hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

[Fic] Thiên sứ rắc rối [Chap 2]


Chap 2: Nỗi khổ của thiên thần



Đại thiên thần Heceil từng giáo huấn: con người có rất nhiều cảm xúc, tình cảm của họ rất phức tạp nhưng cũng lắm điều giản đơn. Khi con người chết đi, linh hồn hóa thành thiên sứ thì không chỉ kí ức bị xóa đi mà những tình cảm rắc rối, phức tạp cũng bị xóa bỏ, chỉ những tính cách nào tốt đẹp nhất mới được giữ lại thôi. Dù nàng không biết thể hiện tình cảm nhưng trí nhớ siêu việt thì không ai đọ nổi, thế nên theo lời dặn, nàng phải học tập được những thứ cảm xúc tốt đẹp của con người mới được trở về Thiên giới.

Nhìn xem, mới rơi xuống chưa bao lâu đã được chứng kiến bộ mặt vui mắt của một con người rồi. Cô gái trước mặt nàng không ngừng than khóc, quằn quại ôm lấy mấy đĩa mì xanh lè, với một đống ve chai đồng nát mà khóc lóc tỉ tê. Nàng tò mò chạm thử vào vệt nước lăn dài hòa lẫn nước mưa trên gương mặt cô gái nếm thử. Mặn chát, đúng là nước mắt rồi.

_ Sao cậu tuôn ra nước mắt dễ dàng thế?

_ Sao lại không khóc cho được. Đồ nghề kiếm ăn của tôi đã vì cậu mà hư hỏng hết rồi. Tôi còn phải dựa vào nó mà sống sót. Qủy dữ ở nhà sẽ xé xác tôi ra cho coi. Hu hu. Đền tiền đi!

_ Tiền? Tôi không có.

_ Gì mà không có! Thời buổi kinh tế khó khăn, còn cậu thì ăn mặc sang trọng bước ra đường, bảo không có tiền mà coi được à. Không nói nhiều, tiền mì soba, sushi với phí sửa xe.. tổng cộng là 7200 yên.

_ Tôi quả thật không có, ở Thiên giới chẳng bao giờ dùng đến tiền cả.

_ Thiên giới? Làm như mình là thiên thần ấy. Vậy mọc cánh ra tôi xem!

_ Được thôi. Đừng có mà lác mắt. Hự!.... Hự!... Yah!

Acchan ngồi đấy, gắng vận nội lực đến nỗi khí tụ đan điền nhưng cánh vẫn không chịu mọc. Tại sao? Tại sao thế này? Đôi cánh của nàng đã được Đại thiên thần Heceil chuộc lại rồi mà, sao lại không chịu xuất hiện.

Takahashi sắp hết kiên nhẫn, bây giờ đã trễ giờ học, thêm việc giao hàng không thành. Không bị mama xé xác thì cũng bị ông thầy thể dục phạt đến kiệt sức. Đành phải tự cứu mình khỏi tay mama cái đã. Mặc dù cô gái phía trước rất xinh đẹp, bộ áo kiểu Hy Lạp ướt đẫm bởi mưa, ôm sát thân người khiến cô gái thêm phần quyến rũ. Nhưng vì sự sống đang bị đe dọa, cô đành tiếc nuối bỏ qua.

Takahashi túm chặt lấy cổ áo Acchan kéo nàng ta đứng lên, quát tháo vòi vĩnh tiền. Không may, một cục thịt to lớn từ đâu rơi xuống trúng người khiến cô bẹp lép, kèm theo âm thanh vải bị xé toạc.

Đại thiên thần Yuu – người vừa đáp một cú ngoạn ngục xuống mặt đất, mắt chữ A, miệng chữ O nhìn chằm chằm vào Acchan – thiên thần vừa đáp xuống đất trước chưa bao lâu mà áo trên người đã bị xé toạc, hở cả ngực. Acchan bình thản cúi xuống, giật lấy mảnh vải mà cô gái đang nằm bẹp lép kia giữ chặt trong tay che lấy ngực, sắc mặt vẫn không biến sắc.

_ Cô vừa mới xuống trần gian mà đã gặp ngay yêu râu xanh rồi à.

_ Cô ấy là người, không phải yêu. Ngài được các Đại thiên thần cử đến bảo vệ tôi sao?

_ Ta không rãnh đâu mà suốt ngày quản thúc ngươi, ta đến đây là để ngắm mấy nàng xinh tươi thôi.

_ Vậy à. Vậy ngài có tiền không? Tôi cần tiền để đưa cho cô gái kia, vì cô ấy đã cất công khóc lóc biểu diễn cho tôi xem. Rất thú vị.

_ Trước giờ, thiên thần chúng ta có cần tiền bao giờ. Không có.

Takahashi đầu ong ong, đang ngất ngư không đủ sức lên tiếng, nhưng thanh âm cuộc đối thoại điên khùng giữa hai cô gái mặc bộ bồ kì dị trước mắt vẫn nghe rõ mồn một. Hóa ra nãy giờ cô đang đòi tiền của một bệnh nhân tâm thần, gì mà Thiên giới, thiên thần, sống không cần tiền, bla bla, nói chuyện trên mây mà cứ như thật ấy. Phải rồi, trời đang giông bão, trên con đường mòn băng qua nghĩa địa này thì lấy đâu ra người bình thường xuất hiện chứ. Thôi kệ, số tiền bồi thường xem như bố thí.

Chán nản nằm bẹp dẹp dưới đất, mặc cho nước mưa khiến đất cát bắn tung tóe lên người. Takahashi nghiêng người chăm chú nhìn hai kẻ tâm thần trước mắt diễn tiếp câu chuyện thiên thần của họ.

_ Yuu, sao ngực ngài to thế?

_ Hỏi thừa. Tập thể dục thường xuyên thì cơ ngực sẽ to thôi.

_ Không phải. Nó to hơn bình thường nè. Sờ thử xem.

_ U OA. Sao mà to dữ. Không chỉ thế đâu, cơ bụng 6 múi của ta đâu rồi? Cái eo sao trở nên nhỏ nhắn hơn thế này?

_ Ngài biến thành con gái mất rồi!

Acchan thản nhiên phán một câu xanh rờn khiến Đại thiên thần Yuu đớ người. Yuu kiểm tra lại chỗ dễ nhận biết nhất. Sau đó tay run run hướng lên bầu trời xám xịt quát tháo:

_ Bọn trên kia! Giờ chắc đang cười hả hê vui sướng lắm hả? Tại sao lại biến ta thành con gái thế này? Tại sao? Bộ trên kia thiếu thốn nữ thiên thần lắm hay sao hả? Cả bọn biến thái!

Âm dương như chao đảo, trời đất như xoay chuyển khi bầu trời xám xịt đang tụ hội lại một vầng sáng kì lạ. Bất giác Takahashi chợt rùng mình, nhận thấy điều chẳng lành, cô vội thu toàn bộ sức lực vào chân, bật người chạy thật nhanh ra xa vị trí hai cô gái điên.

Đùng! Rầm! Kèm theo tiếng sấm rền vang là một tia chớp sáng lóa mắt đánh xuống chỗ Yuu. Acchan đứng kế cũng không khỏi liên lụy. Cả hai ngất ngây con gà tây, mắt nhắm nghiền, tóc tai uốn xoăn đầy nghệ thuật. Cây cối xung quanh mười bước đổ rạp, cỏ bị cháy xén.

Takahashi đứng cách đó mấy chục bước không khỏi khiếp sợ. Cô run rẩy lấy chiếc điện thoại đập đá ra gọi ngay xe cứu thương.

_ A lô, 119 xin nghe.

_ A lô, cho hỏi đầu dây bên kia là ai ạ?

_ Cô gọi cho chúng tôi mà đi hỏi ngược lại là sao? Nhân viện trực ban, có gì khẩn cấp?

_ Xin lỗi, tôi quên. Tại nơi đây quá hỗn loạn. Mau cho xe cứu thương đến đây ngay, nếu không sẽ không kịp.

_ Cho hỏi.. “nơi đây” mà cô nói là nơi nào?

_ Anou~ là khu nghĩa trang X, cạnh đường Y, nơi đó có con đường mòn Z chạy xuyên qua. Nhanh lên, việc rất khẩn cấp. Nếu không nhanh thì tới đây sẽ chỉ thấy xác chết thôi.

_ (*im lặng một hồi*).. Vậy cho hỏi bên “ nơi đây” mà cô nói có bệnh nhân tâm thần phải không?

_ Đúng.. đúng đó, sao chị biết hay vậy? Hồi nãy họ la mắng thiên thần xong thì bị sét đánh cháy đen, khét nghẹt nằm bẹp dẹp ở đây nè. Mà nãy giờ tám với chị thì chắc họ ngủm củ tỏi rồi. Thôi chuẩn bị nhà xác chứa hai người này đi.

_ (*im lặng một hồi*)… Được rồi tôi sẽ gọi cho xe phía bệnh viện tâm thần đến đó ngay, cô ráng đợi một chút, đừng đi đâu.

Cạch.Tút Tút. Đầu dây bên kia cúp máy không thương tiếc. Takahashi vẫn không hiểu tại sao bà chị ấy lại không chịu cho xe cứu thương đến đây chở xác đi. Cô ấm ức trách móc bản tính con người hiện nay đã dần bị thui chột, nhân viên trực điện thoại của bệnh viện sao lại không có lấy một chút lòng nhân đạo như thế chứ. Mặc kệ là xe gì đến chở chỉ cần giúp hai cô gái điên xấu số này an nghỉ là mừng rồi. Takahashi chắp tay về phía họ cầu siêu. Mà ơ hay? Họ đâu rồi nhỉ, hai cái xác cháy đen ấy đâu? Rõ ràng lúc nãy…

_ MA!!!!!!!!!!!!

Cô run rẩy nhìn ngó xung quanh, mưa đã tạnh, bầu trời thoáng đãng, tia nắng ấm gần ban trưa đã xé toang đám mây đen mà lộ diện. Nhưng sao mắt cô tại âm u tĩnh mịch thế này. Mama ơi, ban ngày mà còn gặp phải ma. Đúng lúc chuông điện thoại cô réo âm ỉ. Tay run run, cô bắt máy. Tiếng thét vang lên, để điện thoại ra xa vẫn nghe thấy rõ:

_ Minamiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Sao khách hàng chưa nhận được đồ ăn, từ sáng đến giờ làm gì hả?

_ Con.. con gặp ma. Hu hu, đồ ăn bị đổ hết rồi, lúc nãy con còn mém bị sét đánh trúng. Hu hu. Con sợ.

_ Về trình diện ngay. Để mẹ trừ ma giúp cho. Hư hư hư ~

Tiếng cười rùng rợn phía bên kia điện thoại đã hoàn toàn thức tỉnh Takahashi, ở nhà còn có người đáng sợ hơn ma quỉ chờ đợi cô. Vậy là xem như chết chắc lần này, lo liệu cho cái chết tiếp theo thôi. Takahashi ấn số gọi gián điệp nơi giảng đường:

_ Haruna! Cậu điểm danh giùm tớ, nếu bị phát hiện thì nói với thầy Ác Qủy là tớ bị tai nạn, hôm nay xin phép nghỉ. Và đùng có lấy lí do uống nước mắc nghẹn như đợt trước đó nha!

_ Ừ! Tớ biết mà, cậu làm như tớ ngốc lắm ấy. Mama cậu nấu ăn ngon nhưng nhiều lúc đáng sợ thiệt đó.

_ Hix. May là tớ sống dai nên mới sống nổi đến giờ.

_ Vậy hủy vụ làm ăn tối nay luôn hả?

_ Đừng! Tiền vẫn phải kiếm chứ, huống hồ mang danh “thiên thần bảo hộ” thì sao lại để người yếu đuối bị bắt nạt được. Nói với Yuki chuẩn bị sẵn sàng luôn nhé!

_ Ok!

-------------------------------------------------------------------------------- 

Mayu ‘s POV

Tôi là một thiên sứ sống lâu năm, đạo hạnh cao thâm, à không.. pháp thuật cao thâm. Vì thế nên tôi được giao nhận chức vụ thiên sứ nằm vùng ở nhân gian. Ở đây có nhiều điều mới mẻ so với thiên giới nhưng lại khó kiếm việc làm, cũng không được dùng pháp thuật bừa bãi, đặc biệt với gương mặt non choẹt này thì chẳng ai chịu nhận tôi làm việc. Nên đừng ngạc nhiên khi thấy tôi trông như một cụ bà 40, tôi hóa phép cải trang để dễ xin việc đó.

Nhận được lệnh mới từ Đại thiên thần, tôi phải để hai thiên thần khác trong thời gian lưu đày là Yuu và Acchan ở nhờ nhà, còn gửi cả hình cho tôi nhận dạng. Đợi mãi không thấy họ đâu, tôi bèn dùng phép truy theo. Đến nơi thì phát hiện Yuu đang chỉ tay trách móc cả đám Đại thiên thần. Hậu quả liên lụy Acchan, hai cô gái bỗng hóa đen sì. May là pháp thuật tôi cao thâm đã đưa họ về nhà tôi an toàn và hoàn họ trở về nguyên trạng. Nhưng trông Yuu có vẻ buồn buồn cúi mặt xuống nãy giờ, Acchan lại chẳng hề có tí phản ứng. Tôi đành an ủi:

_ Yuu đừng buồn, tôi nhận được mật thư. Vì tránh liên lụy những cô gái ngây thơ vô tội ở trần gian nên đành phải chuyển giới cho Yuu thành con gái, Yuu có làm gì tồi tệ thì cũng không ảnh hưởng ai.

_ Tuyệt!

_ Sao?

Tôi hơi bất ngờ khi Yuu nói tuyệt, phải chăng ngài ấy đang buồn quá hóa điên. Nào ngờ..

_ Nhìn này! Ta có thể thỏa sức ngắm đậu phụ của mình mà không cần phải cướp sấp tranh của Họa thần để xem. Haha, tuyệt! Có thế chứ, ít ra khi làm con gái thì ta cũng đâu có kém ai. Chu choa!

Ôi! Tôi hoàn toàn bó tay với ngài ấy, thật may là Đại thiên thần nhìn xa trông rộng, không chuyển giới cho Yuu thì nhân gian này có mà điêu đứng. Tôi quay sang giải thích cặn kẽ những điều luật mà một thiên thần cần tuân thủ dưới trần như: không được phép để lộ thân phận thiên thần, không được tự ý hiện đôi cánh cho phàm nhân xem, không được dùng pháp lực tạo ra tiền và của cải..vân vân và mây mây. Lúc đó Acchan đã hỏi tôi:

_ Sao tôi không thể phô diễn đôi cánh của mình ra?

_ Cánh của Acchan đã bị Đại thiên thần Heceil phong ấn vào tim rồi. Chỉ khi nào học hỏi được những tình cảm tốt đẹp của con người, trái tim thật sự bị rung cảm thì phong ấn mới được giải. Đó cũng là lúc có thể trở về Thiên giới.

_ Vậy thì tôi biết ai là người có thể giúp mình học tập rồi. Mayu cho tiền đi, đưa cô gái đó, cô ấy sẽ có cách giúp tôi.

_ Không một ai có thể giúp cháu đâu, phải tự thân vận động mới được. Với lại tiền mồ hôi nước mắt của người ta. Không cho.

Acchan không nói gì, cơ mặt co lại và bắt đầu khóc mếu, gương mặt rất đáng thương, hệt như bị ai cướp mất tiền vậy.

_ Sao vậy? Nín khóc đi.

Cô ấy lại khóc to hơn, ôm vật lấy con thú bông của tôi mà chùi nước mũi, cả người nằm xiêu vẹo lên chiếc ghế sô pha, trông rất đáng thương. Tôi đành dỗ ngọt:

_ Được rồi! Muốn sao cũng được, muốn sao cũng được.

_ Thấy chưa, tôi chỉ làm y như cô gái kia thì Mayu đã bị gạt rồi. Cô ấy rất đáng tin tưởng để tôi học hỏi phải không nào. Cho tiền đi.

Acchan lau khô nước mắt, hít hà điều hòa hơi thở. Giơ tay ra nhận tiền. Tôi thề ,đây là lần duy nhất tôi bị gạt mất tiền mồ hôi nước mắt như thế này. Rốt cuộc thì đám Đại thiên thần trên kia đã gửi xuống cho tôi loại thiên thần gì thế này?

Đã thế nữa đêm còn bị chuông điện thoại hành hạ. Tại sao tôi lại mang trong mình bản tính một thiên sứ quá hiền lành. Lỡ tay vỗ về an ủi một cô gái phàm trần tên Kashiwagi gì đó đang ngồi co ro một góc bên vệ đường, để rồi cô ấy không biết làm cách nào tra được số di động của tôi mà bắt tôi ngày ngày vỗ về an ủi cổ lúc đêm khuya. Tôi có phải mama của cô ấy đâu. Tôi quyết tâm phải kiếm đủ tiền đổi sim số khác.

--------------------------------------

P/S: 119 bên Nhật là dùng để gọi cho y tế, không giống VN mình gọi vào số 115

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét