hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

[Fic] Con đường trong đêm [Đoản văn]


Tác giả: Bảo Chủ
Thể loại: hư hư thực thực, ngọt ngào văn
Couple: Tomotomo~ (Kasai Tomomi & Itano Tomomi)
Độ dài: 1 chap
Tình trạng: Hoàn.









Fic ra đời sau khi moment cực ngọt ngào của hai người xuất hiện. Thực là hại sức khỏe, làm đêm hôm cũng phải mò dậy không ngủ được mà tưởng tượng lung tung ヽ(`⌒´メ)ノ 




















Đoản văn 〜〜(/ ̄▽)/ 〜ф 


















“Phần trình diễn của Tomo rất tuyệt! Sugoi!”. Đồng thời giơ ngón cái biểu dương.


Itano chỉ gật đầu rồi cười nhẹ đáp lễ.


Kasai có phần hẫng hụt, cứ ngỡ sau khi chủ động xin lỗi ở stage tốt ngiệp của Itano thì bức tường băng giữa cả hai sẽ được gỡ bỏ. Có phải bản thân đã quá tự tin khi cho rằng mình quan trọng, hay do lời xin lỗi của nàng vẫn chưa đủ thành tâm?


“Tomomi, đến phiên em rồi đấy. Hãy mang đến một bầu không khí cuồng nhiệt nhé! Hát hết mình nào”.


“Hei~” Gật đầu thật mạnh rồi bước ra sân khấu.


Đây là phần trình diễn bài hát solo của Kasai trong chương trình Girls Award đêm nay. Nàng hít hơi thật sâu cố xua đi ý nghĩ không vui rồi vẫy tay chào khán giả.


Khi đứng trên sân khấu, Kasai sẽ luôn mỉm cười, sẽ vì những người yêu thương ủng hộ nàng mà nở nụ cười thật tươi, tựa như đóa hoa kiều mị không chút muộn phiền.


Itano lơ đãng ngoái đầu về phía chiếc CCTV đang phát lại hình ảnh trên sân khấu. Mariko vừa nhìn đã biết con người này đang nghĩ gì, lấy tay cốc nhẹ vào trán, mắng: “Em cứ tsundere như vậy sẽ có ngày hối hận đấy”.


Dẫu môi đối lại: “Em không có”.


“Còn bảo không”—Cốp! Lại cốc một phát, nhưng lần này hình như dùng hơi nhiều lực.


“Itai~” ---- Xoa lấy trán đang sưng đỏ, Itano ấm ức nhìn gương mặt poker face của kẻ bạo hành.


“Sắp tới phần tiếp theo rồi, mọi người không thay đồ sao?”. Haruna rẽ hàng rào quần áo bước tới, lại vừa hay chứng kiến cảnh quằn quại dường như có vẻ hơi lạ của Itano. Hướng về Mariko mà nói: “Lại trêu Tomochin. Tốt nghiệp rồi mà chị vẫn vậy”.


Mariko đưa tay xoa đầu Haruna, biểu tình cực kì nham hiểm, nói: “Tốt nghiệp rồi thì cũng chẳng có gì thay đổi nhiều, như Nyan vẫn là của chị này”.


“Ai bảo là của chị”. Xoay đầu qua bên vai phải tỏ ý phản đối.


“Sau tốt nghiệp hiếm có dịp lại thấy Nyanro của ta giận dỗi thế này. Để ăn mừng, chính tay Mariko sama này sẽ giúp em thay trang phục diễn tiếp theo”.


“A----Không! Đã bảo không phải của chị mà ----Không, đừng có tùy tiện lột đồ em, mọi người nhìn kìa, Sama ngốc!” – Phịch! – Đẩy ngã Mariko, Haruna chạy mất.


“Con bé này, chị đùa thôi mà”. Ngồi dậy hướng Haruna đuổi theo. Trước đó đã kịp nhắc nhở một câu với Itano: “Nhà thiết kế trang phục diễn hôm nay cũng là một người hâm mộ Chiyuu đấy. Nghe bảo tối nay có hẹn dùng cơm. Hờ hờ--”


【 Có hẹn? Tối nay? Tomo và ông nào đó! 】


Itano vẫn chăm chú nhìn vào hình ảnh với nụ cười tỏa sáng hơn bao giờ hết, nụ cười ấm áp đến quen thuộc trên màn hình CCTV. Bàn tay nắm chặt.





-------------------------------------------------------------------





Màn trình diễn thời trang Girls Award đêm nay đã thành công ngoài mong đợi. Nói lời tạm biệt với mọi người và những thành viên quen thuộc của AKB48, Kasai lặng lẽ bước về nhà.


Nàng đã từ chối dùng cơm với nhà thiết kế Koimo. Dù ông ấy nói bản thân là một người hâm mộ cuồng nhiệt, chỉ muốn được một lần dùng cơm nói chuyện với nàng, thân phận là một nhà thiết kế nổi tiếng lại đề nghị như vậy, căn bản theo phép xã giao nàng không nên từ chối, ấy vậy mà…


Bảo xe dừng lại, Kasai một mình đi bộ về nhà.


“Này, em ổn chứ? Đi bộ giữa đêm thế này nguy hiểm lắm”.


“Anh an tâm, nhà em cũng cách không xa. Em tự về được. Hôm nay mọi người vất vả rồi!”


Quản lý bất lực cho xe chạy về. Tính tình Kasai ai cũng rõ, đã quyết rồi thì không gì thay đổi được.





-------------------------------------------------------------------







“Hừ! Chỉ cười một cái ra trò cũng không làm được. Đồ Tomo ngốc! Đồ đáng ghét”.


Nữa đêm, xả nổi ấm ức vào những hòn sỏi bên đường, đá chúng lăn vào khoảng không gian đen kịt vô tận mà ánh sáng đèn đường không thể chiếu tới. Cứ thế, vừa đi, vừa đá, vừa mắng thầm, tay vì cái lạnh mà đút sâu vào túi áo khoác, siết nó thật chặt áp vào người.


Cộp.


Cộp..cộp..cộp


Đây rõ ràng không phải tiếng những hòn sỏi lăn, lẽ nào.. Không linh ứng vậy chứ? Lâu lâu mới liều mình đơn thân đi trong đêm mà lại xui xẻo gặp ma!


Bản thân Kasai lại thần hồn nát thần tính, can đảm đinh ninh rằng không nghĩ tới sẽ không xuất hiện. Đồng nghiệp và quản lý cũng thường hay kể chuyện ma cho nàng nghe làm nàng khiếp đảm. Sau đó họ bảo là không có thật đâu, không nghĩ tới sẽ không mơ, không gặp.


Tất cả là đồ bịp bợm.


Hoảng sợ bỏ chạy, lại bị đuổi kịp. Nếu không phải con ma cất tiếng kịp lúc thì có lẽ chẳng lâu sau nàng đã chết vì nín thở.


“Tomo mà làm mình cứ tưởng…”


“Tưởng ai? Cậu nghĩ có kẻ biến thái bám theo nên chạy chứ gì.”


“Không phải, không phải vì kẻ biến thái”. Kasai ngượng ngùng quay mặt.


“Lẽ nào… là ma? Haha, đến giờ mà cậu vẫn sợ mấy thứ đó sao? Ngốc thật đấy!”
Itano vì nhịn không được mà phì cười.


Đương nhiên nụ cười ấy, cái ôm lấy eo từ sau lưng ấy và cả những câu mà Itano nói, bây giờ mới thật sự như luồng điện chạy dọc thân người Kasai.


【Tomo đuổi theo mình? Lại chủ động nói chuyện và cười với mình? Là mơ chăng? Trước đó hình như cậu ấy vẫn còn giận mà? Làm sao đây, tiếp theo nên nói gì đây? 】


“Ừm..”


“Ừm..”


“A. Cậu nói trước đi” - Nhường lời cho Itano.


Itano xoay người bước đi trước, Kasai liền di chuyển theo sau, cách nhau ba bước chân không dám đến gần.


“Tớ nói này.”


“Sao cơ?”. Kasai nghiêng người lên phía trước


“Không tới gần thì sao nói nghe rõ được”.


“Ừ..Ừm”. Lại cúi đầu chạy thêm ba bước chân, đi song hành.


Dưới ánh đèn sắc vàng mờ ảo, bóng hai con người nhập vào nhau đỗ dài lướt qua những bức tường. Kasai vẫn đang hồi hộp chờ đợi lời mà Itano định nói.


“Sao lúc nãy lại từ chối?”


“Gì cơ?”


“…” - Ngượng không dám nói thêm.


“Ne~ Ne~ Là gì thế, tớ đã từ chối gì. Tomo có yêu cầu gì sao? Nếu vậy thì đời nào tớ từ chối, chắc là hiểu lầm thôi.”


“Ngốc! Là chuyện người đã mời cậu dùng bữa tối ấy”.


“Koimo sensei?”


“Chắc vậy.”


“Sao Tomo biết?”


“Vô tình nghe thấy thôi, không phải theo dõi cậu”.


“Vậy là vì ghen nên Tomo mới âm thầm đi theo, vì ghen nên Tomo mới tò mò muốn biết Chiyuu đã từ chối Koimo sensei hay là dời hẹn vào ngày khác? Tất cả là ghen!”.


“Suy diễn. Không nói thì mặc kệ”. Rảo bước thật dài làm Kasai đi theo phải tiến liên tục hai bước mới song hành được.


Itano căn bản vẫn là không chịu nói rõ những bức bối trong lòng, chỉ sợ nói ra lại khiến Kasai giận vì cô đã can thiệp vào đời tư.


Kasai lấy tay vỗ nhẹ vào vai Itano, chu môi hối lỗi: “Đừng giận mà. Thật ra tớ đã từ chối rồi. Tại Tomo cả đấy, nếu không phải vì tớ chủ động bắt chuyện mà Tomo dám ngó lơ, làm tớ cứ tưởng Tomo vẫn chưa chịu tha thứ cho tớ thì tâm tình đã không u ám.”


Itano bước chậm lại để tránh việc Kasai đang bước đuổi theo đến độ thở dốc. Mắt vẫn không nhìn trực diện vào Kasai mà nói: “Cậu cứ tiếp tục u ám đi”.


“Ế! Sao lại nhẫn tâm thế a---”.


“Không nhẫn tâm thì cậu lại đi đâu với ai khác nữa”.


“Rõ là ghen mà---”.


“Không có. Chỉ là nghĩ tốt cho cậu thôi. Những bữa ăn riêng có thể gây nên scandal cho mấy tờ báo lá cải”.


“Tốt nghiệp rồi thì còn luật love-ban đâu mà scandal. Rõ là Tomo ghen---”.


“Đã bảo là không, nói nữa bị phạt ráng chịu”.


“Khì---”. Cười khịt mũi. “Chỉ cần Tomo không làm lơ thì phạt gì tớ cũng chịu”.


“Bị phạt đến lạnh thấu tận tim có sợ không?”. Itano dừng bước, đưa ánh nhìn sắc lẹm.


Kasai lắc đầu không sợ, rõ là Tomo đang ghen mà, nếu thế thật thì tốt.


“A”. Giật mình khi Itano chủ động đưa tay vào túi áo khoác của Kasai, nắm chặt tay Kasai lôi ra ngoài. Cả hai tiếp tục bước về phía trước.


“Phạt cậu phải chịu lạnh giống tớ”.


“Hì—quả là hình phạt đáng sợ”. Mím chặt môi cười hạnh phúc.


【Chiyuu không lạnh. Rất ấm áp. Đôi tay ấm áp, trái tim cũng thật ấm áp.】










“Dạy cho tớ cách nấu ăn nhé!”.


Nhìn thấy nhà Kasai đã ở ngay trước mặt, không bao lâu nữa hơi ấm nơi bàn tay sẽ vì sương lạnh mà tan biến mất. Cô không cam lòng, còn rất nhiều chuyện cô muốn làm. Suốt thời gian qua vì sự tự tôn, vì sĩ diện mà không dám chủ động xin lỗi trước, cứ ngỡ sau khi tốt nghiệp cả hai vẫn mãi như vậy. Nhưng Kasai đã đem đến niềm vui lớn nhất vào ngày cuối cùng hôm ấy. Mấy ngày sau không dám nói chuyện thêm vì không biết câu đầu tiên nên nói gì. Thấy có lỗi vì bản thân đã quá cứng đầu, xây dựng nên bức tường băng giữa cả hai quá kiên cố.


Kasai gật đồng nhanh chóng đồng ý. Có mơ thế nào cũng không ngờ Itano lại đề nghị như thế.


“Này, cậu nhắn tin cho ai vào giờ này?”


“Tomo ghen nữa kìa, chỉ là update blog thôi mà. Tomo muốn học nấu ăn, chuyện lạ vầy phải post blog liền chứ!”


Itano đỏ mặt, giật lấy điện thoại không cho Kasai viết thêm nữa.


“Không ghen, chỉ là… Cậu không được nói lung tung chuyện này đâu đấy!”


“Ừm, vậy sẽ không nói. Hay Tomo muốn tự mình post blog, tự nói.”


“Không đời nào”. Thanh âm khẳng định, gương mặt bối rối cúi đầu. “Hẹn trưa mai. Mình về đây.”


“Tomo ngủ ngon.”


“Chiyuu ngủ ngon.”


Đưa trả điện thoại cho Kasai, Itano quay người bước về trước. Xe quản lý vẫn đang đợi cô ở đầu ngõ.


Bàn tay đang nắm chặt bỗng buông ra, không những không thấy lạnh, bản thân Kasai lại thấy ấm áp lạ thường. Phải chăng vì bản thân biết ngày mai lại được nắm lấy bàn tay ấy.


【Mai sẽ làm món gì đây? Bento tình yêu hay là Tô cơm hạnh phúc? Hì. Hay là làm tất cả, làm thật nhiều món ăn hoài không hết ♪ ♪  】




Cánh cửa khép lại, niềm vui tràn ngập căn phòng.





Hết!

------------------------------------------------------------------------





Sau đó thế nào thì blog Chiyuu đã nói lên tất cả o(^^o)(o^^)o 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét