hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 26]


Chương 26

Phi lễ













“Ra đây là kinh thành sao? Nhộn nhịp quá! Dù sao thì được trở về cố quốc vẫn thật tốt” – Yuki vừa đi, vừa dùng cái biểu tình mở to đôi mắt kinh ngạc mà quan sát xung quanh. Bao năm đều ở bên Tề quốc, giờ có dịp trở lại mảnh đất quê nhà nên cảm giác khác hẳn.

“Xin hỏi, thúc có biết ở đây có ai sinh ra vào ngày này hay không?”

“Không biết! Qua bên kia hỏi thử xem.”

“Xin hỏi, thím có biết….”

“Thím? Ở đây có ai là thím hả? Hả?”

“A!” – Yuki nhìn bác gái già gấp mấy lần nương của nàng đang hung hăng trợn mắt đe dọa mà âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, không ngờ được người này thế nhưng lại là nam nhân a.

“Cháu xin lỗi. Không biết thím là đàn ông.”.

“….” 

“Á! Đại bá đừng giận. Sách có viết, không biết là không có tội, nhân sinh hữu bạch thức. Cháu, cháu chỉ là….”, Yuki còn chưa nói hết câu đã bị bà thím rượt chạy đến đổ mồ hôi.

“Nha đầu gia hỏa này, dám nói một tỷ tỷ xinh đẹp như ta là đàn ông hả. Ngươi chạy nhanh đó, để xem nếu ta mà bắt được sẽ mần ngươi thế nào. Hừ”.

Yuki chạy một lúc thì dừng lại, thật kì lạ, cơ thể nàng vốn vì bệnh mà chậm chạp, không hiểu sao lúc nãy lại chạy nhanh được đến thế, lẽ nào cái người định mệnh kia ở gần đây nên cơ thể cũng không bị bệnh hành nữa? Nghĩ thế liền thấy tinh thần trở nên minh mẫn, hăng hái gấp bội lần. Đến kinh thành này, trước mắt chỉ ghé vào các tiệm buôn bán sách, đưa ra tờ giấy có ghi bát tự của người nàng cần tìm. Chỉ biết người này có liên quan đến thư sách nên vào các tiệm sách hỏi thử. Có lẽ vì kinh thành quá lớn, hay vì người ở đây sống không để lộ ngày sinh tháng đẻ mà hỏi ra chẳng ai biết.

Tại một hiệu sách nhỏ được trang trí bằng rất nhiều tranh cổ gấm hoa, nhìn rất đậm nét kinh thư cổ học. Tuy rằng mặt bằng làm ăn không lớn, cũng chỉ có mỗi một chưởng quầy kiêm nhân viên thu ngân đứng ra tiếp khách, nhưng số lượng thư khách đến đây mua sách lại không hề ít nha. So với những tiệm sách có quy mô lớn ở kinh thành, thực tế doanh thu đạt được chỉ có hơn chứ không có kém.

Buổi trưa tranh thủ vãn khách, Mayu liền gục đầu xuống bàn chợp mắt, nhưng nhắm mắt đã hơn một khắc vẫn không tài nào ngủ được, bởi từ nơi sâu thẳm nào đó trong tâm khảm lại dấy lên một cảm giác rạo rực đến kì lạ. Phải, quả thật rất kỳ lạ.

Nhớ lại khoảng thời gian ba năm trước, lúc nàng tuyệt vọng cho rằng mình đã chết ở nơi hẻm nhỏ tối đen thì đột nhiên tỉnh lại trong vòng tay của tỷ tỷ. Cảm giác bị đâm một nhát nàng vẫn nhớ rõ mồn một, nhưng chớp mắt một cái bản thân lại không hề có một vết trầy xước, không phải rất lạ hay sao? Hỏi tỷ tỷ, nàng không biết. Hỏi Yuki thì phát hiện ra chiếc bình phong ấn đã bị vỡ, vậy là ma nữ ấy đã trốn thoát được rồi sao? Cũng không thèm xuất hiện trước mặt nàng nữa khiến Mayu nàng sinh ra cảm giác cô đơn lạc lõng đến khó hiểu.

Nhiều đêm liền đều nghe thấy giọng nói của Yuki, có khi ở trong mộng còn thấy được cảnh nàng cùng Yuki hòa chung một cơ thể, cảnh Yuki đi tìm kẻ thù báo cừu hận cho nàng, cảnh Yuki vì muốn nàng được hồi sinh mà tình nguyện để người của Thiên giới thu thập, cứ thế, mỗi lần tỉnh dậy nước mắt lại tự động lăn dài.

Yuko để Mayu tiếp nhận vị trí chưởng quầy này mục đích chính là giúp nàng hằng ngày đều bận rộn làm việc, không cho trí óc có thời gian nghỉ ngơi thì có lẽ nàng sẽ không bị những giấc mơ kì quái ám ảnh. Nhưng Yuko chỉ tính đúng một phần, bởi trong khi làm việc nàng vẫn không cách nào thoát ly khỏi cảm giác trống rỗng nơi ngực, trống rỗng đến độ nhiều lúc chỉ muốn buông xuôi tất cả, chẳng muốn bắt tay vào làm bất kì việc gì nữa.

Phong linh reo vang, Mayu vội vàng ngẩng đầu mở lời chào:

“Quý khách muốn chọn loại sách nào, dã chiến tại thiên nhiên, cấm tình chốn thâm cung hay bạo phát trên bàn ăn? Ở đây chúng tôi đều có đủ”.

Nói xong thì cơ mặt cũng cứng đơ. Thường thì giữa trưa oi bức thế này, hiếm người đi mua sách nhưng hôm nay bỗng dưng có một vị khách xuất hiện. Mà như thế nào lại là nữ nhân chứ a! Tuy rằng thư khách là nữ đến mua không phải không có, nhưng nữ nhân này thế quái nào lại là một cô nương chưa thành gia lập thất, nhìn mái tóc đen dài dùng độc một dải băng cột cao lên, phải nói là vừa ngạo nghễ vừa thanh nhã. Đoán chắc rằng, cô gái này không phải là người của kỹ viện đến tìm mua sách về làm tư liệu học tập đi. Thời thế thay đổi đến nỗi tiểu thư khuê các cũng đi mua sách hoan lạc nữa à?

Yuki vừa bước vào nghe qua lời giới thiệu đậm mùi H đủ kiểu của Mayu mà hết hồn, miệng cũng lắp bắp: “Tôi… tôi không mua nhưng hỏi một số chuyện có được không?”

Mayu nhìn trừng trừng: “….” Không mua mà đi hỏi, nàng biết gì mả hỏi a, “Thật ngại quá, tỷ tỷ nhìn ta tuy là chưởng quầy ở đây, mặt còn trẻ thế này, trong sáng đến nhường này, cũng chỉ biết đến tên sách thôi, không biết nội dung, tỷ đừng hỏi”.

“Một chút ý nghĩa bên trong sách cũng không biết?” – Yuki làm ra vẻ không tin hỏi lại.

Mayu gật đầu như giã tỏi đáp, nhìn kĩ sẽ thấy mặt nàng đang thoáng ửng hồng: “Không biết. Ta chỉ là người đứng bán, bộ có quy định người bán phải biết mình bán gì hay sao?”

“Đúng vậy mà” – Yuki thật thà nói lên suy nghĩ của mình: “Ví như thầy thuốc, nếu không biết mình bán thuốc gì có phải sẽ gây chết người hay không? Vậy nên chưởng quầy, ta nghĩ hay thế này… Ở đây sách nhiều như vậy mà chỉ biết đến tên thì thật đáng tiếc. Ta hiện giờ có việc, nhưng thấy chưởng quầy tận tình tiếp khách thế này, hẳn là một người rất yêu nghề. Ta sẽ ở đây cùng chưởng quầy nghiên cứu một số cuốn sách để tiện hơn cho việc buôn bán của cô sau này, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. ”

Mayu: “….”, mặt càng ngày càng đỏ, nói móc nàng sao? Cái gì mà yêu nghề chứ? Kìm nén cục tức đáp lại: “Không cần”.

Yuki nhã nhặn, giọng nói vẫn đều đều: “Dù ta không đọc sách cấm nhưng ở đây chắc chắn còn nhiều kinh thư đạt lễ khác mà, có thể dạy cho tiểu chưởng quầy một ít. Sách có rất nhiều nội dung hay, nếu ta mà được làm chủ ở đây chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội được đọc sách đâu, chưởng quầy phải biết mình may mắn đến thế nào…”

“Thật ra ta đã đọc hết rồi, lúc nãy chỉ nói đùa thôi” - Mayu sau khi nói ra lời này chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống thôi, cô gái này sao cứ bức ép nàng như vậy? Yuko tỷ nói không sai, nữ nhân ngực lớn hẳn là tỷ lệ nghịch với não đi. Ở đây có kinh thư đạt lễ mới gọi là lạ, sao trên đời lại có người ngốc đến vậy chứ? Cũng may là không có người khác ở đây, nếu nghe được câu trả lời của nàng thì hình ảnh trong sáng của nàng lại một lần, một lần nữa bị dìm chết. 

Gương mặt luôn nở nụ cười hòa nhã, hiếm khi có biểu tình gì đặc biệt của Mayu, nay nó còn đỏ hơn quả mận đào: “Vị tỷ tỷ này có việc gì thì xin nhanh nhanh giùm cho, ta còn phải nghỉ trưa”.

“Chưởng quầy có phải là bệnh rồi không? Nhìn xem mặt đã đỏ đến thế, ở đây có một ít thảo dược, tác dụng rất tốt”.

“Không cần thiết, có việc gì xin nhanh cho”.

“Sách có viết, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Vẫn thấy chưởng quầy nên uống thuốc, chuyện của ta chậm một chút cũng không sao, nếu để một chưởng quầy tốt như cô nương có chuyện thì ta sẽ mang tội thấy chết không cứu.”

“….”

Mayu ban đầu đỏ mặt vì nghe vị tỷ tỷ xinh đẹp kia muốn cùng nàng nghiên cứu nội dung của mấy cuốn cấm thư, sau là đỏ mặt vì tức giận, sách có câu, sách có câu, nghe ra là biết một tên mọt sách rồi, ngốc đến vậy làm nàng tức muốn chết.

Yuki an tâm nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn uống thảo dược nàng đưa cho, đây là Acchan đưa nàng phòng thân, cũng may Acchan tỷ suy nghĩ chu đáo. Uống cho thật nhanh, Mayu chỉ mong sao tên mọt sách xinh đẹp này chịu buông tha nàng.

Yuki đi vào vấn đề chính, lúc đưa ra tờ giấy tìm người có bát tự giống vầy thì Mayu mới rõ ràng mọi chuyện, ra là tìm người không phải đến mua sách, làm nàng hết cả hồn. Còn tưởng con gái nhà lành, đầu óc trong sáng giờ tuyệt chủng hết rồi.

Nhưng khi nhìn đến bát tự thì tim Mayu bỗng nhiên đập nhanh như trống hành quân, thình thịch, thình thịch.

Lúc này Yuki cũng liền sinh ra cảm giác tương tự, ngực đập liên hồi. Phải chăng lại phát bệnh, vốn muốn lấy thuốc ra uống nhưng kì quái là ngực không chịu cảm giác mỏi mệt hay đau đớn. Có khả năng nào…








---oOo---







“Này… này, ngươi mau tỉnh lại. Ngươi vừa nói mình tên là Kasai Tomomi có đúng không? Này” – Itano một bên chống tay rời khỏi ngực Kasai, một tay vỗ vỗ bên má cho Kasai tỉnh lại, ai ngờ người ta bị nàng làm ngã đến bất tỉnh nhân sự luôn. Lúc nãy gió lớn đột nhiên nổi lên, gió từ bên ngoài vách núi thổi vào mạnh đến nỗi làm người nàng nghiêng ngả thế mà cô cung nữ này vẫn đứng như trời trồng, không biết có phải bị nàng dọa cho hồn vía lên mây hay không. Cuồng phong khiến lá cây cùng bụi đất lẫn vào nhau bay tán loạn, một nhánh cây khô còn bị đánh gãy, hướng về phía Kasai lao tới. Itano sinh chút hảo tâm hiếm hoi, liền đưa tay ra bắt lấy nhánh cây.

Ai ngờ lúc đó cô cung nữ đột ngột quay đầu thốt lên cái tên “Kasai Tomomi”. Đúng như lời nàng ta nói trước đó, cái tên nói ra có khi khiến Itano nàng phải choáng váng và Itano chính là bị giáng một đòn làm thân người không trụ vững, hướng theo chiều của đạo cuồng phong mà ngã về phía trước. Chộp ếch trên người Kasai. “Thật mềm mại! Kasai Tomomi thật mềm mại a~” Lắc lắc đầu cho tiêu biến đi cái suy nghĩ vẩn vơ đó, bây giờ việc cần làm là phải đưa nàng ta về truy hỏi cho cặn kẽ.

Itano nhìn quanh, sắc trời ngày càng tối, không còn phân biệt được đang là xế chiều hay chuẩn bị về đêm nữa. Nếu không nhanh xuống núi, đợi khi mưa lớn sẽ rất khó di chuyển. Định chạy đến chỗ cỗ xe ngựa của nàng gọi hai cung nữ theo hầu đến dìu Kasai nhưng lại sợ cuồng phong sẽ hại đến thân thể Kasai, nàng ta đang bất tỉnh thì biết gì mà tránh né được, còn có cả chuột rừng, muỗi rừng, gấu mèo rừng… không may chúng nó kéo ra làm hại nàng ta thì sao. Itano chỉ còn cách quàng tay Kasai lên cổ mình, bước ngắn bước dài dìu đi.

Hai cô cung nữ cùng một thị vệ thấy Itano từ xa đi đến thì mừng quýnh, vậy là có thể trở về cung rồi, thời tiết xấu thế này nếu không vì Itano nói một câu: “Đứng đây đợi. Không được tự tiện chạy đi quấy rầy ta tản bộ” thì họ sớm đã lục soát khắp cả núi tìm người. Mà điều làm ai nấy cũng choáng váng chính là hình ảnh Itano dìu dắt một cung nữ trên vai.

“Trời ơi! Kia, ta có nhìn lầm không? Có phải vương phi thường ngày vẫn băng lãnh cực kỳ ghét động chạm những thứ ô uế hay không vậy?”

“Gã ngốc này. Công chúa đã không cho phép người khác gọi người là vương phi nữa. Chẳng nhẽ ngươi không biết lễ Cư tang có ý nghĩa gì?”

“Ừ ha. Ta quên mất” - Tên thị vệ gãi gãi đầu, tự trách mình quen miệng nói nhầm, may mà được nhắc nhở, nếu để cửu công chúa nghe được thì hắn khó giữ được lưỡi rồi – “Nhưng mà hai cô nói xem, có phải công chúa bị ma núi nhập hay không?”

“Cái đồ ngốc! Còn không mau đến giúp công chúa thì người sẽ bỏ ngươi lại đây cho ma núi nhập ngươi”.

“….” – Hắn suýt chết, may mà cả hai lần còn có tiểu Tuệ nhắc nhở, nàng đúng là tốt.

Tiểu Tô cùng tiểu Tuệ nhanh chân chạy đến bên người Itano, đỡ lấy thân người Kasai. Cuồng phong kèm theo chớp giật không ngừng, các nàng cũng không còn thời giờ hỏi nhiều nữa, mà thực chất cũng không dám hỏi. Công chúa người ra sau núi, trở về liền đem theo một cung nữ, ai biết cô cung nữ này làm gì hay công chúng đã làm gì. Sống trong cung cấm phải học một quy tắc bất di bất dịch: “Biết càng nhiều càng dễ chết”. Thế nên không biết gì mới là tốt nhất.

Itano thấy Kasai đã được dìu vào trong xe, an tâm thầm thở dài, quay sang hai cung nữ hỏi:

“Các ngươi có biết….”

“Không. Chúng nô tì không biết gì hết!”

Itano: “….”

“Ta chưa hỏi gì sao lại nói không biết?” – Thanh âm Itano mang theo chút tư vị không hài lòng.

Hai cung nữ nghe được cũng hoảng cả hồn, vội quỳ sụp xuống đất: “Chúng nô tì thật sự đáng chết. Nhưng mà chúng nô tì thật tình không biết gì cả, thật mà, người có thể hỏi tiểu Trạch”.

Tiểu Trạch chính là tên thị vệ thiếp thân được Hán đế tuyển chọn theo bảo vệ Itano, hắn thấy vậy cũng vội vàng quỳ xuống theo: “Nô tài có thể làm chứng, hai người họ không biết gì cả”.

Itano: “….”.

Bọn người ngu ngốc nhát gan này thật khiến nàng tức muốn chết.

“Các ngươi không biết gì cả thì theo hầu ta làm gì… Còn không bằng ném lại chốn thâm sơn cho dã thú ăn thịt”.

“Xin người tha mạng. Xin công chúa tha mạng.”

Câu “cho dã thú ăn thịt” là do ba người này quá sợ hãi mà tưởng tượng ra, bởi từ trong lời nói băng hàn không có chút nhiệt lưu gì, thanh âm càng nói càng trầm xuống, bọn họ không bị dọa cho bất tỉnh mà còn quỳ được dưới đất tưởng tượng lung tung là may rồi.

“Bỏ đi. Bỏ đi. Còn định hỏi xem dưới chân núi có thôn làng gì không để nghỉ chân đợi qua bão rồi đi tiếp. Vậy mà… hừ, các ngươi cứ việc quỳ ở đây. Ta tự đánh xe về”.

“Công chúa!!!” – Cả ba nghe Itano nói thế liền mừng quýnh, vội vàng nói lời cầu xin. Còn không mau giúp công chúa để nàng thật sự nổi giận sẽ nguy mất.

Ngồi trong xe ngựa. Xe rất rộng, trang trí đúng theo phong cách hoàng tộc nên rất xa hoa, có ghế ngồi lẫn nhuyễn tháp để nằm. Bên trên nhuyễn tháp đặt Kasai đang nằm ngủ bất tỉnh, Itano ngồi cùng nhưng không nằm xuống, đối diện là hai cô cung nữ đang ngồi hầu. Xe ngựa vì gió thổi mạnh khiến tên thị vệ bên ngoài điều khiển rất khó khăn. Nhưng hắn rất điêu luyện, cố gắng không làm ảnh hưởng đến người trong xe.

Itano ôn nhu nhìn xuống gương mặt đang nằm ngủ hệt như một tiểu hài tử rất đáng yêu. Ánh nhìn kỳ lạ, phải nó là đặc biệt hiếm hoi của Itano khiến hai cung nữ ngồi xem phải nhíu mi thật chặt để ngắm cho rõ, có phải là hoa mắt nhìn lầm.

Itano ngước mắt lên phóng ra tia nhìn băng lãnh thường thấy.

“Phải phải, chính là thế này, công chúa người nhìn thế này mới đúng là người”.

Itano: “….”

Bộ nàng thường ngày đối xử lạnh nhạt với họ riết thành thử họ bị ghiền à? Thanh âm trầm thấp ra lệnh: “Hai ngươi lấy gối nằm ngủ, nhắm chặt mắt vào, ta thấy ai mở mắt là đuổi ra ngoài”.

“….”

Không còn bị ánh mắt của kẻ khác làm phiền nữa, Itano liền buông thả bản thân, mặc sức nhìn ngắm Kasai, thiếu điều muốn nhìn thủng Kasai thì thôi.

“Kasai Tomomi. Ngươi là Kasai Tomomi” – Itano một bên gọi nhỏ, một bên cuồng loạn giữa hai luồng suy nghĩ.

“Đây có thể nào là nàng ta? Không, chắc chắc chỉ là trùng hợp trùng tên mà thôi. Nhưng nàng ta đã từng trú ngụ vào thân xác Hán Uy thì cũng có thể trú ngụ vào một thân xác khác lắm chứ. Nàng ta còn biết đến Sae, còn nói rằng nếu mình nghe đến tên sẽ choáng váng, nếu chưa từng quen biết mình thì sao lại nói như thế? Nếu là nàng ta thì sao ba năm qua không đến tìm mình? Hay là thân xác hiện giờ không tiện đến? Mà nhìn kỹ lại thì hình dáng này rất giống với miêu tả về thực thể của nàng ta”. Nghĩ đến đây Itano lại thả hồn cho ký ức quay lại khoảng thời gian bị giam nơi ngục tối của ba năm về trước.





-------------





Itano tháo nhẹ nắm đấm, giữ chặt lấy bàn tay Kasai: “Nếu phụ hoàng lần này lại lợi dụng ngươi, để ngươi xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không bao giờ tha thứ”.

Kasai mỉm cười, nụ cười đến ấm lòng: “Sẽ không có chuyện gì đâu”.

Itano lo lắng: “Nếu như ngươi bị hại, chết đi thì sao?”

Kasai suy nghĩ rồi nói: “Nếu chết đi, cùng lắm là rời bỏ thân phận Hán Uy thôi”.

Itano nghe thế thì tò mò không biết trước đây Kasai có bộ dáng như thế nào? Dù bây giờ nhìn Hán Uy mặc y phục nữ cũng không tệ, nhưng nàng vẫn có cảm giác không thoải mái, cũng vì cảm thấy không được tự nhiên nên vẫn chưa cùng Kasai làm chuyện gì vượt quá lễ giáo.

“Trước đây ngươi trông thế nào?”

Kasai rất tự tin về khoản này, dù thế nào thì Itano cũng không thể thấy được thực thể của nàng, con người có ai tự bêu xấu mình bao giờ, vì thế liền nói: “Đương nhiên không quá khó coi rồi. Ở trường của tớ, tớ cũng được xem là mỹ nhân đó nha. Nếu không phải bị chị Meetan kéo đi xem mắt, bỏ lỡ mất kỳ thi tài năng thì tớ đã thành hoa khôi thanh lịch của trường rồi”.

“Đi xem mắt? Cô gái tên Meetan đó sao lại dẫn ngươi đi xem mắt? Có phải là ở thế giới kia ngươi có trượng phu rồi hay không?”

Kasai: “….”

Itano ở bên cạnh bộ dạng cứ như thể ăn dấm chua, vừa chua vừa lạnh khiến Kasai cũng muốn đổ mồ hôi theo, thầm than trời trách đất, trọng điểm đâu phải câu đó đâu. Trời ạ!

“Người xem mắt là chị Meetan, vì có chút hồi hộp nên dẫn tớ theo thôi. Tớ còn là xử nữ nha, trượng phu đâu đây. Đúng là, nói chuyện với cậu chỉ có thể thẳng như ruột ngựa, chiyuu~ quá!”

“Từ chiyuu~ lần này nghĩa là gì?” – Itano nghe được không phải Kasai đi xem mắt liền rất cao hứng, cái cảm giác cao hứng này không thể nào che dấu được.

Nhìn Itano như thế, Kasai dám bảo là baka mới lạ: “Cảm thán, là cảm thán thôi!”

“Cái cuộc thi hoa khôi thanh lịch thật kì lạ, còn bắt thi tài năng nữa, chẳng khác nào tuyển tú nữ. May mắn là ngươi không tham gia đó”.

“….”

Itano một bên cho là đúng, vẫn không nhìn xem Kasai bây giờ bộ dáng chẳng khác gì “rèn sắt không thành thép”. Itano thường ngày thông minh là thế, nhưng nếu cậu ta mà đến thế giới hiện đại chắc chắn bị lừa không ít a.

“Mà có thật nếu thi thì ngươi sẽ thắng hay không?” – Itano là thật tâm tò mò.

“Đương nhiên rồi. Thực thể của tớ phải nói chỗ cần lồi thì lồi, lõm thì lõm, số đo ba vòng 90, 59, 82.5. Cao 1m56, so với cơ thể Hán Uy thì thấp hơn, chắc là bằng cậu đó. Mặt thì bầu bĩnh, tóc lại đen tuyền mượt mà thẳng tắp, mắt cũng to tròn nữa. Không phải rất hoàn hảo sao?”

Itano biểu tình chăm chú, điều nàng muốn là khắc sâu hình ảnh thông qua lời kể của Kasai vào đại não, nếu có ngày được tận mắt nhìn thực thể của nữ nhân này thì thật tốt, rất tiếc là thực thể ấy đã chết ở thế giới kia rồi. Nhưng đến mấy con số, nghe mà đầu cứ ong ong: “Ba vòng kia là gì thế?”

“Đứng lên!”

Itano dấu hỏi đầy đầu, rời khỏi giường đứng thẳng dậy.

Không hiểu sao nàng nghe Kasai ra lệnh lại không thấy có gì khó chịu, trước đây chẳng phải rất ghét người khác sai khiến hay sao?

Kasai vòng người ra sau lưng Itano, đưa tay vòng ra trước bắt chéo nhau ôm trọn lấy ngực Itano.

“Á!” – Itano thét lên một tiếng vì bất ngờ, gương mặt cũng đỏ bừng, đây là lần thứ hai nàng bị cái người này chạm vào mảnh đất phía trước người, lần trước còn có thể hiểu là do xuân dược đi, còn lần này… cư nhiên lại trong tư thế ôm ấp ái muội như vậy, “Ngươi làm gì vậy, mau buông ra” – Thanh âm tuy vẫn trầm thấp, tỏ vẻ khó chịu nhưng nếu nghe kĩ sẽ có rên khẽ nơi cổ họng của nàng, nơi đó không hề bị hàn khí bao phủ mà lại phát hỏa như cái lò than vậy, nóng rực khô khan.

“Buông! Ngươi dám phi lễ!”

“Yên nào” – Kasai kề sát miệng vào tai Itano nói, lời nói rất dịu dàng khiến Itano muốn mạnh miệng cũng không có khả năng, đôi chân suýt thì không trụ vững. Sau đó, Kasai liền dời tay xuống ôm lấy đường cong mảnh mai ở bụng của Itano khiến người Itano giật nảy một cái. Chưa kịp đẩy tay Kasai ra thì Kasai lại một lần nữa, đưa tay sờ đến vị trí hương đồn của Itano.

“Ngươi… ngươi… cái đồ lưu manh”.

“Tớ đã làm gì đâu chứ?” – Kasai lúc này đã buông tay khỏi người Itano, ánh mắt vô cùng trong sáng, thanh thanh bạch bạch hỏi.

Itano: “….”

Bị Kasai ôm chặt như vậy, cả người nóng ran, ngứa ngáy khó chịu nhưng khi Kasai buông tay ra Itano mới phát hiện cả người toát đầy mồ hôi, cảm giác có gì đó hụt hẫng. Có lẽ do tưởng tượng quá trớn nên không được như mong đợi chăng.

Kasai bởi vì muốn đo thử ba vòng của Itano mới làm vậy, cũng không nghĩ đến mình làm gì để mà phi lễ, con gái với nhau cả mà.

“Uhm, của cậu nếu tớ đo không nhầm thì ở vị trí này…” – đồng thời đưa tay chỉ vị trí, sợ nói cao siêu quá Itano không hiểu: “75, 55, 78. Vậy thì cậu có thể tưởng tượng ra cơ thể tớ rồi đó”.

Kasai cười một cái khiến Itano giật giật khóe môi, nói vậy thì cơ thể nàng thua thiệt so với nàng ta sao? Còn nữa, vị trí đào nguyên này thua nhiều đến vậy à?




-------------






Nghĩ đến đây, Itano nhìn lại cái người đang nằm bất tỉnh ngay đơ cạnh nàng. Mình có nên kiểm tra thử một chút hay không? Biết đâu được đây là thực thể của nàng ta thì sao? Cái suy nghĩ vô cùng chính đáng, nhưng thực thế lại vô cùng không được trong sáng đó ngay lập tức bị Itano dìm chết. Tay còn đang đưa ra đến ngang hông Kasai vội rụt lại.

“Không được. Làm thế với người bất tỉnh là phi lễ”.

Itano quan sát kĩ hơn một chút, trông chẳng khác gì giám khảo phúc khảo đang rà soát lại bài thi của sinh viên, chỉ cần một lỗi bất thường xuất hiện, ngay lập tức khoanh vùng điều tra. Và cái lỗi đó lại to và vô cùng là dễ thấy.

“Vị trí này sao lại như thế, rõ ràng không lớn như lời nàng ta nói nha?” – Itano không biết trước đây là do Kasai cố ý thổi phồng nó lên, làm Itano hiện giờ cũng ngồi không yên.

“Lẽ nào cơ thể này không phải thực thể? Hay đây vốn không phải là Kasai Tomomi mà mình biết?”

Vế sau Itano nhất quyết phủ nhận, dù sao tận tay kiểm tra mới là tốt nhất.

“Ư…” – Kasai khó khăn cục cựa đầu, tuy có chút đau nhưng vì nghe thấy có tiếng người lèm bèm bên tai đành phải nghiêng đầu xem là ai. Nhìn thấy Itano cứ cắn môi, mi thanh nhíu nhẹ, bàn tay thanh mảnh lại mềm mại như bông đang chạm vào ngực nàng, xoa và nắn như thể cầm bánh bao ăn vậy. A! Cái cảm giác này, vừa lạnh lạnh vừa tê tê thật khiến người ta vừa đỏ mặt vừa khó chịu. Kasai rên nhẹ một tiếng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dù biết thừa nhưng vẫn hỏi:

“Tomo, cậu đang làm cái gì thế?”

Itano: “….”

“Dám ăn đậu hủ của tớ sao?” – Kasai cười cười trêu chọc, gương mặt hệt như một tiểu quỷ.

Itano vội vàng rụt tay về, có bao nhiêu máu đều tích tụ cả về đại não, hiện rõ lên trên mặt, cổ họng khô khan nói không thành tiếng: “Ta.. ta.. cái kia..”

“Ài, đã bảo là nếu cậu thấy cơ thể tớ sẽ bị vòng một của tớ khiến cho thổ huyết mà, xem đi, mặt cậu đỏ thế kia..”

Bốp! Kasai bị đánh một cái vào đầu, bất tỉnh tiếp.

Itano bị cái sự trêu chọc đó làm cho quá xấu hổ mà lại lỡ tay. Thử nghĩ xem, nàng trước giờ là người thế nào, bao năm qua sống thanh cao thế nào, nay vì chút suy nghĩ dại dột lại bị người ta phát giác. Nhưng mà… Tomo! Có phải nàng ta vừa gọi nàng là Tomo, còn cả cách xưng hô cùng lời thoại đó. Không sai! Chính là nàng, Kasai Tomomi.


~Hết chương 26~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét