hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 34]


Chương 34

Khảo nghiệm













“Mama quản sự vụ sắp đến kiểm tra rồi, Nyan còn nhàn nhã như vậy a?”

Yuko cứ như con sóc nhỏ, hết nhảy sang phải kéo góc áo Nyan, lại chạy sang trái giành lấy quả táo Nyan đang gặm dẹp qua một bên. Miệng liếng thoắng, hết than lại thở.

Nhưng đương sự vẫn làm như không thấy, bình thản chống tay lên cằm, thắc mắc: “Thật sự nếu ta qua được lần kiểm tra này, ngươi sẽ vui? Ta học thành thạo cầm kỳ thi họa, gỡ gạt danh tiếng, có thể gả cho một quan viên nhất phẩm hay đại tướng quân như lời phụ hoàng, ngươi sẽ vui?”

“Chuyện này tốt cho Nyan mà, hỏi người ta vui hay không làm gì?” – đương nhiên là không vui rồi, nhưng với thân phận này có thể làm gì khác sao?

Nhìn Yuko vẫn mang bộ mặt tươi cười vô tâm vô phế, làm Nyan chỉ muốn đạp một phát. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt nàng cũng chỉ thờ ơ liếc Yuko một cái rồi thôi.

Mama quản sự vụ theo giờ đã hẹn ước, trước bữa ăn chiều đã có mặt ở cung điện của Nyan kiểm tra xem cầm kỳ thi họa nàng học đến đâu rồi. Với tuổi già của trưởng công chúa hiện giờ, lại từng một lần đào hôn trốn khỏi cung cấm nên đã sớm gia nhập hàng ngũ gái ế rồi. Nhưng vì sĩ diện hoàng tộc, hoàng thượng nhiều lần nhắc chuyện hôn sự của trưởng công chúa trên triều và sự thật phũ phàng là không một vị nào dám đứng ra nhận, họ kì kèo mặc cả một hồi, đưa ra yêu cầu cực cao đối với trưởng công chúa là phải đủ tài vẹn đức mới được. Theo lệnh hoàng thượng cùng với sự tín nhiệm của trọng thần, hàng tháng bà sẽ đến kiểm tra xem trưởng công chúa đã đạt đủ điều kiện hay chưa.

Với cái trình độ lười cùng sự thông minh đột xuất của trưởng công chúa, ban đầu là hàng tháng, sau đó là ba tháng một lần và giờ là nửa năm bà mới đến kiểm tra. Lần này mà không được nữa, chắc bà nói với hoàng thượng từ bỏ hy vọng quá.

“Ma ma, bà tới thật đúng giờ!” – Yuko đi tới tươi cười chào hỏi.

Ma ma quản sự vụ gật đầu với Yuko rồi hỏi thăm tình hình Nyan nửa năm qua. Trưởng công chúa vốn cứng đầu không chịu theo học bất kỳ vị lão sư nào khác, đưa ra yêu sách chỉ tiếp nhận cho Yuko bồi nàng học tập. Đối với vị nữ lão sư mà ngay cả trưởng công chúa còn coi trọng này, bà tỏ ra rất khách khí, phải biết rằng ở đây chuộng văn yêu lễ nên với lão sư dù là nữ họ vẫn rất coi trọng.

“Nói đủ chưa vậy? Nhanh nhanh, ta còn phải dùng bữa nữa” – Thấy Yuko hớn hở như vậy thật sự không vừa mắt tí nào, Nyan lười nhác mở miệng.

“Vậy chúng ta bắt đầu thôi” – Ma ma cũng thuận theo lên tiếng.

Cầm.

“Cái này… chúng ta để cuối buổi kiểm tra đi” – Ma ma quản sự vụ vẫn nhớ như in cái cảm giác khủng khiếp từ tiếng đàn Nyan mang lại, mỗi lần bà nghe, độ khủng khiếp của nó chỉ tăng chứ không giảm.

Kỳ.

“Yuuchan, xếp hình” – Nyan trưng ra bộ dạng vô cùng khí thế phất tay, liền sau đó là một bàn cờ được bày ra, những quân cờ đen trắng trùng trùng điệp điệp được Yuko xếp thành một thế trận hư ảo. Nhìn tuy dễ nhưng muốn phá giải lại rất khó.

Mí mắt ma ma quản sự vụ giật giật: “Kỳ, tức là chúng ta phải biết chơi cờ, không phải biết xếp hình a”.

Ngồi một lát lại thấy mệt, Nyan đi đến nhuyễn tháp, nửa ngồi nửa nằm, lười nhác mở miệng: “Mấy trận cờ này đều là trong sách dạy ta a. Nếu vậy thì lúc trước bà đưa sách cho ta làm gì? Ý đồ muốn làm hỏng đầu óc ta sao?”

“Không, không có.”

“Dám nói ta không có đầu óc?”

“Không phải!”

“Yuuchan nhớ kỹ lấy, sau này nói phụ hoàng trảm đầu bà ta cái tội phỉ báng trí tuệ hoàng tộc” – Nyan nhướn mi nói.

“Thần, thần biết sai rồi, chúng ta chuyển qua phần tiếp đi”.

Thi.

“Trước tiên sẽ kiểm tra khả năng bình thơ của công chúa”

Bà ta còn nhớ rất rõ, đợt khảo nghiệm trước đó, sau mười lần thất bại thì Nyan đã đọc thuộc làu được bài thơ hai câu, dài tận sáu chữ nhân chi sơ, tính bổn thiện nhưng thực chất nàng ta chả hiểu mợ gì cả, lần này yêu cầu mục tiêu đọc – hiểu được đặt lên hàng đầu.

“Đề trước thự,

Lệ lạc chẩm tương phù,

Thân trầm bị lưu khứ”

Dịch nghĩa 

Khóc đến trời rạng sáng,

Nước mắt rơi ướt đẫm gối,

Thân chìm đắm, chăn trôi đi mất

“Cái này, thiệt khó nói” – Nyan khổ não.

“Đúng vậy, quá khó nói” – Yuko ở cạnh cũng gật đầu đồng tình.

“…” - Ma ma quản sự vụ á khẩu, trình độ công chúa không hiểu được còn có thể nói, ngay đến lão sư mà còn thấy khó sao?

“Không sao cả, người hiểu được gì thì cứ nói”.

Nyan đặt ngón trỏ lên môi, chau mày suy tư, lát sau mới nói: “Cô gái này bị cưỡng bức đến tận trời sáng, nàng ta đau lòng nước mắt nước mũi rơi đến độ ướt cả gối, thân thể bị chiếm đoạt, sau khi xong việc ngay cả chăn cũng bị người ta lôi đi mất” - Nói rồi, nàng còn cảm khái một câu: “Đáng thương a!”

“Đúng là đáng thương a~” – Yuko gật đầu đồng tình.

Ma ma: “…”

Vuốt mồ hôi trán, nói: “Người hiểu sai rồi, bài này không phải ý như vậy”.

“Chứ ý gì? Chẳng lẽ cô ta không phải bị cưỡng bức mà tự nguyện? Không lý nào”.

“Đúng vậy, không lý nào” – Yuko chắc như đinh đóng cột.

Ma ma: “…”

Khó quá bỏ qua.

“Nhất tiễn hạ song điêu” - Một mũi tên gim chết hai con chim- Câu này là dễ nhất rồi, hy vọng công chúa hiểu được.

Nyan a một tiếng, cao hứng nói: “Xiên thịt nướng”

Ma ma: “…”

Ngay cả Yuko cũng im thin thít. Tự tạo nghiệt, vô phương cứu chữa.

Họa.

“Giao ước trước, không họa lăng quăng, giun, rắn, càng không được họa cái đó…” – Nhớ lại khi ấy, công chúa tiêu sái vung tay vẽ hai đạo vòng tròn rồi chấm hai chấm pặc pặc mà bà còn thấy kinh hồn, thế chẳng khác nào vẽ tranh xuân cung đồ.

“Cái đó là bánh bao và đậu đỏ”.

“Đúng vậy, đúng vậy, ý là bánh bao với đậu đỏ cũng không được họa”.

Nyan hòa ái tiếp nhận giao ước: “Được thôi. Yuuchan, giấy mực”.

“Làm ơn đi đến bàn thư án ngồi đi. Nằm trên nhuyễn tháp này sao họa được” -Yuko kéo góc áo Nyan nài nỉ. Nhìn cái tướng nằm câu dẫn thế này thiệt không chịu nổi.

Nàng không cho là đúng: “Đi tới đó mệt lắm, an tâm, tài nghệ của ta dù ở tư thế nào cũng làm được”.

“…” – Ma ma quản sự vụ không biết có phải do đầu óc bà đen tối hay không, nhưng mỗi lần hai người này nói chuyện bà cứ có cảm giác H sao đó.

Lúc qua giờ chiều, tia nắng màu cam sẫm phía chân trời dần dần lụi tắt thì Miichan cũng kịp chạy đến. Vừa dùng xong cơm chiều là chạy qua điện của Nyan liền, mỗi khi đến kì sát hạch của trưởng tỷ, nàng đều chạy đến xem náo nhiệt. Nhìn mấy cung nữ, thái giám đứng hầu ngoài cửa mặt mày ai ấy cũng vặn vẹo đủ kiểu, Miichan thật sự vô cùng tò mò, Haruna tỷ không biết đã thi đến phần nào rồi?

Các cung nhân cúi đầu thỉnh an Miichan, nàng phất tay, nhanh chóng đi vào.

“A! May quá, mới thi cầm thôi”

Nhìn Miichan hứng chí như vậy, Yuko dù không muốn nhưng vẫn phải nói: “Lần này em đến trễ nha, sắp xong mất rồi”.

“Không phải chứ? Không phải cầm thi đầu tiên sao?”

“Ai biết được. Có gì em hỏi ma ma ấy” – Yuko đổ trách nhiệm sang ma ma quản sự vụ, thật chất nàng cũng thông cảm với tư tâm của bà, tiếng đàn của Nyan lúc hay thì hay thiệt, mà lúc dở thì dở chết người.

“Coi như may mắn đi, mấy lần trước em vẫn chưa được xem phần thi Cầm của Haruna tỷ”.

“Đúng vậy ha! May mắn nha!” – Yuko vỗ vỗ lưng Miichan, bản thân thì âm thầm lấy bông bịt tai lại. Ngoài cửa, cung nữ cùng thái giám giữ cửa toàn là người mới tuyển vào cung nên không biết, vẫn rất tò mò nghe xem chủ tử của họ sẽ đàn ra cái thể loại gì.

“Bắt đầu được chưa?” – Nyan lười nhác ôm đàn, nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp hỏi, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng di thân ra khỏi chỗ này.

Ma ma biến sắc, hít một hơi hỏi lại cho chắc ăn: “Sáu tháng qua người đã luyện thành thạo rồi?”

“Nhiều lời! Không muốn kiểm tra thì nói một tiếng, ta sẽ nói lại với phụ hoàng miễn cho bà phải tốn sức đi tới đây”.

“Muốn, muốn chứ. Xin người cứ tự nhiên bắt đầu” – Nếu có thể, bà cũng chẳng muốn đến đâu.

“Haruna tỷ cứ bình tĩnh, đừng căng thẳng quá nha, bọn em cổ vũ tỷ” – Miichan mở to đôi mắt đen láy, hồ hởi cổ vũ.

Thật ra người cần cổ vũ là ma ma, bà ta căng thẳng đến độ đổ mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Acchan hiện thân ở một góc vắng người ngay cạnh cung điện của Nyan. Đi gần tới cửa thấy cung nhân bên ngoài nằm la liệt, sùi bọt mép, mắt trợn trừng không khỏi gợi lại cho nàng ký ức kinh khủng ở cuộc thi vào ngày Tiết Kỷ mấy năm trước. Theo bản năng dùng thần lực bảo hộ thân thể. Âm thanh kinh khủng năm ấy bỗng chốc tăng vọt cao độ lọt vào tai nàng, may là chuẩn bị trước, Acchan thuận lợi bước vào bên trong.

Nyan thu tay, nhàn nhã cầm chén trà nhấp vài ngụm.

Miichan một bên ói như chưa từng được ói. Thức ăn buổi chiều theo tiếng đàn ai oán khủng khiếp kia ra đi không lời từ biệt. Yuko tốt bụng vỗ vỗ lưng giúp.

Ma ma quản sự vụ là xui xẻo nhất, do quá căng thẳng lại chịu đả kích lớn nên sớm bày ra tư thế bất nhã nằm oạch ngay giữa điện rồi. Lúc này cũng chẳng có ai thèm đếm xỉa đến.

“Acchan!” – Yuko là người đầu tiên thấy Acchan bước vào, không che giấu nổi sự kinh hỷ hét lên, cứ tưởng nàng cùng quận chúa đã chết từ ba năm trước rồi, nếu Acchan ở đây vậy quận chúa có phải còn sống hay không? Nghĩ như vậy, Yuko lại lén nhìn sang phía Miichan. Thấy con bé cuối cùng cũng lộ ra chút biểu tình mới thoáng an tâm. Ai cũng biết Miichan cùng quận chúa Mariko tình cảm tốt thế nào, nhưng khi quận chúa đột nhiên biến mất, con bé một chút biểu tình cũng không có, chỉ im lặng không nói lời nào. Tuy cười nhưng nụ cười suốt ba năm qua chưa từng chạm đến đáy mắt. Vì thế thuận theo, cũng chẳng ai nhắc đến sự việc năm ấy nữa.

Nyan cũng đứng thẳng người dậy. Chuyện Acchan trở lại đúng là một sự kinh hỷ.

“Takamina đâu?” – Không vòng vo, Acchan đánh thẳng chủ đề.

“Làm sao Acchan vào đây được? Ba năm qua đi đâu vậy? Quận chúa còn sống không?” – Yuko là thay mặt tất cả đặt câu hỏi.

Miichan căng thẳng, cơn buồn ói phút chốc bỗng tan biến.

“Trả lời câu của ta trước, Takamina đâu?”

“Acchan sao không trả lời a? Có phải ba năm qua xảy ra bi kịch, chịu đả kích tâm lý nên không nói thành tiếng? Đáng thương a~”

Nyan bước tới, rút hai miếng bông ra khỏi tai Yuko, mắng cho một câu: “Ngu ngốc”. Nhân tiện nàng cũng trả lời: “Lúc nãy có đến chỗ ta hỏi Tomochin đã về chưa. Nhưng mấy hôm trước em ấy có gửi thư cho phụ hoàng nói phải ở lại Tề quốc thêm mấy ngày để dự Dạ Yến, còn dặn người đem lễ vật cùng cấm quân sang đó. Sau khi nghe vậy thì Takamina vội vàng cưỡi ngựa chạy đi rồi. Ta cũng lo lắng, vốn dĩ mấy năm nay tâm lý Tomochin rất bất ổn, không hiểu sao hộ vệ như Takamina lại để em ấy ở lại một mình nữa.”

“Đi rồi, không nói tiếng nào liền bỏ đi. Cái đồ ngu trung này”(trung thành đến ngu ngốc) – Acchan mắng một câu. Thầm nghĩ xem giờ nên theo Yuki đi đến chỗ Mariko hay đi tìm cái đồ ngốc đó?

Itano đến kinh đô Tề quốc, Tomomi tỷ cũng ở đó, chuyện của nương cũng cần thông báo cho tỷ ấy biết. Không cần nghĩ nhiều cũng đã chọn được đáp án.

Trước lúc Acchan lên đường đã tranh thủ nói sơ lược một số chuyện cho ba người hóng chuyện ở đây. Cho họ biết Mariko còn sống và hiện đang lạc ở Loạn Lưu Thánh Địa, nhưng không nói Mariko là nương của nàng. Còn sẵn tiện khóc than thân phận bọt bèo của đứa em gái Yuki yếu ớt hay bị hoang tưởng quận chúa Mariko là nương của mình, dù bệnh tật cũng quyết tâm đi đến nơi rừng sâu nước độc cứu người. Hy vọng Yuko có thể vì chuyện nàng từng cứu mạng nàng ta (cái hôm Takahashi dồn Yuko đến chân tường) khuyên Mayu cùng lên đường săn sóc Yuki hộ. Càng kể càng nhập tâm, xém xíu quên lên đường đi đến chỗ Takahashi luôn.



~Hết chương 34~







-----------------------------------【 Phần phụ chú】-----------------------------------

Bài thơ trong đoạn của Nyan là được trích trong bài HOA SƠN KỲ

Chùm thơ "Hoa sơn kỳ" gồm 25 bài, thuộc "Ngô thanh ca khúc" trong "Nhạc phủ thi tập".

Xuất sứ bài thơ, là vào thời Tống Thiếu đế Lưu Nghĩa Phù, ở Nam Từ có một chàng thư sinh từ Hoa Sơn đi Vân Dương.

Trong quán trọ, chàng gặp một người con gái tuổi chừng 18. Chàng đem lòng yêu quí cô gái nhưng không có cách gì cầu thân được, vì vậy mà thành tâm HOA SƠN KỲ bệnh. Người mẹ hỏi chàng duyên cớ, chàng liền kể hết với mẹ. Người mẹ vì chàng mà đến Hoa Sơn tìm gặp người con gái, kể hết sự tình. Cô gái nghe chuyện rất cảm động, bèn đưa đôi tất của mình trao cho bà mẹ và dặn rằng cứ dấu đôi tất xuống dưới chiếu của chàng thì bệnh chàng sẽ đỡ hơn. Người mẹ làm theo lời nàng. Chẳng bao lâu, bệnh tình của chàng quả nhiên thuyên giảm. Một hôm chàng bỗng giở chiếu lên, trông thấy đôi tất liền ôm lấy rồi nuốt luôn đôi tất ấy mà chết =)))))). Lúc lâm chung, chàng xin mẹ hãy cho xe tang chàng đi qua Hoa Sơn. Người mẹ làm theo ý chàng. Lúc xe tang đi qua cửa nhà nàng, bò kéo xe không chịu đi, đánh đập cách mấy chúng cũng không nhúc nhích. Người con gái trang điểm bước ra, ca rằng:

Dưới chân núi Hoa Sơn,

Chàng đã vì em mà chết.

Em một mình biết sống vì ai,

Chàng có thương em hãy mở nắp quan tài.

Đáp lời nàng, nắp quan tài bật mở. Nàng vào trong áo quan, nắp quan tài liền đóng lại. Người nhà không cách gì cậy được nắp quan tài. Họ đành hợp táng hai người, gọi là "Thần nữ trủng" (mộ nữ thần).



-----------------------------------【 Bài hoàn chỉnh】-----------------------------------
HOA SƠN KỲ


Quân ký vị nùng tử, 
Độc sinh vị thuỳ thi? 
Hoan nhược kiến liên thì, 
Quan mộc vị nùng khai! 

Đề trước thự, 
Lệ lạc chẩm tương phù, 
Thân trầm bị lưu khứ. 

Tương tống Lao Lao chử, 
Trường Giang bất ưng mãn, 
Thị nùng lệ thành hử!

TG - Khuyết Danh


--------------------------------------【 Dịch thơ】--------------------------------------
DƯỚI CHÂN NÚI HOA SƠN

Dưới chân núi Hoa Sơn, 

Chàng đã vì em mà chết. 
Em một mình biết sống vì ai, 
Chàng có thương em hãy mở nắp quan tài. 

Khóc suốt năm canh, 
Chăn gối lênh đênh trên dòng nước mắt, 
Thân em chìm ngập dưới lòng sâu. 

Tiễn nhau bên bến Lao Lao, 
Lệ em lặng lẽ chảy vào Trường Giang. 
Dòng sông nước mắt mênh mang.

DG - Nguyễn Thị Bích Hải
Nguồn: thivien.net

6 nhận xét:

  1. Chap 34 vui nha, Haruna bị ảnh hưởng bởi Yuko sao mà... giải nghĩa thơ vui vậy   . Cái màn gọi : Yuuchan, xếp hình, đáng iu quá   ( mém nữa nghĩ đen tối   ) . Cái tích của bài thơ á, thiệt là..... trời ơi thật  

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ở chung 3 năm, không bị lây cũng khó :v Mà cái vụ nuốt tất đó, không biết dịch nhầm hay thiệt nữa, có cảm giác troll =)))) làm gì có ai bệnh dữ vậy :v

      Xóa
  2. mà ai là người sáng tác ra bài thơ vậy cậu?
    còn nữa, ở chap 2 có chi tiết, phán quán tiện tay chôm 1 viên đơn có tính hàn , bảo quản xá chết của thái thượng lão quân, dự là bảo quản xác của kasai tomomi -_- , giờ cái xác đó đâu rồi -_-

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không biết ai sáng tác bài đó nữa, chắc vì vậy nên mới ghi vào tập thơ.
      Kasai bây giờ là dùng thân xác cũ, ở chap 33 có nói sơ về việc này, nhưng chỉ gói gọn 1 dòng hà www
      p/s: Như trong "Tinh thần Luân hồi" có nói, không chỉ linh hồn luân hồi mà cả thể xác cũng vậy.

      Xóa
    2. no.... không đồng ý cách giải thích này

      Xóa
    3. Có gì gợi ý khai sáng :3
      Nói thiệt là rất xem nhẹ chi tiết này (*ノ∀`*)
      Cậu không hỏi là trong fic cũng im luôn ( ̄▽ ̄*)ゞ

      Xóa