hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

[Fic] Thiên sứ rắc rối [Chap 3]


Chap 3: Thiên thần và Gia sư




Takahashi bước 5 bước, dừng lại. Bước tiếp 4 bước, dừng lại. 3 bước, dừng lại. Trời ơi! Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên trong đời có yêu râu xanh theo dõi cô. Cô có thể cảm nhận rõ mỗi bước chân cô đi đều có người theo dấu phía sau, dù quay lưng lại không thấy gì nhưng vẫn cảm thấy có ánh mắt sáng rực làm cô lạnh sống lưng. Ước gì tên yêu râu xanh đó chịu lộ diện thì cô nhất định, nhất định sẽ nắm tay hắn ta mà cảm ơn rối rít. Cho mama đại nương thấy, không phải cô chỉ có mỗi nữ nhân vây quanh, đến đàn ông con trai cuối cùng cũng thấy vẻ đẹp nữ tánh tiềm ẩn của cô. Kha kha ♪

Takahashi vui vẻ bước vào cổng trường Đại học, bước chân theo dõi cũng dừng lại phía đối diện cổng trường, miệng lầm bầm:

Váy ngắn.. hoàn hảo. 

3, 2, 1.. ba vòng chuẩn.

Chiều cao.. (bỏ qua)

Mỗi ngày cho một chén cơm chắc.. đủ nuôi sống.

Tính nết.. đa sắc thái đa biểu cảm.

Nhan sắc không bằng thiên sứ nhưng.. ok.

Bộ mặt.. siêu M.

Thông tin đã thu thập đủ. Kế hoạch, tiến hành!


-------------------------------------------------------------------------------------------

Acchan quay trở về sau một buổi sáng biến mất dạng, trên tay cầm một sấp tài liệu, quăng lên bàn của Mayu.

_ Đây là tất cả thông tin thu thập được từ chỗ cô gái ấy. Thế nào? Đủ để bắt đầu chưa?

_ Xem nào, tên là Takahashi, 22 tuổi, trong nhà còn có hai người anh trai, hiện đang học Đại học “ Vô học”, còn, còn. Trời! Sao lại điều tra chi tiết thế này, số đo 3 vòng để làm gì vậy?

_ Cái đó là điều tra giúp Yuu, ngài ấy muốn biết.

_ Cái tên Yuu biến thái này, đã bị biến thành con gái rồi mà vẫn háo sắc như xưa.

Mayu chán nản, không thèm trách móc nữa. Cũng đã một tháng sau khi hai thiên thần này xuống trần, trong một tháng này Acchan nhất mực tìm cô gái khóc lóc hôm bữa để học tập. Nàng ta đã bỏ ra cả 15 ngày đứng đợi cô gái đó ở con đường mòn khu nghĩa địa, khi bắt gặp thì lại bỏ ra tiếp 15 ngày nữa để thu thập thông tin. Giờ thì tiến hành tiếp cận đối tượng sẽ làm gia sư cho Acchan thôi.

_ À! Mà Yuu đâu?

_ Lúc nãy khi theo dõi Takamina thì thấy ngài ấy cũng đang theo dõi một cô gái khác, vòng một còn lớn hơn cả Takamina.

_ Lại nữa, lại nữa, về đây thì bỏ đói cho biết tay. Còn Acchan cũng đừng học theo Yuu, cứ nhìn người là phải nhớ đến mấy cái vòng là sao?


-------------------------------------------------------------------------------------------


Mayu lại mất thời gian chuẩn bị hồ sơ cho Acchan vào trường Đại học “Vô học”, Yuu thì miễn, vào đó có mà con gái chạy mất dép. Bản thân Mayu cũng nhanh chóng tìm một việc làm trong trường này, số tiền cô vất vả kiếm được đã dùng để mua sim số khác rồi, cắt đuôi được kẻ phá giấc ngủ nữa đêm, mừng gì đâu.

Và rồi.. một tháng sau.

_ Nhanh lên mọi người ơi, cổng sắp đóng rồi, phía bên kia là Ác Quỷ đang hăm he mần thịt chúng ta. Trễ là chết. Nhanh lên!

Tất cả sinh viên đang lang thang ngoài con đường lát đá hoa cương hối hả phóng người qua cánh cổng, giờ học sắp bắt đầu. Trễ là chết chắc với ông thầy giám thị. Mặc dù là Đại học nhưng quy chế chẳng khác gì với trường phổ thông.

Takahashi cũng giật mình phóng người lao đến cổng. Thân người lại đột nhiên nặng trịch bởi một kẻ phía sau lao đến, ôm chầm lấy cổ của cô. Quay người lại..

_MA!!!!!!!!

Takahashi hoảng hồn ngã vật ra đất, lấy tay kéo cánh tay của kẻ đáng sợ ấy ra khỏi cổ, chân thì co lại để giữ thân người của kẻ kia khỏi sáp đến gần.

_ Trời ơi! Sao lại đem bám tôi. Hôm đó tôi chắp tay cầu siêu cho cậu rồi mà. Sao lại canh đúng lúc tôi sắp bị ông thầy Ác Quỷ mần thịt thì hiện hồn thế này. Làm ơn, chỉ cần tôi qua khỏi cánh cổng đó thì cậu muốn ám tôi sao cũng được.

_ Có Ác Quỷ định ăn thịt cậu à. Đừng lo, có thiên thần tôi đây.

Acchan vỗ vỗ tay lên ngực tự hào. Cùng lúc đó cánh cổng cũng kêu sầm một tiếng đóng chặt lại. Takahashi được Acchan đưa tay đỡ người đứng dậy, phủi phủi mông, nhìn cánh cổng, xuyên qua cánh cổng là.. ánh mắt sát thủ của ông thầy Ác Quỷ. Cô vã mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi.

.

.

.

Cộp cộp! Cây thước dài gõ xuống đất nghe thật chói tai. Ông thầy Ác Quỷ vừa gõ theo nhịp vừa đi xung quanh đám sinh viên trễ giờ đang quỳ rộp dưới đất, hai tay ôm lấy phía sau gáy. Nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, ông dừng lại trước cô sinh viên nhỏ nhắn đó.

_ Lần này thì lí do là gì đây? Hả? “Em bé thích đi trễ”.

_ Tại em phải đi giao hàng cho mẹ nên mới trễ.

_ Lại là cái lí do đó. Trên đời này có người mẹ nào bắt con mình phải làm thêm đến trễ học?

_ Có mama em đó thầy.

Cốp!

_ Itai~

_ Tôi thấy lần này là em có bạn mới nên dắt nhau tung tăng đến trễ chứ gì. Cô gái kawaii đây là sinh viên mới đúng không? Ngày đầu đi học đã trễ rồi. Tên gì?

_ Dạ! Maeda Atsuko… Mà thầy ơi, nhìn thầy khá cường tráng, vòng một chắc săn chắc lắm nhỉ?

_ Hồ hồ. Cũng thường thôi, tại thầy cũng là một giáo viên dạy giáo dục thể chất mà. Nhìn bên ngoài ốm tong vậy chứ cũng perfect lắm a. Em là người đầu tiên có con mắt tinh tường đó. Hồ hồ.

Takahashi trố mắt nhìn ông thầy Ác Quỷ rồi lại quay sang nhìn Acchan, hai người đang trò chuyện trao đổi khá bình thản. Phải, cô đang mất bình tĩnh nên nhìn sự bình thản đó là chịu không nổi, phát tiết, thét lớn.

_ AAAA. Thầy, thầy đang lên đồng hả? Sao lại nói chuyện với ma!

_ Ma??? Em nói cô gái dễ thương này là ma.

Acchan nhún vai làm vẻ khó hiểu với câu nói của Takahashi. Nhìn sao lại bảo ma, nàng rõ ràng là một thiên thần mà. Ông thầy Ác Quỷ nhẹ nhàng đỡ Takahashi đứng lên, cười “ngọt ngào”.

_ Bộ chỉ có ma mới thấy được thân hình perfect của tôi hả? Ấm ức tôi đã trừng phạt em vì tội đi trễ bấy lâu nên GATO chứ gì. Người ta kawaii, hiền lành như một thiên thần thế kia mà bảo ma. Lần này tôi sẽ trừng phạt em gấp đôi tội.

Takahashi mếu máo nhìn ông thầy, đầu lắc qua lắc lại, mục đích thể hiện sự cần xin khẩn thiết. Acchan ngay lập tức có phản ứng, chắc do hình ảnh khóc lóc của Takamina đã in sâu trong đầu nàng khi nàng vừa xuống trần, Acchan cũng bắt đầu mếu máo, đầu lắc qua lắc lại, mục đích cho giống Takamina. Ông thầy liền động lòng trắc ẩn.

_ Vì nể tình em giúp bạn mới đến trường nên mới trễ, tôi chỉ phạt nhẹ xem như cảnh cáo. Mỗi người bị một cái búng tay vào trán.

Bóc! – Acchan bị một cái búng nhẹ vào trán, ông thầy nháy mắt, nàng liền vờ ôm trán than Itai~

_ U A UAAAAAAAAA. Bất công, bất công.

Đám sinh viên đi trễ khác liền la lớn ganh tị, thường thì mỗi người sẽ phải hứng 10 roi vào mông, cả ngày học hôm nó sẽ bỏng rát khó ngồi. Lúc này thầy thật quá thiên vị. Đến lượt Takahashi..

Bóc! ---------- Rầm! Lộp độp, lộp độp!

Ngón trỏ Ác Quỷ vửa chạm vào trán, thân người Takahashi liền bị bắn bật ra xa, va vào gốc cây mù u, trái mù u rơi xuống đầu che ngập thân người cô. Đúng là một sức mạnh kinh người.

_ Thế nào, có ai muốn bị phạt giống vậy?

_ Dạ thôi. Cứ như bình thường đi thầy ạ.


---------------------------------------------------------------------------------


Haruna ‘s POV

Tôi tên Kojima Haruna, năm nay đã ngoài 24, gia đình tôi không giàu có, được cái có nhiều tiền. Vì yêu trường yêu lớp, yêu không khí Đại học nên mãi vẫn chưa ra trường. Tôi có một người bạn thân học chung khoa tên là Takahashi Minami, Yuki là bạn của Minami nên cũng là bạn của tôi. Cả ba chúng tôi trở thành một bộ ba thân thiết. 

Thầy bói nói tôi có kiếp đào hoa, vận mệnh năm nay lại khá may mắn. Ừ thì lúc đầu tôi không tin lắm, bởi cái mặt có 2 con ve đậu ở cả 2 môi, trông vô cùng mất nết ấy thì ai mà tin. Thế nhưng giờ thì tôi hơi tin tin rồi.

Ngồi trên cành cây cao chót vót nhìn xuống sân trường, cảnh tượng thảm thương của Minami làm tôi thất kinh bắc hải. May nhờ cô bạn này không biết làm thế nào, thoắt cái đã ẵm tôi phóng bay qua cánh cổng lớn lên cành cây này ngồi.

Tôi rất muốn cảm ơn cô ấy nhưng nghĩ lại cái người đã theo dõi tôi suốt gần hai tháng trời nay là cô ấy thì tôi lại không muốn thốt lên câu “ Arigatou” tí nào. Tôi không biết cô ấy tên gì nhưng lại không dám hỏi? Ở cô ấy toát lên mùi nguy hiểm kì lạ. Hay là có chàng nào đó để ý tôi nên nhờ cô ấy làm thám tử? Chết thật, đào hoa rõ khổ.

_ Này, rốt cuộc thì Nyan ăn uống, sinh hoạt thường ngày như thế nào?

_ Hỏi làm gì. Bí mật. Mà ai cho cậu gọi là Nyan!

_ Thất hứa à? Rõ ràng hồi nãy còn bảo “Cầu trời phật, nếu Nyan con lẻn vào trường mà không bị ông thầy Ác Qủy bắt thì con sẽ hành thiện tích đức nhiều hơn”

_ Sao nghe được hay vậy?

_ Chuyện! Tôi là thiên thần mà. Nói cách sinh hoạt hằng ngày của cậu cho tôi biết là đã hành thiện tích đức rồi đó.

_ Miễn. Chuyện đời tư, sao nói cho người ngoài nghe được. Đặc biệt là “thiên thần” bệnh hoạn.

Mọi người thấy đó, cô gái này sặc mùi nguy hiểm. Tự dưng đòi giúp đỡ tôi cho đã, bây giờ lại bắt tôi phải trả lời này nọ. Nhất định tôi phải làm cho cô ấy lòi đuôi cáo ra, để sau này không còn bám theo tôi nữa.

_ Tôi phải biết cậu hỏi để làm gì thì mới liệu xem có nên nói hay không.

_ Thì tại tôi muốn có body perfect như cậu. Nếu cậu chấp nhận làm gia sư chỉ dạy bí quyết thì hằng ngày tôi có thể tự ngắm đậu phụ của mình trước gương. Khỏi chạy đi nhìn của người khác. Không phải tuyệt lắm hay sao?

_ !!!

Con gái gì nhìn mặt sáng sủa, dễ thương mà lại biến thái kinh dị. Tôi thẳng chân đạp cô ấy rớt xuống đất, chân tôi chạm vào người cổ mà còn nổi da gà. Tốt nhất là không nên dính dáng đến con người này nữa. Mà, ế, làm sao tôi xuống dưới được đây?

_ Dám đạp tôi xuống đó, uổng công giúp cậu. Giờ không cần cậu trả lời nữa, tôi sẽ ở bên cậu 24/24 thì tự khắc sẽ biết thôi.

Trời ơi, lạnh hết cả sống lưng. Sao cô ấy có thể trèo lên lại trên này nhanh đến thế? Hơn nữa còn không có một vết xước do cú rơi ban nãy? Phải người không trời?

_ Điên à, đừng cố tiếp cận tôi nữa.

Tôi nói câu ấy, ngỡ rằng cổ sẽ bực tức quê độ mà tránh xa tôi, ai ngờ cổ cười nham hiểm:

_ Khà khà, “Không chấp nhận” rồi rơi xuống dưới hay “chấp nhận” để được ẳm xuống dưới? Chọn đi Nyan~

_!!!


---------------------------------------------------------------------------------


Acchan ‘s POV

Đúng là không sai khi tôi lựa chọn Takamina làm gia sư. Ở cạnh cô ấy luôn có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra, không nhàm như mấy người ở trên Thiên giới. Mới nãy, khi cô ấy bị ngón trỏ của thầy “ Ác Ma” búng ra xa, tôi đã hơi thót tim. Đây có được xem là một loại cảm xúc? Nếu thế thật thì tôi muốn nó rõ ràng hơn tí nữa, hay là bảo cậu ấy làm lại một lần nữa nhỉ? Nhưng cậu ấy ngất mất rồi, người ta bảo nên đưa cậu ấy đến phòng y tế. Cõng đi được nữa đoạn đường, mất sức quá, tôi ngồi xuống. Việc gì mà mất công như vậy nhỉ, đối với thiên thần thì việc chữa lành vết thương là dễ như trở bàn tay.

_ Takamina! Takamina! Cậu nghe thấy gì không?

Cô ấy khẽ nheo nheo đôi mắt, vậy là nghe thấy rồi.

_ Tôi chữa vết thương cho cậu, đổi lại, sau này cậu phải đi theo tôi nha!

Cô ấy nheo nheo đôi mắt với tốc độ liên hoàn , vậy là vô cùng chấp nhận rồi. Tôi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cái trán sưng vù của cô ấy. Ánh sáng trắng như hơi sương bao quanh làm vết thương tan biến hẳn. Cô ấy ngồi dậy, nhìn tôi chăm chú:

_ Cậu tên là Atsuko? Dù sao không phải ma là tốt rồi. Nhưng vì cậu nên tôi mới bị thế này. Không bao giờ có chuyện tôi đi theo cậu.

_ Vậy thì để mình chịu thiệt, đi theo cậu cũng được.

_ !!!





----------------------------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét