hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 31]


Chương 31

Cấm chế đầu tiên bị phá vỡ















“Trong vòng một năm nương sẽ trở về, các con không cần phải tìm kiếm. Hán đế nợ ân tình của ta, ông ta hẳn sẽ không để các con bị người ta bắt nạt. Người khác chê cười các con không cha, bản thân ta cũng không phải là một người mẹ tốt. Các con nhất định cảm thấy rất tủi thân nhưng sau này các con sẽ hiểu. Không phải nương muốn giấu giếm, chỉ là nếu nói ra cũng chẳng ai tin. Cấm chế tiền kiếp có được phá bỏ hay không còn tùy thuộc vào duyên phận của mỗi người. Tốt nhất là nhanh một chút, mấy cục nợ này làm ta đau cả đầu. A! Ý nương là khi ấy ta cũng cảm thấy vui thay cho các con. Thế nhé, ta đi đây”.

Trong đêm tối, nương lặng lẽ ra đi để lại ba chị em nương tựa lẫn nhau. Năm đó nàng chỉ mới mười sáu tuổi.

Nàng không hiểu cấm chế tiền kiếp là gì, nhưng nàng biết nương quả thật vẫn luôn che dấu điều gì đó. Giờ thì hiểu rõ rồi, cấm chế tiền kiếp của nàng chính là chất độc mà nàng đã cấy vào bàn tay phải Takahashi, khi chất độc chảy ngược vào mạch máu, tác động vào thần kinh cũng là lúc cấm chế bị phá bỏ, những ký ức của kiếp trước lần lượt hiện về.

“Diêm Vương mất nết! Mười mấy năm qua bắt ta gọi nương không tính đi nhưng bản thân mình vốn bất tử còn chơi trò mất tích để ta lo lắng cho ngươi nhiều năm như vậy. Đáng chết!”

Trong khi Acchan đang rủa Mariko té tát thì Takahashi lại mang trong mình tâm trạng phấn khởi vô cùng. Bao lâu, đã qua bao lâu rồi mới lại được chạm thế này. Acchan không những không cự tuyệt (căn bản là không có sức cự tuyệt), gương mặt còn đỏ lên như vậy, nơi cửa miệng không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ, nghe rất êm tai lại vô cùng kích thích.

Nhìn ánh mắt kỳ lạ của Takahashi, Acchan liền biết tên ngốc này lại hiểu lầm, lập tức im thin thít. Xương cốt giờ mềm nhũn, cả người mềm tựa bông, việc chửi mắng Diêm Vương để sau vậy, có mắng to thế nào thì cũng không có lực, âm thanh thoát ra chỉ có tiếng rên nghe như câu dẫn, câu dẫn tà tâm của ai đó.

Dù Acchan sớm phát hiện ra việc bất thường mà an phận nằm yên trong lòng Takahashi nhưng vẫn muộn. Ôm trong mình thân thể mềm mại, còn toát lên mùi hương dịu nhẹ của hoa cỏ hòa cùng thảo dược thanh tân, Takahashi chỉ cảm thấy cả người nóng ran.

Không xong rồi!

Ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu Acchan chỉ có ba từ ngắn ngủn như thế. Bình thường nàng có thể đưa tay điểm huyệt đồng thời ca bài ca thanh tẩy tâm hồn đen tối cho Takahashi, nhưng giờ thì như cá nằm trên thớt mặc cho người ta cắn nuốt. Chính xác là cắn nuốt đó, cánh môi hiện giờ đang bị ai đó ngậm lấy, không ngừng dây dưa cắn nhả.

Nếu trước đó chưa nhớ lại chuyện tiền kiếp có lẽ Acchan sẽ phản kháng nhưng hiện giờ thì không, nghĩ lại tên ngốc này tìm kiếm nàng nhiều năm như vậy vẫn không từ bỏ trong lòng không hiểu sao có chút cảm giác bất công. Bất công cho chính Takahashi, cô ấy nhớ nàng ba năm nhưng đối với nàng chỉ vừa vài khắc, thậm chí trong mấy năm qua ăn chơi sa đọa, một chút cảm giác nhớ thương đáp lại cũng không có. Đối với Takahashi thật quá bất công rồi.

Ta sẽ bù đắp cho ngươi.

Vừa nghĩ đến Acchan cũng thả lỏng bản thân hôn đáp trả, sự vụng về của Takahashi lúc này khiến Acchan buồn cười không thôi, thật đáng yêu mà. Cô cứ như con thú nhỏ đang khai phá vùng đất mới, vừa phát hiện cánh môi đối phương hé mở liền vội vàng lao vào, nhưng khi vào đến bên trong lại bị cảm giác lạ lẫm nơi đây làm chậm một nhịp, lần lừ chốc lát lại quay trở ra. Cả người Acchan bị tên ngốc này vô ý làm nóng hừng hực. Bản thân Takahashi vẫn đang bị thương, bàn tay ghì chặt tấm lưng mỏng manh của Acchan vô cùng nóng bỏng nhưng Acchan biết cảm giác đó là gì, đó là máu từ vết thương của Takahashi không ngừng chảy. Tên ngốc này sẽ không định hôn cho đến chết đó chứ?

Mà trước khi chết chỉ biết mỗi hôn thôi sao?

Acchan còn chưa kịp thắc mắc được bao nhiêu thì Takahashi đã bất tỉnh. Hai thân thể mềm oặt đồng thời ngã xuống giường, Acchan xoay đầu bắt gặp ngay gương mặt trắng nhách như xác chết trôi mà giật mình, muốn ngồi dậy lấy thuốc cầm máu nhưng phát hiện bàn tay kia vẫn đang đặt dưới lưng nàng, cảm giác càng ấm thì toàn thân nàng càng không có sức lực gượng dậy. Giờ chỉ còn hai cách, một là nằm đây đợi tên ngốc này chảy máu đến chết thì thôi, hai là đốt cháy tinh huyết, dùng máu huyết gượng ép bản thân.

Không nghĩ nhiều, Acchan cắn môi dùng tinh huyết tạm thời khôi phục sức lực lăn ra khỏi phạm vi Takahashi chiếm dụng, một lát sau đã có thể di chuyển bình thường, vội vàng tìm cách lay người đánh thức Takahashi dậy, bàn tay bị thương của Takahashi chỉ có nàng ta mới tự mình băng bó được.

Takahashi chậm rãi mở mắt, cả người cơ hồ rệu rã muốn tan chảy, nhìn khóe môi Acchan rỉ máu mà chột dạ.

“Lần đầu tiên quả nhiên sẽ bị chảy máu”.

Acchan: “….” – một lát sau mới phản ứng kịp – “Ai nói đây là máu của lần đầu tiên?”

“Yuko nói”.

“…” – Yuko, là cái người hay dây dưa cùng tiểu Ải tử này chứ gì, được lắm, trong ba năm qua dạy bảo thành cái dạng gì đây? Acchan dùng tay quyệt môi - “Ngốc, đừng có mà ảo tưởng lần đầu tiên gì ở đây. Tinh huyết của ta đó, phải đánh đổi mất năm mươi năm pháp lực, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm”.

“Ừm, nhưng đây không phải lần đầu tiên của Atsuko sao? Hay Yuko nói sai rồi?”

Acchan thật sự thở không ra hơi, nhìn thẳng vào mắt Takahashi cơ hồ phải dùng khẩu hình mà nói chuyện: “Ý chính không phải ở đó. Quả nhiên mất máu đến ngu ngốc luôn rồi, mau tự đắp thuốc băng bó lại ngay, chậm nữa ta sẽ gửi ngươi cho hắc bạch vô thường bảo hộ”.





oOo





“Không thấy lạnh sao?” Itano dùng giọng điệu lạnh nhạt thường ngày của mình nói chuyện. Có trời mới biết, nàng đã cố lắm mới mở miệng nặn ra được một câu như vậy, nếu bình thường sẽ là câu ra lệnh kiểu như “không thấy ta đang lạnh sao? Qua đây mau!” chứ chẳng phải câu hỏi han thế này.

“Không” - Kasai nằm bên cạnh, nghe vậy không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn lạnh nhạt đáp lời, lâu lâu còn khẽ cười đắc ý.

“Có gì vui sao?” Vốn dĩ thính giác đặc biệt nhạy bén, tiếng cười dù nhỏ như thể từ ngóc ngách hẻo lánh trong bụng phát ra nhưng xui xẻo sao Itano lại nghe được, không khỏi tức giận di chuyển đến góc giường đối diện.

“Muốn vượt qua ranh giới giữa heo và người thì cứ việc qua đây”. Thấy Itano hùng hổ nhích gần đến cạnh mình, Kasai vội vàng lấy giới tuyến khó khăn lắm mới thỏa hiệp được ra uy hiếp.

Itano dừng ngay mức an toàn, thầm hối hận khi không đi đồng ý với Kasai làm gì, suốt một tuần nay lúc nào cũng cùng Kasai ôm nhau ngủ thật dễ chịu biết bao. Kasai hôm nay lại nghịch ngợm muốn cùng nàng chơi trò chơi, cái gọi là “Mị lực của Tomo là vô đối”. Vốn dĩ tự tin với mị lực của bản thân, Kasai lại còn dùng thứ ngôn từ mà nàng vốn dễ mềm lòng ra nói chuyện thì sao có thời gian suy tính hậu quả chứ.

“Chơi trò này rất vui nha, cậu không muốn biết khi tớ ngủ mà không được cậu ôm nữa sẽ chật vật, khó chịu, bức bối như thế nào sao? Có một thứ đáng sợ, người ta gọi là thói quen. Khi đã quen rồi thì từ bỏ sẽ rất khó khăn. Chơi trò này để xem thử cậu đối với tớ là thói quen như thế nào? Nếu tớ bò qua bên cậu thì tớ sẽ là heo, một con heo nhỏ nghe lời”.

Vì Itano thích cách xưng hô lỳ lạ kia nên Kasai thuận theo cho cô nàng vui. Lừa được khối băng kia tách ra khỏi người mình thật cao hứng biết bao nhiêu. Từ khi Itano giãi bày mọi tâm tư với nàng, hay chính xác hơn là từ khi ấn định chắc chắn rằng Kasai nàng và Hán Uy cố phu của Itano là một, lại không hỏi xem câu trả lời của nàng là gì. Hỏi xem nàng có chấp nhận làm kẻ thay thế hay không. Một mặt được xem là người nặng tình, mặt khác Itano cũng là một khối băng vô tình đến đáng sợ, một chút hình ảnh thật sự của nàng mà Itano cũng không thèm lưu giữ.

Kasai vẫn nhớ rất rõ hình ảnh cô nhóc con với làn da nhợt nhạt, dưới ánh nắng mặt trời nở nụ cười đầu tiên cùng với cái tên nàng không bao giờ quên được “Itano Tomomi”. Lúc ấy nàng chợt nhận ra, nhóc con quái gở ưa thích sạch sẽ cũng có biểu cảm đáng yêu như vậy. Mười năm sau, cô nhóc ấy lại đứng trước mặt nàng, gọi tên nàng nhưng lại xem nàng là người khác. Cô nhóc ấy hằng ngày ôm chặt lấy nàng, trong mơ lúc nào cũng ghì chặt vòng tay, miệng bất an lẩm bẩm: “Đừng rời khỏi ta, có được không?” Itano không biết, để trấn an nàng, Kasai đã vô số lần nói: “An tâm, tớ sẽ không bao giờ rời bỏ cậu”, nói nhiều đến nỗi chính nàng cũng không biết mình đang dùng thân phận nào để thốt ra câu đó.

Kasai tự hứa với lòng mình, chỉ cần Itano dành một chỗ cho nàng trong ký ức của cô ấy thì dù Itano xem nàng là ai cũng không quan trọng. Tại sao trong mọi lời nói, mọi câu chuyện của Itano đều không có nàng, dù chỉ là cô nhóc con quậy phá hay nhát gan lại hậu đậu, nhưng sao ký ức của Itano lại không thể chứa được? Chỉ cần Itano nhớ ra, chỉ cần như vậy thì muốn nàng thế nào cũng được. Ai bảo nàng có trái tim thánh thiện, không nỡ để người bạn thuở nhỏ của mình bị vỡ mộng mà chấp nhận làm vật hy sinh. Nhưng trước đó thì.. hừ hừ, vẫn nên trừng phạt nàng ta một chút. Đừng ai thắc mắc, Kasai ta vốn dĩ là nhân vật phản diện mà. Mua hahaha.

“Nhớ đó, nếu lấn tuyến sẽ là một con heo rừng xấu xí”.

“Chẳng phải đã nói là con heo nhỏ nghe lời sao?”

“Đó là trường hợp của ta, công chúa người làm ơn nhìn lại mình đi, heo dễ thương mới lạ đó”.

Itano cố gắng không vi phạm giới tuyến, cười lạnh đáp lời: “Với mị lực của ta mà làm heo sao, mơ đi”.

“Vậy sao? Aiz” – Kasai ngáp một hơi dài, lại nói: “Ta không muốn nửa đêm phải sát sinh nên Tomo an phận mà ngủ sớm đi”.

“…”

Kasai khịt mũi đắc ý cười cười, giang tay giang chân thành hình chữ đại, bày ra tư thế ngủ vô cùng thoải mái, vô cùng.. không thục nữ. Haha! Cười vang một trận, lâu rồi không được banh chân thoải mái ngủ thế này. Làm Itano khó chịu đúng là thú vui trong đời a. Mua hahaha.

Nhìn cái người kia đang cười như bị đười ươi nhập tràng khiến Itano ấm ức một chập. Dám lừa gạt nàng, ta phóng mị lực tĩnh điện xem ngươi chịu được bao lâu.

Nhìn, nhìn chằm chằm, chằm chằm.

Kasai nằm ngủ cũng không yên, cứ bị ánh mắt phóng băng kia làm cả người nổi da gà, khó chịu không tài nào an giấc được. Itano lại thản nhiên nằm nghiêng người ngay sát mép giới tuyến phóng điện không biết mệt, hoàn thành lý tưởng công dân thời đại mới, vì cách mạng không ngừng nghỉ đấu tranh, vì tương lai không ngừng phấn đấu. Tuyệt chiêu, nhìn đến chết.

Cuối cùng cũng đành khuất phục trước độ lì của Itano. Kasai đem tuyệt chiêu ra sử dụng, đó gọi là “mị lực của Tomomi là vô đối”.

Đêm ấy, trên chiếc giường to tướng là hai hình ảnh đối lập, một khối băng nằm nghiêng bất động, một cái bánh bao uốn éo qua lại đang không ngừng gào thét “không cho ngươi ăn, ngươi muốn ăn mà không ăn được, tức chết ngươi. Aha hahaha”.

Sớm hôm sau, đi ra khỏi phòng là hai con gấu trúc với cặp mắt đen xì, Hán đế đến thăm hỏi tình hình Kasai, nhìn thể trạng bất ổn của hai người không khỏi giật mình.

Chỉ còn bảy ngày nữa là đến Dạ Yến, nói là bảy ngày thật chất là năm ngày sau sứ thần các nước đã bắt đầu đưa lễ vật đến, lúc đó triều đình tất phải chuẩn bị chỗ lưu trú cùng vài bữa tiệc nhỏ tiếp đãi họ. Những việc chiêu đãi đều cho Kasai phụ trách nên từ giờ nàng phải đến Ngự trù phòng đốc thúc mọi người làm việc, thử nghiệm các món ăn, đi khảo sát lại nơi cung cấp nguyên liệu để đảm bảo không xảy ra sai sót. Huống hồ Kasai còn có một phủ điện rộng rãi do Hán đế đặc quyền cho phép lưu ngụ, bệnh tật gì mà cả tuần còn phải ở lại phủ điện Itano chứ nên Kasai tự nhiên lại có thể tiêu sái rời khỏi phòng Itano, tạm thời không bị Itano quản thúc. Dù vậy vẫn bị Itano thăm viếng từ sáng sớm, nhìn thần sắc vui mừng kích động của ai kia khiến Kasai cảm giác như mình là tội đồ vậy. Ở chung không lâu nhưng nàng biết Itano hay gặp ác mộng lúc nửa đêm, nếu không có ai trấn an sẽ giật mình tỉnh giấc. Cô nàng đến đây sớm như vậy hẳn là bị ác mộng đánh thức rồi, Kasai nàng thánh thiện nên không nỡ xua đuổi. Dance thì ngược lại.

“Công chúa đại nhân sáng sớm tới làm phiền chủ nhân của ta”.

Itano vẫn nhìn Kasai nên ánh mắt có chút ôn hòa, giọng điệu đáp lời Dance thì lại lạnh tanh: “Ngươi sáng sớm làm phiền ta gặp mặt Chiyuu”.

“Chủ nhân của ta không rảnh gặp người, trù phòng rất bận bịu”.

“Nhưng ta rảnh”.

“Kệ người chứ”.

“Vậy kệ ta đi. Chủ nhân mình không lo, ngươi quan tâm ta làm gì. ĐỒ PHẢN CHỦ”– Đến cuối cùng, Itano đắc ý nhìn Dance nhả từng chữ rành rọt.

Sắc mặt Dance tái mét, ôm chặt lấy đùi Kasai nức nở: “Oa~ không có, chủ nhân. Dance không có phản bội người”.

Kasai bị Dance khóc bù lu bù loa đến ù tai, nàng không ngờ Itano còn có khả năng kích động cho Dance phát bệnh, tưởng chỉ có mình nàng có khả năng này thôi chứ.





oOo





Sau khi cấm chế tiền kiếp bị phá vỡ, không chỉ ký ức mà thần lực cũng đang chậm rãi khôi phục. Lúc này, nhìn bàn tay không ngừng chảy máu của Takahashi, Acchan đã biết được nguyên nhân. Không hiểu sao lúc trước kích động thế nào mà đi đầu độc tên ngốc này bằng Ma Phí Tán cơ chứ. Thuốc cầm máu bình thường không thể dùng được, chỉ có nàng mới biết cách chế thuốc nên sáng hôm sau vội vàng đi tìm thành phần giải dược. Vì thân lâm trọng bệnh mà Takahashi phải ở lại phòng trọ của Acchan đợi nàng. Acchan nói đi liền đi, một mạch tận ba ngày sau mới trở về. Thời gian ba ngày này, thực đơn của Takahashi toàn thịt bò với thịt bò, ăn riết không biết có nhiễm sán dây hay không nữa, mà không chỉ ruột bị hành, lỗ tai còn bị tra tấn dã man rợ hơn.

“Nguy rồi, nguy rồi bé cưng ơi, ta thấy mặt cưng trắng nhách rồi kìa, chắc do thiếu máu trầm trọng nè. Acchan đi tìm thuốc gì mà lâu dữ, lỡ cưng chết thì sao. Lùn thân bạc mệnh mà” – Vừa nói vừa đưa tay bẹo má Takahashi.

“Đủ rồi nghe, đã nói người ta không phải bé con, đã nói chiều cao này chỉ để đánh lừa thị giác, sao cứ nhắc mãi, với lại… Atsuko chỉ mới đi được một buổi sáng thôi lâu gì mà lâu chứ”.

Takahashi đang nhâm nhi bữa trưa với đĩa thịt bò xào bổ máu, người trước mắt cứ ngồi đó như âm hồn bất tán làm phiền cô ăn cũng không thấy ngon. Người kia chính là đại lão bản của đỗ trường mà tối hôm qua cô đi náo động. Bà ta bị động kinh. Thật đó – Takahashi thề với lương tâm là từ nhỏ đến lớn chưa thấy ai bị động kinh nặng như thế, thích vật thể xinh đẹp thì cũng thích vừa vừa thôi chứ, cô biết cô đẹp nhưng có cần làm quá lên thế không. Atsuko đi chưa được bao lâu thì bà ta tìm đến. Đầu tiên là kích động bẹo má cô, sau đó là bẹo má, tiếp tục vẫn là bẹo má. Thiệt háo sắc hết chỗ nói. Không nể tình bà ta là người quen của Atsuko thì đã độc bà ta chết quách cho rồi.

Ban đầu chọc bé con thì nó còn phản ứng, giờ nó thỏa sức cho bà muốn làm gì thì làm khiến đại lão bản đâm ra nhàm chán.

“Hắc hắc. Tối qua thế nào? Hai đứa ngủ có ngon không ha?”

Takahashi đỏ bừng cả mặt, đang yên đang lành đổi sang chủ đề này làm gì.

“Hắc hắc. Nhìn mặt cưng kìa, hẳn là cảnh nóng cấm trẻ em xem. Cưng dù đủ tuổi nhưng không thể cứ tùy tiện thế được, nhìn cái người nhỏ có chút téo, để Acchan ăn riết sẽ mất vốn nha”.

Chịu hết nổi rồi. Dù sự thật không phải cô bị ăn nhưng cứ nghe một hồi chắc cô bị ảo giác mình mất sạch sành sanh cũng nên. Nguy hiểm quá đi. Buông đũa. Takahashi một mạch hướng thẳng lầu trên mà chạy. Rầm phát đóng chặt cửa. Đại lão bản thật nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả Yuko nữa.

Đại lão bản ôm bụng cười ngặt nghẽo. Con bé này da mặt thật mỏng, trêu đùa thật thích nha.

“Ư hừm… Bà chủ”.

“Gì?”

Tên nhược phu theo sau đại lão bản không quên nhắc nhở bà chủ của mình công việc chính khi đến đây: “Chúng ta đến là để lấy thuốc giải cho Cánh tay sắt thép, bà chủ quên rồi sao?”

“Chết mợ!” Đại lão bản giật mình chửi bậy. Phải rồi, Cánh tay sắt thép sau khi bị con bé chạm phải liền bất động đến tận bây giờ. Con ách chủ bài của đỗ trường cứ thế bị thầy lang phán cho câu “Từ nay bại liệt”, chịu nổi không chứ? Gặp con bé loli này làm bà kích động đến quên mất.

“Nhóc con, cưng còn nợ ta một khoản chưa trả, đừng nghĩ có thể chuồn. Mau mở cửa đưa thuốc giải”.

“Không có thuốc giải, ta thật sự không có mà, gạt bà làm gì chứ”.

“Thật sao?”

“Thật mà”

“Ôi! Ta đau lòng quá mấy đứa” Đại lão bản sầu khổ, vô lực ngã ra phía sau được tên nhược phu đỡ lấy, thân hình ốm yếu của hắn phút chốc nổi đầy gân xanh. Nhưng không sao, hắn chịu được. Các người có từng gặp qua bà chủ nào đối tốt với người làm thế không, không tìm được thuốc giải khiến bà chủ đau đớn khôn cùng, ta cũng lòng đau như cắt a.

“Ta còn trẻ mà, con bé nỡ nào gọi ta là bà chứ. Đau lòng hết sức. Ngươi cứ về trước đi không cần lo cho ta. Tháo chuông phải cần đến người buộc chuông, tâm hồn mong manh của ta cần phải ở đây chữa thương”.

“…” Trên mặt tên nhược phu giờ này đang chảy đầy hắc tuyến. Đại lão bản lại lấy cớ này đeo bám mấy vật thể xinh đẹp. Amen! Cầu cho cô bé kia thoát kiếp nạn này. “Còn thuốc giải nữa đó nha”.

“An tâm, ta nhớ mà, chuyện quan trọng đó sao quên được chứ. Ngươi về đỗ trường lo việc của mình đi”.

Khi nghe câu nói tâm hồn mong manh dễ vỡ như mảnh pha lê của đại lão bản khiến Takahashi lo bóng sợ gió, buổi trưa nghỉ ngơi cũng không an tâm, may là bà ta chỉ nói vậy thôi chứ từ trưa đến chiều cũng chẳng có động tĩnh khiến Takahashi an tâm phần nào, cô chỉ lo mình không kiềm chế nổi giết người mà thôi.

Chiều hôm đó sau khi tắm rửa xong, Takahashi ngồi trên giường đem băng vải cẩn thận buộc chặt thuốc cầm máu vào lòng bàn tay phải. Acchan nói đúng, vết thương này nếu không có thuốc đặc trị sẽ chẳng thể khép miệng được. Làm xong hết thảy liền cảm thấy choáng váng mặt mày, nằm oạch ra giường nghỉ ngơi.

Cửa phòng đột ngột bị quấy nhiễu.

“Cơm chiều đây, thịt bò bổ máu của cưng đây”.

Nghe giọng điệu là đủ biết ai rồi đấy.

“Cứ để ở bậc cửa đi, việc của tiểu nhị bà đi giành làm chi vậy?”

“Ôi ta đau lòng quá mấy đứa…”

“Ngưng!” - Takahashi biết mình chạm đến vảy ngược của đại lão bản vội vàng sửa lại, cô không sợ gì, chỉ sợ phiền phức – “Đại tỷ, người đừng phiền ta nữa có được không?”

“Ta là thay Acchan quan tâm cưng nha!”

“Có chắc là Atsuko sẽ thích bà... sẽ thích đại tỷ làm như thế không?”

“Chắc mà” – Đại lão bản trắng trợn dối lòng mình, dù sao thì bà cũng quen Acchan được gần một tháng chứ bộ, còn cô nhóc này mới có một đêm.

Takahashi ráng nâng người dậy đi ra mở cửa, mất máu đúng là rất khó chịu, đầu óc nặng trịch, hai mắt cứ hoa cả lên.

Ăn xong cơm cơ thể cũng chẳng khá hơn tí nào. Takahashi nằm trên giường bất lực nghe người nào đó lải nhải. Phải bắt cô nói bao lần thì bà ta mới chịu thôi cơ chứ.

“Quả thật không có thuốc giải mà, có muốn ngồi đây ăn vạ đợi Atsuko cũng vậy thôi. Atsuko cũng chẳng biết cách giải độc đâu”.

“Ngay cả Acchan cũng không biết sao! Như vậy làm sao bây giờ, ách chủ bài của ta, tiền của ta, mấy cưng theo trai bỏ chủ. Ô ô ô ~” – Đại lão bản thương tâm nặn ra vài giọt nước mắt khiến Takahashi nhìn cũng áy náy, nghe bà ta kể khổ rằng đỗ trường làm ăn thua lỗ sẽ hại gần trăm nhân công ở đó mất tiền lương, mất việc. Haiz, bản thân cô làm hộ vệ cũng không có nhiều tiền để chịu trách nhiệm, thôi thì nằm im vờ như cái gì cũng không quan tâm vậy.

Lúc Acchan trở về, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là đại lão bản đang trong phòng Takahashi tình thương mến thương gắp thức ăn đút cho cái kẻ mặt mày trắng bệch như bị bạch tạng ở trên giường. Sao lại như thế? Nàng nhớ rõ khi đi đã dặn dò kỹ lưỡng Takahashi phải ăn uống thế nào, thoa thuốc vào giờ nào, nếu đúng theo chỉ dẫn thì tình trạng thiếu máu của Takahashi không đến nỗi trầm trọng như vậy chứ? 



~Hết chương 31~



=================

Từ chap 31 trở đi, sẽ được giúp đỡ Beta từ songbac (≧◡≦) ♡


2 nhận xét:

  1. chậc..... ta cũng thuộc dạng đọc k đàng hoàng khi thấy chap mới nên e là vẫn thiếu sót chính tả, thỏ nhà ngươi cũng phải tự xem lại -_-
    ờ bao giờ có chap mới vậy -_- ý là chap 35 ấy :v

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khi nào gom được một nùi rồi sửa cho tiện :))
      Mạng mẽo load được thì post chap mới, nhưng không phải 35 đâu :v

      Xóa