hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 24]


Chương 24

Mỹ Nhân Tỷ Tỷ













Hôm sau, tiểu Kasai bỗng dưng ngoan ngoãn không đòi đi theo Mariko nữa, không chỉ hôm sau mà tận mấy ngày sau con bé cũng chỉ túc trực ở nhà lo chuyện nữ công gia chánh, ngoan đến bất thường. Chuyện này khiến Mariko có chút hồ nghi, nhưng có hỏi thế nào thì cả ba đứa tiểu quỷ đều nhất mực bao che cho nhau. Nàng còn bị ba đứa tiểu quỷ gán cho cái biệt danh nhiều chuyện, thật là chẳng nhẽ con nít thời này tâm lý trưởng thành nhanh đến vậy à? Không chỉ ba tiểu quỷ ngày càng khó kiểm soát mà cả tiểu Miichan cũng khiến nàng đau đầu.

Mariko theo thói quen đáp xuống vị trí cây cổ thụ ở hậu hoa viên, không có tiểu Kasai bám theo nên cũng không cần thiết phải quá đề cao cảnh giác. Nàng đã bố trí người hầu cả rồi, cứ mỗi buổi sáng sớm là lại dâng lên cho nàng một chén canh hầm thuốc bổ - ở đây chính là nói đến cô cô thật của tiểu Miichan – Shinoda Mariko. Thành phần dược thảo trong chén canh chính là trá hình của thuốc mê, khi cô cô của tiểu Miichan uống vào sẽ ngủ đến chiều mới tỉnh lại, tỉnh lại một chút là trời chập tối, lại phải tiếp tục đi ngủ, bản thân cô cô tiểu Miichan chỉ mới mười sáu tuổi còn tưởng đời người ngắn ngủi, mở mắt một cái thì trời tối đen. Một ngày hoạt động đi lại còn chưa tới vài canh giờ. Mariko chỉ còn biết thầm tạ lỗi trong lòng thôi, ai bảo cô cô của tiểu Miichan lại giống nàng y như đúc, thử tưởng tượng nếu có hai người với gương mặt giống hệt nhau lượn lờ trước mặt thì người ta có té xỉu hay đồn ầm lên hay không?

Ở trong phòng của cô cô tiểu Miichan, Mariko cẩn thận đặt nàng ta dưới gầm giường, kê gối, đắp chăn rất tận tình. Xong việc thì hiên ngang diện lấy y phục tơ tằm mềm mại của nàng ta khoác lên người, tư thế hiên ngang dạo quanh tướng quân phủ. Đi đến đâu thì người hầu, từ nô tỳ đến gia đinh tất thảy đều dạt sang bên cúi đầu đợi Mariko nàng đi qua mới dám tiếp tục công việc. Phải nói đãi ngộ của em gái tướng quân cũng không tồi nha, có chút gì nó gợi lại cho nàng cái cảm giác làm nữ vương trước kia. Haiz, cứ như vậy thì làm sao ta nỡ rời khỏi nơi đây? Mariko trách cứ bọn người này đối xử với nàng quá tốt đi.

Mấy hôm trước bắt gặp tiểu Miichan luôn luôn ngồi chơi một mình, con bé không ngờ khi còn nhỏ lại dễ thương đến vậy, mái tóc hai chùm ngúc ngoa ngúc nguẩy cực kỳ đáng yêu, bộ áo dày làm từ da thú khi chạy lại khiến người khác nhìn vào cảm thán, con bé thật nghịch ngợm. Vốn dĩ nàng chỉ định đứng từ xa quan sát thế thôi, có thể thấy được hình dáng Miichan lúc nhỏ là thập phần cao hứng rồi, nhưng một hôm khi tiểu Miichan đang chạy theo bắt tiểu bạch thố (thỏ con) thì bất ngờ té oạch ra đất, một phút yếu lòng nàng đã chạy ra đỡ con bé đứng dậy và thế là hết đường cự tuyệt cái gương mặt nhỏ làm nũng khi con bé năn nỉ nàng chơi cùng, đúng là một tiểu hài nữ hại nước hại dân a~. Con bé đáng yêu thế này làm nàng không kiềm chế nổi, cứ mỗi lần gặp là phải đưa tay ra không ngừng nựng má.

“Không được nha. Miichan lớn rồi, còn bị nựng má nữa sẽ không thể lấy chồng”.

Ngồi trong tiểu đình, chống tay lên cằm nhìn tiểu Miichan đang nắn nót tập viết, từ cửa miệng con bé thốt lên câu đó với biểu tình nghiêm túc làm Mairko bật cười, nhớ đến hình ảnh manh nha của đám tiểu quỷ ở nhà hồi năm bảy tuổi mà cảm thán, đúng là con nít bảy tuổi đã bắt đầu thành tiểu yêu tinh hết rồi.

“Sao cô cô chưa bao giờ thấy tiểu Miichan chơi với các huynh đệ tỷ muội khác vậy?”

Tiểu Miichan vừa nắn nót từng đường bút vừa trả lời: “Bọn họ mắng Tomochin tỷ, họ là người xấu, Miichan không thích”.

Ra nguyên do là vì hoàn cảnh của Itano Tomomi lúc này sao? “Còn nhỏ mà đã có chính kiến rồi, tiểu Miichan thật giỏi”. Mariko lại kiếm cớ nựng má con bé một cái.

Tiểu Miichan buông bút, làm ra bộ dạng nũng nịu nói: “Cô cô hứa sẽ kể chuyện cho con nghe mà, sao lâu vậy rồi người còn chưa đáp ứng?”

Ách! Cũng vì chuyện này mà mấy hôm trước nàng về nhà toàn thả hồn lên tận mây xanh suy nghĩ. Những truyện mà đáng nhẽ con nít nên nghe thì tiểu Miichan đã được cô cô con bé kể cho nghe trước đó rồi, chuyển sang thể loại âm phủ lại sợ con bé tuổi còn nhỏ nhát ma tối không dám đi tiểu, còn truyện tuổi vị thành niên như tình yêu giữa người và ma sói thì cuối cùng bị con bé phản bác không thương tiếc.

“Con không thích nghe chuyện này đâu”.

“Sao vậy, cuối cùng hai người họ đều hạnh phúc bên nhau mà?”

Tiểu Miichan lắc lắc mái đầu ngố của mình, hai má phồng lên như hai cái bánh bao nhỏ: “Cô gái bị ma sói cắn phải thì cuối cùng sẽ bị bệnh dại. Miichan không thích đâu”.

“….!!!”

Định hỏi tiểu Yuki xem thường ngày con bé hay đọc sách có biết mẩu chuyện giật gân nào hay không, nhưng khi nghe đến Bạch Tuyết và bảy chú lùn của ba đứa tiểu quỷ thì nàng hoàn toàn từ bỏ hy vọng với ba đứa con của mình, cái cách mà ba đứa tiểu quỷ miêu tả câu chuyện trong sáng với cái vốn từ dễ gây hiểu lầm thì sợ rằng tiểu Miichan cũng bị đầu độc, nàng chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.

“Cô cô kể câu chuyện gì đó về Tomochin tỷ đi”.

Miichan đi đến kéo kéo lấy vạt áo của Mairko. Nàng thắc mắc: “Sao lại là chuyện về Tomochin?”

“Tomochin tỷ nhốt mình trong phòng, Miichan muốn tỷ ấy ra ngoài chơi”.

Một ý tưởng lóe lên trong đầu Mariko, nàng có thể dùng cách này chứ? Dù sao cũng chỉ là kể một câu chuyện thôi mà, con bé còn nhỏ hôm sau sẽ quên ngay thôi.

“Được rồi. Cô cô kể xong thì Miichan phải thơm cô cô một cái”.

Chụt! Miichan nhón chân hôn lên má Mariko ngay khi nàng vừa thốt ra yêu sách, con bé này thật là biết cách lấy lòng nha. Nựng má một cái. Bế thốc tiểu Miichan đặt lên đùi mình, Mariko bắt đầu câu chuyện:

“ Xưa thật xưa rồi, khi Diêm Vương dưới âm phủ rảnh rỗi sinh nông nổi, lo lắng cho hàng ngàn người dân vô tội sắp sửa vì chiến tranh mà xuống điện Diêm La chầu hầu, nên mới vung tay hại một người cứu sống vạn người, đi kết liễu sinh mệnh của một sinh viên nhàn rỗi ở thế giới khác, cô gái cực phẩm may mắn này có tên Kasai Tomomi.

Ba năm sau khi Minh Hoàng lên ngôi thì liên hôn hòa ước giữa hai nước Ngõa Tề được ký kết, chẳng may Nhị điện hạ nước Tề là Hán Uy giữa đường đứt gánh, chết thảm ở núi Kinh Vân nên Diêm Vương tốt bụng mới cho Kasai Tomomi hoàn dương vào thực thể Hán Uy. Từ đó về sau Kasai Tomomi trong bộ dáng Hán Uy, cùng với Itano Tomomi hai người ân ân ái ái chướng mắt vô cùng.

Trong thời gian đó còn xuất hiện thêm một Phán Quan tự là Maeda Atsuko, vì người này ham ăn hại Diêm Vương thua cược, mất trắng một bầy loli, cả gan thả cả ma nữ Yuki trở về trần gian làm loạn nên bị ông trùm Thiên giới phạt nặng, tạm thời mất chức, lên nhân gian ăn nhờ ở đậu. Tên Phán Quan này cùng với hộ vệ ẩn thân chuyên lấp ló nơi đâu đó của Itano Tomomi được xem là đôi oan gia ngõ hẹp: kẻ độc tính đầy mình, người thì bị độc kiểu gì cũng không chết được.”

“Còn con, con thì làm gì?” Tiểu Miichan ngước đôi mắt to tròn, đồng tử đen láy như hắc diệu thạch hỏi. Mariko cười đầy sủng nịnh đáp lại:

“Công chúa nhỏ nhất tự là Miichan, vì lương thiện, tốt bụng lại vô cùng dễ thương nên Diêm Vương mới trà trộn lên trần gian thay thế cô cô vì bệnh nặng mà qua đời của Miichan, chăm sóc cho nàng”.

Tiểu Miichan lắc lắc đầu, kiên quyết phản bác: “Không chịu. Miichan không chịu, cô cô tốt như vậy sao lại chết được chứ? Diêm Vương kia thì lười biếng, lại yêu thích loli mà gây họa, là người xấu, Miichan không thích đâu”.

Khóc, Mariko chính là muốn khóc thét thương cho thân phận của nàng, Diêm Vương ngạo kiều như nàng mà lại bị một đứa con nít ghét bỏ. Mắt thấy sóng ảnh nơi khóe mắt tiểu Miichan sắp sửa ngấn sương, con bé sắp tung ra chiêu đánh đòn tâm lý “nước mắt trẻ thơ” với nàng rồi, đà này sao nàng chống đỡ nổi. Đành thỏa thuận:

“Thôi được rồi, vậy cô cô không cho tên Diêm Vương lười nhác kia lên trần gian nữa. Tên đó vì thấy tiểu Miichan lương thiện, tốt bụng lại vô cùng dễ thương nên mới sửa lại sổ sách vận mệnh cho cô cô của Miichan là Mariko khỏi bệnh, từ đó về sau hai người yêu thương chăm sóc lẫn nhau, “đốt nhà” người khác hạnh phúc vô ngần. Được chưa nào?”

Lúc này tiểu Miichan mới thỏa mãn gật đầu. Mariko lại tiếp tục câu chuyện:

“Nếu cần một đại biến để câu chuyện thêm giật gân chính là việc trưởng công chúa Haruna bị bắt giam lỏng ở phủ của tên Ashikaga Heita. Vì chuyện này mà Itano Tomomi xách động quận chúa Mariko, Miichan, Phán Quan vô dụng – Maeda Atsuko cùng tiểu Ải tử độc tính đầy mình Takahashi Minami phải cải giá xuất thành đi bụi, đến Liêm Thành cấp tốc cứu người.

Ở đây, vào một đêm trăng khuyết dị dạng, bốn bề âm u tĩnh lặng thì Itano Tomomi mất tích. Cũng may lúc đó Kasai Tomomi cũng được lão hoàng đế điều đến đây nên tất cả mọi người quyết định, trong đêm vượt tường thành vào trong tìm người giúp đỡ. Nyan bị giam ở phía Bắc thành trong được Yuko – tên đạo tặc bán sách cấm giúp sức, an toàn trốn thoát. Phía Đông là nơi Kasai Tomomi lưu lại, không hiểu chuyện gì xảy ra mà mới sáng sớm chưa kịp đánh răng đã chạy nhong ngoài đường tới đêm vẫn chưa trở về. Phía Nam là chỗ ở của bang chủ Ưng Nhất bang, phía dưới phủ đệ của hắn còn cất chứa một tầng hầm vô cùng lớn, Mariko cùng Acchan đi vào đụng độ ma nữ Yuki đang chiếm lấy thực thể của muội muội Yuko là Mayu, cả hai chiến đấu vô cùng ác liệt, thương tích đầy mình, nhất là quận chúa Mariko, vì là người trần mắt thịt nên bị thương không ít, mém chết mấy lần.”

Nghe đến đây thì đôi tay búp măng của tiểu Miichan không ngừng bấu chặt lấy vạt áo Mariko: “Cô cô đừng bị thương, Miichan không muốn cô cô bị thương đâu”.

Biểu tình lo lắng cũng thật đáng yêu quá đi, Mariko vì muốn nhìn thấy bộ dạng này của tiểu Miichan nên mới cố ý sửa câu chuyện thành như thế, chứ theo trí nhớ của nàng thì người bị thương lúc đó là Acchan thì phải.

“Cuối cùng thế nào?” Tiểu Miichan hỏi, Mariko cũng thành thật trả lời: “Cuối cùng thì chết hết. Cô cô, Phán Quan, ma nữ Yuki và cả Kasai Tomomi đều đi đầu thai hết”.

Oa một tiếng, tiểu Miichan khóc nấc. Lần này không phải làm nũng mà con bé thật sự bị đả kích, nghĩ sao từ nhỏ đến giờ toàn nghe chuyện kết thúc có hậu, giờ oành một cái liền biến thành tất cả dắt díu nhau đi đầu thai, cùng nhau chết chùm hỏi sao con bé không bị dọa cho khóc.

Mariko dỗ dành: “Ngoan~ Đừng khóc nữa, thơm cô cô một cái rồi cô cô kể lại cho”.

Tiểu Miichan quệt mặt vào vạt áo Mariko, đôi mắt cùng gò má thi nhau ửng đỏ. Đánh chụt một tiếng lên má Mariko. Mariko cười, gương mặt mang đầy tia sủng nịnh, con bé thật là dễ thương quá đi.

“May mắn là dưới mật thất tìm được Itano Tomomi cùng Kasai Tomomi, cứu cả hai thoát hiểm an toàn. Cuối cùng ma nữ thì được Atsuko đem trở về âm giới, không thể gây hại nhân gian. Từ đó về sau, tất cả sống bên nhau hạnh phúc suốt đời”.

“Oa~ Thật không?”

Nhìn tiểu Miichan cười tươi hân hỷ, Mariko bất đắc dĩ trả lời: “Có lẽ thế!”

Đến chiều, trước khi Shinoda Mariko tỉnh dậy thì Mariko nàng phải nhanh chóng trả lại thân phận cho nàng ta. Nàng luôn dặn dò tiểu Miichan khi trời tối thì phải đi ngủ sớm không được đến tìm nàng, nguyên nhân cũng vì sợ lộ ra chuyện nàng không thật sự là cô cô con bé.

Không biết câu chuyện biến thể từ sự thật của rất nhiều năm sau có gì hấp dẫn mà tiểu Miichan lại đặc biệt có cảm tình, cứ mỗi lần gặp là con bé bắt nàng phải kể câu chuyện đó cho nghe thì mới ngủ trưa được. Ngày dần trôi thì tiểu Miichan cũng gần như nhận diện được hết các mặt chữ, Mariko nàng thì lại muốn dẫn con bé đi câu cá hay đi bắt tiểu bạch thố vờn chơi, không thể cứ mỗi lần gặp là ngồi một đống kể đi kể lại có một câu chuyện được. Tiểu Miichan nghe không biết chán còn nàng thì sớm đã gặp ác mộng luôn rồi.

Thế là nàng quyết định sẽ viết nó ra thành sách, chỉ là một câu chuyện biến thể từ sự thật ở tương lai, cũng không cần thiết phải đặt tên làm gì, cứ gọi là bạch thoại đi vậy. Nhưng điều nhục nhã nhất kể từ khi lên trần gian của nàng đó là..

“Nương ~ Chữ viết của người thật xấu”.

“A~ Nương, chữ này thiếu mất một gạch rồi”.

Bị tiểu Yuki cùng tiểu Acchan bắt lỗi, người làm nương này không biết giấu mặt đâu cho phải. Mariko cất lấy quyển bạch thoại dài tới tận hai trang vào người, thành quả nàng nắn nót cả đêm hôm qua, cố gắng chống chế: “Nương đang luyện thư pháp, thư pháp tinh tế đầy vi diệu nên hai đứa đọc không ra là phải rồi”.

Tiểu Acchan bĩu môi: “Chữ viết cho dù xấu nhưng tâm hồn không được xấu nha! Nương không cần nói dối, con có thể chấp nhận chuyện này mà”.

Tiểu Yuki tay đang cầm quyển【Âm ma giang hồ】, gấp trang giấy đang đọc dở lại, hướng Mariko nói: “Chữ viết xấu có thể là do bị ma dú dài ám, sự tình của nương có vẻ nghiêm trọng hơn con nghĩ”.

“….”

Ta mới là bị mấy đứa ám, dìm, chà đạp thì có. Con nít càng lớn càng đáng sợ.

Qua hơn một tuần thì tiểu Kasai lại trở về với cái bản tính hiếu động thường ngày của mình, mới sáng sớm đã bám lấy chân Mariko không buông, mục đích chỉ có một, đó là dẫn nàng đến tướng quân phủ chơi, thiết nghĩ cũng nên đi xin lỗi cô bé đã bị nàng chọc giận lần trước, tiểu Yuki từng đọc một trang sách nói về mối cừu hận giữa con người qua nhiều kiếp, nàng thật sự sợ rằng sau này mình sẽ giống y như nhân vật trong quyển sách đó vậy.

Thế là mới sáng sớm, không khí còn bị phủ bởi tầng sương mù dày đặc do nhiệt độ xuống quá thấp, hai đứa tiểu quỷ kia đang nướng ở trong chăn ấm thì ngay tại phòng Mariko đang diễn ra một màn bi hài thế này: Người thiếu nữ yếu đuối đang cố lết chân đến chiếc gương trên bàn trang điểm, cố gắng kiểm tra nhan sắc xem từ tối qua đến giờ bị tiểu quỷ này làm phiền không ngủ được thì mắt có xuất hiện quầng thâm hay không, lê lết từng bước cực kì khó khăn, một ống quần ngủ làm từ bông vải bị hai cánh tay búp măng mũm mĩm ôm chặt lấy, bấu víu khiến cho sợi bông tưa như sắp toạc cả chỉ, cái mông nhỏ lúc lắc, chễm chệ yên vị trên đôi ủng màu hồng nhạt, tiểu Kasai nhắm tịt mắt, cắn chặt răng. Nếu nương không đưa nàng đi thì nàng quyết không buông. Mariko buông bỏ sức lực chống đỡ, giơ cờ trắng đầu hàng.

Đến tướng quân phủ nhưng tiểu Kasai không còn chạy đi khắp nơi như lần đầu nữa, dù sao thì nơi này từng ngõ hẻm vách tường đều bị nàng đi qua cả rồi. Chỉ là khi bước về phía gian phòng của cô nhóc ấy thì chân bước càng ngày càng chậm, tốc độ thua cả rùa bò. Nghĩ đến việc mình đến là để xin lỗi chứ không phải gây sự nên tiểu Kasai lấy lại được khí thế, một mạch chạy thẳng đến trước cửa phòng tiểu Itano.

Vẫn như thế, gõ cửa hoài không có người đáp lại.

Tiểu Kasai thi triển lại một màn lén la lén lút, lén mở cửa bước vào. Ở trong này đương nhiên cũng có người đang chào đón, vừa nghe tiếng gõ cửa dai dẳng không dứt là tiểu Itano đã đoán ra được ai đang tới, không ngờ biến mất cả tuần mới chịu xuất hiện. Để xem lần này đi vào rồi thì có thể đi ra được nữa không.

Cạch!

Tiểu Kasai giật mình xoay lưng lại, bắt gặp ngay nụ cười đắc ý. Cô nhóc kia ngang nhiên bóp một cái ổ khóa to ngay vị trí chốt cửa. Tiểu Kasai sau một hồi đứng hình thì cũng hiểu được tình cảnh hiện giờ của mình, chạy đến đập cửa ầm ầm nhưng ổ khóa này thì cực kì kiên cố nha, đập tới mấy chục năm sau cũng đừng mong sứt mẻ một miếng nào.

Cánh môi hồng đào mím chặt, sóng mắt ẩn ẩn một tầng sương mờ, có vẻ như dòng suối nhỏ đang chực tuôn trào. Hít hít chóp mũi nói: “Đóng cửa thế này thì người ở trong không ra ngoài chơi được, người ở ngoài cũng không vào đưa thức ăn được nha~”.

Khinh khỉnh hai cánh mũi mỏng như cánh ve, tiểu Itano buông một tiếng hừ nhẹ: “Ta thích thế”.

Oa oa~ tiểu Kasai thật sự không muốn bị nhốt đâu.

“Tỷ là tới đây để xin lỗi mà. Không thể nhốt người có ý định xin lỗi được. Tiểu muội ngoan là ai nào, là cửu tiểu thư đó nha. Không nên hẹp hòi như vậy”.

Vừa nói, tiểu Kasai vừa lon ton chạy theo phía sau tiểu Itano hướng về chiếc bàn học kê cạnh cửa sổ. Đúng vậy, cửa sổ thấp thế kia có thể trèo ra ngoài. Dường như nắm bắt được ý đồ của cô nhóc chạy phía sau, tiểu Itano không quay đầu lại, nói: “Biết thân phận của ta rồi thì muốn tránh xa ta ra chứ gì? Phía ngoài cửa sổ là hồ cá, trời lạnh muốn bơi, ta không cản”.

“….”

Thật nhẫn tâm, thật là nhẫn tâm, nhưng có chuyện tiểu Kasai cần phải nói rõ: “Lần này đến là để xin lỗi, ngoài ra còn có. Tỷ sẽ không bao giờ tránh né tiểu muội đâu, sự việc kia là ngoài ý muốn, không phải lỗi của ai cả. Nương từng nói, mỗi một tình tiết diễn ra trong cuộc sống này đều là một mảnh bánh răng của vận mệnh”.

Bánh răng của vận mệnh trùng khớp, tương lai sẽ tự động vận hành. Nếu chiếc đồng hồ là cuộc sống thì bánh răng chính là năng lượng để thời gian hoạt động, đừng cố gắng tháo gỡ bất kỳ chiếc bánh răng nào để rồi vô tình lại làm cho chiếc đồng hồ của mình chết đi, hãy tạo thêm một bánh răng khác để khớp nối hoàn hảo hơn và cuộc sống sẽ không bao giờ dừng lại.

Câu nói trên cho dù là an ủi đi nữa cũng khiến tiểu Itano tâm sinh cảm động, không ngờ người đầu tiên cho rằng nàng không có lỗi lại là một tiểu nô tỳ nặc danh lạ mặt.

Dù là thế nhưng vẫn không muốn buông tha một cách dễ dàng, đã chuẩn bị hình cụ sẵn sàng, đợi cả tuần rồi cuối cùng mới có dịp dùng tới. Quay sang bắn cho tiểu Kasai một cái nhìn đe dọa làm tiểu Kasai cũng khúm núm ngồi xuống một cái ghế đặt sát vách tường.

Tiểu Itano ngồi lên vị trí bàn học của mình, ngoắc ngoắc tay: “Tới đây”.

A~ Rốt cuộc thì tới đây để xin lỗi hay tới để làm thú nuôi cho người ta đây? Nàng có phải tiểu khuyển đâu mà ngoắc tay là tới. Tiểu Kasai ấm ức nhưng cũng đành ngoan ngoãn nghe lời, kéo lê cái ghế đến ngồi đối diện.

Tiểu Kasai ngồi ghế thấp ở dưới, ở trên bàn cao là tiểu Itano đang chễm chệ ngồi, cầm lấy nghiên mực, một tay cầm bút lông, sẽ họa cho nhóc này một bộ râu thật là đẹp mới được, ai bảo lần trước dám làm bẩn mặt nàng. Bản thân không được dính bẩn nhưng làm cho người khác bẩn thì được. Tiểu Itano đắc ý cười thầm.

Gương mặt trắng hồng bầu bĩnh bị đầu bút lông quệt tới quệt lui, ngứa không chịu được. Đưa tay lên gãi thì nhận được cái nhìn thị uy, ngoan ngoãn bỏ tay xuống. Nhìn tiểu Itano ý cười thỏa mãn, không ngờ tiểu muội ngoan khi cười cũng thực dễ thương, thật muốn bẻ cái răng nanh đang ẩn hiện nên khóe môi kia cất đi làm bảo vật.

Nhớ lần trước nàng cũng làm bẩn mặt của tiểu muội ngoan, hay là tiểu muội đây bị ghiền cái trò chơi vấy mực này rồi? Nhìn xem, chơi một mình mà còn cười vui như thế thì có nàng chơi chung chắc sẽ vui hơn nữa.

Vừa nghĩ tới thì tiểu Kasai liền nhúng bàn tay trắng múp của mình vào nghiên mực, một phát đánh bụp một cái, bàn tay năm ngón in hằn rõ nét đen thui trên chiếc áo trắng tinh của tiểu Itano.

Bẩn, bẩn mất rồi! Tiểu Itano trợn to mắt nhìn chằm chằm vào dấu tay trên cái áo đẹp đẽ. Oa một tiếng, hất bỏ hết mấy thứ trong tay, khóc như lê hoa đái vũ.

“Chơi vui mà. Đừng có khóc”.

“Ngươi… ngươi toàn bắt nạt ta. Oa~”

Tiểu Kasai đứng lên đưa tay vỗ vỗ lưng tiểu Itano an ủi, càng làm thì dấu mực càng dính đầy trên áo, từ trước ngực ra đến sau lưng, tiểu Itano chính là bị dọa đến khóc không ngừng được. Cuối cùng tiểu Kasai cũng chịu lấy nước trà rửa sạch mực trên tay lẫn trên mặt mình, đi lấy bộ y phục khác thay cho tiểu Itano thì nhóc ta mới chịu nín.

Bị tiểu Kasai dọa cho một màn chơi dơ ở bẩn, tiểu Itano cư nhiên trở nên ngoan ngoãn không dám manh động nữa, nhưng cũng không muốn thả nàng ra ngoài. Tiểu Kasai thích ứng rất nhanh, không ra ngoài chơi thì đã sao, ở trong căn phòng rộng lớn này còn chưa có dịp xem hết nữa là.

Thế là tiểu Itano bị tiểu Kasai làm phiền hết lần này đến lần khác, lúc thì sách này tên gì, lúc thì trong phòng có gián không? Có chuột hay mèo không? Lúc lại khoe rằng tiểu muội nàng ta có rất nhiều sủng vật. Lúc lại thắc mắc mỗi ngày ăn hết mấy chén cơm mà cư nhiên vẫn ốm nhách?

Bị hỏi nhiều như vậy, mặc dù tiểu Itano không buồn trả lời nhưng lại thích nghe, tò mò không biết tiểu nô tỳ này có thể nói được đến bao giờ.

“Ở đây lâu như vậy rồi mà tỷ còn chưa biết tên muội nha”.

Mi thanh nhíu nhẹ, tiểu Itano cũng bó tay với cách nói này, gì mà ở đây lâu, chưa được một buổi nữa là. Với lại chẳng phải nàng ta xin lỗi vì không biết thân phận thật của nàng hay sao, hiển nhiên là đã biết tên của nàng rồi chứ?

Thật ra tiểu Kasai không phải cố tình trêu đùa, nàng thật sự không biết tên thật của tiểu Itano, trong phủ đệ của các bậc vương giả luôn cấm kị người hầu gọi thẳng tên tự của chủ nhân mình, dù là nói xấu ở sau lưng cũng không được, tiểu Kasai cũng chỉ biết được họ của cô nhóc này là Itano mà thôi.

“Ta không phải tiểu muội, ngươi bao nhiêu tuổi mà gọi ta là tiểu muội chứ?”

Tiểu Kasai vênh mặt đắc ý: “Tỷ mười tuổi, năm tháng, bảy ngày nha~”.

Tiểu Itano cũng vênh mặt đáp lại: “Ta mười một tuổi, năm tháng, ba ngày nha~”.

“Gì a? Mười một tuổi mà ốm nhách như vậy, dù mặc áo ấm nhưng nhìn vẫn mảnh khảnh như cây trúc, bị suy dĩnh dưỡng có gì đáng tự hào?”

Tiểu Itano đưa tay bấu lấy hai bên má mũm mĩm của tiểu Kasai, trừng phạt nàng. “Dù sao ta vẫn lớn tuổi hơn, phải gọi là tỷ tỷ, biết chưa?”

“A~” – Đôi má phúng phính bị bàn tay lạnh như băng đùa bỡn, tiểu Kasai chỉ có thể há miệng kêu a a. “Vậy chứ tỷ tỷ tên gì?”.

“Sao tiểu muội không nói tên mình trước đi”. Biết tên rồi thì tiểu Itano sẽ không sợ thả nàng ta ra ngoài rồi nàng ta chạy mất.

Bị tiểu Itano đá quả bóng ngược trở lại chân mình, tiểu Kasai dễ gì khuất phục trước.

“Mỹ nhân tỷ tỷ”.

“Lừa gạt”.

“Không có lừa gạt. Họ là Mỹ Nhân, tên là Tỷ Tỷ. Tỷ có thể gọi muội là Mỹ Nhân, cũng thể gọi là Tỷ Tỷ, muội không quan trọng đâu”.








oOo 







“Mỹ Nhân?”

“Ô ô… cái này hiển nhiên quá rồi mà. Hắc hắc. Chúng ta cũng xem như là bạn rồi, gọi tên đi”.

“Tỷ Tỷ!”

“Ô ô… thực ngoan. Hắc hắc”.

“….”

Bất công, sao trên đời có người tên lại được lợi nhiều như vậy.








oOo 







Tiểu Miichan đem cuốn bạch thoại mỏng dính của Mariko cất kỹ, xem nó chẳng khác gì là bảo vật cả. Có lần bị phạt vì ham chơi trốn giờ học của sư phó, con bé đã chọn quyển bạch thoại của Mariko để luyện chữ, suốt cả buổi chiều ngồi nắn nót từng chữ một, không biết có phải vì nó là sách bạch thoại mà chữ viết lại ngoằn ngoèo khó đọc như vậy, sao ra được một bản cũng không phải dễ dàng. Ôm quyển bạch thoại được mình sao chép, bìa sách thì y như đúc cái của Mariko chỉ có nội dung bên trong thì sạch sẽ đẹp đẽ hơn hẳn, khoe với cô cô hẳn là cô cô sẽ khen tiểu Miichan nàng học hành có tiến bộ, dù đây là bị phạt mới có.

Bên trong tiểu đình, nơi mà thường ngày Mariko hay nghịch chơi với tiểu Miichan, hương huân tỏa ra mùi thơm của hoa nhài nhàn nhạt, chậu than ở giữa bàn đá đang đỏ rực tỏa nhiệt sưởi ấm. Mariko đi tới đi lui trên nền gạch đến muốn mòn đế giày. Ông trùm đúng là chỉ giỏi phá hỏng cuộc sống hường huệ của người khác thôi. Lúc đầu không chịu nói rõ là không được xâm phạm đến cuộc sống của đám người xung quanh Itano Tomomi đi, nói rõ là sau khi sự kiện của Hán Uy chết thì mới lại được xuất hiện bên cuộc sống của họ đi. Không nói thì ai mà biết để tránh chứ.

“Tội trạng thật sự của ngươi lần này chính là để lộ tương lai đó có biết không? Đối với một đứa trẻ bảy tuổi hiếu động thì câu chuyện ngươi kể con bé sau này lớn lên cũng sẽ không để tâm đến, nhưng ngươi lại đi viết nó ra rành mạch như thế. Ngươi cũng biết thời gian ở tương lai ngươi gây ra chuyện gì rồi đó, nếu sự việc rơi vào tầm ngắm của kẻ có dã tâm, làm dòng chảy vận mệnh đổi hướng thì không thể chắc rằng hậu quả nó để lại là ít hay nhiều hơn so với ban đầu. Ngươi đã không chịu hối cải thì để tự ta ra tay”.

Vị Tôn giả một bên trách cứ Mariko, một bên thủ thế chuẩn bị đi dọn dẹp hậu quả Mariko để lại. Dù ông trùm đã khoan dung không nỡ cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng của mấy người này nên mới để họ trở lại trần đầu thai, nhưng thời điểm thích hợp để gặp lại nhau không phải lúc này, bởi ngay chính bản thân người có quyền năng tối thượng như ông trùm cũng không dám chặn ngang dòng chảy vận mệnh.

Mariko lo lắng hỏi: “Nếu ngài tự mình ra tay thì ngài định xử lý như thế nào?”.

“Còn thế nào, đương nhiên là cho đứa trẻ ấy uống dược vong tri, để con bé quên đi chuyện giữa ngươi và nó, còn phải hủy đi bản bạch thoại kia nữa”.

“Không cần đâu. Tôi có thể tự mình làm, không cần phiền đến đích thân một vị Tôn giả cao quý như ngài ra tay”.

Mariko cười cười siểm nịnh, còn lâu nàng mới siêng năng đi làm việc giúp người khác. Nhưng nàng không muốn Miichan quên mất khoảng thời gian này đâu, dù sao con bé cũng đâu biết thân phận thật sự của nàng, con bé vẫn cho rằng nàng là cô cô của nó, không cần phải hủy đi ký ức.

Sự hiện diện của Tôn giả là vô ảnh vô tung, người phàm không thể dùng mắt để thấy được nên lúc đến hay đi đều như cơn gió thoảng, chỉ để lại cho Mariko một viên dược vong tri. Khi đi còn không quên thu nốt một phần tư thần lực còn lại của Mariko, cái này gọi là trừng phạt vì đã vi phạm cái luật mà ông trùm chưa kịp nói ra.

Mariko nghiến răng muốn mắng cho một câu nhưng sợ khả năng trường sinh bất lão cũng bị thu hồi thì nàng có mà hối cũng không kịp.

“Cô cô giận ai vậy?”

Nhìn thấy Mariko đứng như chết trân, lầm bà lầm bầm, hai tay nắm chặt thì tiểu Miichan ở sau đi tới tò mò hỏi. Mariko chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

Tiểu Miichan khoe ra cuốn bạch thoại nàng sao chép được cho Mariko, đợi Mariko khen một câu. Mariko lại tranh thủ lỡ tay mà quăng luôn cuốn bạch thoại vào chậu than, cuốn bạch thoại mỏng tang hai trang giấy nhanh chóng hóa thành tàn tro.

“A! Cô cô xin lỗi, vô ý đánh rơi nó rồi”.

Tiểu Miichan xụ mặt một lát rất nhanh đã trở về thần thái hoạt bát thường ngày, nhìn cô cô hối hận vì hành động vô ý vừa rồi, tiểu Miichan rất muốn nói cho cô cô biết đó không phải là cuốn thật, nghĩ đến lúc nàng trở về phòng mang quyển kia ra thì cô cô sẽ bất ngờ cho xem.

Hủy được nó, tâm trạng bồn chồn cũng được hóa giải. Cả ngày hôm ấy, Mariko phá lệ chơi với tiểu Miichan đến trời sập tối. Bởi vì lần gặp này rất có thể là lần gặp cuối cùng với con bé, muốn gặp lại cũng phải đợi hơn mười năm nữa.

Ở biệt phòng, có người sắp chết vì đói, còn có người sắp bị tiếng bụng kêu ùng ục đánh thủng màng nhĩ. Tiểu Kasai thản nhiên nằm dài trên giường, bày ra tư thế hình chữ đại, chuyển động như đang bơi ếch, miệng rên không ngừng.

“Đói quá a~”.

Nhìn Mỹ Nhân Tỷ Tỷ như cá giãy chết, dù rằng thức ăn dự trữ của nàng hôm nay chuẩn bị cho công cuộc khóa phòng chốt cửa lâu dài đã bị Mỹ Nhân Tỷ Tỷ một hơi ăn hết, vậy mà còn than đói cho được. Nói chứ khẩu phần ăn của tiểu Itano chưa đến một nửa của người bình thường thì hỏi sao nàng không gầy mà tiểu Kasai thấy no mới lạ.

“Mở cửa ra đi, phải đi kiếm gì ăn a~ Sắp chết rồi a~”.

“Mở ra sẽ chạy đi mất”.

Tiểu Itano tránh gọi tên mà chỉ nói trổng, ai bảo tên gì mà kì quá, gọi thế nào thì tiểu nô tỳ kia cũng được lợi hết. Tiểu Kasai bật dậy khỏi giường đến bàn học của tiểu Itano năn nỉ:

“Hứa mai sẽ trở lại mà, không chạy mất luôn đâu”.

“Không tin”.

Tiểu Kasai thật bó tay, người gì đâu mà cứng đầu quá trời.

“Mai trở lại thì Tỷ Tỷ sẽ làm bánh bao nhân hạt sen cho ăn”.

“Không cần”.

“Bánh do Tỷ Tỷ làm rất ngon đó nha!”.

Tiểu Itano nguyên một ngày bị Mỹ Nhân Tỷ Tỷ lượn qua lượn lại khoe khoang đủ thứ, trong đó cũng biết được nàng ta rất tự hào với tài nấu nướng của mình, nói không tò mò chính là nói dối.

Hôm nay nương cho phép nàng chơi đến chiều, nhưng giờ thì trời đã nhá nhem tối không biết nương có lo lắng đi tìm nàng không? Kết quả là nương còn đến muộn hơn cả nàng nữa. Không biết nương ở trong tướng quân phủ cải trang thành ai nhưng tổng thể thì rất xinh đẹp. Nương cũng không cùng nàng ở tán cây cổ thụ này dịch chuyển về nhà nữa mà hiên ngang bước ra từ cổng lớn. Thật kì lạ. Tiểu Kasai thắc mắc hỏi thì Mariko chỉ đáp rất đơn giản rằng: “Nương không còn bí mật nữa rồi”.

“Bí mật của nương bị con biết hết rồi thì hiển nhiên là không còn gì nữa”.

Khóe môi giật giật, tiểu quỷ ma mãnh chỉ giỏi nắm điểm yếu của người khác. Về nhà thay bỏ cung trang diễm lệ, cũng nhờ mặc bộ đồ này mà nàng có thể tùy nghi ra khỏi cửa lớn của tướng quân phủ. Mình chỉ tiện tay đem bộ y phục này về, chắc không làm gì khác nữa đâu nhỉ? Có cảm giác quên một chuyện gì đó nhưng Mariko chỉ nhíu mi một cái cũng không thèm quan tâm nữa, tính nàng là vậy, không bao giờ cưỡng cầu một việc vượt quá khả năng hoạt động của não bộ. 

Đáng thương cho cái người bị nàng bỏ quên, nằm dưới gầm giường suốt đêm bị muỗi bay vo ve ném bom oanh tạc, lúc mở mắt ra thì toàn thân sưng đỏ đến đáng thương, chính là bị bệnh sốt xuất huyết cộng thêm tác dụng phụ của mê dược làm thành một cơn bạo bệnh, ốm liệt giường.

Hôm sau Mariko thức sớm đi hoàn trả căn nhà, lấy một ít tiền bán được để làm lộ phí lên đường tìm chỗ ở mới. Không biết trong mười năm sắp tới nên đi đến đâu, nếu vô tình chạm mặt nhóm người của Itano Tomomi chỉ sợ rằng lại vô duyên vô cớ bị ông trùm trách phạt. Chốn dung thân cao cấp nhất hiện giờ chính là kinh đô của Tề quốc, khoảng thời gian này người Tề chủ động đi xâm lược nên hiển nhiên kinh đô Đế vương là an toàn nhất, không chiến tranh loạn lạc mà dám chắc chắn rằng nhóm người của Itano sẽ không thể nào đặt chân đến được.

Gia đình Mariko dọn đến chưa được một tháng, nhưng tiếng tăm để lại thì không hề ít. Người mẹ trẻ đơn thân nuôi ba đứa nhỏ, không có trượng phu làm trụ cột gia đình nhưng nàng vẫn có thể an nhàn không cầu cạnh bất cứ ai. Mỗi lần chuyển nhà Mariko đều lấy cùng một lý do là đi tìm thân phu của mình.

Tiểu Acchan đã thành công nắm quyền đại tỷ của tụi tiểu oa tạp, hôm nàng rời khỏi, đàn em lóc choi lóc chóc đứng xếp hàng đem quà tới tiễn, kẹo hồ lô, đùi gà, bánh kép nhiều không đếm xuể. Tiểu Yuki trước khi đi lại được hàng xóm tới hỏi thăm, hỏi xem hướng cửa nhà họ có đúng phong thủy hay không, chỗ hôm bữa đặt tượng thổ công có đem lại phúc cát đại lợi hay không? Có người còn tranh thủ nhờ tiểu Yuki giải mộng giúp xem giấc mơ ma quỷ của mình có điềm báo gì, báo gì không biết, chỉ thấy báo hại tiểu Yuki lại lên cơn đau tim.

Lần này lại chuyển nhà, còn đi đến một nơi xa như vậy. Không tới tiễn biệt cô nhóc kia thì thật có lỗi, với lại nàng có hứa hôm nay sẽ làm bánh bao nhân hạt sen đem tặng. Đã nấu sẵn cả rồi, nhưng nương thì không chịu giúp nàng dùng thuật dịch chuyển đến tướng quân phủ, hai cánh tay bấu chặt lấy ống quần Mariko, bộ dạng hệt như cảm tử quân sẵn sàng anh dũng hy sinh, liều chết bám chặt.

“Nương bây giờ không còn khả năng đó nữa”.

“Lừa gạt, nương lừa gạt”.

Tiểu Kasai phủ quyết mọi lời Mariko nói, Mariko cũng chẳng biết làm cách gì mới tốt, xe ngựa đã đứng đợi nãy giờ, hình ảnh nàng sắp tuột ống quần có khả năng sẽ bị người ta nhìn thấy. Ai cũng đang cười rạng rỡ như áng mây buổi sớm vì hành động ngịch ngợm đáng yêu của tiểu Kasai, trông chẳng khác gì con gấu trúc nhỏ đang bám lấy thân cây.

Trước khi lộ hàng, Mariko vội vàng cúi gập người xuống, lấy từ túi hương bên thắt lưng ra viên dược vong tri mà Tôn giả đã đưa. Dược vong tri tùy theo kích cỡ mà tác dụng cũng nặng hay nhẹ, viên này chỉ to bằng đốt ngón tay của trẻ nhỏ, khả năng xóa được ký ức của một tháng trở lại đây. Bất đắc dĩ phải cho tiểu Kasai uống vậy, dù sao chuyện của gần một tháng nay, việc nàng có khả năng dịch chuyển thân ảnh con bé không nên biết.

“Ngoan đi, nương cho kẹo này”.

“Con không phải Acchan”.

“Cái này có thể làm gia vị”.

“….”

Ngửi thử mùi của viên kẹo màu lục thủy, hương thơm tinh tế luyến lưu lả lơi nơi cánh mũi, nếu giã nhuyễn dùng làm gia vị chắc hẳn sẽ tạo nên một mùi vị đặc biệt nha. Tiểu Kasai ngoan ngoãn cầm lấy viên dược vong tri, leo lên xe ngựa ngồi hí hoáy làm chuyện bí mật, khi đi ngang cổng lớn tướng quân phủ lại nằng nặc đòi xuống. Mariko bất lực ngăn cản.

Tiểu Kasai nhìn lại thân trang với y phục vải hoa bình thường, lần trước nương có thể dễ dàng đi ra khỏi cổng lớn là vì bộ y phục diêm dúa lấy từ tướng quân phủ, đồng phục tiểu nô tỳ hôm đó rời đi nàng vẫn còn mặc, bây giờ phải dùng đến nó đoán chắc mới dễ dàng đi vào được. Thời tiết ngày một trở lạnh, mặc thêm một lớp áo, cả người béo tròn nung núc cũng không ai nghi ngờ gì.

“Nương cho một khắc nhé, ra trễ là sau này đến nhà mới không cho con ra khỏi cửa nữa”.

Tiểu Kasai chu môi ủy khuất, gật đầu chạy đến cổng lớn. Lính gác cửa thấy tiểu Kasai mặc y phục của tiểu nô tỳ trong phủ, tay lại cầm một giỏ tre bảo vừa ra ngoài mua ít thức ăn cho cửu tiểu thư, kiểm tra bên trong đúng là có vài cái bánh bao đang tỏa mùi thơm nức mũi. Tiểu Kasai dễ dàng qua cửa.

Vừa qua trạm gác là tiểu Kasai co chân thẳng hướng phòng tiểu Itano mà chạy, căn phòng nằm vị trí cách cổng lớn khá xa làm nàng tốn không ít thời gian, cũng không thèm gõ cửa mà chạy xộc vào. Dúi vào trong lòng tiểu Itano giỏ tre đựng mấy cái bánh bao nhân hạt sen, bên trên rắc ít bột gia vị tạo ra màu lục thủy thanh túy như màu lá trà xanh, hương thơm tinh tế cùng mùi bánh hấp hòa quyện vào nhau.

Không biết nên nói lời từ biệt sao cho phải, tiểu Kasai chỉ có thể hấp hấp chiếc mũi đang phả ra làn sương mỏng. Thanh âm trong trẻo mang theo chút hơi ấm của tia nắng ban mai:

“Tên tớ là Kasai Tomomi, nhớ nhé, Kasai Tomomi”.

Khóe miệng câu ra nụ cười hiếm hoi, hiển lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ: “Itano Tomomi”.


~Hết chương 24~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét