hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Năm, 5 tháng 2, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 36]


Chương 36

Tranh đoạt Liên Sinh Đan













Ngồi trước gương đồng, nhìn tiểu thái giám mặt trắng trong gương, Kasai không khỏi cảm thán, tài dịch dung của mình cũng thật quá hoàn hảo đến độ quỷ khóc thần sầu đi. Bây giờ có thể ngang nhiên hành sự rồi, khổ nỗi, ngực quấn băng chặt quá, cảm giác rất khó chịu.

Nhẹ nhàng rời phòng, khép chặt cửa. Điều chỉnh lại điệu bộ dáng đi cho giống một tên thái giám, Kasai lướt qua góc rẽ đoạn hành lang, quả nhiên nhìn thấy tiểu thái giám mặt trắng đang bất tỉnh dưới đất. Hình như nàng bỏ thuốc hơi mạnh tay nên hắn ngủ say như chết, không những ngáy còn chảy cả nước miếng. Kinh chết được. Thầm mắng một câu xong, nàng liền đưa tay soát người hắn lấy đi lệnh bài thông hành.

Còn phải tạo hiện trường giả để tránh việc hắn tỉnh lại có điểm nghi ngờ đến mình, Kasai không mất bao nhiêu sức lực đã đưa người đến một góc trong ngự trù phòng. Nếu có người đi ngang qua cũng khó lòng phát hiện ra một tiểu thái giám ngủ ở chỗ này. Thức ăn bị bỏ thuốc trước đó nàng đã sớm đem tiêu hủy, chuẩn bị một phần khác để khi hắn tỉnh lại có thể mang đi.

Sau khi mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa đâu vào đó, Kasai bước từng bước khoan thai hướng đến bảo khố ở phía đông hoàng cung, lúc đi qua ngự hoa viên không hiểu sao lại dừng chân giây lát, nhìn lên bầu trời xanh đen. Mười lăm tháng sáu, ngày rằm nên trăng đặc biệt sáng. Gió đêm mùa hạ như tấm vải mềm lướt qua da mặt, luồn vào mái tóc, dưới sự lay động khẽ khàng của nhành hoa ngọn cỏ, có thể thấy rõ ánh sáng bàng bạc hệt như dãy tinh tú chao lượn khắp khuôn viên giữa lòng cung cấm. Người ta nói khi sắp chết sẽ thấy mọi vật thật đẹp đẽ, muốn níu kéo lại sự sống trong chút hơi tàn của sự nuối tiếc. Chẳng nhẽ nàng sắp chết sao? Nếu không, sao bỗng dưng thấy bản thân sến súa đến nỗi đứng đây cảm thán vậy trời? Chỉ là đi trộm thuốc thôi mà, cứu lấy bản thân cũng như cứu người rồi, làm việc tốt mà còn thấy bất an cũng thật quá ngốc nghếch đi. Cùng lắm nếu thất bại thì sau này chịu khó siêng năng về gặp lão Vương gia đòi thuốc giải định kỳ vậy.

Thu hồi lại tầm mắt mơ màng, trước khi rời khỏi ngự hoa viên nàng lại phát hiện một ổ khóa nhỏ ở dưới gốc mân côi (hoa hồng). Một ổ khóa nhỏ tinh tế màu bạch kim chỉ lớn bằng hai đốt ngón tay, chìa khóa được buộc vào một sợi dây tết màu hồng đơn giản gắn chung với ổ khóa, có thể thấy, nó là vật kỷ niệm. Một kỷ vật sao lại nằm trơ trọi chốn này? Chắc rằng chủ nhân của nó sẽ sớm quay lại tìm thôi, nếu họ có thể nhớ được việc mình làm rơi ở đâu.

Kasai cười tinh quái đem nó giấu vào thắt lưng, nghĩ đến việc hại người ta kiếm tìm đến sứt đầu mẻ trán thật thú vị.

Hôm nay có rất nhiều lễ vật được đưa đến nên buộc vệ binh trông giữ bảo khố phải hoạt động hết công suất, thành ra người gác ban đêm được đổi ca gần như toàn bộ, Kasai có thể bắt gặp được vài người quen trong đám vệ binh, dù họ đã dịch dung nhưng vẫn không lọt qua mắt nàng. Ai bảo lúc trước nàng học quá giỏi, thể hiện quá xuất sắc làm chi nên quản giáo mới để nàng thay ông kiểm tra và chỉ dạy lại bọn họ, có câu học thầy không tày học bạn, người cùng lứa dễ học hỏi lẫn nhau. Họ nghĩ nàng quá dễ dãi, quá cuồng ngạo, chỉ cần nói ngọt một chút, đối tốt với Sae một chút thì mấy lần khảo hạch nàng đều cho họ qua dễ dàng. Đâu ai biết nàng làm vậy là muốn nắm lấy điểm yếu của mỗi người, chừa lại một điểm sai không sửa, dùng nó để phân biệt từng người.

Đồng đạo không nhận ra nàng, nhưng nàng biết rõ bọn họ. Còn tụ tập ở đây tức là vẫn chưa ai lấy được Liên Sinh đan dược, vậy thì tốt.

Cửa chính có bốn người đứng gác. Hơn mười người khác thì lập thành một đoàn đi dọc theo hành lang tuần tra.

Kasai đưa lệnh bài thông hành cho vệ binh gác cửa chính, dùng thanh âm có chút đặc trưng của thái giám nói: “Thánh thượng ban tặng trân phẩm cho Quý phi nương nương nên ta đến lấy” – Lấy lý do không cần quá rõ ràng cũng không quá mức vô lý, chỉ nên mập mờ đúng mức, nếu bị hỏi ngược lại sẽ dễ ứng phó hơn. Nàng áp dụng bài học như vậy có phải hoàn hảo lắm hay không? Kasai thầm kêu gào trong lòng.

Tên của các quý phi quá cao quý nên bọn vệ binh chức nhỏ như y không dám hỏi đến là vị Quý phi nào, tiểu thái giám này là tâm phúc của Tổng quản thái giám– Phạm công công nên thay ông đi đến lấy đồ cũng là bình thường.

Vệ binh đưa trả lệnh bài, nói “thông qua”, sau đó một vệ binh khác tiến đến mở chiếc ổ khóa dày cộm, to như quả bưởi xuống. Hắn âm thầm chửi rủa, đã có người canh phòng rồi còn làm cái ổ khóa bự chảng như thế này làm chi, không phải là muốn bức tử hắn đấy chứ? Mấy tên mắc dịch kia toàn đùn đẩy trách nhiệm “nặng nề” này cho hắn.

Vệ binh thứ ba thì đi vào phòng nhanh chóng thắp sáng đèn lưu ly ở bốn góc lên, sau đó lui ra ngoài để Kasai bước vào.

Thấy chỉ còn mình mình thì Kasai mới đưa tay kéo hàm dưới xuống, làm thành bộ dạng há mồm kinh ngạc, dưới ánh sáng của đèn lưu ly, mấy rương vàng bạc trân châu phỉ thúy ánh lên sắc kim khiến người lóa mắt. Chỉ là mở thử một rương thôi mà xém xíu mù luôn. Nguy hiểm. Kasai không chơi đùa nữa, tìm kiếm vật phẩm cống nạp của Soát Cương.

Mỗi rương, mỗi hộp đựng vật phẩm cống nạp của nước nào đều khắc gia huy hoàng tộc nước đó.

Tiểu quốc soát Cương đã tặng viên đan dược quý nhất của nước mình rồi, mà còn tặng thêm bao nhiêu thứ khác nữa, xem ra là để phô diễn sự giàu có của nước mình đây mà. Kasai chậc lưỡi, haiz, làm khổ nàng phải đào bới lục lọi. Liên Sinh đan dược theo lời truyền miệng có màu xanh dương thuần khiết, không những mang vẻ đẹp hài hòa của nước biển mà còn là thần dược không ai không muốn. Tìm nãy giờ không phải hộp đựng nhân sâm, trân châu thì cũng là cá mập khô muối, chẳng thấy thứ thuốc màu xanh dương ấy đâu cả. Ngoài cửa lúc bấy giờ lại có người tìm đến. Kasai vừa tìm vật, vừa vểnh tai chú ý lắng nghe.

“Phạm công công khỏe! Sao lại đi một mình thế? Mấy tiểu thái giám theo hầu đâu rồi?”

“Trên đường đến đây có chuyện đột xuất nên ta sai chúng đi làm cả rồi. Sao nào? Ta đi một mình cũng không được?”

“Thuộc hạ không có ý này. Ngài đến đây là…”

“Thánh thượng ban tặng trân phẩm cho Quý phi nương nương nên ta đến lấy”.

Vệ binh gác cửa có cảm giác câu này quen quen, ngờ ngợ một lúc mới nói: “Người của ngài vẫn đang trong bảo khố, hay để thuộc hạ vào gọi giúp ngài”.

“Người của ta?”

Đang lo chết khiếp thì nghe được câu Thánh thượng ban tặng, làm nàng mừng gần chết, chắc mẩm kẻ đến là đồng đạo rồi. Cái này gọi là học vẹt nè, lạy trời nếu có kẻ thứ ba đến thì kiếm cớ khác dùm, cứ vậy hoài không lộ cũng lạ.

“Để ta tự vào xem thế nào, các ngươi cứ đứng gác cẩn thận”.

Kẽo kẹt hai tiếng, cửa lớn mở ra rồi lại lần nữa đóng chặt lại. Tiếng bước chân trầm ổn ngày càng gần, Kasai vờ bất ngờ, khom người hành lễ, học theo cách xưng hô của tiểu thái giám mặt trắng, nói:

“Đại nhân không phải nói là bận đi tắm tiên với mấy vị sứ thần, sẵn tiện giới thiệu với họ cảnh vật tráng lệ của hoàng cung chúng ta sao? Vì vậy mới sai tiểu nhân thay ngài đi làm việc. Nhanh vậy đã về?”.

“Lát nữa mới đi” - Hắn không ngờ còn có vụ này, ban đầu cải trang thành vệ binh, thấy Tổng quản thái giám đi ngang nên nhất thời đổi chủ ý, dùng mê hương làm bất tỉnh rồi dịch dung tráo đổi thân phận, chưa điều tra kỹ lưỡng quả là thất sách, may mà hắn nhanh trí, gặp nguy không loạn, bồi thêm câu: “Ta lo ngươi làm việc không chu toàn nên đến kiểm tra, thế nào rồi?”

Kasai thở dài nói: “Vật mà Thánh thượng yêu cầu ban thưởng cho các cung phi nhiều quá, tiểu nhân mới chỉ tìm được vài vật. Chính là cái này, cái này và cái này. Có lẽ phải mất thời gian thêm một lát nữa. Đại nhân còn phải tắm tiên mà, hãy an tâm, tiểu nhân sẽ hoàn thành chức trách. Để các sứ thần đợi lâu sẽ không tốt”.

“Không việc gì, ta giúp ngươi tìm”.

“Đại nhân” – Kasai đột nhiên đi đến gần.

Phạm công công cảnh giác: “Chuyện gì?”

“Không có gì. Hì” – Kasai cười hì hì, lui người trở lại. Ra là cái tên ‘râu xù nhũn não’ nhà ngươi. Hắn là một sát thủ có cái tên rất mỹ miều, dài thườn thượt nhưng nàng thích nắm lấy điểm yếu của người khác mà đặt biệt danh hơn. Râu của hắn một ngày rất mau dài nên trước khi đi ngủ hay thức dậy đều phải cạo qua một lần, khi học dịch dung nàng không chỉ ra điểm này nên hắn cũng không chú ý độn nhiều lớp da che đi khuyết điểm. Nhờ thế, lúc tiến lại gần, nàng đã kịp nhìn thấy những chấm đen nhỏ nhỏ dưới cằm hắn.

Tên này bị nhũn não, không nên ăn hiếp người ta, phải giúp. Ừm, phải giúp hắn vượt qua hiểm cảnh. Kasai cầm một cái hộp lên, hỏi: “Nghe nói Liên Sinh đan dược có màu xanh của nước biển, rất đẹp. Đại nhân đã từng thấy chưa?”

“Chưa”.

“Tiểu nhân cũng chưa. Ngài đang giữ chìa khóa, hay là mở hộp ra xem thử bộ dạng Liên Sinh đan tròn méo thế nào, có được không?”

“Vậy, vật trong này là Liên Sinh đan?” – Hắn đưa tay chỉ vào cái hộp Kasai cầm.

“Đúng vậy. Ngài sao thế? Trước đó không phải là chính ngài kiểm kê lễ vật, tự tay đặt nó ở đây, còn khen thiết kế hộp đựng tinh xảo, ổ khóa tinh vi đó sao? Mới đây đã quên?”

“Ta làm sao quên được chứ. Thử ngươi thôi. Mới rồi Thánh thượng còn sai ta đem Liên Sinh đan dược cho ngài xem nên ta mới quay lại lần nữa đây này, không tốn thời giờ ở đây với ngươi nữa. Tự mình hoàn thành nhiệm vụ, ta đưa vật đến chỗ Thánh thượng trước”.

Hắn không kìm chế được xúc động nhận bảo hộp từ tay Kasai. Tiễn hắn ra đến cửa Kasai tốt bụng đỡ tay giúp hắn bước qua bậc thềm, nói: “Đại nhân cẩn thận, Liên Sinh đan dược rất quý”.

“Được rồi” – Hắn không hiểu tại sao tiểu thái giám mặt trắng này lại cẩn thận như vậy, nghĩ chắc hắn nịnh nọt bề trên thôi nên cũng không nói nhiều, di bước khỏi bảo khố.

Kasai làm vậy nhằm tung hỏa mù, nhìn xem, lúc Phạm công công rời đi, trùng hợp có hai vệ binh đau bụng phải rời vị trí gác.

Thời điểm trong phòng bảo khố ban nãy, nàng đem ổ khóa lượm được ở ngự hoa viên khóa hộp lễ vật đựng viên hắc trân châu lại, giật đứt sợi dây tết cột chìa khóa, đem chìa khóa cất đi. Dù chỉ mới nhìn sơ qua nhưng nàng biết ổ khóa kỷ vật đó rất tốt, rất chắc chắn, muốn dùng kẽm mở khóa hay lấy búa đập cũng tiêu tốn khá nhiều thời gian à. Nàng âm thầm cảm thán, người thông minh thường cô độc. Lại phải một mình vào trong tìm tiếp.

Thật ra trong thời gian ngắn nàng đã tìm qua một lần, không thấy Liên Sinh đan dược. Nghĩ bản thân bỏ sót điều gì đó nên lần thứ hai tìm rất cẩn thận.

Một lúc sau “Phạm công công” dăm ba khắc lại đến bảo khố một lần, vệ binh gác cửa lại phải nói đi nói lại, “Phạm công công” nghe đến đoạn vừa nãy mình cầm Liên Sinh đan dược đi mới chợt nhớ là có việc gấp rồi chạy mất.

Kasai chán nản leo lên đống bảo vật ngồi, co một chân, cánh tay thuận cũng chống lên gác cằm. Cái đám người không có tí sáng tạo, Phạm công công kia được bao nhiêu sát thủ chọn làm đối tượng dịch dung như vậy, không biết nên nói ông ta nổi tiếng hay xui xẻo nữa. Quay lại vấn đề, đã tìm lần thứ ba, sao không thấy a? Bị vệ binh vào hỏi han hai lần rồi, ở đây lâu cũng không tốt.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng có thích khách. Vệ binh vội vàng từ cửa chạy vào. Kasai hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu công công đừng hoảng sợ, bọn ta đã vây chặt chỗ này rồi, rất an toàn”.

Mặt tiểu thái giám đã trắng nay còn trắng hơn, giọng run run nói: “Ta ở trong này an toàn hơn, các ngươi nhớ khóa chặt cửa bảo khố lại, phòng trường hợp thích khách tìm đến đây lẩn trốn”.

Bên ngoài ngoại trừ tiếng hoảng loạn ra thì chẳng có gì lớn cả. Nàng đoán chắc có người đã lộ thân phận rồi. Trong đầu lúc này thoáng hiện lên hình ảnh một người. Tự nhủ với bản thân, người đó hiện đang ngủ ngon nhờ tác dụng của mê hương nên sẽ không chạy loạn để gặp nguy hiểm đâu. Việc cần bây giờ là phải nhanh chóng tìm ra đan dược mới được.






---oOo---







Quay ngược thời gian trở lại vài khắc trước.

“Rốt cuộc là làm rơi nơi đâu nhỉ?” – Nyan nằm trên giường, nghiêng người chống tay nâng đầu suy nghĩ. Nghĩ cũng cả buổi chiều đến tận tối mịt rồi vẫn chưa nhớ ra. Nàng nhìn sang Acchan cùng Takahashi ở đầu giường bên kia.

Takahashi hiểu ý: “Atsuko là thuật sĩ mà, hay để nàng bói thử một quẻ xem. Mà thật ra người đã làm mất cái gì?”

“Ổ khóa nhỏ, cột dây tết màu hồng, có gắn chìa khóa”.

Dù thắc mắc sao công chúa đại nhân lại mang theo người ổ khóa thay vì trâm cài hay túi thơm, nhưng lại không muốn hỏi nhiều, bởi có hỏi thì người ta cũng lười trả lời.

“Chi tiết hơn một chút được không? Như là kích cỡ, màu sắc.”

“Nhỏ, hồng”.

“…”

Thấy chưa, đã nói là có hỏi cũng như không mà.

“Hai người nhìn ta như vậy làm gì? Có tìm được không thì nói”.

“Lỡ đâu người đánh rơi trên đường đến Kinh đô thì sao?”

“Lúc ở tửu lâu uống trà, ta có sờ qua, nó vẫn còn trên người. Chắc chắn là mất trong cung này thôi”.

Takahashi nhìn Acchan, nàng khẽ gật đầu. Cô liền thả tay phải ra khỏi eo Acchan, tự động dịch thân người ra xa mấy mét. Acchan khẽ nhíu mày, bị đánh riết cũng biết đường tránh rồi sao. Vừa nãy dự tính khi lấy lại sức thì việc đầu tiên là điểm huyệt Takahashi, không ngờ người ta một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng. Trước kia từng bị nàng điểm huyệt tiêu trừ độc nên bây giờ luôn đề phòng.

Dưới cái nhìn của Nyan, nàng đành phải thực hiện nguyện vọng của nàng ta trước. Ngưng thần, tập trung suy nghĩ, dùng thần lực quét một lần từ vị trí đại môn (cổng lớn của hoàng cung) lần theo đường đi ban chiều, dừng ở ngự hoa viên.

Acchan mở mắt, đắc ý nói: “Có lẽ ở ngự hoa viên. TAKAMINA!!!”

Vừa nói được một câu thì bị ám toán, cả người vô lực. Chút sức lực cuối cùng chỉ có thể dùng để gào thét tên kẻ thủ ác.

Nyan nghĩ lại, lúc đi qua khóm mân côi bị gai của nó xước qua thân một chút. Đi đến giá y treo bộ y phục buổi chiều, nhìn y phục nơi thắt lưng đúng là có một hai sợi chỉ bị tưa. Xem ra gai của khóm mân côi đã vướng vào sợi dây tết kéo ổ khóa rớt xuống. Hại ta phải vắt óc cả buổi, còn mang cảm giác tội lỗi nữa chứ. Cái thứ gì, tặng gì không tặng, lại nói tự tay mình làm khiến người ta không thể vứt đi được.

Takahashi sợ mình bị sai đi nhặt đồ, bên cạnh đó, thấy Nyan tự dưng quan tâm một thứ nhiều như vậy nên đoán mò mà nói, kỷ vật mà bản thân đánh mất phải tự mình nhặt về, nếu để kẻ khác nhặt lên thì sẽ thành vật không của riêng ai, mất hết ý nghĩa.

Nhìn Nyan không thèm gọi người vào giúp mặc y phục mà tự mình làm, động tác nhanh nhạy lạ thường, bước chân ra cửa cũng rất lưu loát, làm gì giống biểu hiện lười nhác chậm chạp thường ngày chứ, hoài nghi có phải đây mới là bản chất thật của nàng không a?

Đợi trong cung giờ không còn người. Takahashi lại đem Acchan ra nghịch. Cảm giác lấy cả hai tay chạm vào người nàng rất thích, chỗ nào trên người cũng mềm mại cả, từng ngón tay cứ như bị hút vào vậy. Nàng là người duy nhất, khi cô ở cạnh mới nhận ra mình cũng là người bình thường, cũng có thể nói chuyện không dùng kính ngữ, cũng có thể bày trò cùng nàng đùa giỡn. Và cô cũng là người duy nhất có thể khống chế nàng, cảm giác này thật sự rất thích, phi thường thích, riết rồi như con nghiện vậy.

“Mềm, thật mềm” - Takahashi đưa tay phải nâng cằm Acchan, ngón cái xoa lấy môi nàng. Mặt Acchan dần dần đỏ lên vì giận, đôi môi hé mở, khẽ nói một chữ: “Buông”.

Lời ra cửa miệng ngân nga nghe như một nhịp của tiếng đàn, trong lòng không hiểu sao sinh ra ngứa ngáy, không kiềm lòng được, đẩy ngón cái tách hai cánh môi mỏng ra, luồn vào giữa hàng phòng thủ cuối cùng. Acchan tức giận cắn một phát nhưng không đủ lực, vì thế Takahashi chỉ cảm thấy ngứa ngứa mà thôi, bèn cười khúc khích nói: “Nhột a~”.

Sau bao màn thí nghiệm, độ biến thái dần dần tăng, bỏ qua cảnh làm người khác đỏ mặt đi, đến khi bên ngoài vang lên tiếng có thích khách, Takahashi mới dừng tay. Lo lắng đầu tiên là Itano, chủ nhân nàng có bị nguy hiểm không? Vì vậy vội vã chạy đi, không quên dặn Acchan:

“Đừng ra ngoài, rất nguy hiểm”.

Nếu có thể nói thì nàng rất muốn mắng: “Ngươi thì không nguy hiểm chắc, đồ ngu trung!”. Nhất định phải đem đại ngốc này dạy dỗ lại.

Nghe có thích khách nên đám cung nhân từ ngoài cửa chạy ngược vào sảnh điện đứng cho an toàn, nguy hiểm đến tính mạng nên mặc kệ cung quy (quy tắc cung cấm) có cho phép hay không.

Sức lực được hồi phục, việc thôi thúc nàng đi làm nhất là tìm ra Takahashi, không đoán sai, hiện đang kè kè bên cạnh bảo vệ Itano. Khi nàng vừa đặt chân ra cửa thì pháo hiệu được bắn lên thắp sáng cả bầu trời, pháo hoa thật đẹp nhưng không phải lúc để thưởng thức. Nàng “nhìn” thấy Takahashi lại vội vã đưa Itano đến cung của Hán Đế, họ nói gì đó, sau đó Hán Đế gật đầu đưa cho Itano lệnh bài. Hai người khi về thì rút hết cấm quân - người của Itano, điều động bọn họ đi ra khỏi cung, hướng đến một nơi, nàng có thể “nhìn” thấy chiêu bài ở cổng lớn, Vương phủ.

(nhìn ở đây là dùng thần lực để nhìn ra xa)






---oOo---






Mọi chuyện bị làm um sùm đến mức này, cũng đều là do Nyan phát động cả thôi. Khi nàng đi đến ngự hoa viên, tìm kiếm quanh khu vực trồng đầy mân côi nhưng vẫn không thấy. Ống tay áo, gấu quần, tất cả đều bị gai mân côi cào tưa chỉ. Chỉ tìm một lát thì mệt, đi vào lương đình (nơi được xây để vua chúa nghỉ mát lúc ngắm hoa) nghỉ ngơi, ngồi trên phiến đá mỏng, nhìn ra chỗ giao nhau của bốn con đường lớn, phải, nơi ngự hoa viên này là chỗ mà ai trong các cung cũng phải đi qua. Nhiều người như vậy, không phải là bị kẻ nào đó nhặt được rồi chứ. Cái tên khốn nào thất đức vậy trời ?

Lúc trước nói không cần, giờ trở về kêu người ta làm cái khác tặng có phải rất mất mặt hay không? Nyan xoa xoa thái dương suy tư.

Không biết qua bao lâu, nơi con đường giao nhau ấy có một thái giám mặt già xuất hiện. Mặt hắn già như bước đi chẳng hề chậm chạp tí nào, còn nhanh nữa là đằng khác. Hắn ôm cái hộp gì đó với vẻ rất cẩn trọng. Nyan thấy thế liền đứng dậy, di bước khỏi lương đình, đứng trước mặt hắn.

Làm một sát thủ giỏi là phải ẩn mình giỏi, càng hòa nhập vào dòng người, càng giống họ thì khả năng hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng cao nên những người như bọn ta không phải bị dạy dỗ làm ra mặt lạnh vô cảm xúc, ánh mắt lúc nào cũng mang sát khí… Vì như thế chả khác nào đang rêu rao “Ta là sát thủ đó mấy cưng”, không chết sớm cũng uổng. Thay vào đó, bọn ta được dạy cho cách sinh tồn, bọn ta phải học mọi kỹ năng để có thể dễ dàng hóa thân thành bất cứ ai từ quan quân đến trộm cướp. Vì thế, không cần thấy lạ khi ta hành động hệt như một tên trộm thứ thiệt đâu.

Ôm được hộp gấm chứa Liên Sinh đan vào người, hắn liền tránh ở một chỗ bí mật rồi lôi dây kẽm ra hý hoáy ổ khóa. Nhưng cố gắng mãi không được, lấy đá đập cũng không vỡ, đồ của hoàng tộc Soát Cương quả là xịn a! Hắn cảm thán. Nhanh chóng quyết định chuyển hướng, đi tìm Phạm công công thực thụ - người bị hắn đánh thuốc mê để lấy chìa khóa. Đi ngang ngự hoa viên, cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình nên hắn liền thu liễm bước chân, đi chậm lại cho đúng tuổi tác.

Dưới ánh trăng, hắn nhìn rõ được Nyan và y phục nàng mặc. Một công chúa Ngõa quốc sao giờ này lại ở đây chặn đường? Hành lễ đúng mực, hắn khom người chào.

Chỉ trong tích tắc, lúc lão thái giám ngẩn ngơ nhìn mình, Nyan cũng chú ý hắn, hình như lão thái giám có râu?!!! Vì thế nàng tò mò chuyển mắt qua chiếc hộp hắn đang ôm, trên đó…

Trên đó là ổ khóa của nàng. Cái ổ khóa nhỏ bé, mỏng manh, xinh đẹp của nàng lại bị đem đi khóa cái hộp to tướng, xấu xí, nhăn nheo này.

“Mở nó ra cho ta!” – Nàng không muốn hỏi nguyên do vì sao cái ổ khóa bị lão thái giám già này giữ, chỉ muốn mau chóng lấy lại nó rồi “xử” đẹp những ai góp tay phá hủy sự trong sạch của nó.

Hắn ngẩn ra, có phần nghi ngờ, chẳng nhẽ là đồng đạo? Dịch dung thành công chúa rồi cướp lấy đồ từ tay hắn. Cẩn thận trả lời: “Vật này phải dâng Thánh thượng, không thể tùy ý mở được”.

“Không mở thì ta gọi người đến mở”.

“Công chúa bớt giận, thật sự làm khó ta, ta hiện giờ không đem chìa khóa theo mình”.

“Cái gì! Mất chìa khóa, ngươi thật to gan!”

Nyan bất chợt cao giọng khiến người ta vốn đang quen với nhịp độ chậm rãi lười nhác của nàng phải giật mình. Hắn làm ra bộ dạng run sợ, quỳ phịch xuống đất.

“Công chúa đại phát từ bi, hiểu lầm a, nô tài chỉ là để quên chìa khóa ở phòng, bây giờ quay về lấy liền, người đợi một lát”.

“Phòng ngươi ở chỗ nào?”

Nyan nhìn hướng tay hắn chỉ, ra là phòng của Tổng quản thái giám, hắn là đang giả trang thành tổng quản thái giám. Nàng vỗ nhẹ vai hắn vài phát nói: “Vất vả cho ngươi. Ừm, đưa cái hộp đó cho ta!”

Hắn đã khẳng định được Nyan chắc chắn là một trong mười hai sát thủ, nghĩ nghĩ, tạm thời hắn không đoán được là ai. Nhưng nhớ lại hành động vỗ vai mà Nyan vừa làm, hắn không khỏi rùng mình, đừng nói là hắn vừa bị hạ độc thủ nha, không vô duyên vô cớ mà công chúa cao quý lại đi thân thiết với một thái giám đâu. Chết mợ rồi, hắn phải làm sao? Hay là bóc trần thân phận lẫn nhau cho rồi.

Hai vệ binh đi đến hoa viên thấy lão thái giám quỳ dưới chân một cô gái, theo cách ăn mặc hẳn là công chúa Ngõa quốc, trong tay lão thái giám đang ôm chiếc hộp đựng Liên Sinh đan dược. Hai người nháy mắt ra hiệu với nhau. Trong lòng thầm thấy may mắn vì đã quyết định cùng hợp tác, mấy thành viên khác chắc chẳng ai nghĩ ra được kế sách liên minh hay như thế này đâu. Cười đắc ý năm phút.

Hai người tiến đến hành lễ, sau đó hỏi: “Ở đây xảy ra chuyện gì?”

Nyan quắc mắc xuống kẻ ở dưới, thấy hai vai hắn tỏ ra run rẩy nhưng mũi giày xê dịch, xem ra cuối cùng cũng không chịu nổi mà muốn hiện nguyên hình rồi. Còn hai kẻ này nữa, vệ binh cùng cấm quân tuần tra hiện giờ đều đi tốp năm tốp bảy, đâu ra hai kẻ lẻ loi như thế này chứ. Cái nàng ghét nhất chính là dây dưa lằng nhằng, bọn chúng thích diễn kịch nhưng nàng rất lười để phối diễn. Ai biết lát sau còn bao nhiêu kẻ tìm tới nữa, thật phiền phức. Vì thế, nàng không trả lời câu hỏi mà chỉ hít một hơi thật sâu, bỗng chốc hét lớn: “CÓ THÍCH KHÁCH”

Tiếng vang theo đó từ người này sang người kia, truyền khắp hoàng cung.

“Thích khách ở đâu? Ở đâu?” – Cả ba vẫn chưa thoát khỏi vai diễn, còn làm ra bộ dạng thấy nguy không loạn, đứng thành vòng tròn nhìn bốn phía.

Nyan bình thản chỉ vào bọn họ, sau đó dịch thân người ra xa, đi đến chỗ lương đình quay đầu xem náo nhiệt, mắt vẫn không quên để ý đến cái ổ khóa trên hộp gấm.

Đều là sát thủ như nhau nhưng không ngờ nàng ta lại phá luật tiết lộ thân phận, nếu đã vậy thì chi bằng xé toạc da mặt ra cùng nhau đối chấp. Người lên tiếng đầu tiên là Tổng quản thái giám, hắn chỉ vào mặt Nyan quát lớn: “Ngươi mới là thích khách, dám ở đây giả mạo công chúa”, nhưng rồi thấy nàng vẫn nhàn nhã tựa lưng vào lan can ở lương đình, một chút biểu tình cũng không có. Mợ nó, gặp phải cao thủ rồi. Toàn bộ sát thủ tinh anh không phải đã chết trên đường làm nhiệm vụ đó sao, trong tổ chức khi nào còn sót lại một kẻ.

‘Râu xù’ nhanh tay giành lại hộp gấm từ tên vệ binh, cố gắng đào thoát. Hai tên vệ binh lúc này mới biết thì ra Tổng quản thái giám cũng giống mình, đều là giả, không nương tay đánh ra vài đòn cản trở, lấy hai bao vây một, cướp lại hộp gấm.

Vệ binh cùng cấm quân nhanh chóng được điều động đến bắt thích khách. Cung tiễn cùng mũi giáo thoáng chốc ngợp cả rừng hoa. Cấm quân được Itano bố trí lập tức chia ra các ngõ chốt chặn, lục soát toàn bộ nhờ vậy mà một bộ phận sát thủ khác bị phát hiện, khắp nơi trong hoàng cung loạn thành một đoàn, mùi máu tanh nồng nặc.

Giữa bầu trời đêm u tĩnh, một trận pháo hoa nổ vang trên bầu trời, lúc này không ai còn tâm trạng để thưởng thức.

Nyan được bảo vệ về đến cung an toàn. Nghe người báo lại, đám thích khách ban đầu tranh đấu với nhau nhưng sau đó lại cùng nhau tụ họp đột phá vòng vây, còn bắt theo con tin để mở đường chạy trốn. Nhưng Nyan lại tỏ vẻ rất thờ ơ, cái nàng quan tâm không phải mấy thứ đó, không quan trọng có bắt được thích khách hay không, phải tìm cái hộp gấm lấy ổ khóa về cho nàng.






---oOo---






Khi Takahashi tìm đến Itano thì phát hiện trong phòng có mùi hương kì lạ, vội lấy ống tay áo che mũi, thổi tắt nến sau đó đốt hỏa chiết tử, đến giường lay người Itano gọi dậy. Phải dùng sức ba bò chín trâu mới khiến Itano tỉnh được.

Biết mình bị hạ mê hương, lại không nhìn thấy Kasai đâu làm Itano không khỏi bàng hoàng. Bên ngoài là tiếng quan quân hô gào bắt thích khách, liệu có chuyện gì xảy ra với Kasai không? Liền hạ lệnh tìm kiếm người.

Takahashi trở về, đáp trả bằng cái lắc đầu bất lực. Chăm chú dõi mắt theo từng biểu hiện của Itano, phát hiện nơi khóe mắt nàng tự bao giờ đã hằn lên những tia máu đỏ, bàn tay còn thoáng giật nhẹ, để khắc chế tâm trạng liền cuộn thành nắm đấm. Thầm than một tiếng không hay, Takahashi trấn an: “Không chừng cô ấy chỉ đang trốn ở đâu đó, đợi an toàn rồi mới đi ra”.

Giọng nói có chút khản đặc khó khăn vang lên, dường như đang cố gắng áp chế cơn sóng bất an trong lòng: “Ta không thể nghe được, không thể nghe được gì cả” – Ba năm trước, người ở sau lưng bị đâm một nhát, đau đớn tuyệt vọng nhưng nàng không nghe được bất kỳ âm thanh cầu cứu nào. Bây giờ, người ngủ ngay bên cạnh đột nhiên biết mất, nàng vẫn chỉ an giấc nồng không hề hay biết. Nàng ghét sự im lặng đó, rất ghét, rất ghét.

“Người không sao chứ? Bình tĩnh đi, chỉ là ảo giác, ảo giác thôi mà” – Takahashi hốt hoảng trấn an. Đoạn thời gian ba năm trước, một tháng liền Itano đều sinh ra ảo giác, làm loạn đến nỗi Hoàng thượng phải đưa nàng tới am để tịnh tâm cả năm trời. Sau đó lại trở về bình thường, mọi người đều tránh nhắc chuyện xưa, Hoàng thượng thấy có lỗi nên cũng chiều nàng hết mực. Takahashi không dám rời Itano quá lâu cũng vì nguyên do này, sợ rằng nàng gặp chuyện gì đả kích thì lại phát bệnh. Ban nãy đáng ra nên để nàng ta say giấc mới đúng, nhưng vì sợ mê hương làm hại sức khỏe nên bất đắc dĩ đành phải đánh thức.

Itano không an tâm ở yên một chỗ, đi ra ngoài, lần nữa sai cấm quân lục soát khắp nơi tìm người. Lúc này tin tức tổng hợp được truyền đến tai Itano, thích khách bắt con tin mở đường chạy thoát. Mà con tin bị bắt đi chẳng ai khác chính là Kasai Tomomi!

Một đợt pháo hoa bất chợt bùng lên ở khoảng không vô tận. Ai cũng đều nghĩ nó thắp sáng không đúng thời điểm, chỉ có Itano cùng Takahashi mới hiểu ý nghĩa thật sự. Đây chính là pháo hiệu mà những cấm quân ẩn thân quanh Vương phủ phát đi, truyền tin đã nhìn thấy người nhảy vào Vương phủ.

Cơn giận khiến toàn thân nàng run rẩy, đã cảnh cáo trước, lại có kẻ ở trước mặt nàng tính kế. Nếu không thể một lần thiêu rụi cái Vương phủ chó má kia nàng sẽ không tài nào bình tâm được. Gấp gáp đến chánh điện của Hán Đế, nói rõ ràng những điều nàng biết, nếu ông ta thật sự muốn bảo vệ cho ngôi vương của con trai sau này thì sẽ không ngăn cản nàng hành động.

Nhận được thánh chỉ tru diệt phản tặc, Itano dẫn binh một đường hướng thẳng Vương phủ mà đi. Sát khí thị huyết khiến người người lạnh gáy. Takahashi đi theo mà trái tim không ngừng nhảy nhót, hình như chủ nhân cô lại mất kiểm soát rồi, làm sao đây?


~Hết chương 36~

4 nhận xét:

  1. haruna thông minh quá nhỉ, nhìn ngơ ngơ mà tinh tế thấy ớn
    theo suy nghĩ cá nhân, người bị bắt làm con tin không phải là Kasai Tomomi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Haruna là người nguy hiểm nhất, cái gì cũng biết nhưng lười thể hiện ra, ít cho xuất đầu lộ diện là vậy :)) Lúc nào cậu cũng đoán đúng :v

      Xóa
  2. Từ khi nào Acchan lại thành đồ đã Taka nghịch vậy, thật bất lực quá đi =]]]z
    Haruna hẳn là giả ngơ và nguy hiểm ngầm :3

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Từ khi Acchan âm mưu độc Taka :)) một lần lầm lỡ không thể quay đầu :))

      Xóa