hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 12]


Chương 12

Phò mã bị công chú cưỡng bức, nhảy lầu tuẫn tiết.
Chết thực khó coi.












Quay lại thời điểm lúc Nyan và Yuko lang thang trên đường sau khi bị Quế ma ma hắt hủi ra khỏi Phẩm hương lầu.

“Con sâu ngủ. Đồ heo lười. Dậy mau!” - Nyan huých chân vào cái người đang nằm ngủ la liệt dưới đất, giữa lòng đường, lúc nửa đêm. Thật mất nết hết sức.

Thường ngày nàng cũng hay ngủ, dù không biết mình ngủ nhiều hay ít, chỉ biết rất ít khi mở mắt. Yuko không bao giờ nói lời trách mắng nàng vì cái tội ngủ nhiều, chỉ toàn trách móc nàng không biết cách tiêu tiền vừa phải.

Thế nên lần này đến phiên Yuko lăn quay ngủ giữa đường, Nyan nàng lại đi chửi mắng thế này thì thật bất công với Yuko quá. Nhưng biết sao được, nàng muốn ngủ trên giường chứ không muốn cùng Yuko nằm đất thế này đâu.

“Nói nãy giờ còn không chịu tỉnh. Đạp cho chết luôn bây giờ.”

“Đau..đừng..đừng đạp nữa. Đau” – Yuko xoay người ngửa ra, mặt nhăn nhó vô cùng đáng thương.

“Biết đau sao không chịu dậy? Đi về nhà ngủ” – Nyan mắt nhắm tịt, đứng chống nạnh hướng mặt xuống chỗ Yuko nằm. Sắp không chịu nổi nữa rồi, buồn ngủ quá.

Yuko bất lực không thể tự mình ngồi dậy, vẫn nằm la liệt giữa đường. Cũng may đang độ giữa đêm, đường phố thanh vắng, nhà nhà cài then chốt cửa. Cùng lắm là chịu đựng ánh mắt kì lạ của mấy con chó đứng ngoài trông cửa thôi, không đến nỗi mất mặt lắm, giọng thều thào yếu ớt:

“Ta xỉu chứ không phải ngủ, đau quá, đưa ta đến đại phu nhanh lên đi!”

“Không xỉu thì là đại. Ngủ là thể loại gì?” – Nyan cố mở to con mắt đang dần khép lại thành một đường dài của mình, khiến Yuko nằm đất chỉ biết than trời trách đất. Nàng đem theo nữ nhân ngốc này đến sòng bạc làm gì, học gì không học, giờ nghe ‘xỉu’ là đáp ngay ‘đại’ vậy đó. Thật là có tiềm năng làm con bạc phá gia a.

Yuko không còn cách nào khác, xê dịch thân mình, lột lớp áo ngoài.. khỏa thân chăng? Gần như thế, mục đích là cho Nyan thấy vết thương trên người nàng. Cố nén chịu bao lâu thì giờ không thể chịu đựng được nữa, vết thương đã tím tái, có chỗ còn rỉ máu.

Đó nhìn đi, mở to mắt mà nhìn. Ta đang bị trọng thương đầy mình đó nga. Phải nâng niu mà chăm sóc cho ta. Yuko bày ra bộ dạng đáng thương vô cùng. Đổi lại được một câu nói đầy hân hỷ của Nyan:

“Yuko nga. Ngươi thật tài giỏi, vẫn còn giếm lại được ít tiền này” – Nyan cúi người đưa tay lấy túi tiền giắt bên trong lớp áo của Yuko.

Yuko: “…” – Cắn lưỡi chết đây.

“Số tiền này tuy chẳng chọi chết được ai, nhưng cũng mua được ít thuốc chữa vết thương cho ngươi. Nằm đây một lát, ta đi nhanh rồi về” – Nyan đứng thẳng người, quan sát xung quanh tìm kiếm xem còn nhà nào mở cửa.

Yuko xúc cảm trào dâng: hiểu lầm nàng ấy rồi. Nyan thực quan tâm đến mình. Nữ nhân tốt như vầy mà mình đã nỡ bán nàng ấy đi với giá 2000 lạng bạc, thật…quá rẻ.

Yuko hơi lo lắng, đề nghị: “Cõng ta tới chỗ đại phu luôn cho tiện. Đỡ tốn thời gian quay lại đây, với lại nữ nhân đi đêm một mình rất nguy hiểm”.

“An tâm, ngươi đâu được xem là nữ nhân”.

Là nói đến nàng đó. Đồ ngốc. Đi một mình rồi bị dâm tặc bắt luôn đi. Yuko chửi thầm mấy tiếng, vì căn bản thâm tâm nàng vẫn còn day dứt vụ đem Nyan bán vào Phẩm hương lầu nhưng rốt cuộc tay trắng vẫn trắng tay, thấy có lỗi với Nyan, dù chỉ là một chút xíu nhưng thấy có lỗi là được rồi. Nàng vẫn được xem là có tình người đấy chứ. Nên bây giờ không muốn mở miệng ức hiếp Nyan.

“Ta lo cho nàng đó. Trên đường tìm đại phu lỡ gặp dâm tặc thì…”.

“Thì đem tên dâm tặc đi chém đầu là được chứ gì. Với lại cõng ngươi á? Mệt! Tốn sức lắm. Không thích. Cứ nằm đây đi. Lát ta về” – Nyan lao người chạy mất.

Yuko: “…” – Cõng ta mà mệt ư? Lần sau có bị trọng thương đừng mong ta cõng.


***

Nyan thường ngày làm ăn chậm chạp, làm trước quên sau. Lần này có chút lo lắng cho Yuko nên năng suất làm việc cao hẳn. Chẳng mấy chốc đã trở về. Cầm theo vài gói giấy màu trắng. Yuko vẫn đang nằm lặt lìa giữa lòng đường, gió thổi đìu hiu, trông rất tàn tạ.

Giờ này muốn tìm đại phu rất khó, Nyan chỉ có thể đi mua ít thuốc về bôi cho Yuko. Tả lại bệnh tình của Yuko cho chủ tiệm, theo hướng dẫn của người ta, dùng bản thân làm thầy thuốc, lấy Yuko làm chuột bạch. Thí nghiệm!

“Á!” – Yuko thét lên đau đớn, quằn quại dưới sự bôi thuốc của Nyan mà ngậm bồ hòn làm ngọt, nước mắt tuôn như mưa, khóc thét như một tiểu hài đồng vừa dứt sữa.

Nyan vì sợ Yuko cắn phải lưỡi mà đưa tay ra.. cầm giày mình đưa lên miệng cho Yuko cắn.

Theo lời hướng dẫn của chủ tiệm thịt.. phương pháp ướp thịt gia truyền: Trước tiên phải làm sạch bằng gói muối thường. Sau đó đắp bằng gói muối ớt. Cuối cùng lấy vải quấn (miệng chum ướp thịt) lại cho kín là được.

Yuko tứa mồ hôi thở hồng hộc, cảm thán với vị thần y trước mắt: “Nyan thật giỏi a. Nghe người ta nói thôi là làm được rồi. Cách chữa bệnh tàn độc thế nhưng lại rất hiệu quả. Lúc đầu có đau đớn, khi hết đau rồi thì đỡ hơn nhiều”. (cái này đương nhiên mà ( ´ ▽` )lll ).

Lại nhớ ra điều gì đó, Yuko hỏi: “Tiền của ta đâu?”

Nyan thản nhiên như không: “Mua muối hết rồi.”

“Gì?” – thanh âm thảng thốt – “Mấy gói muối này một hào cũng phải đến cả kí, túi tiền ta chắt mót đến cả 3 lạng bạc. Đủ mua cả kho muối ấy chứ.”

“Mua cả kho muối làm gì. Có mấy gói mà xài còn không hết”.

Yuko giãy nảy: “Vấn đề không phải chỗ đó mà là tiền thừa, tiền thừa đâu?”

Nyan vẫn là thản nhiên như không: “Lão bản làm ăn nhỏ lẻ, không có tiền thối. Ta không đợi được, khỏi lấy luôn.”

Yuko: “…” – Ai muốn mua nữ nhân này không? Ba lạng bạc.


***

Nyan ngáp một cái, dùng biểu tình uể oải nói: “Nếu ta đi lâu thì tính mạng ngươi giữ nổi không? Chỉ có ngươi là ngốc thôi. Ta thật lo khi ở một mình thì ngươi làm sao sống”.

Yuko: “…” – Trước giờ ta sống rất yên ổn, có ngày hôm nay chẳng phải do nàng?

“Còn nữa, ngươi ngốc đến độ đáng thương a.” – Nyan vừa mới làm được chuyện có ích duy nhất là bắt đầu giáo huấn Yuko, lấy lớp áo ngoài Yuko vừa cởi ra, lót nền đất ngồi xuống cạnh bên, thao thao tùm lum thứ: “Tiểu muội ngươi việc gì phải nhọc lòng đi chuộc thân làm gì, dù sao bà thím ấy có để ý đến nha đầu đó đâu. Dắt nó bỏ trốn là được rồi, ai biết ngươi ở đâu mà tìm”.

“Ừ ha!” – Yuko nhận ra vấn đề bằng đôi mắt ngơ hết chỗ nói. Đứng phắt dậy, vết thương hơi đau nhưng chẳng đáng để nàng quan tâm, nắm tay Nyan: “Chúng ta quay lại”.

“Đâu?” – Ngáp.

“Phẩm hương lầu.” – Phấn khởi.

“Chi?” – lại ngáp.

“Đưa Mayu chạy trốn.” – Cực kì phấn khởi.

Nyan: “…” – Nằm vật xuống đất tranh thủ ngủ được khắc nào hay khắc đó.




--------------------------------------------------




Đứng dưới đất nhìn lên cửa sổ phòng Mayu, vẫn sáng đèn. Vậy là còn thức. Định dùng khinh công như mọi ngày phóng lên tìm Mayu nhưng thân thể đang bị thương, không dùng sức được nhiều. Yuko bảo Nyan: “Đỡ ta trèo lên”.

Nyan: “…”.

Nàng đi về đây.

Ruốt cuộc Yuko đành phải chật vật hóa yêu nhền nhện bám tường trèo lên. Trèo được mới lạ. Nyan tựa lưng vào tường, khoanh tay nhắm nghiền mắt, ánh trăng rọi vào người nàng thứ ánh sáng vàng nhạt hư hư ảo ảo, tư thế trông thoát tục phi phàm. Trái ngược với tiểu tử vải thô bên cạnh, người nhễ nhại mồ hôi, bám tường cố gắng không gây ra tiếng động.

Vô ích. Yuko ngồi bệt thở hồng hộc. Đám quan binh từ đâu đi đến hướng các nàng, Nyan giật mình kéo Yuko trốn vào góc tối. Bất ngờ với phản ứng của Nyan, hôm nay phản ứng của nàng ấy nhanh nhạy hơn thường ngày thì phải. Đúng là dễ dạy, sau này cho ra ngoài nhiều chút để khai sáng cho nàng ta mới được.

Chẳng lâu sau thì đám quan binh chạy ra khỏi Phẩm hương lầu với bộ dạng hớt ha hớt hải. Có người trọng thương thì phải, máu loang lổ cả một đoạn đường dài. Rốt cuộc thì trong Phẩm hương lầu đã xảy ra chuyện kinh dị gì đây?

Nyan biết đám quan binh đó nhất định là do phụ hoàng nghe tin nàng mà sai người đi tìm. May là nàng không ở trong đó, không thôi bị bắt về rồi.

Phải nhanh chóng đưa tiểu muội của Yuko đi, tránh xa nơi này càng nhanh càng tốt. Nyan xốc tinh thần cho tỉnh hẳn, nhắc đi nhắc lại: mai ngủ bù là được.

“Đưa ta cái túi!”

Yuko: “…” – Sao nàng ta biết mình còn tiền. Không hiểu sao nghe thấy giọng nói cương mãnh của Nyan mà nàng không thể nào cãi lại. Lục túi áo may ngược, lấy ra bọc tiền nhỏ tiếc nuối đưa Nyan.

Cầm túi tiền của Yuko, thấy vẫn còn nhẹ, phải nói là quá nhẹ, Nyan tìm xung quanh cục đá to nhét vào túi vải rồi nhắm vào hướng cửa sổ phòng Mayu mà ném.

Cốp!

Tiếng động phát ra nghe rất rõ, nhưng sao không phải là rầm, choang mà là cốp nhỉ?

Yuko giật mình: “Tiền của ta? Sao lại ném nó đi?”

Nyan ngơ ngác: “Thì gọi Mayu ra trèo xuống đây.”

“Ừ ha, vậy mà ta không nghĩ ra, trèo lên đó làm gì, gọi Mayu nhảy xuống là được” – Yuko tựa như nhìn thấy một phát kiến động trời, liền sau đó là đứng hình: “Vậy lấy đá ném là được, ném luôn tiền của ta làm gì?”

“Lúc ném đá không cẩn thận sẽ xước móng tay a. Ta chỉ bảo ngươi đưa ta cái túi thôi mà, lấy túi đựng đá ném, có bảo ngươi bỏ tiền vào túi đó không?”

“…” – Yuko thật muốn bán nữ nhân này.

***

Mayu nhoài đầu ra khỏi cửa sổ nhìn, là tỷ tỷ của nàng. Mừng vui khôn xiết. Là tỷ tỷ đến cứu nàng ra khỏi chốn này. Cái tên áo tím thật rất đáng sợ, thanh âm thì lạnh buốt, hỏi thì chặn đầu chặn đuôi, nàng chỉ lo suýt nữa không cẩn thận lại khai thật ra tung tích của tỷ tỷ nàng mất.

Rất may là tỷ tỷ nàng dùng ám khí ném vào đầu người áo tím ấy, khiến hắn lăn đùng ra bất tỉnh. Tỷ tỷ lúc nào cũng đến rất đúng lúc. Nghe tỷ tỷ gọi nhảy xuống đi, đừng sợ, tỷ tỷ và nữ nhân bên cạnh sẽ đỡ cho nàng. Mayu ôm bình nhảy ra khỏi cửa sổ.

Nhận thấy Yuko đang bị thương, sức trèo còn không nổi đòi đỡ ai. Thế là Nyan tiện tay kéo Yuko sang bên, để Mayu đơn thân đáp xuống.

“Á!” – Yuko và Mayu thét lên. Không phải chứ! Mayu nhắm tịt mắt, tự mình nhảy khỏi cửa sổ tự tử làm gì. Chết yểu thế này thật mất mặt.

“Yuki. Cứu. Ta thường ngâm nước, nhưng nếu ngươi lọt vào tay người khác họ có thể dùng ngươi làm bô xí đó. Ngâm XX ráng chịu”.

Nghe lời cảnh báo của Mayu mà Yuki hoảng hốt, phải vất vả phát tiết toàn bộ pháp lực mới có thể giữ cho Mayu đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng. Nếu không phải bị nhốt trong bảo bình này thì ma nữ như nàng đã không tốn sức như vậy.

Yuko tấm tắc khen Mayu không biết từ đâu đã học được khinh công hơn người. Mayu chỉ cười cười bảo là loại mèo quào thôi, không đáng nhắc.

Đến đây tất cả đã có thể cao bay xa chạy. Chỉ tiếc.. tiền. Yuko nằng nặc đòi phải lấy cho được túi tiền kia mới chịu rời đi. Đó là số tiền nàng bán sức lao động, khuân vác như một con mọi mới kiếm được ít, không phải tiền bẩn từ việc bán sách cấm làm ra. Nó đáng giá vô cùng, là số tiền có thể tự hào đem khoe với Mayu.

Phẩm hương lầu lúc này không có bóng người, các cô nương trốn biệt đâu chẳng biết. Ba người các nàng hiên ngang bước vào. Nhẹ nhàng đi lên lại phòng Mayu.




--------------------------------------------------




Kasai ngơ ngác nhìn Itano bất tỉnh, ngửa mặt dưới sàn. Vội đỡ Itano lên giường, gọi nàng tỉnh dậy nhưng gọi mãi vẫn bất tỉnh như thường. Kiểm tra vết thương thì đầu u một cục, nếu không có lớp tóc che đi thì chắc đã thấy rõ rồi. Chỉ bị u thế này mà bất tỉnh? Bọn con nhà giàu, công chúa, tiểu thư đều yếu ớt thế sao?

Kasai đi đến bên cửa sổ nhìn xuống. Cao quá. Một cô bé như Mayu chắc không thể nào nhảy ra khỏi đây đâu. Vậy thì tất cả đã đi đâu rồi chứ? Quan sát xung quanh thì thấy một cái túi vải. Cầm lên hóa ra là chứa đá bên trong à? Kasai đang ngắm nghía cái túi thì bất chợt một cơn đau điếng sau gáy ập đến, lan tỏa toàn thân. Nàng lăn đùng ra đất ngất lịm.

Yuko cầm chiếc bình của Mayu thở hồng hộc. Nếu không phải tại vết thương thì đã không mệt thế này. Vứt viên đá đi, lấy túi tiền ra khoe với Mayu. Cả hai hớn hở vô cùng.

Trong khi đó, Nyan đến gần kiểm tra cái người đang nằm bất tỉnh trên giường kia. Nàng thường ngày lười nhác nhưng lần này có thứ cảm giác gì đó thôi thúc nàng, là một cảm giác nhớ nhung quen thuộc.

“Tomochin!”

“?” – Yuko và Mayu theo tiếng hét của Nyan cùng quay đầu lại.

Nyan run rẩy, cảm giác tội lỗi lại trào dâng. Lúc quyết định ra đi là nàng đã nhất quyết sẽ không thấy hối hận, không thấy tội lỗi với bất kì ai. Nhưng nghĩ đến người phải chịu cảnh đó thay nàng là Tomochin, đứa tiểu muội tội nghiệp của nàng là nàng lại thấy đau xót. Quyết phải lẩn trốn thật kĩ để không uổng công nàng đưa ra quyết định táo bạo này… Khi nào xong chuyện sẽ trở về.

Thấy Tomochin trong bộ dạng cải nam trang, ắt hẳn là trốn ra khỏi cung, chẳng nhẽ cũng bắt chước nàng? Nyan vội vàng kéo Yuko rảo bước thật nhanh.

“Đứng lại!” – Itano tỉnh dậy, xoa xoa lấy đỉnh đầu. Đau thật đấy. Nheo nheo mắt nhìn đám người phía trước. Bóng hình ngày càng hiện rõ. Bất ngờ thốt lên: “Haruna?”

Yuko vội vàng cầm cái bình của Mayu phang một phát nữa vào đầu làm Itano lăn ra giường bất tỉnh tiếp. Nyan thảng thốt: “Ngươi làm gì vậy?”

“Đập đầu người ta.” 

“…” – Ta biết. Nyan nhiều lúc khẳng định, thập phần là lúc nhỏ Yuko bị sét đánh té giếng.

Dùng giọng điệu nghiêm túc đến đáng sợ, Nyan nói: “Đó là công chúa đấy!”

Nghe thế mà Yuko lẫn Mayu đều bủn rủn tay chân: nguy rồi kì này bị tru di cửu tộc chắc rồi. Vội vàng lấy bình rượu trên bàn rót thẳng vào miệng Itano để khi nàng ta tỉnh dậy nghĩ mình vì hơi men mà trông gà hóa cuốc, nhìn thấy ba nàng chỉ là sự lầm tưởng. Itano đang nằm bất tỉnh khi rượu bất ngờ đổ vào khiến nàng ho sặc sụa, thân người giật giật. Khéo làm cho Itano sặc rượu chết yểu thật.

Nyan đẩy Yuko sang bên: “Ngươi làm gì đấy?”

“Đổ rượu vào miệng công chúa? Nãy giờ Nyan hỏi toàn mấy câu gì không. Nàng ngốc thật đấy!”

Ngươi ngốc thì có. Trả lời kiểu gì không. Nyan ngáp dài để bình tâm lại, hỏi rõ hơn: “Tomo.. không, công chúa, vị công chúa này rất kị thứ ô uế. ngươi đổ rượu như thế, nàng ta tỉnh lại bắt được ngươi là ngươi sẽ chết đó. Ta không cứu được đâu. Đồ ngốc này.” – ngáp làm nàng ứa nước mắt, bộ dạng mếu máo khiến Yuko đau lòng.

“Đừng khóc”.

Nyan: “…”

Chỉ có Mayu là còn tỉnh táo, không bị hai kẻ một ngơ một ngốc làm loạn trí. Có nên nói người đang nằm trên đất là Phò Mã luôn không nhỉ? Chỉ sợ nói ra làm tỷ tỷ nàng hoảng hốt nên thôi. Cầm bình rượu đi đến chỗ Kasai đang nằm vật vã, đổ vào miệng Kasai một ít, nói: “Như vậy là sau khi tỉnh dậy mọi người sẽ nghĩ là tên này ép công chúa rượu đối rượu rồi giở trò. Công chúa tỉnh lại sẽ xử lý hắn mà không hề nhớ đến chúng ta.”

“Mayu~ Muội thật giỏi” – Yuko cảm thán.

Nyan thấy cách này không ổn, như thế thì sẽ ảnh hưởng đến thể hiện hoàng tộc mất. Nhưng nhất thời không tìm ra cách nào hay hơn nữa.

Nghĩ người này là Phò Mã, trên giường là công chúa. Hai người đã là phu thê thì chắc sẽ không làm gì nhau đâu. Mayu an tâm kéo Yuko và Nyan, ba người rời khỏi. Để chắc ăn, sợ hai người bên trong tỉnh dậy sớm sẽ đuổi theo các nàng nên Yuko tìm khóa, chốt cửa lại.




--------------------------------------------------




Kasai và Itano lát sau đồng loạt tỉnh dậy.

Itano xoa đầu. Kasai ôm gáy. Hai người nhìn nhau. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Nè! Có phải nàng làm gì cô bé Mayuyu rồi phải không?”

Itano lãnh đạm chẳng thèm trả lời. Câu hỏi đầu tiên không hỏi xem nàng tại sao bất tỉnh mà đi hỏi về một nữ nhân khác. Có cần dạy nàng ta ‘đạo Phò Mã’ hay không đây?

“Có hỏi được chỗ của Yuko chưa? Có thể tìm thấy Nyan không?”

Itano vẫn diện vô biểu tình không đáp. Lại hỏi về nữ nhân khác, mà lại là hai người một lúc mới tức. Không biết do thứ gì tác động mà lần bực tức này thật khó kiểm soát, suýt chút thì nàng đã phát tiết nói thẳng vào mặt Kasai rồi. Càng để nỗi ấm ức trong lòng bao lâu thì cơ thể càng bức rứt, nóng nực, khó chịu vô cùng.

Kasai chờ đợi phản ứng từ Itano nhưng càng đợi càng thất vọng, càng đợi càng lo lắng. Liệu có phải Itano ra tay hiểm ác “ăn” người giấu xác rồi không? Thái độ im lặng đến đáng sợ kia thật khiến người ta lạnh gáy. Kasai đứng dậy đi đến gần Itano, nhìn vào phía trong giường, liệu Mayu có bị giấu xác trong này không mà Itano cứ mãi ngồi không động, thật đáng ngờ.

Hình như lúc mình bất tỉnh có người rót rượu cho mình thì phải. Hơi men này thật.. Sắc diện Kasai trở nên hồng hào, hơi men lại khiến nàng cảm thấy sảng khoái vô cùng, tinh thần thực phấn chấn. Hỏi thẳng mặt Itano: “Mayuyu đâu? Ức hiếp một cô bé là không nên, muốn tìm tung tích Nyan thì phải cần thời gian. Đâu thể chiếm hữu cô bé trước rồi bảo cô bé là người của mình, bắt cô bé khai ra chỗ chị mình ở. Cách này thật đê hèn biến thái a”.

Itano thực chịu hết nổi rồi, lần này là hỏi han đến ba nữ nhân mà không hề quan tâm đến nàng, tức chết mà. Dùng ngôn hành tùy tiện để truy hỏi nàng nữa chứ, tức chết mà. Sắc diện Itano càng ngày càng đỏ, ánh mắt trở nên mông lung vô định, đầu óc cư nhiên mơ hồ. Chỉ nhận thấy một điều, cơ thể rạo rực đến kì lạ.

Kasai cúi xuống gần hơn, mặt đối mặt Itano mà chất vấn. Vừa mở miệng ra là Itano vòng tay ra sau nắm gáy áo Kasai kéo về phía trước. Người Kasai cứ theo hành động bất ngờ của Itano mà lao đến đẩy ngã Itano xuống giường. Môi áp môi, cảm giác mềm mềm lại phảng phất vị rượu lâng lâng.

Kasai hoảng hốt định đẩy Itano ra nhưng cái hương thơm kì lạ từ rượu trong miệng Itano không ngừng truyền tới, lướt qua cánh mũi tựa hồ như rút hết ý định phản kháng của nàng. Cái hương thơm thanh tân nhưng lại đầy mị lực cứ như bông hoa ướt đẫm sương sớm quyến rũ mê người. Cơ thể hoàn toàn bất lực, mặc cho sự mê hoặc đang dần chiếm lấy. Kasai từ từ nhắm nghiền mắt lại.

Chiếc lưỡi nhu mại bắt đầu có ý định xâm chiếm vùng đất mới. Thanh âm hảo ngọt: “Ngoan~”. Lần này Kasai thực sự ngoan ngoãn nghe lời, hé môi ra, đầu lưỡi Itano chầm chậm tiến vào tựa hồ như con thú nhỏ vẫn còn bỡ ngỡ, cẩn thận mà nhẹ nhàng thám hiểm.

Bất ngờ lật người Kasai xuống dưới, Itano bắt đầu với một nụ hôn mạnh bạo hơn. Không còn dịu dàng, mềm mại nữa mà giống như một cơn cuồng phong khuấy đảo, quét sạch mọi lý trí còn sót lại của Kasai. Đầu óc choáng váng, mắt hoa cả lên đến nỗi có người hỏi, chắc nàng cũng chẳng biết tên khai sinh của mình là gì luôn rồi.

Itano chậm rãi trượt người xuống phía dưới, nụ hôn ẩm ướt mà nóng bỏng chuyển dời lên chiếc cổ trắng nõn của Kasai. Itano khẽ đưa tay nới lỏng cổ áo Kasai để phần vai trần trắng muốt, láng mịn lộ rõ. Chiếc lưỡi tựa phiến hoa anh đào trượt nhẹ trên cổ Kasai rồi biến thành những cái mút nhẹ, vừa như muốn công kích lại như muốn e dè câu dẫn. Cả người Kasai nóng ran, cắn chặt môi, đưa tay ôm lấy eo Itano rồi từ từ siết chặt.

Thứ cảm giác lạ lẫm này làm cơ thể Kasai hoàn toàn mất kiểm soát, cơ thể dần tan thành bọt nước tựa như dạt vào một không gian khác, phảng phất xung quanh là hơi nước ảo ảo mờ mờ, lòng rạo rực, hơi thở gấp gáp hơn hẳn thường ngày.

Khi Itano đưa tay thuận thế trượt dưới đùi Kasai như muốn tiến sâu hơn nữa. Kasai lại bất ngờ lật người đẩy ngược Itano nằm dưới, bàn tay đưa đến thắt lưng Itano, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp vải ngăn cách, tiến sâu lên trên, chạm vào ngực Itano.

“…”. Thật lạ, cảm khác có gì đó không đúng, cảm giác có gì đó rất ức chế không nói thành lời?!

Kasai đột ngột bừng tỉnh, mắt mở thật to nhìn trân trân Itano đang nằm dưới, gò má nàng ấy đang ửng đỏ, nhịp thở từng nhịp, từng nhịp như câu dẫn đối phương. Có lẽ vì “được” uống rượu ít hơn Itano nên hiệu lực của xuân dược mới mau chóng tan biến. Cả người như bị dội một gáo nước lạnh, tinh thần tỉnh táo vô cùng.

Kasai nhảy bật ra khỏi giường, thanh âm run rẩy: “Itano Tomomi… Sao..sao lại?”

Itano ngồi thẳng người, ánh mắt mị hoặc kêu gọi: “Lại đây!”

Kasai: “…” – Nhất định là bị trúng tà rồi.

***

Vội vàng chỉnh trang lại y phục, lao ra mở cửa mới phát hiện cửa bị khóa trái bên ngoài, đập liên hồi gọi người tới cứu nhưng không nghe động tĩnh.

Các cô nương và Quế ma ma trốn ở nơi an toàn nhất của Phẩm hương lầu, nghe tiếng kêu cứu cũng không dám bước ra. Chỉ sợ khiến tên thái giám kia phát tiết mần các nàng như mần cá.

Takahashi đang ngồi đợi Acchan tỉnh lại, nghe tiếng Kasai kêu cứu cũng mặc kệ, để chủ nhân trừng trị y giúp nàng: Chắc phát hiện Hán Uy giở trò ăn đậu hủ với Atsuko nên mới phạt hắn, đáng đời!

Kasai cuống cuồng khi phát hiện cửa không thể mở, Itano thì như con thú mỏ vịt, ôn nhu cười với nàng. Thật là đáng sợ! Nàng là người hiện đại đương nhiên không phải phân biệt nam nữ, chỉ tại bộ dạng khác với ngày thường này của Itano thập phần đáng sợ. Chẳng nhẽ nhảy cửa sổ mới mong thoát?

[Phò Mã gia bị công chúa cưỡng bức, nhảy lầu tuẫn tiết. Chết thực khó coi.]

Kasai lắc đầu nguầy nguậy, không thể để sáng mai có bài báo như thế xuất hiện được.

Itano xáp đến ôm chặt lấy Kasai từ sau lưng làm nàng hoảng hồn đạp phát mà văng luôn cánh cửa. Lúc này tất cả mới chịu chạy ra... nhìn. Ừ, họ chỉ đứng nhìn, đúng là một lũ ác độc.

Acchan dụi dụi mắt nhìn cho rõ, đồng loạt cùng Takahashi há mồm.

Các cô nương và Quế ma ma thì chạy vào chỗ nấp cũ: Không thấy gì hết, không thấy gì hết. Thấy là chết, chết là hết.

Tự thân vận động cứu Itano, coi như cứu mình. Kasai đưa tay thốc mông Itano lên, cõng Itano trên lưng chạy xuống dưới lầu: “Hồ nước..chỗ này có hồ nước không?”

Cô nương ở góc ngoài cùng không có chỗ nấp, run rẩy chỉ tay về cửa phía đông. Kasai cứ thế cắm đầu chạy. Trên đường Itano không ngừng nhấm nháp đôi tai của Kasai làm nàng cứ xoay đầu né tránh muốn gãy cả cổ.

Đến nơi, Kasai thẳng tay xoay người ném Itano rơi tõm xuống hồ.

“…” – Itano ngóp ngáp trồi lên phun nước ra từ miệng.

Đang độ lập xuân nên trời giữa đêm không quá lạnh, Kasai ném cái nhìn quỷ dị về phía Itano.

Itano: “…”

Lát sau mới mở miệng thỏ thẻ một câu, Kasai không nghe rõ sáp người lại gần thì Itano tiện tay kéo nàng rơi xuống hồ, nước hồ không sâu chỉ tới ngang xương quai xanh của hai nàng nếu đứng thằng người. Kasai chật vật lắm mới đứng thẳng được, giọng bất mãn: “Làm gì thế hả?”

“Có rêu” – Itano khẩu âm run run, phải thực chú ý mới nghe rõ.

“Thì sao?” – Kasai vuốt nước trên mặt hỏi lại.

Itano: “…” – giơ cánh tay đang có vài cọng rêu bám dính lên trước mặt Kasai, lúc này nàng mới hiểu, ra là sợ dơ, sợ ô uế đây mà. Thực dễ thương a! – Kasai nhanh chóng lấy nó vứt ra chỗ khác, lúc này biểu cảm trên mặt Itano mới giống con người được chút.

Giữa hồ, mắt đối mắt, có lẽ đứng dưới nước hồi lâu nên khí nhiệt giảm hẳn, tinh thần tỉnh táo, Itano ít nhiều cũng nhớ được vài chuyện đã xảy ra.

Kasai thì lại khác, uống phải rượu nên sau đó hết hơi men là nàng quên sạch, cũng không hề biết mấy viên thuốc Acchan đưa là xuân dược, dược tính rất mạnh. Nhất thời chỉ nhớ cảnh tượng Itano dùng cái biểu cảm, ánh mắt ong bướm đưa tình quyến rũ mình lúc nãy, lần đầu tiên thấy Itano cười nhưng nụ cười khi ấy thật khủng khiếp, y thú mỏ vịt. Định hỏi cho rõ: “Nàng..lúc nãy”.

Itano: “Im đi!”

Kasai nhìn bằng ánh mắt thản nhiên, nhưng ẩn chứa nơi sâu thẳm trong lòng là tò mò muốn biết: “Lúc nãy..nàng..pụp pụp pụp” - Itano lấy tay ấn đầu Kasai xuống nước.

Các cô nương cùng Quế ma ma tự khi nào mà dời chỗ nấp sang cái lan can đối diện vầy nè? Ánh mắt hiếu kì cùng sự tự kỉ nhẹ, hủ nữ lên ngôi dù người kia là thái giám đi nữa.

Cả Acchan và Takahashi cũng ngồi trên bậc thềm chống cằm nhìn về phía Itano và Kasai, đồng thanh thốt lên: “Thực hấp dẫn nga~ Đánh yêu nga~ Ôm ấp nga~” – Kèm theo đó là ánh mắt bắn tim.

Takahashi đáng nhẽ sẽ phải chạy đến giúp chủ nhân mình, vì nàng hiểu rõ chủ nhân mình lí nào có hành động quái đản này. Thế nhưng Acchan lại bảo: “Nhìn đi, học hỏi, sau này có cơ hội áp dụng”. Dù nàng không hiểu lời Acchan nói lắm, nhưng nghe có vẻ hấp dẫn nên học theo biểu cảm của Acchan.

Cũng may lớp y phục ngoài bung ra nhưng vẫn còn lớp trung y che chắn giúp, không đến nỗi lộ hàng, Itano vội vàng kéo áo che người lại bước lên bờ. Cơ mặt lạnh tanh không biều cảm, thực ra các múi cơ hoạt động nhiều quá bị đông cứng rồi. Lủi thủi bước về phủ điện.

Kasai sau khi ho khan mấy tiếng do sặc nước cũng trèo lên bờ.

***

Đêm Tiết kỷ đã trôi qua dưới cái nhìn lạnh lẽo của Itano. Kasai về tới phủ rất muốn hỏi Itano sao lúc đó lại điên lên muốn thác loạn cùng nàng, nhưng mãi không dám hỏi. Đến mấy ngày sau cả hai cũng không nói với nhau nửa lời. Kasai lúc lên thượng triều theo lời gọi của lão Hoàng đế thì khi trở về lại đem một gáo nước lạnh khác tạt vào mặt Itano.

Người trong phủ nàng đương nhiên không ai dám nói bậy ra ngoài cái bộ dạng nhếch nhác của nàng lúc về phủ, mà thật ra là không có cơ hội đi tuyên truyền. Đêm đó gia nhân nào khó ngủ, thao thức đi đêm mà bắt gặp nàng, ngay tức khắc sẽ bị Takahashi diệt hết. Chết mà chưa kịp hiểu vì sao mình chết luôn.

Bọn người buôn hoa bán phấn đương nhiên không biết thân phận thật của nàng thì làm sao mà lại lan truyền tin tức được, chỉ tại nữ nhân này cả. Dấu tích màu đỏ trên cổ lộ ra ngoài và cả vết cắn trên vành tai Kasai thì không giấu đâu được. Lúc thượng triều đi về là tin đồn: Cửu công chúa Itano Tomomi ngoài lạnh như phiến hàn băng, thâm tâm lại hừng hực lửa tình.

Sự nhiệt tình của Cửu công chúa lúc về đêm lan truyền khắp nơi như cơn vũ bão. Quét ra ngoài cả hoàng cung, lân la khắp ngõ ngách kinh thành. Nàng không dám chường mặt ra ngoài nên không biết, chỉ nghe Acchan nói lại, hỏi Takahashi lời Acchan nói thật không thì Takahashi gật đầu lia lịa.

Mất mặt, mất thể diện, mất luôn cốt cách bấy lâu của nàng trong mắt mọi người. Hận ước gì có thể đem chuyện đêm đó xé tan vào chín tầng mây.

Dù ở trong phủ điện của mình, ở ngay trong phòng mình nhưng nàng luôn có cảm giác bị cợt đùa, vẫn có người nhìn nàng mà châm chọc. Uất ức nàng đóng cửa, chui xuống mật thất của Takahashi ở dài hạn. Cấm kẻ nào bén mảng lại gần.

“Atsuko cũng không được lại gần sao?”

“…” – Itano trừng mắt, Takahashi nín thinh.

Ba tháng sau, lúc Itano thông suốt lú mặt ra ngoài cũng là lúc tin đồn lắng xuống, mà hình như lắng lâu rồi, bởi mọi người cũng không rảnh đâu mà để tâm chuyện gia đình người khác. Chỉ không ngờ thời gian ngắn ngủi mà mọi chuyện giờ đã khác rất nhiều. Biết vậy nàng đem nữ nhân kia nhốt xuống mật thất bên cạnh luôn là giờ đâu phải ngứa mắt thế này.


~Hết chương 12~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét