hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 35]

Chương 35

Quần anh hội tụ












Tính toán sơ bộ về khoảng cách, nếu muốn đến Kinh Đô Tề quốc sẽ phải ngự không vài chục lần, tới khi đó chắc biến thành con cá khô lơ lửng trên không trung luôn, sức đâu chịu cho thấu. Biện pháp khả thi hơn là dùng tiên tinh thiết lập truyền tống trận, tiên tinh đối với người mới tu đạo thì rất cần thiết để tăng pháp lực nhưng với nàng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Khổ nỗi, tiên tinh lượm lặt được đã ít còn đem ra bày trận hai lần, lần này còn lại có mấy viên chẳng đủ dùng. 

Làm tốn thì giờ tính qua tính lại, cuối cùng Acchan đành phải thuê chiếc xe ngựa mà đi. Trước khi lên đường, phải ghé sang chỗ Yuki căn dặn vài điều thì nàng mới an tâm được. 

Cửa lớn mở toang, bước thẳng vào nhà liền thấy Yuki đang khệ nệ ôm hết chồng sách này đến chồng sách khác cất vào tủ, y phục thì lôi ra vứt sang một xó. Acchan thắc mắc: 

“Sách đâu ra nhiều vậy? Mà đáng lẽ ra lúc này em nên gói gém hành lí đi chứ! Chẳng nhẽ Yuko nuốt lời, không để Mayu đi theo em nên em mới…” – Acchan chọc chọc ngón trỏ vào đầu mình, ý chỉ bệnh tình Yuki tái phát làm hỏng não. 

Yuki cười xòa, lại ôm một chồng sách khác chất vào tủ quần áo, khắp nơi chất đầy sách cả rồi, còn mỗi chỗ này trống nên không quên tranh thủ, lau vết mồ hôi trên trán nói: “Em kể với Mayu sự thật về chuyện gia đình chúng ta gặp khó khăn, nương đang lưu lạc nơi rừng sâu nước độc, lấy sự đồng cảm để lay động trái tim mềm yếu, Mayu quá ngây thơ nên chủ động muốn giúp em.” 

“Thế sự thật khó lường, đời người như một giấc mộng vậy, trước đó vì quá thật thà nên bị người ghen tị, sau nhờ tỷ khuyên bảo em mới nghiệm ra, mình có cần thật thà đến vậy không? Vì thế em đã trở nên thâm trầm một chút, xảo trá một chút, cuối cùng thì Yuko tỷ cũng chẳng còn cớ ngăn cản mà còn quyết chí đi theo tụi em. À, còn có một người muốn đi cùng nữa, là công chúa Miichan, bị bệnh hoang tưởng khá nặng, em nói về nương thì cô ta lại gọi là cô cô, còn nói nương là quận chúa, không thể nào có con lớn già đầu như em được. Tỷ nói xem, liệu em có dám để một công chúa có bệnh trong người như thế cùng lên đường hay không? Đương nhiên không muốn a, nhưng nếu làm phật ý cô ta thì cả nhà ta sẽ bị quan binh bắt bỏ tù.” – Tuổi thơ suốt mười năm sống cùng sơn tặc nên nàng bị ám ảnh tâm lý sợ quan binh khá nặng. 

Acchan nghe có chỗ hiểu, có chỗ không nên cũng mặc kệ, căn dặn lần cuối: “Trên đường đi nhớ cẩn thận, khi đến khu cảng thì dừng lại thuê phòng đợi tỷ cùng Tomomi tỷ đến, không được tự ý vào Loạn Lưu Thánh Địa, nhớ chưa?” 

“Nhớ rõ” – Thấy Acchan quan tâm mình như vậy, Yuki cảm thấy không nỡ rời xa nhưng vẫn phải nói: “Nhưng em dùng hết tiền tỷ đưa rồi, sao thuê phòng?” 

“Cái gì?” –Không tin, nàng không tin, một nửa gia tài của nàng đó a – “Em dùng tiền nhiều như vậy làm gì?” 

Yuki mang vẻ mặt tự hào, đắc ý cười cười: “Yuko tỷ nói, để Mayu đi cùng em thì sẽ mất một khoản doanh thu trong thời gian đi vắng, thế là em nhanh trí mua hết sách trong tiệm luôn. Nhưng nhà này là chúng ta tạm thời thuê nên không làm kho chứa lâu dài được, vì vậy em chuyển sang mua đứt căn nhà luôn.” 

Cầm đại một quyển sách trong cái đống ngổn ngang kia lên coi thử, chỉ vừa lật giở vài trang đã khiến nàng muốn té xỉu, vội vàng vứt cái vèo trả lại. 

“Loại sách gì thế này?” – Mặt thoáng đỏ. 

“Tỷ xem ngay đoạn ứ ứ á á thì sao mà hiểu, ngay cả em còn không hiểu” – Vuốt thẳng gáy sách, cất cẩn thận vào tủ. 

Một đứa suốt ngày chỉ hứng thú với bạch thoại kinh dị thì mua sách cấm về đọc hiểu được mới lạ, Acchan khuyên nhủ: “Không hiểu thì mua làm gì, đem bán lấy tiền về trả tỷ”. 

“Không bán được, Yuko tỷ dặn đây toàn là hàng hiếm, tuyệt không được bán cho đối thủ cạnh tranh, tuyệt không được tuồn bậy ra ngoài, quan binh bắt bỏ tù”. 

Acchan niệm một câu chú tịnh tâm mới có thể khắc chế bản thân không nổi máu bạo lực đập Yuki một trận, cái này chính là cái thứ gọi là thâm trầm xảo trá mà con bé ngộ ra được đó hả? Quá ngây thơ đi, hại nàng mém tức chết! Tiền mồ hôi nước mắt kiếm được từ khi tái sinh đến giờ, phải đi đánh nhau bao lần, bao lần chữa thương cho người bị hại mới trấn lột được. Tức chết mà! Con Sóc đó dám gặm nhấm tiền của nàng, đã hứa là sẽ để Mayu đi cùng Yuki mà còn làm bộ chèn ép con người ta. Đau lòng đưa thêm một nửa của một nửa gia tài còn lại cho Yuki để nàng có chút tiền vắt lưng, sau này còn thuê phòng ở trọ nữa. 

Tự thôi miên bản thân, không cần gấp, chuyện con Sóc đó từ từ tính sổ chưa muộn. Nhưng trời không chiều lòng người, ra đến cổng thành liền bị một chiếc xe ngựa xa hoa bự chảng chắn đường đi. Nyan nhảy từ trên xe xuống, đi sang phía xe ngựa của Acchan, tên thái giám theo hầu liền cúi gập lưng để nàng đạp lên. Chuyện này diễn ra lưu loát tựa hồ như mây trôi nước chảy, liền mạch tự nhiên khiến Acchan phản ứng không kịp, này là có chuyện gì a? 

Nyan phất tay nói với tên thái giám: “Về bẩm báo lại, ta xuất cung đi sang bên Tề cùng Cửu công chúa dự Dạ Yến, nếu gặp đối tượng ưng ý thì gả luôn không về” – Nyan nói xong, không quan tâm đến phản ứng như bị thọc tiết hoảng hốt cực độ của mấy cung nhân theo hầu, vứt cho phu xe một thỏi vàng, nói: “Đi”. 

Chiếc xe ngựa chở Acchan cùng Nyan hoan hoan hỷ hỷ lướt gió mà đi. 

Cái gì vậy? Chuyện gì vậy? 

Acchan đờ người nhìn Nyan. 

Nyan thản nhiên xem như không thấy, trở người nằm lên chiếc giường đơn trên xe. Acchan thuê xe là vì bản thân mà chọn, một người một bộ, nay lại nhảy thêm vào cục nợ. Nghĩ đến Nyan này cùng với Yuko thân thân thiết thiết, thiệt giống nhau, đều thích chiếm tiện nghi của người khác. 

“Sao công chúa người không đi cùng Yuko, sao lại đi cùng ta chứ? Không sợ trên đường đi gặp nguy hiểm sao?” 

Nyan nghe thấy tên Yuko, tức giận dâng trào nhưng thanh âm thốt ra vẫn lười nhác, chỉ là từ ngữ có chút nặng nề: “Chẳng phải nói, ta gả đi được sẽ vui? Chẳng phải nói, ta bình thường ăn không ngồi rồi rảnh rang rỗi việc, đi xa có mệnh hệ nào thì tỷ muội hai người sẽ bị tru di cả họ. Lần này ta đi xa, ta đi làm công chúa hòa thân ở đất người luôn cho ngươi vừa lòng”. 

Này là đang cãi nhau với Yuko nên lấy nàng ra trút giận sao? Acchan âm thầm chấn động: “Đúng vậy, một người nhát gan, ham tiền, sợ chết như vậy thì cắt đứt luôn đi. Chúng ta cùng phiêu bạt giang hồ, vui vui vẻ vẻ cho bên kia tức chết”. 

“Đúng vậy, cùng nhau đi chơi cho kẻ kia tức chết” – Nyan cũng cao hứng hùa theo. 

Phu xe ở ngoài nghe tiếng vọng từ bên trong không khỏi lắc đầu, tuổi trẻ a... 

Điên hết thuốc chữa. 

Vì xe ngựa được trang bị đầy đủ để đi xa nên cần gì sẽ có đó, đi mấy ngày liền cũng không cần ghé khách điếm ăn uống hay ngủ trọ, đến đồng cỏ xanh thì dừng lại chút cho ngựa ăn là được rồi. 

Acchan bây giờ có muôn vàn đau khổ biết chia sẻ cùng ai, nói với phu xe riết rồi ổng cũng chán không thèm để ý đến nàng nữa. Lười thì cũng lười vừa thôi, nghĩ sao, cái gì cũng lười cho được làm nàng chẳng khác gì nô tì hầu hạ, phu xe thì ngại thân phận Nyan nên không dám đến gần. Chỉ có ăn là luôn đúng giờ, điều này thật là không tha thứ được. Không hiểu sao Yuko có thể ở kè kè bên cạnh được nhỉ? Như thế sẽ chịu biết bao cực khổ. Đúng rồi, cực khổ, nhất định phải tác hợp cho hai cái người này thì nàng mới hả dạ được. 

Nyan nhìn Acchan đang nở nụ cười ác ma mà lười để ý. Ở chung mấy ngày, nhìn nàng ta cười kiểu này riết quen rồi. 

Nghe chuyện Mariko cô cô còn sống, phụ hoàng đã vui biết bao nhiêu, không những để Miichan xuất cung còn cử thêm mười mấy cẩm y vệ theo hộ giá. Nyan nàng cũng muốn đi nhưng vì đợt khảo nghiệm thất bại khiến phụ hoàng tức quá bắt nàng phải ở lại học cho đàng hoàng. Yuko kia lại quá nhu nhược không dám đưa nàng trốn đi. Chẳng phải giờ nàng đã lần nữa trốn đi thành công đó sao. Ai cũng nghĩ nàng thường ngày vô ưu vô lo, bàng quan trước mọi việc nhưng thật chất nàng biết tất cả, chỉ là lười không thèm thể hiện ra. Như Acchan này, có bí mật nên hay che che giấu giấu, nàng không tin một người có thể chịu nổi tiếng đàn công kích của nàng lại là người bình thường được, không khai thác tài hoa của Acchan thật uổng phí. Nyan nhắm mắt, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. 

Đến Kinh Đô Tề quốc là chuyện của ba ngày sau đó, vừa đặt chân đến Acchan không khỏi cảm thán, chỉ là tổ chức Dạ Yến thôi mà, có cần phải phô trương thế không? Giăng đèn kết hoa, nhà cửa phết sơn mới, sứ thần khắp nơi đưa lễ vật đến như nêm. Làm nàng thật nhớ đến những ngày ở trên Thiên giới, mỗi lần mở tiệc còn phi thường náo nhiệt hơn thế này. 

Cho phu xe đánh xe trở về, Acchan thần thanh khí sảng (tinh thần thoải mái, tâm trạng vui vẻ) bước trên đường phố hòa vào dòng người tấp nập trên đường. Nàng không đợi đến đại môn của hoàng cung mới xuống xe, một mặt là muốn xả bức bối, mặt khác là muốn Nyan đi bộ cho vã mồ hôi, ai bảo thời gian qua nàng ta nằm chèm bẹp trên giường, sung sướng quá chi. 

Nyan lười nhác nhìn xung quanh. Sau đó cũng chịu khó nối gót theo từng bước của Acchan. Nói thật, nàng chỉ cần chọi một thỏi vàng thì sẽ có kiệu đến đưa đi nhưng nhìn Acchan đi bộ cao hứng như vậy nàng cũng muốn thử xem thế nào. 

Đại môn của hoàng cung rộng mở, đoàn sứ thần các nước vì sĩ diện quốc gia nên ùn ùn chen nhau vào trước làm nơi đây loạn thành một mảng bát nháo. Định thần giây lát đã phát hiện ra vị trí Takahashi, nếu không phải còn có Nyan đi theo thì nàng đã ngự không vào hoàng cung cho nhanh rồi. Quay đầu lại thì phát hiện Nyan đã bốc hơi. Đi mà cũng chậm như vậy. 

Lôi được Nyan đến cũng thật vất vả, lúc này lại còn phát sinh vấn đề Nyan không thể chứng minh được thân phận nên không được qua cổng. Cả hai ủ rũ quay về tửu lâu, gọi tiếp hai ấm trà, nhâm nhi nghĩ cách. 

“Chuyện đến nước này, chúng ta cũng nên chia tay từ đây đi” – Nàng có thể dùng thần lực ngự không vào hoàng cung, nếu Nyan kè kè theo thì sao sử dụng được. 

“Acchan định đi đâu?” 

“Không quan trọng.” 

“Sao lại không quan trọng, không phải muốn tìm Takamina đó sao?” 

“Không tìm nữa, dù sao cũng đâu vào cung được”. 

“Tình cảm là phải tranh đấu mới có được, chỉ gặp chút trắc trở đã từ bỏ thật không nên. Nhưng biết làm sao, Acchan mấy ngày qua đều chăm sóc ta, ngủ cùng ta, ăn cùng ta, còn sờ giúp ta, tốt với ta như vậy nên ta cũng chỉ nói thế thôi. Được rồi, chúng ta chia tay đi”. 

Nyan nói xong lại nhàn nhã nhấp trà, Acchan nghe mà thấy lạ, sao tự dưng nói nhiều vậy? Siêng đột xuất tất có điềm chẳng lành. Vừa nghĩ tới liền có một bàn tay đặt lên vai, cả người Acchan mau chóng mềm nhũn, tựa cả thân người vào kẻ ở phía sau. 

Được Itano giao nhiệm vụ nên Takahashi ra thành ngoài lén bố trí cấm quân ẩn mình quanh Vương phủ, ở đại môn nhìn thấy bóng hình quen thuộc liền đi theo. Không ngờ đến đây nghe được đoạn hội thoại như vậy. Chẳng hiểu sao trong lòng dấy lên cảm giác rất khó chịu, đưa tay chạm vào Acchan xem như trừng phạt. 

Acchan nhìn ai đó phía đối diện đang lười nhác chống cằm nhìn nàng, xem sự bất lực của nàng làm niềm vui. Tự hỏi, nàng đã làm nên tội gì a? 





---oOo--- 






Itano lo sắp xếp cấm quân tăng cường phòng vệ, Kasai lo chuẩn bị các bàn tiệc nhỏ chiêu đãi sứ thần. Bận rộn cả ngày, đến chiều thì mỗi người một việc cũng xong. 

Kasai mệt mỏi trở về phòng mình, Dance đi theo phía sau cũng không khá khẩm hơn. Càu nhàu: “Cái việc này coi bộ mệt quá chừng. Chỉ là tiệc nhỏ thì chủ nhân chỉ đạo được rồi, sao phải đích thân đi đến từng nơi đưa món ăn chứ. Như vậy sẽ hạ thấp thân phận của người”. 

“Vốn dĩ đó là nhiệm vụ của chúng ta mà, chăm chỉ một chút mới tốt. Được rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai mới là ngày mệt nhất đó” – Kasai nắn bóp tay chân, xoay người hướng Dance nói chuyện. 

“Ngày mai cứ để em làm hết cho, chủ nhân đừng cực khổ như hôm nay nữa. Có mỏi không, để em ở lại xoa bóp giúp người. May mà hôm nay bên phía ngoại nhân có khách, nhờ mấy người đó mà hôm nay chúng ta không bị ai kia làm phiền”. 

Dance nói đến đây thì cao hứng bừng bừng, đi vòng quanh Kasai xua tay không ngừng, cứ như tiểu khuyển vậy. Kasai cười, mang theo cái nhìn cưng chiều: “Xem em vui như vậy, không biết cả ngày hôm nay là ai thấy thiếu thốn nên lâu lâu lại chạy sang cung người ta nhìn lén?” 

“Em mới không thèm nhìn lén. Chỉ thắc mắc sao ngoại nhân không tới phiền chúng ta thôi”. 

“Từ khi nào em lại muốn có người làm phiền chủ nhân mình vậy?” – Kasai vờ đanh mặt lại, hỏi chất vấn. 

Thấy con bé mắt rưng rưng, biểu hiện của triệu chứng sắp phát bệnh, bám đùi khóc tỉ tê. Kasai vội vàng ngáp dài một hơi đẩy Dance ra khỏi cửa: “Nói đùa thôi. Ta mệt rồi, đừng làm phiền. Về phòng nghỉ ngơi cho tốt, mai thức sớm”. 

“Vâng” – Dance nhắm chặt mắt, rút hết nước mắt ngược trở vào, ngoan ngoãn nghe lệnh trở về phòng. 

Khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, Kasai trút bỏ dáng vẻ mệt mỏi của mình, cả người lại mang đầy năng lượng hệt như cả ngày hôm nay bản thân chưa hề làm việc gì tốn sức. Nhẹ nhàng cởi bỏ y phục ngâm mình trong nước nóng, ngửa cổ tựa đầu lên thành bồn tắm bằng gỗ, nhắm mắt sắp xếp lại hình ảnh trong đầu. Hôm nay cố tình chạy đông chạy tây nhiều như vậy là để thăm dò bố trí cấm quân của Itano và vệ binh hoàng gia, không ngờ mọi thứ lại sắp đặt hoàn hảo như vậy, có thể nói là cực kì nghiêm ngặt. Theo như Itano nói thì mọi người đều cho rằng Dạ Yến ngày mai sẽ có phản binh làm loạn, theo lí thì hôm nay chỉ để diễn tập thôi, có cần cẩn thận đến vậy không, làm khó nàng không ít a. 

Nhiệm vụ lần này không phải hạ độc hay đi ám sát, mà là trộm đồ. Thứ đồ này lại là cống phẩm Liên Sinh đan dược của tiểu quốc Soát Cương. Người nào thành công thì có thể dùng nó hóa giải độc dược trong cơ thể, được tự do rời bỏ cái thân phận sát thủ, sống cuộc sống bình thường. Nàng không ghét thân phận mờ ám này bởi trước đến nay nàng chưa từng nhận nhiệm vụ nào biến thái quá mức nhưng nàng không thích bị khống chế, mỗi kỳ đều phải về đây nhận thuốc thật phiền phức. Nương nói nàng ráng chịu khó uống thuốc, nương sẽ sớm tìm ra cách hóa giải hoàn toàn độc tính trong người nàng. Không muốn nương một mình chịu khổ nên mấy năm qua trừ ngày định kỳ thì thời gian còn lại nàng đều đi lịch lãm* khắp nơi. (du lịch) 

Từ khi Liên Sinh đan dược, viên đan dược duy nhất có thể giải bách độc được biết đến thì nhiệm vụ này liền được ban bố. Sát thủ tinh anh sớm đã hành động trước nhưng người Soát Cương sức khỏe trâu bò lại phòng hộ cẩn mật nên kẻ có dã tâm tìm đến đều ngủm củ tỏi cả lũ. Hại tổ chức nàng tổn thất trầm trọng, sát thủ tinh anh hầu như chết sạch ráo. Còn lại mười hai thành viên lẹt đẹt chậm chạp lên đường mà thoát kiếp số. Dù lẹt đẹt nhưng họ cũng không phải dạng liều mình biết khó mà xông pha, biết được Liên Sinh đan dược dùng làm cống phẩm, sau khi đưa vào bảo khố (kho chứa cống phẩm) thì vấn đề bảo hộ sẽ chuyển giao cho hoàng cung. Nói không phải phản quốc chứ, cướp từ tay vệ binh hoàng gia còn dễ hơn trên tay người Soát Cương nhiều. Nên mười hai người đã tranh thủ ẩn mình lấp ló đâu đó khắp hoàng thành, chờ ngày đến cướp. 

Đêm nay trăng thanh gió mát, khí trời mùa hạ ấm áp rất thuận lợi để trộm đồ. Tỷ lệ chọi là một trên mười một, Kasai nàng cũng phải sớm hành động thôi. 

Ở trong cung dù thân phận lớn nhỏ nàng đều dùng nụ cười hòa ái tiếp chuyện nên quen không ít người. Bên cạnh tổng quản Thái giám trông coi bảo khố - chuyên theo lệnh Hán đế đến bảo khố lấy vật phẩm, có một đồ đệ tâm phúc, là tiểu thái giám mặt trắng rất ưa nhìn. Nàng làm quen được tiểu thái giám, biết hắn rất thích mấy món nàng nấu nên hôm nay đã nói hắn tới ngự trù phòng lấy ít đồ ăn về, hắn có thói quen xấu là vừa đi vừa ăn, mấy món nàng dành riêng cho hắn thì thơm khỏi bàn mà thuốc mê thì cũng nhiều vô kể, chắc chắn đến ngã rẽ vắng người sẽ táy máy tay chân. Hừ hừ, theo tính toán thì giờ hắn hẳn là gục rồi. Đi tráo thân phận, mượn danh vào bảo khố thì việc lấy đi Liên Sinh đan dược há chẳng quá dễ dàng? Kasai kiềm chế không cười ra tiếng, chuẩn bị mặc vào bộ y phục thái giám nàng đã chuẩn bị sẵn, đến đến chỗ tiểu thái giám lấy lệnh bài thông hành nữa là hoàn hảo. 

Lúc này Itano tự nhiên lại tìm đến làm Kasai không khỏi khóc thét trong lòng, nhanh tay giấu nhẹm bộ y phục thái giám, ngoài mặt vẫn giữ nụ cười hòa ái, hỏi: “Nghe nói hôm nay cung của Tomo có người mà. Không ở lại tiếp người ta sao?” 

Itano mệt mỏi nằm trên giường Kasai, vùi mặt vào chăn, ngửi được mùi hương quen thuộc mới thỏa mãn trả lời: “Là trưởng tỷ của ta. Tỷ ấy muốn ngủ lại phòng ta nên ta sang đây”. 

“Cái giường bên đó chứa được cả chục người đó” – Kasai không biết nói sao cho khối băng cứng đầu này đi về nữa. 

“Thì sao? Ta không thích đồ của mình có người động qua, chỗ ngủ cũng vậy” 

“…” 

Lời bịa đặt trắng trợn như vậy cũng nói được. Kasai tưởng tượng đến bộ dạng đe dọa của Itano khi bắt buộc trưởng tỷ của mình chiếm phòng mình, còn bản thân thì có cớ chạy sang đây. Dám chắc là như thế. 

Nếu đánh vào gáy cho Itano bất tỉnh thì khi tỉnh lại chắc nàng cũng khó bảo toàn mạng sống. Vì hành động đêm nay mà nàng chuẩn bị rất nhiều thứ, chẳng nhẽ phải dùng đến mê hương sao? 

Kasai đưa lưng về phía Itano thay nến, thật chất là tráo đổi thành mê hương. Mùi hương này dược tính đối với nàng thuộc loại nhẹ bởi nàng được huấn luyện quen rồi, sẽ không vì nó mà ngủ mê. 

“Ngươi mộc dục (tắm rửa) chưa?” 

Kasai bình thản đáp: “Rồi” 

“Ta chưa kịp mộc dục nữa, ở cung bên kia còn có trưởng tỷ nên không tiện”. 

Thân người Kasai khẽ run, rõ là lấy cớ mà. Đổi lại thành nến bình thường, đợi ai đó tắm xong lên giường an phận ngủ thì nàng mới lại ra tay đánh tráo. Nhìn Itano an giấc ngủ một bên, Kasai thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thành công.


~Hết chương 35~

4 nhận xét:

  1. cứ mỗi lần taka chạm vào acchan là acchan lả người thế, lâu ngày... acchan có bị bất lực, à không, có bị "yếu" không vợi ^_^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chọt đúng chỗ đau lòng =)) Lúc đầu chỉ nghĩ phải có gì đó ràng buộc Acchan, không ngờ hậu quả nặng vậy (//▽//) phải tìm cách cho Acchan trở lại bản chất Nữ vương, nếu không sau này Sama về có mà cười chết con người ta

      Xóa
  2. Một cách tình cờ đã tìm ra được ổ fic của Hito . Thật là hạnh phúc quá đi a~.
    Mà không biết Hito có nhớ mình là ai không nữa, rainkayz desu :3.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không ngờ còn được gặp lại rainkayz 。゚( ゚^∀^゚)゚。
      Như không hề có cuộc chia ly :v
      Ôm cái nào (ノ´з`)ノ

      Xóa