hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 28]


Chương 28

Không nên di chuyển













Nhìn ánh mắt Itano càng ngày càng biến hóa, cho dù ban đầu Kasai vẫn đinh ninh rằng sẽ chẳng thể có chuyện lớn gì xảy ra nhưng hiện giờ nàng biết không thể tự dối bản thân mình được nữa, trống ngực đập liên hồi, câu nói một phút trước của Itano cứ lởn vởn trong đầu: “Vậy thì làm sao giữ ngươi lại đây? Hay biến ngươi thành người của ta?”

Biến thành người của cô ấy? Nhìn chằm chằm vào mặt mình thế này không phải là….

Một ý nghĩa vừa thoáng hiện lên trong đầu Kasai ngay lập tức được Itano hiện thực hóa. Cảm nhận rất rõ một vật mềm mại như cánh hoa mân côi lại mang tư vị lành lạnh của giọt sương đêm bất ngờ áp chặt lấy môi mình, phản ứng đầu tiên của Kasai là giật nảy người, đôi mắt trừng to hết cỡ, hai hạt châu ngọc đảo qua đảo lại mang theo ý định phản kháng, bởi hai cánh tay nàng hiện đã bị khóa cứng, nửa thân dưới bị ép chặt, muốn nhúc nhích cũng không được.

Trước đến nay, Itano cảm thấy cuộc sống này vô cùng ảm đạm. Người ta khát khao vươn đến quyền lực và phú quý, một khi có được lại càng ham muốn có nhiều hơn, nhưng với Itano, một người từ nhỏ đã lựa chọn cách sống người không hại ta, ta không phạm người thì đối những thứ mà bọn vương giả kia đang theo đuổi, nàng chẳng để vào mắt. Đối với nàng, chẳng có thứ gì có thể khiến nàng nhất dạ theo đuổi, nhưng nếu thật sự tồn tại thứ đó, nàng nhất định giữ chặt không buông. Tựa như lúc này, nàng cảm giác chỉ cần buông tay thì Kasai sẽ liền biến mất.

“Sự thật” lúc nào cũng cần thiết nhưng tình cảm của nàng dành cho nữ nhân kia không phải cứ đợi “sự thật” được làm rõ thì mới lại hình thành, Itano chỉ biết khi đối mặt với Kasai của hiện tại thì cảm giác từ nơi sâu thẳm trong con người hệt như dòng dung nham nóng bỏng không ngừng sôi trào. Chưa bao giờ nàng buông thả lý trí như lúc này, nhắm mắt lại để mặc cho cảm xúc điều khiển bản thân.

Môi mình bị cánh môi mỏng tang kia mút lấy, Kasai chỉ còn biết ngậm chặt miệng, cắn chặt răng, cứ xem như bị sủng vật của Acchan cắn phải đi vậy, dù sao mấy con sói nhỏ Acchan nuôi cắn nàng cũng không phải ít. Chỉ một chốc là qua thôi, đến lúc đó sẽ đứng thẳng dậy, chỉ vào mặt Itano nói rằng: “Hừ! Chỉ làm được có vậy. Xem ra ta mơ còn sống động hơn thế này nhiều”.

Đương lúc Kasai đắc ý nghĩ thầm, Itano mở nhẹ cánh môi cắn một phát vào môi dưới của Kasai khiến nàng đau quá phải a~ lên một tiếng rên rỉ. Lập tức cánh hoa anh đào nóng bỏng trượt sâu vào trong, công thành chiếm đất, mọi ngóc ngách trong miệng Kasai đều bị nó khám phá, không những thế còn quấn lấy đầu lưỡi nàng, khiến đầu lưỡi Kasai sinh ra một trận tê dại. Cánh môi ẩm ướt mang tư vị lành lạnh của sương cùng chiếc lưỡi nhu mềm mang theo hơi thở nóng bỏng của dục hỏa không phút nào ngừng nghỉ chỉ muốn nuốt trọn cánh lưỡi Kasai, khiến gương mặt nàng không biết vì thẹn thùng hay là tức giận mà đỏ bừng.

Ẩn dưới đôi môi mềm mại lại mang theo sức mạnh ngông cuồng như thể muốn nuốt trọn không khí từ miệng Kasai, nàng không những không thấy khó chịu còn sinh ra một chút khoái cảm kì lạ. Lý trí còn sót lại muốn chối bỏ cái suy nghĩ kỳ quặc ấy, tấm lưng Kasai liền ưỡn cong lên chống đối, hy vọng dập tan cái ngọn lửa rạo rực nơi cuống họng mình, không ngờ, cả thân người vì ưỡn cong mà bộ vị trước người nàng cùng với Itano càng bị ép chặt, hai bộ vị mẫn cảm đồng thời chạm vào nhau khiến cả người Kasai như bị kiến cắn, toàn thân ngứa ngáy vô cùng khó chịu. Nàng khép chặt hai chân, xê dịch thân người trở lại, điều này không tốt chút nào vì nó chẳng khác gì chất xúc tác khiến Itano càng thêm kích thích. Quyết tâm nếu không đem Kasai dưới thân hôn đến mềm nhũn thì không bỏ cuộc.

Nói đến cái ý nghĩ điên cuồng mà biến thái của Itano thì người chịu thiệt thòi không chỉ Kasai, lúc này Dance đang ở ngự thiện phòng làm bát nháo cả lên, nguyên do là không tìm thấy chủ nhân của mình đâu. Hôm qua Kasai đã dặn Dance đem đồ đạc sắp xếp tại biệt cung cho gọn gàng, Dance nằng nặc đòi theo thì Kasai lại hứa là tối sẽ trở về, dù sao ở một mình nơi thâm cung đối với cô gái nhỏ như Dance nàng không an tâm. Vì thế suốt đêm qua, có kẻ ngóc mỏ trước sân viện chờ người trở về, mà chờ hoài không thấy. Gà vừa gáy sáng lập tức tỉnh ngủ, chạy đến trước thánh điện khóc lóc ầm ĩ, nếu không phải biết Dance là nô lệ hay phát bệnh bên người Kasai thì chẳng cần đợi nàng chạy đến trước thánh điện thì có đến chín cái mạng cũng mất lâu rồi, báo hại Hán đế vì chuyện này cũng cuống cả lên, sai Hoàng kỳ - đội quân tinh anh nhất lùng sục từ hoàng cung ra đến đầu phố. Trong khi đó, Itano vẫn nghiễm nhiên chiếm tiện nghi trên cái người mà nàng đã bắt cóc mang về.

Tư vị chút nóng chút lạnh hoà tan nơi đầu lưỡi khiến đầu óc dần mê muội, trước mắt như bị phủ lớp sương mờ, điều Kasai không ngờ tới nhất là bản thân mình dường như cũng muốn đáp trả, cảm giác này như thể đang ẩn hiện bên dưới lớp kính thủy tinh mỏng manh đã rất lâu rồi chờ đợi được thoát ly, một chút khoái cảm mơ hồ trước đó ngày càng rõ rệt. Kasai muốn lấy chút không khí nhưng dường như càng cố gắng càng cảm thấy bản thân mình bất lực.

Thẳng đến khi cảm thấy thõa mãn Itano liền buông ra, nhìn đến Kasai lúc này mi mắt đã khép chặt, đôi gò má trắng như bông tuyết đã hiện lên một mảng hồng vựng. Nếu không phải dưới ngực còn cảm nhận rõ rệt nhịp đập gấp gáp thì Itano còn nghĩ Kasai ngủm củ tỏi mất rồi. Không ngờ Kasai lại bị nàng hôn đến bất tỉnh.

Nhẹ nhàng giúp Kasai vuốt lại vầng tóc mai tán loạn, kéo lại lớp áo trung y đã bị nàng vô tình kéo chệch ra khỏi vai Kasai ban nãy. Itano hài lòng nhìn kiệt tác sau khi được mình tu chỉnh, hoàn hảo.

Khóe môi Itano khẽ nhếch, để lộ ý cười như sóng nước, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng của Kasai. Ra vậy. Lừa ai không lừa, dám đi lừa Itano nàng. Ngoài mặt thì cái gì cũng không sợ, còn dám cãi tay đôi với nàng, nhưng đụng đến vấn đề nhạy cảm thì lại rụt rè như vậy, không dám cùng nàng đối mặt mà nhắm mắt giả vờ xỉu. Được lắm, Itano muốn xem Kasai là có thể chịu đựng được đến đâu.

“Oa~ Buồn ngủ quá. Đều tại ngươi cả, suốt đêm qua không chịu tỉnh để mộc dục rồi hẵng ngủ. Làm người ta ở cạnh mà không đến gần được, khiến ta cả đêm mất ngủ có biết không? Không trả lời tức là biết rồi, muốn chịu trách nhiệm có đúng không? Nếu ngươi lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy thì thật tốt. Được rồi, ráng chịu thiệt ôm ngươi ngủ bù vậy”.

Lời vừa nói xong, Itano cũng uể oải nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy eo Kasai, hương thơm dễ chịu truyền đến, mi mắt giãn ra, rất nhanh Itano đã chìm vào giấc ngủ.

Kasai lúc này mới mở mắt, mảng hồng vựng trên gò má đã phần nào dịu đi. Chính vì không biết phải đối mặt thế nào nên nàng mới vờ như ngất xỉu, ai ngờ người ta đã ngất rồi mà cái người kia còn không bỏ qua, chiếm tiện nghi mọi lúc mọi nơi như thế. Thật là tức chết đi. Kasai bặm môi dưới, lúc này mới cảm giác được chút tê tê, đưa lưỡi lướt đến mới biết là bị cắn chảy máu rồi, không ngờ Itano là người nói là làm, còn làm mạnh bạo như vậy khiến nàng chảy cả máu. Vậy mà ban nãy chẳng thấy đau chút nào, còn hơi hưng phấn. Đột nhiên sắc mặt Kasai đỏ bừng. Kasai vùng dậy, hất bàn tay đang ôm lấy eo mình ra, nhịp thở gấp gáp có chút khó khăn. 

Mình chỉ xem cô ấy là bạn thanh mai, làm sao lại có ý nghĩ điên rồ như thế? Không được nghĩ lung tung nữa. Người ta còn không nhớ được chuyện lúc trước, còn xem mình là kẻ thế thân, còn cưỡng hôn mình thô bạo như vậy. Không thấy chán ghét là may rồi, lại đi sinh ra cảm giác không nên có với một cô gái. “A! Điên rồi”. Kasai thì thầm một hồi chịu không nổi nữa, hét lên một tiếng.

“Ư…”

Tiếng rên khe khẽ làm Kasai di dời sự chú ý. Itano lúc này bày ra biểu tình thật đáng thương, mi tâm nhíu chặt, bàn tay ở trên giường còn đang quờ quạng trong sự sợ hãi, dường như thứ gì đó rất quan trọng vừa vụt khỏi tầm tay khiến nàng phải lo lắng tìm kiếm.

Lòng Kasai vừa mới quyết tâm, lúc này lại nhũn ra. Người tốt lúc nào cũng chịu thiệt mà.

Lúc ánh mặt trời ngả sang màu cam sẫm Itano mới khẽ động đậy tỉnh dậy khỏi giấc ngủ dài, mở mắt ra liền thấy ngay gương mặt Kasai. Biểu tình Kasai có chút kì quái nhìn nàng, sau đó lại làm như không thấy, cho một quả nho vào miệng nhai nhóp nhép. Itano nhìn lại tư thế ngủ của mình, nàng đang ôm lấy đùi phải Kasai, trong khi Kasai thì đang ngồi trên giường, trong tay cầm một chùm nho to tròn, tím nhẵn, bên cạnh còn rất nhiều đĩa điểm tâm. Thì ra nàng ta đói nên mới mang nhiều thức ăn như vậy, nhưng lại không nỡ để nàng lại nên mới lên giường ngồi ăn, y phục chưa kịp thay vẫn chỉ mặc một lớp trung y như thế, còn dùng một chân cho nàng làm gối ôm nữa. Trong lòng một cỗ ấm áp dâng trào. 

“Đã tỉnh dậy thì buông chân ra a. Mỏi chết được”. Kasai rụt chân lại, làm vài động tác thư giãn gân cốt.

“Đây ôm cũng mỏi tay vậy”.

Itano nói rồi giơ tay ra.

Kasai nhìn mà tức một chập: “Gì mà mỏi chứ, gạt người… A! Lại muốn nữa sao, thật không biết xấu hổ mà, mau mau buông tay ra. Này! Công chúa! Đại tiểu thư! Itano Tomomi…”

Đang định chỉnh lại Itano không ngờ Kasai lại bị Itano gắt gao ôm chầm lấy eo, ngay cả động đậy cũng khó khăn, nói sao nàng ta cũng không chịu buông. Cái tư thế ám muội này làm nàng vừa giận vừa xấu hổ.

Itano càng siết chặt vòng tay hơn, giọng điệu vui vẻ đến lạ thường: “Đã bảo là tay rất mỏi mà. Nhìn xem, ta rất muốn nhưng mà cái tay này thật không biết nghe lời, nó mỏi mệt đến không nghe lời. Hắc. Gọi Tomo đi, có khi nó sẽ hết mỏi đó”.

Kasai: “….”

“Không gọi thì tay sẽ không có sức đâu. Ăn không có sức cầm đũa, mộc dục không có sức cởi đồ, vậy phải phiền ngươi rồi”.

Kasai biết mình đang bị uy hiếp, ngẫm lại xem có phải hồi nhỏ mình đã đánh đập gì cô nàng không mà giờ lại hai mặt thế này, trước mặt người khác thì giữ lễ là thế, còn khi chỉ có mình thì nàng ta lại giở bao nhiêu là trò biến thái.

“Suy nghĩ lâu thế. Ngươi phải thấy hạnh phúc vì được gọi ta là Tomo có biết không?”

Kasai: “!!!”

“Ngươi còn nhìn ta như thế, ta hôn nữa đó”.

Mặt Kasai bỗng chốc đỏ bừng, mắng lại: “Lưu manh… sao lại có thể nói ra dễ dàng như vậy”.

“Nụ hôn đầu sao?”

Itano như thấy được mấu chốt của vấn đề, khóe môi không tự chủ được vẽ thành một đường cong kiều mĩ, chiếc răng khểnh như được ánh sáng xuyên thấu lấp lánh lạ thường. Thứ ánh sáng này đâm trúng tim đen Kasai, đem gương mặt đốt đến đỏ bừng. “Thật tốt, rất tốt”.Tuy rằng biết Kasai của hiện tại chưa kết hôn nhưng lại không chắc được nàng ta đã có tình lang hay chưa, không ngờ nụ hôn đầu lại thuộc về mình, Itano cao hứng vô cùng, cũng không ép buộc Kasai gọi nàng là Tomo nữa.

“Thu hoạch hôm nay vậy là được rồi. Tạm tha đó”.

“Gì mà thu hoạch? Công chúa người đừng có làm càn. Dù người có là nữ nhân nhưng ta sẽ không để mình chịu thiệt thòi đâu. Không biết ai sẽ tha ai”.

Nhìn dáng vẻ Kasai ăn nói hùng hồn, Itano không khỏi bật cười: “Vậy sao? Nhưng ta lúc nào cũng có thể vì ngươi mà chịu thiệt. Khi nào muốn trả thù đều hoan nghênh cả.”

Kasai: “….”

Lúc này ngoài cửa, thanh âm của tiểu Tuệ vọng vào: “Công chúa! Chúa thượng tới!”. Không hiểu sao lão Hán đế mới tối bảnh mắt đã rảnh rỗi sang thăm nàng, dù lí do gì đi nữa, cất công tới đây phá rối khung cảnh “lãng mạn” của nàng và Kasai là điều không thể tha thứ được. Đôi mắt Itano thoáng chốc trầm xuống, hơi thở như băng sương nhanh chóng vây lấy toàn thân, Kasai cũng cảm nhận được biến hóa này, da tay không kiềm chế được từng đợt da gà nổi lên mảng mảng.

Dụi dụi đầu vào cặp đùi thơm mềm mại, vòng tay nơi eo tăng thêm lực siết, Itano trả lời một cách lãnh đạm: “Ta mệt. Không tiếp.”

Trời ơi! Itano vừa nói là gì? Không tiếp? Người ta là vua một nước đó. Dù có kiêu ngạo đến đâu cũng không thể không nể mặt chứ. Không chỉ Kasai giật mình mà ngay cả tiểu Tuệ đứng hầu bên ngoài chân đã không còn đứng vững, lần đầu tiên cô hầu hạ phải một vị công chúa kiêu ngạo đến bậc này, thật là ngoài sức tưởng tượng a. Bây giờ ra nói lời này với Hán đế sẽ chết, mà đứng đây năn nỉ công chúa ra ngoài cũng chết, mà còn là chết không kịp ngáp, công chúa nàng ta là loại người không thích nói nhiều lời. Làm sao đây? Tiểu Tuệ bất lực đến nỗi ngồi phịch xuống đất.

Itano không biết, chỉ với một câu nói của nàng mà có người chân đi không vững, còn có người đang có ý định trốn chạy.

“Ta nói này, Tomo, cậu có thể buông tay ra được không?”

Mở to mắt, Itano chính là vì quá kinh hỷ mà không tin được tai mình: “Ngươi nhớ lại rồi sao?”

“Nhớ khỉ á. Đã nói khi gọi là Tomo thì tay mới có sức mà buông tay, không phải sao? Giờ ta đang muốn bỏ chạy đó. Ở đây đợi người ta tới tuyên án khi quân phạm thượng hay sao?”

Tâm tình kích động phút chốc lại tiêu tan. “Ngươi vì sợ chết mới gọi ta là Tomo sao? Không được, phải phạt. Phạt ngồi yên đó để ta ôm tiếp”.

Kasai ức đến không nói được một câu phản kháng, chỉ có thể thốt lên một từ: “Tomo!”

“Được rồi, ra gặp lão ta là được chứ gì!”

Đã thử nghiệm qua độ mỏng của da mặt Kasai rồi, nói nữa chỉ sợ rằng nàng ta xấu hổ quá một cước đạp nàng chết cũng không chừng. Itano mang bộ dạng lười nhác rời khỏi giường, ngồi trước gương trang điểm một lúc lâu sau rồi lại tiếc nuối nhìn Kasai, phát hiện Kasai cũng đã mặc xong y phục cung nữ, bởi vì bị Itano đưa đến phòng nên đồ thay cũng không có.

“Định đi đâu? Khi nào chưa làm rõ những điều ngươi nói trước đó thì không được rời phòng này”.

“Này! Tomo! Itano Tomomi!” Dù Kasai có gọi thế nào thì sự thực nàng bị Itano giam lỏng trong phòng là không thể tránh khỏi. Uất ức cũng chẳng để làm gì. Nhìn đến căn phòng gọn gàng, một hạt bụi cũng không có, một ý nghĩ trả thù nảy ra trong đầu.

Thấy Itano bước ra khỏi phòng, tiểu Tuệ vui đến suýt hét lên vì vui mừng nhưng vẫn kiềm chế được, lấy vạt áo lau lau gương mặt lấm lem nước mắt vì sợ hãi ban nãy. Nhìn cảnh tượng mất mĩ quan này, Itano âm thầm nhích ra một bước, nói: “Tự lo cho mình trước đi.”

Chỉ một câu nói ngắn gọn không đầu không đuôi nhưng cô hiểu rõ vị chủ tử này muốn nói gì, dù mới được phân hầu hạ mấy ngày nhưng cô rất thông minh, nắm bắt tâm lý người khác cũng rất tốt. Vội vàng lui ra ngoài rửa mặt.

Itano một mình ra đến chính phòng liền có sẵn hai cô cung nữ từ đâu chạy đến bên cạnh phục cận. Hán đế dường như đã đến trước, ngồi trên nhuyễn tháp nhâm nhi tách trà, thấy Itano liền đặt tách trà xuống, không nóng không vội nhìn nàng, xem việc nàng nghênh đón thánh giá chậm trễ không đáng lưu tâm.

Chỉ riêng việc này đã thấy đãi ngộ của ông ta đối với nàng không nhỏ chút nào. Itano cũng chẳng để tâm cảm thán cái đãi ngộ tự dưng không mà có này, đối với nàng, người Tề chính là con nợ của nàng, họ nợ nàng nhiều thứ, nàng không trực tiếp đi đòi nợ đã là đãi ngộ với họ rồi. Nhấc làn váy màu hoa tử đằng, Itano chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế thái sư bên dưới, một kỉ trà nhanh chóng được kê đến cạnh nàng, làn hơi nước phảng phất vấn vít trên sóng mắt lạnh lùng lại càng tôn lên nét uy nghiêm diễm lệ. Bất cứ ai đứng cạnh cũng chỉ có thể đưa mắt ngầm tán thưởng, một câu nói cũng không dám thốt lên, không gian bốn phía nhanh chóng rơi vào trầm mặc.

Hán đế thấy Itano đến, một câu chào hỏi theo nghi thức cũng không có, nàng chỉ ngồi đó dùng ánh mắt như băng sương nhìn đến khiến toàn thân ông không rét lại phát run. Lần đầu tiên, một người dám đứng trước quyền uy của ông mà ngạo kiều như thế, à mà không phải, trước đó còn có lão Hoàng đế kia nữa mà, đúng là cha nào con nấy. Hán đế đành phải tự mình phá vỡ bế tắc, ông phất tay: “Tất cả lui ra ngoài. Không có lệnh, không cho phép bất cứ ai tiến vào”. Trong chính phòng hiện giờ chỉ còn lại hai người.

Itano thấy Hán đế cẩn thận như vậy liền biết có chuyện quan trọng muốn nói, để xem nó quan trọng thế nào mà dám đến đây phá rối chuyện tốt của nàng, nếu không thỏa đáng, nàng không ngại làm ông ta mất mặt.

“Điệt nữ tốt, lại đây, ngồi cạnh ta. Nghe nói hôm qua con gặp chuyện, không sao chứ?”

Ánh mắt lạnh lùng không gợn tí cảm xúc nào, Itano dùng thanh âm chậm rãi mang phong phạm của bậc vương giả trả lời: “Đã biết hôm qua ở cung của ta có chuyện mà mới chập tối đã đến quấy rầy ta tĩnh dưỡng rồi, hỏi ta có sao hay không? Còn nữa, ai là cháu gái ngài? Nếu không phiền thì ta xin nhắc lại cho ngài nhớ là ta và hoàng tộc của ngài kể từ ngày hôm qua đã không còn bất kì quan hệ nào nữa. Nếu chỉ đến đây để hỏi mấy chuyện này thì ta không tiếp”.

“….”. Hán đế há miệng cả nửa ngày cũng không tìm được một lời nào để đối đáp. Thật quá kiêu ngạo rồi, con gái của lão Hoàng đế bên kia thật sự quá kiêu ngạo, không ngờ thanh âm ấy nghe qua thật êm tai nhưng từ ngữ từng chữ từng chữ chỉ khiến ông muốn thổ huyết tại chỗ. Nếu mấy đứa con của ông được một phần khí tức cao kiều của nữ nhân này thì ông đã chẳng vất vả giúp chúng nó bảo vệ ngai vương như bây giờ. Thật thắc mắc là cái lão Hoàng đế bên kia ăn cái giống gì mà số lại tốt như vậy?

Tâm bình khí hòa, lúc này Hán đế mới có thể nói: “A ha. Phải rồi, xem ra lão già này đã thật sự hồ đồ. Nhưng ta vẫn muốn gọi con một tiếng điệt nữ. Dù sao thì quan hệ giữa ta và phụ hoàng con cũng không tồi. Gọi như vậy ta sẽ thấy thân thiết hơn”.

Itano không chút lưu tình, nói: “Nếu muốn tạo quan hệ tốt thì đi tìm phụ hoàng ta mà nói chuyện. Mục đích ta đến đây cũng xong rồi, ngày mai ta sẽ cùng sứ thần của mình trở về. Ngài không cần nhọc lòng làm gì, nếu thấy ta làm vậy là phạm thượng thì có thể viết thư kể lể lên phụ hoàng ta. Dù sao thì bây giờ ông ấy cũng đang rất buồn chán, binh lực dồi dào mà không có chỗ tập luyện, mượn vài mảnh đất của Tề để thao diễn quân mã ta nghĩ sẽ càng làm tăng thêm mối hữu hảo giữa hai nước”.

“Chuyện này cũng không cần phải phiền toái như vậy đâu. Ha ha, thật ra thì ta đến đây là có một việc muốn nhờ Tomomi công chúa giúp đỡ”. Làm vua một nước bao nhiêu năm, tôi rèn cho ông cái bản mặt chai như mông chảo, nếu không với mỗi câu Itano nói ra người bình thường chỉ sợ là cắm đầu chạy còn không kịp, nếu không nhận ra Itano không có tâm tình nói chuyện phiếm thì ông cũng quá ngốc rồi.

“Tốt nhất là ngài nên nói vào vấn đề chính, ta không có nhiều thời gian”.

“Được, được, chuyện cũng không có gì phức tạp lắm”.

Hán đế kiềm chế không đem tách trà trong tay bóp vỡ, dù muốn cũng không có lực để làm, đặt tách trà nhẹ nhàng xuống bàn trà trên nhuyễn tháp, đánh ánh nhìn xuống chỗ Itano đang ngồi, nói: “Vì lễ Cư tang kết thúc, lệnh cấm yến tiệc vũ hội được hủy bỏ nên việc lập Thái tử phi trì hoãn suốt hai năm qua sẽ nhanh chóng được tiến hành vào ngày mười sáu tháng sáu, tức còn hơn mười bốn ngày nữa. Chuyện ta muốn nói là, không biết Tomomi công chúa có thể ở lại thêm vài ngày để cùng chúng ta dự Dạ Yến hay không? Lần này là hỷ sự của cả nước Tề, có rất nhiều tiểu quốc cũng được mời tham dự, nếu công chúa có thể đại diện Ngõa quốc tham dự thì thật là vinh hạnh”.

Lời lão Hán đế nói ra nghe có vẻ rất chân thành muốn nàng góp mặt, nếu lão ta không dùng ánh mắt tự đắc nhìn nàng như nhìn một nữ nhân dễ gạt thì nàng đã muốn phối hợp một chút. Giờ thì không cần nữa, thanh âm lãnh đạm lại chậm rãi vang lên:

“Việc tranh quyền trong nội bộ người Tề ta không có hứng thú, nhưng ngài nghĩ có thể dễ dàng lợi dụng ta thì sai rồi. Đến lúc đó đừng trách ta không phối hợp”.

Không ngờ Itano lại tinh ý như vậy, Hán đế trước là xem nàng có chút kiêu ngạo nguyên do phần lớn là dựa vào khí thế của lão già cha nàng, bây giờ ông đã biết, nguyên do còn lại chính là dựa vào bản lĩnh nhìn nhận sự việc của nàng. Nếu không thì sao với một người băng kiêu như nàng có thể được lão cha yêu chiều, cùng với vạn người vừa nhìn đã kính sợ kia chứ. Cũng may ông ta nhận ra sớm, lần này là thành tâm nói chuyện:

“Thật ra thì chuyện tranh chấp quyền lực của hoàng tộc đã diễn ra từ rất nhiều năm về trước, phần lớn nguyên nhân là do việc xâm chiếm lãnh thổ nước khác nhưng lại không thể chia đều cho những người có công. Việc phân chia công trạng tuy rằng không ai nói ra mặt nhưng sau lưng lại âm thầm thâu tóm lãnh địa của nhau, nếu không phải còn tồn tại vị vua là ta thì e rằng bọn họ đã công khai trở mặt nhau rồi. Lần Hán Uy bị ám sát bên nước Ngõa, chuyện Thái Tử âm thầm thu mua vũ khí mới bị bại lộ. Thái Tử từ khi chính thức nhận tước vị liền mắc một căn bệnh lạ, Ngự y giỏi nhất cũng không tìm ra cách chữa, ta biết với tình trạng sức khỏe của nó thì không có khả năng đảm đương nổi việc mua bán vũ khí. Truy theo đầu ra, ta tra ra được một tổ chức ngầm, tổ chức này đào tạo sát thủ từ khi còn nhỏ, đến lớn thì cho trà trộn vào nhiều vị trí khác nhau trong các gia đình hoàng tộc, gốc rễ có thể đã ăn sâu vào trong bộ máy chính trị mà ta không thể ngờ tới, vì vậy ta cũng không cách nào tiêu diệt toàn bộ cái tổ chức sát thủ này.”

“Dạ Yến lần này là hôn sự diễn ra giữa Thái tử và con gái của Nam Trung Hầu – người hiện đang nắm giữ một nửa binh quyền của Tề quốc, ông ta rất trung thành nên ta tuyệt đối an tâm. Sức khỏe Thái tử không chịu được bao lâu nữa, lần này đến chắc chắn tiểu quốc Soát Cương sẽ dâng Liên sinh đan dược, toa thuốc quý của nước họ làm quà lễ, Liên sinh đan dược có thể chữa được kì bệnh. Như vậy chỉ cần qua Dạ Yến thì hậu thuẫn cũng như sức khỏe của Thái tử sẽ không còn gì đáng ngại nữa”.

Nghe cả nửa ngày, rốt cuộc Itano đã nhìn ra được ý định thực sự của Hán đế khi đến đây, đưa một ngón tay lướt qua làn khói nghi ngút của tách trà, ánh mắt như tia sáng xuyên thấu mọi ý nghĩ của người ngồi trên cao kia, nhẹ nhàng buông tiếng: “Nói cách khác, buổi Dạ Yến chính là cơ hội duy nhất để cái tổ chức sát thủ kia hành động, nếu Dạ Yến bình yên diễn ra thì công tình bọn chúng thu mua vũ khí, cài mật thám khắp nơi để đợi ngày thâu tóm quyền lực đều thành công dã tràng. Tránh việc điều binh trong nước dẫn đến bứt dây động rừng, vậy nên ngài chính là muốn nhờ danh nghĩa của ta ở đây, điều quân bên Ngõa qua giúp ngài đảm bảo trị an trong ngày Dạ Yến?”

Hán đế ngoài mặt tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ gật đầu một cái xem như đồng ý với câu nói của Itano, nhưng trong bụng thì không ngừng đau khổ: Không ngờ Tomomi chỉ nghe qua một chút đã nắm được toàn bộ cục diện chính sự hiện giờ, lại còn nói trúng ý đồ của ta nữa. Tại sao mấy đứa con của ta không ai có được bản lĩnh cỡ này a, để một lão già thừa nhan sắc phải đi lo liệu trải đường cho chúng nó sau này. Haiz, thật quá bi ai.

Itano nghĩ đến Kasai, nàng ta ở đây nếu có bạo loạn xảy ra thì nàng không an tâm chút nào.

“Ngài không sợ ta đem binh qua sẽ có ý đồ xấu sao? Còn nữa, ta làm như thế thì được lợi gì?”

“Ta dùng người là tuyệt đối tin tưởng, nếu công chúa có thể giúp thì ta xin nợ một ân tình. Chỉ cần nói một câu, ta sẵn sàng đáp ứng”.

“Được, thành giao”. Đối với ân tình của Hán đế, Itano không hứng thú, cái nàng quan tâm là chuyện khác.

Hán đế không ngừng nói lời khách sáo với Itano. Đến khi Itano chịu hết nổi, muốn tiễn khách thì ông ta mới nhớ đến việc mất tích của Kasai. Ông ta không phải nghi ngờ Kasai ở trong phủ của Itano, bởi ông ta đã lật tung của hoàng cung lên rồi thiếu điều tra xét ở chỗ của Itano nữa thôi nhưng vẫn tìm không thấy. Ông ta nói ra việc này là muốn nhờ Itano lưu tâm giúp, đồng thời bảo trọng bản thân vì sự mất tích diễn ra ngay trong cung cấm, thật quá đáng ngờ.

Lúc này Itano mới biết vì mình mà khắp cung lẫn bên ngoài kinh thành đều loạn lên vì Kasai bỗng dưng mất tích.

“Thật ra thì cô cung nữ vì cứu ta mà bị thương hôm qua hiện đang ở trong biệt cung của ta điều trị, sáng nay cô ấy nói thì ta mới biết đó là Kasai Tomomi.”

Giọng điệu bình thản của Itano suýt chút làm Hán đế tức chết, hóa ra ông ta tìm cả ngày trời, Kasai lại đang ở nơi mà ông ta không ngờ tới nhất. Thật may mắn, nếu không tìm được ông chắc chắn hổ thẹn không dám gặp mặt người kia. Cái người duy nhất có thể khiến cho ông ở cái tuổi này vẫn phải mang tương tư mà không dám làm trái bất cứ chủ ý gì của người đó, người đó là ai thì chỉ riêng ông biết, Itano lại không biết.

“Dù sao cô ấy cũng chỉ là một đầu bếp, cao lắm là chủ nhân của một Lạc Thần Cư nhỏ nhoi không có tí uy hiếp gì với binh quyền của ông, tại sao ông lại quan tâm và đãi ngộ nàng ta như vậy? Ông không phải là có ý muốn nạp nàng ta vào hậu cung 3600 phi tần của ông đó chứ?”. Itano đã chuyển từ ngài sang gọi ông một cách không hề có thiện ý.

Hán đế cũng phải giật mình vì thái độ Itano bỗng dưng thay đổi đột ngột.

“Không phải như thế”.

“Thật?”

“Thật!”

“Vậy thì tốt”.

Itano nhìn thấy Hán đế không có vẻ gì là lừa gạt nàng nên cũng an tâm, chỉ cần không có ý xấu với Kasai, đối xử tốt với nàng ta thì Itano nàng sẽ không làm khó dễ.

“Không biết là tình trạng sức khỏe Tomomi thế nào rồi?”

“Di chứng do cú ngã đập đầu khá nặng, Thái Y đã kê đơn thuốc, tạm thời không nên di chuyển. Ta nghĩ ở lại chỗ ta sẽ tốt hơn”.

Itano nói dối không chớp mắt.

“Bệnh nặng thế sao? Ta muốn thăm đứa nhỏ ấy một chút”.

Hán đế nghe còn tưởng thật, vốn hôm qua sẽ gọi Thái Y đến nghe tình hình nhưng khi biết là một cung nữ bị thương thì ông chẳng quan tâm đến nữa, để giờ bày ra cái mặt ngu vô đối trước lời nói dối công khai của Itano.

Itano rời khỏi chỗ ngồi, dùng tốc độ mà một ông già không tài nào nhìn kịp phóng tới trước mắt Hán đế, đưa tay chặn lại: “Ngài muốn vào phòng ngủ của ta? Một công chúa, còn từng là con dâu của ngài? Có phải quá thất lễ hay không?”

Hán đế bị lời chỉ trích làm cho đứng hình, bước chân xoay 70 độ, ngồi lại nhuyễn tháp. 

Keng! Một vài âm thanh lạ từ hướng nội phòng (gian phòng ngủ) phát ra, ở một nơi tĩnh lặng như thế này thì cái âm thanh nhỏ xíu léo réo bên tai chẳng khác gì khua chiêng gõ trống, không muốn người khác chú ý cũng không được.

“Hình như là tiếng từ nội phòng truyền ra. Nếu Tomomi ở trong đó thì liệu có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không hay rồi”.

Hiếm khi thấy Itano biểu lộ cảm xúc bất an, mi tâm nhíu nhẹ, điều này khiến Hán đế còn lo lắng hơn gấp bội. Ông muốn đến xem ngay tình trạng hiện giờ của Kasai nhưng vì câu nói của Itano vừa rồi mà vẫn chần chừ không manh động. Lúc này không ai để ý, bên khóe môi Itano nhếch lên rất khẽ, trong lòng âm thầm cười trộm, xem ra tiểu quỷ trong kia đang bày mưu gài hàng nàng đây, đã sớm đoán được nhưng không ngờ Kasai lại ra tay thô bạo như vậy, thật khác xa với dáng vẻ e ấp trong lòng nàng. Itano thật sự hứng thú muốn xem thử gương mặt Kasai một lát nữa sẽ biến đổi hoàn hảo tới mức nào.

“Chúng ta vào xem thử tình trạng của cô ấy.”

Được sự chấp thuận của Itano, Hán đế vui vẻ song hành bên cạnh.

Itano không tốt đến nỗi thả Kasai ra ngoài, nhưng lúc này nghĩ đến việc mình trở về Ngõa quốc mà Kasai không thể mang theo được, đừng nói đến việc Kasai chỉ mất tích một ngày đã loạn thế này, nàng chỉ cần dùng quyền lực phẩy tay một cái liền dễ dàng đưa Kasai đi nhưng Kasai vì thế sẽ cho rằng nàng chỉ xem cô ấy là món đồ dễ dàng cầm nắm, nhất thiết phải nghĩ ra một cách khiến Kasai cam tâm tình nguyện ở cùng nàng.

Nội phòng chẳng khác gì nơi ở của mấy tên hành khất, đồ đạc đổ vỡ, chăn màn rách bươm, bừa bãi, chỉ có thể dùng một từ bừa bãi để hình dung. Kasai chính là cố tình làm căn phòng trở nên như vậy, một là tạo tiếng động to thu hút sự chú ý của Hán đế đến để đưa nàng ra ngoài, hai là đồng thời khiến Itano cái người ưa thích sạch sẽ bị một vố đau, ai bảo dám khi dễ nàng, còn chiếm tiện nghi trên người nàng. Cái màn bị Itano bóp khóa cửa nhốt trong phòng năm mười tuổi nàng vẫn chưa quên, Kasai không đủ tự tin khi ở riêng hai người sẽ trấn áp được Itano như lúc nhỏ.

Cửa phòng được hai cung nữ phục thị mở ra, Itano cùng Hán đế bước vào, vừa thấy Hán đế, Kasai liền bày ra bộ dạng ủy khuất: “Họ bắt nhốt ta”.

“Chuyện này…”

Hán đế lộ vẻ kinh hãi nhìn sang Itano, chỉ thấy ngoài ánh mắt Itano vẫn lạnh lùng ra thì biểu tình trên gương mặt dường như có chút bất lực. Itano thở ra một làn hơi mỏng, lấy ngón trỏ ấn nhẹ vào đầu mình rồi mới nói: “Tình trạng của cô ấy hiện giờ như ngài đã thấy. Thần trí vì cú ngã mà chưa hoàn toàn tỉnh táo, đi lại sẽ rất khó khăn. Nếu chỉ để lo cho bữa ăn của ta mà bắt cô ấy chạy đi chạy lại giữa ngự thiện phòng và biệt cung của ta thì thật là có lỗi với người đã hy sinh bản thân cứu ta. Ngài nghĩ có phải không?”

“Tomomi công chúa nói phải lắm. Vậy thì tạm thời cứ để nàng lưu lại nơi này.”

Kasai: “….”.

Vừa nghe đã choáng váng đại não, nàng khổ sở phá căn phòng này để rồi phải lưu lại đây không thấy ngày ra sao? 

“Không! Là bọn họ bắt tôi vào đây mà. Tôi muốn ra ngoài!”

Lúc Kasai nhận ra thực tế mà gào thét thì Hán đế đã sớm rời khỏi, trước mắt chỉ còn lại Itano đang dùng ánh mắt tà quái nhìn. Dặn dò hai cung nữ dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, sau đó mới hướng Kasai mà nói.

“Muốn ở lại chịu trách nhiệm dọn phòng hay muốn theo ta?”

Kasai: “….”

Nàng có thể lựa chọn được sao? Rõ ràng là đã bị Itano nắm trong tay rồi, đến việc bày mưu kháng cự cũng không có.








---oOo---









Takahashi soi gương, đưa tay vuốt thẳng nếp tóc đuôi ngựa đã được cột cao, chỉnh trang lại cổ áo gấm hoa cùng thắt lưng làm bằng sợi dây kim tuyền đan chéo. Bộ hắc y đã được thay ra, tiền tiêu vào bộ y phục mới cũng không phải ít, số tiền còn lại đều đưa cả cho phu xe để đánh xe thẳng đến huyện Thanh Cần.

Trên danh nghĩa là đi xác thực danh phận của người có tên là Maeda Atsuko, nhưng thực tế chỉ có bản thân biết, chuyến đi này không khác gì đi gặp lại tri kỉ suốt ba năm không gặp, dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải xuất hiện trước mặt Acchan với một hình ảnh hoàn hảo nhất.

“Thử tưởng tượng xem nếu chờ đợi một người hơn ba năm, nhưng khi tìm được, phát hiện người kia chỉ trùng hợp tên mà gương mặt khác hoàn toàn thì lúc đó sẽ ứng xử thế nào?”

Takahashi tuy ít nói nhưng bây giờ trong lòng cô rối như tơ vò, nếu không tìm chỗ giải tỏa chắc chỉ còn nước giơ tay bóp lấy cổ ai đó mà phát tiết quá. Và cái người xui xẻo phải trả lời là bác phu xe tai bị lãng.

“Hả? An tâm, tôi biết chỗ mà, địa phương này tôi rành lắm. Dù ba năm sau tiểu thư có quay lại nhờ tôi đánh xe thì tôi nhắm mắt vẫn đi đến đây được. Hahaha”

“Ông bị điếc hả?”

Lời mình tâm sự mà ông chú này lại nói bậy nói bạ làm cô không tức không được, thì thầm chửi một tiếng.

Ông chú vẫn bình tĩnh ngồi ngoài đánh xe, nói: “Không có nha. Tôi chỉ hơi lãng tai chứ không có điếc”.

Mi mắt Takahashi thiếu điều muốn sụp xuống vì choáng, lãng tai khỉ gì, trêu mình thì có: “Lãng tai mà tôi nói lớn không nghe, nói nhỏ như vậy lại nghe sao?”

“Vấn đề này đơn giản thôi, người trùng tên trên thế gian này không hiếm gặp, nếu không phải người mình cần tìm thì lại tiếp tục tìm”.

“Hả? Ông nói gì?”

“Tiểu thư à. Cô còn trẻ mà bị lãng tai thật tội nghiệp nha”.

“….”

Takahashi choáng, thật sự muốn choáng, trả lời kiểu này là gì đây? Nếu không phải sợ nhăn quần áo mới thì cô đã tự cưỡi ngựa đi rồi, đâu điên gì bỏ ra một nửa lộ phí thuê cái xe ngựa biến thái này chứ.

Vừa xuống đến huyện Thanh Cần, dù tiền thuê xe thuộc loại vé khứ hồi, Takahashi không thèm lưu luyến cũng không cần ông chú phu xe ở lại đợi cô về, thẳng chân đá đi. Vừa rảo bước vừa ngó chừng xung quanh, lần theo địa chỉ mà trước đó thu thập được, cái huyện này xem ra tuy nhỏ nhưng dân cư lại khá đông, nhà san sát san sát nhau, tìm địa chỉ muốn lòi cả mắt.

“Đây rồi!”

Mặt mày hớn hở, Takahashi đứng ngoài cửa một hiệu thuốc, gõ tay cộc cộc vài tiếng. “Thật kì lạ, hiệu thuốc chẳng phải nên mở cửa suốt chứ, khi không lại đóng kín thế này”. Nghĩ thế, Takahashi đảo mắt một vòng trước cửa hiệu, phát hiện phía cửa sổ tay phải treo cái bảng lớn bằng lòng bàn tay. Bảng nhỏ, chữ lại chi chít, nếu không phải người có thị lực tốt thì cơ bản cái tấm biển thông cáo cửa hiệu đã được san lại này chẳng ai biết tới.

Takahashi cầm tấm biển thông cáo dày một tấc đã bị bàn tay dùng sức bóp nát làm tư, đến hỏi ông anh bán rau cạnh bên: “Tiểu ca cho hỏi, hiệu thuốc này có phải của Maeda Atsuko hay không? Tại sao nó lại được bán đi vậy?”

Gương mặt thanh tú của Takahashi kết hợp với bộ y phục gấm hoa sang trọng chẳng khác gì một vị tiểu thư con nhà phú hộ, một người thanh nhã như thế mà có thể dễ dàng bóp nát tấm biển dày một tấc, y như rằng nó làm bằng bột bánh chứ chẳng phải gỗ gì khiến ông anh bán rau từ gương mặt đỏ bừng vì được bắt chuyện với người đẹp chuyển sang xanh trắng vì sợ hãi, thành thật đáp lời không che dấu nửa điều.

“Dường như biết được có điềm xấu sắp xảy đến nên mấy hôm trước cô ấy đã đóng cửa hiệu thuốc rồi. Khoảng thời gian này ở sòng bạc Thanh Cần có tổ chức giác đấu, người của bọn họ đến đưa tiểu thư Atsuko đi rồi, không biết bọn họ có ý đồ gì, nhưng người của sòng bạc Thanh Cần không dễ đắc tội nên không ai dám báo án cả. Mấy trận giác đấu này đa số đều diễn ra ở dưới tầng hầm của sòng bạc, khoản tiền cá cược của các đại gia công tử ở huyện này bỏ vào trong đó nhiều không kể siết, nhưng vì hoạt động trái phép nên chỉ có thể diễn ra ban đêm, và thời gian diễn ra giác đấu cũng không cố định.” 

“Sòng bạc ấy nằm ở chỗ nào?”

Lời vừa nói ra, bốn miếng gỗ trong tay Takahashi liền hóa thành bột vụn. Cái tên chó chết nào dám bắt Atsuko của ta. Dù không phải Atsuko của ta đi nữa mà ức hiếp người có cùng tên với nàng là điều không thể tha thứ được.

Gió thổi bột gỗ trong tay Takahashi bay vào mắt ông anh bán rau, khiến hắn chảy cả nước mắt sống. Vị tiểu thư không giống người này có còn là người không vậy?


~Hết chương 28~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét