hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 6]


Chương 6

Cơn mưa quỷ dị













Sáng sớm hôm sau, ngày mồng một tiết đầu xuân, trời bất ngờ đổ mưa to, mây đen phủ đầy trời kéo thành những màn mưa dai dẳng không ngớt. Cơn mưa nghịch mùa thế này cả chục năm nay là lần đầu gặp phải, các hoạt động giao thương cũng đành hoãn lại.


Kasai ngồi trong phòng Sae, kéo chăn quấn quanh người, môi run lập cập. Uổng công nàng đã tất bật chuẩn bị mọi thứ chơi khăm Itano, thế mà vì thời tiết kì lạ này mà hôm nay đành phải hoãn yết kiến hoàng tộc hai nước sau ngày đầu tân hôn. Chán thật! Không biết cơn mưa này kéo dài bao lâu đây?


Sae mở cửa phòng bước vào, tay bưng một chén trà gừng dâng lên Kasai: “Người uống đi cho ấm người”.


Kasai ừm một tiếng rồi lấy hết sức lực đưa tay ra khỏi chăn dỡ lấy chén trà gừng. Hàn khí lại xộc đến, may có chén trà gừng nóng ấm khiến cơ thể dễ chịu hơn nhiều.


“Đây là Thái y được công chúa mời đến chuẩn bệnh cho người. Mời ngài.” Sae tránh qua một bên nhường đường cho vị lão Thái y đến giường bệnh Kasai bắt mạch.


Kasai đang thư thả nhâm nhi thì bất ngờ phụt ra một làn hơi nước.. ướt đẫm mặt lão Thái y. Gì đây? Nghe đồn lang y thời xưa có thể bắt mạch mà đoán biết giới tính nam nữ, còn lợi hại hơn cả chụp X quang. Dù nàng đang bị cảm cúm, sốt đến mặt đỏ rần nhưng lại không thể để người ta khám bệnh. Đành đuổi khéo: “Bệnh của ta nhẹ thôi, không đáng lo đâu. Gia nhân trong nhà mới là người cần được chuẩn bệnh nhất. Ông hãy khám cho họ trước đi, khi cần ta sẽ gọi”.


“Nhưng Phò Mã gia cấp thiết hơn”.


“Thử nghĩ nếu gia nhân nhà ta mà bệnh chết hết thì khi ấy ai chăm sóc cho ta, lấy ai nấu cho ta ăn. Rồi ta cũng chết theo. Khi ấy ông sẽ phạm tội khi quân đấy”.


Lão Thái y lật đật cúi đầu chạy té khói, xách đồ nghề đi lo cho đám gia nhân. Đúng là nhát cáy mà. Kasai hướng Sae lo lắng: “Sae hình như cũng bị cảm đúng không? Không sao chứ?”


“Không sao. Phiền người đã quan tâm”, bất ngờ được hỏi một cách chân tình như thế khiến Sae hơi ngây người, lòng có chút ấm áp, quả thật nửa tháng có thể thay đổi một con người. Sae lại hỏi: “Sao mới sáng sớm người đã chạy qua đây? Công chúa sau khi mời lang y đến thì cũng di giá ra khỏi biệt phủ? Không xảy ra chuyện gì chứ?”


“Không mới lạ đó. Tối qua ta suýt hồn siêu phách tán nè. Sae sau này phải luôn bên cạnh bảo vệ ta nga. Giống như hộ vệ của Itano ấy. Hứa đi”


Công chúa có hộ vệ sao? Theo như quan sát thì công chúa chỉ có cung nữ theo hầu, làm gì có hộ vệ nào, hay là cái tên tối qua cùng mình vén rèm kiệu? Sae thấy hơi lạ nhưng vẫn gật đầu hứa với Kasai.


Kasai lại thấy kì lạ, Itano cầu nàng chết còn không được sao lại tốt bụng mời bác sĩ tới khám cho nàng chứ? Còn nữa, mới sáng sớm trời đang mưa gió bão bùng mà bỏ nhà ra đi là sao? Cuốn gói về nhà mẹ đẻ hay đi đâu? Dù sao thì đi luôn càng tốt, nàng có thể chiếm dụng cái phòng ngủ to đùng ấy.


Và quả thật Itano một đi không trở lại, cả ngày hôm đó không về, cho đến ba ngày sau cũng thế.







---oOo---







Giữa đêm, trong màn mưa như trút nước, bầu trời đen kịt lâu lâu lại được thắp sáng bởi những tia chớp màu xanh cùng tiếng sấm gầm vang rợn người.


Trong một căn miếu bỏ hoang, trần nhà nước nhỏ giọt bởi những lỗ hổng. Itano ngồi trên tấm áo choàng da báo ở một chỗ khô thoáng, trước mặt là đống lửa đang tí tách cháy, bung ra những đốm sáng đỏ giữa không trung rồi vụt tắt.


“Ra đây sưởi ấm đi, không có ai ở đây thì không cần phải nấp”.


Ngay tức khắc, bóng một hắc y nhân vụt xuống, phủ phục trước mặt Itano. Takahashi ngẩng đầu lo lắng hỏi: “Người thấy ổn chứ? Đáng lí có thể thuê được một khách điếm sạch sẽ nhưng do thần chậm trễ đành khiến người phải trú chân ở nơi bẩn thỉu này”.


“Không sao, nơi đây vẫn còn đỡ hơn cái mùi chua của cái đồ ô uế ấy”.


Bộp! Bộp! Âm thanh bên ngoài bất ngờ khiến Takahashi đề cao cảnh giác, tay cầm chặt thanh trường kiếm giắt bên hông. Takahashi hướng mắt bảo Itano an tâm, nàng nhẹ nhàng đi ra chỗ cánh cửa, khẽ quan sát bên ngoài: Những thứ ánh sáng quỷ dị cứ thay nhau bao trọn không gian cuồng bão. Ngày càng gần, nó đang tiến tới.


“Người hãy yên vị ở đây. Không sao đâu, thần ra ngoài xem chút rồi trở vào”.


Itano vẫn tựa thẳng lưng không nói lời nào, bàn tay đang hơ trước lửa bất ngờ siết chặt.


Cuồng phong nổi lên hất mạnh tia nước lạnh vào mặt khiến Takahashi đau rát, đôi mắt chẳng mấy chốc đã đỏ hoe. Gạt cánh tay lên che, phía trước ban nãy đang được phổ rộng bởi thứ ánh sáng màu xanh đen quỷ dị nay lại bị ánh đỏ bao trọn rồi nuốt chửng.


Một bóng người chạy vụt đến, hàn khí tỏa ra khiến tim Takahashi phút chốc bị thít chặt, nhanh chóng tuốt thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, chém bổ xuống bóng người trước mặt. Phụt! Máu tươi bắn lên vấy bẩn cả bộ y phục màu đen của nàng.


Thân người trước mắt đổ rạp, ngã vật ra đất. Một làn hắc khí thoát ra, vụt lên khoảng không trên cao. Takahashi có chút hoang mang, nhìn chăm chăm quên cả cơn đau rát do cơn cuồng phong hất vào mặt.


Bóng người màu đỏ còn lại phi thân lên cao niệm những câu chú quái dị, ngay tức khắc làn hắc khí bị hút hết vào chiếc bình trên tay. Bóng người màu đỏ từ từ đáp xuống, tà áo đỏ giữa cơn cuồng phong tung bay văng đầy những tia nước vào mặt Takahashi, mái tóc dài ướt đẫm vì mưa lại ánh lên màu đen tuyền đẹp đến nao lòng.


Nhìn cái xác nằm trơ dưới đất, vầng trán kéo đến nửa người bị một nhát chém xuống, tuy may mắn chưa bổ đôi người nhưng vết chém cũng khá sâu. Nữ tử áo đỏ hốt hoảng mắng xối xả vào mặt Takahashi. Thật ra nàng nói có một câu thôi, nhưng trong đầu Takahashi lại văng vẳng mãi thanh âm ấy, cứ như muốn nữ tử ấy nói mãi, nói mãi đừng bao giờ ngừng:


“Chết rồi, kì này lại phiền phức nữa rồi”.


“Nàng còn sống! Quả thật là còn sống! Ta đã nghi ngờ nàng không tầm thường mà, hóa ra biết yêu đạo.”


Acchan đang chau mày nhìn cái xác nằm vật dưới đất thì nghe thanh âm ngu ngốc quen thuộc, lòng chợt nổi hỏa khí, nàng từ từ ngẩng đầu nhìn. Động tác ấy của Acchan lại khiến tim Takahashi như ngừng đập, hy vọng là đúng, hy vọng chính là người con gái đặc biệt ấy.


Ánh mắt hân hỷ đối ánh mắt mị tà.


Acchan nhoẻn miệng cười mím, nhẹ nhàng thốt lên: “Không phải yêu đạo mà là thần đạo. Tự mình dẫn xác đến luôn sao? Đồ đạo chích”.


Nghe từ “đạo chích” thì Takahashi hoàn toàn khẳng định đây chính là người con gái mà nàng từng chạm tay vào ngỡ như đã chết nhưng vẫn an nhiên vô sự, không những thế nhìn nàng ấy còn mỹ lệ hơn xưa, chẳng nhẽ chất độc cánh tay nàng còn có tác dụng dưỡng da, tăng cường sắc đẹp? (Điên rồi ( ´ ▽` )lll ). 


“Trả đây! Cái túi vải ngươi đã đánh cắp của ta. Không trả thì đừng trách”.


“Nè”. Takahashi lấy trong người ra một vật rồi thảy đến cho Acchan đón lấy.


“Cái này..bảo thạch kỳ lân! Còn, còn mấy thứ khác đâu? Tất cả đâu hết rồi?”


Acchan ánh mắt đẫm lệ, ngấn đỏ, chẳng biết do rát nước mưa hay đang khóc lóc. Takahashi cúi gục cổ, đã lùn nay còn lùn hơn, khẩu âm lí nhí: “Nó ẩm mốc, vứt hết rồi. Chủ nhân không chịu được những thứ bẩn thỉu nên…”


“Bẩn thỉu! Cái bánh hoa quế, đĩa bánh phỉ hương, còn có.. trời ơi!”, Acchan ôm đầu ngồi phục xuống đất, mắt ánh lên tia căm phẫn đến vô thường.


Chiếc bình có thân hình hộp, điêu khắc hình thù kì dị bỗng rung lắc mạnh. Acchan hoàn hồn thoát khỏi di ảnh của mấy cái bánh thơm lừng dễ thương lơ lửng trong đầu, cắn chặt răng miệng không ngừng đọc khẩu quyết.


Takahashi lo lắng đưa tay định giúp thì bị Acchan cấm cản: “Đừng động vào. Con ma nữ này, ngươi còn ngoan cố. ##$%%$*” (*khẩu quyết).


Acchan lấy vòng ngọc bảo thạch kì lân bịt chặt lên trên miệng bình, kim quang soi rọi, phút chốc chiếc bình im ắng hẳn.


“Ngươi tên gì? Sau khi ta đi giao nộp vật này sẽ về tính nợ. Đừng tưởng ta dễ dàng bỏ qua”.


“Takahashi Minami” - trả lời một cách nhanh gọn lẹ.


Hừm, nàng sẽ về tra sổ sanh tử rồi sẽ tới tận nhà Takahashi đòi nợ. Giờ phải đem thực thể Kasai và âm hồn ma nữ trở về cho Diêm Vương cái đã. Dùng phép di vật, nâng thực thể Kasai lên rồi ôm chiếc bình xoay người.


Takahashi vẫn lo lắng, lỡ thần tiên nữ tử này không giữ lời bỏ đi mất biệt thì sao, nàng nắm lấy vai Acchan hỏi lại: “Có thật sẽ quay trở lại tìm ta chứ?”


“Thật hơn cả thật. Dùng tính mạng của ngươi ra bảo đảm đấy. Nếu ta không quay lại tìm tức là ta đã gạch tên ngươi trong sổ sinh tử rồi. Hừ hừ”. Acchan cười trừ rồi quay người đi. Nhưng có gì đó không đúng, lại là cảm giác như thiêu như đốt nơi huyết quản. Mịa thật! Bị đánh thuốc nữa rồi. Acchan lăn đùng ra bất tỉnh. Chiếc bình phong ấn Kashiwagi lăn theo độ dốc mặt đường, lăn vào một góc khuất phía xa.


Nước mưa bắn lên mang theo cát đất phủ đầy người Acchan, Takahashi nhận thấy mình lỡ tay chạm vào khiến nàng bất tỉnh, trách nhiệm trùng trùng đành ẵm nàng vào trong căn miếu hoang. Bắp tay nổi đầy gân xanh, than trách: “Nặng thật!” Nhưng lòng lại hân hỷ vô cùng, lần đầu tiên được chạm vào thân thể nóng ấm thế này, thích thật!


Trong góc tối phía những dãy nhà xa xa, Yuko quệt những tia nước bỏng rát tràn vào khóe mắt, tay nắm chặt chiếc bình hình hộp kì dị mà ân nhân nàng vừa bị tên tiểu Ải Tử đánh trọng thương, ngất xỉu làm rơi xuống đây. Giữa màn mưa như trút nước, nàng may mắn bắt gặp thân ảnh màu đỏ quen thuộc mà đêm ấy đã ra tay cứu mạng nàng.


Chẳng biết vì sao đôi chân nàng lại truy theo giữa cơn mưa bão bùng, đã cảm tạ rồi mà? Thế xem như có lòng rồi. Nhưng khi bám theo lại được chứng kiến màn đấu nhau đầy quỷ dị giữa ân nhân với một nữ tử ăn vận kì lạ, áo thì ngắn, gò bồng lớn nếu không phải nói là bự, quần hai ống lại nhỏ, gương mặt xám đen, nét cười ma quái khiến nàng sợ hãi không dám ló dạng.


Đây là di vật của ân nhân, nàng sẽ bảo quản thật tốt: “Ân nhân an tâm, nếu không ai nhận ra giá trị thật mà đưa ra cái giá bèo bọt thì tôi sẽ không bao giờ bán nó đâu”.


Yuko phóng người chạy về phía Phẩm hương lầu, tò mò không biết vật này đáng giá bao nhiêu.


Đợi xung quanh không còn người, Mariko mới hiện thân, thở dài: “Mệt thật! Khó khăn lắm mới lấy được thuốc bảo quản thực thể cho Kasai Tomomi thế mà bị ma nữ đánh cắp, dùng thân thể này lên nhân gian gây họa. Giờ thực thể lại tổn thương, phiền phức quá đi. Lục Phán đúng là lúc nào cũng chẳng làm chuyện gì đến nơi đến chốn. Cho ngươi ở trần gian nếm khổ cho biết”.

Thở dài ngao ngán một hơi, Mariko đem thực thể Kasai ngự không biến mất.





---oOo---





“Muội xem, có được 2000 lạng bạc không?”


Mayu ngắm nghía chiếc bình kì dị, không có nắp, nơi miệng bình chỉ có một vòng ngọc dường như được đặt lên, dung kết lại rất chắn chắn. Nhìn vào trong bình chỉ thấy những làn khói đen phảng phất không thấy đáy.


“Chiếc bình xem ra còn đáng vài lạng bạc chứ cái vòng ngọc này thì chẳng có giá trị”.


“Thế sao. Haizz” Yuko thở dài rồi lại phóng người ngồi lên bục cửa sổ: “Dù không đáng giá nhưng muội phải cất kĩ nó giúp tỷ đấy nhé”.


“Ừm. Nhưng cái này tỷ lấy đâu ra?”


“Của ân nhân – người cứu mạng tỷ để lại đó. Sẽ không lâu đâu, nhất định tỷ sẽ đưa muội ra khỏi nơi này”.


“Ừm! Tỷ cẩn thận. Đừng để bị nhiễm phong hàn, về nhà phải lập tức thay đồ ngay đấy”.


Yuko gật đầu, ánh nhìn thâm tình rồi nhảy bổ ra ngoài. Ùm! Có nước bắn lên cao.


“Ai lại đào cái hố dưới này thế hả?” Yuko cuồng nộ thét lớn, bóng Quế ma ma ngồi dưới quầy trưởng cười khúc khích gian tà.


Mấy ngày sau, cơn mưa dai dẳng kéo dài hơn cả tuần đã kết thúc. Ánh tịch dương hiếm hoi cuối cùng đã lộ diện, phường xá lại tấp nập giao thương nhộn nhịp. Tiết xuân giờ mới thật sự bắt đầu phô diễn cảnh sắc.


Itano trở về phủ điện Thiên Ân, đem theo một vị thuật sĩ và hai nữ tử - một đen một đỏ.


~Hết chương 6~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét