hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

[Fic] Lão sư tuổi 18 ?! [Chương 12]


Chương 12

Lão sư phải chịu trách nhiệm với người ta nha~ 
















“Ta muốn đi tắm, Acchan mau đứng dậy đi, đừng quậy ~” Kojima Haruna nôn nóng muốn tẩy trừ mùi lạ trên người, một lòng chỉ đặt tại phòng tắm, cũng vì vậy mà không chú ý lắm đến biểu tình của Maeda Atsuko.


“A… Acchan!...” Vừa mới đẩy vật nặng trên người ra, mông còn chưa ngồi vững lại một lần nữa bị đè ép trở về.


“Ngươi say…..” Kojima Haruna lúc này mới hướng ánh nhìn đến gương mặt đang phát ra tia sáng rực rỡ có thể làm mê muội bất kì ai ở trước mặt, đôi môi đột nhiên bị đè ấn hòa cùng cảm giác ma sát, kéo suy nghĩ vốn phiêu bạt nơi xa của Kojima trở về.


“Ta không có…” Vừa mở miệng, liền bị cái giọng khàn khàn bóc trần bí mật. Tay Maeda Atsuko vẫn như cũ đặt trên đôi môi gợi cả mê người của Kojima Haruna.


“Cảm giác khi chạm vào môi Kojima-chan thật sự rất mềm mại nhỉ… Thật thoải mái…”


“… Đó là đương nhiên ~” Tuy rằng được khích lệ thật vui vẻ, nhưng mà…


Nhưng mà trong trường hợp này, Kojima Haruna không thể nào tiếp nhận được…


Cái này chẳng phải là bị quấy-rối-tình dục đó sao?


“Cho hôn một cái nha…”


“…. Chờ một chút!” Cuống quýt ngăn chặn đôi má đang dần tiến tới gần của Maeda Atsuko, Kojima Haruna đưa tay muốn chộp lấy điện thoại di động.


“Uy! Ngươi… Ngươi như thế nào…” Nhưng đối phương hoàn toàn không có ý bỏ qua. Cánh tay bị đè trở lại bên tai, vừa định mở miệng, ngược lại Kojima Haruna bị đoạt đi hô hấp.


“… Hương vị khá tốt nhỉ…” Liếm liếm dư vị trên môi, Maeda Atsuko lộ ra nụ cười quỷ dị? Biểu tình cực kỳ gợi cảm mê người.


“… Đừng sờ loạn a!” Kojima Haruna thừa nhận đã bị một cái chớp mắt kia mê hoặc. Thế nhưng…


Cảm giác mát lạnh từ trong y phục vừa khéo kéo tâm thần Kojima Haruna trở về. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến cánh tay Maeda Atsuko, nhất thời Kojima Haruna sinh ra loại cảm giác như gặp quỷ.


“… Acchan…”


Hôm nay Maeda Atsuko thật quá chủ động, thật quá mạnh mẽ…


Kojima Haruna lại có chút thích thú với một Maeda như thế này hơn. Mị hoặc gợi cảm lại mạnh mẽ, quả là thú vị…


“Thích ta sao? … A~ Chỗ đó không được…” Khó có được cơ hội thế này, Kojima Haruna những tưởng có thể thừa dịp dẫn dắt Maeda Atsuko nói ra lời thật lòng. Nhưng không phải mọi việc đều như Kojima mong muốn…


Tay Maeda Atsuko di chuyển đến trước ngực, không những thế còn nhẹ nhàng xoa nắn!


“Ưm ~ Acchan thật xấu… Thật H…” (phun cơm =)))) ai mới xấu đây chời) Không thèm nghĩ đến việc đẩy cánh tay đang tác quai tác quái trước ngực ra, thậm chí Kojima còn ưỡn người lên.


“… Đúng thế a, xuống chút nữa…” Cảm giác thân thể trên người mình đang di chuyển, Kojima Haruna rốt cục cũng phát giác ra một tia khủng hoảng.


Công hay thụ? Đây mới là vấn đề !!


Chị không thèm làm thụ a !!


“A… Sao lại nặng như vậy… ông trời muốn diệt ta sao…” Cứ tưởng có thể đẩy ra lại không thành công, Kojima Haruna mệt muốn đứt hơi tựa như bà già 95 tuổi.


“Đau chết. Cái người này, không thể nhẹ nhàng một chút sao…” Một mặt thừa nhận khoái cảm Maeda Atsuko mang lại, mặt khác nhận ra nàng ấy không biết chỗ nào nên vuốt ve mạnh bạo, chỗ nào thì nên nhẹ nhàng. Kojima Haruna thầm than quả nhiên cô nàng vẫn còn là hài tử ngây thơ.


“Đần chết được… Này đầu gỗ…”


“Không chịu lên tiếng, ta sẽ không cho ngươi nga~” Cánh tay Kojima Haruna để trên bả vai Maeda Atsuko, lòng dạ ác ma trỗi dậy, kéo người phía trên xuống gần, đem gò má cả hai chạm vào nhau.


“Ngoan~ phần còn lại… cứ để lão sư tới dạy dỗ ngươi thật tốt nha~” Hài lòng đổi chỗ lên trên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi gò má có chút nóng rực của Maeda Atsuko.


“Là do ngươi đốt lửa trước, chớ có trách ta à~” Một bên hôn môi Maeda Atsuko, một tay còn lại chuyển đến trước ngực nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo…


Kojima Haruna rơi vào lưới tình cùng dục vọng, hiển nhiên đã quên mất dự tính ban đầu của chính mình…


















“A, đau đầu quá…” Đôi mắt mở to chớp động, Maeda Atsuko chỉ cảm thấy đầu mình hệt như bị thiên quân vạn mã giẫm qua, đau muốn chết đi.


“Đây là nơi nào? A ể? Tay?... Mờ mịt nhìn quanh bốn phía, vừa mới chuẩn bị đứng dậy lại phát hiện một bàn tay.


Đúng vậy? Một bàn tay?


“A !!” Vừa nhìn đến Kojima Haruna bên cạnh đang ngủ ngon lành, nhất thời Maeda Atsuko có loại xúc động khó nói.


Kojima Haruna ở bên cạnh chỉ khẽ nhíu mày liền xoay đầu nghiêng người qua bên kia ngủ tiếp. Tấm chăn trên vai trượt xuống dưới.


“Khỏa thân? Đúng là sở thích kỳ quái… Nhưng tại sao đột nhiên có chút lạnh lạnh… A !!!” Mặt Maeda Atsuko hơi phiếm hồng, ánh mắt vẫn không dám nhìn bộ ngực trước mặt, muốn giúp người kia kéo chăn lên che. Lúc đó đột nhiên thấy lạnh lạnh, cúi đầu xuống nhìn cơ thể mình… thế nhưng toàn thân lại trống trơn !! Cấp tốc kéo chăn lên che ở trước ngực, lần thứ hai Maeda Atsuko thét lên chính là lúc rời giường.


“Hơ ~ làm cái gì thế? Tự nhiên hét lên à… Haruna còn muốn ngủ một giấc ngon lành nữa a …” Đang ngủ say, Kojima Haruna không vui xoa xoa mắt, uể oải nhìn Maeda Atsuko đang ngồi yên ở một bên.


“Chúng ta, tối qua…” Kojima Haruna đột nhiên chuyển người bật dậy, để lộ càng nhiều da thịt, thiếu chút nữa phát ra ánh sáng làm mù mắt Maeda Atsuko.


“Acchan tối hôm qua thật thô lỗ… Làm hại Haruna đau quá a…” Khóe môi vẽ lên một đường cong rất nhỏ, lướt qua rất nhanh trong giây lát. Kojima Haruna đáng thương lau nước mắt, làm ra bộ mặt vừa nhìn đã khiến người ta thương cảm.


“…”


“Hôm nay Haruna còn có việc, như vầy thì làm sao mà ra khỏi cửa đây…”


“Quả nhiên, lão sư là đồ đáng ghét nhất ~ ô ô…” Làm bộ như thương tâm phiền não, đem đầu vùi ở trong chăn, Maeda Atsuko không nhìn thấy trong ổ chăn kia, Kojima Haruna đang nở nụ cười cực kỳ biến thái.


“Chuyện này, Kojima…” Tuy vẫn chưa chắc chắn, nhưng chính mình uống rượu quả không sai. Hơn nữa, Kojima Haruna như vậy…


Được rồi, trên người hình như có để lại vài… vết hôn?


Không đeo kính, tầm nhìn của Maeda Atsuko có phần không được rõ. Sau khi mang kính lên rồi, Maeda xém xíu thành kẻ chột mắt luôn.


“Lão sư nhất định phải chịu trách nhiệm với người ta nha~” Lòng vui như hội, Kojima Haruna đem chăn che chắn trước ngực, ủy khuất vô tội nhìn cái người nào đó ở phía đối diện đang mang bộ mặt đầy kinh hoảng.




===================================
[LZ nói]

Acchan bị NyanNyan lừa gạt…

Đáng chết, nước mũi cứ sụt sịt sụt sịt. Khó chịu muốn bạo ghê...

Thật ra thì còn do dự chút xíu, bởi tạm thời còn chưa muốn để cho Haruna biết được tâm tư của Acchan.

Rốt cuộc có phát sinh hay không? Hắc hắc, LZ sẽ không nói cho mí người đâu ~

[Bảo chủ]: Thấy bả hiểm ghê chưa (メ ̄▽ ̄)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét