hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

[Fic] Thiên sứ rắc rối [Chap 10]




Chap 10: Đèo người ngược gió





Takahashi ‘s POV

Giấc mơ thuở bé của tôi là được đi nghịch chơi với bọn con trai trong xóm, được chơi đánh trận giả, được lấy đá ném lên nóc nhà người ta, vân vân và mây mây.

Nhưng mama tôi chưa bao giờ chiều theo ý tôi, bà suốt ngày chỉ bắt ép tôi phải nhu mì ngoan ngoãn, đi ngồi với tụi con gái tết tóc búp bê, tám chuyện thiên hạ. Biết đấy, khi còn bé tôi đã sớm được hưởng gen thông minh rồi, chắc gen từ bố tôi ấy nhỉ? Thế nên cứ có mặt mama là tôi ngồi chơi tự kỉ với đám con gái, mama vừa đi thì tôi đã nổi cơn hổ báo, lấy bọn ẻo ẻo nhựa nhựa ấy ra làm tù binh sai vặt.

Hình như bọn con gái xóm tôi có máu M hay sao ấy, tôi càng hành hạ thì chúng nó càng thích mê, còn đòi phân chia thứ hạng như hậu cung nữa chứ. Tự dưng tôi có một dàn yuri harem* vây quanh. Chốc chốc thì tụi con trai cả xóm đều ghen tị mà thù ghét, cách li tôi. Bọn nó còn tụ tập cả đám đòi đánh nhau với tôi nữa chớ. Thế là hậu cung hùng hậu của tôi cũng có công ăn việc làm, tụi con gái ra nghênh chiến.

Hậu quả thì ai cũng đoán được rồi đấy, tôi bị mama, các cô bác láng giềng, họ hàng gần xa giáo huấn lên mặt. Ai cũng nghĩ tôi đầu têu dạy hư con gái họ, lại còn ăn hiếp mấy đứa con trai nhà tông của họ. Từ đó thì tôi đã quyết tâm đi học Taekwondo, Nhu đạo, Kiếm đạo.. để không bao giờ cần con gái phải ra mặt giúp đỡ. Cũng học thói quen ít ăn hiếp nữ giới, lỡ họ có máu M thì tôi lại mang thêm cục nợ.

Tôi còn có hai người anh trai, sinh lý hơi bị yếu nên thỏa sức cho tôi bắt nạt. Năm 6 tuổi – đúng vào cái tuổi người ghét chó cũng không ưa, ngày đầu tiên cầm thanh kiếm gỗ trong tay, tôi đã dùng 2 anh trai của mình làm vật thí nghiệm. Ngày ngày tháng tháng khi tôi chỉ mới lên đến nhất đẳng thì cũng là lúc 2 ông anh cuốn gói ra ngoài đi bụi. Trong cái xóm của tôi lúc bấy giờ thì tôi đã làm chùm, ây không, làm đầu gấu trong mắt láng giềng, làm chị hai trong tim bọn con trai và là vua trong mắt tụi con gái.

Thấy không thể kiếm cơm ăn, chính xác hơn là không có khả năng duy trì nòi giống cho tổ tông nhà ngoại. Nên năm tôi 14 tuổi, mama đã một mình đưa tôi lên thành phố, giúp ông bà ngoại tiếp quản quán ăn gia đình này để 2 người họ đi hưởng tuần trăng mật. Hờ hờ.

Cũng vì muốn tranh thủ kiếm một mối tốt tốt gả quách tôi đi nên mama bắt buộc tôi không bao giờ gây sự đánh nhau, phải luôn vờ dịu dàng e thẹn như một bông hoa, cụ thể là hoa mắc cỡ >.< Không được để mama thấy thì làm sau lưng cũng được mà, đúng không? (¬‿¬) 

Giấc mơ thuở bé chỉ đơn giản là nghịch chơi, oánh nhau như thế. Nhưng giờ thì giấc mơ ấy đã tiêu biến rồi. Từ khi bước vào tuổi vị thành niên thì ước mơ của tôi chỉ có một, mơ một buổi sáng nào đó mở mắt ra rồi lại nhẹ nhàng khép lại cái *bặt*, nướng tới giấc cử trưa.

Thế nên khi vị “thiên sứ rắc rối” Atsuko này xuất hiện, tôi đã mừng xiết bao, giấc mơ bao ngày sắp thành hiện thực. Nhưng chỉ được một tuần, khi cái tên coi mắt dị dạng ấy đến thì tôi cũng bắt đầu gặp xui xẻo. Cãi nhau với mama, tự gây thương tích cho mình, đêm đến lại tạo cơ hội cho Atsuko qua chiếm đất phá nhà định cư một đêm. Hức! Tôi còn vô cớ bị bạo hành tâm lý. Cú chạm môi nhẹ nhàng ấy suýt bóp chết tim tôi luôn.

Cả đêm thì không sao ngủ được, đèn tắt tối om nên chẳng ai thấy tôi bị người ta ăn đậu phụ thế nào đâu. Sáng dậy eo đau nhức do chân ai kia kẹp chặt, cổ bị trẹo sang bên nóng ran do ai kia tựa đầu thở phì phò khiêu khích, quần áo xộc xệch do ai kia luồn tay vào sười ấm, ấm bản thân người đó nhưng tôi thì lạnh thấu tim đây này.

Đã thế khi vừa có sức lực phản kháng là tôi đạp ngay cô ấy ra khỏi tấm đệm, rớt phịch xuống giường, chớp mắt được 10 phút thì mama xông vào véo tai, rít hơi qua kẽ răng mắng:

_ Sao tôi lại đẻ ra đứa con máu lạnh thế này?

Hở? Đáng lẽ phải là câu “Dậy ngay, đi giao hàng kẻo trễ” chứ nhỉ? Hôm nay đổi câu thoại khác à?

_ Đau, mẹ có gì từ từ nói, tối qua con ngủ nóng gần chết thì sao máu lạnh được chứ?

_ Ngủ ấm áp quá ha! Để con bé Acchan nằm sàn cả đêm vậy hả?

_ Hiểu lầm rồi.

_ Con bé có lòng tốt lên an ủi mà bạo hành nó vậy đó, con với chả cái, máu lạnh dã man rợ.

_ Không phải mà.

Mama không thèm nghe còn véo tai tôi mạnh hơn, đau điếng khiến tôi chỉ biết ngồi yên không dám động.

_ Còn nữa, phòng gì như bãi thu mua ve chai phế liệu. Lâu lâu không lên kiểm tra thì thói hư tật xấu lại lộ rõ, cứ thế này thì biết bao giờ mới có người rước đi đây? Không học hỏi Acchan đi, nãy qua phòng con bé mà ngỡ ngàng, vườn không nhà trống, con ruồi con muỗi cũng bỏ xứ mà đi.

_ A a bê bê xê xê.

Lại nữa lại nữa đó, lại dùng Atsuko giáo huấn tôi nữa rồi. Trước kia thì mama cứ lấy “con gái nhà người ta” ra triết lý, từ khi có Atsuko – người làm không công năng suất vượt trội, biết nghe lời, biết vuốt ve lấy lòng thì thứ hạng tôi trong nhà lại hạ xuống thảm hại.

_ Còn ở đó ê a, dậy đi giao hàng ngay.

_ Trời ơi, lại nữa. Kêu Atsuko kìa!

_ Con bé vì ai mà chịu khổ, bế nó lên giường ngủ, dậy giao hàng, không thì cắt tiền tiêu vặt, rao bán chợ đen làm dâu xã hội đen.

_ Mẹ! Nói thật đi, Atsuko nhìn giống người tình cũ nên mới được cưng chiều, còn con là nhặt từ bãi rác đúng không? Papa bị lừa rồi.

_ Cái đầu ngươi ăn nói bậy bạ.

Sau khi bị đập nhừ tử thì tôi cũng phải bế Atsuko lên giường cho nàng ta ngủ, mình thì dán cao cá* khắp người đi giao hàng.

Cũng vì cái kiếp số hẻo này mà tôi luôn phải đi làm thêm bên ngoài dành dụm tiền để ít ra còn có tiếng “chồng không có, tình không có, mà tiền một xó”. Nhờ có Haruna với Yuki cùng hợp tác mà tiền kiếm được cũng kha khá, sắp rồi, Minami này sắp có được tự do rồi. Haha. Nghĩ thế tự dưng tâm tình sảng khoái dễ sợ.

_ Ưm! Takamina, cậu dậy sớm thế?

Tôi bực bội lấy tay dúi đầu Atsuko xuống gối:

_ Ngủ tiếp đi chị hai. Tại ai mà tôi đang đau đớn cũng phải vác xác đi giao hàng chứ!

_ …

Atsuko im lặng mấy giây rồi gạt tay tôi ra, mở to mắt, dụi lấy dụi để cho tỉnh ngủ, khuôn mặt lúc mới ngủ dậy sao mà dễ thương non nớt thế nhỉ? Muốn nổi cáu cũng khó.

_ Được rồi, ngủ tiếp đi, cậu lo mà dọn dẹp phòng ngăn nắp trở lại trước khi tôi về đấy nhé.

_ Ok, đợi xíu.

Thánh thần ơi! Nhanh như cắt, chẳng biết dùng cách gì mà mới chỉ vài cơn gió thoáng qua khiến mắt tôi nheo lại, mở to ra thì đâu vào đấy. Phòng sạch sẽ, Atsuko thì đã thay y phục nhân viên chỉnh tề, đánh răng rửa mặt xong xuôi.

_ Xong rồi, để tớ đi với cậu giao hàng!

_ Trời! Sao hôm nay tốt rửa?

_ Chỉ là muốn học hỏi thêm nhiều thôi, không có gì, không có gì.

Cô ấy ra đi, lộn, chạy xe đi trong ánh mắt ôn hòa, cảm phục của mama. Chở tôi sau lưng trên chiếc xe đạp cà tàng phi lướt gió xuống con dốc cao hi hút. Cô ấy bảo vì tôi đang đau nhức nên không thể vận động được, chỗ giao hàng thì chỉ có tôi biết nên tôi ngồi sau đảm nhận vị trí hướng dẫn viên.

Ôm chặt eo cô ấy, cảm nhận làn gió khi mạnh bạo làm rát cả da mặt, khi nhẹ nhàng vờn đuổi như vuốt ve thật thích. 


.

.

.


_ Nè, ôm chặt quá là không có được đâu.

Tôi giật mình vội thu tay về nắm lấy vạt áo hai bên hông cô ấy. Người gì trơ tráo thấy sợ, lúc đường thẳng băng băng thì phi lướt gió, lúc đường xá gập gềnh thì toàn lựa ổ voi, ổ khủng long mà lao đầu vào. Hỏi sao tôi không ôm chặt cho được.

_ Ôm không chặt té ráng chịu.

_ Á!! Chạy đàng hoàng cái coi.

Đợi đó đi, lát tôi cũng không cho cậu ôm chặt đâu. Cho cậu rớt xe chổng mông lên trời cho biết.


.

.

.


Giao đồ ăn trong ánh mắt dại gái của mấy tên khách hàng nam đáng ghét, thường ngày tôi đưa hàng sao không tiếp đãi chè nước, khăn lau mồ hôi đi. Còn Atsuko nữa, cứ ai cho gì cũng giở nụ cười giả lả nhăn mũi là sao? Không biết giấu diếm bớt lợi thế chết người của mình à?

Không để cô ấy dây dưa lấu lắc, tôi vội giục:

_ Đi thôi. Còn nhiều đồ ăn cần giao kẻo nguội.

_ Nhưng đây là Sushi với mì lạnh mà, sao nguội được?

_ …. 

.

.

_ Ưm, Takamina nói đúng, phải nhanh lên.

Khác với tiêu chí không ăn hiếp con gái, không dính dáng người máu M của tôi trước giờ. Với Atsuko là phải dùng biện pháp mạnh bạo cứng rắn mới chịu nghe lời, phải lườm lạnh lùng nàng ta mới sợ, cũng chẳng biết có sợ không nữa? Mà nàng ta chắc không phải máu M đâu nhỉ?

Hậu quả chẳng ai ngờ được là vì làm việc quá sức với cường độ cao. Giao nhận hàng nhanh chóng mà Atsuko đuối sức cái rụp. Và tôi thì cũng sắp đuối chết rồi, chân càng đau hơn nữa.

_ Takamina, cậu yếu sinh lý ghê, chạy gì mà chậm rì, không thấy gió luôn. Thua tớ lúc nãy nữa.

_ Hộc hộc. Cậu..cậu có sức ngồi nói thì sao không thử chạy xe lên dốc đi.


.

.

_ Mà tôi không “yếu sinh lý” nga, từ đúng phải là “tuột thể lực” hiểu chưa? Hộc hộc

_ Hiểu.

.

.


_ Á. Haha.. nhột. Á..á..á.á..á

Két!!!

Hú hồn, cô ấy mân mê sờ eo làm tôi thả tay lái suýt chút trượt ngược xuống dốc rồi.

_ Muốn chết chùm hả?

_ Tại cậu bảo đừng lợi dụng ôm chặt quá, nên tớ nhẹ nhàng thôi đó chứ!

_ Ôm đàng hoàng xem.

_ Ok! Này là tình thế ép buộc, cậu bức bách đó nha. Không có lợi dụng à.

Atsuko siết chặt vòng tay mình hơn, áp một bên mặt vào lưng tôi, lâu lâu tôi còn có cảm giác người cô ấy khẽ run nhẹ, vì không thấy được chính diện nên cũng chẳng biết cô ấy có ý gì. Lâu thật lâu sau, tôi vã cả mồ hôi hột mới leo lên gần tới đỉnh dốc, nhiều người đi ngang cười khẽ. Có cặp tình nhân thì mạnh bạo hơn, chàng trai nói:

_ Xuống xe dắt bộ cho nhanh! Tội nghiệp chưa.

Thế rồi hai người họ, chàng dắt xe đạp, nàng khoát tay đi kế bên, ánh lam chiều hắt bóng lãng xẹt. Tôi hình như còn nghe cô gái bảo“Anh không học tập người ta gì hết, có chết, có bị chửi ngu cũng phải đèo bạn gái lên dốc chớ.”

Hơ hơ~ Trong tai tôi lùng bùng vang lên “ Ngu gì mà ngu thế ♪ ♪ ngu gì mà ngu ghê ♪ ♪ ngu gì mà ngu thấy ghê ♪ ♪ ”. Á!

Về tới nhà mà tôi vật vờ như ma trơi ấy, sức đâu mà đi học, nghỉ nhà luôn. Đáng nói là mama không thèm hỏi han tôi mà đi lo lắng xem Atsuko chạy xe có mệt không, đâu có biết tôi đã chạy ngược dốc như một con điên khổ sở thế nào. Lên dốc hết sức rồi nên Atsuko mới vờ tốt bụng mà đòi chở tôi. Thế là trong mắt mama cô ấy vẫn cứ là thiên thần, còn con bà vẫn là động vật máu lạnh. Nhiều lúc tôi thắc mắc, Atsuko có thật là suy nghĩ giản đơn, trong sáng thánh thiện hay không đây?

Điện thoại lại bất chợt reo lên, rệu rã kéo chăn trùm đầu, tôi nghe máy:

_ Gì đấy?

[ ##%TT.TT%####$...# hôn..#$..ôm..##..đạp..$@$##3 ]

_ Bực rồi nha. Cậu tưởng chỉ mình cậu bị cưỡng hôn, bị ôm, bị sờ soạng thôi hả? Tớ cũng bị nè. Mà người ta quên rồi thì mừng đi, tớ cầu mong còn chẳng được nữa nè. Khóc lóc cái gì chứ.

_ Ai cưỡng hôn ai? Ai sờ soạng ai?

Yá! Hết hồn, Atsuko tự nhiên lú đầu vào trong chăn nhìn tôi hỏi với ánh mắt vô cùng vô tội.

_ Còn ai nữa, cậu đó.

_ Đừng có đổ oan cho người có tội nha ^ ^. ụp! ưm..ưm

Dám chọc vào nỗi đau của tôi, tôi cho cậu chết ngộp. Trùm mền Atsuko lại, tôi tiếp tục cuộc điện thoại:

[ Ai vậy? ]

_ Là cái người mà tớ cũng muốn bị mất trí nhớ như anh chàng Yuko của cậu đấy.

[ !#@$^@@^@^###$#33####$#%### ]

_ Hả? Là nữ à? Trước giờ tưởng nam. Vậy thì dễ rồi, con gái với nhau không mà. Đừng có khóc nữa. Cúp đây.

Tit..tit..tit

_ Đó thấy chưa? Con gái với nhau không mà, sao thù dai vậy. Takamina là con trai. ụp! ưm ưm.

Mới cho ngoi ngóp chút xíu là lại nói xằng bậy. Kì này cho ngộp chết thật luôn, dù sao cũng là thiên sứ mà, chắc không đến nỗi phải gặp Diêm La đâu, cùng lắm lên lại Thiên Đàng thôi.

.

.

.

Điện thoại lại reng, tôi bắt máy:

[ #!@##%%##^^**### ]

_ Sao cậu nói dối mà bắt tớ làm chứng chứ? Tớ không muốn gặp ông nội cậu đâu. Hu hu, không muốn. Đáng sợ lắm!

[ ##$##!!..^^*%*% ]

_ Nói thế nào cũng không được. Sao không nhờ bà bà ấy nói giúp, người có tuổi dù sao nói cũng dễ tin hơn. Không thì nói thật đi, nói cái mẹt cậu đen thui không dám đi đâu.

[ TT^TT ####%#%#%###....#$#$ ]

_ Được, thế thì được, để tớ nói giúp cho. Hứa cho mượn chiếc YZF-R1* của cậu chạy thử thì phải giữ lời đó!

[ Ừm! ]

Khakha, cuối cùng thì bảo vật yêu dấu của Yuki cũng để tôi lái thử. Để xem, nên chạy thử đi đâu đây? Mà nãy giờ hình như tôi quên cái gì đấy, sao có cảm giác yên ắng lạ thường.



----------------------------------------------------------------------------------------------------



Đêm đến.

Tại một ngã rẽ của một khu dân cư bỏ hoang, tường gạch nhiều nơi hầu như đã bong tróc, có chỗ còn ngã sập, để lộ căn phòng trống hươ trống hoắc. Cô gái bước thấp bước cao ngồi bệt xuống tấm tường xi măng bể dưới đất, tay quạt lấy quạt để vào gương mặt lấm lem mồ hôi.

Biết trước là làm một người phàm rất khó, nhưng không ngờ lại khó đến mức này, Chiyuu khi có tiền trong tay cứ nghĩ là cuộc sống sau này thế xem như ổn định. Nhưng quên mất một điều: muốn an sinh phải tìm chỗ ở, muốn sinh tồn phải có cái ăn.

Không ngờ mấy ngôi biệt thự ở thành phố này cũng đắt quá thể, ngay cả một phòng trong cái khách sạn chỉ có 5 sao mà mắc cãi trời. Vào hỏi giá thử là cô chuồn ngay. Nhìn lại sấp tiền trong tay cũng chẳng đáng là gì, hên là nó còn có thể mua được bịch bánh tráng trộn lót dạ.

Vừa nhâm nhi bánh tráng trộn vừa suy tính xem dùng số tiền này thế nào. Để tìm được thiên thần Chin trốn trại kia thì phải có kế hoạch sống nhàn rỗi nơi đây lâu dài. Mà lỡ như cô ấy đang ở nước nào khác mà không phải là Nhật thì sao? Tốn tiền thuê máy bay riêng xuất ngoại nữa à?

Sầu thảm, lo lắng, chột dạ khiến Chiyuu càng bất an. Cô không để ý, ăn nhầm một hạt cưng ngắc tưởng như đậu phộng đến suýt gãy răng. Lôi thứ trắng nhách ấy ra khỏi miệng mà không không khỏi giật mình.

_ Gãy mất cái răng rồi trời!

.

.

.

Mất một khoản thời gian cô mới đưa ra nhận định chính xác cho cái răng ấy là của ai, đứng dậy thét lớn:

_ Lương tâm nghề nghiệp của người bán bánh tráng trộn để đâu hả? Bỏ quên cả cái răng giả vô đây.

Tiện tay vướt luôn bịch bánh tráng đi xa, không quên khuyến mãi thêm chiếc giày cao gót còn lại của mình, kèm mấy câu chửi phông lông.

Chiếc giày cao gót nối đuôi theo bịch bánh tráng đánh một vòng cung tuyệt đẹp dưới ánh đèn neon, mất hút sau bức tường trong một không gian tối om. Sau đó là một loạt những tiếng la chửi bới thất thanh:

_ Á! Bà đứa nào làm?

_ Đại ca bị dính ám khí ngất xỉu mất rồi.

_ Itano trốn rồi kìa. Bắt nó lại, đừng để nó chạy thoát!





-----------------------------------------
P/s:
*[#$#]: mấy cuộc thoại trong đây tại nói tùm lum quá, au không có theo kịp Blog.Uhm.vN
*yuri harem: là anime, manga thể loại Girl Love, trong đó nữ chính có cả dàn em theo Blog.Uhm.vN
*cao cá: dùng xương (cao) chế thành thuốc trị, xương con gì thì gọi là cao đó Blog.Uhm.vN
*YZF-R1: cùng nhìn thử chiếc xế của Yuki Blog.Uhm.vN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét