hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 20]


Chương 20

Có phải nữ nhân hay không?













Yuko không phải đạo tặc nhưng thân thủ nàng lại phi thường giống. Ai bảo sư phụ nàng lại là tên trộm nổi tiếng nhất đất kinh thành nhiều năm về trước, biệt hiệu Thần Thâu. Năm đó vì thương cảm Yuko tuổi còn nhỏ nhưng gia thế lại vô cùng đáng thương, ông quyết định nhận nàng làm học trò ruột, truyền thụ tất cả những tinh hoa mà cả đời chắt mót được: khinh công, cách mở khóa, cách ẩn thân, cách trốn chạy vân vân và mây mây. Tư chất vốn thông minh nên chỉ cần thời gian ngắn Yuko đã tu vi thành tài đạt nghệ.

Cũng như bao kẻ giang hồ có lối suy nghĩ mòn đường lạc hậu, tiêu chí làm trộm của ông già sư phụ Yuko đương nhiên là “cướp giàu chia nghèo, vì dân làm tặc”. Thấy học trò đã có khả năng nối nghiệp nên từ lúc Yuko mới mười lăm tuổi, ông quyết định rút khỏi giang hồ (ẩn ý bên trong chắc là nằm nhà mát mông đợi Yuko tới ban phát tiền bạc đây). Nhưng đáng tiếc Yuko lại sử dụng công phu học được vào mục đích khác.

Yuko tuổi mười lăm với chính kiến quật cường, trên vai còn có nhiệm vụ chuộc thân cho tiểu muội Mayu bị bán đến kỹ viện, “cướp giàu chia nghèo” ư? Nói chung cái nghề “vì dân làm tặc” này vừa không có ăn vừa bị người giàu ghét bỏ. Có chết cũng không làm.

Buôn bán sách cấm có muôn vàn điểm lợi. Thứ nhất, luôn được khách hàng dốc lòng bảo vệ, bởi nếu nàng bị bắt đi rồi thì lấy ai cung cấp hàng cho họ. Thứ hai, muốn bao nhiêu tiền liền có bấy nhiêu, người ta chỉ hận có tiền mà không mua được chứ chẳng ai oán than tiêu tiền vì khoái lạc. Thứ ba, công việc này sẽ khiến nàng có chỗ đứng nhất định trong thế giới ngầm, những người địa vị càng lớn, cuộc sống càng sung sướng càng tò mò những điều cấm kị và Yuko nàng chính là người nắm mọi bí mật đen tối của nhóm người này. Thứ tư, năm, sáu rảnh rỗi nàng sẽ ngồi liệt kê thử. Một công việc vừa có tiếng vừa có miếng thử hỏi tốt hơn việc đi trộm biết bao nhiêu? Từ đó chốn kinh thành không còn Thần Thâu rỗi rãi đi trộm vặt, chỉ còn danh tiếng “Sóc nhỏ” – người bí ẩn nắm giữ đường dây buôn bán hàng cấm lớn nhất kinh thành.

Cũng không biết khi sư phụ nàng biết được chuyện này có thắt cổ tự vận hay không?

Với thân thủ còn hơn cả một tên trộm chuyên nghiệp thì việc lẻn vào một biệt viện chỉ với hơn 200 lính gác, phong tỏa khắp mọi nơi thay nhau canh phòng cẩn mật, đối với nàng vẫn còn là quá dễ.

Giữa chính sảnh có một gian phòng vẫn còn sáng đèn, so với những phòng khác nằm cạnh bên thì phòng này được bố trí lính gác nhiều hơn gấp bội, vị trí cửa sổ, cửa lớn đều có người canh giữ. Phỏng chừng là nơi ở của một nhân vật có tầm cỡ đây, có khi nào là Phò Mã hay không? Yuko nghĩ thế liền lấy làm đắc ý.

Nhướn gót chân, chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái đã lên đến mái nhà. Bước đi thoăn thoắt linh động như đôi chân sóc chuột, một chút tiếng động đều không có. Đến căn phòng đặc biệt kia, Yuko đưa tay cạy mái ngói để nhìn xuống dưới.

“Khốn khiếp! Sao không cạy được?” - Yuko hậm hực chửi rủa.

Nhớ lúc Nyan mới bị bắt vào đây, Yuko chẳng tốn tí sức đã tìm ra nơi giam giữ, khi ấy cũng đi từng căn phòng lục tung mái ngói như thế này. Nhưng Nyan lại rất vô dụng, cả người một tí công phu làm vốn cũng không có nên không thể cùng nàng trốn chạy. Có khi nào vì lần đột nhập đó mà nơi đây rút kinh nghiệm, bịt kín mái ngói như thế này? Yuko liền đem tên đầu xỏ chủ thành ra chửi cả gia phả một hồi cho hả giận.

Cơ trí linh động, Yuko nhanh chóng tìm ra biện pháp khác. Nàng bóc một mảnh ngói vỡ ném vào đầu tên đứng gác ở cửa lớn. Bốp! Tiếng va chạm rất lớn, dĩ nhiên tên lính chảy máu đầu. Hắn mím môi cố chịu đau nhìn quanh quất, nếu không vì chủ thành hạ lệnh tuyệt đối giữ im lặng tránh gây ồn ảnh hưởng đến công chúa Haruna thì hắn đã chửi bới phông lông rồi. Yuko nép người trên mái nhà cười khoái chí.

Nàng lại cầm một mảnh ngói khác, thả người đu ngược xuống dưới, vị trí thuận tiện ném thẳng vào một bên mặt tên lính gác nơi cửa sổ, nhanh chóng đu người trở lại. Chỉ nghe tên này vì không chịu nổi đòn chơi hiểm mà “A a” rên rỉ, chỉ biết run rẩy bịt chặt một bên mặt vì rách da mà chảy máu đầm đìa.

Yuko lại bóc tiếp một mảnh ngói vỡ khác hướng vào lùm cây phía xa mà chọi tới. Phát hiện tiếng động lạ lại bị kẻ nào đó chơi xỏ nên hai tên lính canh vui mừng hệt như túm được đầu kẻ địch, chỉ tay hét lớn: “Phía bụi cây kia có thích khách. Người đâu mau mau bắt lấy!”

Tất cả lính canh bị kinh động đều tập trung lại phía đó, Yuko nhanh như cắt lộn người đáp xuống đất, nhẹ nhàng mở cửa sổ chui vào.

Vừa nhìn thấy thân ảnh mê mê ảo ảo dưới ánh nến đang chăm chú đọc sách, như thể mọi thứ ồn ào xung quanh đều không thể chạm tới nàng, Yuko hốt hoảng, bất quá giọng hốt hoảng ấy lại đả động đến nàng.

“Nyan! Sao… sao…”

“Yuuchan!”

Nyan đặt quyển sách xuống như không thể tin vào mắt mình: “Ngươi vì sao lại tới đây? Chẳng phải ta đã bảo nơi này rất nguy hiểm hay sao?”. Lần trước không thể cùng Yuko trốn chạy, Ashikaga Heita sau khi biết chuyện đã chuyển nàng đến chỗ này. Dù vui mừng vì Yuko lại tìm ra nàng nhưng rất sợ Yuko vì chuyện này mà bị bắt, thân phận nàng là công chúa nên không ai dám khinh bạc, đối với Yuko thì lại khác.

Yuko đến gần chiếc bàn, ngồi xuống cạnh Nyan. Bộ dáng mở to mắt không tin được của nàng vẫn giữ nguyên tư thế. Cái làm nàng ngạc nhiên không phải Nyan mà là bộ dáng khi đọc sách của Nyan ban nãy.

“Nyan rõ ràng không biết chữ mà!”

Nyan còn tưởng Yuko thấy nàng mà xúc động, không ngờ… “Ta nói mình không biết chữ khi nào?”

“Trước kia, mấy quyển sách ở nhà ta Nyan đọc rồi bảo không biết trong đó viết gì còn gì?”

Mấy thứ trong đó hỏi sao Nyan nàng dám đáp là gì cơ chứ. Cái người này thật đúng là. Nyan ném cái nhìn đắc ý về phía Yuko: “Sao nào? Ta biết chữ khiến ngươi không chấp nhận được à?”

Yuko quả quyết: “Đương nhiên là không thể. Nyan là trưởng công chúa Haruna, điều này có thể chấp nhận được đi nhưng đã làm công chúa thì thân phận đã hơn ta gấp mấy lần rồi còn biết chữ nữa thì ta hơn được Nyan cái gì đây? Sau này ở chung với nhau làm sao mà đàn áp?”

Nyan: “….”

Nếu không phải bị sốc vì tự nhiên Yuko biết được thân phận của nàng, sốc hơn nữa là việc Yuko nói ra điều đó với bộ dạng như không có gì to tát thì Nyan nàng đã đạp Yuko ra khỏi phòng. Dám có ý nghĩ sau này ở trên đầu nàng làm loạn, xem nàng như một công chúa ngốc mà cường bạo áp đặt.

“Đã biết ta là ai còn không chịu dùng kính ngữ? Không sợ bị trừng phạt?”

“Sợ gì chứ? Cùng lắm ta lẩn trốn thì sao Nyan tìm được mà trị tội” – gì chứ lẩn trốn thì Yuko nàng là đệ nhất, với lại bây giờ người có công là nàng. Yuko nói với vẻ mặt đắc ý: “Nếu không có ta lẻn vào đây nhờ Phò Mã cứu Nyan, thì Nyan có thoát được không?”

Nyan nghe thấy thế liền lấy làm thắc mắc: “Phò Mã? Là Phò Mã nào?”

Yuko đem chuyện gặp được đám người tỷ muội của Nyan ra kể lại. Nyan lại dâng lên cảm giác tội lỗi, đối với việc hòa thân nàng đã nợ Tomomi một lần, nay đến việc cứu nàng mà Tomomi lại đích thân đến đây để rồi gặp chuyện. Đôi mắt u buồn của nàng khiến Yuko lo lắng:

“Nếu Nyan buồn ngủ thì ngủ đi!”

Từ ánh mắt u buồn rất nhanh chuyển thành oán khí: “Ai bảo ta buồn ngủ ?!”

“Không phải thường ngày chỉ có ăn rồi ngủ?”

“Rốt cuộc trong mắt ngươi thì ta là cái gì đây? Nói sai sau này ta đày đi biên ải rải thóc nuôi chim”

“Hì hì, đương nhiên là mỹ nữ rồi” – Yuko cười cười lấy lòng, tiếc nuối nuốt ba chữ “chuyên ăn bám” âm thầm tiêu hủy.

Nghĩ tới ra ngoài lại phải đợi gần cả canh giờ mới tụ tập lại nên Yuko cũng không vội rời đi. Đối với Nyan nàng không dám hỏi về việc thân là trưởng công chúa tại sao lại rảnh rỗi chạy ra ngoài lang thang ăn bám? Bởi nếu hỏi ra chỉ sợ Nyan cao hứng kể lể sự tích gia phả hoàng tộc của mình sẽ khiến nàng sợ chết khiếp đi. Nyan cũng không muốn kể bởi cuộc sống hoàng cung đối với nàng chẳng có lấy nửa điểm thú vị. Một khoảng lặng kéo dài... Ngay lúc Yuko hứng chí tìm ra đề tài nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến âm thanh:

“Đã dặn các ngươi không được làm phiền công chúa an giấc, sao còn vì một tên thích khách không có thực mà làm ồn ào gây náo loạn?”

“Bọn thuộc hạ biết tội, thỉnh chúa công trừng phạt!”

“Đem tất cả ra ngoài chém. Thay đội khác vào”.

“Chúa công tha mạng!”

Tiếng bọn lính gác kêu thảm thiết rồi nhỏ dần. Trước biểu hiện hốt hoảng của Nyan thì Yuko lại làm như không có việc gì, trề môi khinh thường: “Bảo vệ cái gì chứ? Giam giữ thì nói giam giữ đi, ngụy quân tử”.

“Còn ở đó nói nữa, mau trốn đi!”. Thật không hiểu nổi, phải gọi nữ nhân này là người vô tư hay đầu óc chậm phát triển đây?

Yuko thu mình định trốn xuống giường nhưng như thế thì mất phong độ trước mặt Nyan nên quyết định đu mình lên xà ngang chỗ giường ngủ. Heita mở cửa bước vào, hắn xem phòng này như phòng mình hiên ngang mà không thèm gõ cửa, nếu chỗ này là hoàng cung Nyan chắc chắn sẽ cho người trị tội. Nyan đã thu lại bộ dáng mơ mơ màng màng ngái ngủ, giọng bực bội: “Còn đến đây làm gì? Không để người khác ngủ?”

Heita từ dáng vẻ cao ngạo trách phạt thuộc hạ ban nãy chuyển thành bộ dáng cún con xòe đuôi lấy lòng: “Hay tin bên nàng có thích khách, ta sợ nàng gặp chuyện nên vội vàng qua đây”.

“Thấy ta bình an rồi thì mời đi khỏi. Không tiễn” – Thanh âm lạnh lùng ra hiệu đuổi khách.

Ashikaga Heita nghĩ đến việc sau này phải dâng Haruna cho thái tử Tề quốc, lòng vẫn còn điểm nuối tiếc. Hắn ngồi xuống bàn hướng dối diện Nyan: “Nàng không có chút tình cảm nào với ta sao? Nhìn xem, ta đã vì nàng làm rất nhiều việc”.

Nyan nhìn thẳng vào mắt Heita nở nụ cười lạnh lùng. Nếu sớm biết chuyện mẫu thân nàng năm xưa là do gia tộc Ashikaga gây nên thì nàng đã không nhờ hắn giúp đỡ đào hôn, còn có ý định cùng hắn kết lương duyên để đến giờ hắn vẫn còn ôm mộng tưởng. Nàng ba năm trước quyết định rời khỏi hắn, cũng không còn mặt mũi nào trở về kinh thành gặp lại Tomomi cùng cha nên mới lang thang khắp nơi, sau này gặp được Yuko.

Chỉ cười khinh thường không nói gì thêm, bởi nàng đã nói rõ cả ngàn lần rồi: “Không có cửa”. Nyan lạnh lùng phất tay đi đến giường buông rèm nằm ngủ.

Heita nhìn dáng vẻ Nyan lúc mặc đồ ngủ tuy rằng kín đáo nhưng vẫn không thể che hết dáng vẻ gợi cảm, ngược lại còn khiến nó gia tăng gấp bội. Nghĩ đến sau này dáng vẻ phong tình kia sẽ rên rỉ nằm trong lòng kẻ khác, hắn không sao chấp nhận được. Thiên hạ này thiếu gì mỹ nữ, với lại khi việc lớn thành công hắn sợ gì không tìm được một công chúa khác làm lễ vật. Haruna, nữ nhân này chỉ có thể thuộc về hắn. Nếu dùng chân tình không được chỉ còn cách cường bạo chiếm đoạt. Ý nghĩ không đứng đắn khiến máu nóng từ dưới hạ thân dâng tận đỉnh đầu, không cách nào kiểm soát được. Heita ra ngoài phân phó thuộc hạ: “Đóng tất cả cửa ra vào thật chặt rồi lui ra xa, không có lệnh của ta không được vào quấy rầy”.

Bọn thủ hạ biết chủ nhân của mình định làm gì nên không dám thắc mắc nhiều, cúi đầu lĩnh mệnh.

Heita đến gần giường Nyan, phát hiện sau bức rèm có hai bóng người, vội vàng la lên: “Là ai?”. Lập tức vén rèm nhưng chỉ thấy mỗi Nyan, không khỏi lấy làm lạ. Bất quá hắn cũng không để ý đến tiểu tiết ấy nữa bởi Nyan lúc này khiến hắn một mảng ngây ngất, y phục ngủ làm từ lụa trắng tinh ôm sát cơ thể bị bàn tay ai đó làm cho xáo trộn lộ ra chiếc xương quai xanh khiêu gợi mê người, làn tóc mây tán loạn nơi trán, ánh mắt ướt át mang theo cái nhìn phong tình vạn chủng. Một lần nữa hạ thân dựng cờ khởi nghĩa, Heita máu nóng ngập đầu, gương mặt đỏ bừng không ngừng thở gấp.

Nyan bị bộ dáng sắc lang của hắn làm giật mình, nghe tiếng đóng cửa tưởng hắn đã đi rồi. Vội sửa sang lại cổ áo, kéo chăn ngập đến tận cổ, ánh mắt lạnh lùng thị uy:

“Ngươi dám vô lễ, ra ngoài!”

Lúc Nyan quát mắng, gân cổ nổi lên khiến Heita nhìn thêm kích thích, chỉ muốn cắn vào nó xem thử làn da bạch ngọc này khi ửng hồng sẽ còn kiều diễm đến mức nào. Dù hắn so với nam nhân khác vốn ốm yếu nhưng sắc tính nổi lên thì nam nhân vẫn là nam nhân, Nyan bị hắn gắt gao ôm chặt dưới thân không cách nào kháng cự được.

Yuko đu người phía trên không ngừng bốc hỏa, tên này cả gan khi dễ Nyan trước mặt nàng. Thân người liền nhảy xuống đè lên lưng Heita, tiếng rắc giòn tan gãy gọn. Đang ngất ngây ôm lấy người đẹp đột nhiên bị một cú trời giáng khiến hắn choáng váng nghiêng người ngã sang bên. Nyan bị Yuko gián tiếp tác dụng lực, có đau một chút nhưng so với việc bị sàm sỡ vẫn không đáng là gì. Đẩy người Heita ra, chạy xuống giường.

Có kẻ phá đám, Heita la hét gọi người đến nhưng rất tiếc trước đó đã bị hắn đuổi đi hết, đành phải vật người giằng co với Yuko. Áo Yuko sau một hồi kịch chiến bị kéo tuột xuống, lộ ra một nửa quả đồi cùng làn da trắng nõn bên vai. Heita kêu lên vì bất ngờ:

“Là nữ nhân!”

Nyan đứng ngoài giường đang hăng say cổ vũ kịch liệt cho Yuko cùng Heita vật lộn, bất ngờ Yuko gần như lộ hàng khiến Nyan thoáng chốc nộ khí xung thiên. Đi đến thổi tắt cây đèn cầy, cầm lấy chân nến làm từ kim loại cứng cáp vô cùng, hậm hực trở lại giường vung xuống không chút nương tình khiến Yuko cùng Heita la hét oang oảng.

Được một lúc Nyan mới chịu thắp nến lên. Yuko không biết Heita đã bị Nyan đánh cho thừa sống thiếu chết nên vẫn vung tay vung chân đánh loạn không ngừng, đến khi thấy tên khốn bên dưới đã nằm xụi lơ nàng mới chịu ngừng tay. Ngẩng đầu lên bắt gặp gương mặt Nyan dưới ánh nến bập bùng mang theo sát khí rợn người. Nhìn xuống dưới thấy Heita, gương mặt chằng chịt vết bầm tím, đầu còn rỉ máu chảy xuống ướt đẫm nửa gương mặt. Yuko cả kinh:

“Nyan dùng chân nến đánh hắn?”

“Phải”.

“Lỡ đánh nhầm ta thì sao?”

“Thì kệ”.

Một lời nói ra, câu nào câu nấy đặc kẹo mùi thuốc nổ cùng với gương mặt diện vô biểu tình khiến Yuko không khỏi sinh khiếp đảm. Tự ngẫm lại xem lúc nãy mình gây nên tội gì để Nyan phải giận đến thế. Bất quá nghĩ tới già vẫn không ra.

Làm gì với tên sắc lang ẻo lả này đây? Yuko cùng Nyan ngồi trên giường suy nghĩ, chân đạp lên bụng Heita đang nằm bất động dưới đất.

“Lột đồ hắn, quăng ra khỏi phòng. Nhiễm khí lạnh trúng gió liệt dương”.

Nyan lập tức trừng mắt: “Ngươi có phải nữ nhân hay không? Ai lại đi lột đồ nam nhân bao giờ?”

“Vậy trói lại rồi nung thép tra tấn hắn”.

“Không được. Hắn đã bất tỉnh, tra tấn chỉ tổ mỏi tay chúng ta”.

Yuko suy nghĩ, chợt nhớ đến một thứ, lấy trong người ra rất nhiều hạt dược đủ màu sắc. “Nếu đoán không lầm thì đây chính là xuân dược. Cho hắn uống vào, đợi khi phát tác sẽ dục hỏa công tâm, nóng bức mất tự chủ, muốn tìm đối tác nhưng không tìm được, không biết khi ấy có làm mấy trò như đu cột hay đại loại là mấy việc bại hoại hay không?” Nói đến đây Yuko không kìm được, tà ác cười vang mấy tiếng.

Nyan thắc mắc: “Từ đâu lại có thứ này?”

“Acchan lúc trúng độc của Takamina cả người vô lực mềm nhũn. Ta tưởng nàng ta bị trúng xuân dược nên lén kiểm tra, thấy mấy hạt này bắt mắt nên lấy xem thử, vì không biết rõ công dụng, sợ Acchan dùng sai thuốc nên ta mới cất giữ giùm”. Thật ra lúc chạm vào mấy hạt này, chỉ ngửi mùi thôi nàng đã biết đó là thứ gì, tiện tay trộm sạch trên người Acchan không để sót viên nào.

Yuko chỉ bỏ vài viên vào miệng Heita nên Nyan sốt ruột, thúc giục: “Cho hết vào đi!”

“Không được” – Nếu xuân dược này thật sự hiệu quả, nàng còn phải để dành sau này ắt có việc cần.

Nyan liếc nhìn biểu tình có phần kì dị của Yuko, hỏi: “Ngươi định để lại đầu độc ta sao?”

“Bớt vọng tưởng đi. Chúng ta rời khỏi đây thôi” – Yuko vội đánh trống lảng, lời vừa nói ra đã kéo tay Nyan đi. Xung quanh căn phòng không một bóng người nên các nàng rất dễ dàng trốn khỏi.






oOo






Kasai cùng Itano dù toàn thân sức lực đã hồi phục nhưng bất quá vẫn quanh quẩn dưới tầng hầm giam không cách nào thoát ra được. Mariko cùng Acchan bất ngờ xuất hiện phía sau cả hai. Acchan hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Kasai vui mừng ra mặt, nàng biết sớm muộn gì Acchan cũng sẽ tìm được các nàng mà. Thuật lại chuyện cùng Itano gặp nạn, trong mắt Itano chỉ có mỗi Acchan là biết rõ chuyện thân xác Hán Uy là nữ nên đối với bộ dạng Hán Uy hiện giờ chỉ có thể chuyển thành vì muốn điều tra bọn bắt bóc mà cải trang để quận chúa Mariko khỏi nghi ngờ. Rồi kể đến việc được Mayuyu giải cứu như thế nào, đến đoạn Mayuyu biến mất các nàng vẫn không sao lí giải được, Kasai gật đầu cùng Itano rồi nhất trí nói: “ Thật kỳ lạ. Rõ ràng cánh cửa này khóa chặt thì sao Mayuyu qua được?”

Mariko hỏi: “Có chắc là lúc nãy cả hai đã chính mắt thấy cô gái ấy đi qua cánh cửa này?”

Kasai gật đầu như giã tỏi, Itano chỉ điềm nhiên không nói gì xem như đồng tình . Mariko cùng Acchan biết chắc chắn cô gái đó chính là thực thể hiện giờ Yuki chiếm đoạt. Lúc Acchan bẻ khóa đi vào, cảm giác bức bối bị đè nén dưới chân khiến hai người dù là Thần cũng phải lo lắng, chỉ lạ là khí tức Yuki dù rất gần nhưng lại yếu ớt vô cùng.

Kasai nhìn quanh đánh giá căn phòng này một lượt. Nó vẫn nằm dưới mặt đất, nói đúng hơn chính là các nàng vẫn đang bị giam giữ. Những đồ vật trang trí căn phòng cũng thật kì lạ, hầu hết đều mang đậm nét Tây Tạng: Một bức tranh Thang-kar thật lớn dùng để chiêm bái treo ở phía vách tường bên tay phải, bức tường bên trái lại được khắc biểu tượng Kim Cang Thời Luân – với ý nghĩa tránh nạn thiên nhiên hưởng phúc cát tường,… Ánh nến mập mờ tạo cảm giác hư ảo như mộng cõi. Kasai buộc miệng nói: “Nơi này y hệt như nơi ở của bà đồng vậy”.

“Đồng nhân?” - Itano thắc mắc. Thường thì thầy pháp hay đồng nhân chủ yếu chỉ dùng bùa chú, nơi này còn đặt cả tượng phật, bốn phía kéo dây buộc đầy ngân chuông, mỗi cái chỉ to bằng nắm tay. Thật sự rất cổ quái.

Kasai dùng thanh âm trầm thấp nói: “Thường thì con người ta làm chuyện ác nhân thất đức mới lo sợ ma quỷ trả thù. Nhưng bản ngã không dễ thay đổi, lo sợ không đồng nghĩa với việc họ không tiếp tục làm việc xấu, bên cạnh đó họ sẽ tìm cánh trấn định tâm linh. Nhìn xem, nơi này trấn áp ma quỷ mạnh như vậy chứng tỏ quanh đây hẳn là chôn cất rất nhiều thi thể. Có lẽ bên dưới chân chúng ta là hàng ngàn xác chết đó”.

Càng nói càng ra vẻ âm hiểm cốt chỉ để hù dọa Itano một chút, nhưng không may tất cả những gì Kasai nói đều trùng hợp là sự thật. Itano không tỏ vẻ gì là sợ hãi, lạnh lùng bảo Kasai: “Nghiêm túc một chút. Giờ là lúc nào còn đùa được”.

Một tiếng thét cất lên xé tan không gian đậm mùi cổ quái, cả bốn người vòng qua dãy bánh xe kinh luân ngăn cách giữa hai gian. Đập vào mắt là cảnh tượng một nam nhân mặc trường bào màu xanh lục đang hung hăng cắm chặt thanh đoản kiếm vào trước ngực Mayu. Vị trí ngay tim, khi rút thanh đoản kiếm ra khiến máu tươi như dòng suối vỡ mạch tuôn trào không ngừng. Bộ dáng hắn cười âm hiểm dưới ánh nến chẳng khác nào ma quỷ.

Khi Nakao định bồi thêm một nhát, Kasai liền thét lớn: “Dừng tay!” Ngay sau đó Itano đã đến giao đấu với hắn, bóng hai người quần thủ nhau hết nhập lại tách, nhất thời khó phân định ai chiếm ưu thế.

Mariko cùng Kasai chạy đến đỡ lấy thân người Mayu gần như trượt ngã. Acchan bắt mạch mới phát hiện một điều kì lạ, thông thường Yuki sẽ chiếm dụng thực thể người đã chết, nhưng sao nàng lại bắt được mạch? Máu tươi của thực thể này làm sao vẫn nóng ấm như vậy?

Kasai hối thúc Acchan mau cứu chữa nhưng nàng cũng đang phân vân không biết nên làm thế nào cho phải. Yuki mặt không chút huyết sắc, thều thào vào tai Acchan: “Xin người, Phán Quan hãy cứu lấy thực thể này, bởi thực thể này không phải xác chết mà là một tiểu cô nương vẫn còn hưởng dương thọ. Linh hồn nàng ta vẫn ở nơi đây” – Yuki cố gắng đưa tay phải lên đặt lên tim mình.

Acchan đồng ý cứu chữa, bất quá chỉ là tạm thời chữa trị vết thương ngoài da, linh hồn phong ấn nơi tim có lẽ đã bị kinh động, ở đây nàng không tiện thi triển pháp thuật.

Nakao trong lúc giao đấu đã hèn hạ dùng ám khí đẩy lùi Itano một bước sau đó hắn nhanh chóng kéo chốt cửa mở ra một ngăn bí đạo khác trốn thoát. Acchan đi đến phá hỏng cửa bí đạo, nói: “Hai người ra khỏi đây trước đi, tôi cùng quận chúa ở lại chữa trị cho Mayuyu hồi phục sẽ đuổi theo”.

Yuki nhận thấy bản thân lần này không thể trốn thoát thành công, nhất là đối với Mayu, nếu nàng bỏ đi chính là không cách nào giúp linh hồn nha đầu này tái sinh được, chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất, Yuki hướng Mariko cùng Acchan nói: “Sau khi lấy mạng tên bang chủ trả thù cho nha đầu này ta sẽ tự mình chịu thu thập. Không để các ngài phải đích thân lùng bắt”.

“Không được.Sinh mạng con người nơi trần gian này không đến phiên ma nữ cõi âm như ngươi quyết định, tất cả đã được vận mệnh định đoạt” – Mariko kiên quyết từ chối.

Yuki nghe thế liền thừa cơ Mariko đang nới lỏng vòng tay mà giằng ra khỏi, lết thân mình vươn đến nắp một tầng hầm nơi có bốn tụ cầu lửa nhỏ màu xanh lam yêu mị bay lượn bên trên, xé rách lá bùa màu đỏ viết bằng thứ mực làm từ hạt bồ đề. Lá bùa có tác dụng phong ấn toàn gian phòng bị tháo bỏ đồng nghĩa với xiềng xích giam hãm khí lực của Yuki bị chặt đứt, thoáng chốc toàn bộ sức mạnh được lấy lại, nàng kéo chốt, giật tung nắp hầm.

Mùi hôi thối nồng nặc từ nơi sâu thẳm bên dưới xông lên, là do hơn ngàn xác chết bị thối rữa chôn chặt bên dưới lâu năm tích tụ mà thành. Hàng ngàn linh hồn mang theo oán niệm được giải phóng, nhất loạt thoát ly khỏi nơi âm sâu mà hiển lộ. Acchan cùng Mariko chưa kịp xuất thủ bắt giữ Yuki thì bị những oán hồn này ồ ạt tóm chặt lấy.

Vốn là những con người tội nghiệp bị hại dưới tay Ưng Nhất bang, không được chôn cất đàng hoàng, ngay cả một danh phận rõ ràng cũng không được nhắc đến nên oán thán không thể siêu sinh. Bang chủ Ưng Nhất bang vốn là người Tây Vực, sợ ma quỷ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này nên lập đàn trấn áp, giam giữ những oán linh dưới đáy tầng hầm mãi mãi không thể trỗi dậy. Lá bùa có nhiệm vụ trấn áp ma quỷ, Yuki vốn là hồn ma nên cũng chịu ảnh hưởng, sức mạnh bị khống chế nên mới tạo cơ hội cho tên bang chủ kia lật ngược tình thế, đâm một nhát.

Oán linh bắt gặp thân thể của Thần nên càng tham vọng chiếm đoạt, mong được hồi sinh. Nếu là một vài, một chục, một trăm thì hai nàng còn chống lại được chứ hàng ngàn thế này thì chẳng khác nào lấy đông hiếp yếu. Có khả năng thân xác bị chiếm đoạt cũng nên.

Bị khí tức âm ma của Yuki đàn áp nên đám oán linh chỉ có thể chao lượn xung quanh người Mayu mà không dám đụng đến, Yuki nói: “Ta sẽ tìm người đến giúp hai ngài thoát khỏi chỗ này. Còn lời ta hứa ta nhất định sẽ giữ, chỉ mong lúc ấy cũng đáp ứng ta một việc”. Yuki không đợi lời hồi đáp đã dịch chuyển thân ảnh biến mất.

Vừa ra khỏi bí đạo liền phát hiện hai bóng người đang lấp ló đánh lén mấy tên lính gác. Đặc biệt thân thể hai người này lại đặc kẹo khí tức của Diêm Vương và Phán Quan. Biết đã tìm đúng người, nàng tiến gần đến bảo cả hai mau mau vào bí đạo cứu người. Lúc nghe tin này, hai nàng chỉ biết cắm đầu mà chạy chứ chẳng buồn cảm tạ Yuki lấy một lời. Bất quá ma nữ như nàng cũng không đòi hỏi được người trần mang ơn.

Nakao trở ra ngoài liền phát động một lượng lớn binh lực bao vây lấy phủ điện của hắn, hạ lệnh phải bắt cho kì được kẻ đột nhập, đồng thời phân phó một đội quân đi lục soát toàn thành trong tìm kẻ khả nghi, ai kháng cự cứ thẳng tay mà giết không cần đợi lệnh.

Lúc này đây tâm hắn quằn quại, thập phần lo sợ Mayu, cô ta chính là hiện thân của ma quỷ, đôi mắt đỏ ngầu cùng trảo thủ kinh người, nghĩ đến cái chết thảm của đám đàn em lúc đi bắt Mayu lại rợn người. May trên cổ hắn có đeo ngọc xá lợi tử, ma nữ nhất thời không thể chạm đến nên an toàn. Lại tin tưởng Heita có vận đế vương, vốn đế vương mệnh rồng nên ma quỷ không thể tới gần, lánh nạn bên cạnh Heita là an toàn nhất. Nghe nói Heita đã đi đến phòng công chúa Haruna nên hắn vội vàng chạy về hướng đó.






oOo








Bí đạo thông đến nhiều nơi trên mặt đất. Kasai cùng Itano lên đến một căn phòng. Nhìn y phục với hoa văn trông giống y phục của tên Nakao mặc ban nãy nên đoán chắc rằng đây là phòng hắn. Kasai ra sau bức bình phong, phải tranh thủ thay lại y phục nam để trở về với thân phận Hán Uy.

Itano đi đến giúp Kasai cởi bỏ y phục nữ nhân hiện đang mặc. Kasai phát hoảng vì hành động này: “Không cần đâu, Tomo cứ ra kia đợi một lát, sẽ xong nhanh thôi”.

“Nương tử chẳng phải nên cởi áo cho lang quân hay sao?” – Một lời Itano nói ra tuy rằng vẫn giữ bộ mặt diện vô biểu tình nhưng bất quá cái giọng kia thì lại chính là đang nhại lại giọng nói của Kasai. “Ngươi trước đây đã nói như vậy”.

Kasai nghe đến bật cười: “Cứ cho là thật đi, nhưng giọng ta làm gì mà như tiếng vịt kêu như thế chứ. Khặc khặc”.

Itano thu lại nét tiếu ý vương nơi khóe môi, lúc Kasai vui nàng cũng cảm thấy trong lòng hoa tươi nở rộ nhưng cái câu so sánh giọng nàng với giọng vịt thì không thể chấp nhận được. Itano lấy thanh đoản kiếm đoạt được trong lúc giao đấu với Nakao ban nãy ra thị uy, giờ nhìn lại hóa ra đây là đoản kiếm trong người nàng mà lúc bị bắt cóc đã bị người ta tịch thu mất, vật hoàn cố chủ, thật tốt.

Kasai nhìn lưỡi thanh đoản kiếm sắc bén ánh lên màu xanh đen đến quen thuộc, chuôi kiếm màu xanh lục, thứ này.. thứ này chẳng phải là đoản kiếm phòng thân của Itano hay sao? Thứ đã từng lấy mạng nàng, thứ đã hù dọa nàng không biết bao nhiêu lần. Nhìn nụ cười đắc ý vì tìm được cố vật của Itano lại khiến Kasai lầm tưởng nàng chuẩn bị ra tay cưỡng ép mình nên toàn thân run rẩy.

Itano tra đoản kiếm lại vào bao, đưa nó đến trước mặt Kasai: “Cầm lấy!”

Kasai hốt hoảng: “Không muốn. Ta không muốn tự làm đau mình đâu. Tomo muốn cởi hay làm gì thì làm đi. Nè--” nói rồi nhắm mắt dang rộng hai cánh tay. Lần này quả thật khiến Itano mở to mắt tán thưởng, tán thưởng cái trí tưởng tượng bay bổng của nữ nhân trước mắt, thật là ngốc. Nàng “phì” một tiếng cười trộm, nhét thanh đoản kiếm vào tay Kasai: “Ai bảo ngươi tự làm mình bị thương, là dùng nó để tự bảo vệ bản thân mình.”

“Vậy sao? Hì. Tomo thật tốt. Vậy mà còn tưởng dùng nó uy hiếp người ta cởi đồ chứ”.

Tomo cười lạnh: “Mấy việc đó không đến lượt ngươi cho phép”. Nói rồi nàng hung hăng tóm lấy Kasai giúp nàng thay y phục. Vừa chạm đến bên hông thì Kasai giật thót, vốn bị thương nơi hông định khi gặp Acchan sẽ nhờ nàng ta chữa trị nhưng đã bị nàng quên bẵng đi mất, khi Itano chạm đến thì dây thần kinh tê buốt như bị điện giật. Itano nhìn thấy vết máu loang ra từ dây thắt lưng mới biết Kasai bị thương.

“Tại sao bị thương lại không nói cho ta biết?”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi”.

Nhìn vẻ mặt vừa cười vừa nhăn như đít khỉ của Kasai mà Itano sinh ra khó chịu. Lột, lột, lột, nhất định phải lột sạch để xem nàng ta còn che dấu vết thương nào không. Thật là, vết thương sắp khép miệng lại bị Itano khuấy động. Kasai mém ngất xỉu thì Itano mới giúp nàng băng bó xong. Kasai lầm bầm: “Có phải nữ nhân hay không? Thật là thô bạo a”.

“Ngươi còn để bị thương, ta sẽ càng thô bạo”.


~Hết chương 20~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét