hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 33]


Chương 33

Quyến rũ chết người, gia môn bất hạnh













“Nàng sẽ đến Lạc Thần Cư?”

“Không phải, chủ nhân chắc đã về lại phủ điện rồi. Để ăn mừng sau khi xả hận cái tụi phi tần kia, ta dẫn người đi chơi. Thế nào? Nói trước là không cần quá kinh hỷ nha, dù công chúa người đáng ghét thật nhưng ta vốn rất độ lượng mà. Haha”

Itano không nói không rằng, cũng chẳng thèm quan tâm Dance đang tự kỷ nói cái gì, một mạch hướng thẳng đại môn của hoàng cung mà chạy đến. Nàng muốn thử về phòng Kasai trước, nếu đúng như lời Dance nói Kasai đã về thì tốt, nếu không nàng sẽ đi đến vương phủ, dù làm loạn cũng phải đưa được người bình yên trở ra. Không ai được phép tính kế lên người Kasai.

Việc Itano đánh mất hình tượng điềm tĩnh thường ngày mà chạy ù đi như bị đánh cướp làm bao người phải đỏ mắt kinh ngạc. Nhưng nhờ những tin đồn mấy ngày nay nên chẳng ai dám bàn tán lung tung, đụng đến cái người tính khí thất thường đó ai biết sẽ bị báo ứng thế nào.

Kasai vừa tắm xong, mặc trung y vào rồi cầm lấy hộp gấm nhỏ leo lên giường. Ôm lấy hộp gấm vào người, tâm trạng nàng bỗng dưng thấy rất tệ, nhanh chóng nhắm mắt. Mới chỉ giờ Tuất (khoảng 7 giờ tối) nhưng hôm nay quả thật có nhiều chuyện khiến nàng mệt mỏi nên muốn đi ngủ sớm. Ai ngờ lại có người bất ngờ xông vào phòng.

“Tại sao lại bỏ ra ngoài một mình? Đã nói không được rời khỏi tầm mắt của ta, ngươi có biết thời gian này đối với ngươi nguy hiểm thế nào không?” – Sau khi bất an qua đi cơn giận lại trào đến, Itano nắm chặt lấy cánh tay Kasai trách cứ.

“Nguy hiểm gì chứ?” – Có lẽ nào Itano biết được chuyện gì, Kasai không do dự phủ quyết ngay suy đoán của mình, nàng tin tưởng chuyện của mình ngoại trừ nương ra chưa từng để lộ cho ai khác cả. Nhìn người con gái đối diện đang tức giận, khẩu khí chẳng có tí ôn nhu nào, hoàn toàn trái ngược với một Itano cao quý lãnh diễm thường ngày làm Kasai muốn nói vài lời trêu chọc cũng đành nuốt ngược trở vào.

Vỗ về bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay mình trấn an: “Không có việc gì đâu, ở đây rất an toàn, ai có thể làm hại tớ được chứ. Tomo đừng quá lo lắng. Nếu có ai làm khó dễ tớ, tớ hứa sẽ đi tìm cậu đầu tiên.” - Nàng biết, dùng ngôn từ thế này nói chuyện với Itano luôn luôn hiệu quả.

Trong chốc lát, sắc mặt Itano đã hòa hoãn bớt nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, có khi Kasai vì muốn nàng an tâm nên mới nói thế.

“Thật sự không có ai bắt cóc ngươi, kề dao vào cổ ngươi?”

“Không có.”

“Còn hạ độc dược?”

“Không hề.”

Phải kiểm tra thân thể mới tin được.




“Á! Mau bỏ tay ra, nhột quá a. Dừng lại! Y phục mới mua đó, cậu dám xé rách thử xem”.




Sau một hồi kịch chiến thì tình thế chuyển thành Kasai đè trên thân Itano, hai tay ghì chặt lấy hai cánh tay Itano áp chế xuống giường để tránh nó làm loạn. Tư thế này thật vô cùng ái muội.

“Còn kiểm tra nữa không?”

“Không, không dám, chủ nhân a~ người mau xuống đi, nằm dưới thế này thật không quen”.

Kasai buồn cười nhìn Itano yếu ớt ở dưới, còn bắt chước cả cách nói của Dance nữa chứ.

“Đã yếu mà còn lắm trò, sau này ngoan ngoãn yên phận đi.” – Nói xong liền thả người nằm ngửa ra.

Itano quay đầu sang nhìn, vừa đúng góc độ có thể thấy được sườn mặt Kasai. Mái tóc dài tán loạn, mùi hương cơ thể khi vừa tắm xong cùng cảnh tượng cường thế của Kasai lúc nãy, tất cả những thứ đó khiến cõi lòng bỗng chốc bùng lên một cảm giác khô nóng, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng.

Kasai bất chợt nghiêng mặt. Đối diện với tầm mắt nàng khiến Itano giật mình nuốt ực một tiếng.

“Đang nghĩ bậy cái gì đấy?” - Nhìn hai má đỏ bừng thế kia, người ta không thắc mắc mới lạ.

“Nghĩ đến lúc nãy ngươi ở trên nhìn rất quyến rũ”.

Kasai luống cuống không biết nên phản ứng thế nào, lần đầu tiên được một cô gái khen mình quyến rũ, trời ạ! Có nên nói một tiếng cám ơn không a? Thế nhưng nghe đến câu sau liền muốn lấy gối đè cái người này tắt thở cho rồi. Itano bày ra bộ dáng kiên định, nói:

“Không ngờ khi ở trên lại quyến rũ như thế, quyến rũ đến chết người. Ta quyết định, sau này vẫn nên ở trên là tốt nhất”.

“…”

Không quan tâm đến cái người biến thái này nữa, Kasai ngồi dậy chỉnh trang lại y phục cho đàng hoàng. Lúc Itano đưa tay, ý đồ muốn lột trần nàng làm nàng muốn tá hỏa. Trên lưng có một số hình ảnh không tiện cho người khác thấy, lâm vào quẫn bách nên mới dùng lực mà vốn dĩ bình thường nàng luôn che dấu để áp chế lại Itano. May mà Itano không thắc mắc. Mọi người nghĩ với cơ thể gầy tong teo kia mà có khả năng giữ chặt lấy nàng mấy đêm qua sao? Chỉ vì che giấu chút ít bí mật của bản thân mà nàng ẩn nhẫn thôi.

Thấy hộp gấm nhỏ bị đè dưới chăn, Itano thắc mắc hỏi: “Nó là cái gì thế?”

Kasai cầm nó lên, ngón tay miết nhẹ lên hoa văn trên bề mặt, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Vương gia có gọi ta đến đưa vật này, nó vốn dĩ là của Sae, nhưng cậu ấy lại từ bỏ mà chuyển cho ta”.

Một tia sét nhỏ đánh thẳng vào tim, tâm trạng cực độ chua xót: “Ngươi lừa ta, tại sao không nói hôm nay có đến vương phủ? Có biết ông ta là người thế nào không?”

“Bình tĩnh nào” – Kasai vỗ vỗ cánh tay Itano – “Không nói tại vì thấy nó không quan trọng, vương gia cũng không hẳn là người xấu đâu”.

“Ngươi là đồ ngốc, không hiểu gì cả. Sae thực chất là sát thủ ông ta cài bên người Hán Uy. Sae vốn dĩ không phải tự sát mà do ta vì báo thù mà giết chết. Lão vương gia đó, cả Sae mà ngươi xem là bạn thanh mai trúc mã đều không phải là người tốt, bọn họ có thể sẽ quay sang làm hại đến ngươi. Có hiểu hay không hả, đồ ngốc này!” – Itano ngồi bật dậy, nắm lấy bả vai Kasai, hốc mắt ngần ngận tơ máu đỏ. Dù không đành lòng nhưng nàng vẫn phải nói sự thực, không thể để Kasai bị bọn họ lợi dụng.

Bả vai bị thít chặt đến đau đớn, Kasai nhíu mi không tỏ ra chút ngạc nhiên gì, nếu có bất ngờ thì chính là việc Itano từ đâu biết được chuyện Vương phủ nuôi sát thủ chứ? Ngay cả Hán Đế còn không tra ra được.

“Ta biết Sae là sát thủ, cũng biết việc Sae đi theo Hán Uy là để ám sát. Thực chất mỗi sát thủ của vương phủ đều bị độc dược khống chế, nếu không hoàn thành nhiệm vụ hoặc đến kỳ mà không dùng giải dược sẽ phải chết. Sae là không có sự lựa chọn.”

Itano thật sự không nghĩ đến Kasai lại biết rõ mọi chuyện, mối quan hệ với Sae tốt đến như vậy sao? Tốt đến nỗi, một sát thủ cũng nói mọi bí mật với nàng.

“Ngươi có hận ta không?” – Hận hung thủ đã giết chết bạn mình hay không? Nàng tự giễu, câu hỏi này đúng là ngu ngốc.

Itano canh cánh vấn đề này sao? Lo lắng nàng sẽ tổn thương nhưng thực chất Itano mới là người dễ bị tác động. Mở ra hộp gấm, bên trong chỉ có đúng một viên dược hoàn, Kasai nói: “Với thân thủ của Sae sẽ không dễ dàng để người một đao đoạt mạng. Tổ chức luôn dùng độc dược như một bản khế ước để đổi lấy lòng trung thành tuyệt đối. Viên giải dược này bị Sae gửi trả lại đồng nghĩa với việc cậu ấy muốn dùng đến cái chết, dù người có ra tay báo thù hay không kết quả cũng chỉ có một. Sát thủ cấm kị nảy sinh tình cảm với con mồi, tình cảm chỉ dẫn đến cái chết mà thôi. Ta không hận bất kì ai cả, chỉ cảm thấy ganh tị vì cuối cùng Sae cũng tìm được một người, cho cô ấy can đảm chấm dứt sinh mạng”.

Khúc mắc trong lòng được gỡ bỏ, Itano thở phào nhẹ nhõm. Mối quan hệ giữa nàng và Kasai vốn tưởng sẽ vì chuyện của Sae mà bế tắc không ngờ nó phát sinh theo chiều hướng như vậy.

“Lão ta gặp chỉ để đưa lại vật của Sae, không có yêu cầu ngươi làm gì khác sao?”

Kasai chột dạ trả lời: “Không còn chuyện gì khác cả” - Thật ra ông ấy nhận được tin tức nàng cùng Itano có quan hệ khá tốt, Itano nghe nói lạnh lùng khó gần nhưng hằng ngày lại luôn cùng nàng ở cùng một chỗ. Chuyện đàn bà con gái vốn dĩ rất khó hiểu nên ông ta cũng chẳng muốn quản làm gì. Ông ta đem chuyện Itano đã giết chết Sae ra nói rõ, khuyên nàng nên tránh xa một chút, chuyên tâm lo chuyện của mình đừng để Itano ở bên cản trở. Nhưng nàng chỉ vừa rời khỏi Itano một chút mà cô ấy đã như cá chết đuối thế kia thì nàng sao nỡ chứ.

Itano thấy mình vẫn nên nói rõ sự tình để Kasai cảnh giác, trước đó không nói là vì muốn Kasai không phải lo lắng, bình an mà trải qua mọi chuyện, nhưng không ngờ nàng ấy biết được nhiều chuyện bí mật như vậy, việc che giấu là không cần thiết.

Lão Vương gia nhiều năm lén lút đào tạo sát thủ, hại chết Hán Uy con thứ hai của Hán đế, lần này còn muốn phá hủy liên hôn của Thái tử nhằm cướp binh quyền. Để trả thù cho việc Kasai một lần bị giết chết cũng để đòi Hán Đế một ân tình mà nàng thỏa hiệp yêu cầu thêm cấm quân từ chỗ phụ hoàng sang hỗ trợ. Ngày mai theo đoàn sứ thần đưa lễ vật sang đây, cấm quân cũng sẽ được điều đến, lúc đó trị an của hoàng cung sẽ tuyệt đối được bảo đảm.

“Không cần lo lắng quá. Chuyện phân tầng quyền lực thì liên quan gì đến thành phần nhỏ bé như ta, họ sao lại chọn ta để uy hiếp người thu lại cấm quân chứ. Tomo nghĩ nhiều quá rồi”.

Cũng tại cơn ác mộng ba năm trước cứ ám ảnh khiến Itano không thể nào thôi nghĩ đến những chuyện không may cả. Nghe Kasai nói vậy, nàng cũng yên lòng nhưng nghĩ đến thứ lão Vương gia đưa Kasai lại thấy bất an, dù là vật duy nhất còn lại của Sae nhưng nàng vẫn muốn giữ để đảm bảo.

“Ta giữ nó được không?”

Kasai nhìn Itano vẫn còn lo lắng, không nỡ cự tuyệt nên đáp ứng. Thật ra có chuyện khác còn đáng lo hơn, ngày mai tăng thêm cấm quân, xem ra sẽ khó hành động rồi.

“Không còn việc gì thì nên về phòng mình đi chứ. Công chúa có hẳn một phủ điện riêng, lại chạy sang đây ngủ sẽ bị người ta nói ra nói vào đó” - thấy Itano vẫn nằm chình ình trên giường mình, Kasai liền ra giọng đuổi khách. Thế nhưng có người vẫn cứ cứng đầu vờ như không nghe, cả người dán sát vào lưng Kasai, ôm nàng cứng ngắc.

Kasai rầu rĩ, nếu cứ bám nàng thế này thì đêm mai làm sao nàng hành động được, có người thì ngon giấc nhưng có người sẽ đi bán muối a. Kasai hơi dùng lực liền gỡ được vòng tay Itano, xoay 180 độ đem Itano đè ép lại dưới thân, ánh mắt trêu ghẹo, giọng nói bông đùa.

“Em gái ngoan, muốn nằm dưới thì cứ tiếp tục ở lại đây”.

“Làm càn, xuống mau” – Itano buồn cười, cố gắng lật thân người nhưng làm cách nào cũng không đủ sức. Trước đây Kasai không phải yếu đuối lắm sao? Không phải chỉ cần nàng ôm chặt sẽ bất lực phản kháng đó sao? Sao có thể?

Thấy người dưới thân mình phản ứng mạnh như vậy, nhăn mày phản kháng thật sự quá đáng yêu. Đưa hai cánh tay Itano giơ lên đầu dùng một tay giữ chặt, tay còn lại sờ loạn trên mặt nàng, ngón tay lướt qua cánh môi mỏng trêu chọc: “Nằm trên rất thích nha~ Tomo quyết định xong chưa? Đi hay ở?”

Itano nhắm chặt mắt lại nhẫn nhịn, thầm than trách.. đúng là cường thế câu dẫn chết người đi. Kasai vẫn ngạo nghễ đè chặt thân người Itano, xem ra không mất tí sức lực nào nhưng cái người giãy giụa ở dưới thì cơ hồ mệt muốn đứt hơi luôn.

Sau vài lần bị động tác của Kasai kích thích, có kẻ phải thở dốc năn nỉ: “Tối ngủ một mình sẽ gặp ác mộng. Ôm, rất thoải mái”.

Ta sẽ không mềm lòng, nhất định không. Kasai nhìn đôi mắt như trung khuyển của Itano, không kềm lòng được phải niệm chú tịnh tâm.

Dance đẩy cửa bước vào, vòng qua đoạn hành lang đứng trước phòng ngủ của Kasai mà há to mồm, cơ hồ nhét được cả quả trứng gà. Lắp bắp nói: “Chủ… chủ nhân. Người đang làm gì công chúa đại nhân vậy?” - Mới chỉ là cô bé mười lăm tuổi, không biết nên làm thế nào. Nên chạy đi để mặc chủ nhân hành sự hay cứu công chúa ngoại nhân đây? Dù gì ngoại nhân cũng mang vẻ mặt khá đáng thương a, hơi thở khó nhọc như vậy thật tội nghiệp.

Kasai ngượng ngùng nhìn Dance, cái tư thế đè ép người ta, tay còn đang sờ đùi người ta, ái muội thế này biết giải thích thế nào cho rõ.

Itano lại không chút nào xấu hổ, cầu cứu Dance: “Chủ nhân ngươi cưỡng bức ta! Ta đã xin nàng đừng rồi nhưng nàng ta không nghe”.

“Chủ nhân ta thật sự như vậy sao?”

“Phải đó, đã bảo đừng dừng lại rồi mà”

“…”








---oOo---









Phục hồi lại sức lực, việc đầu tiên là đi tìm Yuki. Không biết cấm chế tiền kiếp của ma nữ là gì, có bị phá vỡ như nàng hay chưa? Nếu vậy liệu đứa em gái hơn hai mươi năm qua của nàng có trở về bản chất khát máu khi xưa hay không?

Người ta nói cung cấm là chốn nghiêm cẩn, vào đã khó ra lại càng khó, nhưng với Acchan thì khác, ngự không vài lần là đã ra khỏi đây dễ dàng. Dùng thần lực một chút là tìm được Yuki.

Thần lực có giới hạn nên muốn xác định xem Mariko hiện giờ đang ở đâu là không thể, nàng chỉ điều tra ra được Mariko từng xuất hiện ở khu cảng gần Loạn Lưu Thánh Địa, Yuki am hiểu dị thuật tướng số có khả năng sẽ xác định được vị trí của Mariko. Việc trước đó nàng nói muốn làm nên không thể theo Yuki cùng đến đây, thực chất là giao dịch với bọn người Soát Cương đổi lấy tin tức chính xác của Mariko.

Kia có phải là đứa em bị bệnh nhiều năm, da dẻ trắng xanh như cá chết đuối của nàng không a? Thật nhìn không ra. Acchan bất đắc dĩ gọi: “Yuki-chan! Em bắt thang nhìn sang nhà người ta chi vậy?”

Chỉ cần nghe giọng nói cũng đủ biết là ai. Yuki vui mừng nhảy xuống đất, hồ hởi nói: “Acchan tỷ! Tỷ sao đến được đây? Em còn chưa kịp gửi thư báo địa chỉ hiện giờ của em mà”.

“Sao? Thấy tỷ mà không vui à?” – Acchan mắng dỗi lảng sang chuyện khác, nhanh chóng lôi kéo Yuki vào nhà. Nhìn khí sắc con bé tốt như vậy hẳn là tìm được cái người ‘định mệnh’ gì đó mà con bé nói. Căn bệnh mà hai mấy năm qua nàng không chữa khỏi, chỉ cần ở cùng một người liền có thể giải quyết, nói thế nào cũng không tin nổi.

Yuki lục lọi một hồi lấy ra bình dược đưa đến Acchan, trong bình còn đến hai phần ba chưa đụng đến. Ngụ ý muốn khoe rằng sức khỏe mình rất tốt, thuốc Acchan tỷ đưa cũng không cần uống nhưng có vẻ tỷ ấy không vui.

“Đưa thuốc có thể ăn được sao? Lấy ít điểm tâm đi”.

“…”

Vừa nhai điểm tâm vừa nghe Yuki than thở, nàng cũng phần nào hiểu được sự tình. Người ‘định mệnh’ mà Yuki nói không ngờ là Mayu, sao nàng không nghĩ tới, thì ra Yuki chẳng phải bệnh hoạn gì mà do khế ước của cả hai hành hạ. Ma nữ khi đã thiết lập khế ước với người sống thì không thể tách rời được, mà nếu tự ý tách nhau ra hậu quả sẽ như Yuki vậy, sống dở chết dở.

Acchan nghe đến đoạn ra mắt ‘chị vợ’ của Yuki, không ngăn nổi một miếng bánh vốn yên vị trong miệng bắn thẳng ra ngoài. Đưa chén nước cho Acchan uống, Yuki thản nhiên nói tiếp, giọng điệu oán trách mười phần.

“Gia đình chúng ta hạnh phúc như vậy chỉ là không có cha thôi mà, nương tốt như vậy chỉ là đột nhiên đi bụi thôi mà, gia thế cũng hào hùng như vậy chỉ tiếc bây giờ hết làm sơn tặc thôi mà, tại sao sau khi em nói ra thì Yuko tỷ lại ganh tị chứ? Mấy hôm nay toàn đưa theo Mayu trốn tránh em. Thời đại bây giờ, người thật thà dễ bị ganh ghét. Có người chị như vậy, Mayu cũng thật tội nghiệp. Đúng là gia môn bất hạnh a~”.

“Em có cần khiêm tốn, thật thà, dũng cảm đến vậy không? Lời như thế cũng nói ra được”.

“Em cũng thấy bất bình như tỷ vậy đó. Người khiêm tốn, thật thà, dũng cảm như em cứ hay bị ganh tị. Nếu không muốn bị người nhà Mayu ngăn cản, chắc em phải giảo hoạt một chút quá. Nhưng em nghĩ cả buổi rồi, người đọc sách không thể làm chuyện thất đức đó được, thiệt nan giải mà”.

“Toàn đọc sách âm dương ngũ hành, tiểu thuyết ma quái, truyện kinh dị không mà em cũng rút ra được nhiều bài học quá ha. Tỷ đang lo ngại cho tương lai của em đó. Đứa ngốc này!” – Acchan nhâm nhi tách trà thở dài một hơi. Đây có phải Ma nữ ranh mãnh mà ngàn năm qua nàng biết không vậy?

Mà rốt cuộc hai người lo qua lo lại, sao lại nỡ quên mất Mariko chứ. Nữ vương sang chảnh như Mariko cũng có ngày vì bất đồng ngôn ngữ mà gặp họa. Ai oán a!

Trở lại vấn đề chính là nửa ngày sau đó, Acchan chuyên tâm nhìn Yuki đang tính toán như điên dại, có cần khó khăn như thế không? Diêm Vương này đi đến cái chốn khỉ ho cò gáy nào vậy chứ?

Được rồi, Yuki tính toán xong, đưa tờ giấy ghi phương vị cho Acchan.

“Em không thể tiếp cận gần hơn được, chỗ đó hình như bị kết giới ngăn cách, chỉ có thể khoanh vùng lại thôi. Nếu đi qua kết giới đó có thể em sẽ tìm được người”.

Vậy là tốt rồi. Acchan thầm nghĩ, Meetan nói đúng về việc Loạn Lưu Thánh Địa có vấn đề nhưng lại sai ở chỗ không đoán được Diêm Vương này vốn dĩ không sợ chết, cư nhiên lại đi sâu như vậy, thảo nào mấy năm qua không trở về được, không biết có bị quỷ quái hút sạch khí huyết hay chưa.

Dẫn theo Yuki mới có thể nhanh chóng tìm ra Mariko, nơi đó âm u kì dị như vậy, với ma nữ như Yuki là thích hợp quá rồi, không biết chừng còn có thể phá vỡ được cấm chế tiền kiếp cho em ấy. Mà Yuki đi thì phải dẫn theo cả Mayu nữa, nếu không thì cả hai người đều sẽ phải khổ sở, haiz, số mệnh thật phức tạp, lúc trước ai rãnh đi kết nối tơ duyên bậy bạ vậy chứ.

“Em lo chuẩn bị hành lý, chúng ta phải nhanh chóng lên đường”.

“Còn Mayu?”

“Giờ tỷ sẽ đi tìm con bé, tỷ biết em thiếu Mayu sẽ chịu không được mà”.

Yuki ngại ngùng, nhưng còn vấn đề: “Mayu không biết có chấp nhận không nhưng còn Yuko tỷ, tỷ ấy ghen tị với nhà chúng ta, sẽ tìm cách ngăn cản.”

“…”

Đến khi nào con bé mới hiểu, cái nhà này, có ma mới thèm ghen tị.

Mayu không đi thì dùng biện pháp mạnh, còn Yuko. Vừa nhớ tới liền nghĩ đến Takahashi, bây giờ đang làm cái gì? Dùng thần lực tra xét mọi ngóc ngách trong cung một lần, lại ra tận ngoài phố nhưng chẳng thấy bóng dáng. Trước đó chẳng phải nói đi tìm người học hỏi kinh nghiệm đó sao, giờ thì biệt tăm. Acchan mở to mắt, lấy khí thế hướng thẳng chỗ Yuko mà đến.


~Hết chương 33~

5 nhận xét:

  1. =))) tội kết nối tơ duyên bậy bạ nên giờ ôm cả mớ việc vào người =)))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chuẩn đó Nabi :)) Nhìn lại thấy Oshi của mình giờ thành Osin luôn rồi

      Xóa
  2. Dựa vào các chi tiết ngươi cố tình phơi bày ra trong chap 32 và ngoại truyện, Kasai Tomomi lẽ nào cũng là sát thủ chung với lại Sae? Cũng dùng thuốc làm khế ước, nhiệm vụ liên quan đến dạ yến sắp tới?  

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cố tình phơi đâu :v giấu gần chết , mà cậu vẫn nhìn ra :v

      Xóa
    2. giấu mẫu hậu gì :v lộ ra hết chứ ở đó mà giấu

      Xóa