hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 40 - END]






Cảm giác khi gõ xuống chữ "hoàn" thật lạ, có cao hứng, có hoài niệm.
Thời gian qua cảm ơn mọi người vẫn luôn dõi theo fic.
Cảm ơn songbac đã luôn ở cạnh đốc thúc và beta, cảm ơn cậu rất nhiều!

Và...

♫•*¨*•.¸¸♪CHÚC MỪNG NĂM MỚI ♫•*¨*•.¸¸♪






Chương 40

Tìm lại ký ức








Itano nhớ rất rõ nàng làm thế nào lại xuất hiện ở đây, chính vì nghe thấy cái tên Kasai Tomomi nên mới bước qua cánh cửa. Nhưng thế giới này lại hoàn toàn là một nơi xa lạ, từ nhà cửa đến y phục lẫn chữ viết. Thứ duy nhất nàng nghe hiểu đó chính là ngôn từ.

“Chiyuu từng nói nàng ấy đến từ Nhật Bản, một thế giới hoàn toàn tách biệt, chẳng nhẽ đây chính là Nhật Bản sao?”

Người con gái chỉ mặc mỗi lớp trung y hoa hòe mang bộ mặt ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại lẩn thẩn đi vào căn phòng nhỏ. Ngoại trừ việc đầu tóc có chút rối nùi ra thì vẻ ngoài của Kasai không hề thay đổi, Itano cao hứng gọi, nhưng nàng ta lại làm như không nghe, thẳng thừng đi xuyên qua cơ thể nàng. Ban đầu Itano còn hốt hoảng cho rằng mình đã chết, biến thành linh hồn lang thang nhưng ngẫm lại những chuyện kì lạ trước đó, nàng mới nhận ra đâu là ảo ảnh. Những thứ nàng đang chứng kiến chính là hồi ức của Kasai, nàng không chạm vào Kasai được, chỉ có thể đứng nhìn.

Không gian xung quanh lại biến đổi, chính là căn phòng nhỏ mà Kasai vừa đi vào.

Một căn phòng màu trắng nhỏ hẹp, miệng Kasai lại đang ngậm đầy bọt. Itano hiếu kỳ quan sát xung quanh. Chỉ tiếc không thể chạm vào được, nếu không nàng đã sờ thử rồi.

“Mười một giờ còn không gọi người ta dậy, hẳn là đã đi với trai rồi. Không thèm nói với mình một tiếng, tối nay về bỏ đói.” – Kasai cầm bàn chải đánh răng, nàng không nói chuyện nhưng âm thanh lại vang lên từ bốn phía, đây hiển nhiên là suy nghĩ của nàng vang vọng.

Lát sau Kasai đột nhiên thoát y. Itano chưa kịp phản ứng thì không gian lại biến đổi. Nàng thầm chửi, hồi ức gì kì cục, nhớ cũng không thể nhớ chi tiết hơn được sao?

Âm thanh chói tai đột ngột vang lên từ một thứ nhó xíu chỉ bằng nắm tay.

“Đừng chạm vào, coi chừng ám khí” – Itano chỉ kịp nhắc nhở một câu thì Kasai đã cầm lên tự lúc nào. Nàng bật nắp, áp thứ đó vào tai. Sau đó như bị lên đồng, tự mình nói chuyện, tự mình kích động.

“Không nghe, không biết gì hết. Đã nói với chị là đừng có tùy tiện đăng nhập vào tài khoản của em rồi mà”.

Đời này tôi ghét nhất là xem điểm thi đó. Vậy mà Meetan nỡ nào tra điểm dùm rồi còn hí hửng báo tin tôi nợ hai môn chứ, ác độc mà. Lát sau điện thoại lại reo, nhìn màn hình điện thoại hồi lâu tôi mới có sức ấn nút nghe. Trong nhà tôi thì mama nắm quyền cao nhất, tiếp đến là bà nội rồi mới đến ba tôi. Người nắm quyền luôn có cái uy rất khủng khiếp.

“Tomomi, nghỉ hè phải về nhà ngay tức khắc. Con dám không về, để xem mẹ xử lý con thế nào”.

“Con… con không về được. Con đang học vượt.” – Tôi nói dối với ý tốt mà, không sao, không sao đâu.

“Học vượt?” – Âm lượng trong điện thoại bỗng nhiên tăng cao, hẻo đời tôi rồi, mama lại tức giận – “Học vượt gì học hoài vậy, năm nào cũng nói học vượt. Con nghĩ mình là do ai sinh ra hả? Ta còn không hiểu con hay sao? Về nhà ngay, đừng có mà ở đó nói dối”.

Tôi thật sự muốn oanh oanh liệt liệt nói rằng, mình phải ở lại trả nợ nhưng lại không đủ can đảm, mà khoan…

“Mẹ, bây giờ mới tháng chạp thôi mà, còn lâu mới đến hè a”.

“Ta là đặt hàng trước thôi. Phòng trường hợp như năm ngoái, con lại kiếm cớ đã hứa với người này đi chơi, hẹn với người kia đi du lịch. Năm nay nhất định phải về, anh họ con cũng về nước. Nó du học bên Mỹ quen vài người cũng tốt lắm, nói là dắt về làm mai cho con đó. Ráng mà đi thẩm mỹ viện chăm sóc da cho đến hè, đừng có đem bộ mặt cháy nắng về đây à”.

Tôi: “…”

Thật sự là không biết nói sao. Meetan là thanh mai trúc mã cùng tôi lớn lên, năm nay chị ấy ra trường dự định sẽ kết hôn luôn. Mama tôi thấy con người ta lấy chồng thì cũng hăm hở như thể bà sắp lấy chồng đến nơi vậy, xui xẻo có cha tôi làm cục thịt cản đường, áp chế nguyện vọng muốn hồi xuân của bà nên mama mới chuyển sang đặt hết tâm tư lên tôi.

Itano nghe tâm vọng (tiếng lòng) của Kasai mà ứ nhịn được muốn xung huyết, nàng cứ nghĩ bản thân mình bị ép hôn đã là chuyện bi thống lắm rồi. Ai ngờ Kasai cũng từng bị như vậy. Nếu có thể thâm nhập vào thế giới này thì nàng đã lên tiếng lệnh cho người mà Kasai gọi là mama đó phải từ bỏ ý định ép hôn.

Cái thứ ám khí nhỏ xíu mà Kasai gọi là điện thoại không ngờ uy lực lại kinh người như vậy, nàng ấy chỉ cầm lên một chút thì cả người đã vô lực ngã oạch lên cái giường nhỏ giữa căn phòng. Itano âm thầm cảnh giác, âm thầm ghi nhớ diện mạo của cái thứ đáng sợ đó.

Kasai chán nản nằm trên sô pha. Đặt laptop lên bụng, kéo chuột, mở bộ phim kinh dị mà tối qua nàng cùng Meetan xem dở ra xem đoạn kế tiếp.

Lần thứ n Itano phản ứng, nàng nhìn đăm chiêu vào cái thứ mỏng dánh hình chữ nhật nhưng lại có thể phát ra âm thanh cùng hình ảnh. Một không gian giam giữ con người, dùng những người này làm thức ăn cho yêu thú.

Cái nơi Kasai sống thật đáng sợ.

Cả suy nghĩ của nàng cũng thật đáng sợ. Người ta đã chạy thục mạng trốn yêu thú mà nàng còn tức giận chửi rủa: con quỷ này chạy chậm vậy, nhanh lên, cạp chết hắn.

Nàng thật sự hoài nghi những lúc Kasai nhu nhược bị nàng áp chế chỉ là giả vờ mà thôi. Trở về, nàng có phải nên dạy dỗ lại phòng trường hợp Kasai biến thái như lúc này?

Ban đầu không ngừng nhắc nhở Kasai cẩn thận với cái thứ trong miếng ván hình chữ nhật nhưng thời gian trôi qua, Itano cũng đắm chìm vào đó. Đến cảnh giật gân thì không gian xung quanh bỗng biến thành màu đen, hiển nhiên là do Kasai sợ hãi nhắm mắt nên ký ức của nàng không lưu lại. Nhiều cảnh phim bị cắt mất khiến Itano nổi cáu mà không làm gì được.

Kasai ngủ thiếp trên sô pha, không gian nhanh chóng chuyển cảnh sang ban đêm. Một cô gái lạ mặt mở cửa phòng, nói:

“Tadaima”

“Okaeri”

Kasai nằm ngủ mơ mơ màng màng đáp lại.

Cô gái phủi lớp tuyết dính trên áo khoác rồi treo nó lên giá, tiến đến nựng má Kasai gọi dậy: “Cứ nghỉ học là em ở nhà ngủ như heo vậy”.

“Kệ người ta, chẳng phải chị cũng theo trai đó sao”.

Kasai gạt những ngón tay đang bẹo má nàng, vùi đầu vào chăn. Itano cũng thầm tức giận, dám chạm vào nàng ta, ngươi nghĩ ngươi là ai hả? Rất nhanh nàng đã được tâm vọng của Kasai giải đáp.

“Chị ỷ mình lớn hơn em có vài tuổi thì xem em là con nít à? Cứ bẹo má người ta hoài thì sao lấy chồng được”.

Meetan không hổ là sempai tôi kính trọng, không hổ là thanh mai trúc mã với tôi, vừa nghe liền biết tôi gặp khó xử với mama.

“Em an tâm đi, chị mà chưa lấy chồng thì mama em cũng chẳng chịu gả em đi đâu”.

Tôi còn chưa kịp phản bác thì bị chị ấy kéo chăn, dựng người dậy: “Lâu rồi chưa nhậu một bữa ra trò, hai ta làm một chầu đi”.

Chị ấy lại cãi nhau với bạn trai. Tại sao tôi biết ư? Tại mỗi lần như thế tôi đều bị lấy ra làm vật hy sinh nghe chị ấy ca cẩm. Đêm nay cũng không ngoại lệ.

“Công ty thực tập giữ lại hồ sơ của chị. Họ nói khi nào tốt nghiệp, chị có thể đến công ty họ làm”.

“Quá tốt rồi” – Tôi hớp một ngụm bia, lại bẻ một cọng râu mực bỏ vào miệng, chán nản nói: “Chẳng bù cho em, chả biết bao giờ mới tốt nghiệp”

“Đợi chị ổn định cuộc sống thì có thể chăm lo cho em”.

Tôi cười xòa: “Thôi đi! Chị lo chăm sóc ông xã của mình đi kìa. Không khéo sau này bận bịu quá biến thành bà bà, hại em phải lo ngược lại. Haha”

“Con nhóc này” – Meetan lấy cái gối tựa lưng trên sô pha ném vào mặt tôi, tỏ vẻ tức giận nói: “Hết đồ ăn rồi, đi mua đi”.

Tôi thật sự muốn hét lớn: Meetan đáng ghét, biết bây giờ là mấy giờ không? Dù có ưỡn ẹo quằn quại cỡ nào, cuối cùng vẫn phải khoác chiếc áo dày cộm đến cửa hàng tiện lợi mua đồ.

Itano cất bước theo sau. Trong lòng cũng oán trách Meetan không ngớt, cái người này dám ức hiếp Kasai. Dù không cảm nhận được nhưng nhìn hơi thở đầy sương của Kasai cùng những đống tuyết trắng xóa trên đường, nàng cũng đủ biết thời tiết lạnh đến cỡ nào. Nhìn con đường được thắp sáng bằng thứ ánh sáng kỳ lạ, những ngọn đèn không bao giờ tắt, dấu chân Kasai in hằn trên vệt tuyết. Từng bước, từng bước một, Itano cũng giẫm chân đè lên. Hai bóng dáng một trước một sau, nối đuôi nhau trên con đường phủ đầy màu trắng.

Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Kasai kéo mũ áo khoác lên trùm đầu, lao thân mình bước nhanh trong cơn gió lạnh. Vừa đi vừa không ngừng chửi rủa bà chị cùng phòng trọ: “Meetan đáng chết, đáng ghét, đáng đánh”. Biết rõ thời tiết dạo này thất thường mà chị ta cứ thích hành hạ người khác, đã khuya thế này vẫn bắt mình đi mua đồ ăn cho bằng được.

Người đi ở phía sau cũng phụ họa nói theo, đúng là tội đáng muôn chết.

Itano vẫn như cũ đạp lên dấu chân mà đi, thấy bên đường có một ụ tuyết hình người rất quái dị, nàng tò mò nhìn qua. Bỗng một thứ ánh sáng chói mắt rọi thẳng đến chỗ Kasai mang theo âm thanh gào rú đáng sợ, Itano vội vàng quay đầu hét lớn: “Mau tránh ra”. Nhưng cuối cùng Kasai cũng không tránh được, thân thể nàng bị lực mạnh đẩy đi, hệt như tàn ảnh xuyên thấu qua người Itano.

Trong cơn hoảng hốt, Itano chưa kịp đến xem thử tình trạng của Kasai thì không gian một lần, lại một lần nữa xoay chuyển.

Itano có thể thấy rõ rất nhiều hình ảnh mà trước đây dù nghĩ, nàng cũng không thể nghĩ đến. Nàng có thể thấy Kasai hoàn hồn trong hình hài Hán Uy, có thể nghe thấy âm thanh đau đớn của Kasai ở lương đình ngày ấy. Nàng chắc chắn khi đâm Kasai một nhát là dùng toàn lực, bản thân không chút áy náy nhưng giờ đây nàng chỉ hận không thể đến tát cho mình một bạt tai để thức tỉnh.

Cũng may Kasai được Phán Quan ưu ái, một lần nữa hoàn dương. Nàng ta uống thứ thuốc có thể khiến cơ thể biến thành nữ nhân thực thụ nhưng đến lúc biến đổi lại không như mong muốn. Itano nhìn mà cũng thấy buồn cười, đúng là nhỏ thật.

Mỗi lần chạm mặt nàng, Kasai chỉ có hai luồng suy nghĩ.

Một, là vô vàn uất ức. Sao cơ thể mình xuyên qua lại không phải là Itano. Itano cũng thầm cười lạnh, dám trù nàng chết sao, đúng là chán sống mà. Nhưng nghĩ đến việc Kasai từng thèm muốn cơ thể này của mình, Itano bất giác nhếch khóe môi.

Hai, là vô cùng sợ hãi. Sợ Itano lại giết nàng thủ tiêu. Bộ mình đáng sợ đến vậy sao? Itano tự vấn.

Không ngờ Acchan lại là Phán Quan, cô cô của các nàng sớm đã bị Diêm Vương tráo đổi thân phận. Những chuyện này trước đây nàng chưa từng nghĩ đến, đúng là có chút bất ngờ. Dù Diêm Vương vì bản thân nên mới để Kasai kết thúc thọ nguyên trước hạn nhưng nhờ vậy mới đưa Kasai đến cạnh nàng. Sau này cũng không cần chèn ép hỏi han Acchan về chuyện của Kasai nữa, ngược lại, bí mật của Acchan đã bị nàng nắm được.

Lúc bị bỏ thuốc mê ở Phẩm Hương Lầu, Itano chỉ muốn độn thổ mà thôi. Thì ra trong mắt Kasai, vẻ mặt của nàng khi ấy lại trông hám tình như vậy.

Thời gian của hồi ức trôi nhanh như thoi đưa. Nhiều lúc Itano không thể kìm chế bản thân, bật cười trước những suy nghĩ quái đản lại rất ngây ngô của Kasai. Thoáng chốc nàng đã đến Liêm Thành, cùng Kasai bị nhốt trong ngục tối. Tâm vọng vang lên không dứt:

Tomomi một thân lãnh đạm, chững chạc có vẻ già giặn hơn tuổi, nhưng về khoản lừa gạt so với người hiện đại như tôi thì chỉ như đứa trẻ với nhà binh. Vấn đề nằm ở chỗ cậu ta không biết chút gì về cái thế giới hiện đại đầy màu sắc mà tôi kể lể, cứ nghĩ ở Nhật Bản, người ta chỉ cần nói “Chiyuu”, chữ viết cũng chỉ “Chiyuu”, muốn hiểu thì phải dựa trên cao độ lúc phát âm từ “Chiyuu” mà hiểu, kỳ thật so với chữ nghĩa nước Ngõa độ khó tính bằng khoảng cách trời và đất. Tôi đảm bảo, cậu ta đang vô cùng ngưỡng mộ khả năng ngôn ngữ của tôi. A hahaha, thật ngại mà.

Hắc tuyến đầy mặt. Nếu không đến Nhật một lần có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết bản thân mình bị Kasai lừa gạt.

Cái đêm khắp Liêm Thành được thắp sáng bởi vô vàn ngọn đuốc, đứng giữa vòng vây binh sĩ, cuối cùng nàng đã có thể nghe thấy tiếng gọi của Kasai. Tiếng gọi đau đớn bằng tâm vọng không ngừng vang lên khắp bốn phía. Itano giơ những ngón tay mảnh khảnh chạm vào vết thương bên hông Kasai, hy vọng có thể giúp nàng lấy đi sự đau đớn, nước mắt bất giác rơi đầy trên mặt.

Không gian xoay chuyển.

Một lần nữa Kasai lại được hồi sinh. Một cô nhóc đáng yêu ngồi trước gương đồng tự mình tết tóc. Tiểu Kasai cực kỳ dễ thương, hệt cái bánh bao di động. Nàng vui vẻ, nàng lễ phép nhưng cũng là một đứa nhóc hiếu động đến không thể chịu được, đám sơn tặc nuôi nấng nàng khổ không sao kể siết.

Itano đi theo tiểu Kasai, thế nhưng lại không hề cảm thấy tẻ nhạt.

Kiếp này không ngờ cô cô lại là nương của nàng ấy thật. Không đúng, phải gọi là Diêm Vương, bởi cô cô đã sớm mất rồi. Diêm Vương với thần lực ít ỏi bị con mình bắt chẹt. Hình ảnh tiểu Kasai đu bám trên người Mariko hệt như con gấu trúc quả thật quá mắc cười. Itano vui vẻ nhìn theo.

Nơi mà hai mẹ con họ ghé chơi trông quen thuộc đến lạ. Itano giật mình nhận ra đây chính là phủ đệ của gia tộc nàng trước khi phụ hoàng lên ngôi. Hai người đến đây, có khi nào chạm mặt nàng hay không?

Tiểu Kasai thay y phục tiểu nha hoàn, từ biệt nương sau đó lon ton chạy đi. Itano theo sau không khỏi hồi hộp. Nàng ở đây đến năm mười hai tuổi thì rời đi, phương hướng dù không nhớ rõ lắm nhưng phòng mình ở đâu thì vẫn nhớ rõ.

Tâm vọng của Kasai vang lên.

Một thiếu phụ làm chủ quản ở nội đình thấy ta liền thuận miệng gọi lại: “Đưa thức ăn đến phòng Cửu tiểu thư. Cẩn thận đừng làm tiểu thư giận”. Có việc để làm rồi, ta gật đầu ngoan ngoãn bưng khay thức ăn đi. Ta đang cố gắng đóng thật đạt vai một tiểu nô tỳ nghe lời được việc. Khổ nỗi không biết phòng của vị cửu tiểu thư kia ở đâu, đi loanh hoanh một hồi, lúc ta dừng chân lén nếm thử thức ăn thì phát hiện nó nguội mất rồi. May có vài ca ca thị vệ tốt bụng chỉ đường cho ta. Lạ là những nơi khác ta thấy thị vệ ca ca đứng gác nhiều lắm mà ở trước phòng của cửu tiểu thư này ta chẳng thấy ai cả. Nói là phòng nhưng thật ra đó là cả một gian biệt lập nằm trong một biệt viện lớn, chỉ cái sân thôi là đã bự khổng lồ rồi hại ta đi hoài mới tới nơi, mệt muốn xỉu luôn.

Ta là hài tử ngoan mà, không thể tùy ý xông vào nơi ở của người khác nên cẩn thận, đứng ngoài phòng gõ cửa. Âm thanh cộc cộc cộc vang dội một hồi không thấy ai đáp trả, lúc ta mất kiên nhẫn định đẩy cửa vào thì một âm thanh yếu ớt nhưng lại mang theo cái lạnh thấu xương nói vọng ra: “Để đó. Ra ngoài”.

Itano đứng trước cửa phòng mình năm đó mà ngây dại. Cố gắng kềm chế sự kích động. Nàng và Kasai có thể đã gặp nhau lúc nhỏ ư? Không thể nào, tại sao nàng lại không nhớ. Đúng rồi, cái tên Kasai Tomomi nàng luôn thấy rất quen thuộc. Từ năm mười một tuổi có lần bị sốt cao, sau khi khỏi bệnh rất nhiều thứ trong vòng một tháng trở lại nàng không nhớ được nhưng cái tên Kasai Tomomi trong lúc vô tình vẫn hiện lên trong tâm trí, nàng còn nghĩ là do mình đọc được trong cuốn sách nào đó. Giờ nghĩ lại, có khi nào là do nàng đã sớm gặp được Kasai hay không?

Đang lúc Itano hồi hộp dõi theo tiểu Kasai thì không gian đột ngột xoay chuyển, lần này không phải chuyển cảnh mà không gian này như thể bị xé rách. Tia quang mang phát tán tứ phía đẩy Itano đi vào một vết nứt. Đến khi đứng vững thân người mới phát hiện, nàng đã trở lại nơi mà rất nhiều cánh cửa cư ngụ.

Quan sát xung quanh chợt nhìn thấy bóng hình quen thuộc.

Nàng ấy cũng vào đây. Là do đám dây leo đó kéo rớt xuống hồ nước như mình sao?

Itano vừa định cất tiếng gọi thì Kasai đã mở một cánh cửa khác bước vào. Không còn cách nào khác, Itano đành hướng về cánh cửa đó chạy đến. Không cần nàng chủ động thì một loạt âm thanh quen thuộc hệt như sợi tơ cuốn lấy thần trí, trong vô thức, nàng nhấc bước chân đi.




oOo




“Đẹp thật!” – Yuki đi đến bờ hồ, nhìn mặt nước màu đỏ tươi tựa như máu huyết không hiểu sao lại bất giác thốt lên một câu, cả người rạo rực đến kỳ lạ.

Mayu thấy Yuki tiến lên phía trước như người vô hồn, dường như muốn bước thẳng xuống hồ. Cũng may nàng kịp thời đưa tay vịn lại. Acchan kéo cả hai người, mau chóng thét lớn: “Tất cả lùi ra sau, càng xa càng tốt. Nhanh lên”.

Khi tất cả đã lui về nơi an toàn, vị trí mặt hồ, nơi mà đầu mũi chân Yuki chạm xuống ban nãy dần hình thành cuộn lốc xoáy nhỏ, nháy mắt mở rộng ra tạo thành luồng gió mạnh hút lấy mọi thứ gần bờ.

Đợi không gian yên tĩnh như ban đầu thì tất cả mới rời khỏi chỗ ẩn nấp. Yuko cẩn thận đi đến, nhìn hồ nước quái dị rồi lại nhìn Acchan hỏi: “Nơi này rốt cuộc là chốn nào, nguy hiểm như vậy, xém chút là kéo chúng ta xuống đó rồi”.

“Để ta nghiên cứu đã. Mọi người đừng đến gần, cứ yên vị ở đây cho an toàn”.

Mariko nói chuyện gì đó với Miichan khiến con bé cười khúc khích. Nghe Acchan nói, nàng chỉ lãnh đạm đáp lời: “Bọn ta biết rồi, ngươi làm việc nhanh nhanh đi. Thật chậm chạp mà”.

Acchan: “…”

Nàng á khẩu là vì ai nấy cũng tụ tập ngồi trò chuyện với nhau, vốn dĩ chẳng thèm đoái hoài tới nàng. Cái bọn người vô lương tâm này. Cũng may còn một người bị hắt hủi ngoài rìa vẫn dõi theo nàng, nhưng như vậy càng nguy hiểm hơn thì có. Lỡ đâu nàng đang chúi đầu xem xét mặt hồ thì bị người ta đánh úp. Vừa nghĩ đến đã thấy điềm gở, Acchan trừng mắt với Takahashi sau đó một mình tự kỷ ngâm cứu hồ nước.

Để ý Yuki từ nãy đến giờ cứ nhấp nhổm không yên, Yuko nhỏ giọng thăm hỏi: “Em làm chuyện gì xấu à, cứ như người có tật giật mình thế?”

Nàng đúng là đã làm chuyện xấu, Yuki phân vân không biết có nên nói cho Yuko biết không. Nương, Mayu và Acchan tỷ thì nàng không thể nói được, như vậy sẽ hủy hết hình tượng trong sáng thuần khiết của nàng. Yuko tỷ thì ngoại lệ, có mỗi tỷ ấy là hay phá nhà người khác, vốn đã mang tiếng xấu nên nếu chuyện này bại lộ thì cũng có người cùng nàng gánh tội. Nghĩ vậy, Yuki liền đem chuyện khiến mình áy náy ra thuật lại.

Nếu Yuko biết Yuki là muốn tìm một đồng phạm chết chung, không biết sẽ phản ứng thế nào.

“Cái gì?” – Yuko nhỏ giọng than thở - “Dù người ta có là đạo sĩ bắt ma rởm đi nữa thì em cũng không nên tuyệt tình như vậy. Không biết bây giờ có bị chìm dưới đáy đầm lầy chưa nữa”.

“Chắc chìm rồi” – Yuki khẳng định.

Yuko: “…”

Vậy còn rủ nàng phụ kéo người lên làm gì. Rốt cuộc là muốn người ta chết hay chưa chết đây hả?

Yuki nói thầm vào tai Mayu: “Tỷ đi ra ngoài một chút rồi quay lại”.

Thấy Yuki đã tìm lý do chính đáng rồi, Yuko liền sảng khoái khoác vai Yuki kéo đi, cũng bắt chước lý do y chang vậy, chỉ có điều là nàng lớn tiếng chứ không phải nhỏ giọng làm gì.

“Yuki-chan cũng đi ngoài hả, đợi tỷ với”.

Mọi người: “…”

Ghê tởm, vậy mà cũng đi chung cho được.

Acchan nghiên cứu khoảng một canh giờ mới thu được kết quả.

“Đây là trận pháp truyền tống tự nhiên. Nếu hai người họ rơi xuống đây thì chỉ có bản thân họ mới tìm được đường ra, chúng ta muốn tham dự vào cũng không được”.

Mariko lúc này mới tiến lên, nhìn lướt qua mặt hồ rồi nói: “Nơi này là Luân Hồi Ảo Vọng, cũng giống như Mê Vụ Ảo Vọng gây ra ảo giác. Nhưng ảo giác sinh ra là dựa trên ký ức của một kiếp luân hồi. Bản thân người bị ký ức luân hồi của mình vây khốn thì không thể nào thoát thân được, trừ phi có ngoại lực tác động vào. Họ cứ như đứa trẻ thèm khát hạnh phúc, những ký ức đau khổ sẽ dần được trừ bỏ, cuối cùng mãi mãi chìm đắm trong thời khắc vĩnh sinh khoái lạc (mãi mãi hạnh phúc), không quản đến sự sống của bản thân đang dần bị mài mòn”.

Mariko bổ sung thêm một câu: “Nói đúng hơn là hai người đó đang gặp nguy hiểm, nhưng trong tay họ có trủy thủ của ngươi. Nếu ngươi ở ngoài này bày một trận pháp kích phát, khi họ dùng trủy thủ thì có thể khởi động truyền tống trận đảo nghịch trở về nơi này. Những thứ ở đây tuy có phần quái dị nhưng đối với linh vật vẫn sinh ra cố kị nhất định.”

Nhìn ánh mắt sùng bái của Miichan và Mayu nhìn mình, nàng có chút tự hào. Acchan ở bên thì ấm ức không chịu được: “Nếu biết rõ nơi này như vậy sao không nói sớm, hại ta tốn nhiều thời gian như vậy”.

Mariko nhún vai: “Nhìn ngươi nghiêm túc cũng rất vui mà. Không tin hỏi Takamina đi, nãy giờ nhìn có vui không”.

Takahashi gật đầu.

Acchan: “…”




oOo




Itano Tomomi hồi ký.

Sinh thần năm nay không còn được ăn bát mì do mẫu thân nấu. Phụ thân nói đó không phải lỗi của ta. Khi đăng cơ, ông hứa sẽ dùng thứ quyền lực tối thượng nhất bảo vệ ta, bù đắp cho ta, không cho phép bất kì kẻ nào nhắc đến chuyện của mẫu thân nữa. Nhưng ông không hiểu, thứ khiến ta khó chịu không phải lời chỉ trích mà chính là ánh mắt thương hại của bọn họ. Ta không cần thứ tình cảm ủy mị đó, ta không muốn ra ngoài gặp bất kỳ ai cả.

Nhận được ý chỉ ban hôn với kẻ thù, ta chỉ muốn cười to một trận. Có người hứa sẽ sẽ bù đắp cho ta cơ đấy. Đế vương nào cũng như nhau, cho dù là người thân cũng chỉ là quân cờ trên bàn cờ quân sự. Nếu không ai nghĩ đến ta thì việc gì ta phải nghĩ cho họ.

Ta muốn phá hủy hết mọi thứ.

A! Không ngờ tên Hán Uy này sức sống lại dai như đỉa vậy.

Sớm nghe đồn hắn háo sắc, nhu nhược, biến thái nhưng không ngờ, quả thật là như vậy. Rõ ràng ta đã đâm hắn suýt chết nhưng ngày thành thân hắn vẫn cố nhẫn nhịn không nói ra. Lại dùng phương cách đồi bại để hạ nhục ta, gì mà không thể ngồi ngựa đòi chung kiệu với tân nương? Muốn chết sao?

Đã thế còn ói như trúng tà khiến mặt mũi ta mất hết.

Ói dọc đường đi không nói, về đến trước phủ điện lại lăn đùng ra ngủ. Dù ta cố gắng giữ phong phạm của một tiểu thư khuê các thì vẫn không thể chịu nỗi cảnh ngồi trên kiệu đến mông cũng tê rần. Gọi hắn tỉnh lại thì hắn lại đè ngửa ta ra. Ta muốn giết người a!

Nhưng hai lần trước giết hắn đều thất bại, ta muốn biết hắn làm cách nào, hắn chẳng nhẽ có bí mật sao? Vờ nhu nhược nhưng thật chất lại võ công đầy mình, ta không cẩn thận hành động thì sẽ bị hắn lật ngược tình thế. Trong thời gian năm ngày hoàng tộc của Tề quốc còn ở lại, ta không thể manh động.

Ta là khuê nữ gia giáo không thể tùy tiện đem y phục cho nam nhân tắm rửa nhưng vì công cuộc nghiên cứu bí mật của hắn, ta phải chịu đựng.

Đẩy cửa bước vào.

Tên nam nhân không biết xấu hổ, nhìn ta ngây ngốc như vậy. Mà khoan, ta thấy.. thấy ngực của hắn.

Hắn đột nhiên che thân hét lớn một tiếng, thụp cổ xuống hồ nước. Dáng điệu này hệt như một cô gái a! Đúng là buồn cười.

Không hiểu sao ta lại đi trấn an hắn.

“La gì chứ. Ngươi là nam nhân mà. Ta là nữ nhân thấy nam nhân khỏa thân la là đúng, ngươi la cái gì a~”

Hình như hắn tin sái cổ luôn ấy, liên tục gật đầu, còn nói: “Phải đó, ta la giùm nàng thôi. Ta là nam nhân có gì xấu hổ.” Nói thì nói vậy nhưng chỉ lát sau hắn lại lên cơn đập đầu vào mặt nước.

Hành xử quái dị.

Âm thầm cười gian ác. Đợi ta lột mặt nạ của ngươi ra, sau đó giết chết ngươi. Hahaha.

Cái đồ ô uế đáng ghét, tắm đêm làm gì để bị bệnh, lần đầu tiên ta ngủ chung với một người mà hắn còn hắt hơi sổ mũi liên tục, thật là kinh dị chết người. Ta đuổi, hắn không đi còn lết sang phía giường ta thì thào: “Ta là nữ nhân, ta là nữ nhân…”

Đúng là đồ điên mà, có phải mắc căn bệnh ngực to nên hắn mới biến thái như vậy hay không?

Hắn còn dám phi thân lên người ta, nắm chặt lấy tay ta ấn vào ngực hắn. Ta muốn giết người a! Mà khoan, cái cảm giác chân thật này còn cả câu nói không ngừng lặp đi lặp lại “Ta là nữ nhân”. Chẳng nhẽ là tráo đổi thân phận? Đúng vậy, Hán Uy không thể sống sót sau đêm đó được, ta chắc chắn mình đâm rất chuẩn mà.

Trước mắt cứ vờ như không biết gì cả, ta phải điều tra kỹ chuyện này.

Trên đường đi ta gặp một nữ tử kỳ lạ gọi là Acchan, tên đầy đủ là Maeda Atsuko, tự xưng là thuật sĩ, có lẽ là hàng thật đó bởi nàng ta không bị Takahashi độc chết. Xem ra cũng có chút tài năng, tạm dùng được.

Cái tên kia, à không, nữ nhân kia không ngờ lại “thông minh” đến vậy. Vì che đậy giới tính thật sự mà không để Thái Y chẩn trị. Cũng may ta chỉ rời khỏi phủ có ba ngày, lâu hơn nữa chắc nàng ta cứ như vậy mà chết queo quá. Đúng là ngu ngốc.

Nhìn bộ dạng bệnh đến mụ mị đầu óc của nàng ta, miệng còn không ngừng lặp lại cái tên: “Itano Tomomi”, ta có chút mủi lòng, lần đầu tiên có người nhớ ta da diết như vậy. Nhưng thật chất câu nói hoàn chỉnh của nàng ta phải là: “Itano Tomomi…đi đi đừng về”.

Ta: “…”

Ta phải thôi miên ngươi trước, ngươi bệnh hay không bệnh thì mặc kệ.

Acchan nói: “Muốn hỏi gì cứ việc, nhưng nhớ chỉ được hỏi ba câu thôi. Với tình trạng sức khỏe hiện giờ của Phò Mã e sẽ không chịu nổi”.

Ta chớp mắt ra vẻ đã hiểu, đặt câu hỏi đầu tiên: “Hán Uy! Ngươi có thật là Hán Uy hay không? Ngươi là ai?”

Mở miệng trong vô thức, nàng ta đáp lời: “Kasai Tomomi. Tôi là Kasai Tomomi”.

Một lần nữa chấn động. Chuyện nàng không phải Hán Uy, ta sớm đã đoán ra nên thứ duy nhất khiến ta bất ngờ chính là cái tên Kasai Tomomi. Một cái tên vô cùng quen thuộc. Không biết từ đâu ta lại nhớ đến nó, chỉ biết rằng rất nhiều năm về trước, cái tên ấy đã trở thành một phần ký ức của ta. Kềm chế sự kích động trong nội tâm, ta đặt câu hỏi thứ hai:

“Ngươi từ đâu đến?”

“Từ Nhật Bản”

Nhật Bản sao? Không phải là người Tề à? Vì thế ta thắc mắc:

“Tại sao ngươi đến chỗ Itano Tomomi?”

“Đến để làm công chúa, làm tiểu thư, đến để ngắm mỹ nam và làm mỹ nữ. Tên Lục Phán Quan chết tiệt kia. Tất cả tại ông cả đấy. Trả body lại cho ta!”

Nàng ta bỗng dưng bất ngờ thét lớn khiến ta và cả Acchan cũng phải giật mình, Acchan nhanh chóng hóa giải thuật thôi miên. Nàng ta lại dần mê man chìm vào cơn sốt.

Chuyện này trở nên có chút quỷ dị rồi, ta cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận lại. Nhưng trước hết, ta phải giết người diệt khẩu tránh chuyện này bại lộ ra ngoài.

Ta dùng ánh mắt u ám tột độ nhìn trân trân vào Acchan, rồi lại nhìn sang Kasai, thanh âm lạnh buốt tận xương, từng từ thốt ra rít qua kẽ răng: “Thế mà bảo thuật thôi miên của mình hiệu nghiệm lắm. Chỉ thử với ba câu đơn giản, tên của mình, quê hương mình, đến đây để làm Phò Mã mà hắn ta cũng không nói được. Ta thấy ngươi lợi dụng việc Hán Uy mê sảng nói lung tung mà lừa ta. Rõ không phải là thuật sĩ cao thâm gì. Lôi ra ngoài chém”.

Nhưng không ngờ Takahashi lại nhảy ra ngăn cản. Đáng ghét thật.

Về phòng, ta chuyên tâm nghĩ đến những gì nữ nhân đó nói trong lúc bị thôi miên. Body là gì ta không hiểu nhưng Lục Phán Quan thì ta biết. Chẳng nhẽ chuyện thần tiên yêu ma, chuyện trùng sinh hoàn hồn là có thật? Vậy Hán Uy thật sự đã chết?!!! Quá tuyệt!

Như đã nói, Kasai đến từ một nơi gọi là Nhật Bản. Cũng may không phải người Tề, vậy thì ta có thể để lại bên cạnh, tạm thời không cần giết bỏ. Nhưng mà… sức chịu đựng của ta cũng có giới hạn!

Dám ở nơi đông người vu khống ta cùng nàng… cả hai đều là nữ nhân a, vậy thì tấm lụa trắng dính máu đó đâu ra? Nàng ta cả gan bày trò chơi ta, được lắm. Tức chết ta mà.

Ta phát hiện Kasai cũng không quá đáng ghét, rất nhát gan. Mỗi lần ta hù dọa là mặt mày lại xanh lét hùa theo ý kiến của ta. Nàng chỉ đơn thuần là sợ đau, sợ chết, ánh mắt nhìn ta chưa bao giờ chứa đựng sự khinh miệt hay thương hại như những kẻ khác. Cùng nàng ở chung một chỗ không hề cảm thấy áp lực, lại rất vui vẻ.

Đêm ở Phẩm Hương Lầu, ta làm ra một chuyện cực kỳ mất mặt. Tại sao lại có thể trúng xuân dược cùng nàng ta làm ra loại chuyện đó? Điều đáng trách hơn là khi nhớ lại, ta không hề cảm thấy bài xích, tim đập nhanh đến bất thường.

Bản thân sinh ra cảm giác không nên có này khiến ta vô cùng khó chịu, cũng may chuyện phát sinh giữa ta và nàng không bị ai khác rêu rao, nhưng dấu tích màu đỏ trên cổ lộ ra ngoài và cả vết cắn trên vành tai Kasai thì không giấu đâu được. Lúc thượng triều đi về thì tin đồn ‘Cửu công chúa Itano Tomomi ngoài lạnh như phiến hàn băng, thâm tâm lại hừng hực lửa tình’ xuất hiện.

Ta: “…”

Thật đáng xấu hổ mà.

Thông qua Acchan, ta biết chuyện đã lan truyền khắp nơi như cơn vũ bão. Quét ra ngoài hoàng cung, lân la khắp ngõ ngách kinh thành. Hận, ước gì có thể đem chuyện đêm đó xé tan vào chín tầng mây. Dù ở trong phủ điện của mình, ở ngay trong phòng của mình nhưng ta luôn có cảm giác bị cợt đùa, vẫn có người nhìn ta mà châm chọc. Mỗi lần gặp chuyện không vui ta đều đóng cửa, chui xuống mật thất của Takahashi ở dài hạn. Cấm kẻ nào bén mảng lại gần.

“Atsuko cũng không được lại gần sao?”

Nghe Takahashi hỏi mà ta chỉ muốn vươn tay bóp chết. Đúng thật, nữ nhi lớn lên cũng như bát nước hắt đi mà.

Thời gian ba tháng giúp ta suy nghĩ thông suốt rất nhiều việc. Đầu tiên là chuyện ở Phẩm Hương Lầu, Kasai có ăn đậu hủ của ta mà, vậy hãy để nàng ta chịu trách nhiệm với ta đi, ta không cần phải chịu trách nhiệm với nàng làm gì, thật khỏe. Thứ hai là cái tên Kasai Tomomi mà ta cảm thấy rất quen thuộc kia, ta đã cố gắng nhớ nhưng vẫn không sao nhớ được đã từng nghe nó ở đâu. Cứ để nàng ta mãi mãi ở bên cạnh, rồi sẽ có ngày ta nhớ ra thôi. Còn cảm xúc cấm kị nhen nhóm trong lòng thì sao? Cần gì quan tâm nó là cấm kị hay không. Từ trước đến giờ vốn có ai để ý đến ta, ta việc gì phải quan tâm họ nghĩ gì cơ chứ.

Nhưng có chuyện ta vẫn nghi ngại. Acchan đã từng chữa bệnh cho Kasai thì hẳn phải bắt được mạch tượng của nàng, không những không vạch trần lại đi giúp Kasai che đậy. Tại sao lại như vậy? Hai người họ lần đầu gặp mặt lại còn nói cười thân thân thiết thiết, chẳng nhẽ tiền kiếp của Kasai quen Acchan hay vốn dĩ Kasai đến được đây là nhờ Acchan? Đối với những chuyện mập mờ không rõ ràng ta sẽ chọn cách triệt tiêu nó, đầu tiên là phải ngăn cách hai người họ, không để họ tiếp xúc với nhau. 

Thời gian chứng minh những gì ta lo lắng đã trở thành sự thật. Hôm ở Liêm Thành, Kasai bị người ta ám toán. Câu cửa miệng của ta lúc nào cũng là muốn giết nàng nhưng thật tâm ta chưa bao giờ muốn như vậy, ta không muốn nàng chết. Dù là linh hồn cũng được, thể xác Hán Uy cũng được, ta luôn tự tin khi ở cạnh mình nàng sẽ không gặp bất cứ tổn thương hay uy hiếp gì, nhưng… ta đúng là đứa vô dụng.

“Acchan, mau gọi Acchan đến đây”.

Người duy nhất ta đặt hy vọng chỉ có Acchan, nếu nàng ta còn ở đây thì Kasai sẽ không biến mất. Nhưng rồi Acchan cũng đột nhiên mất tích. Không thể nào. Lúc này ta chỉ biết kêu gọi nàng trong vô vọng hệt như lúc ta gọi mẫu thân, không một ai đáp trả.

Ta nuôi một hy vọng mỏng manh, nàng ấy từng hoàn hồn hoán xác, biết đâu hiện giờ nàng cũng đang nương nhờ cơ thể ai đó, dù nàng có đầu thai lần nữa ta vẫn tự tin sẽ nhận ra nàng. Chờ đợi ba năm, sau ba năm cuối cùng ta đã tìm thấy.

Kasai nhìn những hình ảnh lướt qua trước mắt, nghe tâm vọng vang lên bên tai, những ký ức đâu đó cũng chợt ùa về. Nàng không giữ nổi tâm trạng kích động của bản thân mà bật khóc. Những gì Itano nói là thật, không phải nàng ấy xem nàng là kẻ thế thân, nàng ấy nhận ra nàng, chỉ có nàng không nhớ mà thôi.

Vận mệnh cả hai hệt như một vòng tròn lớn. Kiếp này nàng theo đuổi ký ức mà Itano đánh mất. Itano lại theo đuổi tiền kiếp của nàng.

Thời điểm thuyền của các nàng đặt chân lên Loạn Lưu Thánh Địa thì hồi ức dừng lại. Một khoảng không đen kịt bao phủ toàn bộ, chốc lát sau lại một cánh cửa khác mang theo thứ ánh sáng nhu hòa mở ra, bóng ảnh quen thuộc bước đi một cách vô thức tiến vào cánh cửa. Kasai vội vàng chạy theo, muốn kéo Itano quay lại. Nàng sợ cứ như thế thì Itano sẽ không thể nào trở ra được nữa. Nhiều cánh cửa đóng rồi lại mở, chỉ suýt chút nữa thôi đã chạm được tay Itano rồi.

Itano chìm đắm trong dòng hồi ức, những tiểu tiết nhỏ nhặt không ngờ lại sống động như vậy. Cứ hết một vòng hồi ức, lại một vòng khác lặp lại. Những chuyện buồn nàng không muốn nhớ đến thì vòng hồi ức sau nó sẽ không còn xuất hiện nữa. Đến một lúc, quanh nàng chỉ còn hình bóng của một người và một cái tên quen thuộc. Xuất xứ của cái tên đó, nàng muốn biết.

“Nè ~ Cửu tiểu thư đâu? Sao tiểu muội lại ở đây một mình? Có phải là bị phạt ngồi đây họa tranh hay không?”

“Thật tội nghiệp nha, lúc trước tỷ cũng hay bị phạt lắm, nhưng bị phạt rèn chữ chứ không có giống tiểu muội bị phạt họa tranh trừu tượng nha”.

“Nè ~ Tiểu muội có phải bị phạt không được nói chuyện luôn không? Nhưng lúc nãy tiểu muội đã lên tiếng đuổi tỷ đi nha. Vậy là vi phạm rồi, tỷ sẽ mách với tiểu thư, để tiểu thư đét vào mông muội. Hắc hắc”.

“Tiểu muội không biết đâu, trời lạnh thế này mà mông chảy máu thì máu sẽ đông thành băng tuyết đó. Còn nữa, làm mặt tỷ bẩn rồi này, bắt đền đi”.

Tại sao chỉ nghe thấy giọng nói? Là ai? Là ai đã nói với ta những câu đó?

“Mỹ nhân tỷ tỷ”.

Ai là mỹ nhân tỷ tỷ? Người ta đang nghiêm túc, sao lại bị thứ âm thanh của trẻ con này xen vào châm chọc chứ.

“Không có lừa gạt. Họ là Mỹ Nhân, tên là Tỷ Tỷ. Tỷ có thể gọi muội là Mỹ Nhân, cũng thể gọi là Tỷ Tỷ, muội không quan trọng đâu”.

Ta: “…”

Cái dòng hồi ức chết tiệt này.

Ta năm nay mười một tuổi, đoạn thời gian này ta không nhớ rõ lắm. Phụ hoàng nói ta từng bị sốt cao nên có nhiều việc không nhớ là hiển nhiên. Nhưng sao ta lại nhớ được cái cảm giác này nhỉ? Cảm giác ngồi trong phòng chờ đợi một ai đó. Có người đáng để ta mong ngóng ư?

Một dáng dấp đáng yêu hệt cái bánh bao không thèm gõ cửa mà chạy xộc vào phòng ta. Ta không phải nên mắng tiểu nô tỳ vô phép này một câu thay vì đứng bất động ư? Tại sao nội tâm ta lại cảm thấy cao hứng như vậy?

Tiểu nô tỳ dúi vào lòng ta giỏ tre đựng mấy cái bánh bao nhân hạt sen, bên trên rắc ít bột gia vị tạo ra màu lục thủy thanh túy như màu lá trà xanh, hương thơm tinh tế cùng mùi bánh hấp hòa quyện vào nhau.

Tiểu nô tỳ không nói gì khác, chỉ đứng đó hấp hấp chiếc mũi đang phả ra làn sương mỏng. Nàng ta đột nhiên cuộn chặt nắm tay như để lấy dũng khí, thanh âm trong trẻo mang theo chút hơi ấm của tia nắng ban mai: “Tên tớ là Kasai Tomomi, nhớ nhé, Kasai Tomomi”.

Hình ảnh của tiểu nô tỳ đột nhiên rõ ràng hơn. Khóe miệng ta bất giác nở nụ cười, cuối cùng ta đã biết, ra là nàng, Kasai Tomomi.

Buổi sáng tiết trời ấm áp bỗng nhiên đổ cơn mưa kỳ lạ, quệt đi giọt nước rơi trên má. Bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt không ngừng gọi tên ta.

“Tomo~ cậu mau tỉnh lại đi”.




oOo




Thời hạn không ngờ lại tới vào đúng lúc này, cơn đau điếng từ bao tử hệt như bị cổ trùng cào xé, vô cùng khó chịu. Dù cố gắng nhưng nàng vẫn không thể áp chế mùi tanh nơi cuống họng, khó khăn phun ra một ngụm máu. May mà lúc này kịp thời chộp được tay Itano, Kasai vội vàng kéo thân người Itano vào lòng, thanh trủy thủ liền cắm chặt vào cánh cửa tựa như lúc trước nàng từng làm. Lần này cánh cửa không tan biến mà mặt đất dưới chân đột nhiên nổi lên vầng sáng trắng chói mắt.

Itano nhìn lại bàn tay mình, không phải nước mưa mà là máu. Chất độc đã đến hạn. Vừa nghĩ đến, tâm thần nàng liền chấn động.

Không khí xung quanh tựa như bị rút hết, Kasai phát hiện bản thân đang lơ lửng giữa dòng nước đỏ, nàng khó khăn hít thở nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi. Một đôi môi mềm mại áp lên miệng nàng, hơi thở giao thoa giữa hai thân thể khiến nàng dễ chịu hơn rất nhiều. Không chỉ không khí, Kasai nhận ra cánh lưỡi kia còn đẩy cho nàng một vật. Mùi vị đắng chát này, là thuốc giải định kỳ?! Itano bón thuốc giúp nàng chẳng phải nàng ấy cũng bị nhiễm độc tố hay sao? Vốn dĩ thuốc giải định kỳ cũng chính là độc dược, chất độc sót lại trong viên thuốc chính là kỳ hạn kế tiếp của nàng. Tại sao lại hy sinh cho nàng nhiều như vậy!

Trận pháp Acchan bày bên ngoài có dấu hiệu phát động nhưng rồi ánh sáng đột nhiên ảm đạm. Xem ra sức mạnh của nàng không đủ điều khiển trận pháp này. Mariko nhanh chóng đặt tay xuống mặt đất, âm thầm rót thần nguyên. Lúc nãy nàng phát hiện sức mạnh của thần lại ngưng thực, ắt hẳn là cấm chế tiền kiếp của một trong hai người Yuki và Kasai đã được phá vỡ. Với sức mạnh tràn trề, nói chung bị thừa tinh lực nên Mariko mới đi giúp Acchan một tay. Ánh sáng một lần nữa bùng lên rực rỡ. Mặt nước hồ xuất hiện cột xoáy nhỏ, dần dần lớn lên. Ào! Hai thân người đột nhiên trồi lên mặt nước.


----------------------oOo-----------------------




 VĨ THANH 








Sáng sớm, mặt biển như thể dát vàng, thứ ánh sáng lấp lánh không khỏi khiến con người ta tâm tình phấn chấn. 

Một chiếc thuyền căng buồm lướt gió giữa biển khơi. 

Rena ngồi ở đầu mũi tàu cùng Maachan tâm sự. Cả hai đều chung cảnh ngộ bị người ta bỏ rơi, bị người ta ức hiếp. Nghĩ đến việc Sứ giả đấng tối cao còn bị đối xử như con bé thần kinh thích lảm nhảm thì một Khu nhân ma như nàng bị coi thường cũng là chuyện hiển nhiên. 

Bốn sư đệ bỏ mình nơi cấm địa không tìm thấy xác, thân cô thế cô, nàng cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay dâng thuyền cho người ta cướp đoạt. Sớm biết như vậy thì nghe theo nữ tử kia làm gì, giờ có hối hận cũng đã muộn. Người ta là công chúa đó, baba làm sao mà địch lại được. 

Thuyền của Rena tuy cũng bự như thuyền của đám người Itano thuê nhưng đặc biệt hơn là khoang thuyền có phân phòng riêng biệt. Tổng cộng có năm phòng, một phòng có thể chứa được tối đa bốn người. Thừa chỗ nhiều lắm nhưng đám người kia phân nhau hai người một phòng, đẩy nàng cùng Maachan ra buồng lái ngủ. Thật đáng hận mà. 

Đệ nhất phòng, gần lối đi. 

“Cô cô, người cúi thấp xuống, con không với tới”. 

Miichan cầm áo khoác ngoài giúp Mariko mặc vào. Được voi đòi tiên, nàng lại tiếp tục chỉ trỏ bảo Miichan đeo giúp thắt lưng, tới giày, rồi trâm cài, vân vân và mây mây. Nàng vô tư cảm thán, có cháu gái thật thích a, ở với Miichan vẫn tốt nhất, cùng con bé kia.. nhớ lại vẫn thấy uất ức. 

Nhìn tác phẩm mà mình chăm chút cả buổi sáng, Miichan hài lòng gật đầu. 

“Cô cô thật xinh đẹp”. 

“Miichan thích không?” 

“Thích”. 

“Ta không nghe rõ” – Vờ đau khổ ngoáy lỗ tai. 

“THÍCH” – Thanh âm như tiếng chuông báo thức vang vọng khắp khoang thuyền. 

Mariko cao hứng xoa đầu Miichan. 

Mở cửa phòng nhìn thấy hai người ở đầu mũi tàu, Miichan hướng ánh nhìn thù địch đến thân ảnh bạch y, oán trách: “Tại nàng ta hại mà cô cô giờ bị lãng tai, bị trầm cảm, bị bất lực. Cô cô còn tốt bụng đưa nàng ta đi cùng làm gì”. 

“Ta không làm người xấu được” – Mariko cảm thán, thần sắc bỗng dưng tồi tệ. 

Từng bị trầm cảm nên có kinh nghiệm, Miichan vội vàng an ủi: “Cô cô đừng buồn. Ta dẫn người đi phơi nắng”. 

Maachan tò mò hỏi: “Hai người đó nói gì vậy?” 

Rena hiểu được tiếng Soát Cương nên đáp lại: “Không có gì, nói nhảm thôi”. Gì mà không làm người xấu được chứ, đám người này có người tốt mới lạ. Nói đoạn, nàng lại xoa xoa lấy cánh tay nổi đầy da gà của mình. 

Đệ nhị phòng. 

“Giật cả mình, mới sáng sớm ai lại đi hét như heo bị thọc tiết thế!” 

Yuko đang ngồi ngủ ở góc giường bỗng dưng choàng tỉnh. Nyan nằm chễm chệ giữa chiếc giường lớn, đến mi mắt cũng không thèm giật. 

Nhìn đống sắt vụn được nàng gọt giũa cả đêm đã dần thành hình. Yuko cao hứng tự thưởng cho mình vài phút nghỉ ngơi. 

Nyan vẫn không mở mắt, miệng không thèm động, chỉ vươn cánh tay. 

Yuko: “…” 

Bất đắc dĩ đặt cuốn cấm thư vào tay Nyan. Đôi mắt ngấn lệ, nàng đã làm gì sai chứ? Tại sao lại đày đọa nàng thế này a~ 

Chẳng phải lúc cứu được Nyan thoát khỏi đầm lầy, nàng ấy đã rất vui đó sao. Còn cao hứng như thể cả hai chia xa không phải một tháng mà đã một năm vậy. Nyan lúc đó còn lộ ra biểu tình khó xử hiếm hoi, chỉ vào nửa thân người dính đầy bùn của mình, nói: 

“Ổ khóa bị rớt dưới đầm lầy rồi”. 

Lần đầu tiên thấy Nyan trưng ra bộ dáng hệt như mèo con bị nhúng nước, lửa giận của nàng thoáng chốc vơi đi, sự ghen tị với Rena cũng bay mất, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, mất thì thôi”. Mà thật chất nàng biết cái ổ khóa Nyan nói là cái nào, nàng chết liền á. 

Nyan lại khó xử: “Nhưng cái đó, ngươi nói là chính tay ngươi làm tặng ta”. 

“A, nhớ rồi. Nếu là cái ổ khóa đó thì quên đi. Nó là kỉ niệm lần đầu tiên ta theo sư phụ phá mở được á, nói đúng hơn là chính tay ta trộm được. Đồ vật như thế mất cũng không sao”. 

Nyan: “…” 

Kể từ lúc ấy Nyan chẳng nói với nàng câu nào, còn ép nàng cả đêm tự tay đẽo gọt ổ khóa mới. 

Lệ rơi năm phút. 

Đệ tam phòng. 

“Dậy đi” – Mayu kéo chăn. 

Yuki vẫn không động đậy, thân thể dần dần rúc lại như con tôm luộc, co quắp dán chặt người trên giường. Mayu bó tay, tiếng Miichan la hét thất thanh như vậy mà vẫn có người ngủ say như chết đúng là bất thường. 

Dường như cảm nhận được cơn giận của Mayu, Yuki đành thất thểu ngồi dậy, cố mở to cặp mắt hiện đã đỏ lòe, tơ máu đỏ như mạng nhện phủ kín cả con ngươi. 

“Cứu Rena lên đúng là sai lầm, bị nàng ta thuyết giáo đạo pháp đến nửa đêm. Tưởng ngủ được thì nương lại đến, tâm sự với nương đến sáng mới chợp mắt được xíu”. 

Yuki lèm bèm xong thì mắt cũng díp lại thành sợi chỉ mảnh. 

Mariko tìm nàng là để thử mọi cách, xem làm sao khiến cấm chế tiền kiếp của Yuki được phá bỏ. Đêm đầu tiên dùng chính sách mềm dẻo bị thất bại, Mariko đã âm thầm rút kinh nghiệm đề ra chính sách bạo lực về sau. Yuki vẫn ngây thơ mảy may không hề hay biết. 

“Y hệt, giống y hệt”. 

“Cái gì giống y hệt?” – Yuki ngã oạch ra giường ngủ tiếp, nghe thanh âm kích động của Mayu nên tò mò hỏi. 

Mayu phóng lên giường, dựng người Yuki dậy, cao hứng nói: “Đôi mắt giống hệt huyết nhãn của Yuki”. 

Mắt vẫn nhắm tịt, đáp lời: “Thì tỷ là Yuki mà”. 

“Ma nữ Yuki kia, còn tỷ là Yukirin”. 

Yuki: “…” 

Yukirin cũng là biệt danh do em đặt đấy thôi. Muốn gì đây? 

Mayu lấy tay kéo mi mắt nàng: “Tỷ liếc nhìn em này, đúng rồi, cứ như thế, ánh mắt sắc chút nữa. Oa~ Thật giống mà”. 

Yuki: “…” 

Nàng muốn ngủ a~ Sao ai cũng muốn đày đọa nàng thế này! 

Đệ tứ phòng. 

“Atsuko”. 

“Đừng tới gần”. 

“Atsuko”. 

“Đã nói là đang điều chế thuốc giải cho Tomomi tỷ mà, không phải thuốc giải Ma phí tán. Đừng phá người ta nữa!” 

“Ta chỉ muốn rủ Atsuko đi ăn sáng thôi mà” 

Đứng ở cửa phòng, Takahashi trưng ra bộ mặt ủy khuất khiến Acchan có chút hối hận, bản thân mình cảnh giác quá cao độ rồi. Dọn hết y thư cùng thảo dược cất đi, Acchan bước ra cửa nhưng chưa ra khỏi đã bị người ta ám toán. 

Ôm thân thể mềm mại vào lòng, Takahashi lấy từ thắt lưng Acchan ra một lọ thuốc, cười tà mị sau đó bóp nát. Cả lọ lẫn thuốc đều hóa thành bột mịn. Muốn giải chất độc ở cánh tay của cô ư? Không dễ đâu, Atsuko đừng hòng như ý. 

Acchan: “…” 

Cũng may nàng đã cất đồ quan trọng trong nhẫn trữ vật, không thì tiêu rồi. 

Phòng cuối cùng. 

Không có một ai. 

Miichan cùng Mariko nằm phè phỡn trên nệm gấm dưới mái hiên. Nhìn hai thân ảnh mỏng manh dán chặt vào nhau ở mạn thuyền khiến cả hai không khỏi cảm thán, tình cảm thật tốt a! 

Bên này, Kasai cùng Itano không ngừng ói. Itano say sóng không nói, khi lấy lại hồi ức thì cái chứng say sóng của Kasai cũng tái phát. 

Vốn dĩ hẹn nhau ngắm bình minh mà thành ra vậy đó.


~HOÀN~



5 nhận xét: