hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 37]


Chương 37

Vùng đất mới












Có câu quá tam ba bận, nàng tìm lại lần thứ ba không thấy thì cũng tự hiểu được vấn đề không phải do bản thân bất lực mà chắc chắn có chỗ nào đó không đúng rồi. Ngẫm kỹ lại. Liên Sinh đan dược vốn là vì bệnh của Thái tử mới được dâng đến làm lễ vật, có ai đời lựa ngày lành tháng tốt như Dạ Yến hay ngày hoàng đạo mới đi uống thuốc bao giờ. Thế nên, hẳn là thuốc đã được đưa cho Thái Tử dùng ngay và luôn chứ Hán đế chẳng điên đâu lại cất vào bảo khố. Chỉ tại bệnh nghề nghiệp cả, lão Vương gia giao nhiệm vụ vào bảo khố lấy trộm đồ thì cả đám chỉ biết đâm đầu vào đây.

Bên ngoài hình như đã dẹp yên được thích khách thì phải, Kasai mơ mơ màng màng dụi mắt, cái đống châu báu bảo vật này nằm lên thật đau lưng, hại nàng ngủ cũng không thấy ngon. Ra khỏi cửa phòng bảo khố liền nghe được tin động trời, Itano dẫn binh đến Vương phủ bắt thích khách, cứu Kasai Tomomi hiện đang bị giữ làm con tin.

Kasai Tomomi? Không phải là nàng đó sao? Nàng đang đứng chình ình ở đây cơ mà. Có kẻ dịch dung thành nàng, dùng thân phận của nàng để trộm đồ, để rồi khi bị điều tra thì lộ luôn cả tổ chức à? Họ sẽ không ngu vậy đâu? Chỉ còn khả năng khác là bắt nhầm người làm con tin thôi. Itano làm việc gì cũng rất quyết tuyệt, có khi không tìm được nàng rồi thiêu rụi cả cái Vương phủ để trút giận hay không? Lão Vương gia là người duy nhất nắm giữ thuốc giải định kỳ, nếu biết Liên Sinh đan dược lấy được là giả, các sát thủ khác chắc chắn sẽ liều mình bảo vệ ông ta. Itano sẽ gặp nguy hiểm.

Sau khi tạm biệt bốn tên vệ binh gác cửa, vốn dĩ việc đầu tiên cần làm là tìm chỗ vắng vẻ trút bỏ cái bộ dạng thái giám này nhưng nàng lại hướng về phía Vương phủ mà chạy, nàng sợ chậm đi vài khắc thì Itano sẽ càng nguy hiểm.

Giữa đám người chạy loạn như gặp phải cướp, một Vương phủ rộng lớn đồ sộ cứ như thế trong chớp mắt đã hòa vào biển lửa. Acchan nhớ mình đã di chuyển rất nhanh đến đây rồi đó chứ, không ngờ Itano còn ra tay nhanh hơn cả nàng.

Những ai chống cự đều bị vệ binh hoàng gia hành quyết tại chỗ, kẻ khác thấy vậy liền tự nguyện đưa tay chịu trói, mặt thì ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu mình đã làm sai chuyện gì.

Phụ nữ và trẻ nhỏ được giam giữ ở một góc an toàn bên ngoài. Trung tâm của ngọn lửa hình như là ở bãi luyện tập săn bắn gì đó, Acchan dùng thần lực quét qua một lần, không thấy người, liền chuyển sang hướng khác. Bên dưới một thông đạo, Takahashi còn có Itano và rất nhiều cấm quân đang giương mũi giáo, phía đối diện có bốn kẻ mình đầy vết thương đang khống chế một người.

Bề trái của thông đạo là một thác nước, nhảy xuống có thể trốn thoát được truy binh, bọn họ có lẽ muốn mở cửa thông đạo chạy đi, chọn cách kéo dài thời gian bằng việc bắt giữ con tin nên hành động của Itano bị chế ngự.

Do dùng thần lực quá độ mà huyệt thái dương có chút nhức nhối, thu lại thần thức, nàng xoa lấy mi tâm. Một bóng người vọt qua chỗ nàng, vì quá nhanh nên chỉ để lại tàn ảnh.

Đang chạy thì bị một bàn tay từ phía sau vươn đến kéo lại làm Kasai giật cả mình: “Acchan! Sao em lại ở đây?”

“Câu này em phải hỏi tỷ. Sao lại ăn mặc thành thế này?” – Nàng biết Kasai giữ chức ngự trù làm việc trong cung nhưng cả ngày hôm nay vì bị Takahashi lôi theo nên không đến chỗ Kasai được. Khi tin tức có thích khách được truyền đi, nàng cũng đã dùng thần lực tra vị trí Kasai, phát hiện Kasai đang yên vị nằm giữa đống châu báu trong bảo khố mới an tâm, nhưng không hiểu sao tỷ tỷ nàng lại mang cái bộ mặt lừa tình trắng nhách này. Vừa nãy là tỷ tỷ đang vận khinh công chạy đến đây ư? Sao có thể, tỷ tỷ nàng là cô gái yếu đuối mà.

“Đúng rồi” – Nghe Acchan hỏi, Kasai mới phát hiện – “Sao em nhận ra tỷ?”

Chẳng nhẽ nàng dịch dung không tốt sao? 

“Tỷ có chuyện gì giấu em đúng không?”

“Vừa đi vừa nói” – Chuyện đã đến nước này thì giấu giếm cũng bằng thừa, với lại không biết Itano giờ ra sao.Xung quanh đều là biển lửa, nơi duy nhất trong Vương phủ không thể bị lửa bén đến chỉ có một chỗ, lối thông đạo dẫn ra thác nước. Một con đường hầm ẩm ướt.

Vài khắc trước.

Bảy sát thủ mang theo một hộp gấm về, bảo là đã lấy được Liên Sinh đan dược. Lão Vương gia khi nghe tin không khỏi miệng cười ngoác đến mang tai, cuối cùng thì ông ta cũng đã làm được. Hơn ba mươi năm trước, Hán Đế vì lót đường cho ngôi vị đế vương của mình mà không ngại bức tử huynh đệ ruột thịt. Gia đình ông năm đó cũng không thoát khỏi kiếp nạn, cả nhà bị tru diệt. Ông không hiểu tại sao mình là người duy nhất giữ lại được mạng sống, còn được phong Vương. Hắn nghĩ chỉ cần ngồi trên ngai vàng là sẽ có tất cả hay sao? Có quyền lực liệu sẽ điều khiển được nhân tâm? Có tiền tài liệu sẽ mua được hạnh phúc? Hắn phải biết rằng, càng vươn lên cao sẽ càng cô độc. Ông muốn hắn đứng ở nơi cao nhất bất lực nhìn những đứa con mà mình luôn tự hào, từng đứa từng đứa một bỏ mạng. Bệnh của Thái tử là do ông cài người hạ độc - chất độc giống với các sát thủ mà ông nuôi, không hề có thuốc giải. Nay Liên Sinh đan không còn thì Thái tử cũng chẳng sống nổi, ông không vui sao được.

Việc mười hai sát thủ nay chỉ quay về được có bảy, mà bảy tên này vẫn liên tục tranh giành hộp gấm chứa Liên Sinh đan khiến phủ đệ trời nghiêng đất lở, ngập chìm trong biển lửa, ông lại chẳng mảy may quan tâm. Lát nữa có người đến thì nói là bị thích khách đột nhập, lửa cháy thì cứ cháy, mọi chứng cứ hãy theo đó mà biến mất hết đi. Một công đôi việc.

Nhanh như vậy đã có vệ binh hoàng gia đến tiếp viện. Lão Vương gia làm ra bộ mặt sầu khổ: “Mau bắt lấy thích khách, chúng đã dẫn theo con tin đến thông đạo ngoài bìa rừng rồi”.

Itano nhìn cảnh tượng lửa cháy ngút trời mà có chút bất ngờ, vốn nàng dự định làm việc này không ngờ người ở đây lại tự thiêu trước. Kasai Tomomi, ngươi nhất định phải đợi ta đến. Nàng dẫn theo cấm quân của mình, để lại chỉ lệnh bắt nghịch tặc cho vệ binh hoàng gia tự xử lý.

Lão Vương gia nghe chỉ lệnh mà tức đến thổ huyết. Sau ba mươi năm ông lại lần nữa bị vu cho tội dụng binh làm phản. Mịa đời thật, có cần bất công vậy không a?

Nhóm sát thủ vốn có mười hai người, trong đó ba người đã bỏ mạng, hai người khác thì không rõ tung tích. Sau khi về đến Vương phủ tranh chấp một hồi ngươi sống ta chết thì còn lại bốn tên bị thương đến thảm hại. Tranh chấp đến thông đạo thì mệt quá, tạm đình chiến.

Dance ở một bên khóc đến không thấy mặt trời, dù sao cũng còn là con nít chưa trưởng thành, thấy cảnh máu me như vậy không sợ cũng lạ.

“Các ngươi thả ta đi a. Hic. Dù sao các ngươi cũng không sống nổi, kéo theo đứa trẻ ngây thơ như ta làm gì. Xuống âm phủ còn bị hiểu lầm dụ dỗ hài tử, bị quăng vô chảo dầu chết như con cá rán a. Hic”

“Còn làm loạn ta sẽ cắt đầu ngươi” – Một tên không chịu nổi tiếng khóc như lũ phá đê của Dance nên gào thét, bọn hắn chiến đấu mệt rã rời nay muốn nghỉ ngơi một lát cũng không yên.

“Sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy? Oa~” – Lại một tràng âm thanh quỷ khóc thần sầu.

“Nếu không phải ngươi có chút giá trị thì ta cắt phứt đầu ngươi lâu rồi. Chỉ là một con nha hoàn mà khiến cô công chúa ngoại bang đó tìm tới tận đây. Thật không hiểu”.

Râu xù vì hết kiên nhẫn với tiếng khóc nên đi ra sau lưng vòng tay bịt miệng Dance lại khiến con bé ho sặc sụa. Tuy vậy trong lòng Dance vẫn thấy chút gì đó xốn xang, có bất ngờ, có cảm kích.

Không ngờ ngoại nhân lại đến tận đây vì ta. Ta thật sự rất cảm động.

“Ở đây lát nữa sẽ có vệ đinh đến, chúng ta thoát ra ngoài rồi sẽ tranh đấu tiếp. Có được không?”

Râu xù nói đúng với ý mình nên ba người còn lại gật đầu, đồng lòng cùng nhau mở cánh cửa đá.

Khi cửa đá mở được chừng non nửa (chưa đến 1/2) thì một ngọn giáo lao vùn vụt tới. Ngọn giáo không trúng mục tiêu nhưng lại cứng rắn găm thẳng vào tường. Bốn người vội vàng đưa con tin ra đứng trước.

Itano dẫn đầu đi vào, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Thả con tin ra! Có gì chúng ta sẽ thương lượng”. Vừa nói xong câu liền giật mình, con tin không ngờ lại là Dance. Con nhóc hay phát bệnh! Hẳn là do truyền tin nhầm. Chính xác phải là “người của Kasai Tomomi bị bắt”!

“Ngươi không để chúng ta thoát thì chuẩn bị nhận lấy đầu con nhóc này đi”.

“Đừng quan tâm bọn hắn, lũ khốn này vô cùng ác độc. Công chúa người phải tìm ra chủ nhân, ở bên cạnh thay ta chăm sóc chủ nhân, bảo vệ chủ nhân a. Ta không sợ chết!” - Dance ho khụ khụ vài tiếng, cứng rắn nói ra lời trong lòng mình. Thật ra nàng còn một câu muốn nói nữa: Cám ơn người, nếu có kiếp sau…

“Vậy ngươi bảo trọng.” – Itano là người đầu tiên xoay lưng bỏ đi. Vốn nàng muốn cứu Dance nhưng nghe con bé nói cũng có lý, Kasai giờ vẫn chưa tìm được, nàng không thể dây dưa ở đây. Chuyện bắt phản tặc thì cứ để vệ binh hoàng gia tới giải quyết tiếp đi.

Dance: “…”

Lúc này chẳng phải nên nói [Ngươi đừng suy nghĩ ngu ngốc, ta nhất định sẽ cứu ngươi] đó sao? Cái người mặt lạnh này là đầu óc có vấn đề hay bị lãnh cảm thế a? Người ta nói vậy cho oách thôi mà!

Mấy tên sát thủ cũng ngây người, này là chuyện gì? Sao mọi thứ xoay chuyển nhanh quá vậy?

Acchan cùng Kasai chỉ vừa chạy đến bên ngoài thông đạo đã gặp được Itano cùng cấm quân của nàng, nhìn bộ dạng mọi người không chút thương tổn mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.

Takahashi lo lắng hỏi: “Atsuko sao lại đến đây? Có bị thương không?” – Nói đoạn lại chạy đến cạnh Acchan khiến nàng phải lùi lại vài bước đưa tay phòng thủ. Đừng động chạm bậy bạ. Ở đây nhiều người như vậy, còn có tỷ tỷ nàng, nếu có chuyện xảy ra sẽ rất mất mặt.

Itano không quan tâm đến hai người đang chơi mèo vờn chuột cạnh bên mà chuyên chú nhìn tiểu thái giám mặt trắng đối diện. Nhìn thật quen mắt, nhất là ánh mắt đó thật giống Kasai. Không phải là con trai của nàng đi, vậy chẳng nhẽ dịch dung?

“Người có bị thương chỗ nào không?” – Bị Itano nhìn chằm chằm khiến Kasai có chút chột dạ. Dù quan sát bên ngoài không thấy chút thương tổn nhưng nàng vẫn buột miệng hỏi ra một câu cho đỡ ngượng.

Itano tiến gần đến, vòng tay ra sau cổ Kasai, cảm giác những ngón tay lành lạnh chạm nơi gáy làm nàng thót tim một cái. Đôi mắt Itano vẫn còn lưu lại vài sợi tơ máu đỏ, có lẽ ban nãy nàng ấy rất sốt ruột đi tìm nàng. Nhưng không cần vừa chạm mặt nhau liền bày tỏ ngay tại đây chứ!

Xoạt!

“Á!” – Kasai ôm mặt khóc thét.

“Chuyện gì?” – Takahashi cùng Acchan ngơ ngác nhìn qua.

Cấm quân ở sau thì tuốt sẵn kiếm ra khỏi vỏ.

Itano xoay xoay lớp mặt nạ bằng da rồi quăng xuống đất, sau đó phủi phủi tay, gương mặt tuy biểu hiện có chút khó chịu nhưng nụ cười an tâm nơi đáy mắt là thật: “Đúng như ta nghĩ. Sao ngươi lại dịch dung? Hại ta tìm kiếm khắp nơi như vậy”.

Kasai vẫn chưa hoàn hồn, tay không ngừng xoa xoa lên mặt, thật đau chết nàng. “Con tin sao rồi?” – Nhớ đến cái người nào đó bị bắt làm con tin, Kasai tò mò hỏi.

Itano thoạt biến sắc, nhưng da dẻ nàng vốn dĩ có chút tái nhợt nên không ai nhận ra. Không thể để con nhóc đó làm rạn nứt tình cảm của hai người các nàng được, bình thản đáp: “Không biết nữa. Nghe nói con tin bị bắt vào trong đó nhưng ta cũng vừa mới đến ngoài này thôi. Ngươi đứng đợi ở đây, để ta vào cứu con tin” – đây là lần đầu nàng không dám nói thật mà chọn cách dối gạt người.

“Không được, rất nguy hiểm, cùng nhau đi đi” – Kasai bất chấp muốn lôi kéo Itano, nàng không thể để Itano đi một mình gặp nguy hiểm. Acchan ở một bên nghi hoặc không thôi, trước đó nàng dùng thần lực đã thấy Itano đi vào rồi đó chứ, sao lại bảo là vừa mới đến?

“Chúng ta cũng đi thôi”.

“Được rồi, đừng lôi kéo”.

“Atsuko ghét ta sao?”

“Này, đừng trưng ánh mắt tổn thương đó. Bảo ghét khi nào, chỉ là đừng ở nơi thanh thanh bạch bạch lôi kéo đụng chạm, có biết bất lực trước mặt người khác xấu hổ lắm không?”

“Vậy không chạm” – Takahshi còn câu chưa nói hết, đến nơi không thanh bạch lại chạm, ngoài mặt thì bày ra bộ dạng ngây thơ dễ bị ức hiếp cùng Acchan đi vào thông đạo.

Cấm quân đi trước mở đường. Đến cửa đá thì tách nhau ra đứng hai bên, một người đi đến trước Itano cung kính cúi đầu: “Phản tặc đã dẫn con tin đào thoát, xung quanh đây chỉ tìm thấy vật này”.

Lớp vải ngoài túi thơm đầy là máu, Itano trưng mắt ra nhìn, Kasai vội vàng cầm lấy, không khỏi lo lắng: “Này là của Dance, chính tay ta thêu tặng con bé. Nó không phải đã”

“Đừng lo, là máu của phản tặc thôi, bọn chúng hiện bị thương rất nặng mà” – Itano trấn an, thật ra trong lòng nàng cũng không chắc chắn lắm. Nhìn hướng ra thác nước, dưới ánh trăng bàng bạc, con suối nhỏ giữa rừng cây như phát sáng, ánh sáng tựa như lớp tơ lụa chạy dài đến nơi sâu thẳm cuối cánh rừng. Bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ.

Đoàn người lại cùng nhau leo xuống thác nước, truy theo phản tặc.

Sáng sớm hôm sau, Dance ở trên giường quấn chăn không ngừng hắt xì. Itano đưa một chén canh gừng đến, lạnh lùng nói: “Uống đi rồi đừng hắt hơi nữa. Bẩn chết được”, từ khi tìm được Dance đêm qua, nàng vẫn luôn ở cạnh bên “chăm sóc”. Tuy đã uy hiếp nhưng vẫn không an tâm nên phải kè kè theo phòng trường hợp Dance nói xấu nàng với Kasai. Nàng khẳng định mình không làm gì sai, nhưng vẫn bất an che giấu, nói dối thật mệt mỏi a.

Kasai ở một bên nhìn cảnh tượng hòa hợp của hai người không khỏi nâng khóe môi cười ấm áp. Các thành viên còn sót lại của tổ chức bị bắt, tuy bị dụng cung hình nhưng chẳng ai hé môi nửa lời dù là chuyện của Kasai hay tổ chức sát thủ, bởi nguyên tắc bí mật là điều đầu tiên họ được học. Chuyện chất độc trong cơ thể nàng cũng không bị lộ, không cần thiết nói ra để làm mọi người lo lắng.

Dù đêm qua náo loạn nhưng Dạ Yến vẫn diễn ra như dự định. Tiếng cười hoan hỷ bao trùm từ trong cung ra tận góc phố, đèn lồng đỏ, dải lụa kết hoa treo khắp nơi. Nhưng có một người không tài nào vui nổi.

Một mình trong phòng, Nyan nhìn di vật đến thất thần. Ổ khóa của nàng chết rồi, chỉ tìm được cái xác bị đập đến méo mó. Thật đáng hận mà.

Dưới ánh nến bập bùng quỷ mị, Nyan bước từng bước chậm rãi đến căn phòng sâu thẳm nơi ngục tối, nơi giam giữ trọng tội của triều đình.

Bốn tên thích khách hiện đang bị trói chặt tay chân trên thập tự, cả người toàn vết thương do bị dụng cung hình quá mức, nhìn cửa ngục một lần nữa mở ra, cả bốn người đều thấy lạ. Hôm nay là Dạ Yến mà cũng dụng hình à? Không phải nên kị máu tanh hay sao? Nhưng khi một nữ tử thanh lệ theo sau là hai cung nữ đang ôm một cây đàn xuất hiện, bọn họ còn ngạc nhiên hơn. Dùng cực hình không được nên chuyển qua mỹ nhân kế sao?

Một tên trong số bốn người nhận ra Nyan, gông cổ muốn hét lớn nhưng không đủ sức nên nơi cửa miệng chỉ nói được vài từ khó khăn: “Ngươi! Tên phản bội kia, không ngờ ngươi vẫn còn sống”.

Nyan lười đối chấp, nhìn hắn kích động như vậy hẳn là tên thái giám già giả mạo mà đêm qua nàng bắt gặp, thầm cười lạnh, may mà ngươi chưa chết. Gác ngục đưa cái ghế đến cho nàng, cung nữ theo sau đặt đàn lên bàn rồi lại lùi ra sau.

“Lui ra ngoài đi” – Nyan lãnh đạm nói một câu, gác ngục cùng cung nữ y lệnh, vâng một tiếng.

Nàng đặt ổ khóa bị đập đến méo mó lên bàn, ngón trỏ lười nhác gõ từng nhịp từng nhịp chậm rãi. Âm thanh tích tích tích vang lên khiến người ta không khỏi bất an. Cả bốn người nhìn thấy ổ khóa đó liền phun ra một ngụm huyết, cái này là chơi đánh đòn tâm lý sao? Hôm qua khó khăn lắm mới đập vỡ ổ khóa mở được hộp gấm, không ngờ thứ đựng bên trong lại không phải màu xanh của biển ánh lên giữa sắc đêm mà là một màu đen thủi đen thui. Liên Sinh đan dược bỗng chốc biến thành Hắc trân châu!!! Hại bọn họ như mấy tên khùng nhảy nhót chém giết khắp nơi, nghĩ lại vẫn thấy tức ngực.

“Các ngươi biết tội chưa? Tốt nhất nên thành thật khai báo” – trong lòng bồi thêm câu, dù biết cũng đã muộn, khai ra chìa khóa ở đâu thì nàng đỡ phải tra tấn đến mỏi tay. Trước đó tên thái giám già nói để quên chìa khóa ở phòng, có ngốc mới tin cái đồ giả mạo hắn.

Râu xù cười lạnh, gương mặt bê bết máu của hắn khi cười trông vô cùng xấu xí, khàn giọng cương ngạnh đáp lời: “Ngươi muốn quy thuận triều đình, làm tay sai cho bọn chúng ư? Nếu chúng biết thân phận của ngươi thì ngươi cũng sẽ như bọn ta mà thôi. Ha ha”

Ba tên còn lại cười lạnh hùa theo, bọn chúng nghe hiểu được sơ sơ, cô công chúa ngoại tộc cũng là sát thủ, vì cô ta phản bội báo tin nên chúng mới rơi vào tình cảnh này.

“Xem các ngươi cứng miệng đến bao giờ” – Nàng nhẹ đặt tay lên phím đàn. Trong một khoảnh khắc nhất định, âm thanh thê lương khủng khiếp ngân lên triền miên không dứt.

Rời khỏi ngục sâu, Nyan trở về phòng mà vẫn chưa nguôi giận. Hại nàng đàn suốt nửa canh giờ (một tiếng đồng hồ) mà lấy được toàn những lời khai gì đâu không.

Nàng không biết, bốn người bị hành đến nỗi nôn thốc nôn tháo, chỉ sợ nói chậm một câu thì lại ói tiếp nên dù là chuyện từ khi mới biết đi cũng đem ra khai cho bằng sạch.

Tâm trạng không tốt, dù hôm nay tổ chức tiệc tưng bừng thế nào thì Nyan vẫn vùi mình trên giường nằm ngủ. Đến chiều tỉnh lại, nàng mới có thời gian nghĩ đến một chuyện, chuyện liên quan đến cô gái tên Kasai Tomomi đó có nên nói cho Tomochin biết hay không? Nghe nói là tỷ tỷ của Acchan, cũng là người đầu tiên khiến con bé quan tâm như vậy. Thôi đi, nghĩ nhiều thật nhức đầu. Nyan đưa tay kéo ngân linh ở đầu giường, cung nữ phục thị từ cửa tiến vào giúp nàng thay y phục.

Ngày Dạ Yến diễn ra phi thường náo nhiệt, không gặp bất kỳ vụ nội loạn nào. Đến tối, Kasai mới có thời gian cùng Acchan kiếm chỗ không có người ngồi tâm sự.

Bên trong lương đình, Acchan đưa tay lấy miếng bánh hoa quế nhẹ cắn một miếng. Kasai co chân lên lan can nhìn ra mặt hồ, suy tư nói: “Ngày mai chúng ta lên đường đi. Nương không thể ở đó lâu được, cũng tại tỷ cả. Nếu không phải nương biết chuyện của tỷ liền đi khắp nơi tìm thuốc thì đã không mất tích nhiều năm như vậy.”

“Tỷ vẫn không định nói chuyện của mình cho nàng ta biết sao? Chất độc của tỷ em có thể giải được nhưng thành phần quan trọng là cỏ Ngân Tâm, trước giờ chưa từng nghe nói ở nhân gian mọc được loại linh thảo này. E rằng…” – Ngừng một lát lại nói tiếp – “Không ngờ bỏ sót một sát thủ trà trộn trong cấm quân, nếu ả ta không đưa lão Vương gia trốn đi thì có lẽ chúng ta còn lấy được ít thuốc giải cầm chừng thêm mấy năm. Đáng tiếc!” – Acchan thở dài, có những chuyện nằm ngoài khả năng giúp đỡ của nàng.

“Không nên nói. Tạm biệt ít ra vẫn tốt hơn vĩnh biệt, có đúng không?”

“Ừm” – Acchan cho một miếng bánh đậu xanh vào miệng gật gù, cảm giác thật ngon.

“Này, tỷ đang đau lòng như vậy em còn có thể ăn ngon sao?”

Acchan ngẩng đầu, bình thản chuyển chủ đề: “Tỷ còn chưa đợi được nàng ta nhớ ra tỷ mà. Nếu đã quyết định chia tay luôn thì hẳn nên nói rõ”.

“Không, nếu Tomo nhớ ra… sẽ rất đau lòng” – Kỷ niệm càng nhiều thì nỗi đau càng lớn.

Kasai đi chưa bao lâu lại có người đến. Nàng nhếch khóe môi, biết ngay mà, đêm nay phải ở đây lâu dài nên đã mang thêm nhiều đồ ăn khuya một chút. Itano đợi ngày này lâu lắm rồi, đợi lúc có thể thẳng thắn hỏi Acchan về chuyện của Kasai. Những ngày đầu tiên khi Kasai còn là Hán Uy, Acchan đã giúp đỡ nàng ta che giấu thân phận, khi ấy nàng đã nghi ngờ Acchan và Kasai có quan hệ gì đó đặc biệt, nên lúc ấy nàng rất nghi kị Acchan, luôn không muốn để hai người có dịp thân cận.

“Kasai Tomomi thật chất là ai? Từ đâu đến?”

“Muốn nghe sự thật?”

“Phải!” – Itano kiên định.

Acchan đặt chén trà xuống bàn, bộ dáng thong dong điềm tĩnh: “Chuyện kể ra rất dài nhưng tóm lại có thể nói một câu. Kasai Tomomi từ hơn hai mươi năm trước đến giờ vẫn là trưởng tỷ của ta. Nếu muốn hỏi gì thêm, đợi một ngày nào đó tỷ ấy sẽ tự mình nói”.

“Nhưng hai người rõ ràng khác họ”.

“Ai nói khác họ thì không phải chị em. Khác cha thì dĩ nhiên khác họ a”.

Itano: “…”

“Được rồi còn gì nữa không?” – Đĩa bánh của nàng sắp hết rồi, nàng muốn sớm đi ngủ.

“Còn chuyện về chất độc trong người nàng, chuyện nàng làm sát thủ ngươi có biết không?” – Cũng may nhờ Haruna tỷ nói lại nàng mới biết, lúc ấy không biết làm thế nào nàng có thể giữ được bình tĩnh nữa. Nhớ lại việc Acchan từng giúp Takahashi giải “Hắc sát chi độc”, biết đâu có thể cứu lấy Kasai. Nếu không vì chuyện này thì nàng đâu thể kiên nhẫn ngồi hỏi nãy giờ, bình thường làm gì có kẻ nào dám lên giọng đuổi nàng đi chứ.

Kasai trở về tư phòng, không thấy bóng dáng của một người vốn luôn hiện diện ở đó khiến nàng có chút thất thần, ngày mai sẽ không còn gặp lại… Đang tự mình ngược tâm thì một thân thể với nhiệt độ quen thuộc từ sau áp chặt vào lưng nàng, vòng tay siết chặt lấy eo nàng, thanh âm có chút lạnh lùng lại có chút lo lắng: “Đã nói không được giấu giếm nhau điều gì, nếu ta không biết có phải ngươi lại im lặng biến mất đúng không?”

“Chuyện đó…” – Kasai như trút được gánh nặng, khóe mắt hồng nhuận một mảng.

“Ắt xì” – Dance đẩy cửa vào, đập vào mắt là hình ảnh cấm trẻ em xem, hít hít chóp mũi, ngón tay run run chỉ vào Itano nói: “Người đang làm gì chủ nhân ta? Ta phải nói cho chủ nhân biết bản chất thật sự của… A, thả ta ra!”.

Itano vội vàng buông tay khỏi người Kasai, kéo Dance ra khỏi cửa. Đêm nay phải tìm cách làm con bé chịu ở lại quản lý Lạc Thần Cư, dù là bạo lực hay dụ dỗ, nếu không ngày mai nó lại theo phá hoại chuyện tốt của nàng cùng Kasai. Không quên quay đầu, dặn dò một câu: “Ngủ sớm lấy sức, mai chúng ta phải đi đường dài đó”.

Kasai: “…”

Này gọi là có tớ bỏ chủ, có mới nới cũ?

Quan hệ hai người bọn họ khắng khít như vầy từ khi nào a?

Sáng hôm sau, sứ thần các nước bắt đầu lên đường trở về cố quốc. Chuyện Itano giúp, Hán đế vẫn giữ lời hứa đáp ứng nàng một việc. Việc nàng đã yêu cầu là gì, tạm thời không ai biết được.

Hạ lệnh cho cấm quân báo lại với phụ hoàng, nàng cùng Haruna tỷ phải đi đến chỗ cô cô nên không thể trở về lúc này được. Một chiếc xe ngựa xa hoa, rộng rãi được Hán đế đem làm quà tặng, chuẩn bị cho các nàng lên đường.

Bỏ lại sau lưng tất thảy những ân oán tranh giành, các nàng lại cùng nhau hướng đến một vùng đất khác.(để tiếp tục sự nghiệp phá hoại lẫy lừng J J - Beta reader) 










-------------------- oOo --------------------











Buổi sáng trên cảng biển Ngư Đàm - vùng biên giới Tề Quốc khá ồn ào. Các lái thuyền tranh thủ cập bến giao dịch chuyến hàng đầu tiên trong ngày lấy vận may. Ba cô gái trẻ cũng hòa vào dòng người đi đến chỗ bến tàu thuê chiếc tàu lớn. Các nàng đã ở chỗ bến cảng dừng chân một tháng rồi, hôm qua vừa nhận được thư từ Acchan bảo mọi người sắp đến nơi, vì thế vừa sáng bảnh mắt đã bị Miichan lôi kéo đi thuê tàu. Nếu không bị ngăn cản thì khi vừa đến đây nàng đã tìm cô cô rồi chứ không phải chờ đợi mỏi mòn thế này.

Cầm giấy tờ giao dịch trong tay, Miichan hưng phấn hơn bao giờ hết, chốc lát nữa là lên đường được rồi. Thời gian chờ đợi mấy người Acchan đến, nàng cùng Mayu và Yuki dạo quanh mấy sạp hàng cửa hiệu, muốn mua chút quà lạ mắt tặng cô cô. Ở đây có người Tề, cũng có cả người Soát Cương nữa. Các nàng chỉ là mua ít đồ vật nhỏ linh tinh, bị chém giá cũng có thể trả nổi nên không mang theo người phiên dịch.

Yuki ở bên chẳng lo lựa đồ, chỉ bất an nhìn xung quanh. Mayu không khỏi thắc mắc, nếu sợ bị người ta tìm thấy sao không ở lại phòng trọ, theo hai người các nàng làm gì. Nói thì nói vậy thôi nhưng cả hai đều biết nguyên nhân, không hiểu sao, khi thiếu vắng đối phương lại thấy rất khó chịu.

Miichan chỉ vào bóng người phía xa, hỏi: “Kia phải tỷ tỷ ngươi không?”

Nhìn cái người loi nhoi giữa đám thương buôn Soát Cương, Mayu gật đầu: “Đúng là tỷ ấy rồi. Sáng dùng cơm xong liền chạy đi, mà tỷ ấy nói chuyện được với họ sao? Tỷ tỷ thật giỏi, chúng ta qua đó xem thử”.

“Tỷ đang làm gì ở đây vậy?” – Yuki chen vào giữa đám người để lẩn trốn, sẵn tiện hỏi Yuko luôn.

“À” – Yuko quay lại cười cười, trên đầu còn đang đội cái nón quấn bằng lớp vải trắng-trang phục thịnh hành của ngư dân hiện giờ, nói: “Tỷ đang trao đổi vật phẩm với họ, xem đá này đẹp không, là đá lấy từ đáy biển đấy”.

“Thật đẹp!” – Mayu cùng Miichan hòa thanh. Cả hai thay nhau, mỗi người cầm lấy một hòn đá hình lập phương trên tay Yuko, màu tím trong suốt, một viên khác hình tròn thì màu xanh lam, tất cả đều rất đẹp.

“Tỷ mua hết bao nhiêu?”

“Mấy cái này là có qua có lại thôi, trao đổi công bằng không cần tiền. Bọn ta là bằng hữu mà. Đúng chứ!” – Hai từ cuối cùng là nàng hướng đám thương buôn ở sau, dùng ngôn ngữ của họ nói chuyện, bọn họ cười đáp lại.

Một loạt ánh mắt sùng bái nhìn nàng: “Tỷ còn nói được ngôn ngữ của họ nữa”.

“Chuyện nhỏ thôi. Đi nào, về phòng ta cho xem mấy thứ vừa đổi được, đẹp lắm” – Nàng chỉ là dùng một quyển sách cấm để đi trao đổi thôi, bàn về sách cấm thì đâu cần ngôn ngữ đúng không? Chỉ cần đem một quyển ra thì xung quanh liền có bạn, số mệnh nàng cũng thiệt đào hoa mà.

Xe ngựa của nhóm người Acchan dừng trước quán trọ. Nhóm người bên phía Yuko cũng đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, đi ra đón sẵn tiện cùng nhau lên thuyền luôn.

“Không cần đỡ, tự xuống được” – Thanh âm từ trong chiếc xe xa hoa bự chảng vọng ra.

Thấy người bước xuống, Yuki cũng ra khỏi chỗ nấp chạy đến bên cạnh ôm lấy tay Acchan, giọng oán trách: “Sao tỷ đi lâu thế? Chậm thêm vài ngày là không còn cơ hội nhìn mặt em luôn”.

“Có chuyện gì sao?” – Acchan thắc mắc.

Yuki chỉ biết mở to đôi mắt đen láy, hậm hực không muốn nhắc đến. Mayu mới nói giùm: “Bị người ta đeo bám”.

Yuko nói thêm: “Bị gái đẹp đeo bám”.

Miichan bổ sung: “Bị người của Khu nhân ma đeo bám”.

“Khu nhân ma?” – Acchan lần này thật sự bất ngờ rồi, chẳng nhẽ trên người Yuki còn lưu lại chút khí tức của ma nữ nên mới bị Khu nhân ma cho là yêu quái, muốn bài trừ? Nàng nhướn mi nói: “Cái này chỉ có thể trách em xui xẻo thôi” - thân thể giờ là người phàm trần, chút khí tức đó cũng không đủ để Khu nhân ma ra tay giết đi trừ họa đâu, cùng lắm là đeo theo giảng đạo pháp.

Yuki: “…” – Trời ơi, không ai hiểu cho nỗi khổ của nàng sao trời.

Tiếp theo xuống xe là Takahashi. Chạy đến cạnh Acchan thì bị nàng bài xích, nàng sợ nhất là vô tình chạm phải tay tên ngốc ấy, sợ nhất là không khống chế được mình.

Trông về phía bên trong xe ngựa nhưng lại không thấy Nyan đi cùng mọi người xuống, Yuko không khỏi thất vọng. Nghe nói nàng ấy sang Tề tìm lang quân, thấy hợp thì ở đó luôn không về. Chẳng nhẽ là thật sao? Mấy món đồ nàng mua xem như bỏ phí ư? Thật đau lòng a, khi đau lòng thì thấy cái gì cũng không hợp mắt. 

Đến lượt Itano dìu Kasai thì không thấy ai xuống nữa, Yuki không khỏi thấy lạ: “Tomomi tỷ, tỷ không khỏe sao?”

“Chẳng nhẽ có thai?” – Yuko nhìn không khỏi trầm tư, nếu không sao lại di chuyển chậm rì thế a.

Mọi người: “…”

Itano hừ một tiếng.

Mayu vội chen vào: “Tỷ, đừng nói lung tung” – Muốn tự tử cũng đừng chọn cách chết vì nói bậy chứ a.

Miichan hối thúc: “Chúng ta lên thuyền thôi, đến giờ hẹn rồi”.


~Hết chương 37~

5 nhận xét:

  1. yuko hentai quá :'(
    idol của ta qua tay người trở thành hentai,long bong, giảo hoạt :'( thiệt buồn à :'(
    khúc itano biết con tin là dance ,troll dễ sợ ^_^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sao không nhìn vào điểm tốt của Yuko, nhiều lắm mà, như là thương em này, rồi à.......
      Hình như hết rồi
      Hentai chiếm hết rồi =))

      Xóa
  2. Chuyện của Chiyuu với Tomochin có nhiều thứ làm mình khó hiểu...=.=" (chắc tại mình nghĩ nhiều về tình tiết đơn giản...)
    Yuko bản chất đen tối không đổi được *facepalm*, cơ mà người gì đâu nhu nhược, để đại công túa mất hết kiên nhẫn bỏ đi một mình, giờ đau lòng :v

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thank cậu đi ngang đã để lại dấu dép (*¯ ³¯*)♡
      *Khều* Có thể nói cho mình biết cậu thắc mắc ở chỗ nào không vậy?

      Xóa
    2. Anou, tại tui đọc đoạn đối thooại chưa kĩ nên hiểu nhầm :3 Giờ thì thông não rồi (^^^)

      Xóa