hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 13]


Chương 13

Hoa kiến đoàn tử












Trở ra, ta nhất định sẽ bắt ngươi chịu trách nhiệm.

Trở ra, ta nhất định sẽ bắt ngươi mãi mãi bên cạnh ta.

Trở ra, ta nhất định… “đày đọa chết ngươi” – Itano nghiến răng nghiến lợi đứng như trời trồng.

Vừa bước ra khỏi mật thất là chân vướng vào một đám tơ đỏ giăng đầy dưới đất, một xô bột mì úp thẳng xuống đầu. Một thân phủ đầy màu trắng xóa, dưới ánh sáng ban mai có thể thấy rõ những hạt bột li ti theo gió lượn lờ trong không trung.

Chỉ mới ba tháng không ra ngoài mà ngay cả phủ điện Thiên Ân cũng sắp biến thành nơi đạo gia thần pháp mất rồi, bốn bề giăng đầy tơ hồng màu đỏ buộc ngân chuông, ngay vị trí Itano đang đứng là một vòng tròn bát quái được kết từ đám tơ màu đỏ ấy, nó như muốn bám dính cả vào chân nàng, làm nàng không tài nào di chuyển được.

Những chiếc chuông nhỏ buộc vào sợi tơ đỏ rung lên không ngừng khi Itano cố gắng bước ra khỏi vòng tròn bát quái. Chỉ cần ở đây một lát nữa thôi, nàng không biết mình có còn giữ được bình tĩnh nữa hay không.

Bột bay vào mắt, ngứa ngáy khó chịu. Itano định đưa tay lên dụi nhưng hai bàn tay cũng dính đầy cả bột. Takahashi thì không thể đưa tay ra giúp, chỉ có thể dùng trường kiếm chặt đứt hết đám tơ vò dưới đất.

Rốt cuộc thì nơi này đã xảy ra chuyện gì? Bột mì bám vào mắt nãy giờ làm Itano bắt đầu chảy nước mắt sống. Takahashi chỉ có thể nhanh chóng chạy đi mang ít nước đến cho Itano rửa mặt.

Chuyện nàng ra khỏi mật thất là một điều bí mật. Chỉ những người hầu thân tín mới được diện kiến nàng. Muốn tìm hiểu xem ba tháng qua cái phủ điện này không có nàng trở nên như thế nào. Cả nữ nhân kia cũng thế.

Sau khi được mấy tì nữ trong phủ điện mộc dục canh y sạch sẽ, Itano bắt đầu đi chất vấn cái kẻ đã đặt bẫy nàng. Toàn bộ người hầu trong phủ đều khẳng định tất cả là do kẻ đó bày trò. Nghe một tì nữ còn bẩm báo rằng, hai tháng trước còn có cả trứng thối, vỏ chuối, lông gà nữa nhưng do ngày tháng sau này túng thiếu, Phò Mã gia đã đem bán hết rồi, chỉ còn lại có mỗi bột mì thôi, mỗi ngày còn ra chỗ đặt bẫy lấy một ít bột về nấu mì ăn. Ngày qua ngày đến giờ chỉ còn lại một ít bột.

“Vậy mà là một ít sao?” - Thật muốn đi bóp chết nữ nhân mà được gọi là Phò Mã kia ngay lập tức. Dám nói với người khác nàng bị ma quỷ nhập xác, lẩn trốn một cách bí ẩn nên mới phải bày bố trận pháp để bắt yêu tà. Làm khi nãy ai trong phủ điện nhìn thấy nàng cũng như thấy ma thấy quỷ. Rõ ràng là muốn nàng không bị chết vì mấy thứ đồ ô uế thì cũng chết vì tức ói máu mà.


***


“Khụ khụ khụ”

Tiếng ho dai dẳng thê lương phát ra từ thư phòng. Itano vốn đang định mắng Kasai té tát thì ngay lập tức đơ người khi thấy bộ dạng ấy. Một thân bạch y trắng toát, nước mắt nước mũi tèm lem, đôi tay mỏng manh không ngừng đập vào ngực mình, gân cổ cũng nổi hết cả lên. Thật vô cùng đáng thương. Nữ tử đứng cạnh đưa tay vuốt vuốt tấm lưng cho y, giọng điệu an ủi: “Đừng quá đau lòng, công chúa sẽ nhanh trở về với ngài thôi”.

“Ngươi...” – Itano chầm chậm tiến đến, lòng trào dâng một xúc cảm khó nói nên lời.

Kasai quay qua dùng đôi mắt cực phẩm long lanh nhìn: “…” – Sau đó như đoạn phim lãng mạn trắng đen tua chậm, từ từ..cất tiếng gọi: “ức, ức, ức”.

Itano: “…”

Kasai: “…”

Nước, nước đâu rồi. Nghẹn chết nàng mà.

Acchan hốt hoảng lấy từ chiếc bàn giấu phía sau bức bình phong một ấm trà, Kasai chẳng kịp giữ hình tượng đã nốc ừng ực như kẻ lạc sa mạc tìm thấy nước cứu sinh.

Nếu lúc đầu Itano đơ người vì nhìn thấy hình ảnh trông mong thê tử đáng thương của Kasai thì giờ đây lại cứng đơ vì biết.. hóa ra ban nãy nàng ta ăn nhanh mắc nghẹn. Thật tức chết đi!

Acchan nhìn Kasai rồi khẽ nhún vai ý chỉ: “Xin lỗi, đã bị phát hiện rồi. Ta chẳng còn cách nào khác. Chuyện ‘vợ chồng’ mình, ngươi tự xử lý đi”. Rồi vọt người chạy mất.

Kasai đứng thẳng người đi đến kéo Itano ngồi xuống ghế. Nhìn nàng ta đứng ngoài cửa với ánh mắt hầm hầm sát khí kia thì tốt nhất là nên giúp nàng ta hạ hỏa cái đã.

“Uống trà đi!” – Kasai lấy tách rót đầy nước trà vào mời.

Itano trưng ra vẻ mặt quỷ dị, xanh xanh xám xám. Kasai nghiêng đầu cười giả lả: “Quên mất, bình trà này ban nãy ta đã lỡ uống bằng miệng rồi. Chắc nàng chê ô uế.”, suy nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Hay là ăn bánh đi ha. Tự tay ta làm, chỉ mong có ngày nàng trở về mà thưởng thức thôi đó”.

Kasai đưa cho Itano một que tre xiên vào ba viên Hoa kiến đoàn tử*, Itano vẫn trưng ra bộ mặt lạnh băng, bất quá đôi mắt lâu lâu lại giật giật không ngừng. Định dùng những thứ này che mắt nàng sao, có phải con nít đâu, coi thường trí tuệ nàng thế à. Thanh âm trầm thấp, từng chữ, từng chữ phát ra thật rõ ràng: “Hôm nay ngươi đang mở tiệc ăn mừng sao? Hay là ngày nào cũng thế?”.

(Hoa kiến đoàn tử : Hanami dango (花見 団子, ): Bánh Hanami dango theo truyền thống thường được làm vào dịp lễ hội hoa anh đào)

Kasai đang ngồi ghế đối diện bất ngờ vỗ cái đét vào đùi Itano, nụ cười thập phần oan ức: “Ha ha. Nàng nói cái gì thế. Có biết nàng biệt tăm ba tháng làm ta ăn không ngon, ngủ không yên. Ngay cả bước chân ra khỏi phòng cũng không hứng thú, đêm ngủ thì giật mình giữa canh ba vì cơn ác mộng nàng sẽ ra đi mãi mãi. Hic” – Vừa nói xong là một giọt lệ nhỏ xíu như có như không, mà chẳng biết có không vương nơi khóe mắt. Kasai đưa tay nhẹ lau đi.

Itano: “…”

Cơn đau điếng từ đùi phát ra khiến nàng thông tuệ hẳn. Có cảm giác như Kasai đang dùng ý nói ngược thì phải. Hình như không có ‘thê tử’ là nàng bên cạnh nên trông nữ nhân kia trắng trẻo hồng hào lên thấy rõ.

Kasai vẫn giữ nguyên nụ cười công nghiệp. Chẳng ngờ Itano lại trở về hồng trần nhanh như thế. Làm nàng đang ăn uống với Acchan cũng phải té ngửa mà dọn dẹp. Lúc tin đồn rộ lên thì Itano đột ngột biến mất cũng chẳng nói câu từ biệt. Mà cái tin đồn ấy có gì đâu mà phải khiến nàng ta trốn chui trốn nhủi, làm như là con gái nhà lành trong sáng lắm ấy, rõ ràng lời đồn nói đúng: khi mà ‘lên cơn’ thì công chúa cũng ‘máu’ lắm. Cứ nhớ đến hình ảnh Itano như hổ đói thác loạn và hình ảnh giả vờ nai tơ xấu hổ sau đó thì Kasai không nhịn được cười.


------------------------------------------------


Lúc Itano biệt tăm thì Kasai quả thật như ngồi chậu than, đi đi lại lại tìm Acchan tư vấn. Dù không biết Phán Quan thì có thể tư vấn gì ngoài chuyện đầu thai và quyên sinh.

“Thuốc này hình như không phải là thuốc kích thích cơ thể tăng trưởng mà là thuốc kích thích kia thì phải. Là xuân dược đấy.”

“Xuân dược!” – Kasai há mồm – “Sao lại biết?”

“Thì hôm ở Phẩm hương lầu ngươi có chạy xuống hỏi ta nên bỏ bao nhiêu viên vào rượu cho hiệu quả. Phỏng chừng là do thuốc này mà Itano mới trở nên điên cuồng như thế vào cái đêm ấy”.

Kasai lo lắng hỏi: “Vậy có phải tôi cũng đã uống nó không?”

Acchan trả lời ngọt xớt: “Không biết!” – Lúc ấy đang bị Takahashi ôm thì còn biết cái quái gì. Chỉ thấy hình ảnh Itano ôm Kasai cứng ngắc lúc Kasai đạp cửa tông ra thôi. Acchan đánh ánh nhìn tà mị thăm dò: “Có phải ngươi đã làm gì Itano nên mới thắc mắc mình có uống xuân dược hay là không?”

Kasai chối đây đẩy: “Làm gì có. Chỉ hỏi vậy thôi” – Chỉ vì kí ức đầu tiên mình nhớ rõ là cảm giác chạm vào ngực Itano. Nếu bình thường thì sao mình lại hành động kiểu đó. Thế nên cũng có thể mình đã uống một ít, tác dụng thuốc nhanh tan và mình mau tỉnh. Nghĩ vậy Kasai càng lo lắng hơn. Sao Itano không trách tội nàng sau đó?

“Nếu. Giả sử là nếu nha. Nếu tôi vô tình, chỉ vô tình thôi nha. Chạm vào nơi không được chạm trên người Itano và sau đó thì Itano không làm gì tôi hết. Cuối cùng biệt tăm. Chuyện này giải thích làm sao?”

Acchan đùa, nhưng bộ mặt lại vô cùng nghiêm túc: “Chắc là Itano đi mách cha cô ấy chém đầu ngươi thôi. Mà hai người là vợ chồng nên chuyện này bình thường, lão Hoàng đế không can dự.”

“Phù” – Kasai thở phào nhẹ nhõm.

Acchan lại nói: “Có thể sau đó ức quá mà ôm lấy Takahashi rồi quyên sinh chung luôn.”

Cái đồ độc ác này chẳng khác nào châm dầu vào lửa. Kasai sầu thêm sầu, không hiểu sao dù không mấy thích nhưng nàng cũng không muốn Itano phải chết.

Cuối cùng thì Acchan cũng chịu nghiêm túc giúp đỡ, dùng pháp lực định thần lại mà tìm kiếm Itano, nếu nàng ta trong phạm vi hai mươi dặm* (10 cây) thì có thể tìm ra được. Hóa ra đang lẩn trốn dưới một mật thất ở hậu điện phía đông, nơi đó thường ít người qua lại. Chẳng biết chui rúc dưới đó làm gì. Chỉ hy vọng không khí ẩm ướt mà bệnh gần chết luôn đi.

Kasai tháng đầu ngày nào cũng tới chỗ mật thất trông chừng Itano xuất hiện, làm riết cũng chán, chẳng thấy động tĩnh gì. Thế là nảy ra ý tưởng đi đặt bẫy chỗ này. Chỉ cần Itano xuất hiện, vướng vào sợi tơ đỏ sẽ làm ngân chuông vang lên báo cho nàng biết. Lúc ấy phải nhanh chóng dọn dẹp bãi chiến trường ăn chơi sa đọa, chỉ cần trưng ra bộ mặt đau khổ nhớ nhung khiến Itano vừa lòng là được. Còn hỏi tại sao lại cho thêm những thứ ô uế bẫy Itano ấy à? Chỉ đơn giản là thích, thích trêu chọc Itano thế thôi. Có khi Itano tức quá mà té ngã đập đầu si dại càng tốt. Nàng tình nguyện chăm sóc cho một Itano ngốc tử.


------------------------------------------------


“Này, không muốn ăn thật à? Ngon lắm đấy!” – Kasai lại dùng xiên bánh nhằm đánh trống lảng. Nhưng chuyện này lại không thể gạt được Itano.

Giọng điệu truy hỏi nhẹ nhàng: “Thừa biết là ta ở chỗ đó sao còn đặt bẫy? Ba tháng cũng không thèm xuống dưới xem thử. Ngươi ở trên này làm gì chứ?”

“Ta không hề biết nàng ở đó. Chỗ đó có mật thất thật sao? Nếu là mật thất thì người bình thường sao biết được. Chỉ nghe theo lời Acchan bố trí trận pháp trấn áp yêu quái thôi. Tất cả là do Acchan. Ta không biết gì cả.”

Không ngờ mới thời gian ngắn không gặp mà nữ nhân này lại trở nên khôn lanh, không là đê tiện mới đúng. Đỗ tội cho kẻ khác với bộ mặt tỉnh bơ như thế. Itano đổi sang ngữ điệu băng lãnh thường ngày: “Đừng tưởng ta là kẻ ngốc. Không nói thật, tối nay cấm ngủ trên giường.”

Mới trở về mà đã cho mình ăn hành rồi sao. Không được, phải sống sót trong mọi hoàn cảnh. Kasai lại dụ ngọt bằng xiên bánh ban nãy: “Ta mới là kẻ ngốc. Là kẻ ngốc mới cố gắng đi làm những món ăn ngon, những mong nàng trở về sẽ thích chúng. Xem xem có Phò Mã nào mà tự tay xuống bếp bao giờ. Hãy ăn thử đi. Rất ngon đó!”

Itano nhìn chăm chăm vào ba viên bánh với màu sắc bắt mắt, trông có vẻ rất ngon. Hỏi: “Bánh gì đây?”

Yeh~ Cắn câu rồi – “Là bánh Hoa kiến đoàn tử đó. Ở chỗ ta, vào dịp lễ hội hoa anh đào sẽ ăn bánh này, vừa uống trà, vừa ăn bánh, vừa thưởng hoa. Rất tao nhã.”

“Nhìn thấy hoa?” (Hoa kiến)– Itano cầm lấy xiên bánh ngắm nghía – “Đúng là rất tao nhã.”

Kasai lại càng vui hơn nữa vì Itano đã chịu bàn sang đề tài này với nàng. Gì chứ nói về ẩm thực thì không ai qua được nàng, từ khi lên năm nàng đã cùng cha xuống bếp cầm dao rồi.

“Chắc Itano chưa ăn bao giờ. Thử đi rất ngon đó. Sau này đối xử tốt với ta, ta làm cho ăn. Ta biết làm nhiều món lắm nga. Như là mochi, bánh in rakugan, kẹo aruheito…” – Nụ cười Kasai như tỏa nắng khi nói về những món ăn của Nhật Bản, những món mà nàng và Meetan vẫn hay làm chung với nhau. Những hồi ức về khoảng thời gian êm đềm ấy cứ ùa về trong trí nhớ. Bất chợt đôi mắt nàng trở nên ướt át, nhòe dần. Bây giờ chắc Meetan đã lấy chồng, đã hứa sẽ lấy lương làm thêm tháng này mua quà cưới cho chị ấy. Thất hứa mất rồi.

Cầm xiên bánh hoa kiến đoàn tử, định bỏ một viên vào miệng rồi lại thôi, Itano nhíu mày: “Sao phải khóc?”

“Khóc gì” – Kasai nhắm chặt mắt lại quay sang hướng khác một hồi để bình tâm, quay qua nở nụ cười thập phần hạnh phúc: “Bột bay vào mắt thôi. Sao nào, chúng ta làm hòa nhé. Ba tháng qua dù hằng ngày có ăn uống, có vui chơi thật nhưng vẫn rất nhớ Itano. Lo không biết Itano ở dưới có gì ăn không, có bị chứng sợ ô uế hành không.”

“Vậy là thừa nhận biết ta ở dưới mật thất rồi nga”

“Im lặng! Đang nói chuyện lãng mạn mà..Thật tình” – Kasai giãy lên khi Itano bất chợt chen ngang dòng cảm xúc.

Itano: “…” – Nói gì nói tiếp đi. Dạo này đúng là gan to tày trời.

Kasai hít hơi, trở lại mạch cảm xúc: “Chỉ có khi nấu ăn, nghĩ tới những món ăn dễ thương bắt mắt là sẽ không còn lo lắng nữa. Sau này cũng đừng bỏ đi mà không nói tiếng nào, cách xa một người không phải là điều đáng sợ nhất mà đáng sợ nhất chính là nhìn thấy người ấy ở ngay trước mắt mà không sao chạm vào được."

"Thời gian là vô hạn nhưng đời người thì hữu hạn. Chúng ta đã bỏ lỡ những khoảng thời gian có thể tạo nên muôn vàn kí ức đẹp của một đời người. Đâu cần phải nước mắt, đâu cần phải đớn đau. Thay vì làm đau mình, đau người, để lại những phút giây đẹp đẽ hiếm hoi chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”


Trời ơi, sao mà mình giỏi dữ vậy nè. Kasai dùng khả năng chấp vá mấy câu nói sến rện từ cuốn tiểu thuyết Meetan kể nàng nghe mà nói bừa. Hy vọng Itano cảm động mà tha cho nàng. Cái giường êm ả đó bị Kasai độc chiếm ba tháng nay rồi, nếu phải đi ngủ chỗ khác chắc chắn sẽ bị mất ngủ. Nhan sắc xuống cấp trầm trọng cho xem.

Itano ngắm xiên bánh hoa kiến đoàn tử trên tay mình. Nhìn thấy người ấy ở ngay trước mắt mà không sao chạm vào được. Thay vì làm đau mình, đau người, để lại những phút giây đẹp đẽ hiếm hoi chẳng phải sẽ tốt hơn sao? “Phì” – Khẽ cười nhạt một tiếng đầy bất lực, rồi lại ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Kasai mà nói: “Chúng ta hãy thẳng thắn đi!”

“Thẳng thắn? Chuyện gì?”

“Chuyện về thân phận của một người.”

“Là ai?”

“Kasai Tomomi”

Kasai: “…”

Vội đưa tay lên che miệng mình. Suýt vì bất ngờ mà bật thành tiếng. Tiếng tim đập thình thịch nghe như tiếng trống thúc vào màng nhĩ, tên của nàng thốt ra từ miệng Itano: ‘Kasai Tomomi’. Âm thanh mỗi lúc một to, mỗi lúc một lớn. Mắt trợn trắng, sắp rồi, sắp xỉu rồi.

Đã lâu chưa ai gọi lại cái tên này của nàng. Acchan cũng chuyển sang gọi nàng là: ‘Tiểu nhị’ từ khi bám theo nàng để xin ăn. Giờ đây tên gọi này lại do Itano nói ra, làm sao mà nàng ta biết được. 

“Nếu không nói thật sẽ bị chém.”

Rầm! Kasai ngã ngửa xỉu xụi lơ.

Itano: “…”

Chỉ là quen miệng hù dọa thôi mà, có cần phải bất tỉnh luôn không?

Itano đỡ Kasai lên giường. Cứ thế mà Kasai bất tỉnh hơn nửa ngày trời. Đến chiều thì lão Hoàng đế cho triệu kiến Itano và Kasai vào Hoàng cung vì nghe nói Itano đã bình an trở về sau ba tháng biệt tăm. May là có lão Hoàng đế chen ngang, Kasai nhờ thế mà tạm thời không phải trả lời câu hỏi của Itano.



------------------------------------------------



Chiều tối, ánh hoàng hôn cam sẫm phủ xuống tấm lưng của ba người thiếu nữ ngồi đợi ở đình điện phía tây. Vừa thấy Kasai với Itano bước xuống xe ngựa vào phủ là cả ba hớn hở chạy đến nghênh tiếp.

“Phò Mã gia, công chúa!” – Acchan khụy gối làm lễ.

“Tỷ phu. Tỷ tỷ!” – Miichan xúm xuýt nắm lấy tay Itano nhân tiện hỏi thăm tình hình của Itano sau bao ngày không gặp.

“Điệt nhi!” (cháu gái) – Mariko nở nụ cười công nghiệp thân thiện. 

“Ai đây?” – Itano thắc mắc. Nữ lang trước mặt nàng ăn vận y phục của người hoàng tộc, chiếc áo bào bằng lụa mỏng thêu khổng tước màu xanh lục, đây là biểu tượng của quận chúa. Nếu là người hoàng tộc mà còn là quận chúa thì sao nàng không biết mặt. Quận chúa nước này đâu phải nhiều, có mỗi Mariko Shinoda chứ mấy.

Miichan cười như chưa từng được cười, giọng cười hạnh phúc vô ngần, nói: “Biết thế nào tỷ cũng hết hồn mà. Là cô cô đó. Chẳng là do muội đã dày công châm cứu, còn tẩm bổ nữa nên cô cô mới được thế. Đã có da có thịt, không còn gầy gò xanh xao. Đã xinh đẹp hơn rất nhiều, không còn thâm quầng mi mắt và đôi tay nhăn nheo nữa. Đã..”

Mariko chen ngang: “Thôi được rồi. Ta biết mình đẹp, không cần so với trước đâu”– Nếu không phải do cô cháu gái này suốt ngày đè mình ra châm cứu đến nỗi cái thực thể của quận chúa cũng sắp héo tàn chịu không nổi thì mình đã không phải vứt cái xác ấy đi mà hiện hình thế này. Rõ khổ, biết vậy dùng phép để đẹp lên từ từ. Dung nhan diễm lệ thế này, đùng phát sau một đêm mà có được sẽ khiến người khác GATO cho xem.

Itano ánh nhìn có phần hơi khó chịu. Không phải nàng nghi ngờ gì cô cô bởi sau ba tháng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chỉ là bọn người này mới chào hỏi nàng được chút lại dám kéo Kasai đi mất. 

Nữ nhân này càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng. Nếu không tìm cái gì nắm thóp thì sẽ có ngày bị người khác dụ dỗ mà bỏ đi mất thôi. Itano nhìn quanh tìm Takahashi để sai việc nhưng lại chẳng thấy đâu. Đã hứa sẽ tìm Acchan một lát mà sao từ trưa đến giờ biệt tăm luôn? Giờ nàng đang cần Takahashi đuổi hết tất cả mọi người đi, nhất là Acchan. Cách ly Acchan ra xa Kasai một chút, tối nay nàng phải truy vấn Kasai một số chuyện.


***


Đi vào chính điện chỉ thấy có ba người Acchan, cô cô và Miichan. Còn nữ nhân kia đâu?

Ngồi vào chiếc bàn dài một hồi lâu. Miichan thì hào hứng bắt chuyện với Itano, lâu lâu có tò mò chuyện Itano nhưng đa số đều lấy Mariko làm chủ đề để nói chuyện.

“Nếu không nhờ có Acchan chỉ dẫn cách châm cứu thì cô cô đã không khỏe lại nhanh thế này đâu. Còn nữa cô cô bây giờ cứ như những tiểu hài đồng ấy, toàn thích những thứ dễ thương thôi.. bla bla..” – Miichan cứ thao thao bất tuyệt trong khi Itano thì không mấy hứng thú, vẫn diện vô biểu tình tựa lưng vào thành ghế.

Mariko cứ nhắc đến từ châm cứu là cơ thể giật giật phản ứng. Tội lớn nhất chính là Lục Phán Quan, bày trò cho Miichan lấy nàng làm chuột bạch thử kim. Liền quay sang nhìn Acchan với ánh mắt sát khí. Acchan chẳng quan tâm Mariko, cứ nhấp nhổm nhìn ra ngoài cửa.

Itano thấy trời cũng đã tối, nhắc nhở Miichan:

“Trễ rồi đó. Lát nữa Hoàng cung giới nghiêm sẽ không vào được”.

“Tỷ tỷ khỏi lo, muội với cô cô sẽ ở lại đây”.

“Nhưng ta chưa chuẩn bị phòng cho khách ở lại phủ điện.”

“Không cần, cô cô và muội có phòng rồi. Nằm sát phòng tỷ luôn ấy”.

“Gì?” – Itano trưng ra bộ mặt vô cùng khó coi. Chân mày nhíu lại. Từ khi nào mà phủ điện của nàng đã trở thành nhà của hai người họ mất rồi. Lại hỏi: “Muội đến phủ điện của ta làm gì. Biệt phủ của muội ở Hoàng cung cũng không phải nhỏ. Về ngay!”

“Tỷ làm gì mà cuống lên thế. Ở hoàng cung thì không thể thường xuyên gặp Acchan để học hỏi y thuật được.” – Miichan mân mê vạt áo, vừa nói vừa làm điệu bộ khó xử.

“Khi cần cứ cho truyền Acchan. Ta đã nói, nàng ta sao dám không nghe lời.”

“Nhưng Acchan bảo không ở gần Phò Mã sẽ chịu không được”.

“Thì cứ gọi Phò Mã vào cung…Gì?” – Itano đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Acchan với biểu tình không tin được.

Acchan phân bua: “Đừng hiểu lầm. Tại Phò Mã nấu ăn rất ngon a”.

Itano khó khăn lắm mới cất nên lời: “Vậy ra các người ở đây chỉ là để được Phò Mã nấu cho ăn hay sao?”

Ánh mắt long lanh của cả ba đã trả lời câu hỏi đó. Thật tức chết mà! Từ khi nào Phò Mã của nàng lại thành ngự trù cho mấy người này chứ?


***


“A! Đến rồi!” – Acchan reo lên hoan hỷ. Ngồi thẳng người chăm chăm vào mấy món ăn đang được nha hoàn trong phủ dọn lên. Món nào món nấy thơm nức mũi. Miichan và Mariko cũng không quan tâm tới Itano nữa, chuyển tầm nhìn sang các món ăn lạ bắt mắt.

Miichan xuýt xoa: “Nhịn từ trưa đến giờ luôn. Đói chết đi. Ăn thôi!”

Mariko trề môi: “Vẫn chưa tìm ra nguyên liệu nấu món Cà ri sao?”

“Không có Cà ri nhưng cô cô ăn mấy món khác cũng được mà. Nhìn món này cũng ngon lắm nè” – Nói rồi Miichan vươn tay định gắp một ít cho Mariko.

“Khoan” – Thanh âm băng lãnh vang lên làm ba người phải dừng đũa. Tất cả tập trung vào nhìn chằm chằm Itano.

“Đợi Phò Mã.”

“A~” - Hiểu! – Ba người ngồi im chờ đợi. Lâu sau thì Kasai mới xuất hiện.

Vì sợ Itano không thích nàng bốc mùi dầu mỡ mà phải đi mộc dục canh y rồi mới dám lên. Chẳng ngờ lên lại chứng kiến cảnh mọi người nằm xụi lơ trên bàn, đói đến bất lực. Thảm nhất là Acchan, cứ như một thây ma, mắt nhìn vào đĩa thức ăn đối diện đến độ hai con ngươi nhập làm một.. gần như lé mắt. Chỉ có Itano là vẫn diện vô biểu tình, tựa lưng vào ghế.

“Sao mọi người không ăn đi. Thức ăn nguội hết cả rồi” – Nói đoạn lại sai người đem xuống bếp hâm nóng.

Miichan khóc ròng: “Tỷ phu. Sao người lại đi lâu thế chứ? Tỷ tỷ không cho ăn nếu không có người nè. Còn bảo bọn muội nếu đợi không nổi thì tự mình về Hoàng cung mà ăn. Hu hu, tỷ tỷ đúng là độc ác mà”.

Chắc là nổi máu hành người khác đây mà. Ở dưới mật thất lâu ngày nên muốn hành người cho đỡ tức chứ sao lại có chuyện vì đợi mình mà không cho ăn. Chẳng biết mấy người này nãy giờ đã đắc tội gì với Itano nữa.

“Những món này là Phò Mã nấu sao?” – Itano nhìn vào đám thức ăn đã được hâm nóng bốc hơi nghi ngút hỏi.

Kasai ưỡn ngực ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Itano, giọng điệu hệt như một đứa trẻ vừa được điểm cao đem khoe với mẹ: “Đúng vậy. Rất thơm phải không?” – Chỉ tiếc Itano không phải mẹ mà là dì ghẻ, phán một câu làm Kasai cụt cả hứng: “Tạm!”

Người gì cứng nhắc, khen một câu cũng không được. Kasai chắp tay: “Itadakimasu”, Acchan, Mariko và Miichan học theo. Những điều này đều do Kasai chỉ dạy cả.

Kasai gắp thức ăn vào chén cho Itano, chẳng biết Itano thích gì nên cứ gắp đủ thứ vào. Itano vẫn diện vô biểu tình tựa lưng vào ghế, ánh mắt thì dán lên những ngón tay đang băng bó của Kasai, hỏi: “ Dùng thịt mình nấu à?”

“Phụt!” – Mariko và Miichan phun ra cả một ngụm nước súp thịt tê tê khi nghe cái câu tởm lợn đó. Chỉ có Acchan là vẫn ăn bình thường mà hình như cũng chẳng quan tâm xung quanh.

“Chỉ là dao ở đây ta dùng vẫn chưa quen thôi. Nào ăn thử đi!” – Đưa tay đút một miếng sushi vào miệng Itano, nụ cười thập phần hạnh phúc: “Ăn sushi là phải dùng tay.”

Itano: “…” – Cho qua, tạm thời không xem hành động này là ô uế.

Itano vừa mới nhai xong miếng sushi là mọi người đều đặt đũa trên bàn dưới sự ngạc nhiên của Kasai và Itano. Sức mạnh của nạn đói năm bốn lăm thật khủng khiếp. Mới bị Kasai cho nhịn bữa trưa thôi mà sức ăn của mấy người này thật phi thường.

Acchan: “Oishii~” – rồi ngả lưng vào thành ghế, gương mặt cực đắc ý.

Mariko: “Cà ri a~”

Miichan: “Tội a~”

Mariko dù ăn no vẫn không thấy thỏa mãn vì chưa được ăn cái món Cà ri hấp dẫn mà Kasai từng kể. Bảo rằng ở đây không có nguyên liệu quan trọng là bột Cà ri để làm nên đành chịu thôi. Miichan đưa tay nựng má Mariko an ủi.

Kasai phì cười khi nhìn đám người đó. Dù sao thì thức ăn được nấu mà có người ăn hết thì còn gì vui bằng. Lại nhìn Itano hỏi: “Sao? Ngon không?”

Itano nhấp một ngụm trà rồi đứng dậy, biểu tình khó chịu: “Sau này đừng làm mấy món như thế này nữa. Còn xuống thiện phòng thì đừng trách.”

Gương mặt mếu hệt như sắp khóc: “Tớ làm không ngon sao?”

Cả ba người đang ăn bám đồng loạt nói câu đỡ hộ Kasai: “Rất ngon là đằng khác.”

“Im lặng!” – Khẩu âm đanh thép, chỉ cần ai nói thêm một câu thì đừng trách Itano này vô tình.

“Sau này cứ để Ngự trù tiếp tục công việc của mình. Ta không phải nuôi một đám ăn không ngồi rồi. Ai cũng có công việc của mình, đừng có mà phá vỡ quy tắc ở đây” – Nói rồi Itano phất tay áo bước ra cửa, không quay đầu lại, hướng lưng vào Kasai mà nói: “Tối nay ngủ sớm, về phòng trễ hơn ta thì ngủ ngoài”.

Bóng lưng Itano dần khuất xa Kasai mới giật mình đuổi theo. Trước khi đi cũng dặn dò gia nhân dẹp hộ đóng bát đĩa. Lâu nay đã làm phiền căn bếp này, từ nay nàng phải gác kiếm, từ bỏ sự nghiệp nấu ăn đình đám rồi.(Sự nghiệp nấu ăn đình đám là câu Acchan hay khen Kasai)

Acchan nhanh tay xu thêm một ít bánh hoa kiến đoàn tử cất vào người. Mariko thắc mắc: “Phán Quan! Ngươi ăn như heo vậy đó!”

“Cái này không phải ta ăn” – Acchan chẳng thèm để ý đến câu nói xỉa xói của Mariko, quay qua hướng Miichan mà bày ra giọng điệu xót thương: “Miichan! Đưa Sama về phòng nghỉ đi. Hình như ăn nhiều khó tiêu, muội châm cứu cho Sama một lát nhé!”

“Vâng” – Miichan gật đầu, nhanh chóng dìu Mariko đi.

Mariko: “…” – Không thốt nên lời, tay tứa mồ hôi, lách người chạy khỏi tầm mắt Miichan khiến nàng phải vất vả đuổi theo: “Cô cô đừng chạy” (<-- câu nói vô dụng nhất mọi thời đại là đây.)

Acchan hí hửng đi về phòng mình ở gian phía nam, cách phòng Kasai một bức tường hoa.


~Hết chương 13~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét