hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Ngoại truyện - Tuổi thơ dữ dội]


Ngoại truyện 2

Tuổi thơ dữ dội








Năm ấy khi gia đình Mariko mới chuyển đến kinh đô đất Tề sinh sống, cuộc sống cũng không mấy dễ dàng. Số tiền mà Sayaka đưa tới giờ vẫn chưa dùng hết, nàng có thể mua được căn nhà to cho ba đứa tiểu quỷ hãnh diện với đời.


Trong thời gian Mariko suy nghĩ xem nên dùng số tiền còn lại như thế nào, ăn qua kiếp này hay kinh doanh kiếm lời, thì ba tỷ muội kia rất rãnh rỗi. Tiểu Kasai vì bản tính ham chơi nên thường đi xa nhà tìm những thứ lạ lẫm. Mối nhân duyên của nàng cùng Sae cũng bắt đầu từ đó.


Nhóc con với quả đầu bù xù vừa giết được con Sói xám nhỏ, dù nó chỉ to bằng con lợn rừng thôi nhưng trong mắt mấy đứa con nít là vô cùng khủng bố rồi. Tiếp theo, nhóc con không đem về nhà mà trực tiếp rạch lấy da sói. Màu đỏ của máu tươi nhuộm bẩn cả hai tay.

Tiểu Kasai bị dọa cho chết khiếp, nhưng chứng kiến thủ pháp lột da sói của nhóc con mà không khỏi bực mình. Tiến lên nói: “Tránh ra đi, để ta làm cho.”

Thấy người đến một cô nhóc ăn vận sạch sẽ, thân người nhỏ nhắn còn thấp hơn mình một cái đầu, gương mặt tròn trĩnh dễ thương và quan trọng là.. lạ hoắc. Ai vậy trời? Tự dưng đến giành chiến lợi phẩm của người ta, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì hôm nay sẽ bị phạt, nhưng nhóc con quen bị bắt nạt nên không dám phản kháng.

Tiểu Kasai lia dao thuần thục. Làm thịt thằn lằn, thịt chuột riết quen rồi. Nhóc con nhìn đến ngơ ngẩn, thầm khen thật giỏi.

Tiểu Kasai đưa trả bộ da hoàn chỉnh cho nhóc con, nhóc con có phần kinh hỷ. Lại hỏi: “Có lấy thịt không?” – không lấy thì nàng đem về cho nương ăn.

Nhìn theo hướng cánh tay trắng nõn chỉ, nhóc con lắc đầu.

“Chỉ lấy da thôi”.

Gật đầu hài lòng.

“Ta là Kasai Tomomi. Ngươi tên gì?”

“Sae”

Nhóc con không hiểu sao mình lại đi nói tên thật cho đối phương biết, sát thủ được dạy chỉ để lộ danh tính cho hai loại người, một là đồng môn, hai là kẻ chết. Nếu vậy cô nhóc này xếp vào loại người nào?

“Ta không muốn ngươi chết” – Sae nghiêm túc nói.

Tiểu Kasai cũng nghiêm túc trả lời: “Ta không điên mà muốn chết”.





oOo





Ta nghe Chiyuu kể về mối tình thanh mai trúc mã, hận không chịu được, liền cắt ngang: “Hai người quen nhau lãng xẹt vậy đó hả, tự dưng đi giúp người ta lột da thú làm gì. Sau này thế nào? Không phải là cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc, ngắm hoàng hôn chạy dài trên bãi cát đó chứ? Không có tí sáng tạo”.

Chiyuu đang hăng say bị ta làm cho mất hứng, hừ ta một cái, nói: “Có khối băng như người mới nghĩ ra cái cảnh sến rện đó. Bọn ta không rảnh làm việc đó a”.

Ta cảm thấy khả năng xảy ra cái cảnh sến rện đó rất cao, chỉ là nàng ta bị ta chặn trước nên mới không nói thôi, ta nghi lắm.

“Nghe nói hồi nhỏ Sae hay bị ức hiếp, lúc nào cũng có một con bé đứng ra che chắn. Hừ, tuổi thơ hai người dữ dội quá ha, từ nhỏ đã biết đi câu dẫn gái rồi”. Ta càng nghĩ đến nhiều sự kiện càng đâm ra ghen tị, tại sao ta cùng Chiyuu không có tuổi thơ chứ. Ta đem vấn đề này ra nói với Chiyuu liền bị nàng gắt gao đè chặt hơn, cơ hồ ta cảm thấy cả thân người nàng đang dán chặt vào mình, Chiyuu cường thế quá làm ta không phản kháng được.

“Đi dụ gái gì chứ, lúc đó cả hai đứa đều bị đánh gần chết đó. Còn nữa, ta với Tomo không có tuổi thơ khi nào?”

Ta bất mãn giải thích: “Ta cũng muốn nhìn ngươi lúc nhỏ mà”

Ta không biết có phải mình nhìn nhầm không, Chiyuu vừa dùng ánh mắt mất mát cùng vô vàn trách móc nhìn ta.





oOo





Ta rất muốn nói với Tomo, chúng ta đã gặp nhau rồi, muốn hỏi cô ấy khi nào mới chịu nhớ ra?

Trong sự mất mát đang trào dâng như sóng biển của ta, cô ấy lại thốt ra câu.

“Chắc mặt ngươi hồi đó nhìn ngu lắm, đáng tiếc không thấy được”.

“…”

Quên đi, tốt nhất là nên quên hết đi.

Chết tiệt! Dám nói gương mặt bánh bao mũm mĩm khi ấy của ta nhìn ngu sao. Hừ. Đồ băng đá, đồ đầu gỗ.



~Hết~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét