóc”. Mariko vẫy tay chào chúng tôi, Miichan cũng làm tương tự. Họ ly khai khỏi phòng trong sự nài nỉ của Miichan, Mariko không tỏ vẻ gì là từ chối cũng như chấp thuận.



“Chúng ta cũng đi thôi, Yuu-chan”. Haruna nói với Yuu-chan, cái người vẫn đang gắn chặt với nàng ta.



“Dạ vợ!” Yuu-chan quay sang tôi và Acchan, lại nói “Bọn chị thanh toán hóa đơn rồi. Về nhà bảo trọng. Còn nữa, hãy làm điều đó, Acchan! Tạm biệt!” Lời vừa nói xong, họ đã ly khai khỏi phòng chỉ để lại tôi đơn độc cùng với Acchan.



“Chị thách thức em”. Acchan hạ thấp thanh âm chỉ đủ để tôi nghe thấy: “Cùng về nhà nào Minami. Tớ sẽ kết thúc những gì chúng ta đã bắt đầu trong căn phòng nhỏ”. Acchan nói với gương mặt diện vô biểu tình. Tôi nuốt nước bọt.



“Ha… Hai!” Lại một lần nữa đỏ mặt. Sau đó liền rời khỏi phòng karaoke. Acchan kéo tôi đến căn hộ của cô ấy và không cho tôi lấy một thời khắc để chợp mắt. Đó là lần đầu tiên, Tổng quản lý Takamina đến muộn.






Hết!




-----------------------------------------------------------------------





bảo chủ: lại chém hán việt tiếp :)) đoạn gần cuối cứ mong Acchan phủi tay bỏ đi đi lo cho cái tên kia mần gì, còn khóc day dứt nữa chứ , tự dưng thấy tội cục cưng quá 。・゚゚・(>д<)・゚゚・。 nhưng mà hôm nay SN tên kia nên thôi, vậy được rồi :v



Có chuyện còn ghê hơn cái fic nữa nè, hôm nay Acchan lại đi tung cái hình ém từ hồi tháng 6 năm ngoái (シ_ _)シlạy thiệt chớ, cả năm qua che dấu tấm hình đó chỉ để chờ có ngày hôm nay sao trời (ˇ_ˇ’!l) lãng mạn vậy (ノ≧∇≦)ノ ミ ┸┸

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét