hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

[Fic] Thiên sứ rắc rối [Chap 4]


Chap 4: Kẹo ngậm và kẹo mút!





Phòng y tế

Một gái dáng cao ráo bước vào, cách ăn mặc giường như không phù hợp với một sinh viên gương mẫu cho lắm, nhìn sặc mùi Đại da. Boot da, quần da, áo da bó sát, khuyên tai mấy lỗ. Cô gái đi lướt qua lướt lại trong phòng y tế như đang chán nản muốn tìm cái gì đó vui vui. Chợt, cô gái thấy hứng thú với một thứ. Cầm thứ đó lên, đang định thủ tiêu thì..

_ Bỏ xuống! Ai cho ăn kẹo của tôi?

_A! Là Watanabe bà bà!... Sao bà bà lại ở đây? Chẳng nhẽ nhân viên y tế mới đến là bà bà!

_ Xui thật!

Mayu giật mình, lấy tay che mặt. Giả giọng,

_ Ơ ừm, cô lèm người rùi. Tui hem phải Mayu!

---------------------------------------------------------------------------------

Yuki ‘s POV

Kashiwagi Yuki tôi không phải là người thích nói nhiều, bố mẹ thường đi làm ăn công tác ở xa nên không mấy quan tâm đến tôi. Lúc nào cũng thấy rất bực mình, khó chịu trong người nên tôi thường nổi nóng, bởi thế mà ít khi có người chịu nói chuyện với tôi, trừ cô bạn thân Takahashi và cô nàng ngốc nghếch Haruna ra.

Mấy tháng trước, sau khi cả ba đi xem phim xong. Phim ấy tên gì ấy nhỉ? Hình như là Rio. Trên đường về nhà, cứ nghĩ đến mấy cảnh hài hước trong phim là tôi lại chịu không nổi, tôi dựa người vào tường, ngồi xuống bên vệ đường mà cười khúc khích, cười nhiều đến nỗi ngấn cả nước mắt.

Lúc đó, một bà cô trung niên đã cho tôi một viên kẹo và vỗ nhẹ vào vai tôi một cách ấm áp. Lần đầu tiên có người chịu tiếp xúc với tôi, không đánh giá vẻ bề ngoài phóng túng của tôi, chỉ nhẹ nhàng ngồi cạnh vỗ về. Dù không hiểu tại sao lại cho tôi kẹo và ngồi cạnh tôi, chẳng nhẽ muốn dụ dỗ bắt cóc? Tôi thử thăm dò:

_ Tại sao lại cho tôi kẹo?

_ Vì muốn an ủi.

_ Nhưng tôi không có buồn.

_ Không sao, muốn khóc cứ khóc, không phải gượng.

Thì ra bác ấy hiểu lầm tôi cười chảy cả nước mắt là đang khóc. Haha, thú vị thật! Tôi vờ mượn điện thoại của bác ấy gọi cho mẹ, thật ra là gọi vào số di động của tôi. Có được số điện thoại của bác ấy, nên tối tôi thường gọi vào để nghe bác ấy nói chuyện. Không hiểu sao dù đã có tuổi nhưng giọng bác ấy lại rất dễ thương.

_ A lô. Ai đầu dây vậy?

_ Là Watanabe Mayu. Mà cô là người gọi điện cơ mà, sao lại hỏi tôi?

_ Quên giới thiệu, tôi là Kashiwagi Yuki. Người mà hôm bữa bà bà cho kẹo và an ủi đấy.

_ Sao lại biết số di động của tôi.

_ Ý trời. Hì

_ Bây giờ là 1 giờ sáng, ý trời cũng muốn tôi đi ngủ tiếp. Bye.

Cứ thế, vì cái khẩu khí và giọng điệu kawaii ấy mà tôi đêm nào cũng bị mất ngủ, phải gọi cho Mayu bà bà thì mới ngủ được. Đột nhiên một tháng trước, tôi gọi vào thì: ”số điện thoại này không có thật, xin quý khách vui lòng….” .Mayu bà bà đổi số khác làm tôi không liên lạc được. Tính tình tôi càng lúc càng dễ cáu gắt và bực dọc hơn. Lớp học của tôi thì nóng như lò quay heo, từ khi phòng y tế được lắp máy điều hòa thì tôi chuyển đến đây ở thay vì lên lớp luôn. 

Tôi hơi bất ngờ khi hôm nay nhìn thấy bác gái hôm ấy, giờ đây tôi có thể ngày ngày được nói chuyện với Mayu bà bà rồi. Cái điệu bộ giả giọng thật sự rất kawaii, làm tôi cứ muốn chọc mãi.

---------------------------------------------------------------------------------

_ Không phải Watanabe bà bà sao? Vậy tôi đã nhận nhầm người rồi phải không? Mayu bà bà!

_ Ừ!

!!!

_ Ây, đẽ bảo tui hem phải là Watanabe Mayu rùi mừ.

Xem Mayu còn cố chống chế, Yuki khá thích thú, may mà qua điện thoại biết được bà bà thích một thứ, Yuki đã mua cất trữ cả mấy tháng nay, giờ đem ra thí nghiệm.

_ Vậy không phải thì thôi. Tôi có cây kẹo mút vị sữa, định gặp thì sẽ cho Mayu bà bà. Tiếc thật!


(5 giây quảng cáo kẹo mút vị sữa của Yuki, giá cả miễn bàn, hạn sử dụng ít ai biết)


_ Kẹo mút!

Mắt Mayu sáng bừng, cây kẹo mút mà Yuki cầm trên tay nhìn có vẻ giá trị hơn bịch kẹo bốn mùa nhập khẩu của cô. Chi tiêu tiết kiệm là điều tiên quyết cô đặt ra trong cuộc sống của mình, nên mua mỗi bịch kẹo bốn mùa mà cô đã tiếc đứt gan đứt ruột.

Nhìn cây kẹo ấy mà thèm, vẻ ngoài được ngụy trang 40 tuổi, tuổi thật thì hơn cả nghìn nhưng tâm hồn thì vẫn là một cô bé 18, ai bảo cô chết trẻ năm 18 chi. Thèm kẹo nhưng kẻ đứng trước mắt là một cô gái phiền phức nên đành nuốt nước bọt vào trong.

_ Vậy đi tìm Mayu bè bè mè cho bè ấy đi.

_ Nhưng tôi lại muốn cho bác hơn.

Mayu nhanh nhẩu xòe tay:

_ Vậy đưa đây!

_ Ồ. Chậc, chậc. Thấy mặt rồi nha! Mayu bà bà. Hì

Đang bị đứng hình vì vô tình lộ mất thân phận, may là có một sinh viên bước vào xin được nằm nghỉ do bị cảm nặng. Mayu quay ngoắt sang tận tình chăm sóc chàng sinh viên đó, giả lơ với Yuki luôn.

Yuki cũng tỏ ra không quan tâm lắm, bước chân dạo quanh phòng y tế. Mayu cứ thế tận tình chạy đi lấy nước đá chườm khăn lạnh cho cậu sinh viên. Mayu vừa bước chân ra ngoài, bầu không khí trong phòng liền thay đổi. Yuki lạnh lùng đi đến giường bệnh:

_ Cậu thấy bệnh trong người nặng lắm không?

_ Không sao! Tôi có thể chịu được!

_ Chịu được thì vào đây làm gì? Get out!

Yuki ánh mắt sắc lẹm, khẩu khí đanh thép, chàng sinh viên..ngất.

Yuki kéo cổ áo cậu ta lên, lay lay người, nhưng thân hình mềm oặt của cậu ta chẳng phản ứng. Chán nản, cô đi qua chiếc giường bệnh kế bên nằm xuống. Mayu bê thau nước đá với chiếc khăn vắt trên thành thau đi vào. Thấy chàng sinh viên đã ngủ say, cô nhẹ nhàng lấy khăn nhúng nước rồi chậm chậm lau trán cho cậu ta.

_ Tôi cũng bệnh rồi. Mayu bà bà ơi!

_...

_ Sắp chết thật rồi này!

_...

_ Bị ngộ độc thực phẩm rồi. Kẹo gì mà ngọt quá đi!

_ Cái gì!

Mayu phản ứng tức thì, quay ngoắt đầu sang nhìn. Trên đời này ngoài tiền ra thì bịch kẹo bốn mùa là thứ cô yêu thích nhất. Giá một viên tới 5 ngàn nhưng cô vẫn chắt tiền ra mua tận 1 bịch 24 viên. 

(5 giây quảng cáo kẹo bốn mùa vừa ngon vừa rẻ)


Thế mà Yuki ngang nhiên nằm trên giường, bỏ từng viên từng viên vào đến độ miệng căng tràn. Trời, có khi cái miệng ấy ngậm được cả 7 viên ấy chứ, 7x 5= 35k. Mayu tức tốc hất đổ cả thau nước lên người cậu sinh viên, chạy đến giật lấy phần còn lại của bịch kẹo bốn mùa.

_ Yukiiiii

_ A A ị ọ ê u ò à. U á I ( bà bà chịu gọi tên tôi rồi à. Vui quá đi)

_ Đền cho tôi ngay!

_ Ô! (Không!) 

_ Đền ngay cho tôi. Đền đi! Hức

Mayu đôi mắt ngấn nước, một tay siết chặt bịch kẹo bốn mùa, một tay lay lay lấy cánh tay Yuki. 




Yuki hoảng hốt, chạy ra thùng rác định nhổ hết mấy viên kẹo ra thì Mayu lấy tay chặn lại:

_ Phí phạm. Nuốt hết vào!

Yuki mặt xanh ngắt, mém xỉu. Nhưng cũng đành làm theo. Từng hơi từng hơi, nuốt từng viên xuống. Suýt chút thì tắt thở. Mayu thấy Yuki nuốt hết rồi thì lại càng tiếc của hơn, khóc tiếp. Yuki lấy trong túi áo ra cây kẹo mút vị sữa, bóc vỏ rồi quơ qua quơ lại trước mắt Mayu, không quên quảng cáo:

_ Sữa mẹ là tốt nhất cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ!

_...

_ Nín khóc đi rồi cháu cho bác kẹo.

Mayu hít mũi, giật lấy cây kẹo mút vị sữa ngậm vào miệng. Yuki rất tò mò về người phụ nữ này, bác ta thật ra còn điều gì khác người nữa ngoài việc đã lớn tuổi, giọng kawaii và mê kẹo? Phải tìm hiểu thêm.

---------------------------------------------------------------------------------

Takahashi ‘s POV

Đã hơn 2 tháng sau vụ tôi mém bị sét đánh trúng, về nhà mama không lo hỏi han tôi mà lại khóc nức nở khi thấy di cốt còn lại của cái xe honda bị sét đánh cháy đen. Không giao được hàng, tiền cũng không có, xe không còn. Tôi suýt phải ra đường hít bụi thành bụi đời chính hiệu luôn. Tất cả cũng tại cái cô thiến sứ tên Atsuko này nè. Không phải tôi bị điên mà tin vào lời nói của cổ đâu nha, tại tôi đã tận mắt chứng kiến cổ chữa lành vết thương cho tôi và toàn thây sau khi bị sét đánh. Cổ quả thật là thiên sứ đó!

Một thiên sứ với đôi cánh bị phong ấn và đang học tập tình cảm của con người. Tôi xưa nay vốn có lòng nhân đạo rất lớn, lại thông minh. Hehe, cô ấy theo tôi chừng vài ngày là về lại Thiên giới được rồi nhưng tôi phải bắt cổ bồi thường hết thiệt hại cho tôi rồi mới về được chứ.

_ Đến nhà tôi làm thêm. Có gì tôi dạy cậu dễ hơn.

_ Ở cùng nhau liệu có được không? Lại còn phải làm thêm! Mệt lắm!

_ Làm thêm cũng rất cần thiết, một phương pháp dạy của tôi. Có gì thắc mắc?

_ Không có!

_ Ừm, tốt! Nhưng nhớ là làm không cần nhận lương nhé!

_ Tại sao?

_ Không được thắc mắc. Tôi dạy sao nghe vậy.

Thế là từ nay mama có người làm không công, sáng sớm khỏi bắt tôi đi giao hàng nữa. Hehe.





-----------------------------------------------------------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét