hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 5]

Chương 5

Tiền mộc dục - Hậu động phòng













Kasai lò mò bám vào thành hồ ngoi lên mặt nước, đôi môi tím tái run lên lập cập, chửi rủa không ngừng: “Phạp phạp phạp… phạp phạp… phạp phạp”. Dịch ra tiếng người địa cầu đại khái là: Chết dẫm, chết tiệt, quân man di giết người, vân vân.

Không biết cô vợ của nàng bản tính bình sinh vốn lãnh cảm, thích tra tấn hay do bị tên tiểu tử thái giám* kia chọc giận mà nổi máu cuồng nộ hay không. Chẳng nói chẳng rằng đẩy ngã nàng mém lọt kiệu, rồi còn tự tiện bỏ vào phủ điện trước. Đúng là không có tôn ti trật tự, dám thất kính với lang quân sao?

(* ý chỉ Yuko, nhờ kinh nghiệm xương máu hay ám ảnh gì từ lần đầu gặp mặt hai tên tiểu thái giám theo hầu, mà giờ trong mắt nàng, những thiếu niên thanh tú đều là thái giám >’’<)

Đã bỏ vào trong trước thì không nói, đằng này còn ra lệnh cho thuộc hạ ném thẳng nàng xuống cái hồ này, may là hồ này không trang trí hòn non bộ như mấy cái hồ trong Hoàng cung, không thì bị ném xuống nàng có mà bể đầu chảy máu. Nghe bảo cá rất đáng sợ, nhất là mấy con cá vàng, nhơ nhớp thích ăn thịt người, may là trong hồ không có cá, không thì nàng rơi xuống là chết toi rồi.

Cái hồ này sâu thì không sâu lắm nhưng nước hồ đặc biệt sạch, dự có thể làm hồ bơi được a. Kì lạ, ai lại đi xây vách che chắn quanh hồ thế này, thế thì làm sao người khác thưởng ngoạn ngắm hồ? Rốt cuộc thì họ xây hồ trong cái phòng rộng lớn thế này để chi a? Lão hoàng đế chắc là không có kiến thức căn bản mà học đòi thiết kế rồi.

“Keo kiệt, mướn kĩ sư thiết kế thì tốn nhiêu tiền. Tiền bạc trong thiên hạ đều là của ông mà cũng tiết kiệm. Phạp phạp phạp..”

Kasai vừa lên khỏi bờ, đang ca cẩm quở trách lão Hoàng đế lại thấy hàn khí xộc thẳng vào người, khẩu xuất toàn những thứ tiếng không phải của người trái đất.

Kasai tay chân đánh điện, líu quíu vào nhau tựa hồ như bị động kinh, lạnh đến không còn gì có thể lạnh hơn, chừng vài canh giờ nữa không thay y phục, nàng có nguy cơ chết vì trúng gió.

Chẳng biết bây giờ là mấy giờ, mới dọn tới tân gia, đồ đạc chẳng biết sắp xếp xong chưa. Mà xếp xong thì chắc chắn nàng cũng chẳng biết y phục mới để ở nơi đâu để lấy thay nữa.

“Hà~ Lạnh quá!”, Kasai hà hơi, chà chà đôi bàn tay rồi kéo cửa bước ra ngoài.

Lọ mọ thế nào cuối cùng cũng vào đến phòng ngủ, mà khoan, thay bộ y phục ướt đẫm này đã. Nàng lục lọi mấy chiếc rương dưới gầm giường, lôi ra một bộ y phục, vòng về phía sau bức bình phong thay. Trời tối đen như mực, giơ bàn tay cũng chẳng thấy ngón, lúc nãy ngoài phố giăng đầy đèn lồng đỏ rực nên nàng không hề biết đêm nay mây kéo đen ngòm, ngắm trăng sáng là việc hy hữu.

“Nương tử, sao không thắp đèn?..Nương tử?”, đánh tiếng dò xét hóa ra Itano đã ngủ say không lên tiếng, may quá. Dù đã thay y phục nhưng hàn khí vẫn khiến người nàng run lập cập.

Xoa xoa cánh tay làm ấm, Kasai nhẹ nhàng lọ mọ bước lên giường. Một cục thịt ngoài mép giường. Itano nằm đây, vậy mình phải vào trong nằm ngủ. Kasai lui người ra xa nhất có thể, phóng thẳng phi thân vào mép giường trong, không ngờ còn có cục thịt khác nằm ngay đó. Cục thịt la ó thất thanh, sau đó là rên rỉ nức nở.

“A ha! Bắt gian ngay tại giường nga~ Dám vụng trộm ngay đêm tân hôn. Ly dị, ly dị ngay”. Kasai thanh âm hớn hở, bẻ quặp cánh tay cục thịt sau lưng. Chân đạp đạp giẫm giẫm ngồi lên người cục thịt.

“Ư ~ ư ~”, cục thịt rên la không thành tiếng.

Itano chật vật xuống giường tìm đèn cầy thắp sáng. Mà…hình như không phải Itano.

“Ngươi! Tiểu Mao Tử!”

“Ai da~” Tiểu Mao Tử nhăn mặt xoa xoa cặp mông.

Nhìn Tiểu Mao Tử đứng nhăn nhó mà Kasai mới ngỡ ngàng, người nàng vừa bắt giữ là Tiểu Phúc Tử. Kasai đang ngồi trên mông đít Tiểu Phúc Tử chẳng biết tự bao giờ, do ai làm mà chiếc quần trắng y mặc rướm máu đỏ tươi. Nhờ ánh sáng từ đèn cầy mà một mạng người đã được cứu sống.

Hai tên tiểu thái giám theo hầu nàng vì sự việc đêm qua nàng bỏ trốn khỏi phủ đệ đi bụi, rồi để bị ám sát mà hưởng năm mươi trượng vào mông. Không chết là điều may mắn. Cả ngày hôm nay đã phải ở suốt trên giường điều trị vết thương không được dự Đại lễ, lòng buồn vô hạn, thấy có lỗi vô cùng với Phò Mã gia. Giờ thì hết rồi, hận Phò Mã gia còn không kịp.

“Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý. Thật tình ta không biết là hai ngươi, ta cứ nghĩ là phòng công chúa nên. Xin lỗi, xin lỗi mà. Các ngươi vì ta mà bị đánh thập tử nhất sinh thế này ta cũng rất áy náy”.

Kasai cúi đầu cuống quýt xin lỗi khiến hai tiểu thái giám sợ hãi bắn người. Thân phận chủ tớ khác nhau một trời một vực nào dám để Phò Mã gia cúi đầu xin lỗi, để Hoàng thượng biết được có khi bay đầu. Mà không ngờ Phò Mã gia tốt bụng như vậy, dù có liều mạng cũng nhất quyết sẽ trung thành với Phò Mã. Hai tiểu thái giám nhất lòng cảm thán.

Cửa phòng đạp mở, Itano bước vào với chiếc áo khoác ngoài màu đỏ làm từ lông nhím. À không, chắc lông chim, lông vịt. Nói chung Kasai cũng không biết, chỉ biết chắc nó rất đáng giá.

Itano cầm chiếc đèn lồng bước đến cạnh giường tia mắt nhìn hai tiểu thái giám đang nằm sấp ngửa mông lên trời, rồi lại nhìn qua Kasai đang đứng cạnh bên, khóe môi khẽ nhếch hừ một tiếng, nói: “Tưởng có quỷ hay quái vật đột nhập khiến phủ đệ canh một rạng sáng tán loạn cả lên. Hóa ra ta đoán đúng. Ngươi không về phòng ngủ lại chạy sang quấy rối đám nô tài sao? Xem ra sở thích thật kì dị. Về phòng.”

Itano thanh âm phả hàn khí, lạnh buốt tận xương, mỗi câu mỗi từ đều dùng để đâm thọt, châm biếm Kasai nhưng Kasai do nửa đêm lạnh quá khiến thính giác hay đại não có vấn đề mà không hề hiểu ra, cảm thán con người đối diện: “Nàng thật tốt a~ Nghe tiếng la hét là lật đật đích thân chạy sang đón ta về phòng. Xem ra hiềm khích giữa hai ta có thể có khả năng xóa bỏ ấy nhỉ? Hì”

“Ách!”, Itano ứ huyết, một cọng gân xanh nổi ngay trên trán. Bọn tiểu thái giám sợ hãi lồm cồm bò xuống, phủ phục dưới đất. Máu từ vết thương, cả cũ cả mới thi nhau thấm ướt y phục màu trắng.

Kasai đỡ hai tiểu thái giám lên giường rồi chạy đuổi theo Itano, sợ sẽ đi lạc không biết đường mò về phòng.

Trời tối đen, dựa theo ánh sáng từ đèn lồng, Kasai lao thẳng đến đi song song với Itano. Hai người cứ thế dạo bước qua từng hoa viên, không ai nói lời nào. Đêm đen tĩnh mịch nay càng thêm u lãnh.

Chỉ có tiếng bép bép vang lên không ngừng. Itano khó chịu dừng bước. Kasai cũng dừng theo.

Lấy đèn lồng soi lên mặt Kasai rồi từ từ soi xuống dưới: “Hán Uy, ngươi mặc y phục kiểu gì thế?”

Kasai theo ánh sáng từ đèn lồng nhìn lại y phục mình mặc, đích thị là bộ đồ tiểu thái giám. Thế thì có gì lạ.

“Kiểu thịnh hành trong giới thái giám. Có gì thắc mắc?”

“Cái thứ quấn ngay cổ còn không phải đai lưng? Áo ngoài cài khuy không nói, chiếc quần..”

Itano chưa nói hết câu thì xoay mặt đi hướng khác: “Ngươi dám ăn mặc bất kính với ta sao?”

Bép! Một con muỗi qua đời. Kasai khều xác con muỗi ra khỏi đôi chân trần trắng nõn của mình. Gương mặt bình thản trả lời.

“Quần đùi này ấy hả? Đi ngủ thì mặc đồ thoải mái sao chả được, còn cái dây này do ta thấy lạnh cổ nên làm khăn quấn thôi. Bất kính gì, đồ lạc hậu, hừ.”

Kasai vờ giận dỗi giật lấy chiếc đèn lồng đi trước. Itano đành chạy theo.(Nàng không biết chứ thời phong kiến thì quần đùi được xem là đồ lót đới.)

“Đi sai hướng rồi”.

Kasai quay đầu lại theo lời gọi của Itano, ai bảo nàng không biết đường mà còn ham hố. Gió lạnh giữa đêm thổi qua khiến thân người Kasai lại động kinh đánh điện. Itano thì mặt mày tái mét: “Ngươi sao không chịu mộc dục canh y* sạch sẽ? Đồ ô uế!”

(*mộc dục canh y: tắm rửa thay đồ).

“ Đờ hợi mộc dục canh y a~ Còn nói, tự dưng quăng người ta vô hồ nước. Không chết đuối là may còn ở đó mà tắm. Ai lại ra hồ cá tắm hả?”

“Hồ cá phụ hoàng nhà ngươi a”. Itano lần đầu nói chuyện mà quên hẳn hình ảnh thiên kim khuê các. Trỏ tay ra lệnh Kasai vào lại gian phòng có cái hồ khi nãy: “Đây chính là phòng mộc dục, mau lên đi, người ngươi khắm* không chịu được”. (* khắm: tanh, từ chua thành tanh luôn ( ´ ▽` )lll ) 

“Đùa. Này là hồ bơi chứ bồn tắm nỗi gì a~ Mà qua giữa đêm rồi, ta tắm có khi nào lạnh chết không? Có nước nóng không?”

“Đùa. Gia nhân tất thảy đều đã cảm mạo, chẳng ai phục mệnh ngươi đâu. Không mộc dục canh y thì ngủ ngoài. Chết càng tốt.”

Lại nữa, nước mắt lưng tròng, đến bao giờ thì cô nàng mới chịu tha cho mình đây. Chết chết, tối ngày chết chóc. Kasai ấm ức, bước chân vào bể bơi.

Itano ra ngoài khép cửa. Nghĩ tới việc cho Hán Uy chết lạnh thì càng tốt, nhưng mới đêm tân hôn mà Phò Mã chết vì cảm lạnh thì nàng lại dính phải tin đồn có mệnh sát phu. Không tốt chút nào. Mà để y ăn mặc cái kiểu dị hơm ấy lại càng kinh khủng, nàng đi tìm bộ đồ khác cho Kasai thay.

“Ra đây!”

Takahashi từ nơi tối đen phóng ra phủ phục dưới đất đợi lệnh.

“Lấy cho Phò Mã một bộ y phục”.

“Sao người lại phải làm chuyện đó. Thân là công chúa.”

“Ta tự có dự liệu của mình”.

“Nhưng chuyện nhỏ nhặt này sao bắt thần làm, thần là hộ vệ mà”.

“Hừ. Biết mình là hộ vệ mà ngay cả một tên dâm tiện cũng không bắt được, chẳng nhẽ chuyện tìm y phục cũng để tự ta làm?”

“Thần biết tội.” Nói đoạn, Takahashi liền phóng người biến mất.

Itano thở dài, thật ra không phải nàng siêng năng dùng thân thể ngọc ngà tự thân vận động đi lại giữa đêm, mà do lúc nãy vừa vào phủ nàng liền sai tất thảy gia nhân đi tắm rửa. Nàng quen sạch sẽ, không cho phép bất kì ai mang trên người cái mùi chua lét do hứng chịu hậu quả của Phò Mã vào phủ. Đã nửa đêm, tắm nước lạnh, hậu quả tất cả cảm phong hàn, nằm liệt giường, ngoi ngóp.

Phần Takahashi trở về nãy giờ toàn ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn vào cái túi vải, bên trong chẳng gì đặc biệt, chỉ đựng toàn đồ ăn, bất quá toàn là những sơn hào hải vị, món hiếm khó tìm, có mỗi chiếc vòng thạch nhìn được được là không thể ăn được thôi. Thế mà Takahashi cứ nhìn chằm chằm rồi lại thở dài khiến nàng không tài nào an tâm được, khó khăn lắm mới bảo được y cất túi vải đi chỗ khác. Lần đầu Takahashi không chú tâm vào nàng mà lại tương tư cái túi ấy khiến nàng có chút khó chịu. Phải để y vận động một chút thì đầu óc mới mong trấn tĩnh được.

Vụt! Takahashi chớp mắt đặt bộ đồ dưới chân Itano rồi biến mất.

Nhanh vậy sao. Itano thở dài rồi lại chần chừ: cái tên Tề mọi đáng ghét, để ta phải đích thân đưa đồ thế này thì nhất định, nhất định đợi vài ngày nữa ta sẽ cho ngươi chết trong đau đớn. Nghiến răng, đẩy cửa bước vào.

Ánh sáng đèn lồng tuy không phổ rộng nhưng cũng đủ bao trọn một góc phòng, rọi thẳng đến chỗ Kasai đang đứng giữa lòng hồ nước, nước tới ngang hông. Mái tóc xõa ra ướt rũ trên vai, Kasai lạnh run, ôm lấy hai bên eo, thấy Itano mở toang cửa mà ngây ngốc quên cả phản xạ cổ điển là lấy tay che ngực.

Itano mắt to nhỏ, to nhỏ nhìn o.O..O.o

Kasai ngây ngây ngô ngô nghiêng đầu, mắt tròn xoe ngơ ngác o.o

Rồi.. “Á!” 

Cả hai cùng đồng thanh thét lớn, Kasai ôm ngực ngồi thụp xuống, ngập cổ dưới nước.

Itano vì tiếng thét của Kasai mà thất kinh, nãy cái nàng nhìn thấy có phải hoa mắt? Đúng là dáng điệu buồn cười.

“La gì chứ.Ngươi là nam nhân mà. Ta là nữ nhân thấy nam nhân khỏa thân la là đúng, ngươi la cái gì a~”

Kasai gật gù đồng ý, bây giờ mình là nam nhân mà, xấu hổ cái gì.

“Phải đó, ta la giùm nàng thôi. Ta là nam nhân có gì xấu hổ.” Kasai lại tự tin cất cao thanh giọng. 

Mà khoan, nãy chắc chắn là phải thấy rõ chứ, đã thấy sao còn gọi mình là nam nhân? Ách, chẳng nhẽ..Kasai nhìn xuống bầu ngực, bình thường suy dinh dưỡng, dưới lớp nước hoàn toàn chẳng thấy chút gì luôn. Kasai lệ ngấn tràn mi: thân thể này có thật là nữ nhân hay không, bị nhìn thẳng ngực mà người ta còn không nhận ra. Chết đi cho rồi, đập đầu chết đi cho rồi.

Itano nhìn Kasai dập đầu xuống nước không khỏi nhíu mày: Hành xử quái dị. Khóe mắt nàng phảng phất ẩn hiện nét cười. Nàng để lại y phục rồi khép cửa đứng đợi bên ngoài.





---oOo---





“Chúc mừng ngài, ngài thật quá là tốt bụng. Giờ thì hay rồi, tự mình xử lý hậu quả đi. Ma nữ được giải thoát, ta xem ngài làm sao bắt về.”

“Nói nghe thật hay a~ Ta đã bảo gì nào? Ta thua cược thì ngươi cũng phải chịu tội. Có mỗi việc đơn giản là vào Long thần điện lấy cắp vòng ngọc “Bảo thạch kỳ lân” về thôi mà cũng thất bại. Tại ngươi mà ta mới bị mất mặt trước bọn quỷ đấy.”

“Nói nghe thật đơn giản a~ Ta đã nói gì nào, Bảo thạch kỳ lân ngự ở Long thần điện, xung quanh được phong ấn – thần ma bất xâm, do con người bảo quản thờ phụng từ đời này sang đời khác, tưởng dễ lấy lắm sao.”

“Đồ gà mờ.”

Diêm Vương chu môi mắng nhiếc khiến Acchan nổi máu ăn thua phân bủa:

“Ha~ ta là ta trộm được nó từ lâu rồi. Ta không gì không làm được ở đó gà mờ. Nếu không phải vì bị đánh thuốc, có kẻ cướp đoạt thì..”

“Ha~ nói nghe hay, bảo ngọc vẻ ngoài tầm thường, người phàm căn bản không bao giờ nhận ra giá trị mà đánh cướp. Rõ xảo ngôn.”

“Nàng ta cướp thức ăn của ta. Cái bánh hoa quế.”

Acchan há mồm, nuốt nước bọt, hố rồi.

“Hay, lại giở chứng đói ăn, làm hỏng đại sự. Ngươi rõ ràng trách nhiệm trùng trùng. Phải giúp ta xử lý cơ sự”.

Acchan giận tím tái ruột gan, rõ ràng rảnh rỗi sinh nông nổi đi cá cược với bọn quỷ âm linh. Thắng thì được gì, được tặng cho có mấy con quỷ loli. Rảnh quá mà, thua thì phải để bọn quỷ giải thoát một tên đang chịu khổ hình ngục luyện, hóa ra bọn chúng lại đi thả ma nữ Kashiwagi – âm linh bất kháng, khó khăn lắm mới trấn áp được. Giờ thì tốt rồi, chuyện này cũng chẳng to tát hơn chuyện của Kasai Tomomi là mấy, cùng lắm hai việc đều bự chảng, lộ chuyện nào cũng là đường chết. Lão Diêm Vương này đúng là ở không riết nên sinh sự mà.

“ Ta ra lệnh cho ngươi phải bắt kì được con ma nữ ấy về.”

“Nè nha. Mariko lão thái ông rảnh rỗi, gây tội lỗi kia. Tự mình làm tự mình chịu, ta không dính dáng.”

“Dám gọi thẳng danh xưng ta hả. Đuổi việc ngươi bây giờ. Nên nhớ chuyện nào ngươi cũng tham gia, không là đồng bọn cũng là tòng phạm. Còn nữa, ta là nữ nga~”

“What đờ hợi!” (What the hell). Acchan sửng sốt, hóa ra lão ta cũng vì bộ đồng phục Địa phủ quái gở khiến người khác nhìn nhầm giới. Tội lỗi!





---oOo---





Thân người sạch sẽ, hương hoa phảng phất quyện theo những giọt nước từ mái tóc ướt đẫm của nàng khẽ rơi khiến lòng người mê đắm. Mặc y phục ngủ chỉnh tề, Kasai nối bước theo Itano về tân phòng.

“Quoa~ Phủ điện gì mà sang ghê, phòng ngủ không có, cho ngủ ngay phòng khách luôn sao?”

“Ngươi nói gì mà phòng khách?”

“Tức là chính phòng đó. Lạc hậu”.

Itano chẳng thèm buồn cãi, nãy giờ y đã hai lần mắng nàng lạc hậu, bộ tưởng mình là người cõi trên chắc.

“Đây là phòng ngủ theo ý ngươi nói đó.”

“Phòng ngủ thiệt sao? Oa~ cái giường này thật lớn nga, cho mười người lên này nằm cũng đủ. Nhìn đệm này, lót bằng lông vũ sao, drap đệm là lụa thượng hạng cơ à. Màn che y như trên kiệu này, mà dày hơn thì phải. Nói chung thật là sang trọng nga~”

Kasai phi người lên giường nằm lăn qua lăn lại, thích thú nghịch mấy chiếc gối lông vũ mềm mại màu hồng nhạt.

Itano với cái nhìn lãnh cảm, nhưng nơi khóe mắt lại phảng phất nét cười. Tên này nói năng toàn dùng những từ kì lạ nàng không sao hiểu được, tính tình cũng dở dở ương ương chẳng biết lúc nào bình thường. Khi lại đề phòng nàng đến từng hơi thở, giờ thì chỉ với cái ngọc sàn (giường làm từ ngọc) là đã hóa một tiểu đồng. Mười người nằm ư? Buồn cười, định kéo mười người lên ngủ chung với nàng sao? Cuồng ngôn.

Itano đến thắp sáng chiếc đèn lồng hình vuông ở giữa phòng.

Hơi thở lại phả sương lạnh, nét tiếu ý hiếm hoi cũng biến mất: “Ngươi ra mép ngọc sàn nằm yên nơi đó.”

“Không a. Cái giường to thế này sao ta phải chịu thiệt mà ngủ ngoài góc. Phải công bằng chứ, mỗi người một nửa”.

Itano lại nổi gân xanh, khóe môi giật giật: “Có ý tốt không bắt ngươi xuống sàn nằm là nhân đạo lắm rồi, còn đòi hỏi sao? Nam nữ thụ thụ bất thân biết không?”

“Thụ thụ mất thân gì chứ. Hai ta đã là vợ chồng trên danh nghĩa thì lo gì a. Ta không ăn nàng thì thôi, không ai thèm đâu mà lo mất”. Nói rồi Kasai lại lăn qua lăn lại trên đệm, chăn ấm nệm êm thật thích. Quên mất nỗi sợ ôm bom mà ngủ mình từng lo lắng.

Itano phà hơi, hàn khí xộc ra như bò tót bị khiêu khích. Cắn răng chịu đựng, phải nhịn, phải nhịn, muốn giết y thì đợi năm ngày nữa bọn Tề mọi đến đây dự đại lễ rút về cố quốc thì rút xương của y vẫn chưa muộn. Nàng kéo chăn, thả màn lụa màu đỏ phủ xuống rồi nằm ngủ bên “địa bàn” mà Kasai đã chia sẻ.

Canh ba rạng sáng, Itano cuộn tròn chăn khiến Kasai phong phanh lại cảm hàn khí, bật dậy hắt một hơi rõ to: “Ách xì”.

Itano lập tức giật mình, mặt mày tái mét, nàng chưa khắc nào chợp mắt được thì lại nghe tiếng hắt hơi của ai đó bên kia giường, thật là ô uế.

“Ngươi ra ngoài ngay cho ta”.

Kasai sụt sịt, nước mũi chẳng biết tự bao giờ mà tiết ra. Itano nghe tiếng sụt sịt thì mặt mày càng tái. Y như trát mù tạt lên.

Kasai thì cũng vì không ngủ được, lại thêm tắm đêm nên nhiễm phong hàn. Nằm trên nệm ấm nhớ tới cảnh dưới hồ bơi độ vài canh giờ trước mà đau lòng. Nàng nghĩ chắc do cô công chúa này kị húy, nam nữ khác biệt nên ngủ không được đuổi nàng ra khỏi phòng. Rõ ràng có cơ hội nhìn rồi đó, ngực nàng đó, nàng là nữ đó. Phải nam đâu, cần gì kị húy.

Tâm trạng dần u uất, Kasai hít mũi lết qua phía “địa bàn” Itano thì thào vào mặt Itano: “Ta là nữ nhân. Ta là nữ nhân. Khịt khịt..”

Bây giờ thì mặt Itano xanh như tàu lá chuối, chứng bệnh ưa sạch sẽ thật biết cách hành người khác, nàng âm vựng trầm bổng khác thường: “Đồ.. ô.. uế”.

Kasai lại nghĩ Itano không tin. Đầu óc vì cảm phong hàn mà dần trở nên mụ mị. Phi thẳng lên người Itano, ấn hay bàn tay nàng vào ngực mình, thì thào: “Ta là nữ nhân, ta là nữ nhân. Ách xì~”.

“Hộ giá!”

Takahashi bất thình lình xuất hiện, giơ thanh trường kiếm đánh bạt vào thân người Kasai khiến nàng lăn lộn, ngã bật xuống giường. Lúc này nàng mới tỉnh táo được chút, tá hỏa với những gì vừa làm. Run lập cập..

“Ta nói đùa, đùa thôi. Ta là nam nhân là nam nhân, là Hán Uy của Tề quốc. Thật vô cùng thật. Không phải giả, không phải giả.”

“Ngươi là đồ ô uế, dám vấy bẩn ngọc thể của ta. Tưởng giả mộng du trêu ta, phát cuồng ngôn thì có thể yên ổn. Ta giết ngươi. Takahashi mau..”

“Đừng”, Kasai ngắt nhanh câu nói, đe dọa: “Ta đã viết trước một bức di thư đưa cho người khác giữ rồi, nếu ta chết thì người đó sẽ công bố bức di thư: hung thủ chắc chắn là Itano, là công chúa và cũng là thê tử ác nữ của ta. Ngươi sẽ không thoát tội.”

Takahashi chần chừ nhìn Itano. Itano điều hòa nhịp thở: thứ ô uế nhất thời khiến mình kinh hãi, bình tĩnh, bình tĩnh.

“Vậy ta ra ngoài đây. Xem như nàng may mắn vì chưa giết ta đó. Khì”

Kasai điêu ngôn phì cười rồi phóng thẳng ra cửa: dọa chết ta rồi, may mà mình nhanh trí, chẳng biết phim nào có chiêu viết thư dọa khỉ này nữa, nhưng biên kịch phim này cũng giỏi a, mình làm theo mà có người tin răm rắp. Giờ thì cần phải tìm cái gì đó chắc chắn hơn bảo vệ tính mạng, là gì đây? A haha, có rồi. Kì này thì vợ à, ta cho nàng tức đến độ phụt máu mà chết. Haha. (nhiễm từ chết chóc của Itano rồi (´Д` )lll ). 

Kasai tung tăng chạy về phía gian phòng của hai tiểu thái giám hầu cận.





---oOo---







Thân ảnh nhanh như sóc chuột phóng qua cửa sổ chui tọt vào phòng, ôm chầm lấy tiểu cô nương đang ngồi kết toán ngân bạc.

Yuko khóc thút thít dụi dụi mặt vào lưng tiểu cô nương, hai tay phía trước phi thủ hữu thủ (động mà không động, chẳng biết đang làm gì :v ).

“Huhu thật là đáng sợ a. Ta xém chút là không còn mạng về gặp muội rồi a”.

“Tỷ lại gây họa gì nữa?”

“Huhu có làm gì to tát đâu, chỉ muốn xem Phò Mã với công chúa ân ân ái ái rồi có cảnh sắc mà làm một cuốn sách cấm tựa Phò Mã thẩm du*, hy vọng nó sẽ nổi tiếng lưu danh sử sách như Kim Bình Mai* thôi mà. Huhu” (* miễn chú thích ~.~ )

“Vậy mà nhỏ sao? Tỷ không bị tội chém đầu vì mạo phạm công chúa là may rồi a, lỡ bị tru di tam tộc thì sao.”

“Nó sẽ không đáng sợ nếu tên Tiểu Ải Tử (tiểu tử lùn) ấy không truy sát ta, y không có gì hơn ta chỉ được cái giỏi dùng mắt đe dọa. Huhu”

Tiểu cô nương lo lắng xoay người lại nhìn, đứng khám xét toàn bộ cơ thể Yuko, tốt, không hề có một vết xước. Cùng lắm là gương mặt tèm lem nước mũi. Nàng lo lắng quở trách: “Muội đã bảo muội không sao đâu. Tỷ đừng có ra ngoài kiếm những đồng tiền bẩn đó, những khách hàng của tỷ chắc chắn không phải hạng đứng đắn, lỡ gặp bất trắc thì sao đây?”

Tiểu cô nương đưa tay xoa xoa lấy đầu Yuko.

“Híc..Xì ~” Yuko đưa ống tay áo xì nước mũi, híc híc chóp mũi đỏ chót: “Ta đã nói với tên đó là nếu ta chết muội cũng sẽ tự vẫn theo, thế mà y không tin xém xíu là bóp cổ ta chết rồi”.

“Ai bảo tỷ nói xạo thì sao y tin được a.”

“Hả? Vậy muội sẽ không tự vẫn nếu như ta chết sao?”

“Đương nhiên a, nếu thế lấy ai lo hậu sự cho tỷ a. Hứa với muội sau này dù có dùng cách tiểu nhân bỉ ổi gì cũng không được để người khác bắt nạt, không được để bị thương.”

“Ừm. Ta dùng hai cái bàn tọa* của mình ra thề a”. (*oshiri đó ♪ ♪ )

“Không được, cái bàn tọa của hai tỷ muội ta là biểu tượng thần thánh, không dùng thề thốt được. Tỷ đổi cái khác đi.”

Yuko gãi gãi cằm: “Vậy ta..”, giơ hai ngón tay lên, thanh âm vang vọng cứng rắn vô cùng: “Ta thề sẽ không bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi, không để Mayu muội muội bận lòng. Ta dùng cái bàn tọa của Quế ma ma ra thề a. Nếu thất hứa bàn tọa sẽ nổi đầy ung nhọt, thối hoắc vô cùng..”.

Bốp! Một chiếc giày gỗ đế dày từ ngoài cửa phòng phang thẳng vào đầu Yuko, nàng bị choáng đến nỗi cắn phải lưỡi, kêu không thành tiếng. Quế ma ma bước vào, tay chống nạnh, quát: “Nửa đêm nghe lục đục là ta nghi ngờ ngươi lại chui cửa sổ đến nữa, quả không sai mà. Còn dám dùng cái bàn tọa của ta ra thề thốt. Ngươi to gan lắm, âm mưu trù ẻo ta sao?”

Yuko đau đớn mặt trắng xanh, tím tái không buồn cãi lại. Lật đật móc từ trong người ra bọc tiền thêm hai xâu tiền xu đưa cho Quế ma ma.

Quế ma ma mở túi vải, đếm kĩ từng đồng. Mayu nhanh nhẩu đáp: “Tổng cộng có 50 lượng bạc trắng và 20 hào 8 đồng.”

Yuko trố mắt nhìn, má ửng hồng thêm phần ngưỡng mộ: Muội ấy đã đạt đến trình độ nhìn qua là biết giá trị rồi sao.

Quế ma ma nhếch môi cười tươi như hoa khen: “Không hổ danh là Mayuyu, quỉ trưởng, mắt nhìn qua là biết có bao nhiêu bạc. Nuôi ngươi thật không uổng a.”

Cất bọc tiền vào người, Quế ma ma nói: “Đi xuống quầy trưởng, ta sẽ đưa cho ngươi”. Yuko hai mắt mở to căng, miệng cười lộ rõ hai lúm đồng tiền mãn nguyện. Nắm tay Mayu kéo đi. Quế ma ma hừ một tiếng nói: “Ngươi dắt Mayuyu đi đâu đấy a? Để nàng ta lại phòng.”

“Nhưng chẳng phải ma ma dắt ta đi lấy giấy bán thân của Mayu sao? Thế thì ta cũng phải đưa muội ấy về nhà chứ?”

“Ngươi đùa. Với số tiền ấy mà đòi chuộc thân cho nàng ta sao? Ta đưa là đưa ngươi đi lấy cái xiêm y rách của nàng ta lúc mới vô Phẩm hương lầu này, số tiền ấy chỉ đủ chuộc lại cái xiêm y đó thôi.”

“Bà.. bà đúng là ức hiếp người quá đáng. Lúc phụ thân ta bán muội ấy vào đây chỉ lấy có 5 lượng bạc trắng, thế mà lần nào ta đến chuộc thân bà cũng nâng giá lên ít nhất 30 lần, muốn cắt cổ ta sao?”

“Ta đây không muốn cắt cổ ngươi chỉ muốn..” Quế ma ma một thân đô con, túm gáy áo Yuko, ôm nàng như ôm thụ công thành quăng thẳng ra ngoài cửa sổ, vọng tiếng: “Lần sau không đủ 2000 lượng bạc thì đừng đến nữa.”

“Ngươi sau này cũng phải làm việc chăm chỉ. Lười nhác thì ta sẽ không bao giờ cho gặp lại tỷ tỷ của ngươi đâu”. 

Mayu cúi đầu tiễn Quế ma ma, rồi nhoài đầu ra ngoài cửa sổ, thương tâm nhìn thân ảnh ủy khuất của Yuko bước lặng trong đêm, lòng không khỏi chua xót: “Tỷ tỷ ngốc”.


~Hết chương 5~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét