hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

[Fic] Thiên sứ rắc rối [Chap 6]


Chap 6: Đêm hơi bình yên





Thiên Giới thực chất là nơi như thế nào? Phàm nhân thường bảo, Thiên Giới là nơi thanh tu tĩnh lặng, không vướng bụi trần, là nơi cực kì lý tưởng để dừng chân sau khi bị “hóa kiếp”.

Sai lầm, thực sai lầm khi nghĩ thế. Acchan nàng đây đã được hưởng cái cảm giác thế nào gọi là thanh tu tĩnh lặng, tức là không ai buồn nói chuyện, bởi có chuyện gì hot để họ buôn dưa lê, ngồi lê đôi nách đâu mà bàn tán. Nàng cũng đã hiểu thế nào không vướng bụi trần, xuống nhân gian này mới thấy, công nghệ điện tử, kĩ xảo điện ảnh vân vân và mây mây, bấy nhiêu thứ hấp dẫn thế mà trên Thiên Giới chẳng tìm thấy một mống nào.

Túm lại, cái nơi gọi là Thiên Giới ấy thực chẳng khác chi ngôi chùa trong phim là mấy. Nhưng mấy sư thầy, sư bà hiện nay đều đã lên đời xe hơi xe máy hết cả, chỉ có mỗi trên kia qua mấy nghìn năm vẫn cứ nghèo nàn lạc hậu, tự thân vận động dùng cánh bay qua bay lại như thế. Chậc chậc, thật là đáng tiếc thay cho cả bọn thiên thần trên ấy.

Nàng gật gù, vừa đeo headphone xem phim vừa nghĩ tới cái số hẻo của mấy vị thiên thần trên trời. Lòng không khỏi ai oán. Cả bịch khăn giấy gần như bị tẩu tán hết.

_ Atsuko!

_ ... hix hix hix.

_ Atsuko có nghe tôi nói gì không?

_... hix hix hix.

_ Này! Sao không trả lời?

_ Không nói chuyện với cậu đâu.

_ Sao thế? Nãy tôi làm gì tổn thương cậu sao?

_ Thì rõ ràng lúc tối Takamina chẳng đã nói “ Mama thiên vị. Đừng ai bắt chuyện với Minami này nữa, từ đây tôi tuyệt ngôn”. Sau đó thì đóng cửa cái rầm hay sao?

Dù nàng khá hot trong giới thiên thần bởi cái scandal phá phách động trời, nhưng nguyên do cũng vì cái thế giới ấy quá nhàm chán và không ai quan tâm đến thiên thần tập sự mới nhập môn là nàng. Nhưng chẳng hiều nổi sao cái cô gái nhỏ trước mắt lại khiến nàng tâm phục khẩu phục, nghe lời răm rắp.

Bảo không được bắt chuyện thì nàng không bắt chuyện, như thường lệ thì nàng ngồi trong phòng mình bật phim mà Takahashi giới thiệu lên xem tiếp. Nàng ngoan thế còn gì.

_ Thật tình, bó tay với cậu. Tôi chỉ vì giận dỗi mới nói thế. Thôi đừng khóc nữa, tôi cho nói chuyện này.

_ Hix hix hix.

_ Atsuko! Làm ơn thôi đi! Tôi nãy giờ ngưng khóc lóc, ngưng oán trách mama rồi mà sao cậu vẫn cứ thút thít dai dẳng thế?

_ Đang nhập tâm tập khóc. Đừng phiền!

_ Rãnh rửa! Có để người ta ngủ không thì bảo?

_ Phòng ai nấy lo. Tôi có ngủ chung với cậu đâu mà phàn nàn.

_ Nhưng cậu ở sát vách phòng tôi mà cứ “hix hix” hoài, ai chịu nổi!

_ Blêu! Kệ chứ.

_ Đạp cửa xông qua thì đừng có trách!

Hành động còn nhanh hơn cả lời nói, vừa nói trong trong 5 giây thì 3 giây tiếp, Takahashi bật người dậy, mở cửa phòng mình chạy ra đứng trước cửa phòng Acchan mà co chân làm dáng, ây không, là co chân đạp tông cửa.

----------------------------------------------------------------

Trên một đoạn đường cao tốc, chiếc mô-tô thế hệ YZF-R1 của hãng “ Già mà ham” nổi tiếng đang lao vun vút với tốc độ chóng mặt. Bác gái ngồi phía sau, ăn mặc như một nhân viên công sở mẫu mực, áp sát người vào cô gái vận đồ đen phía trước, hai tay vòng ra trước người cô gái ôm cứng ngắc.

Nhìn cảnh tượng ấy không ít người hiểu lầm: “ Dạo này mấy người có tuồi thường hay thích cảm giác mạnh nhỉ? Hì hì”.

Ngặt nổi, tiếng kêu thét “Á! Chạy chậm thôi, làm ơn chậm thôi” khi mà bác ấy gục mặt vào lưng cô gái thét lớn thì chẳng ai nghe thấy.

Đến khi chiếc mô-tô phân phối lớn dừng ngay cổng nhà thì Mayu mới vội vàng quăng cái nón bảo hiểm nặng trịch trên đầu, bước đi loạng choạng đến chân tường nôn thốc nôn tháo.

Yuki bước xuống, cởi bỏ nón ra, chưa kịp gỡ đôi găng tay đen nhẵn thì đã vỗ vô lên lưng Mayu.

_ Mấy tháng rồi?

_ Ọe! Hừ, tại ai chạy cố xác vào, bị cảnh sát dí nên phải vòng vèo mãi mới về đến nhà chứ!

_ Tôi xin lỗi! Không biết bà bà đã có hỷ, không biết mình đang chở 1 người 2 mạng nên mới chạy hơi nhanh.

Yuki thật ra là tự dưng nổi máu biến thái, muốn nghe thấy tiếng thét dễ thương, cộng với vòng tay siết chặt, thân người nóng ấm của bà bà Mayu đây nên mới chạy bạt mạn như thế. Thêm việc trước giờ chưa từng chở ai sau lưng, cùng lắm có Haruna với Takahashi. Haruna thì gió mát quá ngủ, Takahashi thì thời gian nhanh gọn là tiên quyết nên chạy càng nhanh càng thích. Căn bản chưa thấy ai bị tốc độ kinh hồn làm nôn mửa nên tưởng Mayu có hỷ sự.

_ Nói bậy gì đấy? Gì mà có hỷ?

_ Phủ nhận cũng không sao. Chưa chồng mà có thì rất xẩu hổ. Hiều mà!

Mayu chẳng thèm đôi co, gạt cánh tay Yuki sang bên, mở cửa bước vào nhà. Yuki hớn hở bước theo.

_ Cấm theo!

_ Nhưng phải nấu tôi ăn gì đã chứ!

_ Không nói nhiều, về ngay tức khắc.

Rầm! – Cổng đóng lại. Ầm! – Cửa nhà đóng lại. Yuki hẩm hiu đứng như trời trồng.

Xẻng! - Cửa kính vỡ.

_ Này, vừa phải thôi nhá! Không cho vào thì phá nhà người ta hà? Có giỏi thì đừng chạy. Bà ra ngay tức khắc .

Mayu đứng trên ban công lầu 2 chỉ xuống phía Yuki đang đứng thét lớn, làm Yuki chỉ kịp há mồm nhìn qua nhìn lại, một cô gái đứng phía xa cũng làm động tác che mồm. Sau đó là động tác “chuồn êm rút đẹp” được thi triển, miệng lầm bầm “Trời ơi! Chiyuu, mày vừa làm gì thế, giận quá hóa ngu mất rồi. Để lạc mất thiên thần trốn trại tên Chin kia đã đành, giờ lại gây họa”.

Yuki thấy được kẻ phạm tội liền phóng xe truy theo, khiến Mayu càng nghi ngờ cô sợ tội bỏ chạy. Hận càng thêm hận.


-----------------------------------------------------------------------------

Bất ngờ cửa mở, theo quán tính, Takahashi ngã về phía trước, cái chân co lên thì tẹt ra thẳng bưng.

“ Ách!” - Chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu không thành lời của Takahashi. Cô nghiến răng chịu đựng.

Acchan hỉ hỉ mũi lên tờ khăn giấy cuối cùng, quăng nó lên đống rác kế Tivi, xoay người ngồi xuống bên cạnh Takahashi – cô gái vừa đáp xuống đất một cách hoàn hảo, y như vận động viên thể dục dụng cụ chuyên nghiệp mà nàng đang xem trong phim.

_ Lỗ mãng quá là không có được đâu a. Mama đại nương bảo rằng không cho cậu phá đồ mắc công tốn tiền sửa. Nên tôi mới có lòng tốt mở cửa giúp, thế mà..chậc chậc.

_ At..Đỡ.. đỡ.. 

_ Ý cậu là kêu tôi đỡ cậu đứng lên?

Takahashi gật đầu lia lịa.

Acchan nhắm mắt trái rồi lại mắt phải, nàng dùng tay điều chỉnh lại cái chân của Takahashi sao cho thân người và 2 cái chân tẹt ra làm thành hình chữ T ngược. Hoàn hảo! Nàng nhìn đắm đuối hòng dùng trí nhớ siêu việt ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này. May là Takahashi đang nhắm mắt nghiến răng nghiến lợi thành ra căn bản không có sức kháng cự.

Sau đó Acchan mới tiến hành từ từ đỡ Takahahsi đứng dậy.

Takahashi đứng còn không vững, chân hình chữ bát, thiệt quá mất mặt đi. Acchan đành dùng thân mình dìu cô về phòng.

_ Cậu còn sức đánh người không?

_ Không! A đau~ để tớ nằm xuống nhẹ nhàng thôi.

_ Tốt! Không còn sức đuổi tớ, vậy ta ngủ chung.

_ !!!

-------------------------------------------------------------------------------- 

Trong phòng vệ sinh, Haruna vừa đánh răng vừa nuốt nước bọt, nhầm, nuốt cục tức. Cái cô gái tên Yuko kia tự dưng đuổi hết đám gia nhân đi thì sau này cổ phải sống một mình với cô ấy trong căn biệt thự lớn này sao? Chưa kể đến việc Haruna còn mắc hội chứng “sợ ma tè dầm”, ở một mình trong không gian bao la sao cô chịu thấu. Thế nên sau khi vệ sinh răng miệng sạch sẽ, chuẩn bị đi ngủ mà cô còn ngây dại đi nhờ vả:

_ Nhà này giờ không còn ai thì sau này cậu phải ngủ gần bên tôi.

_ Chi vậy?

_ Thắc mắc nhiều quá. Xách gối qua chỗ phòng này ngay!

_ Ok. Tới liền.

.

.

.

_ Rồi! Giờ chỗ này sẽ là chỗ ngủ của cậu.

_ Uả? Sao lại bắt tôi ngủ trước cửa phòng cậu?

_ Đuổi hết 30 người làm ở đây đi thì cậu phải chịu trách nhiệm.

_ Ừm! Lỡ lạnh quá thì sao?

_ Thì mang thêm chăn tới đắp.

_ Ngủ chung giường đi!

_ Miễn. Nằm yên nơi hành lang này!

Rồi tiêu đời luôn, cả tối đó Yuko cứ ngáy khò khò làm Haruna không tài nào ngủ được. Ma quỷ đâu không thấy mà toàn nghe thấy tiếng ngáy. Cả đêm không sao ngủ được.







-----------------------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét