hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 7]


Chương 7

Thuật châm cứu













“Công chúa đã về! May quá!”

Vừa đặt chân đến chính phòng là ngay lập tức gia nhân ùa ra khóc nức nở, cứ như Itano nàng đã đi cách biệt mấy chục năm trời vậy. Trong đám gia nhân còn lẫn cả lão Thái Y mà nàng đã mời đến chuẩn bệnh cho cả cái phủ này trước đó. Ông ta bị đẩy lên trước mặt nàng, sắc diện vô cùng khó coi, mặt mếu máo như thể nàng chỉ cần mở miệng nói một câu là ông ta lên cơn đau tim ngất xỉu vậy.

“Lui về đi!”

Rầm! Lão Thái Y bất tỉnh nhân sự. Itano chau mày hết cách. Chỉ muốn bảo ông ta lui xuống chứ có ý định trách mắng gì đâu.

“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đỡ lão Thái Y hồi phủ, chuyện Phò Mã gia ta đã nhận được thư báo của Sae rồi. Đây là vị thuật sĩ ta mời về chuẩn bệnh giúp Phò Mã, các ngươi lấy nước nóng và khăn lau đến phòng Phò Mã rồi tất cả lui hết ra ngoài. Cấm không ai được làm phiền trong lúc thuật sĩ chẩn bệnh.”

“Vâng. Bọn nô tài nhận lệnh” – Tất thảy mọi người đang quỳ xuống ôm lấy chân Itano đồng loạt cúi đầu rồi phủi người đứng dậy, tất bật chuẩn bị theo lệnh. Bọn họ vô cùng lo lắng, Phò Mã gia đã vì họ mà yêu cầu lão Thái Y tận tình chăm sóc họ, còn bản thân thì chịu thiệt đến nỗi sốt cao, bệnh phong hàn chuyển biến ngày càng nặng. Một vị chủ nhân tốt như thế không thể để mất mạng được nhưng Phò Mã gia lại ngang bướng bảo mình không sao, không cho lão Thái Y bắt mạch, mê man còn gọi tên công chúa. Cứ đà này Phò Mã gia sẽ chết mất thôi. May là công chúa về kịp lúc, còn lo lắng mời một vị cao nhân khác tới phủ, phu thê hai người tình cảm đúng là khiến người khác ngưỡng mộ.

Tất cả di tản. Để lại nơi chính phòng bốn con người với những tâm tư khác nhau.





-------------------------------------------------------




Hai ngày trước…

“Có thật nàng ta biết thần đạo, tinh thông kì pháp hay không?”

“Thật ạ! Thần đã tận mắt thấy nàng ấy thi triển bắt một âm ma mà. Hơn nữa nàng ấy còn không bị chất độc nơi cánh tay thần hạ thủ. Người xem, thần đã ôm nàng mấy ngày rồi, dù hơi thở lâu lâu không bắt được nhưng nàng vẫn không chết”.

“Thế tại sao vẫn cứ bất tỉnh mãi thế?”

“Chuyện này…”

Takahashi chẳng biết lí giải ra sao. Quả thật nữ tử này không chết nhưng đã mấy ngày rồi vẫn cứ bất tỉnh mãi thế này, làm tiến độ đi tìm thuật sĩ cao nhân cho công chúa cũng bị chậm hẳn.

Itano ra chiều cương quyết: “Để nàng ta lại đi, mang theo cũng chẳng ích lợi gì. Ngươi cứ mãi ôm nàng ta như thế, chẳng nhẽ quên mất mình là hộ vệ ẩn thân của ta sao?”

Takahashi cảm thấy vô cùng nan giải, không nỡ để nữ tử này lại một mình nơi hẻo lánh, cũng không thể cãi lại lệnh của chủ nhân. Itano xoay người trèo lên xe ngựa giữ chắc dây cương, biểu tình lãnh đạm nói: “Nếu chọn nàng ta thì hãy ở lại đây đi, đừng bao giờ tới trước mặt ta nữa”. Rồi nàng thúc mạnh dây cương, xe ngựa phi gió. Takahashi hoảng hốt vội đặt Acchan nằm bên ven đường nói nhỏ: “Ta đi cầu xin chủ nhân quay lại đón nàng”.

Vài khắc sau đó, Acchan tỉnh lại, cơ thể uể oải như vừa có một giấc ngủ thật dài. Nàng đứng dậy xoay lưng, đá chân, những khớp xương kêu rôm rốp.

Cố nhớ lại thật kĩ những gì xảy ra trước đó.

“Phải rồi là Takamina, nhớ chạm vào nàng ta hai lần là hai lần bị đánh thuốc. Lúc dần tỉnh lại thì nàng ta lại đánh thuốc mình tiếp. Khiếp thật, không ngờ đường đường là Phán Quan nức tiếng mà lại để một phàm nhân hạ thủ. Con người dạo này nguy hiểm quá”.




Lát sau nữa…

“Hu hu oa oa”, tiếng khóc của Acchan vang vọng khắp núi rừng. Lay động những con chim, con vượn đang an giấc. Bà bụt hiện ra hỏi: “Tại sao con khóc?”

Acchan cầm ngay cục đá chọi thẳng lên bà bụt trên kia quát: “Diêm vương chết tiệt! Tại ngài cả đấy”.

“Hụt! Thật là dã man mà. Có lòng tốt lên gặp ngươi mà thế đó”.

“Còn không phải tại ngài đi du hí đâu đó, không ra phụ ta bắt ma nữ thì ta đâu đến nỗi gặp nữ tử hắc y, để nàng ta đánh thuốc, giờ thì bảo bình phong ấn ma nữ cũng mất. Không biết đâu, ta không liên quan không muốn dính dáng đến nữa. Ngài tự mình lo liệu đi”.

“Ừm! Ta nghĩ là không thể tự lo liệu được rồi.” Mariko ngự không đáp xuống đất, sau lưng là một vị Tôn giả đang cưỡi hạc, vầng trán bị viên đá lúc nãy của Acchan ném trúng mà sưng đỏ thấy thương. Vị Tôn giả ấy liếc nhìn nàng một cái, cảm giác bất an chợt dấy lên trong lòng Acchan.

Acchan dùng ánh mắt nói chuyện với Mariko: Vậy là sao?

Mariko nheo mắt, đá rụng mấy cọng lông nheo, biểu tình cực kì hưng phấn: Ma nữ thoát thân trở lại nhân gian đã bại lộ. Ông trùm trên thiên đình nổi giận đùng đùng, tạm thời đình chỉ chức vụ Diêm Vương của ta mấy tháng tính theo lịch nhân gian. Mừng ghê, hóa ra chỉ bị đình chỉ có vài tháng thôi à. Thế thì ta có thời gian rảnh rỗi ngồi không rồi, mà nghĩ nếu một mình hưởng phúc thì quá đê tiện nên ta khai thêm Phán Quan ngươi nữa. Thiệt là sung sướng quá đi, kì này hai ta sẽ đi đâu du ngoạn đây? Hay qua châu Âu ở thế kỉ mười chín nhỉ? 

Acchan gương mặt xám xịt, ừ thì lâu lâu lão Diêm Vương nổi tính người muốn có phúc cùng hưởng. Cơ mà nàng vẫn cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như thế, e rằng có phúc chẳng được hưởng mà có họa cùng chết chùm ấy chớ.

Mariko tiến sát đến gần Acchan, ánh mắt tràn ngập niềm vui: Hay khai thật thêm vụ Kasai để cho bị đình chỉ thêm mấy năm nữa nhỉ?

Acchan xua tay nguầy nguậy: Đừng, đừng nga. Điên cũng phải đúng lúc chứ. Tôi không muốn bị thất nghiệp.

Vị Tôn giả đang ung dung cưỡi hạc cũng toát mồ hôi với hai kẻ này, cả hai đang tấu kịch câm hay sao? Không tốn nhiều thời gian, Tôn giả vứt “Thiên Thư lệnh” cho Mariko, tuyên án: “Hai ngươi bây giờ bị đình chỉ mọi hoạt động dưới Địa phủ trong vòng bao nhiêu tháng đó, tự xem đi. Vì tội để ma nữ thoát thân trở lại trần”.

“Yeh~” Mariko nắm chặt tay Acchan múa lắc vòng, miệng liếng thoắng: “Thấy chưa ta đoán việc này chỉ bé như hạt mè, hạt bụi thôi mà. Giờ thì rảnh rang dài tập rồi. Yeh~”.

“Đừng vội vui mừng còn phần tái bút nữa nè.”, Tôn giả vứt Thiên Thư lệnh tái bút cho Mariko rồi ung dung cưỡi hạc quay về Thiên giới.

[Trong thời gian bị đình chỉ, nếu không bắt được ma nữ trở lại thì hai ngươi xuống thế chỗ ma nữ chịu khổ hình ngục luyện đi *lườm*. Nếu còn lén lút sau lưng ta làm chuyện gì mờ ám thì sẽ có hình phạt khác kinh dị hơn đang đợi hai ngươi đó *liếc*]

“Đồ ông trùm mất nết”. – Thanh âm tru réo trong bụng hai nàng.

“Giờ sao đây?”, Mariko ánh mắt thập phần ngây thơ hỏi.

Acchan bủn rủn tay chân, ngồi bệt dưới đất suy nghĩ: “Ngài đi đến chỗ kinh thành tìm bảo bình phong ấn ma nữ đi, ta đã đặt vòng ngọc Bảo thạch kì lân trấn áp miệng bình rồi, trừ phi có người cố ý gỡ ra, không thì nó mãi sẽ bị giam giữ ở đó. Còn ta sẽ đến phủ điện của Kasai, bảo vệ nàng ta. Không khéo xảy ra chuyện gì làm thay đổi vận mạng của nhiều người mà để lọt đến tai ông trùm thì hai ta chết chắc.”.

“Ờ. Ngươi đúng là suy nghĩ thấu đáo. Không hổ danh là siêu cấp thuộc hạ của ta”, Mariko lấy tay xoa xoa đầu Acchan, nàng lập tức vỗ cái đét vào mông Mariko: “Siêu cấp thuộc hạ cái píp ấy, nên nhớ chức vị trước kia của ta cũng thuộc hàng sang chảnh, không thua kém gì ngài đâu đấy”.

Mariko xoa xoa cái mông, nếu nhìn được chắc sẽ thấy dấu năm ngón tay của Acchan in hình tuyệt đẹp lên đấy. Nhớ lại thì đúng là trước kia chức vụ của Phán Quan cũng thuộc hàng cao cấp thật.

Hai người trao đổi, thảo luận, cãi cọ một hồi thì Mariko cũng chịu ngự không đến chỗ kinh thành. Acchan cũng muốn ngự không lắm nhưng rất tiếc, sức lực nàng vì bị chất độc của Takahashi mà suy yếu đi nhiều, tạm thời chưa kịp hồi phục. Trời lại kéo mưa, nàng chưa biết phải nấp đi đâu thì xe ngựa của Itano quay lại. Takahashi ngồi chòm hỏm trên nóc xe vẫy tay rối rít.

Bồ câu đưa thư từ phủ điện Thiên Ân cấp báo bệnh phong hàn của Phò Mã ngày càng trở nặng nhưng ngang bướng không để Thái y chuẩn trị. Nếu là trước đây thì chắc chắn chủ nhân của nàng sẽ vui mừng để Phò Mã chết queo luôn càng tốt. Nhưng chủ nhân của nàng bảo Hán Uy có gì đó rất lạ, không thể nói rõ nên mới cùng nàng lên đường tìm cao nhân thuật sĩ về phá giải hoài nghi. Nhân cơ hội này, Takahashi đề nghị Itano: “ Tình trạng này nếu Phò Mã bệnh chết sẽ không hay, đi tìm cao nhân cũng không kịp. Hay ta quay lại tìm nàng ấy đi, biết đâu nàng ấy có thể giúp”.





Ngồi trên xe. Itano đã hạ lệnh cách ly Takahashi khỏi Acchan, thế nên Takahashi đành phải ngồi trên nóc xe điều khiển ngựa. Trong xe Acchan đã dùng hết khả năng tiếp thị, cuối cùng Itano đã tin nàng là một thuật sĩ, học nghệ từ nhỏ tới lớn, bây giờ có thể nói là tinh thông kì môn bát phổ.

Takahashi ngồi trên nóc xe cũng nghe lén được vài câu, nhưng chỉ nhớ có một ý: “A! Thì ra nàng ấy tên là Maeda Atsuko.”

Trên đường trở về phủ điện Thiên Ân, đi ngang qua Tây môn của Hoàng cung thì Miichan đứng trước cửa chặn xe ngựa. Nàng đỡ thêm một nữ tử già nua, gương mặt hốc hác lên xe. Nhìn khí của nữ tử ấy thì Acchan nhận ra ngay, chẳng phải là Mariko đó sao.




-------------------------------------------------------




Lại trở về nơi chính phòng. Itano thở dài nói với nữ tử có gương mặt ửng đỏ như đít khỉ, hai mắt đến giờ vẫn phát kim quang:

“Ta biết là muội giỏi rồi. Cô cô vừa mới tỉnh lại, sức khỏe hẳn còn yếu. Muội đưa cô cô về cung tịnh dưỡng đi”.

“Tỷ à! Muội vì thương tỷ nhất nên mới đưa cô cô tới cho tỷ gặp mặt đấy. Từ lúc cô cô bệnh nằm liệt giường chưa từng ra khỏi khuê phòng đến nay cũng đã hơn mười năm rồi còn gì. May là muội đi tầm sư học đạo, bái được vị lang y danh tiếng lẫy lừng, dùng y thuật cao thâm đã chữa lành bệnh cô cô. Tỷ phải khen muội nhiều hơn mới phải. Khen Miichan thật là tài giỏi, thông minh lại xinh đẹp. Khen như thế đó.”

Itano hít hơi thật sâu rồi nhả ra những làn sương mỏng lạnh tựa băng. Miichan đang ngẩng cao đầu bỗng rụt cổ, thanh âm líu ríu nơi khóe miệng: “Tỷ đi cứu mạng lang quân tỷ trước đi rồi ra khen muội cũng được”.

Itano quay qua khụy người hành lễ với quận chúa – cô cô của nàng, nói với giọng áy náy: “Con vì có việc nên mới không thể tiếp kiến người được. Người ở đây dùng nước một lát vậy.” Rồi xoay người phất tay, ý bảo vị thuật sĩ hãy theo chân.

Nữ tử đứng kế mặt đen hơn than, ánh mắt sầu thảm hơn cánh hoa héo úa. Sức lực rã rời, đứng tựa lưng vào người Miichan – chỗ dựa duy nhất giữa bốn bề trống vắng. Ánh mắt van nài: “Cứu ta. Phán Quan. Đừng bỏ đi mà. Đừng để ta ở lại một mình. Cầu xin ngươi”.

Acchan đi theo Itano thì bất ngờ quay đầu lại nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt: “Do ăn ở thôi. Ha ha”.





Chính phòng giờ chỉ còn lại hai người.

Miichan đỡ quận chúa ngồi lên chiếc ngọc sàn to lớn đặt giữa chính phòng. Trong lòng không kìm nổi niềm hân hỷ, khí nhiệt loạn thân, gương mặt nãy vì hàn khí của Itano đã nguội được chút giờ lại ửng đỏ, giọng nói mang đầy hỷ niệm: “Cô cô, để con giúp người châm cứu thêm tí nữa, bảo đảm người sẽ đi đứng bình thường, không cần con đỡ dìu nữa”.

Mariko nước mắt lưng tròng, cái cơ thể này có cần yếu ớt thế không. Tra sổ sanh tử được biết sẽ trường thọ tám mươi nhưng lại phải liệt giường suốt quãng đời còn lại do cơn bạo bệnh năm mười bảy tuổi.

Vì có ý định cứu vớt một linh hồn tội nghiệp mà thật ra là thấy tên nàng ta giống mình, chức vụ trong cung cũng cao cỡ mình có thể sai khiến người khác đi tìm bảo bình mà không cần bản thân nhọc công, vân vân ba la ba la… nên đặc cách gạch tên nàng ta ra khỏi sổ sanh tử cho đi đầu thai sớm, tìm một cuộc sống tốt hơn. Chỉ tiếc sau đó sổ sanh tử liền bị Diêm Vương mới tịch thu – người đang giữ chức vụ tạm thời.

Chẳng ngờ vừa chui vào cơ thể này chưa đầy hai canh giờ, khí lực vẫn chưa hội đủ là đã bị bạo hành về thể xác. Những cây kim bằng bạc to bự từ đâu phóng tới, dù Mariko không phải quỷ hút máu mà đi sợ mấy vật bằng bạc thế này nhưng chẳng hiểu sao những chỗ kim cắm vào da thịt đều đau rát như có hàng vạn côn trùng cắn xé. Ngưng thần chưa hòa hợp với cơ thể mới nên không thể chống trả, kết cuộc bị chủ nhân mấy cây kim lôi đi sềnh sệch chạy đông chạy tây. Chạy tới chỗ phủ Phò Mã này.





---oOo---





Kasai đang nằm tịnh dưỡng, chăn phủ kín người, cơ thể tứa mồ hôi run lên lập cập.

Acchan theo chân Itano bước vào phòng, khép cửa lại. Itano cất tiếng: “Thế nào, chữa được chứ?”

Acchan nghi hoặc: Kasai sao lại để cơ thể trở nặng thế này? Chẳng nhẽ sợ Thái Y bắt mạch sẽ lộ thân phận nữ nhân? Xem ra chuyện cơ thể đã biến thành nữ nhân vẫn chưa bị Itano phát hiện nên mới cần che dấu như thế. Giỏi thật, qua đêm động phòng mà vẫn chưa bị lộ.

“Đương nhiên chữa được. Công chúa người có thể sai một vị Thái Y khác đến chữa bệnh cho Phò Mã, hoặc ép buộc Phò Mã phải nghe lệnh y chuẩn nhưng người không làm thế, lại yêu cầu tôi theo về phủ ắt hẳn còn có dụng ý khác”.

“Haha. Thật thông minh, ta đương nhiên còn việc muốn nhờ ngươi”. Itano cười nhưng giọng cười không hề mang chút tiếu ý, biểu tình trầm tư một lát rồi nói tiếp: “Ngươi nói mình là một thuật sĩ, vậy ắt hẳn có thể thi triển thuật thôi miên. Ta muốn thôi miên Phò Mã gia để làm rõ một số việc”.

Khỉ thật! Acchan nuốt nước bọt, không phải Itano đã nghi ngờ gì rồi đó chứ, đà này thân phận Kasai sẽ lộ mất thôi. Phải làm Kasai tỉnh lại rồi bảo nàng ta diễn một vở kịch che mắt mới được.

“Tôi nghĩ nên chữa khỏi bệnh cho Phò Mã gia trước đã. Sợ để lâu nguy hiểm đến tính mạng.”

Itano nghe thấy thế cũng có lí, với lại nãy giờ dù Kasai đã dần mê sảng nhưng miệng không ngừng gọi tên nàng: Itano..Itano, khiến nàng cũng có chút xót xa, không ngờ lúc này y lại nghĩ về nàng.

“Được rồi vậy thì chữa bệnh…” Itano chưa dứt câu thì Kasai lại quay qua quát lớn: “Đi đi đừng về. Itano đi đi đừng về. Itano..Itano…”.

Khóe môi giật giật, này thì không thể trách nàng vô tình được: “Thôi miên trước”.

Kasai này ngốc thật. Chỉ biết trách mắng thầm Kasai một câu, Acchan đành đỡ nàng tựa người vào thành giường, ngồi thẳng lưng. Chỉ biết cầu trời Kasai đừng nói bậy.

“Tôi bắt đầu đây”.

Itano chăm chú nhìn Acchan đang ghé sát vào tai Kasai thì thầm những từ ngữ khó hiểu, thanh âm du dương chậm rãi. Kasai lúc đầu còn khó chịu, giờ đã trở nên thư thả, cơ thể cũng không còn co rút run lên lập cập vì cơn phong hàn nữa.

Acchan đứng sang bên cạnh, nói: “Muốn hỏi gì cứ việc, nhưng nhớ chỉ được hỏi ba câu thôi. Với tình trạng sức khỏe hiện giờ của Phò Mã e sẽ không chịu nổi”.

Itano chớp mắt ra vẻ đã hiểu: “Để xem thuật thôi miên của ngươi có hiệu dụng hay không, ta sẽ thử nghiệm một câu đơn giản vậy”, tiến tới ngồi cạnh Kasai, đặt câu hỏi đầu tiên: “Hán Uy! Ngươi có thật là Hán Uy hay không? Ngươi là ai?”

Chết thật! Acchan toát mồ hôi hột, làm ơn đừng có nói bậy.

Mở miệng trong vô thức, Kasai đáp lời: “Kasai Tomomi. Tôi là Kasai Tomomi”.

Itano nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Acchan. Acchan thì đã đông cứng thành tượng đá.

Itano đặt câu hỏi thứ hai: “Ngươi từ đâu đến?” - “Từ Nhật Bản”, Kasai trả lời.

Itano đặt câu hỏi thứ ba: “Tại sao ngươi đến chỗ Itano Tomomi?” – “Đến để làm công chúa, làm tiểu thư, đến để ngắm mỹ nam và làm mỹ nữ. Tên Lục Phán Quan chết tiệt kia. Tất cả tại ông cả đấy. Trả body lại cho ta!”, Kasai bất ngờ thét lớn làm tượng đá Acchan giật mình, nhanh chóng hóa giải thuật thôi miên. Kasai lại dần mê man trở lại lặt lòi với cơn sốt cao.

Xong đời, thế là đi tong chuyện Kasai, chuyện thần ma nhúng tay vào vận mệnh của một con người sẽ làm đảo lộn trật tự nhân gian, sẽ đến tai ông trùm, rồi mình cũng ngủm theo Diêm Vương luôn. Acchan phủ phục dưới chân giường, ánh mắt vô hồn, tay chân bất lực.

Itano biểu tình quỷ dị, gương mặt u ám tột độ nhìn trân trân vào Acchan, rồi lại nhìn sang Kasai, thanh âm lạnh buốt tận xương, từng từ thốt ra rít qua kẽ răng: “Thế mà bảo thuật thôi miên của mình hiệu nghiệm lắm. Chỉ thử với ba câu đơn giản, tên của mình, quê hương mình, đến đây để làm Phò Mã mà hắn ta cũng không nói được. Ta thấy ngươi lợi dụng việc Hán Uy mê sảng nói lung tung mà lừa ta. Rõ không phải là thuật sĩ cao thâm gì. Lôi ra ngoài chém”.

Acchan mắt lóe sáng, chạy đến nắm tay Itano: “Phải đó, phải đó. Itano quả là sáng suốt a, đúng là y nói trong mê sảng đó. Toàn nói bậy không à. Thật là sáng suốt nga”. Acchan giơ ngón cái lên trước mặt Itano, mặt hớn không thể tả.

Itano gặt phăng cánh tay Acchan, ngữ khí hừng hực: “Người đâu, lôi kẻ lừa bịp này ra chém”.

“Không chém được!”, Takahashi từ đâu đáp xuống phủ phục cạnh Itano khiến nàng vô cùng khó xử. Từ khi nào mà ngoài nàng ra, Takahashi đã biết quan tâm đến một người khác nữa. Trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ đến trường hợp này, mà thật ra là không dám nghĩ đến, bởi nếu xảy ra thật thì ắt hẳn bản thân nàng sẽ rất đau lòng. Nhưng khi nó xảy đến thì lại không quá đau đớn như nàng nghĩ, chỉ là một chút ít cảm giác khó chịu dấy lên khi nhìn đôi mắt cầu khẩn ấy…

Acchan lúc này mới tỉnh táo lại, năn nỉ: “Dù không thôi miên được nhưng tôi có thể chữa bệnh cho Phò Mã mà. Trong vòng vài khắc là Phò Mã sẽ khỏe lại ngay, không phải đến đầu giờ chiều người phải cùng Phò Mã đi yết kiến hoàng tộc hai nước hay sao? Vì cơn mưa lớn kì lạ mà đến hôm nay họ mới có thể trở về Tề quốc.”

Itano cũng không thèm quở trách thêm, xoay người bỏ ra ngoài. Acchan giật lùi tránh xa Takahashi mấy bước.

“Nhờ ta cứu mạng Atsuko đấy, sao lại tránh xa ta?”, Takahashi tiến một bước.

Acchan lùi một bước: “Đừng đến gần! Định đánh thuốc ngủ nữa sao?”

“Atsuko nói gì thế? Hay là chất độc cánh tay ta khiến Atsuko không chết nhưng lại bất tỉnh?”, Takahashi tiến một bước.

Acchan lùi dăm ba bước: “Thì ra là do cánh tay sao? Đừng chạm đến ta. Để yên tĩnh chữa bệnh cho Phò Mã coi”.

“Ừm. Không chạm”, Takahashi giấu tay sau lưng, tiến lên dăm ba bước, nhìn đăm đăm vào tài nghệ của Acchan. Nàng lấy từ trong người ra một bọc vải được buộc dây cẩn thận, bề ngang chừng hai tấc*, mở dây ra, tấm vải lại trải dài hơn một mét. Hai hàng ngân châm được sắp xếp cực kì cẩn thận, thứ tự ngay ngắn theo chiều dài. Phát linh quang sáng lóa mắt. Từng cây ngân châm tinh xảo, số lượng nhiều không kể xiết, có khi hơn cả trăm chiếc. (*1 tấc= 10 cm)

Chưa hết lóa mắt với bộ “đồ nghề” của Acchan thì Takahashi ngay lập tức bị hút hồn bởi thần thái châm cứu của nàng: Cánh tay vung lên mang theo làn gió nhẹ như cầm sư chuẩn bị tấu nhạc, làn da trắng mịn khiến ngân châm được cầm cũng phát sáng chói mắt lạ thường, bàn tay nắm ngân châm như ngắt cánh hoa lê, nhẹ xoay một vòng rồi châm xuống…

Phập! – “Á!” – Kasai thét lớn.

Takahashi mặt mày tái mét. Dọa chết người rồi. Thật là dã man.

Sau khi “đâm chọt” Kasai nhiều nhát thì quả thật chỉ vài khắc sau đã đi đứng khỏe mạnh bình thường. Chỉ là mọi người vô cùng thắc mắc, sau đó vị thuật sĩ cao thâm ấy đã biến mất đi đâu?

Trong một góc tối nào đó. Thanh âm thì thầm như tiếng muỗi bay vo ve: “Atsuko, Atsuko!” Takahashi hân hỷ: gọi tên thế này thật thích, nàng đã hứa để Acchan trị bệnh cho Kasai. Đương nhiên trị xong thì Acchan phải có nghĩa vụ cho nàng chạm chứ. Không gì thích thú hơn việc được chạm vào vật thể sống. Acchan thì mắt trợn trắng, trong tiềm thức nàng thật sự khóc không ra nước mắt: “Đồ râm tặc!”


~Hết chương 7~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét