hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015

[Fic] Lão sư tuổi 18 ?! [Chương 16]


Chương 16

Kojima thuộc về ai?













“Nyan Nyan~”

“Buông ra đi…… ai cho cậu ôm tôi!” Chân trái vừa mới bước ra cửa thì trong lòng ngực đột nhiên bay đến một thứ mềm mại, không cần cúi đầu cũng biết là kẻ nào giở trò quỷ.

“Hì hì ~ Người Nyan Nyan thơm quá a, thật là mềm~~” Vùi đầu ở trước ngực, Oshima Yuko còn không ngừng cọ cọ ma sát.

“Acchan~” Không vui tách sóc chuột treo trên người mình ra, Kojima Haruna trưng ra bộ mặt tươi cười hướng người còn lại đi đến.

“Kojima-chan, buổi chiều tốt lành ~” Khẽ vuốt cằm, gương mặt Maeda Atsuko dưới trời chiều ánh lên ánh sáng nhu hòa.

Thật đẹp nhưng đưa tay không cách nào chạm tới. Rõ ràng ở rất gần nhưng cảm giác tại sao lại xa đến vậy…..

“Mama lại bận việc?”

“…..Ừ, đúng vậy.” Nhìn Kojima Haruna khẽ nhíu mày, trong mắt ra chiều hiểu rõ, mặt Maeda Atsuko đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Ngươi tới còn chưa tính, tại sao cậu ta cũng ở đây?” Bĩu môi không thú vị, Kojima Haruna liếc xéo tiểu vóc dáng đang lượn quanh ở bên thân mình. 

“Ừm, có nhiều nguyên nhân…..” Thấy sóc chuột nào đó tìm mọi cách quấy rầy Kojima, tâm tình Maeda Atsuko trong lúc nhất thời thực phức tạp.

Một mặt vì bạn thân mà vui mừng, mặt khác chính bản thân lại cảm thấy mâu thuẫn vì cảm giác khó chịu mãnh liệt tự nhiên sinh ra.

“Tớ muốn theo đuổi Nyan Nyan, thẳng đến khi Nyan Nyan chấp nhận tớ ~” Nhân lúc Kojima phân tâm, Oshima Yuko nhanh chóng chui vào chỗ trống, mãn nguyện ôm lấy thắt lưng nàng.

“Không phải trước đó đã cự tuyệt rồi sao….. Cũng đã nói đừng gọi cái tên đó nữa!” Kojima Haruna cuống quít gỡ cánh tay bên hông ra, dư quang bất an liếc về Maeda Atsuko ở phía trước.

Lại nhìn thấy nụ cười hiếm khi có được trên gương mặt Maeda, Kojima Haruna thôi không giãy giụa nữa.

Đây là lần đầu tiên Kojima bắt gặp Maeda tươi cười, trong lòng đáng lẽ phải thấy vui, nhưng sao…

Nụ cười đong đầy sự chúc phúc kia, làm ánh mắt Kojima bị đả thương nặng nề, và cả trái tim…

“Chu~ thích cậu a~~” Sóc chuột nào đó nhân cơ hội nhón chân hôn một cái lên khóe miệng Kojima Haruna hiện đang ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng.







“Đôi khi thật sự rất hâm mộ Yuko đấy. Có thể dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình…..” Mắt thì nhìn thầy giáo, miệng lại nói về chuyện của Kojima Haruna, đột nhiên Maeda Atsuko có phần hâm mộ cái tính thẳng thắn của Oshima Yuko.

“Acchan?”

“Yuko, cậu thật sự….. thích Kojima-chan sao? Ý tớ là, kiểu thích kia ấy.” Biểu tình trên mặt thoáng chốc trở nên ngưng trọng, Maeda Atsuko nhìn thẳng vào mắt Oshima Yuko.

“….. Thật!” Thấy Maeda như thế, Oshima Yuko trước hết là sửng sốt. Sau đó mới nhanh chóng thu lại nụ cười, vẻ chân thành lóe lên trong ánh mắt.

“….. Tớ tin cậu. Nói chứ, lần đầu tiên thấy cậu nghiêm túc như vậy đấy ~” Khóe môi treo lên nụ cười tủm tỉm, Maeda Atsuko nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Oshima Yuko, không hiểu sao Maeda đột nhiên muốn cười.

Chắc chắn do là hình ảnh ‘ông chú’ của Yuko đã quá ăn sâu vào lòng người…

“Cám ơn Acchan đã ủng hộ~ thích Acchan nhất ~~~” Lúc sau thấy Maeda Atsuko tươi cười, Oshima Yuko giở ra giọng điệu trẻ con, ánh mắt híp lại thành hình trăng non.

“Nè! Đưa miệng ra chỗ khác, cậu, cái ông chú dê xồm này!” Quả nhiên không ngoài dự đoán, hơi thở không thuộc về mình đột nhiên phun lên mặt. Maeda Atsuko để mặc cái đầu nhỏ đột nhiên xấn tới.







“Acchan…..”

“Cái đề ấy có vấn đề sao?” - Nghe tiếng liền quay đầu lại, Maeda Atsuko buông sách giáo khoa, đưa tay đẩy mắt kính một chút.

“Đối với chuyện kia Acchan thấy sao?” – Tầm mắt gắt gao khóa chặt trên cái người luôn mang vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc Kojima Haruna dường như có chút khẩn trương.

“ Chuyện nào?” – Tầm mắt dần dần đi lên, đến khi chạm phải ánh mắt thâm thúy của Kojima Haruna, bỗng chốc có phần mất tự nhiên.

“Vụ tỏ tình của sóc chuột đó đó” – Chớp chớp mắt, một tia cô đơn bi thương nhanh chóng hiện lên. Kojima Haruna khẽ cắn môi.

“…..Chính ngươi cảm thấy ổn thì tốt rồi, quyền quyết định ở chỗ ngươi.” – Ngón tay vô thức lật tới lật lui trang sách, mắt nhìn nhưng ánh nhìn không rơi xuống, ánh mắt Maeda Atsuko như tan rã.

“Ngươi hy vọng ta chấp nhận ư?” – Nhìn chằm chằm ngón tay mình, Kojima Haruna nói chuyện của mình mà khẩu khí chẳng khác nào đang bàn chuyện người khác.

“…..Kojima bạn học, đó là chuyện của ngươi, vì cái gì lại đi hỏi ta chứ?”

“Acchan là lão sư của ta, lại còn là bạn của sóc chuột. Chẳng lẽ sự hiểu biết của ngươi so với ta lại ít hơn hay sao?” – Khi nghe thấy câu trả lời, nắm tay chợt siết chặt. Bình thường Kojima Haruna sợ nhất là đau nhưng lúc này một chút đau đớn cũng không cảm giác được.

“…..Con người Yuko ở mọi mặt đều rất tốt. Khuyết điểm duy nhất chính là… hơi háo sắc. Tuy mặt ngoài hoa tâm nhưng thực chất là một người chung tình. Ta cũng là lần đầu tiên thấy cậu ấy nghiêm túc đến thế. Nếu có lời muốn nói… ta nghĩ là, ngươi có thể cân nhắc một chút.” – Khẽ nhíu mi, Maeda Atsuko suy tư trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng.

“…..Ta đã biết…..” – Vốn định trực tiếp đánh gãy từ ngữ đả thương người quá mức chói tai kia nhưng đến tận lúc cuối, Kojima Haruna cũng chỉ ngây ngốc nghe đến hết. Không nói gì cũng chẳng làm gì.

Chẳng qua…..

Đáng thương cho quyển vở mới tinh, toàn bộ đã nhăn nhúm…..

Hệt như tâm tình của chính nàng lúc này, tan nát không tả nỗi.

“Còn chỗ nào thắc mắc sao?” – Nghiêng đầu nhìn thấy người nào đó bên cạnh cúi gằm mặt, đến khi nhìn thấy quyển vở làm bài trong tay Kojima, Maeda Atsuko nhíu mày.

“Hết rồi…..”

…..

“Sắp tới sẽ thi cuối kỳ rồi, phải cố gắng lên nga~” – Không quen với không khí trầm mặc xấu hổ dị thường, Maeda Atsuko nghĩ tới điều gì liền mở miệng đánh vỡ sự yên lặng đến quỷ dị này.

“Kỳ thật, giả sử Kojima-chan chuyên tâm học tập chắc chắn sẽ làm tốt. Tin rằng cứ tiếp tục giữ vững như thế thì cuộc thi chẳng còn gì đáng ngại.”

“Nếu Kojima-chan thành công lên lớp thì sẽ có quà ~” Nhìn thấy Kojima Haruna bên cạnh bất vi sở động (không chút nhúc nhích), trong lòng Maeda Atsuko hơi lo lắng.

Bình thường, Kojima đâu có như thế. Kojima Haruna của hôm nay thật kỳ quái.

“Vậy ư…..” Tự kỷ lật giở giấy tập, thần sắc trên mặt Kojima không có một tia biến hóa phập phồng.

“Xem ra chẳng có mấy hào hứng. Hôm nay đến đây thôi vậy….. nhớ cắt móng tay, lần sau gặp ~” Đứng dậy, đồng thời Maeda Atsuko thuận tiện đưa tay đoạt lấy quyển tập bị Kojima chà đạp, nhẹ nhàng thảy lên bàn.

Đau lòng nhìn thoáng qua lòng bàn tay hơi hơi phiếm hồng của Kojima Haruna, vốn định giúp đỡ nhưng cuối cùng Maeda Atsuko cũng chỉ dặn dò một câu.

“Ừ…..” – Mải mê chìm đắm trong thế giới của chính mình, Kojima Haruna không phát hiện lời nói có phần bất đồng của Maeda Atsuko.

Câu nói cuối cùng, không phải như thường lệ ‘tối mai gặp’ mà là ‘lần sau gặp’, không hề có mốc thời gian cố định.

“Ngày mai ta có lời muốn nói với ngươi. Tới sớm một chút.” – Kojima Haruna vẫn cúi đầu ngồi ở trên ghế, ánh mắt tự do rơi trên những ngón tay thon dài đặt trên bàn của Maeda, thanh âm trầm thấp hiếm thấy.

“…..Ừm, có thể…..” – Tay đang thu dọn đồ đạc này nọ thoáng dừng một chút, Maeda Atsuko tươi cười pha lẫn nỗi u thương nhàn nhạt, đôi mắt đen thâm thúy phủ lớp bụi mờ.

Ngày mai ư? Nếu có thể, thật sự rất muốn nghe thử lời ngươi muốn nói…





======================================

Chương sau có biến ヽ(‵﹏′)ノ



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét