hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 15]


Chương 15

Liêm thành












“Trở về rồi!”

Kasai vội nhắm chặt mắt vờ như đã say giấc. Không thể để Itano tưởng bở rằng có người vì chờ đợi nàng ta trở về phòng mà không chợp mắt nổi. Itano theo hai cô cháu kia ra ngoài cũng phải một canh giờ mới trở lại, rốt cuộc thì bọn họ đã làm gì ở phòng Acchan lâu đến thế? Tò mò khiến con người ta thật mất sức, muốn tịnh tâm ngủ cũng không được.

“Này,..”

Ô mai tía! Kasai vừa mới xoay người định mở miệng hỏi thăm Itano thì tắc khẩu vì cái bản mặt lạnh như băng vùng cực Bắc, con ngươi Itano còn tựa như đang phả ra làn khói đen nghi ngút nữa kìa, trông cứ như muốn lấy mạng người khác vậy. Thật đáng sợ, bộ dạng này đáng sợ hơn ngày thường gấp vạn lần.

“Ực” – Khẽ nuốt nỗi sợ hãi vào trong, Kasai xoay người trở ra, không dám đả động đến Itano nữa. Với tình hình này thì tốt nhất nàng nên đi lánh nạn qua đêm chỗ Sae nếu cầu sống sót.

Nghĩ thế liền lén lút ôm gối mà lồm cồm bò ra khỏi giường. Đầu giường bên kia lầm bầm rất khẽ, nhưng vẫn đủ để Kasai nghe thấy: “Đồ của ta đừng mong rời khỏi tay ta”.

Đồ của Itano? Có vẻ như liên quan đến chuyện ban nãy mà có liên quan đến Kasai nàng không thì nàng không biết? Kasai chỉ suy nghĩ ba giây đã thông suốt: Mình không phải đồ của Itano. Nhưng bản thân lại hành động ngược lại, ngoan ngoãn trở lại giường nằm ngủ.

Một hồi sau thì toàn thân nàng trở nên bất động. Trời tránh còn tránh bữa ăn, xem ra lúc này Itano muốn ăn nàng thì có trời cũng không giúp được. Tự tiện xâm lấn lãnh địa của nàng, dịch chuyền toàn bộ cơ thể từ đầu giường bên kia qua tận chỗ Kasai nàng mà ôm cứng ngắc. “Ngươi là người của ta đó. Nhớ chưa? Sau này không được rời khỏi ta, cũng không được cãi lệnh ta. Nếu học theo tên Tiểu Ải Tử kia thì..hừ”.

Một làn hàn khí chạy dọc sống lưng khiến Kasai muốn từ chối cũng không nỡ. Itano mà cũng có lúc sinh sợ hãi? Haizz, rối cuộc thì cái tên Tiểu Ải Tử ở phòng Acchan đã làm gì khiến Itano ra nông nỗi này chứ? Thật đáng ngưỡng mộ!


***

Nghe đâu Itano và đồng bọn, ý chỉ đám người Mariko và Acchan đang chuẩn bị đồ đạc đi đón trưởng công chúa Haruna trở về cung thì phải. Kasai cũng muốn đi theo, chỉ cần được đi ra ngoài dạo chơi thăm thú chốn này là bảo gì nàng cũng nghe lời cả, dù trong ba tháng không có Itano thì cái chốn kinh thành này đã bị nàng khám phá hết rồi, chẳng lạ gì nữa. Nhưng trong phủ xảy ra một số chuyện nên mọi người ở lại giải quyết, không tiện rời đi.

Kasai thì ngày qua ngày vẫn bị Itano quấy nhiễu vì nàng ta căn bản vẫn chưa chịu trở lại bình thường, cứ thấy Kasai là ngay lập tức dùng ánh mắt nam châm hút nàng dán chặt bên mình. Đến chuyện giải quyết nỗi buồn cũng bị cho là có tâm địa gian trá muốn ‘hồng hạnh vượt tường’ (đi ngoại tình). Trời ạ! Nhiều khi nàng lại ao ước những ai có ý đồ thì đến đây dắt nàng vượt tường để Itano một nhát chém chết hết cho rồi, để nàng ta khỏi lo bóng sợ gió nữa, chứ chết vì bí bách thế này thì thật xấu hổ.

“Này nhìn kĩ đi, bên cạnh ta chỉ có mỗi hai tên thái giám thì đào đâu ra nam nhân để ngoại tình?”

Itano đưa miệng đón lấy hạt dẻ đã được Kasai bóc vỏ gọn gàng, vừa nhai vừa nói, phong thái cực ôn nhu nhưng ẩn ý thì hoàn toàn ngược lại: “Sae thì sao?”

Kasai lại đưa tay lấy một hạt dẻ khác, tiếp tục bóc vỏ nói: “Sae là nữ nhân. Không tính!”

“Nhưng bề ngoài ngươi là nam nhân, là Hán Uy, để một nữ nhân theo hầu còn ra thể thống gì?”

“Thế thì ta được phép để một nam nhân bên cạnh đúng không?” – Kasai đưa hạt dẻ vừa bóc vỏ lên miệng Itano. Nàng ta đón lấy, rồi lại nói: “Nhưng bản chất ngươi vẫn là nữ nhân!”

“Sao kì vậy, vậy thì ta không thể có ai bên cạnh sao?” – Kasai giận dỗi không thèm tiếp tục công cuộc cung phụng thê tử nữa. Xoay đầu sang hướng khác. Itano đứng dậy đi đến cạnh bên Kasai, lấy tay xoay mặt nàng hướng về phía mình.

Thấy một gương mặt cực kì nghiêm túc đang tiến tới sát gần, Kasai không khỏi loạn nhịp tim, má đỏ môi run, không phải vì sợ. Dạo gần đây từ khi cho Itano biết được bí mật của mình thì lá gan Kasai đã to hơn rồi, cũng bởi do Itano trở nên ôn nhu chiều chuộng nàng quá mức thành ra như thế. Lang quân hư đều tại thê thiếp mà thành.

Itano dừng ngay vạch an toàn, hướng nhìn ánh mắt Kasai. Kasai càng lúng túng, cố gắng xoay đầu sang bên vẫn không được, vẫn là không có khả năng phản kháng. “Làm làm gì thế? Ta là.. ta không cần nam nhân cũng không cần nữ nhân nữa. Chỉ cần Tomomi thôi.”

Itano vẫn giữ tư thế đó, ánh mắt bỗng chốc long lên, có vẻ tức giận hơn là thỏa mãn. Nghiệm ra một điều, trong mắt Kasai, Itano nàng vừa không phải nam cũng không phải nữ?!? Phải trừng trị, dám có suy nghĩ lệch lạc về nàng.

“Ưm!” – Môi Kasai bất ngờ bị khóa chặt. Nàng nghiệm ra một điều, chỉ cần nói cần Itano thì nàng ta sẽ cho nàng hạt dẻ!


***

Lâu sau đó, Kasai tự mình nhận biết được hóa ra là Itano đang cảnh giác với Acchan chứ không phải nam nhân nào khác. Rõ lo hão. Chỉ là Acchan còn nợ nàng nhiều thứ nên lâu lâu cũng phải để mắt nhắc nhở, đòi quyền lợi. Nếu có gì với Acchan thì tìm nàng ta phân bua, sao cứ tối ngày giam lỏng nàng bên cạnh là thế quái nào?

Vào đúng cái hôm tất cả mọi người chuẩn bị đồ đạc lên đường thì Kasai lại bị lão Hoàng đế truyền vào cung chơi đánh cờ dài tập với lão, ít nhất cũng phải mất cả tuần mới xong. Vì chuyến đi này của bọn họ là bí mật nên chẳng thể có cớ mà kháng khẩu dụ.

“Câu ông trời ghen tức phận má hồng quả không sai.” – Kasai than thở, biểu tình đau khổ khôn nguôi.

Itano đến gần, lời nói nghiêm túc đến rợn người: “Dù sao cũng là thân thể Hán Uy, ta một đao *hủy dung ngươi nhé!”.

Kasai lập tức ôm mặt chạy mất.

(* người đẹp thì trời ghen ghét, hết đẹp thì sẽ không sao => suy luận của Itano)




-----------------------------------------------------





“Tomochin tỷ, tỷ định đợi Phò Mã bao lâu nữa đây? Đã gần hết ngày rồi?” – Miichan thò đầu ra ngoài ô cửa xe ngựa nói.

Bất quá Itano chỉ thở hắt ra một hơi tỏ ý không vui rồi cũng trèo lên xe ngựa. Xem ra chuyện Kasai được Hoàng đế ưu ái gọi vào luận cờ hàng ngày là sự thực rồi, chẳng nhẽ nàng ta là bậc kì thủ kì tài hay sao? Hóa ra cũng có chút tài ấy nhỉ, mà tài hoa lúc nào không dùng lại đi dùng lúc này làm chậm trễ tiến độ của nàng, thực bực chết đi! Cũng đành chịu, dù sao thì ‘mối họa’ (ý chỉ Acchan) cũng đi theo nên an tâm được chút, nàng sẽ cố gắng trở về phủ sớm nhất có thể. Trong thời gian này mà Kasai dám ở phủ làm chuyện dị thường, liên hoan mở tiệc thì khi về sẽ cho biết tay.

Vì chuyến đi này là di giá thường phục nên không thể quá hoành tráng phô trương. Chỉ đem một ít đồ dùng cá nhân và một cỗ xe ngựa, người hầu cận đem theo thì chỉ có mỗi phu xe. Bên trong xe cũng khá rộng rãi, nhưng không khí bên trong thì không thoải mái chút nào.

“Đã hạ lệnh giải phóng thân phận cho ngươi rồi, không được xuất hiện trước mắt ta nữa. Bây giờ còn dám ngồi ở đây?”

Takahashi nãy giờ chỉ toàn phủ phục dưới chân Itano như một tiểu khuyển ngoan ngoãn, hết lời cầu xin: “Đừng ly khai thần mà. Là chính Atsuko đã tự ý giải trừ độc tính ở cánh tay thần. Thật không phải do bản thân muốn vậy. Thân phận hộ vệ ẩn thân bị lộ thì có thể đường đường chính chính làm cận vệ bên cạnh mà.”

Mariko và Miichan đồng loạt lắc đầu, câu này Takahashi đã nói suốt từ bữa tối hôm đó tới tận giờ, trong khi trước đó lúc đạp cửa vào phòng Acchan thì bắt gặp ngay Takahashi đang ôm nàng ta cứng ngắc. Bộ dạng đắc chí vô cùng.

Itano vừa vào phòng là Takahashi liền đẩy Acchan ra khiến nàng muốn bật ngửa, chạy đến chạm vào tay Itano mà trưng ra biểu tình hân hỷ vô cùng: “Người xem, thần có thể chạm được rồi này”.

Liền sau đó là bị dội ngay gáo nước lạnh: “Chạm được rồi, hay quá nhỉ? Bây giờ thì thân phận hộ vệ ẩn thân của ngươi cũng bại lộ rồi, ngươi cũng không cần theo ta nữa. Đi mà chạm vật ngươi yêu thích đi”. Hất tay lạnh lùng, xoay người đi ra ngoài.

Takahashi giật mình nhận ra vấn đề, giữ chân Itano lại mà giải thích gần cả canh giờ. Tới giờ hình như vẫn chưa từ bỏ ý định.

Itano ngồi trên xe ngựa, tựa lưng thẳng người, diện vô biểu tình, cố ý nhắm chặt mắt lại không muốn nghe lời giải thích.

Người u ám nhất phải kể ra là Acchan mới đúng, nàng ngồi hướng đối diện Itano nhìn cảnh tượng lòng tốt của mình bị Takahashi đem ra làm lời ngụy biện thật tức không chịu nổi. Gì mà tất cả là lỗi của nàng, là nàng tự mình trừ độc của Takahashi khiến nàng ta giờ chơi vơi trên bờ vực thất nghiệp. Còn không phải trước đó hớn hở vì nghe thấy nàng cho phép chạm mà hân hỷ đến quên cả đau, châm cứu giai đoạn cuối thuận lợi vô cùng, cũng không đau đớn như trên lý thuyết. Bây giờ lại quay sang đổ tội cho nàng, thực tức chết đi!

“Xem ra đều là lỗi tại ta. Công chúa, người tha cho y đi”. Dù là có chút thương tâm mà nói hộ Takahashi nhưng gương mặt lại xám ngoét thấy mà ghê. Itano khép hờ đôi mắt nhìn thấy còn giật mình: “Vậy cứ làm cận vệ mà ngươi muốn đi”.

Takahashi suýt thì vui đến nỗi ôm chầm Itano mà cảm kích.

Miichan nhanh chóng chen vào phá vỡ bầu không khí u ám. Dù không ai nói ra nhưng Mariko và Miichan vẫn có cảm giác Itano – cái người thường ngày tâm sương băng lãnh dường như hơi e ngại Acchan thì phải. Chỉ là cảm giác duy tâm thôi.

Phu xe đánh xe ngựa đi liền suốt mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ, đến trạm thì dừng lại thuê một phòng khách điếm nghỉ ngơi, hôm sau lại lên đường tiếp. Cứ mỗi nơi đám người Itano ghé qua là y như rằng nhốn nháo cả lên. Nguyên lai là do cô cháu gái của Sama lần đầu rời kinh đô đi thực tế nên thấy gì cũng lạ lẫm, kéo theo Mairko tia đồ lạ khắp bốn phương. Lại gặp trúng ngay bà cô Diêm Vương lạc hậu làm thành một cặp đôi nguy hiểm khôn lường.

“Nga~ Cô cô, ở đây có cái bát làm bằng men gì mà nâu sậm, sứt mẻ xấu hoắc nè. Trong cung thứ này thật tìm không ra a. Còn cả cái nhà xí có gối nằm ngủ, lỡ ngủ quên trong đây thì thật nguy hiểm, hèn gì trong cung nhà xí có to nhưng không có giường a.”

“Không phải đâu, điệt nhi ngốc! Không phải men sứ mà là đất nung, không phải nhà xí cao cấp mà là phòng ngủ hạ cấp a.”

Lão bản khách điếm uất hận cắn khăn. Tức chết lão rồi!


***

“Ne~ Điệt nhi, cháu xem ai đời kinh doanh quan tài vàng mã lại đi thờ thần tài a. Thờ Diêm Vương là được rồi. Ngốc thế hèn gì cửa tiệm nhỏ xíu, vắng hoe.”

Miichan liền bảo dừng xe ngựa, xuống truyền lệnh bắt buộc phải thờ Diêm Vương nếu không sẽ bị tru di cả nhà. Lão bản hàng mã ngay sau đó đốt phông lông trừ tà. Thiệt xui xẻo, mới sáng sớm đã bị tiểu nha đầu thối cuồng ngôn trù dập.


***

Lại kể đến chuyện lạ thì không thể không để ý đến hai con người dính nhau như kẹo đường mạch nhưng ngọt thì lại không hề ngọt, chỉ thấy thật là mất máu.

Lúc ở trong xe ngựa thì không sao, bước xuống liền lập tức gây chú ý. Một nữ nhân tuy ăn vận hết sức bình thường nhưng gương mặt thanh tú vẫn luôn nổi bật, điểm đáng tiếc là nàng ta xương cốt không bình thường. Tiểu Ải Tử đi cạnh luôn bị dùng làm giá đỡ, cánh tay được gương mặt thanh tú ấy cọ cọ dụi dụi không ngừng. Lắng tai nghe kĩ thì hình như mỹ nhân kia có nói:

“Ta chịu lỗ đồng ý cho ngươi chạm để trị bệnh ngươi. Ngươi khỏe rồi thì không thèm chạm lấy ta. Hừ! Đừng tưởng ta dễ bị ức hiếp, bấy lâu nay bị ngươi chạm bao nhiêu ta phải lấy lại cho kì hết, tính theo lãi kép cộng vốn gốc trả hàng giờ hàng phút… cho đến cuối đời ngươi cũng không sao trả hết”.

Dù lời nói Acchan là do hiện đại hóa mà thành nhưng người nghe được vẫn đại khái hiểu được là: “Thiếp đã hy sinh thì giờ chàng hãy dùng cả đời để báo đền”. Tạm thời cứ hiểu là vậy, dù sao thì nhìn gương mặt Tiểu Ải Tử cứ đỏ đỏ hồng hồng thì chắc là không nỡ từ chối rồi.

Chỉ có những lúc bị chú ý thế này thì ánh mắt chết người của Itano mới phần nào bị phản tác dụng. Ra ngoài mới biết là trên đời có rất nhiều loại người, người xu nịnh, sợ chết, bợ đỡ quyền thế, ngốc nghếch, dâm tiện, mê tiền vân vân. Nhưng tóm lại vẫn chỉ có hai loại, một là sợ chết – chính là đám người trong cung cứ thấy nàng là co rúm cúi rạp, hai là không sợ chết – chính là cái bọn dân thường không biết chuyện. Đối với nữ nhân bà tám, nàng liếc phát thì bọn họ khinh thường trề môi. Đối với nam nhân nhiều chuyện, nàng liếc phát thì bọn họ lại nghĩ nàng có tình ý, đến gần bị thóa mạ phũ phàng thì lại nghĩ nàng ỷ có chút nhan sắc mà làm giá.

Rốt cuộc thì đám người Itano đi đến đâu là chưa đầy mươi khắc lại lên đường tháo chạy, ở lâu sợ bị đánh hội đồng mà chết. Người mệt nhất chính là phu xe, phải cố thức căng mắt mà điều khiển ngựa, còn bọn họ thì yên giấc ngủ lăn lóc bên trong.

Sau bốn ngày thì thuê thuyền chuyển sang đường thủy. Đi đường thủy mất hơn mười ngày hướng tới Nam kinh, cuối cùng đã đến được Liêm Thành thuộc huyện Liêm Thương. Trên đường đi gặp không ít khó khăn, thuyền nhiều lần muốn lật úp vì đám người không chịu ngồi yên. Thuyền phu vì lo ngắm mỹ nhân cũng nhiều lần té sông suýt chết lên chết xuống.

Thật không dễ gì mới bén mảng được đến chỗ Haruna cư ngụ.





-----------------------------------------------------





Kasai từ khi lên đường cưỡi ngựa đến nay cũng chỉ mới được một phần tư đoạn đường tới Nam kinh. Thân lừa ưa nặng, mới được Sae dạy cưỡi ngựa chưa tới hai tháng (lúc Itano cấm cung ấy) liền lấy đó tự hào đắc ý. Ừ thì quả thật lúc nàng cưỡi ngựa dạo quanh kinh thành tiêu sái ngời ngời, cộng thêm cử chỉ nhu mị dịu dàng cũng khiến không ít nữ nhân con nhà khuê các, tiểu thư danh giá uất hận mà lâm bệnh nặng, phu nhân quan lại muốn hồng hạnh vượt tường cũng không còn cơ hội, bởi người kia là Phò Mã, là hoa đã có chủ rồi a.

Văn sĩ tài mạo, nhân sĩ giang hồ vì si mê mà chấp nhận theo làm thuộc hạ của nàng cũng không ít, chỉ có điều vì sợ Itano sau này biết nàng là nữ nhân mà giữ nam nhân bên cạnh lại vùi hoa dập liễu, hủy hoại mầm non đất nước.

Đâu ai ngờ đường đi lại xa như thế. Nhìn lên bản đồ ước chừng tỉ lệ cũng không ngờ được, đi hoài không tới được huyện Liêm Thương. Nàng cưỡi ngựa đến trầy trật da mông, thật đáng thương vô cùng. May là trên đường còn có Sae tận tình săn sóc, hai chủ tớ giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn, đấm bóp cuối ngày. Về khoản này dường như Kasai được lợi hơi nhiều, đến lượt tự tay mát xa chân cho Sae liền thẳng thừng bị từ chối, có ai đời từ chối người khác mà lúng ta lúng túng thế không? Thật khiến Kasai thích thú không thôi.

Việc khổ sở cũng toàn do lão Hoàng đế kia ban tặng, nàng không biết chơi cờ vây thì chớ. Suốt ngày bị gọi đến vấn an luận cờ với lão, còn bảo: “Xưa nay chưa ai đánh thắng ta cả, không phải bọn họ không giỏi chỉ là vì họ sợ cái uy của ta. Ta xưa nay là luôn tìm kiếm một người có thể đấu với ta một trận đường hoàng không e ngại. Người ta tìm bấy lâu chính là con đó. Chưa ai thua ta lại khiến ta có cảm giác thua thật sự như con. Thua đến không ngốc đầu lên nổi, thua đến độ đánh mãi vẫn thua. Ta ưng rồi đó, Uy nhi ngươi quả ngốc tử. Thực khiến ta an tâm. Ha ha”. Đến giờ vẫn thắc mắc, nàng nên vui hay buồn?

Sau mấy trận cờ như vũ bão thì cuối cùng lão Hoàng đế cũng lộ rõ đuôi hồ ly, hóa ra vẫn là bắt nàng đi Liêm Thành, tin tức đi đón trưởng công chúa của bọn Itano đã lộ mất rồi. Hèn gì mà lão có thể xưng đế, bản lĩnh quả không tầm thường.

Ấy, nhưng mà cái lão dặn dò nàng lại không phải là bắt Haruna về mà lại là dốc toàn tính mạng bảo vệ Itano. Có cơ hội thì thủ tiêu dòng họ Ashikaga cho lão. Nàng khi đó nhất nhất cự tuyệt. Cớ gì khi không lại đi làm sát thủ liên hoàn giết cả nhà người ta, mà còn là dòng họ đứng sau vua, là hộ quốc đại công thần, từng có công giúp lão lên ngôi Hoàng đế. Thế lực cực lớn mạnh, cả vùng Nam kinh đều do một tay họ đứng sau nắm quyền, nếu lão Hoàng đế là Thiên Long thì gọi dòng họ Ashikaga là Địa Hổ cũng không ngoa. Nàng chỉ biết cầm dao xuống bếp, bảo nàng giết người e là chưa gì đã chết mất xác rồi.

Lão Hoàng đế bấy giờ mới chịu nói rõ nguồn cơ sự vụ: “Chuyện cũng đã nhiều năm rồi, từ hồi hai nước Ngõa - Tề vẫn chiến tranh không dứt. Ta thân là cháu của tiên đế, chỉ mới vừa tròn 2 tuổi đã biết đi biết nói bập bẹ, đến năm 7 tuổi đã đọc được vài trang tam tự kinh* khiến ai ai cũng nể phục, càng lớn lên lại càng tiêu sái ngời ngời, văn võ song toàn, tinh thông binh lược..” Nghe đến đây là Kasai lại hồ nghi không biết có phải lão Hoàng đế lại đang tâm chém gió, hại não nàng hay không, bấm dạ không trề môi mà nghe hết câu chuyện.

(*tam tự kinh: sách ba chữ, ví như: nhân chi sơ, tính bổn ác).

“Vì lo sợ ngôi vị bị lung lay mà tiên đế liền phong ta làm thống soái, điều đi biên cương nhậm chức lâu dài. Khi ở vùng biên cương, ta luôn một lòng hoàn thành chức trách được giao, giữ vững thành trì, trấn an dân chúng. Nhưng hồng nhan bạc mệnh, người tốt khó sống, gia đình ta liên tiếp gặp nạn. Khi ấy ta gửi thư xin tiên đế cho phép trở về kinh thành phụng sự dưới chân thiên tử. Tiên đế lại cho rằng ta có dã tâm liền lên kế hoạch hủy thi diệt tích cả nhà ta. Cũng nhờ có Ashikaga Takauji báo tin, giúp ta tiến hành đảo chính, lật ngược thế cờ. Nhờ dòng họ Ashikaga hậu thuẫn mà thuận lợi đăng cơ. Chỉ không ngờ bọn chúng là muốn đưa ta lên làm vua bù nhìn, ngang nhiên muốn một tay thao túng cả đất nước. Đến nay thì toàn vùng Nam kinh đều do dòng họ Ashikaga làm chủ”.

Nói đoạn, lão Hoàng đế liền chỉ tay khoanh một vòng tròn to bự trên *binh đồ (bản đồ bố trí quân sự). Kasai không khỏi cảm thán: “Oa! Vậy là một nửa đất nước rồi còn gì.”

“Chính thế!” – Lão Hoàng đế thiểu não thở dài.

Kasai lại giật mình tỉnh ngộ, dòng tộc lớn thế này mà bảo nàng đi tiêu diệt há chẳng là đi tự sát. Nàng lại nhất nhất cự tuyệt. Lão Hoàng đế liền trấn an: “Con không cần lo, dòng họ Ashikaga đến nay thì gia sản đã vượt cả ngân khố lên đến hàng không sao thống kê hết, nhưng tất cả đều là do tham nhũng, nhiễu loạn binh quyền, vơ vét của dân chúng mà thành. Bằng chứng, chứng cứ thì con phải tự mình tìm ra, khi ấy sẽ có thể đường đường chính chính mà hạ lệnh giáng chức bọn họ, còn làm sao tiêu diệt cả dòng tộc thì con phải tự mình suy nghĩ. Khi cần dụng binh thì gửi thư sang yêu cầu tri phủ Tomoe Gozen trợ giúp, an tâm đều là người của ta cả. Ta rất có lòng tin ở con”. Liền vỗ vỗ vai Kasai, ánh mắt tràn ngập niềm tin tưởng.

Trời ơi! Uổng công bao năm nàng cố gắng làm một công dân tốt, đi học đều đặn, điểm cao ít thấy, điểm thấp triền miên, không đi ngủ trước khi trăng lên, không thức dậy trước khi trời mọc. Vậy mà giờ lại phải vì thân là con rể lại đi giúp cha vợ hạ sát người ta. Thật là chuyện điên rồ.

“Nếu lỡ bị phát hiện, bị giết rồi thì Tomomi sẽ ở giá đó.” – Biểu tình lo lắng khôn nguôi, đau xót mà rơi lệ.

Lão Hoàng đế cũng vì thế mà lo lắng vô cùng, nhanh chóng đưa cho Kasai nàng một bức mật chỉ, chỉ cần cảm thấy nguy hiểm lấy nó ra thì sẽ bình an vô sự, nhưng trước đó thì nhất nhất không được cho ai thấy cũng không được lén đọc. Trong đầu nàng lúc này lại vô cùng thắc mắc: “Tại sao Hoàng thượng lại tin ta như vậy? Chẳng phải ta là người Tề quốc, lại không phải con ruột của ông, lí nào là như trong mấy cuốn phim éo le, ta lại là con của người ông thầm thương trộm nhớ. Không thì từ nhỏ ta và Tomomi đã bị hoán đổi cho nhau?”

Lão Hoàng đế ngây người, cuốn phim là gì? Mà tại sao tên tiểu tử Hán Uy này lại có trí tưởng tượng kinh hồn vậy chứ, gan cũng to bằng trời dám không dùng kính ngữ. Thu lại đôi mắt sắp lọt tròng, giữ dáng vẻ uy nghiêm mà đáp lời: “Nếu không phải ngươi là do Itano chọn thì ta đời nào lại tin tưởng giao trọng trách này cho ngươi.”

“Hả? Là sao. Chọn gì chứ?” – Kasai vừa hỏi liền bị kí một phát vào đầu, căn nguyên là do nàng dám nói trống không với Hoàng đế.

“Ngươi đó. Đúng là ngốc quá mà, nói vậy còn không hiểu. Vào ba năm trước ngươi tưởng người lúc đầu được chỉ định làm công chúa hòa thân là Tomomi sao? Sai rồi, đó là trưởng nữ của ta, Haruna. Lúc đó con trai của Ashikaga Takauji cũng có tình ý với Haruna nên đã bày kế giúp nó trốn khỏi cung, mai danh ẩn tích. Vì e ngại thế lực của bọn họ mà ta không thể vạch trần sự thật đành vắt óc tìm người thay thế. Lúc ấy chính Tomomi đã gửi thư lên nói với ta rằng vì đại cục của quốc gia mà đồng ý hòa thân. Đứa tiểu nữ này của ta từ khi mẫu thân nó qua đời liền không nói với ta tiếng nào, cũng không thèm xuất đầu lộ diện. Vậy mà vì ngươi nó đã chịu lên tiếng. Lúc đó ta thật ghen tị với ngươi vô cùng. Nói chung, Tomomi thích ngươi nên ta cũng tin tưởng ngươi.”

Nghe xong lời giải thích Kasai thật muốn cắt cổ tự vẫn, không thì hủy dung như Itano từng đề nghị. Cái thân thể của tên chết bầm này nàng đã không thích từ khi mới nhập vào rồi, giờ mới biết là Itano cũng từng có tình ý với y. Mà không, nếu tự nguyện hòa thân thì tại sao Itano lại muốn giết y ở núi Kinh Vân, còn đâm nàng chết ngắc ở tiểu đình biệt phủ Cẩm Loan làm gì? Thật khó hiểu.

Sau khi được lão Hoàng đế tốn nước bọt năn nỉ thì Kasai cũng đành nhận lệnh rồi cao hứng phóng ngựa lên đường. Dù lão Hoàng đế không nói thì nàng cũng sẽ đến Liêm Thành tìm Itano thôi, muốn làm Itano bất ngờ thì đành chịu cực vậy.

Đến nay thì Liêm Thành đâu chẳng thấy, chỉ thấy mịt mù khói sương không thấy bến đỗ chốn nào. Kasai đau bàn tọa, tuyệt giao hẳn với yên ngựa làm chuyến đi chậm trễ vô cùng. Gửi thư cầu cứu lão Hoàng đế, kể lể triền miên. Cuối cùng lão liền gửi đến cho nàng một cỗ xe ngựa kèm theo hai mỹ nam như hoa như ngọc, không ai khác chính là hai tiểu thái giám có lông tức có phúc của nàng, Tiểu Mao Tử, Tiểu Phúc Tử.

Thế là Kasai đành ngậm bồ hòn làm ngọt, quyến luyến chia tay cái giường trong khách điếm mà leo lên tấm phản cứng ngắc trên xe ngựa ngồi. Sae cởi áo ngoài gấp lại thành một lớp vải đủ dày kê cho Kasai ngồi làm nàng cảm kích không thôi, Sae lại ngượng.

Trên đường đi, không có gì làm liền bắt hai tiểu thái giám kể chuyện xưa cho nghe, nàng thích nhất là được nghe chuyện của Itano, chính bởi nàng ta xưa nay ít người gặp nên có rất nhiều câu chuyện kinh động nhân tâm được người đời truyền miệng, lại thêm chuyện lão Hoàng đế úp úp mở mở khiến nàng rất tò mò. Ba tháng trước nàng có tìm hiểu nhưng đều là một chút cũng không nghe được, bởi hầu hết người trong cung lẫn kinh thành đều biết mặt nàng, nói xấu vợ người trước mặt người, ai dám cả gan. Lần này khác, nàng bây giờ là tâm phúc của vua, nếu không khai thật nàng sẽ ném dọc trường, tệ hơn còn đem bán cho bang chủ cái bang làm nô bộc.

Hai tiểu thái giám rất nghe lời, liền đem chuyện chúng biết được kể rõ ngọn ngành.





----------------------------------------------------------------------------------





Đám người Itano giờ như chỉ mảnh treo chuông đung đưa trước gió, gió mạnh đứt chuông..xong đời thiếu nữ. Lúc lên đường lại không nghĩ đến chuyện ở Liêm Thành này thì phàm việc gì cũng phải dùng đến tiền, mở miệng ra lệnh cho người khác cũng phải cần đến tiền.

Ví như muốn hỏi thăm đường thì cũng phải đưa ra nén bạc mới mong đường đi đúng hướng. Muốn ăn uống ở tửu lầu cũng phải hối lộ tiểu nhị mới mong đồ ăn an toàn hợp vệ sinh. Muốn mộc dục canh y cũng phải hối lộ các phòng cạnh bên mới mong không bị nhìn trộm, hay đang mộc dục giữa chừng thì cửa phòng tắm sẽ không có chuyện không cánh mà bay. Bọn người này thực mê tiền hết chỗ nói, chẳng trách được bởi ở đây quang cảnh đìu hiu, người người khó khăn, thực vật khó sống. Vậy lời đồn Liêm Thành phong hoa hoa trác tán, người dân trụy lạc, sống xa hoa phóng túng là sai sao?

Truy hỏi một người có vẻ già dặn, là trưởng làng ở đây mới biết là do họ vẫn chưa vào đến trung tâm, ở bên ngoài này toàn là những người khốn khổ bị vơ vét sạch sẽ của cải, không chốn dung thân mới bị đuổi ra bên ngoài thành sinh sống.

Cả hai cô cháu Sama không hẹn mà đồng loạt khóc thương.

Mariko: “Biết thế thì ngày nhậm chức cuối cùng, ta một tay gạch hết tên đi thì các ngươi đã sớm đầu thai đâu phải chịu khổ thế này”.

Miichan: “Và tiền của bọn ta cũng không phải cạn nhanh như thế.”

Acchan tranh thủ liếc nhìn cảnh tỉnh Mariko một phát, sợ nàng ta nói hớ ra thân phận Diêm Vương thì chết. Takahashi đang được Acchan nắm chặt cánh tay, đứng nhón chân bên cạnh cũng phụ theo liếc nhìn Mariko một phát: “Nhìn sang hướng khác đi, có gì đáng nhìn. Nhìn chỗ khác!”

Mariko bị hai ánh mắt kì lạ đá xéo liên tục không khỏi bực mình mà ôm lấy Miichan làm nũng, mặc kệ mấy người đi.

Itano định hình lại địa điểm cần đến, hối thúc tất cả nhanh chóng đến được chỗ ở của Haruna hiện giờ, không đâu khác chính là trung tâm của Liêm Thành, nơi bậc nhất phồn hoa.

Không sai so với lời đồn, quả thật là chốn phồn hoa đô hội, nhưng sự chênh lệch giàu nghèo cũng thấy rõ, giàu càng giàu, nghèo càng nghèo, người giàu thì đi đường vênh mặt lên trời khoe vòng cổ lấp lánh, người nghèo cúi mặt dưới đất mong kiếm được tiền rơi. Người ta thường nói dưới chân minh quân chưa chắc dân giàu nhưng tâm hồn vui vẻ, dưới quyền bạo chúa chắc chắn nước mạnh nhưng dân chúng lầm than. Chủ thành nơi này ắt hẳn là kẻ chẳng ra gì.

Giờ vấn đề lớn nhất chính là làm sao đem được Haruna trở về. Nàng ta ở đâu không ở lại đi ở ngay trong phủ của tên chủ thành, chính là trưởng nam duy nhất của dòng họ Ashikaga – Ashikaga Heita, là bảo bối của toàn gia tộc. Gia tộc này là hộ quốc đại công thần nhưng chỉ có mỗi một người có thể kế thừa quyền vị, dù cho trưởng tộc là Asikaga Takauji đã nạp bao nhiêu thiếp, sinh bao nhiêu con nhưng cũng chỉ toàn là nữ nhi chi chít. Gia cảnh của chủ thành này thật thê lương vô cùng đi.

Đáng tiếc các nàng lúc ở ngoài biên thành đã bị trấn lột hết tiền bạc thì lấy gì mà vào được phủ của hắn. Đến việc lại gần tên gác cổng sai người bẩm báo có công chúa di giá đến đây cũng không có cơ hội. Các nàng bây giờ chính là thân phận hạ cấp ở chốn này rồi. Chỉ còn một cách, dùng toàn bộ tài vật còn lại thuê một khách điếm gần đó, đợi Haruna ra khỏi phủ liền nhảy ra hốt nàng ta trở về.

Nhưng cũng đã hai ngày rồi, đến bóng người còn chẳng thấy. Lại ba ngày trôi qua, các nàng chính thức liệt vào hàng vô sản, bị đuổi ra khỏi khách điếm lang bạt chốn phồn hoa. Người sung sướng nhất kể ra là Mariko, thân là Diêm Vương, gốc gác là Thần nên chẳng cần ăn vẫn sống được. Acchan là thảm nhất, cũng là Thần nhưng do lâu nay ăn theo giờ giấc người phàm trần nên theo thói quen thành ra tay chân bủn rủn, sớm đã không còn sức bám trụ trên người Takahashi.

Sau khi bàn bạc kĩ càng thì tất cả biểu quyết bắt Takahashi đi trộm đồ về ăn. Người duy nhất đồng ý chỉ có hai cô cháu Sama. Acchan giơ tay không nổi, không biết có muốn giơ không. Itano thì giữ thân trong sạch quyết không để thuộc hạ mình làm chuyện không minh bạch.

Tỷ số hòa, tất cả phụ thuộc quyết định của Takahashi. Takahashi sau khi nhóm lửa sưởi ấm cho mọi người thì bối rối nhìn sang Acchan lẫn Itano. Nếu là trước kia thì nàng sẽ không do dự y lệnh Itano mà làm, nhưng bây giờ vì sự sống còn của Acchan mà thành ra bế tắc.

Hình như chủ nhân nàng vừa liếc mắt nhìn qua Acchan một chút, trong lòng liền thấy bất an. Nhưng an tâm, chủ nhân nàng là người tốt, nàng biết điều đó từ lâu rồi - từ lúc cho phép nàng được cùng Acchan ở chung một chỗ. Nhưng là hôm Acchan trừ độc bảo mỗi ngày chỉ được chạm một lần thôi, nàng đang để dành từng ngày, cố gắng không chạm đến Acchan nhưng lại được Acchan chạm lại thật là kinh hỷ vô cùng. Nếu ngày nào đó Acchan chán nàng, không chạm nữa thì sẽ lấy con số để dành ra làm yêu sách. Takahashi nàng thật quá thông minh đi.

Chủ nhân bảo có thể đi ra ngoài tìm thức ăn, không được trộm. Mà căn miếu hoang kia xem chừng cũng an toàn, mọi người ở đó tạm thời không cần nàng bảo hộ. Đi lang thang trên đường không cách nào tìm được đồ ăn miễn phí.

Không khí ở Liêm Thành khi về đêm xem ra cũng náo nhiệt không kém gì ban ngày. Duy chỉ có mỗi việc tìm đồ ăn thì đúng như mò kim đáy bể, bởi không trộm thì chỉ có thể xin. Mà với bộ y phục đen tuyền cộng vóc người nhỏ nhắn, thanh trường kiếm giắt bên hông. Chỉ khi không nói chuyện thì nhìn rất oai phong, nhưng cứ hễ mở miệng định xin ít đồ ăn thì ấp a ấp úng, ngại ngùng khiến Takahashi chẳng khác gì đạo tặc tuổi vị thành niên. Vừa tới gần liền bị người ta cảnh giác cách ly cao độ rồi đừng mơ đến việc mở miệng xin xỏ.

Không xin, không trộm thì phải làm việc đổi miếng ăn.

Nữ nhân vô sản? Việc làm chỉ có: một là gia nhập hội buôn hoa bán phấn, hai là tự mình cống nạp làm nô tì, tì thiếp. Ba là quay trở về cho Acchan chết đói. Cái thứ ba là tuyệt nhiên không được.

Vừa hay nàng gặp ngay một quầy hàng với tấm bảng đề danh: “Thông linh triệu hồn, đoán mệnh tương lai, giải đáp phiền não.” Cái này có vẻ giống với những gì Acchan làm được, ở chốn này lại gặp được đồng đạo của Acchan xem ra vẫn là có chút may mắn. Takahashi bước đến gần quan sát.

Ngồi trên một chiếc bàn nhỏ bày biện ở một góc phố sầm uất, cách ăn vận phối với hình thể thì không nhìn lầm được vẫn là một tiểu nha đầu mặt búng ra sữa. Bên tay phải là hai tấm biển hiệu, một tấm được viết một cách hoa mĩ khiến Takahashi vừa nhìn đã chú ý, tấm còn lại cách điệu đến nỗi nhìn không ra mặt chữ, tóm lại.. xấu quá không biết viết gì. Bên tay trái đặt một chiếc bình hết sức bình thường nhưng người đến xem tướng thì đông không kể siết, ai nấy đều đưa cho tiểu nha đầu một nén bạc rồi lại cầm chiếc bình áp tai lên nghe. Không biết có điều gì dị thường.

Takahashi có chút hiếu kì nhưng vì trên thân đang mang trọng trách tìm cái ăn cho bốn mạng người, nên không thể dây dưa ở đây quá lâu. Chân chưa kịp nhấc lên thì bờ vai đã bị một bàn tay khác vỗ mạnh vào. Có tiếng nói phát ra từ bên tai: “Sao nào? Muốn nói chuyện với người thân đã qua đời hay là xem tướng mệnh, chỉ cần ngươi đưa ta một ít phí bảo đảm sẽ không phải xếp hàng chờ đợi.”

Takahashi vẫn là không quan tâm, đằng ấy có giỏi thế nào thì chắc là đạo học vẫn không thể sánh với Acchan. Với lại trên người giờ không có một đồng xu.

“Ấy” – Người kì lạ kia nắm lấy cánh tay Takahashi kéo lại, xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định dụ dỗ của mình, nói: “Xem tiểu huynh đệ đây là đang có việc gấp cần làm nhưng là lực bất tòng tâm đúng không?” – Takahashi thoáng chùn bước, người này đoán việc quả như thần. Người kia ở sau lưng nàng lại tiếp tục nói: “Chỉ cần ghé qua để tiểu cô nương xem qua một chút là mọi chuyện đều được khai sáng.”

“Ừm” – Takahashi suy nghĩ thấy cũng đúng, chỉ là ghé qua nghe một chút cũng không mất mát gì, dù gì thì bây giờ: “Ta là không có tiền a” – Takahashi quay mặt ra nói một câu tỉnh rụi.

Yuko cứng đờ người, nãy giờ dùng kinh nghiệm bản thân quan sát thấy tên Tiểu Ải Tử này thân khoác lụa đen thượng hạng, giày thêu khổng tước chỉ lục tinh xảo, hông lại giắt thanh trường kiếm, chất lượng bên trong không biết ra sao nhưng vỏ ngoài thì lại là thép đen được nung cao độ, vừa nhẹ lại nhìn rất sang. Có thể kết luận kẻ này chắc chắn không là thảo khấu thì cũng là quân buôn bán bất hợp pháp. Mắt láo liên nãy giờ thì tiền chắc là không có nhưng thanh kiếm kia thì cũng có giá trị đó. Mỏi miệng dụ dỗ nào ngờ vừa quay mặt qua liền làm nàng thất kinh hồn vía. Chính là cái tên đã ám ảnh nàng bấy lâu, kẻ đã suýt bóp cổ chết nàng ở cái hôm Đại lễ thành thân ngày ấy. A! Thật muốn co giò bỏ chạy.


~Hết chương 15~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét