hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 39]


Chương 39

Mê Vụ Ảo Vọng














Thời gian tính từ lúc tháo chạy tán loạn đến khi quay lại chỉ vừa đúng hai khắc (30p). Ngẫm nghĩ lại thấy bản thân mình đâu nói gì đâu, tất cả là lỗi của Yuko mà, thế là nhân danh chính nghĩa, đem tất cả mọi tội lỗi gán sang Yuko. Ai nấy đều mang vẻ mặt ngây thơ vô tội quay trở lại thuyền lấy lương thực. Đi sâu vào rừng, không biết bao giờ tìm được Mariko, không biết khi nào thì thoát ra được, không đem thức ăn theo thì có mà chết đói trong đó luôn à. 

Itano cùng Kasai đang nhàn nhã ngồi trên nệm gấm dưới mái hiên. Đi ngang qua mặt các nàng chính là bậc thang hướng xuống khoang thuyền và kho hàng chứa lương thực cùng những thứ đồ linh tinh. 

Miichan nhân danh tình cảm tỷ muội ruột thịt, cười với Itano, nói: “Em đợi tỷ cùng đi”. 

Takahashi nhân danh hộ vệ thân thiết, cẩn thận tiến đến bên cạnh: “Chủ nhân đi một mình rất nguy hiểm, chúng ta cùng đi đi”. 

Sau đó là Mayu, Yuki tiến đến. Yuko trốn đâu đó vẫn chưa dám lộ diện. 

Acchan không biết đã thoát khỏi vòng tay ám toán của ai đó bằng cách nào, là người cuối cùng đi ra, nhân danh những người cùng khổ: “Lương khô đã lấy xong chưa? Sao lâu quá vậy?” 

Mọi người: “…” 

Itano hừ một tiếng. Nàng biết chắc bọn họ rồi sẽ quay lại mà, còn lấy cớ này cớ nọ nữa. Nàng không thèm tính toán vào lúc này, dẫu gì thì chuyện tìm cô cô và cỏ Ngân Tâm để trị độc cho Kasai đều phải gấp rút tiến hành, không thể dây dưa ở đây. 

Cũng may Itano dường như đã bị tình cảm tỷ muội và lòng trung thành tận tụy của cận vệ cảm hóa nên không còn tức giận với các nàng nữa, tuy rằng biểu tình trên mặt vẫn lạnh băng như cũ. Sau khi lấy lương khô chia đều cho nhau - phần của kẻ thiếu nghĩa khí giang hồ đó vẫn được chia ra để lại trên thuyền – thì cả đám người mới cùng nhau lên đường. 

Nghe nói khu vực bao quanh Loạn Lưu Thánh Địa có thôn làng, các nàng cũng thấy thôn làng nhưng chỉ là những ngôi nhà rách nát không bóng người, không chút sự sống. Vì e dè điều này nên thay vì tách nhau ra thì lại tụ họp đi theo bầy đàn, đi lẻ tẻ có khi lại chết sớm. 

Mayu lo lắng: “Chúng ta đợi Yuko tỷ cùng đi có được không? Tỷ ấy đi một mình rất nguy hiểm”. 

“Đừng lo, ban nãy khi để lại phần lương thực cho Yuko thì Tomo có viết thêm vài dòng chữ để lại, bảo cô ấy cứ ở đó đợi chúng ta, không cần đi vào” – Kasai trấn an. 

Ai nấy đều mang ánh mắt không tin được nhìn Itano, người vốn băng giá lãnh cảm không ngờ cũng mang trong mình tấm lòng vị tha như thế, thiết nghĩ với tính cách có oán tất sát (có thù phải giết) của nàng hẳn là Yuko phải bị cho ăn hành dữ lắm. Chúng ta quả thật vẫn chưa hiểu hết con người của Itano a! Đồng lòng cảm thán. Mà quả thật là chưa ai hiểu hết Itano, nàng đúng là có để lại lời nhắn như thế nhưng không phải bằng giấy trắng mực đen hay lấy dao khắc gỗ, mà là nước trà viết lên chén sứ. 

“Mọi người cầm lấy, phòng trường hợp gặp nguy hiểm.” – thứ Acchan đưa là thanh trủy thủ làm từ số tiên tinh còn sót lại trong nhẫn trữ vật, linh khí của tiên tinh có thể đẩy lui được yêu thú tấn công, có tác dụng hơn nhiều so với vũ khí bình thường. 

Nhìn thanh trủy thủ làm từ đá có cảm giác xấu xí thiếu nghệ thuật thật nhưng là do Acchan đưa thì ắt có chỗ cần dùng, nàng ấy là thuật sĩ nên hẳn là am hiểu rất rõ về chốn quỷ dị này. 

Acchan hỏi lần cuối: “Có ai thắc mắc gì nữa không?” – Nàng biết rất nhiều thứ, nhưng giờ không tiện nói sợ nói ra lại lộ sơ hở gì làm họ nghi ngờ, tốt nhất ai thắc mắc gì thì sẽ giải đáp cái đó. Như là cách tránh yêu thú hay phân biệt giữa linh thảo và ma thảo. 

Miichan: “Sao chúng ta chưa đi? Đứng đây thắc mắc thì cô cô ở trong đó chờ đợi biết làm thế nào?” 

Takahashi bị hắt hủi ở sau, chen người lên trước hỏi: “Atsuko thật sự không cần ta bảo hộ sao? Hứa sẽ không kéo cả hai chết chùm mà. Nha?” 

Yuki bất mãn: “Nương ta không phải cô cô người, đã nói bao lần mà cứ gọi như vậy. Người khác nghe được hiểu lầm bọn ta là con cháu hoàng tộc, bị ganh tị thì thế nào?” 

“Đúng là có vấn đề a, Tomo cũng gọi nương là cô cô. Vậy người ngoài nghe ra chẳng phải ta là biểu muội của Tomo, là quan hệ họ hàng ruột thịt rồi” – Kasai rơi vào trầm tư. 

Itano liền phản bác: “Gì? Ngươi cũng giống nha đầu kia mắc bệnh hoang tưởng à. Khẳng định lại lần nữa, cô cô bọn ta không phải nương các người, không chị em họ hàng gì cả” – Nhất định nàng và Kasai không có quan hệ huyết thống gần. Nhất định không! 

“Ai nói bọn ta mắc chứng hoang tưởng?” – Kasai và Yuki đồng thanh hỏi. 

Itano quắc mắc sang ai đó. 

Miichan chỉ tay sang ai đó. 

“Acchan!!! Sao em có thể nói như vậy?” 

Acchan: “… … …” – Ngàn chấm không nói thành lời, sao cái chủ đề lại bị đánh lạc sang tận đây vậy trời?!! Cười đánh trống lảng: “Nếu không ai thắc mắc gì thì chúng ta đi thôi, sắp trưa rồi, khi đó nắng gắt thì hư da hết, chúng ta vào trong rừng cho mát đi ha. Đi thôi”. 

“Atsuko còn chưa trả lời câu hỏi của ta mà”. 

“Của bọn ta cũng thế” 

“Vậy thì nghe cho rõ đây. Takamina, cách xa ta ba bước, không chạm, không lôi kéo, không thử nghiệm dưới bất kì hình thức nào” – Nàng không muốn bất lực trong đó rồi kéo cả hai chết chùm a. 

“Tỷ thật quá đáng. Chỉ đáp lời mỗi Takamina, quá đáng” – Yuki giận dỗi trả lại thanh trủy thủ cho Acchan. Kéo theo chuỗi hành động bắt chước là ai nấy cũng trả lại, trừ mỗi Mayu đang không biết theo phe nào. Takahashi tranh thủ ôm hết vào người. Vật Acchan làm, không ai cần thì cô lấy hết. 

Acchan: “…” – Ép người quá đáng. Nàng đành đùn đẩy hết trách nhiệm sang Mariko, ai thắc mắc gì thì đợi gặp Mariko mà hỏi, rốt cuộc là quận chúa hay là nương của ba người các nàng. Nhận được câu trả lời thì mọi người mới nhặt lại trủy thủ về, dù câu trả lời có phần vô trách nhiệm thật. 

Tầm ban trưa, tuy rằng tháng bảy hẳn là ánh nắng phải vô cùng gắt gỏng nhưng nhiệt độ ở Loạn Lưu Thánh Địa vẫn âm lãnh, ngày cũng như đêm. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chỉ tạo thành những vệt sáng to nhỏ không hề mang theo chút nhiệt lượng nào. 

Lúc Yuko trở lại thuyền để lấy lương thực thì phía bãi biển hiện cũng neo đậu thêm một con tàu. Yuko cười tà, tưởng tượng nếu Yuki thấy cảnh này hẳn là phải chạy bán sống bán chết. Trước mắt phải lên thuyền lấy lương thực đã, mọi người trong nhóm đã vào rừng cả rồi, ở đây không ai cùng phe nếu bị bọn chúng giành thức ăn đánh hội đồng thì thế nào. 

Cầm túi lương thực, ánh mắt bi thương nhìn khoảng rừng u tĩnh trước mặt. Thật sự chẳng muốn đi vào chút nào, nếu không vì lo lắng cho an toàn của Mayu, vì giải cứu cô cô của Nyan thì nàng chẳng đi đến đây rồi. Quan sát các con đường mòn, nhớ lại phương vị mà Yuki đã chỉ trước đó, nàng nhún thân người, nhẹ nhàng lao nhanh như sóc. Nhanh cũng chết, chậm cũng chết, thôi thì chạy cho đỡ sợ. 

Phía con thuyền ở bãi biển. Thang được hạ xuống, xuất hiện là một nhóm sáu người, bốn nam hai nữ. 

Nhìn bóng người vừa chạy như điên lao vào cánh rừng trước mặt, Nyan nhướng mi. Không nhìn thấy ta hay sao lại dám bỏ chạy? Vốn nhát gan lại xông pha một mình, đúng là ngốc hết thuốc chữa. 

Nữ nhân áo đỏ không khỏi cảm thán: “Nơi này âm khí thật nặng. Đúng là cấm địa trong truyền thuyết, cũng nhờ bản đồ của ngươi nên bọn ta mới đến được chỗ này, làm phiền rồi”. 

Nyan bình thản gật đầu, tỏ ý nói: đừng khách khí. 

Bốn người còn lại thấy nàng mặt dày như vậy suýt nữa khó thở tắt tiếng luôn. Một ngày đẹp trời, nàng ta đến chỗ bọn hắn, hỏi bọn hắn là Khu nhân ma vậy có muốn đến một nơi âm khí cực nặng tẩy trừ ô uế , bắt hết yêu ma hay không? Bọn hắn nhất thời lỡ dại cùng nàng đi, không phải hối hận vì đến đây mà hối hận đã để nàng lên thuyền. Hầu hạ nàng ta thật là mệt muốn chết luôn. Sư tỷ chưa thấy mặt thật của nàng ta nên mới nói như vậy. Đúng là người hai mặt đáng sợ mà. 

“Ta không hiểu sao tiểu thư lại muốn theo chúng ta tới đây nhưng ta muốn khuyên một câu thôi. Tiểu thư hãy ở lại thuyền chờ đợi, nếu đi theo sẽ vô cùng nguy hiểm. Bọn ta không thể nào bảo vệ tiểu thư mọi lúc được” 

Nam tử dáng người cao dong dỏng đứng ra nói chuyện. Nữ nhân áo đỏ thấy cũng có lý nên gật đầu phụ họa, khuyên Nyan hãy ở lại. 

“Nếu sợ nguy hiểm thì ta đã không đi thuyền cùng các ngươi rồi”. 

“Nhưng bọn ta không thể bảo vệ cho tiểu thư người” – Một nam tử khác cũng nhảy ra nói. 

“Đó chuyện của các ngươi” – Nyan nhướng mi khinh thường. 

“Này…” 

“Được rồi” – Nữ nhân áo đỏ cắt ngang – “Nyan từng nói với ta, cô ấy muốn đến đây cứu người. Nếu sợ nguy hiểm mà ở lại thì còn ý nghĩa gì. Khu nhân ma mà lại nói mình không tự tin bảo vệ con người khỏi ma quỷ, các ngươi không thấy xấu hổ hay sao?” 

“…” – Cả bốn người đều im lặng. 

“Kia có phải thuyền ma mà đêm qua chúng ta thấy không? Cái thuyền cứ giật giật như đang hắt xì ấy” – Một tên trong nhóm nói. Cả ba tên nhanh chóng chạy đến gần để xem kỹ hơn, nam nhân cao dong dỏng nói vọng lại: “Sư tỷ, đúng là thuyền ma rồi, không có ai cả, nó còn bị bể nát tồi tàn nữa”. 

Nữ nhân áo đỏ trầm tư: “Vậy chẳng nhẽ cô gái tên Yuki đó đã bị ma tâm khống chế? Sáng nay ta đã thấy cô ấy trên thuyền. Chúng ta phải nhanh hành động thôi, bắt được con nào hay con nấy. Nếu tìm thấy tâm mạch của khu rừng càng tốt, khi đó chúng ta có thể chặt đứt hoàn toàn sinh cơ của lũ yêu ma”. 

Khi nãy thấy Yuko thì nàng biết đây không phải thuyền ma mà có lẽ nhóm của họ gặp nạn. Thuyền hư hỏng nặng như vậy thì sao trở về được? Cũng may Nyan nàng tới đây đấy, còn mang theo thuyền để đưa họ về nữa, nàng cần gì phải hao tổn tâm tư làm nhiều việc tốt như vậy trời? Tự vấn năm giây. 

“Mệt quá!” 

“Có chuyện gì sao? Chẳng nhẽ yêu khí ở đây ảnh hưởng đến ngươi?” – Vừa bước vào cánh rừng chưa lâu, nữ nhân áo đỏ đã nghe Nyan rên lên một tiếng khiến nàng không khỏi cảnh giác cao độ xung quanh. 

“Chắc vậy”. 

Nữ nhân áo đỏ vội vàng đưa một tấm bùa cho nàng, sau đó còn hỏi thăm vài câu, đưa nước cho Nyan uống. 

Bốn người còn lại lắc đầu, Sư tỷ bị bốc lột sức lao động mà không hề hay biết. 

Huyết Linh Đang đeo bên hông nữ nhân áo đỏ bỗng chốc rung lắc mạnh. Theo hướng tiếng chuông, hai bàn tay chập vào nhau, mười ngón nhanh chóng đan lại bắt pháp quyết, hét lớn: “Lên” 

Nyan cảm thán: “Lợi hại” 

Những người còn lại hét lớn bổ trợ: “Chạy nhanh lên! Còn ngồi đó nữa.” 

Sau đó, thân hình yểu điệu thục nữ của Nyan bị lôi đi như cái túi vải. Trong thời gian ba cái nháy mắt, một làn gió độc mang âm khí cực nặng bỗng chốc quét qua chỗ Nyan vừa ngồi. Hai người tựa vào một thân cây thở dốc, thật nguy hiểm. 

“Các ngươi không phải đến bắt ma sao?” – Nyan khó khăn nói một câu, lại tiếp tục thở dốc. 

“Con nào bắt được mới bắt” – Thả bàn tay đang giữ chặt Nyan ra, nữ nhân áo đỏ đáp, sau khi hơi thở đã điều hòa tốt mới ngẩng đầu nhìn lại phía sau, cảnh vật đã hoàn toàn bị sương trắng bao phủ, hoảng hốt hỏi: “Sao chỉ còn lại hai chúng ta?” 

Nyan không trả lời, lần này không phải lười mà là nàng không biết thật. Lát sau, đến lượt nàng thắc mắc, sao còn mỗi mình mình? 

“Rena, ngươi ở đâu?” 



oOo



Không ngờ bên ngoài cánh rừng còn đang là ban trưa, trời nắng gắt thế mà càng đi sâu vào trong thì sương trắng càng nhiều, nhiệt độ xuống thấp nhanh chóng, tán cây trên cao ngày càng che phủ dày đặc. Mọi người nắm tay nhau để tránh thất lạc. Duy chỉ có một người không ai thèm chạm. 

“Mọi người thật quá đáng” – Takahashi thiu thỉu đi cuối cùng, Acchan không cho cô đến gần ba bước, lại không có ai dám nắm tay cô hay đến gần cô, sợ cô trong lúc hốt hoảng lấy tay phải chạm nhầm bọn họ, không phải ai cũng có sức đề kháng ngưu bức như Acchan mà sống sót được. 

Nghe cái giọng uất ức đó khiến Acchan mủi lòng: “Được rồi, đưa tay trái đây”. 

“Atsuko~” – Cao hứng chạy đến. 

Acchan: “…” 

“Ta nhầm” - Takahashi ngại ngùng cười, gỡ tay phải ra. Đỡ Acchan ngồi xuống đợi nàng lấy lại sức lực. 

Mọi người: “…” 

Thấy chưa? Thật nguy hiểm, may mà bọn họ cảnh giác. 

Không biết khi nào sương mù mới tan, cứ đứng một chỗ thế này thì không biết bao giờ mới tìm được người. Vốn dĩ ban đầu Acchan có thể dẫn đường nhưng hiện giờ nàng phát hiện thần thức của mình không sử dụng được, không thể nhìn bao quát ra xa như trước nữa nên chuyện dẫn đường chuyển sang Yuki. 

Yuki đi trước nắm chặt tay Mayu, tiếp đến là Itano, Kasai, Miichan, Acchan, cuối cùng là Takahashi. Lâu lâu Takahashi cảm thấy mỏi nên đổi tay cũng là lúc cả đám phải dừng lại theo, đợi Acchan hồi phục sức lực. 

Được một đoạn dài mọi người mới biết thực chất đám sương mù này nguy hiểm thế nào. Nó gây cho người ta ảo giác, người mà họ muốn thấy nhất sẽ xuất hiện dẫn dụ họ đi đến đầm lầy, sau đó… 

“Các ngươi mau kéo ta lên” – Miichan ở giữa đầm lầy với gọi, thân thể nàng dần dần chìm sâu. Lúc nãy nàng thấy cô cô nên mới gọi mọi người chạy đuổi theo, không ngờ tỉnh lại thì đang ở dưới này. 

Itano hừ lạnh: “Lần sau chạy đi tự tử mà còn dẫn Chiyuu theo thì em coi chừng đấy. Kéo nó lên ”. 

Takahashi vâng lệnh đưa tay ra. 

Miichan hét lớn: “Ta biết sai rồi, ta sẽ cẩn thận mà, sẽ không kéo theo Chiyuu, sẽ không kéo theo Acchan, các ngươi cứu ta a”. 

Mayu cùng Yuki không nỡ để Miichan quằn quại nên kéo lên giúp. Ba người không hẹn cùng nhau rùng mình, chủ tớ hai người kia thật nguy hiểm. 

Ảo giác bị phá bỏ, sương mù dần dần tản đi, cảnh vật lại hiện ra trước mắt. Chỉ có điều đường đi trở nên khó khăn hơn rất nhiều. 

“Mọi người cẩn thận, ở đây xuất hiện nhiều dây leo như thế chắc chắn có vấn đề” – Acchan vừa nói xong thì y như rằng chuyện xấu xuất hiện. Toàn bộ đám dây leo bắt đầu cử động, hệt như những con rắn nhỏ có sức sống bò tràn khắp mặt đất, giữ chặt lấy chân các nàng, kéo tất cả phân tán ra nhiều hướng. 

Acchan vặn thân người, phát động toàn bộ thần lực khiến đám dây leo đang quấn chặt người nàng nổ tung, vừa đáp xuống đất liền dùng thuật dịch chuyển tức thời đến nơi khác. Nơi nàng đáp xuống cảnh vật hoàn toàn khác với ban nãy, thay vì thân cổ thụ cao lớn mình đầy dây leo thì lại là những bụi cây rậm rạp. Thần thức ở đây bị hạn chế, nàng không thể tìm thấy ai cả. Tuy nhiên, Acchan lại phát hiện ra một việc, phương vị mà Yuki tính ra lại chỉ về hướng mà sợi chỉ linh mạch chạy về. 

Loạn Lưu Thánh Địa quả thật là vùng đất giao nhau giữa nhiều giới diện, không chỉ có yêu ma, còn có cả những thứ thuộc về tiên đạo. Bởi sợi chỉ linh mạch không phải ở đâu cũng xuất hiện, trừ phi quanh đây có linh tuyền (dòng suối chứa linh khí), Mariko có lẽ cũng tìm thấy sợi chỉ linh mạch nên đi theo nó. 

Trên đường gặp không ít thứ kỳ lạ, nàng đều dễ dàng dùng thần lực đẩy lùi, thuận thế một mạch thẳng hướng tới chỗ Mariko. 

Khi còn là Thần thì quan niệm thời gian rất ít khi để ý, nhưng hai mấy năm sống với danh nghĩa con người, nàng mới hiểu thì ra sáu năm lại lâu như vậy. Sau sáu năm gặp lại “nương” cảm giác đúng là có chút mới mẻ. 

“Ta nhịn đủ rồi nhé, nhóc con chết tiệt kia” – Cảm giác nhột nhạo nơi chóp mũi khiến nàng khó chịu, người ta chỉ muốn nghỉ ngơi một lát cũng không yên được. Nãy chẳng phải đã đến tụng kinh văn rồi sao? Giờ lại tới nữa. Có lẽ lời nói không đủ lực uy hiếp nên người kia vẫn tiếp tục. Mariko bực bội trừng to mắt. 

“Bất ngờ nhé! Lâu rồi không gặp” – Acchan cầm ngọn cỏ đuôi chó phe phẩy trước mặt, cười đến nhăn mũi. 

Mariko ngơ ngác nhìn nàng. Acchan lại phải chào lại lần nữa. Mariko vẫn không phản ứng. Một lát sau, Acchan bị dây leo bó buộc khắp người, phải vận gần như toàn bộ pháp lực mới khiến đám dây leo phát nổ, nàng phủi phủi vạt áo, oán trách: “DiêmVương kia, là ngươi cố ý đúng không? Im lặng không cảnh báo để ta bị thụ yêu làm thịt.” 

Đến tận lúc này Mariko mới thật sự phản ứng, chép môi: “Đám Mê Vụ Ảo Vọng dạo này thăng cấp dữ thần. Ảo ảnh từ người mình nhớ nhung nhiều nhất chuyển sang người mình thích ngược đãi nhất. Thú vị a”. 

Acchan: “…” 

“Á! Không phải ảo ảnh sao? Ta chỉ đùa thôi mà. Bình tĩnh a, đau, đau nha!” – Mariko vặn vẹo uốn éo đủ kiểu, khó khăn nhắc nhở: “Nhỏ tiếng thôi, con bé trong kia nghe thấy bây giờ”. 

Acchan: “…” 

Này, ai mới là người đang la hét đây? 

Nói chung, đoạn thời gian xa nhau sáu năm chẳng thể khiến tên Diêm Vương này thay đổi tí gì, vậy mà nàng lại nuôi hy vọng thấy được cảnh gia đình ôm nhau đoàn tụ. Thật là đau lòng mà. 

“Itai~ Ngươi ỷ mình không bị trói tay chân nên muốn làm gì thì làm à?!” 

Một người thỏa sức tra tấn, một người thoải mái la hét. Chuyện cứ tiếp diễn đến tận khi Maachan bị âm thanh ồn ào gây chú ý, con bé nhìn thấy người lạ mặt nên thần kinh có chút kích động, chạy đến, vẫn như cũ dùng tiếng Soát Cương nói chuyện. 

Acchan nhíu mi lắng nghe đến nỗi cơ mặt có chút giật giật, Mariko không khỏi cao hứng, cuối cùng cũng có người hiểu được nỗi khổ của nàng. Dụ dỗ Acchan đem Maachan đánh cho bất tỉnh. Chuyện này nàng đã muốn làm lâu lắm rồi, một phần là do bản thân bị trói buộc, phần khác là do thiện tính ẩn sâu trong người, nàng hiền quá mà, sao có thể đánh một đứa nhóc dễ thương được chứ. 

Mariko có chút thắc mắc: “Làm sao con tìm đến tận đây được?” 

“Thôi đi, biết rõ cấm chế tiền kiếp của ta được phá bỏ rồi mà còn gọi con với cái, muốn chiếm tiện nghi a?” – Acchan sửa lời. 

Ánh mắt tràn ngập bi thương: “Không có công sinh thành thì cũng có công dưỡng dục. Là ai đã cho ngươi uống sữa, là ai đã thay tã cho ngươi, là ai đã chiều ngươi hết mực? Ngươi lớn được ngần này là nhờ công lao của ai đây hả? Chẳng nhẽ một tiếng nương, ta cũng không xứng đáng được gọi hay sao?” – Tưởng tượng, nếu tay chân không bị đám dây leo khóa chặt thì có lẽ giờ phút này nàng đang lấy tay chặm chặm mi mắt, bộ dáng thập phần bi ai. 

Dù cảm giác câu nói của Mariko có gì đó không đúng nhưng Acchan vốn là người sống rất tình cảm, nghe Mariko kể khổ như vậy, nàng cũng có chút gì đó cảm thông. Thôi thì cứ tạm thời gọi một tiếng “nương” cho nàng ta vui vậy. 

Những chuyện xảy ra thời gian qua, Acchan kể vắn tắt lại cho Mariko hiểu. Khi biết tin mọi người vì mình lại kéo nhau đến tận đây, trong lòng không khỏi kêu gào. Làm nhân vật chính chi khổ vậy nè trời? Đi tới đâu cũng có người đeo bám đến. Bọn họ bị Thụ Tinh bắt đi, nhân vật quan trọng như nàng phải ra tay cứu giúp. 

“Chuyện tìm người thì dễ thôi. Sinh cơ mạch của Thụ yêu trải rộng, dường như bao quát toàn cấm địa. Chúng ta chỉ cần làm chủ được sinh cơ mạch của nó thì có thể tìm ra chỗ của bọn họ rồi. Nhưng mà, nói gì thì nói, sao ngươi không cứu ta trước hả? Cứ đứng đây nói mãi. Đứa cháu gái bị trầm cảm của ta lỡ như gặp gì đó bất trắc thì sao?” 

Acchan: “…” 

Hắc tuyến đầy mặt. Rõ ràng là chính Mariko hỏi nàng mới trả lời, cái tên Diêm Vương chết tiệt này lúc nào cũng tỉnh rụi phũ bỏ mọi trách nhiệm, chứng nào tật nấy, mãi không thay đổi mà. Muốn nàng cởi bỏ dây leo ư? Đơn giản thôi, có điều… Acchan nhìn mảng da thịt trắng ngần ẩn hiện, dù bị dây leo quấn đầy người nhưng nhìn nhiêu đó cũng đủ biết, Mariko bị giam giữ nhiều năm như vậy, quần áo không bị phân hủy mới gọi là lạ. 

Lấy thanh trủy thủ được đúc kết bằng tiên tinh chặt đứt đám dây leo. Thụ Tinh bị tác động, cường bạo chống trả nhưng đám dây leo chỉ là cánh tay rìa của nó nên năng lực quá yếu kém, không thể động đến dù chỉ là một sợi tóc của Acchan. 

Mariko được giải thoát, điều đầu tiên nàng làm là phóng ra một loạt hỏa cầu thiêu rụi phạm vi năm dặm của cánh rừng. Tuy thần lực chỉ có một phần ba nhưng để trút giận vẫn dư sức. Biết mình là Thần thì nhiệt độ của lửa không thể khiến nàng bị bỏng nhưng cảm giác lạnh lẽo này là sao? 

Acchan đã quay mặt đi tự lúc nào, không khỏi nhếch môi khinh bỉ: “Nếu để người ta biết DiêmVương khỏa thân đi đốt lửa, không biết sẽ phản ứng thế nào”. 

Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, một tiếng thét xé tan cả gió bay vút lên tận trời. Maachan bị đánh ngất lúc này cũng phải dụi dụi mắt tỉnh lại. Mariko hoảng hốt dịch chuyển tức thời đến, một phát đánh cho Maachan bất tỉnh tập hai. 

Mượn tạm bộ đồ trong nhẫn trữ vật của Acchan mặc vào. Chuyện này rất lâu về sau vẫn bị Acchan đem ra chọc ngoáy khinh bỉ không thôi. 

Y phục chỉnh tề đâu vào đó, Mariko trưng ra bộ mặt bình thản như thể từ trước tới giờ chưa từng có chuyện gì xảy ra. Phong thái uy nghiêm hiếm thấy của Diêm Vương trở về, nghiêm túc nói: “Hành động thôi, qua nhiều năm ăn huyết nhục của ta nên yêu lực của Thụ Tinh tăng lên rất nhiều, muốn nắm giữ sinh cơ mạch của nó sẽ rất khó, nhưng với Diêm Vương ta thì không gì là không thể. Theo ta”. 

Acchan không khỏi khinh bỉ một ngàn lần, sải chân đi trước Mariko, nói vọng lại: “Con bé đó do ai mang vào thì tự người đó mang đi, đừng hòng đánh trống lảng đá sang đây.” 

Mariko cũng khinh bỉ lại một ngàn lần, sau này phục chức Diêm Vương, điều đầu tiên cần làm là đi tung tin xấu, để nàng ta một lần nữa làm Phán Quan dưới quyền của nàng, khi đó thì… hừ hừ. Sai bảo cho đến chết. 

Vùng đất linh khí này dù sao cũng là nơi an toàn nhất và quan trọng hơn là nàng rất lười, cứ đặt con bé lại đây khi nào xong việc sẽ đến đưa nó ra vậy. Phòng trường hợp Maachan tỉnh lại không thấy ai lại đi lung tung, Mariko dùng ngón trỏ điểm nhẹ vào mi tâm giúp Maachan ngủ một giấc thật sâu đợi nàng quay lại. 

Nơi sâu nhất của cấm địa. 

Đoán đây là nơi sâu nhất bởi xung quanh không hề có một tia dương quang nào soi rọi đến, thứ ánh sáng duy nhất hiện hữu chỉ có đôi mắt quỷ dị của yêu thú cùng hàng hà những đốm lửa màu xanh rêu lượn lờ giữa các hốc cây. Phát hiện sự xâm nhập của kẻ lạ mặt, âm thanh u u u hệt như tiếng gió thổi qua hang động vang vọng bốn bề. 

“Thắp sáng nơi này một chút nào” – Mariko giơ tay, hỏa cầu to bự vụt thẳng vào một bụi gai rậm rạp. Theo âm thanh bùng cháy dữ dội của lửa là âm thanh la hét hoảng sợ của âm linh. Bóng đen điên cuồn lao ra khỏi bụi rậm, chạy đi toán loạn. Chúng biết bản thân không phải đối thủ của hai kẻ lạ mặt nên nhao nhao rủ nhau chạy trốn. Các nàng đến đây là để tìm thuốc không phải đến trảm yêu trừ ma. Cấm địa này là do trời đất sinh ra, bọn yêu linh (yêu thú + ma linh) không tự tiện thoát ra ngoài hại người thì các nàng cũng không cần thiết phải ra tay quá quyết tuyệt. 

Nhưng Thụ Tinh thì khác, nó ăn huyết nhục của nàng, giam cầm nàng, nếu không trả thù thì không đáng giữ chức vụ Diêm Vương lãnh ngạo chốn Âm minh. Mariko giơ tay, lại một hỏa cầu to bự bắn thẳng đến chỗ cây cổ thụ lớn nhất cánh rừng. 

Rễ cây to tướng bật khỏi lòng đất sâu để chống trả, khiến địa hình trở nên lổm chổm vô cùng khó coi. Acchan khom lưng, chống một tay xuống đất, thần lực nhanh chóng bạo phát đem toàn bộ rễ cây nổ tan thành từng mảnh vụn. 

Với sự hỗ trợ của Acchan, hay nói đúng hơn là chỉ có mỗi mình Acchan hành động, Mariko ở cạnh phe phẩy búng ngón tay, cuộc chiến này nhanh chóng trở thành cuộc chiến không cân sức. Phạm vi địa bàn của Thụ Tinh chỉ trong chớp mắt đã biến thành bình địa. Mariko đi đến chỗ cây đại thụ nay chỉ còn lại mỗi cái gốc. Bề mặt gốc cây có muôn vàn đường vân. Ngón tay điểm vào tâm các vòng tròn, chốc lát sau, một đoạn rễ tựa như mạch máu mang ánh sáng bàng bạc phiêu phiêu trồi lên. 

Mariko cẩn thận nắm lấy sinh cơ mạch, nhắm mắt lại, dùng thần lực kiểm tra khắp mợi nơi mà sinh cơ mạch chạy đến. 

“Không hay rồi. Họ gặp nguy hiểm” – Mariko hoảng hốt nói. 

Acchan cứ ngỡ tiêu trừ tận gốc Thụ Tinh thì mọi người sẽ an toàn chứ? Bởi gốc rễ điều khiển đám dây leo đã chết thì lấy gì bó buộc được họ. Nàng còn định quay lại vùng đất đầy linh khí chỗ Mariko bị trói buộc để tìm ít linh thảo. Nhưng Mariko đã nói vậy thì nàng chỉ có thể tăng tốc đi tìm mọi người trước đã. 



oOo 




Yuki phủi những chiếc lá gai cùng bụi bẩn bám đầy trên y phục, sau đó ngồi bệt xuống đất định thần lại. Ban nãy sợ chết khiếp đi được, tự dưng đám dây leo ở đâu bu đầy người nàng, cũng may giữa đường chúng tự động rút lui thả nàng ra. Không biết mọi người có gặp may như mình hay không? Bốn phía đâu đâu cũng chỉ thấy cây với cối, Yuki bẻ một nhành cây thay bút tính toán đầy mặt đất. Cuối cùng cũng kết luận được vị trí của Mayu hiện giờ. Em ấy hiện đang ở một nơi rất xa, hèn gì trong lòng cảm giác vô cùng bức bối. 

Đoạn đường đi sẽ phải băng qua chỗ đầm lầy đã bẫy Miichan trước đó. Lúc này đây, lại thêm một kẻ si tình dính bẫy. Một nữ tử vận y phục màu đỏ tươi, thân thể đã chìm xuống quá thắt lưng, hai tay cố gắng bấu víu bờ cát trong vô vọng. 

Yuki chầm chậm bước đến gần. 

Thần kinh Rena có phần hốt hoảng. Khi nhìn thấy Yuki trên thuyền ma, sau lại thấy nàng ta nhàn nhã đi lại quanh đây, nàng liền chắc chắn ma tâm đã hoàn toàn khống chế được Yuki rồi. Đúng là một cô gái tội nghiệp, tiếc rằng nàng bị rơi vào hoàn cảnh này nên không thể viết một lá bùa trừ yêu giúp Yuki. Bây giờ muốn gì cũng vô ích, kêu ma nữ cứu nàng thoát khỏi đây ư? Vô vọng thôi. 

Yuki ngồi chồm hỏm, cúi đầu xuống nhìn Rena, lên giọng dụ dỗ: “Có muốn ta cứu ngươi không?” 

Có chút ngoài ý muốn, Rena trừng to mắt hỏi: “Ngươi sẽ cứu ta?” 

“Đương nhiên” 

“Ngươi rốt cuộc là người hay ma?” – Là người thì không thể ở đây, nhưng là ma thì không thể cứu nàng, Rena thật sự suy nghĩ đến loạn óc. 

Yuki dựng người đứng dậy, hai tay chống eo, ưỡn ngực cười to một trận: “Ahahaha. Đương nhiên là không. Ngươi nghĩ ta bị khùng hay sao mà đi cứu ngươi. Suốt ngày ba hoa rằng mình giỏi trừ ma lắm. Bây giờ nhìn lại xem là ai bị ma quỷ dẫn đường đây hả? Dám nói ta bị ma ám, âm khí đầy mình. Cuối cùng ngươi cũng có ngày này. Ahahaha”. 

Những phiền muộn vì bị người ta bám đuôi bỗng chốc hóa hư vô, Yuki cao hứng di bước rời đi. 

Rena: “…” 

Ma quỷ nơi này thật đáng sợ, nàng muốn về nhà. Không muốn học đòi làm Khu ma nhân nữa. Phụ thân muốn nàng ở giá cũng được, muốn nàng hằng ngày gọi ông một tiếng baba nổi da gà cũng không sao hết, nàng muốn về nhà a! 

Yuki đi chưa được bao lâu thì lại có một kẻ nữa xuất hiện ở khu vực này, nhưng không phải yêu ma mà là người, một người nàng quen biết. Chưa kịp nhờ nàng cứu mình thì nàng ta cũng tự động nhảy xuống đây. Bi ai a, chết chùm thật sự không vui vẻ chút nào. 

Khi tìm được Mayu thì bắt gặp nàng đang ở cùng Yuko tỷ. Yuki hỏi thăm: “Mọi người ổn cả chứ?” 

“Bọn em ổn cả, tỷ có sao không?” – Mayu cũng quan tâm hỏi ngược lại. Yuki cười hì hì tỏ vẻ vô cùng khỏe mạnh. 

Yuko thì không khỏi ấm ức: “Acchan đã tìm được quận chúa rồi. Hai người đang đi cùng nhau còn nói có người gặp nguy hiểm, bảo ta đi gọi những người khác tới đó. Không nhờ hai người họ chỉ đường thì chắc ta vẫn đang lang thang.” 

Yuki cùng Mayu đồng loạt trưng ra biểu tình vô vàn ngưỡng mộ. Theo lời Kasai thì Itano có viết vài dòng để lại bảo Yuko không cần vào rừng một mình nguy hiểm. Không ngờ tỷ tỷ của hai nàng lại nghĩa khí đến độ bất chấp tất cả, cùng các nàng lao vào nguy hiểm. 

Có trời mới biết, nếu Itano để lại lời nhắn thật thì dù có rải tiền khắp rừng, Yuko cũng chẳng thèm vào. 

Sau khi tập hợp đủ, ba người liền quyết định đi về hướng mà Acchan và Mariko chỉ. Đoạn đường đi dưới sự dẫn đường của Yuki nên tránh được rất nhiều giới diện kỳ quái, thuận lợi đến được chỗ của Acchan. 

Mariko hiện giờ đang bị Acchan sỉ vả không thôi: “Có thấy ai gặp nguy hiểm gì đâu chứ hả?” 

Yuki không hiểu chuyện gì nhưng cũng chen vào: “Nương, người vẫn bình an”. 

Được dịp chuyển chủ đề, Mariko quay sang ôm chầm lấy Yuki cảm thán: “Hài tử ngoan a, Acchan thật là bất hiếu mà. Nói chuyện với nương nó, mà nó nói trổng không vậy đó”. 

Miichan chen vào giữa hai người: “Sao cô cô lại hùa theo nàng ta?” 

Hai mắt Mariko lấp lánh quay sang dỗ dành: “Miichan ngoan đi, người ta có bệnh, chúng ta phải đối xử tử tế”. 

“Ai có bệnh chứ? Nương, sao người lại nghe theo cô công chúa bị hoang tưởng đó!”. 

Một bên là con, một bên là cháu gái, Mariko cứ tưởng chuyển chủ đề khỏi Acchan thành công thì nay lại dính phải chuyện này. Thật nhức đầu mà. 

Acchan ở bên cũng muốn gào thét theo, các người có nghe ta nói không hả? Tưởng chuyện nguy hiểm mà Mariko nói nghiêm trọng lắm, đến đây mới biết thì ra là do Miichan đi cùng Takahashi!!! 

“Tomomi tỷ đâu?” – Acchan chen vào giữa cuộc trò chuyện của ba người Mariko hỏi. 

Miichan cũng thắc mắc: “Tomochin tỷ nữa”. 

Mariko bình thản nói: “Nhắc mới nhớ”. 

Mọi người: “…” 



oOo 




Kasai ngỡ ngàng nhìn quang cảnh trước mắt, một con đường nhỏ thẳng tắp dường như không có điểm dừng, không gian hai bên ngợp bóng hoa tử đằng, những bông hoa đủ màu sắc rũ xuống trông vô cùng mỹ lệ. Không thấy mặt trời nhưng nơi đây vẫn sáng bừng, một thứ ánh sáng dịu nhẹ, như vỗ về, như mộng ảo. Một nơi đẹp đẽ đến nỗi khiến người ta không muốn xa rời. 

Ngẫm lại thời khắc trước khi rơi xuống đây, lúc ấy nàng cùng mọi người bị đám dây leo trói buộc nhưng rồi sau đó đám dây leo lại tự động buông tha. Nàng vội vàng chạy về hướng mà Itano bị kéo đi lúc nãy, trên đường gặp không ít thứ kỳ dị nhưng nhờ thanh trủy thủ Acchan đưa nên đẩy lui chúng dễ dàng. Không nhìn thấy người nhưng nàng từng học qua cách truy tung, dấu vết xung quanh tuy hỗn loạn nhưng để theo dấu Itano thì không mấy khó khăn. 

Dừng chân trước một hồ nước rộng lớn quỷ dị. Nhờ hồ nước ngăn cách nên một khoảng không trên nền trời không bị tán cây che phủ, ánh sáng rọi xuống mặt hồ khiến dòng nước màu đỏ sóng sánh tựa như huyết nhục. Kasai dùng tay hớt ít nước lên xem thử. Itano bị đám dây leo đó kéo lê đến đây, có khi nào đã rơi xuống dưới? 

Kasai không để ý, khi nàng vừa chạm tay xuống mặt hồ thì một cuộn lốc xoáy nhỏ lăn tăn xuất hiện, trong chớp mắt mở rộng thành một vũng nước xoáy to, hút nàng rơi xuống. 

Phía trước duy nhất có mỗi con đường, đành đi đến đâu hay đến đó. Kasai bước đi giữa hai hàng hoa tử đằng, mùi hương của nó khiến người ta ngây ngất. Không biết qua bao lâu, cũng không biết bản thân đi đến đích chưa nhưng điểm xuất phát đã không còn thấy được nữa. 

Có điểm không đúng. Kasai nhìn những khóm hoa tử đằng, rút thanh trủy thủ bằng đá cắt đứt thử một đóa hoa. Máu? Là máu ư? Thay vì chảy nhựa cây thì nó lại chảy máu. Những giọt máu vừa chạm vào thanh trủy thủ liền bừng sáng, tan biến thành hư vô. Không gian bốn bề bỗng nhiên xoay chuyển. Chỉ trong vài cái chớp mắt, nàng phát hiện mình đang đứng ở nơi khác. Không còn hoa tử đằng, không còn con đường nhỏ chỉ có những cánh cửa, rất nhiều cánh cửa. Itano có thể nào cũng đã đến đây? Vậy cô ấy đã đi vào cánh cửa nào? 

Lúc nàng còn đang suy nghĩ thì ý thức bỗng nhiên trôi dạt đi, bước chân vô tình đi đến một cánh cửa, những âm thanh kì lạ không ngừng vang vọng quanh tai nàng: 

“Tomomi chúc mừng em đã thi đậu. Sau này phải gọi chị một tiếng sempai đó nha. Đi nào, đêm nay chúng ta phải ăn mừng thâu đêm mới được” 

“Em đó đêm nào cũng cứ cắm đầu vào máy tính, bảo sao toàn đi học trễ. Người ta chạy đi điểm danh hoài cho em cũng mệt lắm có biết không?” 

“Tomomi, nghỉ hè phải về nhà ngay tức khắc. Con dám không về, để xem mẹ xử lý con thế nào”. 

“Hết đồ ăn rồi, đi mua đi” 

Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ. Trong đầu Kasai hiện giờ trống rỗng, không ngừng trấn tỉnh bản thân cố gắng nhớ lại xem ai đã nói mấy câu đó, nhưng trí nhớ dường như đóng băng. 

Kasai vội vàng dùng thanh trủy thủ đâm vào cánh cửa, lại một dòng máu đỏ rỉ ra, lần này mọi thứ không hoàn toàn biến mất, chỉ có cánh cửa dẫn dụ nàng hóa thành những đốm sáng nhỏ, tan vào hư vô. 

Thanh trủy thủ này thật lợi hại. Kasai thầm kêu may mắn, nếu đi qua cánh cửa đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng cẩn thận bước từng bước qua nhiều cánh cửa khác, tuy cũng có âm thanh vọng ra nhưng đều là những cái tên xa lạ. Cho đến khi: 

“Tomomi chạy chậm thôi con”. 

“Tomochin tỷ, các ca ca ức hiếp Miichan” 

“Ta đâu nói sai, ở chỗ của ta thì đọc là Chiyuu~ Sau này phải gọi cô là Tomo ngốc”. 

Đây chẳng nhẽ là ký ức của Itano? Kasai có chút do dự. Nếu đi vào, đồng nghĩa với việc nàng đang vô tình nhìn trộm những chuyện riêng tư của cô ấy, nhưng nếu không vào, liệu Itano có thể bình an thoát ra hay không? 

Thời gian của nàng không còn nhiều, nếu cứ ở đây mà chờ đợi... Kasai cất thanh trủy thủ đi, nhẹ nhàng mở cánh cửa. Một thứ ánh sáng lóa mắt lao thẳng đến chỗ nàng. 

Nàng đã hiểu nơi này rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào. 

Hồi ức của con người vốn chỉ là những hình ảnh mờ ảo, suy nghĩ của chúng ta cũng thay đổi theo năm tháng. Đôi lúc chúng ta tức giận ai đó nhưng rồi nhớ lại, chỉ thấy cơn giận ấy chẳng khác gì trẻ con. Đôi khi chúng ta yêu một thứ đến cuồng dại, đến khi ngẫm lại chỉ còn là những xúc cảm nhạt nhòa. Tựa như hơi thở bám trên gương đồng theo thời gian sẽ dần tan biến, chỉ để lại vết ố nhỏ đánh dấu chúng đã từng tồn tại mà thôi. 

Còn nơi đây thì không, hình ảnh của ký ức sống động đến mức chân thật, cả những suy nghĩ của chính chúng ta cũng biến thành những âm thanh vang vọng. Nàng có thể thấy được Itano, có thể đến gần bên, nàng cũng có thể nghe được chính suy nghĩ của nàng ấy. Nhưng sự chen ngang của nàng không hiện hữu trong ký ức của Itano nên Itano không thể nào thấy được. 


~Hết chương 39~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét