hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

[Fic] Thiên sứ rắc rối [Chap 5]


Chap 5: Chi cũng phải gả quách đi cho rồi!




Nàng dù mới trở thành thiên sứ không bao lâu nhưng chưa có gì là không làm được. Ở trên Thiên đàng, nhiều lần lẻn ra hồ nước kết giới nghịch chơi, bao nhiêu chiêu trò của người trần mắt thịt nàng chỉ có thể dùng mắt để nhìn chứ không tài nào nghe thấy được, bởi pháp lực vẫn chưa bằng ai.

Theo lời Takahashi, nàng đến nhà cô ấy làm thêm, bước đầu xin việc có chút khó khăn, nhưng nhờ nghe theo lời dặn của Takahashi mà mọi việc cũng không đến nỗi:

_ Ở đây không cần tuyển thêm nhân viên.

_ Nhưng cháu không cần trả lương, chỉ cần chỗ ăn ở.

Mama đại nương nghe thế thì mừng ra mặt nhưng:

_ Ở đây không cần nhân viên nữ. Chỉ cần nam.

Nàng dúi vào tay mama đại nương 7200 yên, số tiền mà nàng đã xin Mayu để trả cho Takamina, giờ đưa cho mama cô ấy thì cũng xem như là đưa cô ấy.

_ Cháu có ít tiền, mong bác nhận cho, xem như là phí nhận nhân viên.

Mama đại nương mừng khôn xiết, mắt lấp la lấp lánh:

_ Được rồi, thông qua! Nhưng không được làm thân với Minami nhà cô, nếu cháu là con trai thì tốt quá!

Nàng không hiểu tại sao là con trai mới được thân thiết với Takamina, nên tò mò đi hỏi.

_ Vì mama muốn gả quách tôi đi đó mà. Nhưng xung quanh tôi nếu không phải nữ nhân thì cũng là lão nhân vây quanh, ngay cả Haruna và Yuki còn chưa từng được bước chân vô đây. Cậu là người con gái đầu tiên đấy, nhìn đi, khách hàng cũng toàn nam.

_ Hai đứa kia! Đã nói là không được kết thân với nhau rồi mà!

_ Vâng ạ! Mama đại nương! Sẽ không để cậu ấy phát cuồng con đâu

_ Tốt!

_ Con sẽ nghỉ chơi với cậu ấy luôn.

_ Tốt

_ Chỉ nói chuyện với cậu ấy thôi.

_ Ách! Đứa tiểu quỷ này. Đứng đó mà nói móc họng mama ngươi. Có giỏi thì đừng có chạy.

_ Vâng ạ! Con sẽ không ngu gì mà không chạy.

Nói rồi Takahashi chạy biến mất dạng, để lại Acchan với sự thích thú khi nhìn thấy cảnh tượng rượt đuổi như chó với mèo này.

_ Tuần sau đi xem mắt. Phải gả quách đi cho rồi.

_ Cái gì? Sao lại đẻ con ra rồi vứt cho người ta thế a?

_ Đẻ ra lâu rồi nhá. Hai mấy năm rồi. Nuôi cũng mệt rồi.

_ Mẹ chỉ vì muốn lấy lại vốn cho chiếc xe honda đã bị hư nên bắt con đi lấy chồng, kiếm của hồi môn về bán lấy tiền chứ gì.

_ Biết thì ngoan ngoãn mà đi xem mắt đi.

_ AAAAAAAA!

Tối đó, Takahashi đã đập đầu vô gối tự tử đến sáng.




Một tuần sau.--------------------------------------------------------------------------------- 




Vẫn như mọi ngày, cứ đến giờ học thì Yuki nằm đây, trên cái giường phòng y tế. Nghe đồn Yuki là cháu duy nhất của Chủ tịch thành lập trường, có nghĩa Yuki chính là cô chủ nhỏ gián tiếp của Mayu. Làm ăn trớt quớt là bị đuổi như chơi nên Mayu cũng rất siêng năng làm việc, đặc biệt không dám đắc tội Yuki. Nhưng Yuki cũng có một điểm yếu, cứ mỗi lần muốn chọc phá Mayu thì cô giơ bịch kẹo bốn mùa ra là Yuki cụp đuôi ngay. Đây là di chứng sợ hãi sau khi một lúc nuốt 7 viên kẹo bốn mùa vừa ngon vừa rẻ.

Làm thiên sứ nằm vùng nơi nhân gian là điều cô đau khổ nhất, ước gì được dùng phép hóa ra tiền, cô sẽ không phải vất vả thế này. 

Đúng lúc chuông giảng đường reng lên, giờ học đã hết. Công việc y tá của Mayu cũng tan ca. Vậy là hết phải gặp cái người tên là Yuki này nữa rồi, Mayu cảm thấy trong lòng bỗng vui sướng lâng lâng, tung tăng thu dọn đồ về nhà. Yuki chộp lấy tay của Mayu:

_ Đi bộ hay đi xe?

_ Đi bus.

_ Chồng con, cháu chắt, chút chít đâu sao không đến đón?

_ Chưa có.

_ Thì ra thuộc bộ lạc ê sắc.

_ Ê sắc? – May mà Mayu không hiểu. Hên cho cô gái Đại da, không thì với bản tính tự tôn sùng vẻ đẹp bản thân thì cô chắc chắn có thể hy sinh thêm bịch kẹo bốn mùa, một lần nữa cho Yuki chết nghẹn. Yuki lại chất vấn:

_ Ở nhà một mình?

_ Không, có hai người nữa, nhưng theo gái hết rồi, giờ tôi sống một mình.

OMG! Yuki suýt chút thì tim teo tóp mà ná thở. Mayu bà bà ở chung với hai tên nam nhân, hai tên này vì chê Mayu bà bà già da nhăn nheo mà theo gái xinh tươi. Thật độc ác! Yuki đã đưa ra một quyết định vô cùng nhân đạo mà đối với cô là tầm cỡ quốc gia: Chăm sóc người già neo đơn.

_ Vậy đi xe tôi về nhà bà bà. Nhớ đến nhà thì nấu cơm cho tôi ăn, đấm bóp cho tôi để bồi bổ sức nha!

_ Tôi có phải osin đâu. Mà ai cần chở chứ? Tin tôi cho nuốt kẹo nữa không?

Yuki cười gian tà:

_ Vậy thối tiền lại đây. Cây kẹo vị sữa gấp 2 lần giá tiền của bịch kẹo bốn mùa đó.

_ Chỉ tại Yuki năn nỉ dữ quá đấy nhá. Đi thôi! Xe để ở đâu?

Mayu lúc này ngoài sợ đền bù tiền ra còn lo nếu Yuki ở quá nữa đêm sẽ không hay. Vì lúc ấy pháp lực nàng là yếu nhất, thuật ngụy trang này sẽ không còn. Mong cô ấy sớm đi khỏi.

---------------------------------------------------------------------------------

Haruna trước nay vốn là người vô lo vô nghĩ, trời không sợ đất không sợ, còn lại tất cả đều sợ. Cả tháng nay tự dưng bị một người tự xưng là Oshima Yuko đeo bám 24/24. Đến nỗi cô đi giải quyết nỗi buồn lớn, nỗi buồn nhỏ mà cũng không yến. Cô ăn gì thì Yuko ăn nấy, cô làm gì thì Yuko làm nấy, cô nói gì thì Yuko cũng bơ. Dù cô chửi bới, xua đuổi trốn chạy thì Yuko vẫn như sam bám dính cô không rời.

Lần này, Haruna lấy hết trí tuệ ra đánh cược. Đi cầu thang xuống tầng trệt, tới chỗ Yuu đang ngồi uống sữa đậu nành:

_ Body của tôi đạt chuẩn ISO 9001 thế này, muốn có, khó lắm.

_ Xì. Yuu này đã muốn thì nhất định được.

_ Chế độ dinh dưỡng mỗi người mỗi khác.

_ Khác gì mà khác. Ngụy biện.

_Cậu! ..(điều chỉnh khí khuyết).. Có cách khác, nhanh hơn.

_ Cách gì? Hoán đổi thân xác? Hay Lưỡng long hợp thể?

_ Này, này, đừng thấy tôi ngây thơ thì muốn nói gì thì nói nha. Gì mà thân xác, rồi hợp thể! 

Yuu cắn ống hút, trể môi mở to mắt nhìn Haruna. Cô đâu nói gì động chạm đâu nhỉ, đó toàn là những pháp thuật cơ bản của thiên thần cơ mà?

_ Cách tôi muốn nói là phẫu thuật thẩm mĩ. Cách đó nhanh chóng, đỡ tốn thời gian, muốn chỉnh chỗ nào thì ok chỗ đó.

_ Tiền đâu mà làm.

Haruna cực kì hoan hỉ khi nghe thấy câu này, gì chứ tiền thì cô không thiếu.

_ Đây. Cầm cọc này rồi đi đi.

_ Nhiêu đây là nhiều hay ít? Tôi chưa từng xài tiền nên không biết.

_ Rất nhiều.

_ Cụ thể hơn tí đi.

_ Cỡ 5000 hộp sữa đậu nành cậu cầm trên tay.

_ Ừm. Vậy thì mình đi. Tạm biệt Nyan~, mình sẽ nhanh quay về thôi.

_ Không cần, không cần vội. Vĩnh biệt Yuko a~

Nyan đứng trên ban công lầu hai của tòa biệt thự, vẫy vẫy khăn vĩnh biệt người con gái đang lê bước đi khuất xa. Cuộc sống nhàn vi, tự do không bị đeo bám lại trở về với cô. Mừng vui khôn tả.

-------------------------------------------------------------------------------------

7 giờ tối.

Tại quán nhà Takahashi.

Nguyên do chính yếu là vì sợ con gái bỏ trốn nên mama đại nương thúc ép phải xem mắt ngay tại quán nhà, để dễ bề nghe lén, à không, là dễ bề kiểm soát.

Nghe đâu người được mama đại nương chấm là một chàng thanh mai trúc mã với con gái cưng của bà. Là con một của chủ tiệm ăn cách quán bà 2 con đường lộ. Sau này có thể hợp tác 2 nhà, mở nhiều chi nhánh trong nước và nước ngoài, chiếm lĩnh thị trường thế giới trong lĩnh vực..E hèm. Lố rồi. Đại khái là muốn kiếm tiền mua chiếc xe honda khác.

Acchan vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Takahashi chỉ dạy, ngày thì theo lời mama đại nương làm việc, tối thì đi học lớp tình cảm Takamina.Thật ra là cô chỉ quăng cho nàng một đống đĩa phim, nàng tự xem phim mà học hỏi.

Tối qua Takahashi đã hỏi nàng:

_ Tôi làm gia sư cho cậu. Khi xong việc, có được một vài điều ước chăng?

_ Chắc là được. Vậy cậu ước gì.

_ Bây giờ đây thì tôi chỉ không muốn phải kết hôn thôi.

Qua bao nhiêu ngày cố gắng làm 1 thiên thần ngoan siêng năng học tập, không phá phách, nàng giờ đã có lí do để tái xuất.

_ Các Đại thiên thần hiểu cho, tôi là vì lòng nhân đạo mới phải làm thế. Nam mô a di đà,,lộn, Amen!

Cửa mở, một chàng trai thanh tú đến nỗi “quạ xa cá chết”, “nghiêng thành lũ lụt”, nói chung chàng là cực phẩm của nhân gian. Acchan nhanh chóng đi tới tiếp cận đối tượng, mùi hương nhẹ nhàng của hoa bông bụp thoang thoảng khiến chàng xiêu vẹo.

---------------------------------------------------------------------------------

Căn biệt thự nơi Haruna đang sinh sống, đèn mờ vẫn còn lập lòe.

Yuu bất giác mở cửa trở về làm Haruna có chút giật mình, cô đang ngồi chơi ráp hình.

_ Sao? Sao cậu về sớm thế?

_ Tôi đặt hàng rồi, mai lấy.

_ Hàng gì?

_ 4000 Hộp sữa đậu nành.

_ What?????? Tiền đó để đi phẫu thuật mà!

_ Mình thấy cách uống sữa này vừa nhẹ nhàng để có vòng 1 hoàn hảo, lại càng hiệu quả trong việc vừa nhâm nhi vừa ngắm cậu.

_ Yuko! Tôi thật sự bó tay với cậu rồi. Tôi sẽ bảo người hầu không cho cậu bước chân vào căn nhà này nữa.

_ Không cần! Tôi đã trích ra tiền để cho họ đi nghỉ ngơi dài hạn rồi. Tạm thời chỉ có 2 ta..ở chung.

---------------------------------------------------------------------------------

Takahashi ngồi đằng xa – nơi mà mama bắt ngồi co ro một góc bàn, phong cảnh lãng mợn đợi người đến xem mắt; và Acchan chỗ này vừa nhìn thấy rõ mặt chàng thanh niên cao 1 thước 7 này thì lại càng xiêu vẹo gấp bội. Thật chỉ muốn tìm cái sọt rác mà nôn tháo.. Dạ dày co thắt quằn quại.

Acchan cố nén nhịn, đưa tay mời chàng ta đến chỗ Takahashi – người con gái nhìn như lên cơn động kinh, miệng không ngừng co giật: 

_ Anh béo như thế, tôi ốm thế này đứng chung sẽ bị người ta để ý!

_ Hiểu lầm, người ta chú ý là vì chiều cao quá đỗi….

_ Im ngay! Cấm chuyển chủ đề.
.

.

.

_ Anh đeo kính dày như cái đít chai, mắt tôi lại long lanh như pha lê cao cấp. Thật sự là đối lập!

_ Kính này của Gucci, cũng rất cao cấp mà.

_ Ai quan tâm cái đó!

.

.

.

_ Anh nổi mụn nhiều như thế hẳn là cú đêm, da mặt tôi mịn thế này là nhờ ngủ sớm. Sinh hoạt khác giờ, khó nói chuyện.

_ Sinh hoạt ban đêm không cần nói chuyện. Vậy….

_ Chuyển chủ đề.

Takahashi kiềm chế, nhất định phải kiềm chế không được bóp cổ trai đẹp, nhìn mama đại nương đang nấp phía xa. Không hiểu sao trong mắt mama đại nương thì anh chàng kia lại vô cùng hợp với con gái cưng của bà a, không nhận ra con gái cưng của bà đang rơi vào tình trạng ủy khuất. Giờ chỉ van xin một cái đập vào gáy, cô muốn ngay tức khắc đến gặp tổ tiên ăn vạ.

Lúc đó Acchan bưng thức ăn lên tiếp đãi theo lời mama đại nương, để cả hai người cùng nhâm nhi cho quên thế sự. Chàng ta giường như đang để ý đến đến nàng, đến cô nhân viên phục vụ có vẻ đẹp mong manh thuần khiết như thiên sứ. Bỗng..Phụp. Mắc vào cổ, chàng ta phun khạc khạc ra..một con ruồi.

_ Sao trong ly nước ép lại có ruồi? – Mặt mày xanh lét.

_ Sao quý khách lại keo kiệt như vậy? Nò có tí xíu thì uống được bao nhiêu nước mà phải tức đến độ ăn tươi nuốt sống?

_ …

_ Khì ~

Takahashi mím chặt môi, tránh bật cười thành tiếng khi thấy anh ta bị nghẹn họng. Sư đồ Acchan giỏi lắm, ghi một điểm, phải thưởng mới được.

.

.

.

Năm phút sau, súp nóng hải sản được đưa lên, Acchan vấp phải chân mình, bát súp hướng chàng ta và nghiêng ngã. Nhanh chóng, chàng ta đỡ lấy người Acchan, thu bát súp về. Mắt Takahashi bỗng tối sầm., làu bàu “Dễ dàng để người khác động tay lợi dụng, trừ 1, hết điểm.”

Chàng ta lại la lên tập hai:

_ Sao trong bát súp của tôi có tới 3 con ruồi thế này?

_ Vâng! Lý do thực sự rất bi kịch thưa quý khách.

_ Quán các người làm ăn mất vệ sinh đến mức độ này?

_ Dù chúng tôi đã cố cản ngăn, nhưng mà mối tình tay ba thường kết thúc bi thảm như thế, thưa quý khách.

_ !!!

Sau khi nghe thấy câu “mất vệ sinh” do mấy thực khách ở bàn xung quanh bàn tán thì ngay tức khắc chàng ta đã bị đánh đuổi không thương tiếc bởi mama đại nương, bà không cho phép kẻ dám vu oan cho quán tổ tông ba đời nhà bà như thế. Không con rể tương lai, tương liếc gì nữa cả.

_ Mama đại nương đừng giận. Con đã chích xì lốp xe xủa anh ta, tháo phụ tùng xe ra để có gì anh ta buồn thì chơi lắp ráp. Mấy con ruồi ấy con đã tắm sạch sẽ bằng nước thuốc sổ mà còn chê. Hừ~

_ Há. Bị trúng thuốc sổ, xe còn bị hư. Đằng này anh ta có mà bị Tào Tháo rượt trơ xương. Há há

Takahashi cười lớn đắc chí.

_ Acchan ngoan~ Con làm vậy là rất đúng, hạng người vì quán gia đình mình mà chạy qua bịa đặt phá hoại quán người ta thì nên bị thế. Sau này con không cần làm gì nữa hết, mọi việc cứ bảo Minami làm.

_ Mẹ! Sao lại bắt con làm?

_ Tại con mém chút là rước tên kia về làm rể nhà này.

_ Thật ủy khuất quá. Là chính mẹ chọn cho con chứ bộ.

_ Nguồn cơ cũng vì con chưa chịu có bạn trai, chí ít là lấy chồng thì mama ngươi đâu cần phải lầm tin nhà tên kia chứ a?

_ Con hận.

Nói rồi Takahashi uất ức đi lên phòng ngủ sớm. Mama đại nương căn dặn Acchan:

_ Con lên ngủ chung, an ủi nó đi. Ta sợ nó u uất mà phá đồ đạc thì phải tốn tiền mua cái mới.





----------------------------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét