hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

[Fic] Lão sư tuổi 18 ?! [Chương 14]


Chương 14

Đoạn thời gian cám dỗ nguy hiểm












“Moshi moshi….cháu biết rồi ạ …”

“Yuko, buổi trực nhật hôm nay làm phiền cậu vậy. Tớ có việc phải đi trước.” Gương mặt Maeda Atsuko vẫn như cũ rất tĩnh lặng nhưng động tác trên tay lại nhanh như chớp giật.

“Không có chi, Acchan bận thì cứ đi đi ~” Oshima Yuko cầm chổi đứng ở một bên, đầy mặt là nét tươi cười rực rỡ.

“Yuko…” Đợi Maeda Atsuko đi rồi, Takahashi Minami mang vẻ mặt cứng đờ nhìn Oshima Yuko đang nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

“Minami, hết thảy đều nhờ cậu. Bái bai~” trịnh trọng đưa cây chổi cho Takahashi Minami, Oshima Yuko lắc mình một cái liền biến mất nhanh chóng như thể dưới chân có bôi dầu.

“…Ta biết mà… Sóc chuột đáng chết, ngày mai đừng để ta nhìn thấy mi !!”

“Minami lại lảm nhảm cái gì thế... Acchan ở đâu nào?..... hắc hắc ~” Ngoáy ngoáy lỗ tai, Oshima Yuko hết nhìn đông lại nhìn tây một hồi, sau khi thấy mục tiêu liền cười tinh quái.








“Vậy sao?” Đối lập với vẻ mặt hưng phấn của nữ sinh bên cạnh, Kojima Haruna lại chẳng mấy hứng thú.

“Oa kia~ Haruna, kia là chị của cậu phải không?”

“Ừm? …..Hôm nay sợ là không thể cùng cậu đi ra ngoài rồi, hẹn lần sau nha” nhìn theo hướng ngón tay chỉ, ánh mắt Kojima Haruna khẽ lóe lên tia sáng.

“Sao ngươi lại đến đây? Trong nhà lại không có ai à?” Sau khi tạm biệt bạn học, Kojima Haruna túm lấy vật thể ở trung tâm đám người – Maeda Atsuko kéo đi.

“Không phải vậy, dì bảo ngươi đêm nay đến ở nhà ta”. Cảm nhận được ngón tay Kojima Haruna khẽ siết chặt, khóe môi Maeda Atsuko gợi lên độ cong nhàn nhạt.

“Nani?” Kinh ngạc dừng bước chân, quay đầu nhìn người phía sau, tâm tình Kojima Haruna vừa hưng phấn lại có chút khẩn trương.

“Mất chìa khóa, dì thì không thể phân thân trở về”.

“Không đùa chứ?!”

“Đi thôi”. Những ngón tay Kojima Haruna bị nhiễm lạnh, Maeda Atsuko lật tay ôn nhu bao trọn lấy, dẫn đầu đi phía trước.

“Tính ra thì đó giờ chưa từng được đến nhà Acchan nhỉ~ tốt quá rồi ~” Nơi mu bàn tay đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp khiến trong lòng Kojima Haruna ấm áp theo, khóe mắt cũng cong cong nhuốm màu hạnh phúc.

“Acchan? Sao thế?”

“Không có gì….. quái lạ…..” Quay đầu lại, Maeda Atsuko khẽ nhíu mày, dư quang không tự chủ liếc về phía cây cột điện ở sau lưng cách đó không xa.








“Ể? Acchan ở một mình sao?” Lời chào hỏi đã chuẩn bị sẵn đâu vào đó nhưng Kojima Haruna đợi nữa ngày cũng chẳng thấy ba mẹ Maeda Atsuko đâu, đứng dưới mái hiên nhìn thân ảnh ở trước mắt, khi hiểu ra thì không kềm nổi hưng phấn.

“Đúng vậy. Vào đi…..” Lấy dép lê nhẹ nhàng đặt trước mặt Kojima Haruna, Maeda Atsuko mới bắt đầu đổi giày.

“Ấm quá đi ~” Vừa tiến vào, Kojima Haruna liền hướng thẳng phòng khách, nghiêng người nằm trên ghế sô pha.

“Acchan hôm nay thật kỳ lạ, cứ hết nhìn đông lại nhìn tây…..” Ngồi dậy, nhìn người nào đó ở đối diện không ngừng đảo tròng mắt khắp nơi.

“À…..” Maeda Atsuko luôn cảm thấy trong nhà có chỗ nào đó bất đồng.

“Acchan, chúng ta giao lưu tình cảm ha?” Khóe miệng câu lên nụ cười tà mị, Kojima Haruna từ từ nghiêng người về phía trước, bất giác đã đối mặt nhìn chằm chằm vào môi Maeda.

“Ừm….. Phốc….. !!” Vô ý thức đáp lời, Maeda Atsuko *hậu tri hậu giác mở to hai mắt, nước trà còn chưa nuốt xuống nhất thời phun hết ra ngoài. (*chuyện đã rồi mới nhận ra)

“Ngươi đồng ý rồi!”

“Koji, khụ khụ…. Kojima…..” Vội vàng đặt chén trà xuống, Maeda Atsuko bị làm cho sặc đến độ mặt mũi đỏ bừng.

“Tầng quan hệ kia đều đã phát sinh rồi, yêu cầu thế này chẳng nhẽ cũng coi là quá phận ư?” Kojima Haruna bất mãn dẫu môi, oán niệm nhìn “kẻ làm tan nát trái tim thiếu nữ” ở đối diện.

“Không phải….. Koji…..”

“Acchan không tin?” Gật gù làm ra vẻ đã hiểu, Kojima Haruna đáng yêu nghiêng đầu.

“…..” Maeda Atsuko ngượng ngùng di dời tầm mắt, ngón tay chơi đùa những sợi tóc.

“Vậy….. tới thử nghiệm xem, thế nào?” Nụ cười yêu mị treo nơi khóe môi, Kojima Haruna đứng dậy vòng qua bàn đến trước người Maeda Atsuko. Hơi cúi người, vươn tay nâng cằm Maeda lên.

“Chờ, chờ đã!” Thời điểm thấy Kojima đứng dậy, Maeda Atsuko liền cảm thấy một loại nguy cơ phi thường bất ổn.

“Đành chịu, ai bảo Acchan không tin~, vẫn là nên…..” Cười cười thu tay lại, Kojima Haruna thuận thế ngồi lên đùi Maeda Atsuko. Ôm lấy cổ nàng, tia hô hấp nhẹ nhàng lướt qua vành tai mẫn cảm của Maeda.

“Chờ….. Ưm…..” Bị hành động lớn mật của Kojima Haruna làm trì trệ phản ứng, Maeda Atsuko giật mình hoảng hốt. Muốn đẩy thân thể Kojima hầu như đã dán chặt trên người mình ra thì hô hấp đã bị cướp đoạt.

“Khóa học thiếu mấy ngày, vừa đúng dịp hôm nay bù lại ~” Buông vài lời tán tỉnh nhẹ nhàng, Kojima Haruna đưa những ngón tay tà tứ lướt dọc theo xương quai xanh lộ ra ở cổ áo của Maeda Atsuko, chậm rãi hướng xuống đồi hoa ở phía dưới.

“Để lão sư dùng tay chỉ dạy ngươi thật tỉ mỉ nha~” Nhẹ nhàng cầm tay Maeda Atsuko đặt lên đùi mình, môi dán lên môi nàng xấu xa ma sát.








“Kít loảng xoảng!!” Tủ quần áo bất ngờ bật mở, một đống đồ vật này nọ lăn ra ngoài.

“….. Yuko!!?” Maeda Atsuko nghe tiếng động mà giật mình, nhanh chóng đẩy Kojima Haruna đang dính chặt trên người mình ra.

“Thật, thật xin lỗi, đã quấy rầy….. xin cứ tiếp tục…..” Oshima Yuko xấu hổ từ dưới đất đứng dậy, liền sờ đầu khom người, cầm túi xách cấp tốc rời đi.

“….. Thôi xong…..” Nhìn tủ quần áo banh toạc cửa cùng huyền quan (khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách), gương mặt thường ngày như thể bị tê liệt dây thần kinh giờ đã có chút phản ứng.

“…..” Kojima Haruna đứng ở một bên nhìn Maeda Atsuko ngồi trên ghế sô pha mặt mày tái nhợt, trong lòng dâng lên một tia ghen tuông.

Nữ sinh kia…..

Bạn của Acchan? Mà còn là….. bạn gái?








=================================

[LZ]: Yuko nhảy vào làm loạn





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét