hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 38]


Chương 38

Chạy trốn thuyền ma, Diêm Vương trở lại












Trên đường đến bến tàu, mọi người tranh thủ làm quen với nhau, người lạ giữa họ cũng chỉ có Yuki và Kasai mà thôi. Kasai bị Itano kè kè theo, cái gì cũng không cho làm, nhấc tay mạnh quá cũng không cho, bước chân nhanh quá cũng không được phép. Nàng liếc mắt ra hiệu mấy lần vẫn làm như không thấy. Thầm kêu khổ, cơ thể nàng chỉ là bị đầu độc thôi mà, đâu phải yếu ớt đến độ gió thổi một cái là chết liền đâu mà bảo hộ dữ vậy a! Một tháng qua, Itano chăm nàng như trồng hoa vậy, ngày ngày nâng niu vấn vít, đến nỗi cận vệ của nàng ta cùng Acchan em nàng nhìn mà muốn ói mấy lần, hại nàng xấu hổ không thôi.

Trước khi lên thuyền, Acchan cần xác nhận lại: “Nơi chúng ta đến rất nguy hiểm, mọi người đến đây chắc cũng nghe người dân địa phương nói qua rồi, không ai đi vào có thể thoát ra được…”

“Không thoát ra được thì lấy ai truyền đi tin tức trong đó có châu báu, có thảo dược quý hiếm, có tuấn nam mỹ nữ?” – Yuko chen vào ngắt lời, không thấy một người khiến tâm trạng nàng dồn nén đến bí bách phải tìm chỗ trút hận, có thể đâm chọt được thì đâm.

Mayu sửa lại: “Trong đó làm gì có tuấn nam mỹ nữ”.

“Thì bởi mới nói, có tuấn nam thật thì dù lười cách mấy cũng lặn lội đến đây rồi” – Yuko lầm bầm bất mãn.

“Có người nào sống sót được hay không cũng kệ đi” – Acchan vội lái câu chuyện về đúng chủ đề - “Ý chính ở đây là việc an toàn trở ra của mọi người, thế nên những ai có năng lực thì đi, những người khác sẽ ở lại quán trọ đợi”.

Miichan phản ứng đầu tiên: “Ta đi!”

Acchan liền hỏi: “Năng lực?”

Miichan đáp: “Cháu gái của cô cô ta”.

Acchan: “…”

Takahashi phản ứng thứ hai: “Ta đi! Năng lực ở đây” – giơ bàn tay năm ngón ra.

Acchan: “…”

Itano không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh tanh lướt qua nàng, sau đó dịu dàng nói với Kasai đứng cạnh: “Ta đi, ngươi bị bệnh nặng phải ở lại”.

Kasai phản đối: “Không được, có chết thì cùng chết” – Dù có nổi da gà thiệt nhưng mà nàng không thể không nói mấy câu sến sẩm đó, dạo này phát hiện ra Itano cũng hơi bị biến chất, hại nàng phải thích nghi cùng.

“Ta đã cấm ngươi chết rồi, không nghe sao?” – Dù ngoài mặt tỏ ra khó chịu nhưng đáy mắt lại vương vấn nét cười.

“Tất cả đều nghe Tomo~”

“Chiyuu~ ”

“Tomo~”

“Chiyuu~”

“Tomo~”

Mọi người: “…”

Miichan chen vào: “Nhanh lên thuyền a!”

Acchan thật sự muốn hét lớn, các người có nghiêm túc nghe người ta nói không hả? Cuối cùng thì cái đám được cho là vô năng chính là cấm quân mà lão Hoàng thượng phái theo bảo vệ Miichan.

Yuko buồn thỉu buồn thiu ngồi ở đầu mũi tàu, mũ trùm đầu kiểu ngư dân bị gió biển thổi bay đi lúc nào cũng không hay. Acchan nhìn nàng liền nhớ đến món nợ gạt tiền, chẳng phải nàng đã lên kế hoạch ghép đôi Yuko cùng Nyan để trả thù đó sao? Nhưng… “Có ai thấy Nyan đâu không?”

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó đồng loạt lắc đầu. Cuối cùng rút ra kết luận: “Nyan bị bỏ quên trên xe ngựa mất rồi”

Yuko: “…”

Người nào đó hiện vẫn đang an giấc trên nệm gấm xa hoa.







---oOo---






Thuyền lớn căng buồm, nhẹ nhàng lướt nhanh trên mặt biển. Rong ruổi suốt một ngày một đêm.

Yuki ngồi trên tháp quan sát nhìn bao quát ra toàn cảnh, gió biển hắt vào mặt cùng ánh nắng ban mai khiến nàng sinh ra loại cảm giác khó nói thành lời, không phải nàng ghét ánh sáng nhưng được tự do hứng gió hứng nắng thế này mang lại cảm giác rất tuyệt, như thể đã ngàn năm rồi chưa từng cảm nhận được vậy.

Bên phía mạn tàu là Tomomi tỷ tỷ của nàng cùng cửu công chúa, hai tấm lưng mỏng manh kề sát nhau khiến khung cảnh nhìn thật lãng mạn.

Dưới này Kasai không ngừng vỗ lưng cho Itano: “Đỡ hơn chưa? Hay chúng ta vào khoang thuyền nghỉ ngơi đi”.

“Không! Vào đó. Oẹ! Mất mặt lắm…”

Kasai không còn cách nào khác chỉ có thể ở bên tiếp tục vỗ lưng giúp, nàng từng đi nhiều nơi nên biết, triệu chứng của Itano gọi là say sóng. Nếu vào bên trong sẽ khá hơn nhiều, nhưng Itano vốn cứng đầu nên không nghe.

Mayu cùng Miichan ngồi ở đầu mũi thuyền, xem ra trò chuyện rất vui vẻ, một lát sau Miichan lại thấy nôn nóng, nói vọng lên chỗ Yuki: “Chúng ta sắp đến chưa?” - Xem lại bản đồ do chính mình tự vẽ, nhìn bốn phía một hồi, Yuki lật đật bật người nhảy xuống. Mũi chân điểm nhẹ đáp lên mặt thuyền, an toàn tiếp đất. Mayu bị cú nhảy làm cho giật mình, nàng biết Yuki có chút khinh công nhưng đang ở trên biển mà làm vậy thật nguy hiểm. Không để ý đến sự hốt hoảng của ai kia, Yuki trải bản đồ ra sàn, chỉ vào hai điểm trên đó, lo lắng nói: “Chúng ta đi chệch hướng rồi”.

Ba người vội vàng đến chỗ buồng lái thông báo với thuyền phu, tranh chấp cãi cọ một hồi nhưng không đi đến kết quả. Mỗi người một thứ tiếng thì ai hiểu cho nỗi. Cũng may ở đây có Yuko hiểu biết được chút loại ngôn ngữ này.

“Để em đi gọi tỷ ấy” – Mayu nói đoạn liền chạy đi.

Bên dưới khoang thuyền, không gian khá rộng rãi nhưng chỗ nghỉ lại không chia phòng riêng mà chỉ có một gian duy nhất. Những chiếc giường đơn trắng tinh được kê sát nhau. Trên một chiếc giường đặt ngay ô cửa sổ, Acchan chăm chú đọc quyển sách trên tay, trên đường đi nàng đã thu thập rất nhiều y thư, hy vọng có thể tìm được cách giải Ma phí tán. Chất độc này là do nàng hạ, lúc ấy nàng cũng không nghĩ cần đến thuốc giải làm gì bởi có ai ngờ cái người ngốc nghếch nói gì nghe nấy lại trở nên thích động chạm đến vậy đâu.

Bị Acchan lơ đi, Takahashi chỉ có thể xếp bằng ngồi một chỗ, cạnh bên cũng có một người. Hai kẻ cô đơn ở cùng một chỗ nhưng chẳng ai thèm nói với nhau câu nào, bởi nhiều lúc, im lặng còn có tác dụng giải sầu hiệu quả hơn cả lời nói.

Mayu đi vào, bắt gặp ngay cảnh tỷ tỷ mình đang dụ dỗ con người ta đọc cấm thư. Sự im lặng đến đáng sợ này khiến nàng phải nổi cả da gà, có cần chuyên tâm đọc cái thứ đó như vậy hay không, Acchan ở giường bên mà biết được thì thế nào. Nhẹ nhàng đến bên cạnh, thì thầm vào tai Yuko vài câu, Yuko liền cất đi quyển sách vào người theo Mayu ra ngoài. Chỉ là lạc hướng chút xíu thôi mà mọi người đã hoảng hốt như vậy thật là không có tiền đồ mà. Yuko vừa đi vừa cảm thán.

Dùng tiếng Soát Cương đối thoại

“Xin chào” – Yuko cười, trao đổi với thương khách cả tháng nên nàng biết nói chút ít (nghe hiểu thì hoàn toàn không), xem như tạm dùng được.

“Tiểu thư, các ngài cần gì sao?” – Thuyền phu hỏi.

“Hàng hiếm đó”

“Đúng vậy, tiểu thư thật biết nhìn hàng a. Thuyền chúng tôi là loại tốt nhất nên tốc độ đi cũng rất nhanh, chừng hơn hai ngày đường nữa chúng ta sẽ đến cảng A Xây” (thuộc Soát Cương)

“A hẩy?! Thành giao”

Yuko đàm phán trở về dưới ánh mắt sùng bái của mọi người, nàng cũng chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra nữa. Dù sao thì người ta cũng là thuyền phu, dẫu có lạc đi nữa thì họ cũng biết quay đầu lại cho đúng hướng thôi, lo lắng cái gì chứ.

Sáng hôm sau mọi người bị đánh thức bởi tiếng la hoảng hốt của các thuyền phu. Lật đật chạy ra nhìn thì thấy tất cả thuyền phu đã nhảy xuống chiếc xuồng con chèo đi hướng ngược lại. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?

Kẻ thủ ác hù dọa các thuyền phu trai tráng tự mình ra nhận tội.

“Nãy kiểm tra lại phương vị, em thấy họ vẫn chưa đổi hướng đi nên tự mình đến bẻ lái, còn chỉ cho họ những địa điểm mà em đánh dấu trên bản đồ. Ai ngờ họ hoảng hốt nói: [Các người không phải đi cảng A Xây mà muốn đến vùng đất cấm đó ư? Đúng là điên, điên hết rồi], nói xong thì họ nhảy xuồng con trốn mất tiêu”.

Vậy là thuyền phu đã trốn mất, ban đầu chẳng phải đã trả phí cho họ để đi Loạn Lưu Thánh Địa đó sao? Nửa đường lại bỏ trốn, đúng là lừa đảo mà. Vậy chuyện nấu ăn, lái thuyền phải chia nhau phụ trách. Ở đây có tới hai công chúa, mọi người đều thấy may vì Nyan không lên thuyền nếu không chẳng phải sẽ bị vắt kiệt sức lực? Ai cũng có nỗi lo riêng nhưng vẫn có người rất lạc quan.

“Yuki-chan, em nói tiếng Soát Cương y như thật vậy. Quá giỏi”.

“Còn chưa bằng Yuko tỷ, em chỉ giỏi ghi nhớ thôi, để nói và hiểu được như tỷ thì xin nhờ tỷ chỉ dạy vậy”.

“Thật dẻo miệng a, được rồi, có thời gian ta dạy cho”.

“Đa tạ tỷ”

“Không có gì”

Mọi người: “…”

Trước đó Acchan làm mất bản đồ, tấm bản đồ hiện đang sử dụng là do Yuki tính toán vẽ ra, cũng nhờ vậy nên họ mới không bị đám thuyền phu lừa đảo đó dẫn đi lạc, nay nhiệm vụ lái thuyền chuyển qua cho Yuki đảm nhận. Còn việc nấu ăn thì mỗi người tự lo. Vốn Kasai muốn giúp nhưng Itano lại cấm tuyệt. Để một người bệnh nặng loay hoay chuyện bếp núc, các người còn lương tâm không hả? Bị Itano vu cho tội vô nhân đạo nên chẳng ai dám hó hé nhờ vả, còn phải thêm Kasai vào nhóm những người cần hầu hạ.

Đêm của ngày thứ ba, sóng biển vẫn êm ả vỗ về mạn thuyền, cơn gió lạnh vẫn rít qua ô cửa sổ. Nhưng rồi đột nhiên thuyền rung lắc mạnh về phía trước, theo quán tính kéo một số người ngủ trong tư thế bất nhã rớt oạch xuống sàn.

Acchan xoa lưng ngồi dậy, những người khác cũng bị lay tỉnh, tất cả hoảng hốt không biết đã xảy ra chuyện gì. Itano là người đầu tiên mở cửa chạy ào ra ngoài.

Yuko có chút bất mãn thét lớn gọi Yuki: “Có chuyện thì thế hả?”

Yuki thò đầu ra buồng lái sắc mặt tái nhợt: “Chúng ta phải chạy nhanh, phía sau có thuyền ma đuổi theo”.

Mọi người đứng sát ra mép thuyền nhíu mắt nhìn, chỉ thấy ánh sao trời lấp lánh mặt biển chứ chẳng thấy gì khác cả.

“Có thấy gì đâu” – Yuko nói.

Yuki càng run hơn: “Chính là như thế. Ban nãy em thấy nó, sợ nó truy sát đến đây nên tăng tốc chạy thật nhanh. Giờ nhìn lại không thấy nữa, chẳng phải thuyền ma thì còn là gì”.

Mọi người: “…”

Yuko bước tới buồng lái, kéo cần gạt xuống: “Biến mất cái gì mà biến mất. Chạy với tốc độ khủng khiếp này thì có là ma cũng không theo kịp”.

“Á! Tỷ định tự sát à. Chúng ta phải chạy thật nhanh a” – Yuki lại kéo cần gạt lên, làm thuyền cứ giật giật, chạy vèo phát lại ngưng. Khiến người ta chao đảo.

“Hai người có dừng lại không hả” – Âm thanh khổ sở của những người bị hại.

Một góc nào đó: “Oẹ! Ta nhất định.. giết.. Oẹ!”

Kasai vỗ vỗ lưng giúp Itano: “Đừng nói nữa, tập trung ói đi”.

Con thuyền mà Yuki cho là thuyền ma rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Acchan vịn tay ôm lấy cột buồm, dùng thần lực tra xét, nhanh chóng kết luận: “Dừng lại đi, có người trên thuyền, không phải thuyền ma đâu”.

“Nghe gì chưa” – Yuko kéo cần gạt xuống lần cuối cùng. Yuki thở phào nhẹ nhõm. Không phải nàng bị ám ảnh mấy chuyện kinh dị đã đọc, nỗi sợ hãi chỉ làm nàng thêm kích thích mà thôi. Nhưng mà ban nãy cái cảm giác muốn chạy trốn đó không hiểu sao tự dưng nó lại trỗi dậy mạnh mẽ.

Sáng hôm sau Itano liệt người nằm trên giường, chưa dậy nổi. Kasai thấy nàng thảm như vậy lại tỏ ra rất thích thú, nàng có dịp chăm bõm Itano rồi, lo lắng chu đáo từng tí một như Itano đã từng đối với nàng thậm chí còn đặc biệt tốt hơn, bởi nàng đâu mắc căn bệnh thích sạch sẽ thái quá.

Một người vốn băng kiêu lãnh ngạo mà nay bị đối xử như hài tử nên tâm lý có chút không phục, uất ức làm chứng say sóng của Itano không những không thuyên giảm còn nặng thêm.

Nơi cần đến đã gần kề trước mắt, Yuki vươn vai khẽ ngáp một cái, di bước khỏi buồng lái đứng ở mạn thuyền hít thở khí trời. Chiếc thuyền đêm qua đúng thật không phải thuyền ma, nó rất sạch và đẹp, làm gì hoang tàn như trong truyện chứ. Bọn họ xem ra cũng muốn đến Loạn Lưu Thánh Địa, một nơi được đồn đãi có nhiều thứ quỷ dị, một nơi vốn rất khó xác định trên biển lớn bao la mà họ lại có thể tìm được đến đây, cũng không phải dạng tầm thường. Yuki ngó nghiêng nhìn sang chiếc thuyền chạy song song ở cạnh, đột nhiên thấy rất bất an. Bên kia cũng có người vừa khéo rời khỏi khoang thuyền hứng ánh nắng đầu tiên buổi sớm.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Là ngươi?” – Người bên kia là một cô gái toàn thân vận y phục đỏ với đường vân màu đen, trên cổ đeo sợi dây gai buộc hai mảnh âm dương ngư. Ánh nắng phản chiếu từ hai miếng âm dương ngư lóe sáng trên làn da trắng nhợt của Yuki.

Một lát sau, thuyền một lần nữa rung lắc mạnh.

“Yuki-channnnn!” – Tiếng ai đó thét gào.

“Mọi người bám chắc vào!” – Đẩy tất cả các cần gạt lên cho thuyền chạy hết tốc lực. Yuki lo lắng ngoái đầu, nhìn lại chiếc thuyền vốn chạy song song nay dần dần bị bỏ lại phía xa mới an tâm. Không ngờ cô ta truy theo tới tận đây, hèn chi đêm qua lại thấy bất an như vậy. Nàng đã nói cảm giác của mình luôn luôn đúng mà. Thân thể khỏe mạnh, trí lực tinh thông như nàng mà bị cô ta nói có ma ám, ma quạt mo chứ ma. Tưởng nghe vậy nàng sẽ để cô ta trừ tà, mua của cô ta vài tấm bùa sao? Còn lải nhải bên tai nàng những chuyện ma quái nghe cứ như thật. Hừ, nàng đâu có sợ bị ma quỷ ám.

Mà là sợ chết khiếp luôn!

Thuyền chạy quá nhanh, tận đến khi cập bến Yuki mới gạt cần điều khiển xuống nhưng lại quá muộn. Theo quán tính lao thẳng lên bờ cát, đầu mũi thuyền va đập vào tảng đá lớn tạo nên một tiếng uỳnh vang vọng. Dư chấn làm tất cả mọi người trên thuyền bao gồm cả Yuki va đập loạn xạ. Có người may thì va đầu vào đậu hủ, không may thì đập vào cột buồm hay lan can.

Một cánh tay chồm tới khiến Yuko phải thét lớn: “Oan quá nha! Là ta chịu thiệt mà” – Nàng vừa xoay người một vòng vừa nói, nhanh chóng nhảy ra khỏi thuyền. Acchan đang loạng choạng đứng dậy thì cánh tay kia chuyển hướng sang nàng.

“Có sức lực lại lăn lung tung”.

Acchan: “…” – Nàng còn chưa lấy lại thăng bằng nữa, cái tên chuyên đánh úp này.

Sau khi mọi người đã ổn định tinh thần liền kiểm tra lại tổn thất. Để xem nào, đầu mũi thuyền bị phá hủy, một bên mạn thuyền bị vỡ vụn, chiếc thuyền thì cách dòng nước biển chừng năm mươi bước chân, nói thẳng ra là nó đang ở trên bờ, dấu vết vượt cạn của con thuyền còn in hằn một vệt dài trên bãi cát. Có thể thấy tốc độ ban nãy của nó khủng khiếp cỡ nào, các nàng còn sống ở đây xem ra là chuyện đáng mừng.

Tất cả kéo nhau rời thuyền dừng chân trên bãi cát để hoàn hồn sau cơn dư chấn, người gây tai họa thì bị chèn ép vào giữa bức cung. Không khí căng thẳng tột độ. Không ngờ chỉ vì tránh kẻ bám đuôi mà nha đầu này suýt hại cả đám chết chùm. Mà khoan, hình như có hai người chết lẻ thì phải.

Kasai đỡ lấy thân người Itano tập tễnh bước trên bãi cát, thân thể cả hai ướt nhẹp trông vô cùng chật vật.

“Hai người có sao không?” – Miichan xoa xoa lấy cái trán đang u một cục, tiến đến đỡ lấy Itano giúp nàng ngồi lên tảng đá. Itano lấy sức khoát tay: “Được rồi, ta cần vào khoang thuyền” – Nàng muốn nhanh chóng tắm rửa lại bằng nước sạch, thay lên y phục mới. Cảm giác rít rát thế này thật vô cùng khó chịu.

“Có tự mình đi được không? Lát nữa ta sẽ vào sau.” – Kasai bỏ tay ra khỏi người Itano, quan sát sắc diện hiện đã thành màu trắng xanh của nàng, quan tâm hỏi. Nhận được hồi đáp chỉ là cái chau mày. Kasai vội vàng tiến lên cùng Itano đi vào khoang thuyền.

Trong thời gian rảnh rỗi, ở ngoài này có người muốn kiếm chuyện tiêu sầu, kẻ liều chết đó không ai khác chính là Yuko: “Hai người họ vào trong đó làm gì mà lâu nhỉ?” – Không hỏi còn đỡ, hỏi tới liền khiến người ta nghĩ bậy. Ai cũng lảng tránh trả lời, chỉ có Yuki, nàng nâng cánh tay cột lại chùm tóc vừa bị mọi người giáo huấn đến tơi tả, ngây ngốc quan tâm hỏi ngược lại: “Họ làm gì?”

Yuko cười khúc khích, ngoắc Yuki lại, lôi quyển sách được bao dán cẩn thận, lật đại một trang chỉ vào.

“Đoạn này em thấy hoài nè, bữa mua sách của tỷ về đọc chẳng hiểu gì cả. Cứ ứ ứ á á cả thôi”.

Mọi người: “…”

Itano: “…”

Kasai: “…”

Thấy hai bóng dáng vừa xuống thuyền liền bị một câu làm cho bất động, Takahashi sợ chủ nhân mình mà mất kiểm soát thì người chết đầu tiên là cô chứ không ai khác, hộ vệ gì lại để cho chủ nhân bị nói xấu còn bản thân thì lại nhàn nhã ngồi nghe phụ họa, vội vàng chữa cháy: “Làm gì được chứ. Chỉ là những việc như thay cung trang hay y phục chưa bao giờ chủ nhân tự mình làm cả”.

“Nhưng ở đây làm gì có cung nữ. Chốn rừng sâu nước độc này phải tự mình học cách làm chủ mọi việc, không thể đòi hỏi những quyền lợi như lúc ở hoàng cung được. Chưa nói đến việc lúc nãy gặp nạn, công chúa người ta còn một mình nhảy khỏi thuyền chạy trốn. Ra ngoài giang hồ thì không thể sống thiếu nghĩa khí như thế”.

Chưa bao giờ cả đám lại đồng lòng gật gù như vậy.

“Các ngươi muốn chết!” – Thanh âm lạnh lẽo mang theo hàn khí bức người vang lên từ phía sau. Mấy hôm ở trên thuyền khiến ruột gan nàng bị hành hạ không yên, nay đứng được trên bờ thì như hổ về rừng, trở tay lấy ra thanh trủy thủ quen thuộc làm tất cả mọi người như nuốt phải giấm, mặt ai cũng xanh lét. Ngoại trừ Acchan, đang bất lực tựa vào lòng ai đó. Mayu trưng ra bộ mặt như trái khổ qua nhìn tỷ tỷ mình, đây là lần thứ hai tỷ ấy tự tử.

Để tránh trở thành công cụ phát tiết bất mãn của Itano, cộng thêm vị trí địa điểm của Mariko thì trước đó đã được Yuki chỉ điểm qua nên trong vòng năm nốt nhạc, tất cả nhanh chóng phân công nhau tỏa đi các hướng của khu rừng. Yuko là người tiên phong chạy trước bị cả đám chửi rủa không ngừng. Vừa nãy là ai nói chuyện nghĩa khí giang hồ a?

Itano ho khù khụ vài tiếng, quắc mắc nhìn vào khoảng không vắng lặng. Nàng thề, không bao giờ đi thuyền chung với cái đám (quỷ J ) này nữa. Lúc nãy thuyền chấn động khiến nàng rơi xuống nước, nếu không phải Kasai nhảy xuống cứu thì chắc chẳng còn mạng ở đây để bị sỉ vả rồi. Nàng từ khi nào lại thành người tệ hại như thế? Nàng chau mày là muốn Kasai cũng theo vào trong thay y phục thôi mà, để lâu sẽ khiến Kasai bệnh chết.






---oOo---







Loạn Lưu Thánh Địa.

Tại một nơi nào đó thật hữu tình. Có tiếng ma thú hót ca, có hoa yêu thơm ngát, có con suối nhỏ trong vắt đầy loài cá ăn thịt hiền lành. Mọi thứ thật là quái dị đến không chỗ nào chê được.

Cách vị trí của Mariko không xa là một thạch động khô thoáng, sáng đón ánh bình minh ấm áp chiều đón ánh hoàng hôn diễm lệ. Trong thạch động có một cô bé hiền lành lương thiện đang may may vá vá. Sau khi hoàn thành, cô bé vui vẻ đến chỗ Mariko tặng nàng. Ai nói nàng bao năm qua khổ cực nào, sướng gần chết.

Làm sáng nào Mariko tỉnh dậy cũng phải cảm thán một câu mới chịu được: “Ta không muốn sống nữa. Quỷ tha ma bắt cái chốn này đi!”

Nghiêm túc kể lại. Sự tình của Diêm vương như nàng quả thật rất bi đát.

Hơn sáu năm trước, nàng lại bị người khác phát hiện ra vẻ đẹp quỷ khóc thần sầu của mình. Con cái đã mười sáu mà bà mẹ nó vẫn trẻ măng, chịu nổi không chứ? Làm mấy thím có con lớn phải đỏ mắt dõi theo. Nàng đang muốn rời nhà một chuyến để tránh miệng người đặt điều dò hỏi, lại đúng dịp phát hiện ra bí mật động trời: đứa con của mình lại bị người ta hạ độc dụ dỗ gia nhập cái tổ chức sát thủ biến thái, thật là tốt ghê, tiện đường một công đôi việc. Nàng quyết định đi xa tìm giải dược cho con.

Đi hết đất Tề, nàng lại lên thuyền sang tận tiểu quốc Soát Cương chơi. Đến nơi đây mới phát hiện không chỉ vẻ ngoài của họ kỳ lạ, tóc vàng mắt xanh mà ngôn ngữ cũng lạ không kém, ở dưới âm phủ hình như nàng chưa từng tiếp nhận linh hồn nào nói thứ tiếng kỳ quái này. Vì thế, nàng thuê một người phiên dịch. Nhờ hắn nàng lại biết thêm một điều thú vị. Người Soát Cương thờ phụng một vị Thần khác. Không thuộc phạm vi cai quản của nàng hèn chi nàng không hiểu họ.

Tên phiên dịch người Tề này cũng tốt bụng lắm, hắn dẫn nàng thăm thú khắp nơi, chỉ mất vài ngày mà tiền bạc của nàng vơi đi nhanh chóng. Nàng là Diêm Vương tối cao, không phải kẻ ngốc. Tên thối tha dám lừa tiền nàng, ỷ mình biết chút ngoại ngữ đã muốn trèo lên đầu Diêm Vương ngồi sao? Haha, đâu có dễ. Nhưng hắn trốn mất rồi, Diêm Vương không quyền lực cũng đành bó chiếu.

Lưu lạc nơi đất khách thêm vài ngày. Trong lúc tìm cách thuê thuyền đi nơi khác thì bắt gặp đoàn diễu hành mà trước đó tên lừa tiền từng nói qua, gọi là ngày lễ Đức Thánh Quân. Nếu nói đoàn người mặc đồ trắng phau này có gì đặc biệt, thì đó chính là đám con nít mười bốn mười lăm tuổi kia, thật là dễ thương hết sức. Đứa nào cũng cao có một khúc thôi. Trên chiếc kiệu giữa đoàn người là một con nhóc cũng dễ thương không kém, da trắng như trứng gà bóc vậy. Mariko trừng to mắt không thèm chớp, nhìn tụi nhóc thật nhớ đến Miichan mà. Đoàn ngươi đang nâng cỗ kiệu cao hướng về Thánh điện lại bất ngờ bị một đám người tập kích. A! Nàng biết, cái này gọi là phản giáo. Một số kẻ chống đối lại giáo phái kéo nhau ra đây phá hoại đó mà.

Đứng một chỗ ngắm cảnh mọi người chạy loạn thật vui.

Đang lúc vui vẻ thì cô nhóc mà mọi người tôn sùng là Sứ giả đấng tối cao, người ngồi trên chiếc kiệu xa hoa kia bị tập kích.

Mariko khóc không ra nước mắt. Mẫu hậu nó! Cái bọn biến thái, có ai nói đỡ một nhát dao cho người ta thì nhất định phải chết? Mà có ai quy định chết rồi không được sống lại sao?

Nàng chỉ là trẻ mãi không già, sống hoài không chết thôi mà. Đâu phải yêu quái gì đâu, sao phải đóng đinh nàng lên thập tự, còn ngày đêm thắp nến cầu nàng chết!

Cũng may nàng không cứu lầm người, con nhóc sắm vai ‘Sứ giả đấng tối cao’ đó nửa đêm tới quyến rũ nàng, à nhầm, tới cứu nàng, còn đưa nàng lên thuyền chạy trốn. Trốn đến một vùng đất kỳ lạ.

Một khu rừng hữu tình diễm lệ.

Nàng nói lời cảm ơn, cảm kích vì nhóc con tin tưởng nàng không phải yêu quái. Nhóc con đáp lại.

“Maachan ta nhân danh là Sứ giả được đấng tối cao giao phó, ta không thể để một yêu quái như ngươi lầm đường lạc lối, gây hại nhân gian. Niệm tình ngươi còn chút thiện tính đỡ giúp ta nhát dao đó, ta sẽ cùng ngươi quay về lãnh địa của quỹ dữ, giúp ngươi cắt đứt hết mọi sự lưu luyến với dòng tộc. Gột sửa sạch sẽ tâm ma trong ngươi thì khi ấy ta mới có thể để ngươi quỳ gối dưới chân làm giáo chúng của đấng tối cao được.”

“Thật ngại a! Ta nghe không hiểu nhóc con ngươi nói cái gì. Có thể dùng ngôn ngữ phổ biến hơn chút không?” – Mariko bị một loạt âm thanh xa xa xô xô làm choáng.

“Ngươi bây giờ có hối hận cũng muộn. Dám đọc bùa chú ám hại ta, thật to gan!” – Maachan giơ cao thập tự giá đến trước mặt Mariko, nghiêm túc nhìn nàng.

Mariko đẩy tay cầm thập tự giá của con nhóc sang bên, chán nản nói: “Ở với nhóc thật chán”. Nàng quay người muốn đi ra lại chỗ đậu thuyền.

Nhóc con thét lớn: “Quỹ dữ mau dừng chân!”

Mariko quay đầu đáp lại: “Đừng mè nheo nữa, mau tới đây”. Nàng vẫy tay gọi.

Nhóc con biến sắc. Dám quắc tay nói ta cút đi?!



-----------------Ta là đường phân tuyến cảnh tượng chiến đấu ác liệt-----------------



Rốt cuộc cái chốn quỷ quái này là chỗ nào? Chạy càng sâu vô trong càng không thấy đường ra chỉ thấy yêu thú cùng thực vật kỳ lạ, còn phải ra tay bảo hộ thêm con nhóc phi ngôn ngữ này nữa, thật mệt chết đi.

Dò theo sợi chỉ linh mạch, nàng tìm được một vùng đất tràn ngập linh khí, ở chỗ dày đặc linh khí này có thể tạm tránh xa lũ yêu thú. Còn có cả một thạch động khô thoáng để người ta nghỉ ngơi. Con nhóc phi ngôn ngữ đó vẫn luôn nói chuyện, nhưng nàng nghe không hiểu nên im luôn, những lúc nhàm chán mới tự kỷ chơi với con nhóc đó một chút. Kiểu như.

“Ngươi thích ta vì nhan sắc hay vì trí tuệ của ta?”

“Vì cả hai ư? Làm ta thật ngại”.

“Còn nguyện vì ta dâng hiến thanh xuân và tuổi trẻ? Đừng làm bậy a.”

“Mới tí tuổi đầu đã đi cưa cẩm. Hư hết sức. Không nói chuyện với ngươi nữa, mệt rồi”.

Lúc Mariko nằm ngủ, Maachan vẫn đang đọc quyển kinh thệ.

“Đấng tối cao nhất định cứu vớt ngươi”



-------------------Ta là đường phân tuyến những ngày tháng hạnh phúc-------------------



Ngày ngày nghe nhóc con tụng đi tụng lại đoạn văn gì đó nghe nhức đầu. Những lúc ấy nàng còn có thể đi ra linh tuyền bắt vài con cá chơi đỡ buồn. Ai ngờ, trong một lần muốn tìm đường thoát khỏi chốn quỷ quái này, lại bị thụ tinh bắt được. Chỗ nàng bị nạn chỉ cách vùng đất linh khí có một bước chân thôi, nhìn hang động trước mắt mà đau đớn lòng. Rễ cây và dây leo đâm sâu vào thân thể nàng không ngừng hút đi máu huyết. Mỗi lần chết đi, thân thể nàng sẽ lại tự tái tạo. Người ta không chết nhưng cũng biết đau chứ. Đau đến kêu thấu trời, hy vọng con nhóc mắt xanh đó tới cứu nàng. 

Con nhóc tìm tới thật.

“Mau chặt đứt dây leo cứu ta”.

Giữa một bên là thân xác của Thần, mùi vị tinh khiết và một bên là người trần tục, máu thịt bình thường, thụ tinh hút máu huyết của Mariko đến đã ghiền, làm gì thèm quan tâm đến Maachan chứ, vả lại Maachan còn đang đứng trên vùng đất linh khí, thụ tinh muốn cũng không làm gì được.

Con bé nhìn hai tay hai chân của Mariko mọc đầy ra dây leo , gật đầu đã hiểu.

“Không ngờ ngươi là Yêu tinh cây. Không uổng công thời gian qua ta đọc thánh kinh gột rửa tâm hồn ngươi. Ngươi đã quyết tâm cắt đứt ma đạo trở về với hình hài vốn có thì ta sẽ giúp ngươi mau chóng tìm được đường đến chỗ đấng tối cao”.

Thế là ngày ngày con bé sau khi dùng bữa bằng linh thảo tìm được xung quanh, lại ra chỗ Mariko – yêu tinh cây đọc kinh thánh cho nàng nghe. Còn làm thập tự giá đeo lên cổ giúp Mariko nữa.

Mariko uất ức đến thận gan suy nhược.

Đoạn thời gian hơn một tháng trước, nàng cảm nhận được Thần lực vốn bị phong ấn hoàn toàn của mình đã trở lại, dù không nhiều nhưng cũng được một phần ba so với trước, chắc là do cấm chế tiền kiếp của một trong ba đứa tiểu quỷ đó đã được gở bỏ. Vận dụng pháp lực triệt để đẩy lùi những dây leo đang đâm sâu vào kinh mạch, tống khứ chúng ra ngoài. Nhưng thụ tinh nhiều năm qua ăn máu huyết của nàng nên yêu lực đã tăng lên đáng kể. Nó tiếc nuối, điên cuồng giữ chặt tay chân nàng. Mariko tuy không còn chịu đau khổ về thể xác nhưng cả người vẫn bị dây leo quấn chặt như thế, tiếp tục kiếp sống bất động.

Thầm kêu gào. Có ai đó mau đến cứu ta, không thì đến bắt con bé phi ngôn ngữ thích tra tấn tâm lý kia đi dùm.


~Hết chương 38~

2 nhận xét:

  1. Quá nhọ cho Diêm Vương, chỉ vì lô li mà giờ phải lâm vào tình cảnh này :))
    Đoạn Tomo~ Chiyuu thật làm người ta sởn da gà a~
    Yukirin đúng là ngây thơ đến tội luôn *facepalm* hết thuyền ma rồi tới ứ ứ á á =]] , mà không biết gái (đẹp) nào rượt Yuki nhỉ :3
    Đại công túa ngủ đến nỗi bị đồng bọn bỏ quên cmn luôn =]]z

    Trả lờiXóa