hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 18]


Chương 18

Lập mưu













Trong căn miếu hoang, màn thẩm vấn thâu đêm vẫn còn tiếp tục, dường như không có dấu hiệu ngơi nghỉ.

“Tên gì?”

“Oshima Yuko”

“Gia cảnh thế nào? Đã thành hôn mấy lần, bao nhiêu lần thay cha đổi mẹ?”

“Độc thân, trinh nguyên phơi phới, cha mẹ đương nhiên chỉ có một, đều đã qua đời”.

“Đến đây tán gái hay hại đời trai?”

“Nyan bị bắt đến đây, ta phải trích quỹ đen đem nàng cứu thoát”.

“Bị hỏi nhiều có mệt không?”

“Có”.

“Ta có đẹp không?”

Yuko: “….” – Nhắm mắt mệt mỏi trả lời - “Ta rất đẹp”.

“Chơi chữ với ta à, nói, Mariko Sama có đẹp không?”

Yuko thầm than khổ, thiểu não trả lời: “Mariko Sama rất đẹp”.

“Tốt, rất thành thật khai báo”.

Mariko cắn lấy một mẩu bánh màn thầu, quay sang Acchan báo cáo. Acchan vẫn giữ tư thế ngồi vắt chân trên chiếc bàn thờ Thổ công, có vẻ chăm chú lắng nghe lại có vẻ như lơ đễnh không đoái hoài. Chỉ cần biết được tên họ, sau này phục chức Phán Quan nàng chỉ việc đem kẻ có tên Oshima Yuko này giảm xuống mấy năm tuổi thọ. Nhưng đó là việc sau này, bây giờ sẽ dùng cách “thẩm vấn Marathon”, đây là một phương pháp nàng học được ở thế kỷ XXI, là cách tránh việc dùng hình bức cung nhưng có thể khiến kẻ tình nghi rơi vào trạng thái mệt mỏi, nếu muốn suy nghĩ tìm cách nói dối sẽ chỉ khiến cơ thể càng thêm mỏi mệt. Không muốn nói thật cũng khó.

Miichan từ ngoài cửa đi vào, tay cầm rất nhiều món đồ linh tinh sặc sỡ, mặt mày hớn hở khoe: “Buổi sáng ở đây quả là náo nhiệt, mọi người xem, có rất nhiều thứ để mua”. Sau đó đưa một gói bánh rán cho Acchan, phần còn lại cùng Mariko nghiên cứu, bản tính hiếu kì trẻ con khiến nàng mua rất nhiều món đồ chơi… vô giá trị.

Yuko khóc không ra nước mắt, nguyên do từ khi mở mắt đến giờ nàng đã khóc cạn khô tuyến lệ cầu xin mà vẫn như dã tràng xe cát. Không biết mình đang ở đâu càng không hiểu tại sao toàn thân lại bị trói chặt vào cột nhà, đã thế còn trong tư thế chổng ngược dưới đất, tướng trồng cây chuối khó đỡ vô cùng. Tổng cộng đếm đến giờ đã bị hỏi hơn ba trăm câu hỏi, câu hỏi cứ đến dồn dập, có khi là câu mới, có khi là câu đã từng hỏi, lâu lâu lại là những câu hỏi vô nghĩa. Suốt đêm bị ánh nến rọi thẳng mặt, muốn ngủ cũng không được, tự tử cũng không xong, da dẻ bây giờ chắc sần sùi vô cùng thảm hại.

Lại nói, toàn bộ tiền bạc trên người đều đã bị đám người lạ mặt này lấy mất, chúng còn ung dung mua bánh về ngồi ăn khiêu khích. Nhìn xem, vừa nãy còn dùng tiền của nàng mua thêm mấy món đồ rỗi hơi dành cho con nít. Yuko thề, nhất định phải thoát khỏi đây, lúc đó sẽ bắt chúng đền bù tổn thất, trấn lột hết tiền bạc cho hả hê. Sau đó thì lột đồ đem ra phố diễu hành, ai muốn sờ, nắn, đánh, chạm đều phải bỏ ra hai quan tiền, khi đó há chẳng phải Yuko nàng sẽ thành đại gia chốn này hay sao. Càng nghĩ càng thích thú, cười đến ngây dại.

Gương mặt tụ máu đỏ đỏ hồng hồng, kèm theo nụ cười gàn dở của Yuko khiến đám người Acchan một phen tá hỏa, vội tháo dây trói Yuko đặt nàng trở lại bình thường.

Suýt chút thì giết một mạng người, nếu không phải Yuko sắp đi gặp ông bà mà sinh ảo giác thì chắc vẫn còn bị tra tấn dài dài.

Nhìn qua bên cạnh thấy Takahashi vẫn đang nằm ngủ, có lẽ nàng đã ra tay ném giày quá mạnh trúng ngay sau gáy hoặc là cơ thể Takahashi sau nhiều ngày chạy vặt đã mệt lả nên mới ngủ lâu như thế chưa tỉnh dậy. Nhớ ra có chuyện cần làm, liền để lại gói bánh rán trên đống rơm cạnh người Takahashi, dặn dò Miichan: “Kẻ ngốc này tỉnh dậy thì nhắc nhở chớ có sờ mó lung tung”.

Miichan gật đầu đồng ý, nói: “Nhất định rồi. Nhưng Takamina đã làm gì nên tội mà Acchan lại phạt nặng như thế. Sau này sao dám để Takamina chạm vào nữa đây”.

Acchan đắc ý, đó chính là điều nàng muốn. Giúp Takahashi hóa giải chất độc nơi cánh tay, nàng ta lại tung tăng đi động chạm thứ khác. Nay nàng chỉ châm ‘một ít’ Ma phí tán lên bàn tay phải của Takahashi, khi chạm vào da thịt kẻ khác sẽ theo làn nhiệt trong cơ thể mà phát tán, nhẹ có thể toàn thân bại liệt, nặng vẫn là bại liệt toàn thân.

“Quận chúa, cùng ta ra ngoài có chút việc”. – Giờ trời đã sáng, Takahashi cũng bình an nằm đây ngủ, việc tiếp theo nàng cần làm là đi tìm hiểu cái thứ hắc khí kì dị tối qua là từ đâu mà có.

Bản tính Mariko lại thích ung dung nhàn nhã, dù biết được có điềm quái quỷ tự tung tự tác gây hại nhân gian nhưng chỉ khi nào nước đến tận chân, máu trên người nhỏ giọt thì mới lo mà trừ diệt. Lại thêm cô cháu gái kể từ đêm qua cứ không ngừng bám chặt lấy nàng, làm gì cũng không để nàng ra khỏi tầm mắt nên muốn đi theo Acchan cũng không được.

Trước khi đi, Acchan bị Miichan kéo lại nói nhỏ, giọng lo lắng vô cùng: “Tomochin tỷ ra ngoài tới giờ vẫn chưa về, e là đã gặp chuyện”.

Acchan cũng đang nghĩ đến chuyện này nhưng biết tính Itano vốn cẩn thận sẽ không gây rắc rối, chắc Miichan vì sợ bản thân lo nghĩ quá nhiều khiến mọi người nghe được lo lắng nên không nói ra. Nhưng tối qua quả là có điềm bất thường, biết đâu… Acchan nàng sẽ lưu tâm, ra ngoài tìm kiếm.

Sáng sớm nơi con hẻm ở góc phố phía tây có rất nhiều quan binh đến tra xét, người dân cũng không vội mở quầy hàng mà tụ tập chật nức ở bên ngoài này. Toàn bộ những bức tường quanh con hẻm đều phủ đầy một lớp vảy màu nâu đen, chính là do máu đông kết thành, có vài chỗ còn bị những vụn thịt nhỏ bám dính trông rất ghê tởm, dưới đất vẫn còn những vệt máu tươi chưa đông kết hết, mùi tanh nồng của những thứ hung khí sắt thép bị vùi trong vũng máu theo cơn gió thanh tân buổi sáng mà lan tỏa.

Theo kết quả bước đầu giám định thì người chết là bang viên của Ưng Nhất Bang, có tất thảy mười hai người, thông tin dựa trên số đầu họ đếm được ở hiện trường bởi thi thể hầu như đã không còn nguyên vẹn, rất khó để nhận định. Kẻ có thể gây ra cuộc thảm sát này không thể là con người, vì dấu vết cùng những mảnh thi thể phơi trên mặt đất là do bị xé toạc chứ không phải hung khí gây ra. Con người không ai có đủ sức xé nát cơ thể của mười hai tên đàn ông cường kiện, khỏe mạnh lại vô cùng thông minh – thông tin này do phía Ưng Nhất Bang cung cấp, không đáng tin lắm.

Acchan chen lấn giữa dòng người đi lên, cảnh tượng không quá kinh hãi đối với một người từng làm việc chốn địa phủ như nàng. Một số người bặm chặt miệng để tránh nôn mửa vì không chịu nổi cảnh tượng vừa chứng kiến, vỗ vỗ vai khuyên Acchan cũng nên di bước rời đi, thực chất là họ muốn nắm lấy một vật thể xinh đẹp nào đó để quên đi hình ảnh ghê rợn, chấn chỉnh tinh thần.

Một bàn tay có vẻ bạo dạn, đặt cả lên vai Acchan hồi lâu vẫn chưa chịu rút xuống: “Cô nương xinh đẹp đừng nên đứng đây lâu thì hơn”. Acchan nhìn tên thư sinh giả vờ dũng cảm kia, thân người ẻo lả hiên ngang ngẩng đầu hướng về đám thi thể đang dần dần được gom lại một chỗ, mắt thì nhắm tịt.

Xưa nay Acchan nàng không thích nhất là những kẻ bạc nhược lại thích ra vẻ ta đây, liền hất tay hắn ra. Định sẽ một đấm cho bầm con mắt nhưng vì là phận nữ nhi nên thôi phải giữ kẽ.

Chuyện đã qua một thời gian nên số linh hồn cũng đã bị quỷ sai gom hết về địa phủ, không thể hỏi ra nguyên nhân là ai đã hạ sát bọn chúng. Cũng may còn một vật chứng có thể chứng minh được thân phận, đó là những mảnh gốm vỡ vụn màu đỏ, nhưng màu đỏ là do dính máu thôi. Trong số những mảnh vỡ có một mảnh phát lên kim quang nhàn nhạt, đó là ấn ký Acchan đặt lên chiếc bình và chỉ có nàng mới thấy được, vì nó trông quá tầm thường cần phải có một dấu hiệu nhận biết. Bình vỡ tức phong ấn Bảo thạch kì lân đã được gỡ, vậy là ma nữ đó đã được giải thoát, thảm sát lần này là do nó gây ra, đúng là tánh nào tật nấy, hơn ngàn năm tu dưỡng cũng như không.

Rốt cuộc bây giờ Yuki đang chiếm dụng cơ thể của kẻ nào đây? Lần trước thực thể của Kasai bị trộm mất, nàng khó khăn lắm mới tìm được, kết cục thì thực thể Kasai đã bị hủy hoại nghiêm trọng.

Tên thư sinh nhát cáy lại dám đặt tay lên vai Acchan lần nữa, thật muốn đấm một phát. Không ngại ngần nàng liền vờ ngả người về phía hắn, giơ cùi chỏ chọt bầm mắt trái hắn. Haha, thật hả hê. Nhưng mà tên này quả lì lợm, bị một cú đau như thế mà không hề phản ứng, có chăng là gan dạ hơn trước, mở to mắt nhìn trừng trừng về phía bãi thi thể tanh nồng kinh dị. Acchan chọt hắn vài phát mà hắn vẫn hiên ngang lưng thẳng tắp. Lát sau ngã ra đất, bất động.

“Thiếu nữ cướp hương*”. (lén lút 35, ăn đậu hủ)

“Nào có”.

Acchan giật mình giải thích, hóa ra là Takahashi. Liền gạt một chân khiến Takahashi bất ngờ ngã bật ngửa ra sau, phía sau ít người nên Takahashi nằm sõng soài ra đất, Acchan thả người nằm đè lên tấm thân nhỏ bé của Takahashi, ghé môi sát tai Takahashi thủ thỉ: “Ôm thế này mới gọi cướp hương”.

Mọi người xung quanh hét toáng lên: “Có người ngất xỉu”. Sau đó liền giúp dựng người Acchan dậy cho Takahashi cõng đi. Còn thư sinh ẻo lả, không quan tâm.

Trên đường đi, Takahashi còn tưởng Acchan ngất xỉu thật nên lòng rối như tơ vò, ngó đông ngó tây tìm hiệu thuốc. Acchan chầm chậm hé môi ngậm lấy vành tai đang ửng đỏ vì cơ thể dồn quá nhiều sức cõng nàng, thủ thỉ: “Đồ ngốc”.

Takahashi nổi da gà khắp người, hất ngã Acchan dưới đất. Vì đau quá mà Acchan tức giận quát mắng: “Sao lại thô lỗ như vậy. Còn không mau đỡ dậy” – Đưa tay hướng Takahashi bảo nàng ta kéo lên.

Không hiểu có phải Takahashi bản thân hoa mắt hay không mà lời Acchan thốt ra cửa miệng yếu ớt vô lực, một chút sát thương cũng không có, yểu điệu hệt như lời câu dẫn: mau tới đây, ôm lấy ta. Takahashi giật lùi, lạnh sống lưng: “Có phải Atsuko trúng tà rồi không?”

Acchan cũng tự thấy kì lạ, không hiểu sao xương cốt toàn thân như mềm nhũn, hữu trí vô lực, lời nói thoát ra dù dùng hết sức vẫn the thé nghe như rên rỉ. Cố gắng đưa người ngồi dậy, với tay bảo Takahashi: “Mau đỡ”.

Đôi má Acchan vì vận sức lực mà ửng hồng, hơi thở dồn dập từng nhịp từng nhịp khó khăn, không khác gì mĩ nữ bị trúng xuân dược, câu dẫn mê người. Lời nói rên rỉ như mời mọc. Dáng điệu này của nàng nhanh chóng thu hút khách bộ hành, không ít nam nhân trai tráng đỏ mặt cố kìm chế bước nhanh qua. Takahashi từ cảm giác bỡ ngỡ lạnh sống lưng ban đầu, chuyển sang rạo rực rồi nhanh chóng biến thành khó ở. Một tay kéo Acchan đưa lên lưng chạy với tốc độ nhanh nhất về căn miếu nhỏ.






---oOo---





Yuko, Mariko, Miichan, Takahashi bốn người bốn hướng dồn Acchan vào giữa.

Mariko: “Acchan, mắng ta một câu xem”.

Acchan: “Đồ Diêm Vương… mất nết”.

Mariko cả mừng đỏ mặt, âu yếm nhìn Acchan nói: “Ngươi a, dám công khai câu dẫn ta”. 

Miichan: “Mắng nữa đi!”.

Yuko: “Tôi cũng muốn”.

Acchan: “….”

Cái đám này tự dưng nổi máu M dữ vầy nè. Tức đến nỗi sôi máu mà không làm gì được.

Là do cả người nàng mềm nhũn nằm trong vòng tay Takahashi, không biết lý do gì mà xương cốt toàn thân mềm như bột bánh, Takahashi ôm trong tay cứ như đang ôm một thứ mềm mại nhất trên đời, còn mềm hơn cả chiếc gối lông vũ trong phòng của Itano.

Acchan khó thở, gương mặt bạch ngọc ửng hồng đến rung động lòng người. Câu chửi câu mắng từ cửa miệng thoát ra đều biến thành rên rỉ nỉ non, khiến Mariko và người khác không nghĩ bậy cũng khó.

“Phải thục nữ, phải thật thực nữ”. Acchan lẩm bẩm trong miệng, giằng tay ra khỏi người Takahashi, dựa theo cột trụ chống của căn miếu mà đứng dậy.

Yuko sau cả đêm ‘ngoan ngoãn’ khai báo, từ gia phả đến chuyện tình cảm đều nói ra hết, bây giờ liền được tính thành người một hội, được Takahashi cho hay Nyan chính là Trưởng công chúa Haruna mà mọi người đang muốn đưa về, toàn thân như sốc thuốc động kinh suýt thì vui quá hóa rồ, tiền bạc vì Nyan bỏ ra hoàn toàn có khả năng lấy lại.

Nàng còn nhớ lúc trước Acchan từng đứng ra cứu mình một mạng khỏi tay Takahashi nên trong lòng cũng sinh chút tình cảm.

Yuko hỏi: “Có phải nàng ta đã bị hạ xuân dược?”

Takahashi thành thật: “Có thể! Lúc tôi gặp thì Atsuko đang…”

“Đang làm gì?” – MariMii đồng thanh hỏi.

Takahashi ấm ức: “Đang ngã vào lòng một tên ẻo lả”.

“Ô ~” - MariMii đồng thanh cảm thán.

Acchan tức giận thanh minh bằng chất giọng ướt át quyến rũ mê người: “Nói bậy!”, là ta lúc đó đánh bầm mắt hắn a, nhưng câu sau này không đủ sức để nói. Vừa nói vừa bấu chặt hai cánh tay vào cây cột sau lưng, thân người cố gắng gượng đứng, không ngừng nhắc nhở bản thân phải duy trì hình ảnh thục nữ.

Mariko dường như nghĩ thông suốt, cười bí hiểm kéo theo Yuko và Miichan ra góc khuất nói chuyện. Dặn dò Takahashi dù bị Acchan câu dẫn không được đến gần, nếu không đem đi… thiến.

“Còn nhớ Acchan trước đó đã cấy lại vào bàn tay phải Takamina một loại độc gọi là “Ma phí tán”. Ma phí tán này gặp nhiệt độ cơ thể người thường sẽ đốt cháy toàn thân khiến hệ thần kinh bại liệt.” – Miichan với Yuko không hiểu mấy thuật ngữ như hệ thần kinh nhưng đại khái vẫn hiểu lời Mariko nói, chăm chú lắng nghe – “Mà Acchan lại… nói chung khác người nên chất độc này không khiến nàng bị liệt toàn thân chỉ làm xương cốt mềm nhũn, chỉ cần Takahashi không chạm vào người thì lát sau sẽ khỏi”.

Yuko thắc mắc: “Nhưng Acchan hẳn phải có thuốc giải?”. Mariko chỉ cười trừ xua tay lắc đầu, ai chứ Acchan thì mấy loại độc dùng cho Takahashi đừng mong có thuốc giải.

“À, ra thế, nên nói cho Takamina biết”.

Mariko liền ngăn Miichan: “Không cần, Takamina cũng biết bản thân đã bị Acchan hạ độc, độc tính trước kia cũng không hại chết được Acchan thì lần này sớm muộn gì cũng nhận ra thôi. Chúng ta cứ ở đây xem kịch vui. Hà hà”.

Miichan cùng Yuko hướng nhìn Takahashi, nàng ta gương mặt đỏ ửng, có lẽ kìm chế dữ lắm mới được như vậy. Nhìn cái tướng õng ẹo của Acchan, thân người cứ trượt lên trượt xuống trên thân cột, không nghĩ nàng ta đang cố tình câu dẫn mới lạ.







---------------------------------------------------------








Đêm hôm qua xảy ra nhiều chuyện, Kasai chưa được đánh một giấc đã đời, lại thêm việc quất nguyên dĩa bánh ban sáng nên có cơ hội liền ngủ thẳng cẳng, chẳng biết trời đất là gì. Không hề biết bản thân đang ngủ giữa nơi ngục tối u ám, bên cạnh còn có thêm một người mắc hội chứng sợ những thứ ô uế dơ bẩn.

Xung quanh tối đen như mực, đưa bàn tay còn chẳng thấy ngón thì nói gì đến việc biết được bản thân đang ở chỗ nào, lỡ bước chân ra giẫm ngay bãi nước đọng hay là xác con vật nào đó chết đã nhiều ngày thì sao. Itano không dám manh động. Nơi này dùng chứa người nhưng nồng đậm vị ẩm mốc, Itano một chút cũng không dám nhích thân mình.

Chỉ biết Kasai đang nằm kế bên, cả người nàng ta phảng phất mùi phấn hương, không đậm cũng không nhạt, thoang thoảng vị cỏ đọng sương mai. Có thể ví như “hạc giữa bầy gà”. Itano cũng chẳng ngại úy kị danh phận cao quý, gì mà con gái thì phải giữ lễ nghĩa gì gì đó giờ không thể áp dụng, nàng một tay kéo cả người Kasai về phía mình, nằm đè lên người Kasai xem Kasai hệt như một tấm nệm lót vừa thơm vừa sạch.

Suốt đêm qua Itano cũng chưa được chợp mắt dù là một khắc, nên tranh thủ lúc cơ thể vẫn bị mê hương khống chế thì ngủ một lát.

Kasai đang mơ một giấc mơ đẹp bỗng hóa thành ác mộng, giãy giụa không ngừng. Đến khi tỉnh lại thì trán ướt đẫm mồ hôi, cả người đau nhức. Bên tai vang lên thanh âm thủ thỉ của Itano: “Không sao chứ?”

Một tay Itano giúp Kasai lật người trở lại, Kasai than: “Đau quá, chúng ta bị bọn ác ôn nào bắt rồi tra tấn hay sao?”

Kasai không nghe thấy Itano đáp lời, lo không biết có phải Itano cũng bị tra tấn, đưa tay sờ soạng khắp người Itano. Bốp! Liền bị một tát, trong đêm tối vẫn chuẩn xác dính ngay má phải.

Kasai đau quá không thốt nên lời. Itano khẽ mắng: “Đau là đáng”, sau đó liền im lặng thú tội. Nghĩ lại suốt đêm chiếm tiện nghi trên người Kasai thì bị nàng ta sờ soạng chút ít có là gì.

Trong không gian tối đen chỉ có âm thanh của hai người, lời qua tiếng lại đi cùng những hành động mờ ám. Lát sau không gian lại rơi vào tĩnh mịch.

Tiếng động ồn ào cùng tiếng bước chân phá tan sự yên tĩnh đáng ngờ, có tiếng két như tiếng cánh cửa hen rỉ bật mở, một đạo ánh sáng nhỏ xuất hiện rồi nhanh chóng chuyền đi thắp sáng cả gian phòng. Lúc này Kasai và Itano mới nhìn rõ được cảnh vật, nơi đây là một không gian hẹp, bức tường bốn phía bám đầy rêu xanh.

Toán người bước vào có vẻ bất ngờ, hai cô gái này không như những cô ả bình thường chúng bắt được, nhìn thấy mình bị giam giữ, nhìn thấy người lạ mặt cũng không hề phản ứng kiểu thừa thãi như gào thét hay van nài được thả tự do. Ban đầu nghi ngờ danh phận của hai cô gái này mà đem đi nhốt ở nơi biệt lập xem ra không phải việc thừa.

Kasai từng xem nhiều phim lướt nhiều trang web đọc tin tức nên biết, tình huống này nếu các nàng không phải bị bắt cóc tống tiền cũng đã rơi vào ổ của bọn buôn người buôn nội tạng. Dù là trường hợp nào thì việc kêu la khóc lóc đều vô ích. Nếu là nhân vật phụ thì kết cục hẳn là chết queo, nhân vật chính thì cứ kêu gào thảm thiết chi cũng được người khác cứu ra. Nàng là người hiện đại biết nhiều thông tin chẳng nhẽ lại để kẻ khác xem thường. Cách tốt nhất là giả vờ hợp tác với chúng rồi tìm cách tẩu thoát.

Itano thân là hoàng tộc, bất luận rơi vào tình cảnh nào cũng không thể để mất uy nghiêm. Đối với địch nhân nguy hiểm tốt nhất nên “lui một bước, tiến hai bước”. Itano biết, nếu chỉ ra thân phận thật của mình thì chẳng ai tin bởi một vật làm tin cũng không có, còn Kasai lại đang trong bộ dạng nữ nhân nói là Phò Mã chính là đem nàng ta ra làm trò cười, manh động có khi chúng đem nàng cùng nữ nhân kia đi hủy thi diệt tích, một chút dấu vết cũng không để lại. Chi bằng cứ ngạo nghễ ra yêu sách, bọn này sẽ không ngu ngốc đến nỗi giết người bậy bạ mà không lo sợ hậu hoạ về sau đâu.

“Các người khi bắt bọn ta chắc hẳn là phát hiện ra ấn ký Phò Mã trong người cô gái này, đúng chứ?” – Nhìn sắc mặt e dè khó coi của toán người thì Itano biết mình nói đúng, có lẽ chúng cũng vì chuyện này mới quay trở lại ngục giam ngầm tra xét thực hư, Itano tranh thủ phủ đòn tâm lý: “Bọn ta chính là nữ nhân của Phò Mã, ai cũng biết hoàng tộc Tề quốc không chỉ tung hoành trên lưng ngựa mà còn háo sắc hoang dâm, bọn ta chỉ là số ít nữ nhân bên ngoài của Phò Mã. Lần này Phò Mã thường phục rời kinh có kêu bọn ta theo phục thị. Các ngươi nếu sớm biết điều thả bọn ta ra thì chuyện bọn ta thấy được, cả việc bọn ta bị bắt giữ đều không truy cứu. Còn bằng không, để ta thoát ra được thì đừng trách”.

Nghe lời nói lạnh lùng, không chậm không nhanh, không có chút sợ hãi cũng không tự ti khép nép, toán người lạ mặt liền tin rằng Itano có quan hệ với Phò Mã mới không sợ trời không sợ đất như thế. 

Vụ đưa cống nữ sang nước Tề đang được tiến hành khẩn cấp bởi những người chạy trốn, những người chống đối đều bị cai ngục giết chết nên thiếu người trầm trọng. Cần phải tra rõ, ngoại trừ không động đến người có địa vị cao, không can hệ đến người Tề thì lập tức bắt làm cống nữ. Mà hai người này lại liên quan đến Nhị điện hạ nước Tề, không thả không được. Nếu như hai người không giữ lời hứa thì sao? Sợ tin tức bắt cống nữ, lén lút trao đổi với người Tề lộ ra ngoài thì không hay.

Biểu tình không chút nhượng bộ của Itano khiến toán người lạ mặt sinh chút e dè, liền ra ngoài hỏi lại bang chủ. Trước khi đi bị Itano kêu lại nói: “Định để bọn ta tiếp tục ở nơi bẩn thỉu này?”. Thanh âm ngạo khí, toán người liền hiểu là cô gái trước mặt đang cảm thấy khó chịu. Lập tức đưa cả hai đến một gian phòng giam khác.






---oOo---





Yuko trở về cư xá của mình, phát hiện cả đêm qua Mayu không hề về đến nên sinh lòng hoang mang. Trở lại căn miếu nhỏ hỏi Acchan lúc sáng sớm nghe nói xảy ra thảm án, không biết có muội muội nàng trong đó không. Acchan đã khôi phục dáng vẻ bình thường, cùng mọi người ngồi quây quần trên đám rơm đặt cạnh tượng thờ Thổ công, nói: “Không có, người chết chỉ toàn đàn ông”. Yuko nghe thấy thế cũng an tâm một phần.

Không tìm thấy Mayu, giờ lại thêm Itano mất tích.

Acchan với Mariko ngấm ngầm dùng bí thuật tìm kiếm nơi phát ra khí của Itano nhưng có vẻ nàng ta đã đi khá xa phạm vi có thể tìm kiếm nên nhất thời không điều tra ra được. Takahashi nhiều lần bốc đồng định chạy ra ngoài tìm Itano đều bị Acchan dùng ánh mắt ngăn lại.

Biết mọi người ở đây có thân phận không tầm thường, không là công chúa cũng là Quận chúa. Chỉ cần họ đến nói một tiếng thì quan phủ sẽ lập tức răm rắp nghe lời, muốn gặp được Nyan bây giờ là chuyện rất dễ, còn về Mayu thì cứ phát lệnh tìm kiếm nhất định tìm ra. Yuko mở miệng cầu xin, lát sau liền từ bỏ ý định. Bởi như đã thấy, bọn họ tiền bạc đều chẳng còn, ngay cả việc đem theo tín vật để chứng minh thân phận cũng không nghĩ đến, nếu không phải trước đây nàng từng gặp Takahashi thì có chết cũng chẳng tin đám người này xuất thân từ hoàng tộc.

“Không cần khổ tâm.” – Miichan, cái người từ đầu đến giờ vẫn im lặng bất ngờ lên tiếng – “Có người có thể tìm thấy Mayu, điều tra sự mất tích bí ẩn của Tomochin tỷ và giải thoát giúp Haruna tỷ nữa”.

Yuko ngoái đầu lại cùng những người khác đồng thanh hỏi: “Là ai?” – Thanh âm vang dội khiến Miichan giật nảy người.

Lúc này những người khác đều nghĩ ngay đến trường hợp của một người nhưng khả năng không cao lắm vì người này bây giờ chắc vẫn đang ở kinh thành hầu vua luận cờ, nào ngờ suy đoán lần này lại đúng. Miichan nói với âm tiết vừa chậm rãi, vừa kéo dài mang theo sự hồi hộp của Yuko: “Phò . Mã . gia”.

Biết là mọi người sẽ thắc mắc vì sao Miichan nàng lại biết nên sớm giải đáp luôn: “Là do ta bẩm báo với phụ hoàng về chuyến đi lần này đó. Hì” – Nàng lè lưỡi một cách tinh nghịch.

Nghĩ lại nếu Miichan không lén báo với lão hoàng đế, Hán Uy chắc chắn cũng không được điều đến đây, chuyện lần này cũng không dễ gì giải quyết được. Nói chung cũng là một điều may mắn. Nếu có Itano ở đây chắc cũng không trách gì Miichan nên mọi người đều mừng rỡ, trước mắt phải gặp được Hán Uy nhờ giúp đỡ.

Mọi người có lẽ không để ý nhưng Mariko lại thấy lạ, kéo Miichan ra hỏi nhỏ: “Chuyện lén mật tin cho lão hoàng đế có thể không hỏi đến nhưng chuyện sau khi chúng ta đi đến đây, Hán Uy được cử đến chỗ này thì sao biết được?”

Miichan miệng cười nhưng tâm không cười, có chút thất vọng: “Do cô cô đó”.

“Ta sao?” – Mariko chỉ vào mặt mình, vẻ không hiểu.

Miichan liền lảng sang chuyện khác: “Ai bảo con thừa hưởng sự thông minh từ cô cô nhiều quá chi nên gì cũng biết.”

“Cái con bé ranh ma này, thật đáng yêu a” – Mariko vồ người ôm chầm lấy Miichan ra sức nựng má nàng.

Mọi người đang bàn tính xem làm cách nào có thể liên lạc được với Kasai, thời gian lâu như vậy chắc hẳn đã đến được đây rồi, thân phận Phò Mã ắt sẽ được chủ thành tiếp đãi nhưng làm sao để gặp được Kasai đây? Nếu tiếp xúc được với người thành trong thì đám người các nàng đâu phải khổ sở trấn lột tiền Yuko mà xài chứ.

Yuko liền giơ tay xung phong đề nghị Takahashi vượt tường thành vào trong cấp báo, bởi trong đám người ở đây thì Takahashi là người duy nhất vừa có thân thủ nhanh nhẹn, bay nhảy như chim lại có võ công cao, là người thích hợp nhất. Acchan lại giơ tay biểu quyết cho Mariko đi vì lí do duy nhất: bà già lai đỉa (vừa già vừa dai như đỉa, giết hoài không chết). Takahashi cùng Mariko đồng loạt biểu quyết cho Yuko ra đi vì lí do vô cùng hợp lý: chết không đáng tiếc.

Kết cuộc Yuko hai phiếu, đành phải tự mình hóa thiêu thân lao vào lửa. Tối nay sẽ bắc thang nhảy tường vào thành trong tìm Phò Mã gia mật tin cáo trạng.

Miichan lay lay ống tay áo của Mariko nói nhỏ: “Tối nay chúng ta cũng đi theo đi”

Mariko mấp máy môi nói gì đó nhưng vì quá nhỏ nên Miichan không nghe được, khiến Miichan phải nhướn người tới gần. Mariko cắn nhẹ vành tai Miichan thủ thỉ: “Xem Yuko có gì mà vui, ở đây chơi vui hơn”.

Mariko vừa nói xong liền thổi một làn hơi nhẹ vào tai Miichan khiến nàng co quắp người lại, da gà nổi khắp cả người. Lấy tay đấm vào trước ngực Mariko trách móc: “Ở đây với Takamina có gì mà vui, lỡ bị độc chết thì sao?”. Mariko liền ôm lấy ngực hệt như vừa bị mất mát thứ gì.

Lời Miichan vừa nói ra thanh âm đủ lớn cho cả đám đều nghe được. Yuko hớn hở chen vào nói: “Phải đó, mọi người thử nghĩ xem. Nếu ở lại đây mà quận chúa Mariko vô tình cùng Miichan làm cái chuyện thân mật thì Takamina cùng Acchan làm sao chịu nổi. Takamina kích động có thể chạm vào Acchan, khi đó Acchan nhũn người ngã vào lòng Takamina với bộ dạng nỉ non cầu khẩn tình yêu. Vì bộ dạng này sẽ bị quận chúa cùng Miichan bắt gặp, khi dó Acchan vì không muốn bị kẻ khác quấy rầy sẽ nói”.

Acchan mặt đỏ tới mang tai ngắt lời: “Ta xấu hổ còn không kịp ở đó sợ kẻ khác quấy rầy.”

Yuko liền gật đầu tỏ vẻ: à ra thế ~ rồi tiếp tục câu chuyện: “Vì bộ dạng này sẽ bị bà quận chúa cùng Miichan bắt gặp, khi dó Acchan vì quá xấu hổ sẽ nói…” – Yuko đưa tay bóp cổ họng đổi thành giọng the thé rên rỉ: “Mau..giết chết hai người đó… đi… a~”. Liền dùng tay cứa ngang cổ một phát.

Nhìn thấy sắc mặt Acchan lạnh tanh tím ngắt, Mariko cùng Miichan thất kinh. Vẫn là cả đám cùng nhau đi tốt hơn. 






---oOo---






Nhìn phòng giam rộng rãi, tuy rằng một chút ánh sáng tự nhiên vẫn không thể lọt vào nhưng ít ra thì không có mùi ẩm mốc hay rêu xanh phủ tường. Kasai cao hứng đi vòng quanh xem xét, bóng nàng dưới ánh nến hết đổ dài ở góc này lại lướt dài sang góc khác. Miệng trầm trồ khen tấm tắc mấy bức phù điêu khắc trên vách tường, xem ra người bị giam ở đây rỗi rãi không có gì làm nên khắc từa lưa lên tường chơi đây.

Itano có chút hiếu kì, giọng ôn nhu: “Rơi vào tình huống này mà không thấy lo lắng chút nào sao?”

Kasai đạm nhiên trả lời: “Chẳng phải đã thương thuyết xong rồi?”.

Kasai nhìn vẻ mặt đắc ý của Itano, rõ ràng là muốn nghe được từ Kasai một lời khen ngợi, khen nàng ta cơ trí gặp nguy không loạn. Nhưng vẫn là không thích để người khác ăn dưa bở, Kasai hỏi: “Vì sao biết ta ra ngoài sẽ đem theo ấn ký?”. Itano vểnh môi để lộ ra chiếc răng khểnh, cùng với gương mặt một thân dung nhan mỹ lệ khiến Kasai trong lòng chỉ có thể thầm thốt lên một chữ tuyệt! Từ khi nào Itano lại trở nên yêu mị như thế chứ. Bất quá vẫn còn một nghi vấn cần phải hỏi: “Làm thế nào lại biết đồ trên người ta đã bị bọn chúng lấy đi? Ngay cả bản thân còn không biết ấn ký đã bị lấy mất thì Tomomi làm sao mà biết?”

Itano chợt động tâm. Còn chẳng phải là vì cả buổi chiếm tiện nghi trên người Kasai, xem nàng ta là chăn, là nệm, là gối ôm. Lại không thể nói ra chuyện này, kìm nén khiến đôi gò má chợt ửng hồng, vì Itano cúi đầu nên Kasai không phát hiện ra biểu cảm bất thường. Itano tranh thủ đánh trống lảng để khơi thông tâm trí: “Chỉ là buột miệng dọa chúng chút thôi, không thể chắc chắn khiến chúng hoàn toàn tin tưởng”.

“Chúng sẽ tin, ấn ký không đủ thuyết phục thì còn có bức mật chỉ của lão hoàng đế. Sớm sẽ biết đường mà thả hai ta ra thôi”.

Itano thầm khen Kasai cũng là người biết suy nghĩ, nếu lúc đó nàng ta không phối hợp im lặng để nàng ra yêu sách mà đi đe dọa sẽ trị tội bọn chúng thì chúng đã chẳng ngại đem hai người đi giết rồi. Nhưng phụ hoàng của nàng mà Kasai lại thuận miệng gọi lão hoàng đế thì đúng là có một không hai, chẳng biết giữ lễ là gì. Nghĩ đến một việc liền khiến bản thân phải rùng mình lo lắng, hỏi: “Mật chỉ đó ngươi đã xem chưa? Lỡ như nội dung không thể cho người ta biết sẽ sinh chuyện không hay.”

Kasai gật đầu, tay vẫn sờ lên bức phù điêu ngắm nghía, nói: “Tuy rằng lão hoàng đế hạ lệnh không được phép tiết lộ trừ phi gặp nguy hiểm, cũng không được lén xem nhưng ta xem rồi. Cũng không có gì đặc biệt, vẫn là những chữ viết nguệch ngoạc như giun bò, như dấu chân mèo chân chó dính mực vấy lên thôi”.

Itano hả lên một tiếng rồi cứng họng, không phải như những gì nàng đang nghĩ chứ. “Ngươi không biết chữ có phải không?”

“Đủ rồi nha” – Kasai ngừng công cuộc khảo cổ bức tường mà quay lại hướng Itano đang ngồi, đứng uy nghiêm làm mặt lạnh, công tình hơn mười năm đi học mà bảo là không biết chữ, nghĩ sao vẫn là không chấp nhận nổi. 

Itano lấy khăn tay trong người ra cầm lên một vụn gạch nhỏ, hướng vào bức tường sau giường nàng đang ngồi viết lên mấy chữ, hỏi: “Đọc xem đây là gì?”

Kasai vừa nhìn đã nhận ra: “Chữ nước Ngõa”.

Itano không biết nên vui hay buồn: “Đó là điều đương nhiên. Vậy đọc ta nghe”.

Kasai: “Ta nghe---”

Itano: “Là ngươi đọc, ta nghe”.

Kasai trưng ra biểu tình vô cùng nghiêm túc nói: “Kêu đọc ‘ta nghe’, thì đọc ‘ta nghe’ rồi đó, đòi gì nữa a~”.

Itano thật muốn lao vào tường đập đầu tự tử. Cố gắng trưng ra bộ mặt diện vô biểu tình, thanh âm chậm rãi, từng chữ rõ ràng biểu thị tính nghiêm túc: “Bây giờ không giỡn nữa. Chuyện này ảnh hưởng đến ta, đến cả quốc gia. Nếu Phò Mã không biết chữ thì ra thể thống gì.”

Kasai chu mỏ ra vẻ ấm ức, thầm nghĩ: “Mình biết tiếng mẹ đẻ, thuộc lòng bảng chữ cái la tinh cũng xem như người biết hai ngôn ngữ, hơn khối người thời đại này rồi. Lại nói hệ chữ ở đây cách phát âm thì giống tiếng Nhật nhưng lại là cổ ngữ, cho tiền cũng không muốn học, chỉ cầu cho não một cõi bình yên. Tomomi năn nỉ tha thiết như vậy thì đành phải nói đại vậy. Tới đâu hay tới đó”.

“Chiyuu~ Chiyuu! Chiyuu-----” bala bala bala, một tràng toàn Chiyuu với mọi âm sắc khiến Itano cũng chịu không nổi, suýt thì quên mất tiếng mẹ đẻ chuyển sang nói chiyuu theo Kasai luôn rồi.

“Nói gì vậy?”

Nhìn mặt Itano một vẻ ngây ngốc khiến Kasai hả hê trong lòng, nàng chậm rãi đi đến giường ngồi cùng Itano, nói: “Là tiếng nói ở chỗ của ta.” – Sau đó thì cầm lấy viên gạch trong tay Itano, viết lên tường từ Chiyuu bằng chữ la tinh, lại hỏi: “Hiểu ta viết gì không?”

“Không!” – Itano đáp nhanh gọn nhưng ánh mắt thì vẫn chăm chú vào cái từ kì lạ kia, bây giờ mới nhớ ra, Kasai từng nói nàng ta đến từ Nhật Bản, nơi đó với nơi này là hai quốc gia khác nhau thì hiển nhiên chữ viết cũng khác nhau, chuyện nàng ta không đọc được chữ Ngõa cũng là bình thường.

Một lúc sau, Itano hỏi về những chuyện mà lão hoàng đế đã dặn, Kasai cứ thế thuật lại đầy đủ. Khi nói đến việc muốn lật đổ dòng họ Ashikaga, bàn tay Itano bất ngờ siết chặt: “Nếu không phải bọn chúng bày mưu thì ta cũng không bị bắt đi, mẫu thân cũng sẽ không chết”. Kasai đã từng được hai tiểu thái giám kể về chuyện của Itano lúc nhỏ, dù không biết được tường tận nhưng cũng có thể từ câu nói này của Itano mà suy ra được, lúc đầu không có ác ý nhưng giờ thì đã có lí do cho nàng hành sự, vì Itano nhất định phải giúp nàng ta trả mối thù này.

Itano tháo nhẹ nắm đấm, giữ chặt lấy bàn tay Kasai: “Nếu phụ hoàng lần này lại lợi dụng ngươi, để ngươi xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không bao giờ tha thứ”.

Kasai mỉm cười, nụ cười đến ấm lòng: “Sẽ không có chuyện gì đâu”.

Itano lo lắng: “Nếu như ngươi bị hại, chết đi thì sao?”

Kasai suy nghĩ rồi nói: “Nếu chết đi, cùng lắm là rời bỏ thân phận Hán Uy thôi”.

Itano nghe thế thì tò mò không biết trước đây Kasai có bộ dáng như thế nào? Dù bây giờ nhìn Hán Uy mặc y phục nữ cũng không tệ, nhưng nàng vẫn có cảm giác không thoải mái, cũng vì cảm thấy không được tự nhiên nên vẫn chưa cùng Kasai làm chuyện gì vượt quá lễ giáo. Liền bảo Kasai tả lại dáng vẻ mình trước kia, dùng trí tưởng tượng khắc sâu trong đầu. Kasai được dịp thì tâng bốc cơ thể lên tận mây xanh, một hồi lại quay về cách nói chuyện của hiện đại, những từ ngữ mới lạ Kasai dùng khiến cho Itano thích thú không thôi. Bất quá những điều Kasai nói đều đúng, nhất là vòng một nếu so với cơ thể hiện giờ thì khác nhau một trời một vực. Kasai nghĩ tới lại ấm ức, nói: “Hôm động phòng thấy tôi khỏa thân trong hồ bơi, nếu là cơ thể trước đây thì bảo đảm cậu sẽ xịt máu mũi chết tại chỗ luôn rồi, chứ chẳng còn sức đâu mà kìm nén chạy tung tăng ra ngoài”. Itano nghe mà không nhịn nổi cười, đúng là lời Kasai nói rất thú vị.

“Vậy xem ra trước đây ngươi rất muốn cơ thể này của ta” – Itano ưỡn ngực về phía trước, môi nhếch lên ra vẻ rất tự tin.

Kasai thành thật trả lời: “Sao cậu biết?” – Nhớ lại, nàng đã từng trách Acchan sao không cho xuyên vào cơ thể Itano mà lại là một tên đực rựa đáng ghét. Nhưng giờ thì không nghĩ vậy nữa, vì như thế Itano sẽ phải thay Hán Uy mà chết, nàng cũng không được sống cùng với Itano như bây giờ.

Itano nghe được lại nghĩ thành chuyện khác: Nữ nhân này sao lại có thể thẳng thắn như vậy chứ? Ánh mắt Itano dần mông lung, vội lắc đầu không để tưởng tượng bậy bạ.

Hiện giờ ở trong nhà giam cũng không có chuyện gì làm, Itano nghĩ sẽ dạy chữ cho Kasai, xem như giết thời gian, liền đề nghị: “Để ta dạy chữ cho ngươi”.

Một lúc sau, chữ viết xuất hiện đầy trên tường, phá hủy đi cả nét đẹp nghệ thuật tiềm ẩn của mấy bức phù điêu.

“Chữ này là gì?”

“Chiyuu~”

“Không phải. Là chữ Hữu Mĩ. Là tên của ta, ngốc quá đi mất”. Itano trách yêu Kasai, làm ra bộ dạng muốn cốc đầu nàng.

Kasai trề môi: “Ta đâu nói sai, ở chỗ của ta thì đọc là Chiyuu~ Sau này phải gọi cô là Tomo ngốc”. 

“Không được, ta là Tomomi, ngươi gọi Tomo ngốc thì còn đâu sĩ diện của ta nữa”.

Nhìn thấy Itano trưng ra biểu tình ấm ức chứ không phải là giận dữ nên Kasai không chút sợ hãi mà đùa trên đầu cọp, nói: “Vậy gọi Tomo thôi, bỏ đi từ ngốc được chưa?”

Cứ nghĩ học cổ ngữ sẽ tốn nhiều chất xám và dây thần kinh bị đốt cháy nhưng là học với Itano nên cảm giác khác hẳn. Trước mặt người khác Itano sẽ trưng ra biểu tình lãnh cảm chỉ khi nói chuyện với nàng mới dùng âm điệu ôn nhu, hết buông lỏng đẩy nàng ra chửi ‘ngốc tử’ lát sau lại dùng biểu tình khiêu khích câu dẫn nàng trở lại. Hết xoay lại đẩy khiến Kasai không biết đường ứng phó. Cũng may Itano một thân lãnh đạm, chững chạc có vẻ già giặn hơn tuổi, nhưng về khoản lừa gạt so với người hiện đại như nàng thì chỉ như đứa trẻ với nhà binh.

Vấn đề nằm ở chỗ Itano không biết chút gì về cái thế giới hiện đại đầy màu sắc mà Kasai kể lể, cứ nghĩ ở chỗ Kasai người ta chỉ cần nói “Chiyuu”, chữ viết cũng chỉ “Chiyuu”, muốn hiểu thì phải dựa trên cao độ lúc phát âm từ “Chiyuu” mà hiểu, kỳ thật so với chữ nghĩa nước Ngõa độ khó tính bằng khoảng cách trời và đất. Itano lại thêm một phần đề cao Kasai, tranh thủ vừa dạy Kasai học Ngõa ngữ vừa học lại Nhật ngữ của Kasai. Muốn sống với nhau lâu dài phải hiểu ngôn ngữ của nhau, đó là điều tiên quyết.

Một lát sau nữa, không biết ai dạy ai mà thành ra….

“Chữ này đọc làm sao?”

“Chiyuu~”

“Giỏi. Còn chữ này?”

“Chiyuu!”

“Rất giỏi” – Itano không khỏi động tâm trước học trò quá ư xuất chúng của mình, liền đưa tay xoa xoa đầu của Kasai.

“Đến lượt Tomo, chữ này nghĩa là gì?” – Kasai viết lên tường hai từ “Chiyuu—Chiyuu—” bằng chữ La tinh. Nói thật chứ cho tiền thì phụ hoàng Itano cũng không hiểu được huống chi là nàng. Itano nói đại: “Tomo dễ thương”.

“Rất giỏi. Thưởng Tomo một ngàn nụ hôn” – Sau đó hướng đôi gò má màu hồng nhạt dưới ánh nến mà đánh chụt một cái thành tiếng. Kasai chỉ ghi thế thôi chứ hai từ kia căn bản nghĩa gì ngay đến bản thân còn không biết.

Itano trầm ngâm một lúc khiến Kasai hối hận. Biết vậy nàng không nên chọc giận Itano, bắt chước Itano xoa đầu là được rồi, hôn má làm gì cơ chứ? Đưa tay lay lay vạt áo Itano, nói: “Sao vậy? Giận rồi à?”

Đôi gò má Itano so với ánh nến, chớp đỏ chớp hồng chẳng khác gì nhau. Vẫn là thích cái tính hễ được chiều lại sinh ra hiếu động, hễ dọa nạt lại răm rắp nghe lời của Kasai, người ở thời đại khác dĩ nhiên hơn hẳn người bình thường. Việc Kasai chủ động hôn má nàng không thể nói giận là giận ngay được, nhưng lỡ làm mặt lạnh đến giờ mà xuống nước thì mất hết uy nghiêm. Có lẽ nên đùa thêm chút nữa.

Kasai năn nỉ: “Sau này hứa sẽ không làm trái ý Tomo nữa mà, đừng giận”.

Itano: “Còn đợi sau này?”

Kasai: “Vậy tính từ bây giờ”.

Itano: “Bắt đầu sửa sai đi!”

Vẫn không biết nên làm gì, Kasai hỏi: “Sửa sai chỗ nào?”

Itano: “Còn lại chín trăm chín mươi chín cái hôn, làm đi”.

Kasai: “….” – Há mồm suýt thì đánh rơi cả nứu, nói một ngàn cái hôn chỉ là buột miệng thôi mà. Phản ứng này lọt vào tầm mắt của Itano lại như phát kiến, vừa buồn cười lại vừa thấy đáng yêu.

Itano một thân hoảng loạn, chỉ không ngờ một khi kẻ ngốc nghe lời thì đánh chết cũng không dừng lại. Chuyện lớn nảy sinh, hai thân ảnh giao nhau như cuồng long tranh đấu, một lúc lại chuyển thành uyên ương quấn lấy nhau chết cũng không rời, hư ảnh dưới ánh nến ẩn hiện thật khiến kẻ khác nhìn vào kinh tâm động phách. Tóm lại là Kasai một bên chấn động bởi lời nói đùa của Itano, nếu không phải chuột bọ từ trong ngục tối xuất hiện khiến Itano thân là hoàng tộc tôn nghiêm cũng phải sợ hãi ôm chầm lấy cổ Kasai cứng ngắc, Kasai lại phải nhắm mắt làm liều lấy giày chọi khắp nơi đuổi đánh bọn súc sinh thì có lẽ đã có chuyện hay để tả.






---oOo---






Nghe bọn thủ hạ báo cáo lỡ bắt nhầm nữ nhân của Phò Mã, còn dâng lên cả ấn ký lấy được trong người hai cô gái đó, Ashikaga Heita lập tức hạ lệnh thả người. Nhưng vì nội dung của bức mật chỉ liền bị bang chủ Ưng Nhất Bang can ngăn.

Ashikaga Heita một thân nhu nhược, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Ngươi lúc đầu chẳng phải nói việc chúng ta ngầm vận chuyển vũ khí cùng cống nữ sang Tề quốc là hoàn toàn bảo mật, thần không biết quỷ không hay, bọn thuộc hạ làm chuyện này cũng đều là thân tín của ngươi. Vậy tại sao chuyện này bại lộ ra ngoài, đến tai hoàng thượng lại biến thành chúng ta ngầm cấu kết nước Tề, mua bán vũ khí chuẩn bị tạo phản mà ra lệnh tịch biên gia sản, vì ân tình năm xưa giúp vua lên ngôi nên chỉ giáng cả gia tộc xuống làm thường dân? Ngươi đã hại chết ta rồi!”

Ashikaga Heita nói xong lo lắng đập mạnh tay xuống bàn, một tiếng chát chúa vang lên khiến hắn đau muốn thộn ra quần. Bang chủ Ưng Nhất Bang – Nakao ngưng thần suy nghĩ tìm đối sách.

Người ngoài không hiểu sự tình nhìn vào chỉ thấy chủ thành thế lực lớn mạnh, ở Liêm Thành một tay che trời, phụ thân hắn còn là hộ quốc đại công thần kiêm Hầu gia cai quản cả đất Nam Kinh. Vốn là gia thế hiển hách bản tính gian hùm xảo quyệt, nào biết người thực sự ở sau thuận nước đẩy thuyền, bụng đầy mưu kế lại chính là tâm phúc của hắn – Nakao. Từ nhỏ Ashikaga Heita vốn yếu ớt dễ bệnh, học hành hay kiếm thuật đều học nửa vời, phụ thân hắn là Ashikaga Takauji chỉ có đứa con trai duy nhất nên cũng đâm ra ưu phiền, chỉ lo trùng hưng gia tộc nào nghĩ đến việc tạo phản bởi sự nghiệp lớn mạnh của đại gia tộc, e là đứa con này sẽ quản không nổi. Nhưng từ khi kết giao với Nakao, thấy con trai mình liên tục đưa ra những kiến nghị bất ngờ, hành động lại quyết đoán không lộ ra thóp để kẻ khác thừa cơ nắm lấy nên an tâm rất nhiều, cũng không quản giáo con quá chặt chẽ, giao toàn bộ quyền cai quản Liêm Thành cho y.

Lại nói việc con trai mình tương tư trưởng công chúa Haruna, nhiều lần xin ông đi cầu hôn, kết cuộc trưởng công chúa Haruna được chỉ lệnh hòa thân với nhị điện hạ nước Tề, không biết tự bản thân con ông nghĩ ra hay nghe kẻ khác xúi giục mà cả gan bày mưu giúp trưởng công chúa Haruna đào hôn. Cũng may việc liên hôn vẫn tiến hành thuận lợi nếu không, điều tra ra gốc rễ thì đứa con này đi chầu bà nội sớm.

Nửa tháng trước, Ashikaga Takauji nhận được chỉ thị từ hoàng đế với ý định ban hôn cho trưởng công chúa Haruna và con trai ông. Nghĩ đến mối họa con trai ông gây ra đã có cơ hội xóa bỏ nên hớn hở lập tức lên đường đi kinh thành. Nào biết đây chỉ là một phần trong “kế trong kế” của lão hoàng đế đặt ra.

Itano Komodaichi lên được ngôi vị hoàng đế cũng không phải là hữu danh vô thực, từ khi lên ngôi đến nay chưa được mười năm, việc đề phòng nội loạn ngoại công là điều tiên quyết. Sớm đã cài người thân tín ở khắp các huyện trì lớn nhỏ để đề phòng có phản loạn thì kịp thời dập tắt. Nói đến việc dẫn dụ Ashikaga Takauji lên kinh thành là để y giao lại toàn quyền cho con trai. Con trai y theo như mật tin trình báo là người nhu nhược lại ham vinh, đối với hạng người này thì Hán Uy dư sức đối phó, không đối phó nổi thì có chết ông cũng chẳng quan tâm.

Từ lâu đã có ý muốn thu thập quyền lực của dòng họ Ashikaga, nếu không phải vì thời gian qua chưa tạo được đế vị vững mạnh, lại không tìm ra được chút sơ hở nào. Cũng may trời giúp ông để cho Hán Uy và Tomomi là một cặp, vậy thì việc ông dùng Hán Uy đối phó với dòng họ Ashikaga, Tomomi chắc sẽ không từ chối, biết đâu qua việc này con bé có thể báo thù mà nhẹ nhõm được gánh nặng.

Năm đó, lúc còn là tướng trấn giữ biên cương ở Nam Kinh, cả gia đình bất ngờ sinh biến cố. Trong phút sơ sẩy đã để Tề binh đánh lén, còn bắt giữ Tomomi năm đó mới tám tuổi để làm con tin buộc ông phải mở cổng thành. Thân ở binh gia phải lấy đất nước làm trọng nên việc thương nghị là chuyện không thể. Chính thê của ông, cũng tức là mẹ ruột của Tomomi và Haruna vì quá thương con nên đã lén lấy bản đồ bố trí quân sự ngầm trao đổi với quân địch. Chuyện này ông sớm đã phát giác, tương kế tựu kế cho quân theo dõi mẹ tụi nhỏ để theo đó biết được nơi mà địch nhân đóng quân ẩn náu, dùng du kích đánh cho chúng choáng váng, chết không kịp ngáp. Dù sau đó cứu thoát được Tomomi nhưng mẹ tụi nhỏ lại không được may mắn như vậy.

Người khác bao gồm cả những người trong gia tộc Itano đều nói rằng vì Tomomi mà mẫu thân nó phải chết, không tiếc nặng nhẹ mà chỉ trích, Tomomi từ một đứa nhỏ hoạt bát khi trở về liền biến thành bộ dạng lãnh cảm của bây giờ. Trước khi hoàn toàn giam mình trong biệt cung, Tomomi cho biết mẫu thân lúc hấp hối vẫn tỏ ra không hề hối hận, nếu không nhờ Ashikaga Takauji nghĩ ra phương sách thì bà đã không cứu được Tomomi. Sau này điều tra ra mới biết, Ashikaga Takauji năm đó vì e ngại thế lực bên ta không đủ mạnh nên có ý đầu hàng địch nhân, lén cấu kết với chúng nhằm đưa gia đình ông vào cảnh diệt môn, thuận lợi mở cổng thành. Nào ngờ sự tình lại không như mong đợi, về sau thấy đại cuộc thay đổi thì lợi dụng đưa ông lên ngôi mà nắm nửa binh quyền đất nước. Con người hiểm ác thế này, nếu không sớm phát hiện ông còn mang nặng mối ân tình với y.

Đối với Tomomi có bao nhiêu mặc cảm tội lỗi ông đều biến thành yêu thương, bảo bọc. Nếu nàng không muốn hòa thân, nói một câu ông liền đáp ứng, chỉ không ngờ có một hôm Miichan lại cầm phong thư đến, trong thư Tomomi lại có ý thay Haruna đi hòa thân. Mẫu thân chết dưới lưỡi đao Tề mọi, hận còn không hết thì sao lại đưa ra quyết định đó? Ông bứt tóc bứt râu cũng không sao hiểu được.

Chỉ cần qua mấy ngày nữa thì thế cuộc sẽ hoàn toàn thay đổi. Bức mật chỉ chính là một bước tiến lớn để tạo nên tội trạng cho toàn gia tộc Ashikaga. Nếu biết Hán Uy hiện giờ không phải là Hán Uy, và người mà Itano Tomomi có thiện cảm bây giờ là Kasai Tomomi trong bộ dạng Hán Uy thì có lẽ lão hoàng đế đã không dùng kế này.

Quay về với tẩm thất của Ashikaga Heita, nơi không gian đều trầm mặc một nỗi lo âu. Nếu đưa trả lại bức mật chỉ chẳng khác nào là ngồi yên đợi tuyên án, nếu hành động lại không thể động đến Hán Uy vì như thế mối làm ăn với người Tề cũng chấm dứt. Nakao mục quang chợt lóe, nói: “Chúng ta một bên có thể lôi kéo Hán Uy về phía mình, mặt khác lại lén dâng trưởng công chúa dung nhan diễm lệ cho thái tử nước Tề thì ngại gì họ không đưa binh sang giúp. Từ nay chúng ta có thể tách hẳn ra khỏi Ngõa quốc lập nên một đất nước khác tự mình xưng đế, Nam Kinh dù sao cũng là một mảnh đất rộng lớn, có thể sánh là một tiểu cường quốc. Lúc này muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, sợ gì phải nghe lệnh ai”.

“Nhưng làm sao lôi kéo Hán Uy?”

“Chúng ta giết chết nữ nhân của hắn, sau đó đổ tội cho người của triều đình”.

Ashikaga Heita vừa nghe liền vỗ đùi khen hay, cảm thấy viễn cảnh mà Nakao vẽ ra thật sống động và đẹp đẽ. Cũng không nghĩ đến lão hoàng đế chỉ tiện tay phóng bút vu hãm dòng họ Ashikaga, trên thực tế cần phải có chứng cứ mới hạ bệ được họ nếu không lại mang danh là hôn quân ngu xuẩn hãm hại trung thần. Nhưng một kẻ giang hồ du đãng như Nakao làm sao hiểu rõ chốn quan trường rốt cuộc thâm sâu bao nhiêu.

Duy chỉ có một việc mà Ashikaga Heita vẫn thấy không đành lòng, nói: “”Nhưng nếu dâng Haruna làm quà thì ta.. ta..”

“Nàng ta từ trước đến nay dù được chủ công tỏ rõ lòng nhưng chưa bao giờ lung lạc. Bị giam lỏng ở biệt cung nhưng vẫn một lòng lạnh nhạt với chủ công. Nếu đã hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình thì ngài hà cớ gì mà không dứt khoát? Sau này xưng đế rồi thì muốn bao nhiêu mỹ nữ chẳng được” – Nakao bóp chặt lấy nắm tay đang do dự của Ashikaga Heita, cử chỉ nhẹ nhàng vừa khuyên nhủ vừa trách móc. Ánh mắt long lanh như nước hồ mùa thu cùng với gương mặt anh tuấn có thể mê hoặc bất cứ ai, có điều mắt y quá nhỏ nhìn sao vẫn như là buồn ngủ nói mơ.

Ashikaga Heita vương hoài một nỗi niềm chua xót không đành lòng, nhưng cử chỉ thân mật của Nakao lại khiến y dâng lên một cỗ xúc động.






---oOo---






Theo dấu mấy tên hắc y nhân của Ưng Nhất Bang, Yuki ngày càng cảm nhận được mùi vị của cái tên bang chủ ẻo lả đó quanh đây. Huyết khí trong người nàng lại sục sôi không ngừng, lần này không phải là để thỏa mãn cơn khát của bản thân mà chính là hình ảnh của Mayu lúc bị ức hiếp khiến Yuki không khỏi có ý muốn giết người.

Yuki thoắt ẩn thoát hiện trong mật đạo, hai bên là tường đất được xây kiên cố, có lỗ thông hơi nên không khí rất dễ thở. Lại nói nàng là ma nữ, chỗ càng tăm tối càng dễ thích ứng, chỉ có điều bây giờ thực thể này không giống như những cái trước. Trước kia nàng tùy tiện cướp lấy xác người ta nhập vào, muốn ở là ở muốn đi là đi. Nhưng với Mayu, Yuki lại làm chuyện mà trước nay không dám nghĩ đến, chính là hòa hợp với thực thể của một người còn sống.

Cái gọi là đoạt hồn cướp xác, chính bản thân sinh khí của Yuki sẽ gắn kết với linh hồn của cơ thể bị đoạt, hoà với nhịp sống của linh hồn mà cảm nhận tư vị của trời đất. Dù trải qua bao nhiêu kiếp vẫn là bị linh hồn này níu giữ. Bởi thế cho nên Yuki dù giết người nhưng cũng không bao giờ đoạt lấy thực thể của người còn sống, như vậy chẳng khác nào bị cầm tù.

Vì muốn giữ lại linh hồn của Mayu mà nhập vào cơ thể nàng, phong ấn ở trong tim, sau này linh hồn hội tụ đủ khí tức sẽ cùng với Yuki ngự cùng một cơ thể. Như vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng không chán ghét Mayu, có thể tồn tại song song với Mayu, có thể cùng Mayu cảm nhận sự sống cũng tốt.

Trước mắt vẫn là nên trả mối cừu hận cho Mayu. Bây giờ nàng đang là người, sức mạnh của ma nữ vì thế không thể tùy ý sử dụng sợ rằng cơ thể Mayu chịu không nổi, không thể dùng thuật di chuyển tức thời, đành phải chạy vòng quanh mật đạo. Một hồi lại thông ra ngoài, đến chỗ bìa rừng nơi có một con suối lớn chảy qua.

Cơ thể con người vẫn là mau mệt, Yuki ngồi chồm hỗm, cúi đầu lấy tay múc nước rửa mặt, rửa đi những vết máu đã đông kết. Hoàng hôn buông xuống phía chân trời, tia nắng vàng vọt cuối cùng đã nhanh chóng chuyển thành màu cam sẫm chói mắt đến mê người. Hoàng hôn dù có đẹp nhưng chỉ là ngắn ngủi, khi ánh mặt trời sắp lụi tàn lại là khoảng thời gian người ta trân trọng nhất. Cũng may lúc đó đã kịp thời giữ lấy linh hồn Mayu nếu không chắc chắn bây giờ bản thân sẽ hối hận.

Nhìn gương mặt bầu bĩnh dưới làn nước màu cam huyền hoặc, mắt to, mi thanh mục tú, làn da trơn mịn không tì vết thật xứng là một tiểu mỹ nhân. Vì cớ gì mà đến tận bây giờ nàng mới được nhìn kỹ như vậy? Đôi tay nhỏ này cũng thật là đáng yêu. Bất đồ cảm thán, Yuki đưa tay lên tự vuốt má mình tự kỷ. Ngắm nhìn gương mặt dưới làn nước quên cả thời gian. Đến khi ánh tà dương hoàn toàn lụi tắt, không gian bốn bề rơi vào màu đen tĩnh lặng thì Yuki mới ngưng thần lại, thầm trách bản thân quá phóng túng.

Nghĩ lại trước kia ở trong bảo bình từng nghe Yuko suốt ngày cùng với Nyan động thủ, không được liền đi tìm ma nữ - kẻ không phải người sẽ không đi nói lung tung này kể lể. Đưa tay lên sờ sờ phía trước, Mayu đúng là sắp trưởng thành rồi nên mới thấp thoáng ẩn hiện dưới làn áo. Yuko bảo nó rất trắng và mềm, không biết có thật hay không. Hỏi ý kiến Mayu xem thế nào.

Yuki quét ánh mắt đỏ lừ xuống mặt nước phản xạ lại đạo ánh sáng. Hỏi với giọng điệu u lãnh: “Mayu! Ta chỉ nhìn một chút thôi, có được không?”

Gương mặt dưới làn nước chuyển thành dáng vẻ tinh nghịch, giọng điệu trẻ con đáp lại: “Muốn nhìn cái gì đây? Đồ quỷ!”

Yuki lại dùng giọng nói u lãnh, xem sóng ảnh dưới nước là Mayu để trò chuyện: “Nhìn xem nha đầu ngươi trưởng thành đến đâu rồi? Có to hơn của Nyan không.”

Sóng ảnh lè lưỡi đáp lại: “Yuki ở suốt đáy bình thì làm sao biết Nyan thế nào mà so sánh, ngụy biện!”

Yuki tức giận trừng trừng mắt: “Thì nhìn cho biết rồi sau này đi so sánh sau. Không cho thì ta nhéo má nha đầu ngươi” – Sau đó thì đưa tay nhéo má mình một phát, tự biên, tự diễn, tự an ủi.

Sóng ảnh ủy khuất, dùng ngữ điệu ôn nhu nói: “Được rồi! Đừng nhéo má nữa đau lắm. Muốn nhìn thì nhìn đi”.

Yuki hứng chí: “Vậy là nha đầu ngươi cho phép rồi nha. Sau này không được đổ thừa ta lợi dụng.”

Đôi tay chỉ mới lột bỏ một lớp áo ngoài đã run rẩy, chạm đến nơi mềm mại lại khiến cho miệng lưỡi khô khốc, tránh không được sự hồi hộp ở trong tâm. Xưa nay nàng một thân là âm khí, đã sớm quên mất cơ thể mình ngàn năm trước ra sao. Chưa từng cùng thực thể sống ấm áp động chạm thế này. Thật là hồi hộp và kích thích. Bất đồ đưa mắt nhìn xuống thì trong tim bỗng nhói lên cơn đau kì lạ, nguyên là linh hồn Mayu đã dần hội tủ đủ, lỡ như nha đầu này tỉnh lại thấy cảnh tượng bản thân đang tự sướng thế này chắc nhảy suối tự vận quá. Yuki vội vàng mặc lại quần áo. Vẫn là đi giải quyết cái tên bang chủ kia đã.


~Hết chương 18~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét