hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 18 tháng 1, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 32]

Chương 32

Dám đánh chủ ý lên nàng, người qua đường cũng chết












 “Tỷ có thể giải thích”

“Hửm?” - Acchan thắc mắc, đại lão bản có thể hiểu Acchan nàng nghi ngờ điều gì hay sao?

“Cánh tay sắt thép bị con bé đầu độc giờ không có giải dược nên hắn bại liệt suốt đời rồi. Minami đã hứa sau khi khỏi bệnh sẽ làm thay Cánh tay sắt thép một năm, giờ thì em mau chữa khỏi bệnh cho con bé đi”.

Takahashi nghe lời nói dối trắng trợn của đại lão bản mà cố trừng to mắt, gương mặt đã trắng nay còn trắng hơn.

“Chuyện gì cũng để em chữa khỏi rồi tính. Tỷ ra ngoài canh chừng, đừng để ai vào làm phiền.”

Tính mạng của Takahashi vẫn quan trọng nhất, Acchan vội vàng đem đan dược đặt vào miệng Takahashi, đan dược vừa vào miệng đã tan ra, tản mát mùi hương thanh thanh đặc biệt dễ chịu không giống với mấy viên thuốc đông y đen thui không mùi không vị bình thường. Để đan dược đạt hiệu quả cao nhất, Acchan còn phối hợp truyền một ít tiên nguyên lực vào lòng bàn tay Takahashi làm thuốc dẫn, qua chừng nửa canh giờ (một tiếng đồng hồ) thì vết thương bắt đầu khép miệng, chốc lát sau, lòng bàn tay trắng nõn đã khôi phục hoàn toàn. Acchan khá hài lòng với kết quả đạt được, lại cho Takahashi ăn thêm một viên đan dược nữa để bồi bổ máu.

Khi đại lão bản vào phòng thì Takahashi đã có thể khỏe mạnh nói nói cười cười với Acchan. Bà biết Acchan rất giỏi y thuật nhưng không ngờ lại giỏi như thế, thời gian không bao lâu đã biến một con bé sắp chết thành người bình thường.

Vừa thấy đại lão bản, Takahashi vội phân trần: “Ta hứa sẽ làm việc cho bà khi nào chứ? Còn quấy rầy suốt ba ngày khiến người ta suýt chết”.

“Ta đau lòng quá mấy đứa”.

“Ngừng! Ta mới phải đau lòng này, bà nhìn Atsuko không thèm quan tâm tới ta nữa kìa.” – Sau đó chỉ tay về phía Acchan, người đang hì hục tự mình thu dọn lại hành lý.

“Acchan, em định đi đâu à?”

“Ừm” – Acchan không đáp gì thêm, lại đắm chìm vào đống hành lý của mình, nói nhiều cũng chẳng có bao nhiêu ngoài hộp kim châm dùng chuẩn bệnh, trên đường tìm thuốc, Acchan sẵn tiện tìm luôn nhẫn trữ vật* trước kia của mình, đem nó đựng một ít tiên tinh và linh thảo, chỉ có hộp ngân châm này là phải cầm ở ngoài, bởi nó theo nàng lâu nay, nếu thiếu đi sẽ khiến người khác hỏi này hỏi nọ rất phiền phức.

Acchan đi, đại lão bản không có ý kiến, với lại bà ta cũng biết nàng đi để làm gì nhưng còn Takahashi thì không thể, con bé phải ở lại trả nợ cho bà.

“Em đi sao còn dẫn theo Minami?”

“Em có nói là không dẫn theo cậu ấy sao?”

Takahashi nghe Acchan nói mà cảm động suýt rớt nước mũi, cứ tưởng nàng sẽ tin lời đại lão bản mà bỏ cô lại đây cho bà ta bóc lột sức lao động chứ.

“Cái này an nguy tới sự phát triển của đỗ trường, liên quan tới cuộc sống của trăm người, Minami đi rồi ta biết phải làm sao. Hic”

Cô dẫu gì cũng chỉ là một hộ vệ, không phải sát thủ nên bản chất còn hiền lương thục đức lắm, nghe đại lão bản nói mà lòng có chút quýnh quáng.

“Tỷ đừng gạt cậu ấy nữa, đỗ trường của tỷ mà lụn bại mới lạ đó. Còn Takamina, sau này không thích gì thì cứ thẳng tay mà diệt đi, những thứ Takamina không thích ta cũng không thích”.

“Acchan! Em đang xúi trẻ vị thành niên đi vào con đường tội lỗi đó có biết không! Tình nghĩa chị em một tháng không bằng người tình một đêm sao? Ta đau lòng hết sức.”

“Dù sao cũng cám ơn tỷ đã chiếu cố cậu ấy mấy hôm nay, đáng lý là cậu ấy có thể bình an đợi em đem thuốc về, nhờ có tỷ làm phiền mà cậu ấy suýt chết sớm. Sau này có dịp gặp lại hy vọng tỷ giảm bớt độ cuồng mấy vật thể xinh đẹp đi.”

Giọng Acchan vẫn điềm đạm nhưng đại lão bản lại thấy rợn cả người. Bà biết mình không ngăn cản được hai người rời đi, với bản lĩnh của cả hai thì ai trong số võ sĩ giác đấu của bà cản cho nổi. Nhưng bà biết một bí mật, bà cũng muốn theo chân hai người đi du lịch nha. Tại sao? Tại bà quen Acchan là vật thể xinh đẹp, Acchan cũng quen Minami là vật thể xinh đẹp, hẳn là quanh họ sẽ có một bầy vật thể xinh đẹp đi. Công việc ở đỗ trường chỉ là do người chồng trên danh nghĩa để lại, chẳng có gì thú vị cả.

Khi Acchan chuẩn bị lên xe ngựa cùng Takahashi rời đi, đại lão bản cũng nhảy theo lên, trước ánh mắt phóng điện của hai người, bà vội ra yêu sách.

“Tỷ biết em định đi tìm nương của mình ở Loạn Lưu Thánh Địa. Đừng kinh ngạc, không phải tỷ nhiều chuyện đi tọc mạch đâu, chẳng qua là do em quá non tay nên không đổi được toàn bộ tin tức từ bọn người Soát Cương đó thôi. Họ vốn dĩ không nói với em Loạn Lưu Thánh Địa đó là vùng đất như thế nào, cái tên Thánh Địa của nó thực chất là một khu rừng cấm, người ta nói nơi đó là ranh giới giữa nhiều thế giới khác nhau, thậm chí nó còn không thể xuất hiện trên bản đồ. Có người nói sâu trong khu rừng đó chứa rất nhiều tiên linh thảo cùng dược liệu quý giá có thể khiến con người cải tử hồi sinh, trị được bách bệnh. Cũng có người nói thời chiến quốc loạn lạc, những vua chúa bị mất nước đã chạy đến Loạn Lưu Thánh Địa tránh nạn nên chôn giấu rất nhiều châu báu trong đó. Có người vì tham tiền, vì dược liệu quý mà không ngại đi sâu vào rừng, kết quả không một ai trở ra cả. Vì thế ngày nay, cái tên Loạn Lưu Thánh Địa chỉ được xem như một vùng đất cấm đầy bí hiểm nhưng chẳng ai dám khám phá. Nếu nương em đi đến đó thì tỷ nghĩ hẳn là quanh quẩn ở khu cảng gần đó thôi. Tin theo bọn người Soát Cương mà chạy sâu vô trong coi chừng chết dí trong đó luôn á”.

“Vậy sao?”

“Sao em nhìn tỷ như thể tỷ nói xạo vậy, thật mà!”

“Cứ cho là thật đi. Tỷ xuống được rồi đó, không tiễn”.

“Này!!! Tỷ đã cung cấp tin tức tốt như vậy mà không có báo đáp là không công bằng”.

“Tỷ theo bọn em làm gì chứ” – Acchan thật bó chiếu với bà cô già này, đuổi đi không được mà dẫn theo thì không thể.

Đại lão bản hí hửng nói: “Tỷ muốn đến nơi có nhiều niềm vui, có nhiều người hành xác tỷ, bé con làm gì trợn mắt lên thế, ý là nơi có nhiều người quan tâm tới tỷ, nơi có nhiều thứ đẹp đẽ”.

Acchan thỏa hiệp: “Được thôi, dẫn tỷ theo nhưng hứa đừng phá bọn em”.

“Atsuko~”

“Acchan là tốt nhất mà ~, bé cưng có gì bất mãn?”

Takahashi quả là đang bất mãn, muốn đưa tay bóp chết bà cô già này quá. Không ngờ đại lão bản chưa sung sướng được bao lâu đã bị Acchan dùng ngân châm châm vào huyệt Bách Hội ngay đỉnh đầu khiến bà bất tỉnh nhân sự, sau khi sai người đưa bà về lại phủ đệ của bà thì Acchan liền kéo Takahashi đi đến vùng đất trống bên ngoài thôn. Đại lão bản là người bám dai như đỉa, giao tình cả tháng nên nàng biết rõ lắm.

Biết chắc đại lão bản có thể tìm được nàng bởi bà biết cuối cùng rồi nàng cũng phải đến Loạn Lưu Thánh Địa, chỉ có thể gửi bà đến chỗ Sayaka cô cô nhờ trông hộ thôi. 

Lúc tìm thuốc cho Takahashi, nàng định lên Thiên giới lấy đan dược nhưng kết giới ở cổng trời lại ngăn cản nàng, nguyên do là bởi kiếp này của nàng chưa hoàn, chỉ có thân phận của Thần mới được qua, hiện nàng có thần lực nhưng thân phận là Thần chưa lấy lại được, trừ phi chết đi hoàn một kiếp mới có thể. Nàng không có điên mà đi tự tử nên đành bôn ba khắp nơi tìm dược liệu, vì thế mới mất tận ba ngày.

“Mấy cục đá này lượm ở đâu vậy?” – Takahashi cầm mấy cục đá nhìn chẳng có gì đặc biệt hỏi.

“Không phải đá, nó gọi là tiên tinh, trong lúc tìm dược liệu may mắn nhặt được một ít.” – Acchan vừa lấy tiên tinh từ nhẫn trữ vật ra vừa xếp thành một truyền tống trận nhỏ.

“Cái này có thể làm thành truyền tống trận, mà truyền tống trận có thể tống bà cô già đó đi xa thật xa sao?” – Takahashi biết Acchan là thuật sĩ có thể làm được một số chuyện mà người thường không làm được, nhưng không biết cái gọi là truyền tống trận có thực sự hiệu quả hay không.

“Takamina dường như không thích Meetan tỷ lắm. Tỷ ấy rất thích ngươi nha”.

“Ai quan tâm, lúc nào cũng tranh thủ sàm sỡ người ta”.

Acchan cười hì hì trấn an tâm hồn có vẻ non nớt của Takahashi: “Sau này gặp vật thể xinh đẹp khác, tỷ ấy sẽ bỏ qua ngươi thôi.”

“Thật sao?”

“Ừ”

“Vậy trước đó bà ta để ý ai?”

“Đây” – Acchan vẫn đang mải miết sắp xếp tiên tinh nên không quay đầu lại mà giơ tay trả lời.

Takahashi đứng hình, hồi tưởng lại những gì đại lão bản làm rồi áp đặt lên người Acchan, sau đó.

“Bà cô già bẹo má Atsuko?”

“Phải”

“…”

“Bà cô già gọi Atsuko là bé cưng?”

“Cục cưng thôi.”

“…”

“Bà cô già dụ dỗ Atsuko bán thân?”

“Ừm” – Acchan nghĩ nghĩ, vẫn đang nghĩ xem mình có bị dụ dỗ lần nào chưa thì Takahashi lại hiểu lầm.

“Atsuko~”

“Gì a?”

Takahashi hơi ấm ức định hỏi rõ Acchan thì vô tình đá lệch một viên tiên tinh khỏi vị trí vốn có. Lúc này đại lão bản đầu tóc ướt nhẹp cưỡi ngựa đến. Nhờ người hầu trong phủ bạo tay đem bà đập từ bất tỉnh thành tỉnh rụi mới theo kịp Acchan và Takahashi.

Đại lão bản vừa lao đến, vô tình đứng trọn trong truyền tống trận. Acchan lập tức khởi động truyền tống trận, đưa đến một vòng sáng trắng ánh lên từ dưới mặt đất đem cả ba người bao phủ lấy. Trước khi mọi thứ hoàn toàn biến mất, Acchan nhanh chóng nắm tay Takahashi nhảy vọt ra ngoài.

Không ai biết đại lão bản đúng là được truyền tống đến chỗ đám sơn tặc của Hắc Diệc trại nhưng vì Takahashi vô tình đá lệch phương vị*, khiến bà hiện đang đứng chèo queo trên tảng đá nhô ra giữa lưng chừng vách núi.

Còn cái người gây tội ác thì lại thản nhiên cung cấp địa chỉ, đòi hỏi Acchan làm một cái truyền tống trận khác để cô thử nghiệm, lý do là đại lão bản được thử thì tại sao cô lại không? Sau khi làm con mọi đưa người ta về tới phủ điện thì Acchan lại bị hạ độc thủ, nằm bất lực trên giường của ai đó, mà ai đó thì ngây thơ lắm, Yuko dạy tới bước nào thì làm theo bước đó. Mà mấy cái bước đó chỉ là màn dạo đầu thôi, thiếu kiến thức trầm trọng nên Takahashi đành phải chạy đi tìm Yuko tư vấn tiếp.

Việc này khiến cho kế hoạch gặp mặt Yuki để trao đổi tin tức về Mariko của Acchan bị trì hoãn, càng khiến cho Acchan nổi lên một suy nghĩ quẩn bách là tự vận quách cho rồi, chẳng nhẽ kiếp này đã định là nàng bất lực, ấy không, là không có sức lực đè lại ai đó, nói cho nó trong sáng hơn là không thể phản kháng lại Takahashi đó mà.








---oOo---








Công việc ở trù phòng bận rộn hơn những gì Itano nghĩ, vốn tưởng có thể vừa quan sát Kasai làm việc vừa theo sát bảo vệ nàng nhưng sự thật luôn phũ phàng. Trù phòng tuy rộng lớn thoáng đãng nhưng vì dòng người tấp nập lại trở nên chật hẹp, mùi dầu mỡ khắp nơi. Kasai hết chạy đông lại chạy tây hướng dẫn, đến việc kiểm tra nguyên liệu cũng đích thân làm. Nàng nói công việc này rất thú vị nên dù là việc nhỏ nhất cũng không thấy phiền. Itano ngược lại rất ghét những thứ như dầu mỡ, cái nóng nực của lửa bếp cùng những tên đầu bếp chảy đầy mồ hôi. Tự ngẫm lại, Kasai vẫn thường làm việc này nhưng con người lại không có cái mùi khó chịu, thân thể khi ôm vào rất mềm lại rất thơm. Quả nhiên Kasai vẫn là nhất.

Vừa theo sát bên Kasai, vừa phải tránh né đám người ngự trù làm Itano mệt muốn đứt hơi.

Việc lo cái ăn cho vua đồng dạng với đem tính mạng của mình lên chảo dầu xào nấu vậy, chỉ cần ông hoàng kia ăn mất ngon, bụng hơi khó chịu tí, bọn họ liền đi đời nhà ma. Nên việc Itano – thân là công chúa cao quý lại lảng vảng khu này khiến đám ngự trù thấy phiền phức nhiều hơn là khiếp sợ.

“Công chúa đại nhân có thể đi chỗ khác chơi được không? Người đang cản trở công việc của mọi người đấy”.

Nghe thấy có người dám lên tiếng nói ra yêu cầu với Itano, làm ai nấy cũng thầm cảm kích và ngưỡng mộ.

Công việc ở đây của Dance là cầm bút ghi chép lại những sai sót mà bọn người tầm thường (trong mắt Dance) này mắc phải, bởi yêu cầu của chủ nhân rất cao. Các món ăn tuy ngon, nguyên liệu không cầu kì nhưng đòi hỏi kỹ thuật đảo tay cùng độ lửa nhất định mới đạt mùi vị tuyệt đối. Đầu bếp ở Lạc Thần Cư được chủ nhân chỉ dẫn nhiều năm như vậy còn chưa nắm bắt hết được huống hồ lũ ngự trù cổ lỗ sĩ này, thế nên con bé phải tranh thủ sửa cho họ để giảm bớt lượng công việc cho chủ nhân mình. Cô công chúa mắc bệnh hoang tưởng lại cứ dính lấy chủ nhân suốt, đã thế còn tỏ vẻ khó chịu nữa chứ, khó chịu thì ra ngoài đi, ở đây cản trở làm Dance ngứa cả mắt.

Con nhóc không biết tôn ti trật tự là gì, lúc nào nói chuyện với nàng cũng kiểu gây sự như thế. Itano thắc mắc, đáng lẽ con bé này nên bị diệt lâu rồi chứ? Không biết là do Takahashi không có ở đây, hay vì ở đây có Kasai nên con bé mới sống sót được. Dù là nguyên nhân gì thì hiện giờ Itano nhận thấy bản thân mình đang dần thay đổi, nhiều lúc chọc Dance phát bệnh cũng là một thú vui tao nhã.

“Làm như ta quan tâm các ngươi lắm vậy. Chiyuu còn chưa mở lời chê ta phiền mà các ngươi dám có ý kiến sao?”

Cái nhìn khinh khỉnh của Itano khiến Dance ức chế, lại còn nói như thể hiển nhiên chủ nhân sẽ thích nàng ta ở cạnh vậy. Dance giở giọng ai oán gọi:

“Chủ nhân ~”

“Em phiền quá đó.”

Kasai vẫn quay lưng, một mực chăm chú theo dõi tiến độ công việc, không rảnh đâu quan tâm đến Dance. Đến nỗi có cái đuôi bám theo sau từ đầu buổi tới giờ mà nàng còn không hề hay biết, trong khi Itano lại cứ đinh ninh là người ta không nỡ xua đuổi mình.

Nhìn bộ dạng chết trân vì bị chọi bơ của Dance khiến Itano thầm cười, nhóc con muốn đấu với ta ư, còn non lắm.

Vội vàng quay lưng thì đụng trúng một sinh vật, lúc này Kasai mới giật mình phát hiện: “Tomo ở đây làm gì? Đến lâu chưa? Ra ngoài chơi đi, chỗ này toàn dầu mỡ sẽ rất khó chịu”.

“…” – Hóa đá

Nghe chủ nhân phân phó, Dance liền “thỉnh” Itano ra khỏi phòng đứng đợi. Cố gắng lắm nhưng vẫn không khỏi bật cười rũ rượi, ra cái gọi là cười trên nỗi đau của người khác cũng rất vui đi.

“Ai nha. Công chúa đại nhân nghe lời ta khuyên, từ bỏ đi là vừa. Không làm khổ mình mà chủ nhân ta cũng đỡ áy náy, người thấy đó, trong mắt chủ nhân không có sự hiện diện của người a”.

“Muốn chết sao?” – nghe đến việc từ bỏ, nghĩ đến việc Kasai biến mất khỏi tầm mắt mình khiến nàng như phát điên, ánh mắt lạnh lùng của hơn ba năm trước lại trở về mang theo nồng nặc mùi vị chết chóc.

Dance hốt hoảng lùi lại mấy bước. Này, không phải định giết người thiệt chứ? Mấy hôm rày vẫn nói chuyện bình thường mà, ngoại nhân có bệnh hay sao tự dưng lại như phát điên lên thế?

Một cung nữ đến đưa tin vừa kịp lúc giải vây cho Dance. Con bé nhân cơ hội liền chạy đến hồ hởi bắt chuyện, không dám nhìn đến Itano nữa.

Lát sau, vang lên tiếng cãi vã.

“Chủ nhân ta chỉ đảm nhiệm yến tiệc ngày Dạ Yến cùng chiêu đãi sứ thần, không phải ngự trù bình thường sao phải quan tâm đến việc chủ nhân ngươi thân thể khỏe hay không khỏe, bệnh với chả tật cơ chứ”.

“Nương nương là quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất, đức cao vọng trọng lại đích thân chỉ điểm cho Kasai Tomomi thì hẳn phải lấy làm hãnh diện. Không cảm kích đến độ dập đầu tạ ơn đã đành, vốn chỉ là một nha hoàn cỏn con thì lấy tư cách gì phản đối. Đúng là vô pháp tắc.”

Cô ta vừa nói, tay liền vung lên cơ hồ tát cho Dance một bạt tai nổi đom đóm. Dance chưa kịp né, cái tát còn chưa chạm mặt đã bị một cánh tay ngăn cản.

Itano thu lại sát ý nơi đáy mắt, lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm có. Nàng nhận ra bản thân mình nhạy cảm đến mức nào, chỉ cần liên quan đến Kasai, nàng liền không chấp nhận để ai khác dễ dàng khi dễ, bao gồm cả con nhóc trời đánh thích đốt nhà người ta. Thế nhưng Kasai lại đến kịp lúc. Mà sao nàng ấy có thể di chuyển nhanh đến vậy? Có gì đó không đúng.

Thả cổ tay đã bị nắm đến bầm tím ra, Kasai tươi cười: “Tần Trân nương nương ở cung Đông Huyên đúng không? Ngươi về bẩm báo lại là ta rất cảm kích vì được nương nương để mắt đến, những gì nương nương cần sẽ sớm được đưa tới”.

“Được, được rồi, các ngươi phải nhanh lên. Trong cung Đông Huyên còn có mấy vị khách, họ không thích đợi đâu”. Nói xong, cô cung nữ hốt hoảng xoa xoa cổ tay đau rát bỏ chạy. Bị ánh mắt lạnh tanh rợn tóc gáy lia tới làm cô muốn rụng tim rồi, sau còn bị Kasai bất ngờ từ đâu nhảy ra làm cô suýt chết ngất đi.

“Chủ nhân ~” Hai mắt Dance ngân ngấn nước, cô không phải sợ hãi mà là quá ngưỡng mộ sùng bái Kasai, chủ nhân xuất hiện như gió vậy đó. Nhưng mà: “Sao người lại nghe lệnh cái bà nương nương Tần Chân Trâu gì đó chứ? Hán đế đã ban đặc ân cho phép chúng ta làm gì tùy thích mà, việc gì phải nhún nhường họ?”

“Ta chỉ là đang cứu người mà thôi” – Kasai thở dài, lại nói – “Mấy món Tần Trân nương nương yêu cầu làm tuy rằng là điều dưỡng thân thể nhưng có mấy món tính hàn, dùng chung với nhau sẽ có hại cho thai phụ. Nếu ta đoán không lầm thì trong đám ‘khách’ của Tần Trân có cung phi mang thai. Yêu cầu ta đích thân làm, một là để đổ oan, hai là để tránh trách nhiệm. Ai cũng biết ta theo lệnh của Hán đế vào cung, sẽ không có lý do cấu kết với cô ta làm bậy. Người ở chỗ cô ta ăn uống sẩy thai thì chỉ có thể trách cung phi đó xui xẻo, còn ta thì kiến thức nông cạn, sớm muộn gì cũng bị Hán đế thất sủng. Ta không muốn hùa theo cô ta hại người nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người khác bị hại. Dance, em đi căn dặn ngự trù làm mấy món điều dưỡng sức khỏe cho thai phụ rồi đưa đến đó. Tiện thể nói cho họ biết thai phụ nên ăn món nào, tránh món nào để họ sau này cẩn thận một chút”.

Kasai nói xong, nhìn Dance điên cuồng gật đầu cũng chẳng mấy lạ lẫm, được con bé sùng bái riết quen rồi. Lại nhìn sang Itano đang âm trầm đứng phía sau, lo lắng nói: “Tomo hay gặp ác mộng nên dùng chút nước an thần thì ngủ sẽ an giấc hơn. Mấy bữa nay lại không dùng bữa đúng giờ nữa đúng không? Cả người ốm tong teo cả rồi này. Hiện giờ có rất nhiều việc ta phải làm, không ở cạnh đốc thúc Tomo được, người phải tự chăm sóc bản thân cho tốt”.

Xong lời cần nói lại quay trở vào làm việc. Cách Dạ Yến chỉ còn ba ngày, mai là sứ thần các nước bắt đầu đến dâng lễ, quả thật còn rất nhiều việc cần nàng hoàn thành. Trước mắt phải lo công việc ở trù phòng cho tốt cái đã, chỉ cần ra ngoài kiểm tra nguyên liệu, đảm bảo mọi thứ được đưa đến đúng giờ nữa là xong.

Itano thường bám chặt lấy Kasai mà lại dễ dàng để nàng ra ngoài một mình sao? Không phải Itano đã nới lỏng cảnh giác mà hiện giờ có kẻ đụng đến vảy ngược của nàng, đang được nàng xử lý.

Dance cùng với Itano đang quậy một trận tưng bừng ở chỗ của Tần Trân phi. Nói tưng bừng chứ thực chất không khí ở đây lại căng thẳng tột độ, mặt mày ai nấy cũng xanh như tàu lá chuối. Bọn họ đã đụng phải dạng người gì thế này? Cửa cung đóng chặt, thiếu điều thả chó ra cắn bọn họ tan xác nữa thôi, muốn chạy trốn cũng không thể. Nghe nói Ngõa quốc trọng kinh văn, sao lại có cô công chúa biến thái bậc này cơ chứ?

“Các ngươi ở đây tranh đấu thì ta không nói làm gì, nhưng có kẻ lại dám đánh chủ ý vào nàng. Đúng là chán sống. Nếu đã vậy ta sẽ cho các ngươi nếm thử cảm giác muốn chết là như thế nào. Dance hành động đi”.

“Các ngươi to gan, bọn ta dù gì cũng là phi tần của hoàng đế, há để các ngươi làm càn”.

Bốp! Itano thẳng thừng tát thẳng vào mặt Tần Trân: “Ta nói các ngươi biết, dù ta ở đây giết người thì Hán đế cũng không động đến một sợi tóc của ta, ngươi có tin không?”

Người đứng đối diện Itano ná thở, xỉu oạch ra đất. Những người khác cũng sợ vỡ mật, không hiểu Kasai Tomomi có gì tốt lại được Hán đế bảo hộ, nay còn khiến cho cô công chúa biến thái này vì nàng ta mà tìm tới cửa.

Dance đắc chí cười không ngớt. Công chúa ngoại nhân này chỉ cần trừ bỏ cái bệnh hoang tưởng, đem chủ nhân nàng xem như linh hồn gì đó đi thì mọi thứ khác đều rất hợp ý nàng. Nhanh chóng đem mấy món ăn cực mặn, cực cay, cực đắng, cực chua vân vân và mây mây ra, nói chung mỗi món chỉ độc một vị. Bắt các cung tần số hưởng này ăn cho bằng hết, trừ bỏ phụ nữ có thai ra thì ngay đến người bất tỉnh cũng bị lay dậy bắt ăn cho được.

“Trước đó người có nói sẽ tìm những cung tần gây khó chủ nhân đem ra giáo huấn, cứ tưởng người nói để lấy lòng ta thôi, ai dè giờ làm thật”.

Itano ngồi vắt chân, tao nhã nhấp ngụm trà khinh thường đáp lại: “Ta lấy lòng ngươi? Cần sao? Nếu không phải vì Chiyuu quyến luyến không cho ta rời bỏ nàng thì ta đã sớm xử lý bọn người ăn không ngồi rồi này rồi.”

“Tại chủ nhân tốt bụng, sợ thả yêu quái làm hại nhân gian thì có”.

“Hừ” – Itano hừ nhẹ, mặt vẫn diện vô biểu tình nhưng ánh mắt lạnh tanh kia lại cứ lập lòe, rất nhẹ nhàng nhả chữ: “Không có Chiyuu ở đây, ngươi tưởng ta sẽ để ngươi hồ ngôn loạn ngữ (nói bậy nói bạ) sao? Láo xược!”

Itano đặt chén trà xuống bàn, nhãn tình băng lãnh liếc đến Dance.

Vội vàng đánh trống lãng: “Mấy người ăn nhanh lên coi. Không thấy công chúa đại nhân đang muốn giết người sao? Nhanh lên!”

Đám cung tần ca thán, bọn ta chỉ là nhân vật Ất giáp qua đường, thậm chí còn không có tên gọi, sao lại bị ăn hành dữ vậy a~

Sau chuyến “viếng thăm” của Itano, các cung tần phi tử khi nghe đến tin tức Kasai đều tránh xa như gặp phải quỷ, nhớ đến cái lưỡi mất vị giác cùng cái bao tử bị Tào Tháo hành hạ là tởn tới già. Thời gian dài chỉ để dành dưỡng bệnh, chẳng ai dám hó hé gì. Bởi có người từng đi mách lẽo nhưng Hán đế đến một cái liếc mắt cũng không thèm, bệnh tình con trai mình đã đủ làm ông sầu rụng râu rồi, hơi đâu đi quản chuyện đấu đá hậu cung chứ. Thế nên việc này cứ âm thầm mà trôi qua thôi.

Khi quay về, hay tin Kasai đã rời khỏi cung, một loạt bất an liền dấy lên trong lòng. Không nghĩ nhiều, Itano liền lệnh cho Dance dẫn mình đi tìm Kasai. Càng gần ngày Dạ Yến, Itano càng lo lắng, không biết khi nào sẽ có biến, nếu không phải Kasai còn có cuộc sống riêng, nàng thật muốn đem Kasai nhốt vào một nơi kín kẽ nào đó đợi sóng gió qua đi, dạo gần đây càng nghĩ nhiều thì hình ảnh máu tanh của ba năm trước lại càng hiện lên rõ nét, khiến đêm đến như cơn ác mộng.

Ra ngoài nhưng không dẫn theo bất kỳ cung nữ hay cận vệ nào, bởi nàng không tin tưởng bất cứ ai. Được Dance dẫn đến từng chỗ cung cấp nguyên liệu lương thực cho triều đình tìm, lúc tới lại được báo Kasai vừa rời đi. Càng như vậy, Itano càng cuống quýt, dáng vẻ lãnh ngạo thường ngày nay đã biến mất.

Dance không hiểu: “Chủ nhân làm việc này thường mà, có gì đâu, sao người lại căng thẳng như vậy? Bình tĩnh đi, ta dẫn người tham quan Lạc Thần Cư có được không?”


~Hết chương 32~


=============【Phần phụ chú】================

*Nhẫn trữ vật:  hay còn gọi là nhẫn không gian, bên trong có thể chứa đồ vật tùy thích, không gian bao lớn còn tùy thuộc vào nguyên liệu lúc đầu chế tạo. Muốn sử dụng phải có thần thức, thần thức là gì thì có Acchan biết.

Nói thêm, vốn dĩ người tu tiên như Acchan và Sama không pro đến nỗi biến đồ ra xài, lấy đồ cất trữ sẵn trong nhẫn trữ vật ra dùng thôi, giống két bảo hiểm :v

*Phương vị: vị trí – phương hướng: Việc Takahashi làm thay đổi vị trí ban đầu của tiên tinh, dẫn đến thay đổi phương hướng đầu ra của truyền tống trận.


5 nhận xét:

  1. tự giác quá ta,k cần hối thúc cũng post, phải chi thỏ ngươi tự giác sớm là fic end từ tám đời nào rồi, thôi, tự giác vậy thì tối nay post luôn chap 33 đi rồi viết ngay chap 35,36,37....

    Trả lờiXóa
  2. Ss Bac giống đe doạ vậy ngta chạy mất thì sao? :v
    @Thỏ: ss cứ từ từ mỗi ngày 1 chương là đc r :3 chậm nhất 2 ngày 1 chương :v e k chờ cả năm nữa đâu :v

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không ngờ em còn có ý định chờ 1 năm, thiệt cảm động TT^TT

      Xóa
    2. Thêm năm nữa là e nghỉ luôn :v

      Xóa